Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 512: Chương 512: Giá trị toàn tộc người cá? (1)






Khi ta đón thủy cầu, đám người cá kia đã chuẩn bị phòng hộ tốt lắm rồi, người cá trưởng thành tạo ra bức tường ma pháp bảo vệ trẻ nhỏ, che chở vững chắc những người yếu hơn, không để họ bị thương. Bất luận là ai đều thần sắc căng thẳng nhìn qua, hiển nhiên là bọn họ đang chờ đợi một vụ nổ lớn, không nghĩ rằng căn bản không có vụ nổ nào xảy ra.

Nhìn mấy tên còn đang nằm trên mặt đất, bần đạo nhịn không được tức giận một trận, cho nên cười hắc hắc châm chọc: "Ha hả, các ngươi quả nhiên là lợi hại nha, đã sớm biết ta có thể thắng cho nên chuẩn bị trước cho ta ngũ thể đầu địa hả? Tỏ vẻ thần phục ta đây có phải hay không? Ai da aa..a, các vị thật là tốn tâm tốn sức quá rồi."

Đám người cá lúc này cũng u mê, hai mặt bốn mắt nhìn nhau, không biết trả lời thế nào cho phải, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới đơn thể cấm chú cấp mười ba, thế mà có thể phá giải không hơi không tiếng. Đây quả thực là chuyện không thể nào tin nổi, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ. Nhân ngư tộc mặt mũi đã biến thành xanh mét rồi, đôi môi run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.

"Thế nào, tộc trưởng đại nhân định nói không tính hả?" Bần đạo tò mò hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi đối với tín ngưỡng Hải Thần đã không còn chút nào sao?"

"Ai nói thế, Hải Thần vĩnh viễn là thần minh của chúng ta." Vừa nhắc tới vấn đề tín ngưỡng, tộc trưởng lập tức không có trầm mặc thêm nữa, hắn thở phì phò nói với ta: "Coi như ngươi lợi hại, ngươi nói đi, muốn chúng ta làm gì bây giờ?"

"Ha hả, nguyện đánh cuộc chấp nhận chịu thua thì mới là hảo hán." Bần đạo cười hắc hắc nói: "Thật ra ngươi cũng không cần sợ, thật sự ta không có ác ý đối với các ngươi. Nếu không, các ngươi hiện tại đã sớm xong đời rồi. Mặc dù các ngươi rất lợi hại, nhưng mà chớ quên phía ngoài kia chúng ta có tới mười vạn đại quân đó."

"Không cần mười vạn đại quân, chỉ cần ngươi và ngươi Thiên Sứ sáu cánh liên thủ là chúng ta đánh không lại rồi." Tộc trưởng bất đắc dĩ nói: "Ngươi đã thắng, hiện tại có thể giúp chúng ta trị liệu một vài thương thế kỳ quái kia chứ?"

"À, dĩ nhiên. Không tốt, ha hả, ta xém nữa là quên mất." Bần đạo cười cười tỏ vẻ xin lỗi. Sau đó ta nhanh chóng đi tới bên cạnh mấy tên chiến sĩ, lần lượt điều chỉnh cánh tay của bọn họ về chỗ cũ. Loại thương thế này chỉ cần di chuyển các đốt ngón tay, khớp vai trở lại vị trí cũ sẽ lập tức không đau đớn gì nữa, chỉ cần một lát thời gian là có khả năng dùng lực lại rồi, bọn họ không cần vội vã đánh đám là được.

Bần đạo trị liệu xong xuôi hết thảy, lập tức truyền đạt tình huống nơi này cho nhóm Vong Ưu, bảo nàng mang theo Âu Dương Nhược Lan từ dưới nước đi vào. Đợi đến khi đám người bị thương trên mặt đất bò dậy, Vong Ưu cũng mang theo Âu Dương Nhược Lan hiện ra ở cửa, hai người thi triển pháp lực bao bọc thân thể ở bên trong. Từ trên người các nàng nhóm người cá cảm nhận được áp bách khá lớn.

