Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 420: Chương 420: Hòa đàm






Nhìn thấy tình huống như thế, trên mặt phó nguyên soái Khang Xuyên liền thay đổi, hắn lúc này đã bắt đầu huấn luyện quân đội, hôm nay bày trò trước mặt người thừa kế trong tương lai của đế quốc, lại bị uất ức như thế, đây không phải cho thấy bản thân hắn vô năng sao? Mặt của hắn sau này nên đặt ở đâu đây? Hắn cam tâm tình nguyện bỏ qua thân phận chủ soái, vội vã đo tới làm phó soái cho Đại hoàng tử không phải là muốn sau này được trọng dụng sao? Binh lính biểu hiện kém như vậy, để cho hắn sau này làm sao nói chuyện trước mặt chủ tử chứ?

Cho nên phó nguyên soái Khang Xuyên thẹn quá thành giận, lập tức vung tay lên ra hiệu cho thủ hạ phía sau, phó quan của hắn lập tức hiểu ý tứ của hắn, mang theo hai nghìn Chấp Pháp Đội chạy lên. Không nói hai lời, trước tiên vung lên đại kiếm, chém mười mấy cái đầu, sau đó dùng mũi kiếm chỉ vào mũi vị tướng lĩnh quân, bảo hắn xông tới. Tướng quân kia không có biện pháp rồi, chết ở phía trước là chết, chết ở phía sau cũng là chết, còn không bằng chết cho anh hùng một chút? Bị Chấp Pháp Đội giết chết thật sự rất là nhục nhã.

Vị tướng quân kia cũng coi như là một hán tử, chẳng qua hồi nãy bị đánh cho choáng váng rồi, chân tay luống cuống. Hiện tại bị bức ép quay chân trở lại. Cao cấp pháp thuật hắn thấy khá nhiều, nhưng cái loại cường lực oanh tạc dày đặc như thế hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, phải biết rằng thực lực năm trăm Tinh Linh pháp sư tuyệt đối mạnh hơn tất cả pháp sư ba đại đế quốc cộng lại nữa đó? Ai thấy bọn họ thi pháp mà không sợ đây?

Hôm nay bị Chấp Pháp Đội cầm bảo kiếm dính máu chỉ vào mũi hắn mới thanh tỉnh, nhất thời xấu hổ một trận, trong sự xấu hổ và giận dữ, hắn lập tức tập hợp lại xông tới làm gương cho binh sĩ, thân vệ đội của hắn theo sát phía sau, có bọn họ dẫn đầu, hơn nữa Chấp Pháp Đội ở phía sau chỉa mũi kiếm sát đít. Những chiến sĩ kỵ binh khác cũng dâng lên dũng khí, bắt đầu khởi xướng xung phong lần nữa.

Lúc này bọn họ đã có một chút kinh nghiệm, phân tán đội hình rộng ra nhằm giảm bớt thương vong, cuối cùng xông qua hỏa lực bên ngoài của pháp sư, đã tới trong tầm bắn của Bán Nhân Mã. Phải biết rằng pháp sư sở dĩ kinh khủng, không phải vì bọn họ có lực phá hoại mạnh hay xạ trình bọn họ thi triển pháp thuật hơn 1000m, dù là trọng nỗ và xe bắn đá cũng không thể so sánh được, hơn nữa pháp thuật quần thể càng rộng, uy lực càng lớn, xạ trình càng xa, hơn nữa pháp sư nếu ở chỗ cao còn có thể lợi dụng địa thế.

Cho nên nhóm Tinh Linh pháp sư ngay khi liên quân còn đang ở ngoài 2000m đã bắt đầu điên cuồng oanh tạc. Trong khoảng cách một ngàn đến 2000m hoàn toàn là phạm vi hỏa lực mạnh nhất của bọn họ, đợi cho liên quân xông tới, Tinh Linh pháp sư đã bất kể gì khác, bởi vì tiến vào khu vực 1000m đó chính là xạ trình của Bán Nhân Mã. Đứng ở trên đỉnh núi cao chừng ba trăm mét, mũi tên Bán Nhân Mã có thể đạt tới 1000m cũng không kỳ quái.

Lần này, được tướng quân tự mình hướng dẫn liên quân, kỵ sĩ Kham Mạt Tư đế quốc rốt cục thành công đột phá vòng hỏa lực pháp sư. Dù sao khu vực pháp sư chiếu cố chính là khu vực hình quạt, cho nên không nhiều khả năng hoàn toàn quét sạch cả khu vực. Chỉ chắc chắc một điều, đó là sát thương địch nhân số lượng lớn tuyệt đối khẳng định có.