Sau khi các nàng tới nơi, cô nương Đạt Nặc Oa cũng xuất hiện theo. Đạt Nặc Oa đi lên lập tức chạy tới bên cạnh tộc trưởng và giáp mặt tỷ muội của nàng ôm chung thành một đoàn, xem ra tiểu cô nương này đã bị nhóm Vong Ưu dọa cho sợ không nhẹ mà, hai người khóc mấy tiếng, an ủi lẫn nhau mấy câu. Đạt Nặc Oa mới nói với tộc trưởng: "Phụ thân, là các nàng tự mình tìm tới, ta không có dẫn đường đâu."

"Ài, ta biết, chuyện này đã không còn trọng yếu." Tộc trưởng bất đắc dĩ nói.

Bọn họ nói chuyện ở bên kia, bần đạo bên này thì giới thiệu tình huống sơ lượt cho Vong Ưu và Âu Dương Nhược Lan, bần đạo cười khổ nói: "Rất rõ ràng, đồ đạc của chúng ta chính là bị bọn họ mang đi, sau đó nàng cũng nhìn thấy, hư hao không ít thứ rồi, thật là đáng tiếc."

"Bọn người kia!" Vong Ưu cũng lộ vẻ bất đắc dĩ nói: "Bọn họ tại sao có thể cầm ma trượng đi làm cọc gỗ, cầm bầu rượu vàng làm cầu đá vậy chứ, trời đất ơi, bọn họ so với hoàng đế còn xa xỉ hơn nhiều mà."

So với chúng ta, Âu Dương Nhược Lan mới đúng là đau khổ nhất. Chúng ta mặc dù biết mấy thứ này giá trị rất cao, nhưng mà dù sao không phải là dân nghiên cứu chuyên nghiệp, Âu Dương Nhược Lan thì không giống với lúc trước, nàng thông tuệ hơn người cơ hồ cái gì cũng chứa trong đầu, những món hàng kia, tám chín phần mười bọn ta có thể nhận ra lịch, còn lại thì cảm giác không ra.

"A." Âu Dương Nhược Lan đi vào trong lập tức bị bảo vật nằm đầy đất làm cho cả kinh hít vào một hơi lạnh, tiếp theo nàng bắt đầu hành trình la hét chói tai.

Âu Dương Nhược Lan đầu tiên là chạy tới nhặt lên hai khúc ma trượng, vừa nhìn ký hiệu phía trên vừa thét váng lên: "A... đây là ma trượng của Đại Ma đạo sư xxx chín trăm năm trước mà. Trên đời chỉ có một cây, ý nghĩa giá trị sưu tầm của nó là vô giá đó? Làm sao biến thành hai khúc thế này? Nó ít nhất cũng đáng giá ba trăm vạn, ba trăm vạn đó!"

Âu Dương Nhược Lan tiện tay cầm lấy một khối nhỏ ở bên cạnh, phân biệt hoa văn ở trên nó xong lại thét lên tiếp: "A… Đây là bộ đồ ăn chuyên dụng mà cung đình vương triều từ xưa lưu truyền tới nay, tại sao lại chỉ có vài mảnh nhỏ vậy? Nó có thù oán gì với các ngươi sao? Đây là văn vật trân quý dùng để nghiên cứu lịch sử đó."

Âu Dương Nhược Lan lại từ bên cạnh cầm lên một tấm Kim Điêu tinh khiết đã tổn hại, phân biệt ra văn tự xong liền thét chói tai: "A... Đây là bức tượng Quang Minh Thần khắc từ Giáo Hoàng đời thứ 27 tự mình gia trì mà, Hoàng Kim làm thể, Mật Ngân làm y phục, toàn thân mặc giáp trụ là vô số bảo thạch, tuyệt phẩm điêu khắc của đại sư xxx đó. Bất luận là giá trị lịch sử hay là giá trị nghệ thuật cũng không thể đo lường được, nó tuyệt đối có thể đổi lại một tòa thành thị. Trời ơi, hắn tại sao không có đầu và chân rồi nè?"

Tiếp theo, Âu Dương Nhược Lan giống điên lên, vừa chạy vừa la, tiện tay cầm lấy một kiện đồ vật, tiện mồm thì la mắng quở trách um sùm, sau đó chỉ ra điểm trân quý của nó. Mặc dù nàng không có chỉ danh mắng chửi người nào cả, mặc dù nàng trích dẫn toàn là điển cố nhân tộc, nhưng mà chỉ cần không phải người ngu ngốc, vừa nhìn bộ dạng tiếc hận kia của nàng thì phải biết rõ giá trị mấy món đồ này rồi.

Nhìn bộ dạng Âu Dương Nhược Lan vô cùng thương tiếc chạy loạn khắp nơi, những gã chiến sĩ người cá đứng một bên không biết làm sao, không hiểu được thế nào lại sinh ra một cảm giác áy náy, cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, cho nên bọn họ không tự chủ từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt cũng tránh né Âu Dương Nhược Lan đi.

Bần đạo và Vong Ưu cũng không có ngăn trở hành động Âu Dương Nhược Lan, chúng ta mặc dù không có thương lượng trước, nhưng mà cũng có thể đoán ra được tám chín phần mười, Âu Dương Nhược Lan là đang tạo ra một không khí có lợi cho đàm phán, làm cho người cá sinh ra một loại cảm giác bối rối ở trong lòng, nếu như vậy, bọn họ sẽ tương đối cam tâm tình nguyện thỏa thuận dễ dàng hơn.

Bần đạo và Vong Ưu mặc dù không vội, nhưng mà tộc trưởng nhân ngư thì lại không nhịn được, hắn lo lắng lại bị Âu Dương Nhược Lan cứ quở trách như vậy mãi xuống, tộc nhân của mình có thể sẽ xấu hổ tự sát hay không đây? Cho nên hắn gấp rút chạy tới gần ta hỏi: "Các hạ, xin hỏi ngươi có chứng cớ gì chứng minh những vật chỗ chúng ta đây là của ngươi?"

"Chứng cớ?" Bần đạo cười hắc hắc nói: "Hòn đảo này chung quanh vài ngàn dặm toàn là biển lớn. Chúng ta từ đại lục xa như vậy chạy tới đây, không phải là trùng hợp chứ? Coi như là chúng ta tình cờ đến nơi này, nhưng mà từ trên hòn đảo lớn như vậy một đường thẳng tiến đến sơn động cất giữ bảo vật, điều này cũng có thể là trùng hợp sao?"

"Ừ, khả năng này cũng có thể... nhưng…" Tộc trưởng kiên trì chống chế nói: "Trừ phi các ngươi có thể lấy ra chứng cớ xác thực."

"Tốt lắm, ngươi nhìn cái này…" Vong Ưu lấy tàng bảo đồ ra. Đưa cho tộc trưởng xem rồi nói: "Đây là tàng bảo đồ do tổ tiên chúng ta vẽ, trên bản đồ chỉ địa phương cất giấu bảo vật chính là ngay chỗ này. Ngươi nếu còn chống chế nữa ta đây sẽ hỏi ngươi, ngươi có chứng cớ gì nói rằng những vật này là của ngươi?"

"Cái này ~" tộc trưởng trong lúc nhất thời cũng tìm không ra chứng cớ gì, chỉ biết nói: "Hòn đảo này là của chúng ta, đồ vật trên đảo tự nhiên là của chúng ta mà."

"Ai dà, ngươi tại sao lại nói hòn đảo này là của ngươi được chứ?" Âu Dương Nhược Lan lúc này đang đi ngang qua, nghe được tộc trưởng nói câu này, lập tức chạy tới biện luận với hắn.