Lúc này, kỵ sĩ Kham Mạt Tư đế quốc ước chừng chỉ còn có vạn người mà thôi, vị tướng quân này nhìn lại mà cảm giác một trận băng giá, tịm gan co rút. 1000m, đối với khoái mã mà nói thì không tới một phút phi nước đại là có thể đi qua, một phút đồng hồ ngắn ngủn đã tử thương gần hai vạn nhân mã, ai thấy mà không thấm thía chứ?

Thế nhưng hiện tại không phải là lúc bọn họ cảm khái, bọn họ đã đi qua, nhưng bộ binh phía sau còn đang dính “bom” kia mà. Cho nên bọn họ phải vội vàng xông lên ngăn cản không cho pháp sư phát hỏa, cũng thừa cơ một hơi chiếm cứ những đồn bót cản đường. Một vạn kỵ binh đánh cận thân hai nghìn Bán Nhân Mã, căn bản giống như ăn một bữa sáng, pháp sư cũng không thể cận chiến với chiến sĩ, bọn họ nếu muốn chạy liên quân cũng không có biện pháp, cho nên bọn họ cần phải cứng rắn xung phong, phải chết cuối cùng nhất định là nhóm pháp sư.

Kỵ binh liên quân cuối cùng mạo hiểm băng qua như bom bão tiễn, ngoan cường không ngừng nhích tới gần đối thủ, nói đến thì vô cùng kỳ quái, chỉ dựa vào hai nghìn cung tiến thủ chắc chắn không có khả năng ngăn cản một vạn kỵ binh xung phong, mặc dù thương vong rất lớn, nhưng liên quân vẫn như cũ đang không ngừng nhích đến gần đỉnh núi, cũng không biết tại sao, pháp thuật của nhóm pháp sư từ nơi xa bắn thẳng chính xác vào đám bộ binh dày đặc, đối với kỵ binh đang gần trong gang tấc làm như hoàn toàn không thấy.

Điều này làm cho phó nguyên soái Khang Xuyên không hiểu nổi, hắn thật ra đã ý thức được trong này có gì mờ ám rồi, nhưng trước mặt đám Bán Nhân Mã không hề có gì cả, ngay cả bụi cây có thể che chở cũng không có, chỉ là một mảnh cỏ xanh trơ trọi, căn bản giấu không được người mà? Phục binh nếu có xuất hiện, cũng chỉ có thể ở sau lưng Bán Nhân Mã, nếu như vậy thì sẽ bị Bán Nhân Mã chặn đường, căn bản không có cách nào tạo thành trận hình hữu hiệu ngăn cản xung kích.

Đây là chuyện gì xảy ra đây? Phó nguyên soái Khang Xuyên không rõ, thế nhưng mọi việc đã đến trình độ này, dù biết rõ không ổn cũng chỉ có thể kiên trì xem tiếp rồi, cũng không thể gọi bọn hắn trở lại chứ? Phía trước vừa trả giá thương vong mấy vạn không phải bị tổn thất vô ích sao?

Ngay khi kỵ binh quân đến gần còn cách Bán Nhân Mã 200m, đáp án rốt cục mở ra. Chỉ thấy vốn là thảm cỏ xanh mượt đột nhiên thoát ra vô số người thân, da, tóc màu đỏ như máu, cả đám giống như ăn thuốc kích thích nhảy lên cao hơn vài thước, xoay tròn giữa không trung, trên tay bọn hắn cầm chiến chùy khổng lồ hơn xa kích thước của thân thể, nhắm thẳng kỵ binh liên quân đập xuống, không cần biết ngươi là trọng giáp hay là giáp nhẹ gì gì đó, một mực đập thẳng xuống toàn bộ nhóm kỵ binh. Rất nhanh đã có rất nhiều người bị đập thành thịt băm.

Một người trong ánh lửa đại thịnh kia lại càng cường hãn đến biến thái, chiến chùy trên tay hắn tạo hình kỳ lạ dị thường, cây chùy có bốn mặt dài hơn thước rưỡi, mỗi mặt chùy là hình vuông rộng tám tấc, đúng tiêu chuẩn tứ diện lăng trụ. Phía trên khắc đầy các loại phù chú cùng hoa văn phong cách cổ xưa, trên đầu chùy đen nhánh thỉnh thoảng có một đạo thiểm điện xẹt qua. Hình dáng hết sức uy mãnh, nếu thật sự nện trên người địch nhân, uy lực của nó căn bản chắc chắn kinh khủng dị thường.

Gã đó mặt dù chỉ đánh lên một kỵ binh, nhưng cây chùy trên tay hắn lại đột nhiên thả ra mấy chục tia chớp to cỡ cái chén ăn cơm, giống một rắn bạc lan tràn ra bốn phương tám hướng, thân thể vặn vẹo truyền bá ra xung quanh, nơi đám rắn điện bàng bạc đi qua, tổ kỵ binh nhanh chóng bị điện đốt thành than cháy, kỳ quái nhất chính là tia chớp tựa như có mắt, chỉ chuyên tìm điểm yếu mà đánh tới, cho nên chỉ một kích kia ít nhất đã giết chết vài trăm kỵ sĩ, uy thế thật sự quá rợn người.

"Lôi thần chi chùy!" Phó nguyên soái Khang Xuyên trợn mắt tròn xoe, dùng vẻ mặt kinh hãi muốn chết, tuyệt vọng hô: "Chẳng lẽ bọn họ chính là binh đoàn Nộ Viêm Ải Nhân trong truyền thuyết?"

"Trời ơi, đám lùn chết tiệt này con mẹ nó biến ra từ đâu thế!" Đại hoàng tử cũng hoảng sợ trực tiếp ngây dại ra, tuyệt vọng hô lên: "Đó chính là Lôi thần chi chùy sao? Cũng quá biến thái đi?" Đại hoàng tử tận mắt nhìn thấy, bọn kỵ sĩ mới vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, cơ hồ trong nháy mắt bị nhóm Ải Nhân đột nhiên xuất hiện này đập cho thất điên bát đảo, ngắn ngủn không qua vài phút đã bị toàn diệt. Đối thủ chỉ có mấy ngàn Ải Nhân thôi nha!

Trọng chùy hai tay xếp hàng đệ nhất thần khí, danh hiệu Lôi thần chi chùy ở trên đại lục tuyệt đối nổi tiếng, không có người nào không biết, thủ đoạn công kích của nó rất đặc biệt, coi như là chiêu bài rồi. Bất luận ở địa phương nào, nó chỉ cần ra mặt, người khác liền nhận ra ngay.

"Xong, chúng ta lần này thật sự xong đời!" Phó nguyên soái Khang Xuyên bất đắc dĩ nói: "Cái đám biến thái này thật sự lợi hại, chỉ đơn giản nhìn bọn hắn cả người tỏa ra Liệt Viêm đấu khí cũng biết thực lực của bọn họ không thấp hơn Hoàng Kim Chiến Sĩ. Ở đây mới chỉ lộ diện năm ngàn, năm mươi vạn bộ binh chúng ta đây ở địa hình nhỏ hẹp thế này hoàn toàn không thể thắng lợi. Rồi lại nói, phía sau chúng ta là Ni Cổ Lạp Tư cũng không thể chỉ mang theo hai mươi vạn người, chắc chắn chúng tới để vây công chúng ta mà?"

Phó nguyên soái Khang Xuyên sau khi nói xong, hạ lệnh cho phía dưới rút quân, bộ binh đang định xung phong lại nghe lệnh rút lui. Cả đám cao hứng đến độ muốn khóc thét lên, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết thật sự rất thoải mái, bọn họ lần đầu tiên cảm thấy Đại hoàng tử cũng có điểm coi được.

"Đáng chết, mấy tên lùn thối tha này từ đâu biến ra nhiều cao thủ như thế chứ? Bọn họ mới vừa rồi làm sao xông tới đây?" Đại hoàng tử lo lắng hỏi.

"Ải Nhân tuổi thọ rất dài, cơ hồ ngày ngày làm nghề nguội mà sống, cho nên rèn luyện ra lực lượng da thịt phi thường mạnh mẽ, hơn nữa bọn họ tu tập Liệt Viêm đấu khí có thể vừa rèn sắt vừa tu luyện, làm ít hưởng to, cho nên Ải nhân tộc nhân khẩu có mấy trăm vạn, nếu muốn xuất ra hai vạn Hoàng Kim Chiến Sĩ , thật sự là dư dả !" Phó nguyên soái Khang Xuyên bất đắc dĩ nói: "Về phần mới vừa rồi, hẳn là bọn họ trước đó đã đào động phía dưới mặt đất, dùng thảm cỏ phủ ở bên trên, xa xa nhìn lại, ai thấy được rõ ràng? Rõ ràng muốn dụ dỗ chúng ta tiến công đến nơi đã an bài kia"

"Đáng chết, bọn họ rõ ràng đã định liệu trước rồi, còn muốn dụ dỗ chúng ta chủ động đánh trận chiến này, rõ ràng muốn đùa bỡn ta mà, thật là quá ghê tởm!" Đại hoàng tử căm tức nói.