"Chúng ta tới đây đã hai trăm năm rồi, chưa từng có bất luận kẻ nào đi tới nơi này. Cho nên là chúng ta tới trước, hòn đảo này tự nhiên là của chúng ta ." Tộc trưởng giải thích.

"Nói nhảm, hòn đảo này rõ ràng là loài người chúng ta tới chiếm cứ đầu tiên, nếu không, những bảo vật này từ chỗ nào tới? Nếu như các ngươi tới nơi này trước. Chúng ta làm sao có thể mang bảo vật đặt ở trên đảo? Chẳng lẽ khi đó các ngươi không biết ngăn cản sao?" Âu Dương Nhược Lan nghĩa lời lẽ nghiêm khắc bác bỏ sạch sẽ.

"Chuyện này, nhân loại các ngươi mấy trăm năm không có xuất hiện, đã nói lên rằng các ngươi đã bỏ qua nơi này, hòn đảo này dĩ nhiên là thuộc về chúng ta." Tộc trưởng vội vàng chống chế.

"Nói nhảm nữa, chúng ta nếu như buông tha nơi này. Làm sao lưu bảo vật lại?" Âu Dương Nhược Lan lớn tiếng hỏi: "Nhiều thứ quý trọng như vậy, ai bỏ được chứ? Chúng ta chỉ là tạm thời để ở chỗ này mà thôi."

"Nhưng mà ~" tộc trưởng còn muốn nói điều gì, nhưng lập tức bị Âu Dương Nhược Lan nổi giận đùng đùng cắt đứt ngang xương.

"Nhưng mà cái gì nữa hả ~?" Âu Dương Nhược Lan cả giận nói: "Chuyện này rõ ràng là chúng ta đúng lý đúng lẽ. Các ngươi thừa dịp thời điểm chúng ta không có ở đây chiếm đoạt đảo này, không công không phí cư ngụ hai trăm năm còn không nói, còn dám lấy bảo vật chủ nhân lưu lại làm hư hao hết cả rồi, hải tộc các ngươi toàn không giảng đạo lý như vậy sao?"

"Hải tộc chúng ta luôn luôn nói tới đạo lý, nhưng mà nhân loại các ngươi thì chưa chắc rồi." Tộc trưởng căm tức nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết chuyện về nhân loại các ngươi."

"Chúng ta có chuyện gì đây?" Âu Dương Nhược Lan không hiểu được hỏi.

"Nhân loại các ngươi gây ra mấy chuyện động trời thật sự cho rằng chúng ta không biết gì sao? Cho đến mấy năm trước, một hạm đội nhân loại đã nhiều đi qua nơi này. Lên trên núi lấy đi một đống lớn bảo vật, cuối cùng chúng ta mới phát giác bí mật bảo tàng ở đây." Tộc trưởng cười lạnh nói: "Những món đồ này đích xác là không thuộc về chúng ta, nhưng mà tuyệt đối cũng không phải là của các ngươi, bởi vì cờ xí hạm đội lúc ấy không giống với các ngươi. Cho nên chỉ có duy nhất một lý do là các ngươi lấy được tàng bảo đồ của bọn hắn mà thôi."

"Hơn nữa, bọn họ cũng chưa hẳn là chủ nhân những bảo vật này, có lẽ bọn họ cũng vô tình lấy được tàng bảo đồ. Lấy tuổi thọ ngắn ngủi của nhân loại các ngươi mà nói, chủ nhân những món đồ này sớm đã qua đời từ lâu rồi, chết mất xác mồ xanh cỏ rồi mới đúng nha! Cho nên những vật này là đồ vô chủ, ai lấy được thì là của người đó." Tộc trưởng đã suy nghĩ cẩn thận ra điểm này, nói chuyện lập tức trở nên có khí thế.