"Không không, ta nghĩ bọn họ không có nhàm chán như thế." Phó nguyên soái Khang Xuyên vội vàng nói: "Điện hạ không cần vì thế mà tức giận, ta xem bọn hắn không có ý định đùa bỡn ngài, bọn họ làm như vậy thật ra là muốn đả kích triệt để tinh thần của chúng ta, người nhìn đi, hiện tại binh lính của chúng ta chỉ sợ một chút dục vọng chiến đấu cũng không có, quân đội như vậy đã không thể đánh giặc rồi, nếu cứ để như thế, bất luận bọn họ muốn chiêu hàng hay là muốn vây khốn cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Đổi lại là ta cũng sẽ làm như vậy ."

"Thì ra là như vậy, vậy chúng ta tiếp theo nên làm gì bây giờ?" Đại hoàng tử vội vàng hỏi tới: "Có phải hay không ra lệnh cho quân đội nhanh chóng vượt sông?"

"Ai!" Phó nguyên soái Khang Xuyên sầu mi khổ kiểm nói: "Hiện tại sợ rằng không được!"

"Tại sao?" Đại hoàng tử tức giận nói: "Ngươi ban đầu không phải đã nói như vậy sao?"

"Ai biết Ni Cổ Lạp Tư lão cáo già này đã tính đến kế sách của ta rồi?" Phó nguyên soái Khang Xuyên buồn bực nói: "Người xem hiện tại những con thuyền trên sông Lưu Hoa kia có khoảng hơn vạn chiếc, liên doanh chúng ta thì không tới trăm dặm, chia đều một dặm trên mặt đất thì có một trăm con thuyền nhỏ tuần tra, đây rõ ràng chính là đề phòng chúng ta qua sông chạy trốn?"

"Mệnh lệnh cho quân đội toàn thể qua sông, ta cũng không tin, có nhiều người như vậy che chở chúng ta còn không qua được?" Đại hoàng tử tàn bạo nói.

Phó nguyên soái Khang Xuyên trong lòng cả kinh, đây tuyệt đối là chủ ý siêu cấp tổn hại, người ta bên kia là chiến thuyền đó, xuyên suốt ba vạn thủy quân, gần trăm chiếc chiến hạm, còn chính mình toàn bè gỗ thuyền con mà nghĩ muốn cường ngạnh vượt sông Lưu Hoa? Tuyệt đối là muốn chết, tổn thất coi như quá thảm, hơn nữa nếu như đi qua được thì thế nào? Không ngựa không có lương thực, làm sao xuyên qua thảo nguyên? Đây rõ ràng muốn dùng bọn họ làm pháo hôi, che chở Đại hoàng tử bọn họ chạy trốn rồi?

Đại hoàng tử và những sĩ quan cao cấp dưới tay hắn, đều cưỡi cùng một loại ngựa tốt, vẫn ăn cỏ khô đặc biệt, cho nên không có trúng độc, nhưng quân đội còn lại có thể coi như triệt để xong đời, thân là trưởng quan vì mạng sống của mình, ra lệnh bộ hạ chịu chết che chở, sau đó chính hắn chạy trốn là phạm vào tối kỵ của quan quân, nếu như có ai dám làm, coi như là hậu đài có lớn không có bị trừng phạt, thì sau này cũng tuyệt đối không thể nào có khả năng lăn lộn trong quân đội nữa rồi.

Phó nguyên soái Khang Xuyên rốt cuộc xuất thân từ quân nhân, dĩ nhiên hiểu rõ điểm này, nếu hắn làm như vậy, sau này hắn làm sao còn mặt mũi ở trong quân đội nữa đây? Chắc chắn sẽ phải ngồi không hoặc cáo lão về hưu non rồi. Hắn vì bản thân trong tương lai mà cố gắng suy nghĩ, hắn cũng không thể làm chuyện như vậy.

Cho nên hắn gấp gáp khuyên nhủ: "Vạn lần không được, xin điện hạ nghĩ cho, Ni Cổ Lạp Tư nếu có phòng bị ở trên sông, ngài nói hắn có thể bố trí cả trên thảo nguyên một hai chi quân đội chặn đường hay không? Chúng ta nếu qua sông như thế, động tĩnh quá lớn, hắn chỉ cần dọc đường bố trí vài lưới đánh chặn, sau đó cho Dực Nhân trinh sát đánh lén, chúng ta chỉ còn có mấy trăm kỵ thì làm sao chạy thoát được?"

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Không phải chờ làm tù binh Long gia chứ?" Đại hoàng tử vội vã nói: "Đừng quên Long gia là kẻ thù truyền kiếp với chúng ta đó !"

"Ah, nói cho thẳng thắn đàng hoàng thì…, điện hạ, chúng ta hiện tại đã là thịt trên thớt của Long gia, bọn họ muốn ăn liền ăn, căn bản không có chút huyền niệm nào!" Phó nguyên soái Khang Xuyên nói vừa dứt thở ra một hơi, tiếp lời: "Thế nhưng, căn cứ phân tích của ta, Long gia sẽ không diệt chúng ta, thậm chí cũng sẽ không chiêu hàng, bọn họ sẽ đàm phán với chúng ta sau đó sẽ thả đi! Dù sao thân phận của ngài ở chỗ này còn dùng được. Nếu ngài bị bắt làm tù binh, đế quốc vì mặt mũi sẽ không tiếc bất cứ giá nào dìm xuống hết thảy, tất cả đế quốc khác đều là như thế."

"Ngươi nói thật sự? Kẻ thù truyền kiếp có thể đối xử với chúng ta như vậy?" Đại hoàng tử vội vàng hỏi.

"Long gia thù đã báo, ta đang nói đến ích lợi quốc gia, ân oán cá nhân không coi vào đâu cả." Phó nguyên soái Khang Xuyên rất có lòng tin, trả lời hùng hồn: "Lần này Long Thanh Thiên quyết đấu với mấy vị cao thủ, bị buộc xuất ra Đại Địa Chi Hùng, còn kém chút nữa đã mất luôn mạng nhỏ, việc này ta liền nhìn ra có chỗ kỳ lạ. Bởi vì những cao thủ kia hiển nhiên không phải là chúng ta, vậy bọn họ là ai đây? Tổ chức trên đại lục có thể tìm được cao thủ cấp bậc kia thì quá ít rồi, đã vậy thoáng cái đẩy ra ba người, chỉ sợ cũng chỉ có một thế lực có bản lãnh này thôi."

"Giáo Đình, thật ra thì ta đã sớm hoài nghi." Đại hoàng tử bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta nói mà, chuyện tình chúng ta xuất binh lần này, hình như luôn luôn có bóng dáng Giáo Đình, rất nhiều tình báo cơ mật là bọn hắn cung cấp cho chúng ta, trước kia bọn họ không có tốt như vậy nha?"

"Không sai, cho nên ta phân tích, rất có thể Giáo Đình không biết vì sao đã đứng ra đối kháng với Long gia rồi! Hơn nữa còn ở tình huống giống như không chết không thôi." Phó nguyên soái Khang Xuyên cười nói: "Hiện tại, thái độ của ba đại đế quốc chúng ta vô cùng trọng yếu, bản thân ta hướng đến ai người đó liền thắng, cho nên Long gia chắc chắn sẽ không đẩy ba đại đế quốc chúng ta về bên Giáo Đình, còn có chuyện gì thì chúng ta đợi đến lúc đàm phán sẽ biết!"

"A, nghe ngươi nói như thế, ta yên tâm rất nhiều, không trách được nha đầu Âu Dương Nhược Lan bảo chúng ta đi qua, cho dù có chuyện gì cũng đừng kết tử thù với Đại Hán, còn nói muốn đàm phán cùng Đại Hán, thì ra nàng không muốn để cho Giáo Đình chiếm tiện nghi." Đại hoàng tử ngay sau đó buồn bực nói: "Đáng tiếc, chúng ta vẫn bại trận."