"Ha ha." Âu Dương Nhược Lan cất tiếng cười to, sau đó thán phục nói với tộc trưởng: "Ta coi thường tư duy năng lực và tài ăn nói của các hạ rồi, bội phục."

"Không dám." Tộc trưởng cười lạnh nói: "Không dám, những món đồ này nếu lọt vào trên tay thì là của chúng ta, nếu như các ngươi thích chúng ta có thể lấy ra đưa cho các ngươi đổi lấy tự do của chúng ta."

"Ha hả, tộc trưởng đại nhân, ngươi hình như cao hứng quá sớm rồi." Âu Dương Nhược Lan sau đó cười lạnh nói: "Đối với nhóm bảo tàng này chúng ta hoàn toàn có chứng cớ để thuyết minh là nó thuộc về chúng ta, mà không phải là vật vô chủ như lời của ngài. Ngài không cảm thấy rằng cầm tiền của chúng ta để mua đồ đạc của chúng ta là chuyện rất tức cười sao?"

"Ngươi có căn cứ gì nói là bảo tàng thuộc về các ngươi ?" Tộc trưởng cả giận nói.

"Chủ nhân đống bảo tàng này là quốc vương Tạp Đặc vương quốc, đây là tổ tiên bọn hắn lưu lại cho bọn hắn, dùng để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp." Âu Dương Nhược Lan không chút hoang mang giải thích: "Mà Tạp Đặc vương quốc vào năm ngoái đã bị vị Long lãnh chủ này tiêu diệt, ngay cả quốc vương cũng bị chúng ta bắt làm tù binh, vì chuộc lại mạng sống quốc vương Tạp Đặc dâng lên bảo tàng tổ truyền cho chúng ta, hiện tại vị quốc vương kia còn đang ở trên tay chúng ta, ngài muốn gặp hắn không?"

"Việc này..." Nhân ngư tộc trường trong lúc nhất thời hết chỗ nói được nữa rồi.

"Ta nghĩ. Cho dù là hải tộc các ngươi, cũng có quy củ con cháu thừa kế tài sản tổ tiên chứ?" Âu Dương Nhược Lan cười hỏi.

"Đúng thế ." Tộc trưởng bất đắc dĩ thừa nhận.

"Như vậy chủ nhân trước kia của khoản tài bảo này là quốc vương Tạp Đặc, hắn lại dâng bảo tàng lên cho chúng ta. Cho nên chúng ta chính là chủ nhân hợp pháp của kho tàng này." Âu Dương Nhược Lan ngạo nghễ nói: "Còn có nghi vấn gì nữa không?"

"Chuyện nhân tộc các ngươi ta không rõ ràng lắm, ai biết được ngươi nói thật hay giả?" Tộc trưởng bất mãn nói.

"Ha hả, ngài mới vừa rồi còn nói rằng biết rất nhiều chuyện tình nhân loại chúng ta, hiện tại lại nói không biết, trở mặt cũng nhanh quá đi?" Âu Dương Nhược Lan cười lạnh nói.

"Chuyện này... Ta chỉ biết đại khái một chút mà thôi, cụ thể thì không rõ ràng cho lắm, nói như thế nào thì chỗ này cách lục địa các ngươi cũng quá xa, hơn nữa chúng ta và loài người không có trao đổi gì với nhau." Tộc trưởng bất đắc dĩ nói.

"Ha hả, không sao, chuyện tình chúng ta tiêu diệt vương quốc Tạp Đặc toàn bộ đại lục đều rõ ràng, các ngươi cứ đi theo hạm đội chúng ta đến đại lục hỏi thăm một lát thì sẽ rõ ràng, đến lúc đó chúng ta lại thương lượng thêm về quyền sở hữu cái bảo tàngnày cũng không muộn." Âu Dương Nhược Lan mỉm cười hỏi: "Ngài thấy thế nào?"

"À, chúng ta vẫn không nên rời khỏi đây mới tốt." Tộc trưởng vội vàng nói, hắn tự nhủ trong lòng, nếu ra đi còn có thể trở lại đây sao? Không chừng còn bị biến thành nô lệ bán đi đấy chứ?

"Vậy hiện tại ngươi nhìn nhận vấn đề này nên làm sao bây giờ đây?" Âu Dương Nhược Lan cười hỏi.

"Được rồi, chúng ta thừa nhận mấy món đồ này là của các ngươi. Các ngươi lấy đi là được, về phần bộ phận nhỏ tổn hại chúng ta cũng không phải cố ý, coi như xong xuôi đi?" Tộc trưởng bất đắc dĩ nói. Người ở dưới mái hiên có thể nào không cúi đầu đây? Nếu như hắn có khả năng đánh thắng chúng ta thì sẽ không ăn nói khép nép như vậy rồi, nhưng mà hiện tại hắn lại chỉ đành phải nhận thức điều này, bị Âu Dương Nhược Lan cưỡng bức từng bước một.

"Không được." Âu Dương Nhược Lan một lời dứt khoát từ chối: "Các ngươi rõ ràng nhìn thấy có nhân loại cất bảo vật lên đảo này phải biết những vật này đã có chủ nhân, nhưng còn muốn cầm đi sử dụng. Đây rõ ràng cho thấy các ngươi có hành động trộm cắp. Mà các ngươi cầm đồ đi còn tùy ý phá hư, việc đó và cường đạo có khác gì nhau không hả? Tại sao không có bồi thường cho chúng ta?"

"Việc này…, được rồi, chúng ta theo ý ngươi là được." Tộc trưởng rốt cục vẫn phải triệt để bại trận trên “mồm” Âu Dương Nhược Lan.

Nhìn nét mặt như đưa đám kia của hắn, cùng bộ dáng như sơn dương đợi làm thịt nữa, bần đạo và Vong Ưu không khỏi nổi lên một tia đồng cảm. Âu Dương Nhược Lan là người nào a? Nàng là cái loại muốn người ta cam tâm bán mình làm nô lệ, còn phải vô cùng cảm kích nàng từ tận trong lòng. Chúng ta đã có thể đoán được kết quả thê thảm của Nhân Ngư nhất tộc.

Đoán chừng, bọn họ ngoại trừ bán mình làm nô lệ ra, đã không có con đường khác để đi rồi. Không đành lòng đang nhìn bộ dáng bi thảm của vị tộc trưởng. Ta và Vong Ưu bắt đầu tiến hành tìm kiếm khắp đại điện, bởi vì chúng ta cảm thấy nơi này tựa hồ đang cất dấu bí mật gì đó, so sánh với bảo vật trên mặt đất mà nói, bí mật này mới làm cho chúng ta cảm thấy hứng thú nhất.

"Rất tốt." Âu Dương Nhược Lan mỉm cười nói. Đánh thắng một hiệp nàng lập tức thần thái hân hoan, nói với nhân ngư tộc trưởng: "Các ngươi tính toán bồi thường thế nào?"

"Chuyện này, chúng ta có thể cho các ngươi một nhóm lớn mã não trân châu, san hô quý giá, ...vân...vân ..., mấy thứ này ở trên thế giới nhân loại các ngươi rất đáng giá mà." Tộc trưởng nghiêm túc lẫn cường điệu nói.

"Đó là lúc trước." Âu Dương Nhược Lan không thèm quan tâm lời tộc trưởng cường điệu thêm kia, nói thẳng: "Kể từ khi Uy đảo bị đại lục tiến công tới nay, nơi đó có thể xuất ra sản lượng cao trân châu, san hô liên tục không ngừng đưa vào đại lục, cho nên giá cả những thứ này đã rơi xuống rất nhiều. Rồi lại nói, những thứ này chính ngươi có nhiều ít đây? So với hậu quả tổn thất mà các ngươi tạo thành cho chúng ta thì kém quá xa."