"Thua trận thì không có biện pháp rồi, trong thư Âu Dương cô nương gửi cho ngài không phải nói rồi sao? Không thể tổn thất quá nhiều, hết thảy giảm bớt tổn thất làm trọng, ta xem nàng đã dự liệu được chúng ta có thể sẽ thua, hơn nữa cũng hoàn toàn an bài xong xuôi mọi chuyện rồi!" Phó nguyên soái Khang Xuyên cười khổ nói: "Cho nên, chúng ta nếu đi tới một bước này, vậy thì đàng hoàng chờ xem, hẳn cũng không mất bao nhiêu thời gian, mọi sự đều trở nên sáng rõ hết thôi."

"Ai!" Phó nguyên soái Khang Xuyên sau đó thở dài một hơi, không cam lòng nói: "Nhưng theo tình huống trước mắt mà xem, lúc đàm phán sợ rằng khẩu vị Long Thanh Thiên sẽ mở ra rất rộng rồi. Chúng ta lần này xuất chinh không công hao binh tổn tướng. Căn bản mò không ra bao nhiêu chỗ tốt. Nói không chừng còn phải bồi thường! Liên quân hơn hai trăm vạn tinh nhuệ bị một mình Long Thanh Thiên dẫn theo trăm vạn binh hành hạ thành ra như vậy, đại đa số bị hắn xử lý bao hết, hiện tại phải bất đắc dĩ ký kết khế ước, chuyến đi này thực sự rất thất bại rồi?"

"Hừ, để hắn tạm thời ngông nghênh đi!" Đại hoàng tử tàn bạo cười lạnh nói: "Chờ hắn và Giáo Đình hợp lại chết sống, chúng ta sẽ xuất hiện thu thập toàn bộ bọn họ!"

Sau đó mấy ngày, Đại Hán quả nhiên phản đối bao vây đại quân Kham Mạt Tư tiến hành tiêu diệt, nói thật, lấy trạng huống bọn họ hiện tại, tinh thần xuống thấp, thiếu quần áo ít lương thực, sợ rằng chỉ cần Ni Cổ Lạp Tư một lần xung phong là có thể tiêu diệt sạch bọn họ. Rồi vài ngày sau, đặc sứ của hoàng đế đến từ Kham Mạt Tư đế quốc đi tới trong quân doanh.

Sứ giả thật ra thì ngay sau khi Kham Mạt Tư đế quốc nhận được báo cáo của Âu Dương Nhược Lan đã phái đi rồi, lúc ấy Đại Địa Chi Hùng của bần đạo đang quấy rối liên doanh, đại hiển thần uy, màn đêm buông xuống Âu Dương Nhược Lan chuyển giao bản hòa đàm tới tay các đại đế quốc. Cho nên sứ giả mới đến nhanh như vậy, chẳng qua hắn vạn lần không ngờ tới, mới hơn mười ngày thời gian, tiểu chủ tử và thủ hạ của hắn cộng thêm tất cả đại quân đã trở thành cá trong chậu của người ta.

Ngay cả sứ giả muốn tới đây cũng phải được Đại Hán cho phép, chờ hắn vào trong đại doanh Kham Mạt Tư đế quốc, vừa nhìn thấy, hắn trông thấy binh lính đế quốc nằm đầy đất, không khí tiêu điều trơ trọi, tất cả một thân đồ bẩn, như con bạc khát nước lâu ngày, khuôn mặt đói đến xanh xao vàng vọt, đặc sứ Kham Mạt Tư đế quốc quả thực không thể tin nổi, đây chính là binh đoàn mới tập kết từ hai quân đoàn tinh nhuệ, hắn còn cho là mình đi nhầm vào hang ổ khất cái nữa chứ?

Sứ giả Kham Mạt Tư đế quốc bị thuộc hạ Ni Cổ Lạp Tư hộ tống tiến vào, hắn mang đến tín thư do hoàng đế Kham Mạt Tư đế quốc tự tay viết, trên thư vốn là muốn Đại hoàng tử phối hợp Âu Dương Nhược Lan tiến hành hòa đàm, tranh thủ đạt thêm nhiều chỗ tốt. Nhưng mà Đại hoàng tử hiện tại bắt được thư này, thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Còn muốn kiếm nhiều chỗ tốt? Không bị Đại Hán dứt khoát cắn một ngụm đã là không tệ rồi, thật là buồn cười mà. Đại hoàng tử bây giờ là một tù binh triệt để rồi, còn có tư cách gì cùng người ta nói điều kiện đây? Thế nhưng, nếu Đại Hán đã cho sứ giả tiến vào, đã nói lên Đại Hán có thành ý hòa đàm, cho nên hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, biết mình hẳn là không cần trở thành tù binh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.