"Chúng ta tạo thành tổn thất lớn cho các ngươi?" Tộc trưởng thật cẩn thận hỏi lại.

"Ngài cảm thấy thân y phục của ta đây có thể đổi lại mấy viên trân châu?" Âu Dương Nhược Lan hỏi ngược lại. Vừa nói nàng xoay người một vòng, y phục của nàng đều là hàng cao cấp nhất, so với y phục của công chúa hoặc hoàng đế cũng không thua kém, mỗi thứ đính lên trên đó cũng phải vài trăm kim tệ. Tuyệt đối là dị thường hoa lệ, phối hợp dung nhan tuyệt sắc của nàng làm cho đám người cá nhìn tới u mê.

"Ừ, có thể đổi lại khoảng 10 viên trân châu." Nhân ngư tộc trưởng nhíu mày nói. Thật ra thì hắn đã là tận lực nói bớt đi một chút.

"Hừ, không biết nhìn hàng." Âu Dương Nhược Lan bất mãn nói: "Ngài nhìn kỹ dùm một cái, bộ y phục này của ta chỉ có giá 10 viên trân châu?"

"Ta nói trân châu là loại trân châu lớn, loại tương đối hi hữu kìa." Nhân ngư tộc trường vội vàng sửa lời.

"Tốt lắm, cứ cho là 10 viên đi." Âu Dương Nhược Lan sau đó nghiêm túc nói: "Chỉ có mỗi cây ma trượng gãy ở trên tay của ta giá trị đã ba trăm vạn, nhưng mà y phục chỉ hơn một trăm kim tệ, nói cách khác, một cây ma trượng có thể đổi lại hai vạn bộ y phục ta mặc trên người, một bộ 10 viên trân châu, tính đơn giản thì bằng hai mươi vạn viên. Các ngươi có không?"

"Hai mươi vạn?" Khuôn mặt nhân ngư tộc trưởng cũng tái đi rồi, hắn nghe mà sợ hãi đến nổi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, rung giọng nói: "Toàn tộc chúng ta tồn trữ trân châu cũng chỉ có mấy vạn viên mà thôi? Hai mươi vạn, ta lấy đâu ra đưa cho ngươi chứ?" Tộc người cá sưu tầm trân châu chỉ để chơi cho đẹp mà thôi, cơ bản nhìn không có chỗ tốt nào, chỉ có vài cô bé người cá trưởng thành mới cầm đi trang sức cho mình.

Cho nên đối với bọn họ trân châu tương đối không đáng giá, chỉ là bọn hắn lại không biết trân châu lớn nhỏ khác nhau thì giá tiền sẽ chênh lệch tới mười mấy lần. Giống như y phục Nhược Lan mặc trên người chỉ là trân châu nhỏ không đáng giá tiền, trân châu trên tay người cá nhỏ nhất cũng có thể đổi lại một bộ y phục trên người Nhược Lan, lớn thì có thể đổi lại mười mấy thậm chí trên trăm bộ.

"Hai mươi vạn chỉ là giá tiền của một cây ma trượng." Âu Dương Nhược Lan lớn tiếng nói: "Còn cái mâm vàng này, ước chừng giá bằng một nửa ma trượng, tượng thần này có giá gấp đôi cây ma trượng, cái này nữa ~~! "

"Các hạ, ngươi nhìn xem chúng ta trị giá bao nhiêu tiền?" Nhân ngư tộc trưởng bi phẫn cắt đứt lời Âu Dương Nhược Lan, nói: "Mang toàn tộc chúng ta bán đi hết có đủ hay không?"

"Ừ?" Âu Dương Nhược Lan hai mắt phát sáng nhìn quanh nói: "Thẳng thắng mà nói thì… chưa đủ."

Tộc trường người cá trực tiếp té nhào xuống đất… bất tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.