Nhìn thấy ta suất lĩnh đại quân hướng nàng đánh tới, trên mặt Thất công chúa hiện lên một tia kinh dị, sau đó nảy lên trên mặt nàng là một sự kiên quyết vô cùng kiên định.
“Một khi đã như vậy, chúng ta cùng chiến đi ha” Thất công chúa sau khi lầm bầm lầu bầu một câu rồi hạ cái quyết tâm, cười lạnh nói: “Ngươi đâu, truyền lệnh đến quân cận vệ của ta, toàn lực ngăn chặn thế công của Cuồng Long thiết kỵ, lệnh cho Thú nhân Lang kỵ binh phóng xuất tiếp cận Chu Tước quân đoàn của Long Thanh Vân. Sau đó, gắt gao bao vây 2000 người này cho ta. Một khi đã cho hắn cơ hội rời đi, mà hắn không đi, vậy tất cả cùng lưu lại”
Theo mệnh lệnh của nàng nhắn dùm xuống dưới, bộ đội tinh nhuệ nhất của Ngõa Nạp hướng ta đánh qua. Quân cận vệ của Thất công chúa vốn là từ nhỏ nàng đã bắt đầu huấn luyện rồi, thẳng đến lúc này luôn đi theo nàng, có thể nói hoàn toàn chứng kiến nàng lớn lên cùng toàn bộ quá trình huy hoàng của nàng, tại vô số lần trong máu, lửa cùng với Thú nhân xông vào biển lửa và lập công nhiều vô kể, đồng thời bọn họ cũng đã thành tựu uy danh hiển hách. Biên chế Quân cận vệ là hai vạn người, tự thân Thất công chúa thống soái, ở bên trong không chỉ có cao thủ nhiều như mây, mà còn có quân đoàn pháp sư, một trăm tên pháp sư trung cấp đỉnh phong dưới sự dẫn dắt của Hỏa hệ Ma pháp sư Phú Khắc Đề, là một cỗ chiến lực đáng sợ. Bởi vì có sự tồn tại của pháp sư, hơn nữa bọn họ lại ở trung tâm phòng ngự tại đại doanh, nhóm thích khách Ám Dạ Tinh Linh của ta không thể chạy vào trong đó mà ám sát. Khiến cho bọn họ trở thành một trong hai quân đoàn chưa hề sứt mẻ.
Một quân đoàn khác chính là Thú nhân Lang kỵ binh còn bảo tồn nguyên vẹn. Các Thú nhân không hạ trại chung với binh lính nhân loại, bởi vì hơi thở của Lang làm cho chiến mã nhân tộc không chịu nổi. Cho nên nơi dừng chân của bọn họ là bên ngoài vòng vây. Mà Ám Dạ Tinh Linh của ta căn bản là không thể trà trộn vào được. Lấy hình dáng Tinh Linh đi giả trang thành nhân loại còn có thể, nhưng căn bản không có khả năng giả trang thành Thú nhân cao lớn như vậy được. Cho nên thuật ẩn thân lại càng không được, Khứu giác của Ma Lang quá biến thái hơn mức bình thường. Cho dù trên người Ám Dạ Tinh Linh được bôi dược vật trừ mùi vẫn bị Ma Lang dễ dàng phát giác ra.
Hai quân đoàn như vậy gia nhập vào, lập tức tình thế chiến trường theo đó mà biến đổi. Ta ở nơi này cảm nhận được áp lực cực lớn, ở phía trước ta biểu hiện của bộ đội Ngõa Nạp càng lúc càng dũng cảm, càng ngày càng liều chết. Tuy rằng đối bao vây Cuồng Long thiết kỵ của ta cũng không tạo thành sát thương đáng kể nào, nhưng mà bọn hắn vẫn như cũ nghĩ mọi biện pháp ngăn cản cước bộ của ta. Địa Hành Long là động vật tạp ăn, thường xuyên đi săn là những động vật cự đại như : Ngựa…. Vì vậy khiến cho chiến mã rất dị ứng mùi vị hơn so với Ma Lang nên càng thêm e ngại, nhìn thấy chiến mã co vòi, chỉ huy quân cận vệ ra quyết đoán hạ lệnh giết ngựa, dụng thi thể của ngựa cản trở cước bộ của chúng ta.
Mà bọn hắn dựa vào thân thể chiến mã để che chắn, dùng hết mọi biện pháp ngăn cản chúng ta đi tới. Thậm chí có rất nhiều người cứng rắn từ trên thi thể chiến mã nhảy đựng lên, hướng trên người Cuồng Chiến sĩ của ta đánh tới. Một người nhảy lên, lập tức bị chém thành hai nửa. Nhưng mà đâu chỉ có hai người? Ba người? Bảy người, mười mấy người? Nhiều người như vậy cùng hợp lại nhảy lên, đều bị các chiến sĩ của ta chém giết. Thậm chí có mấy tên quân cận vệ nhảy lên thân thủ đồng loạt kéo Cuồng chiến sĩ của ta xuống, rồi sau đó bọn họ mới bị Địa Hành Long giẫm đạp lên thành đống thịt nát.
Trời ạ! Thấy vậy bần đạo dâng lên từng đợt đau xót. Thật không ngờ linh thương vong thần thoại của ta dĩ nhiên là bị mấy tên binh lính bình thường dũng cảm đánh vỡ. Có thể thấy được, nhân loại chân chính bộc phát ra dũng cảm a. So với Thú nhân, Dã Man nhân muốn đáng sợ hơn nhiều.
Ngược lại với tình hình của ta là, tình thế của đường ca ta lúc này như bánh bông lan. Khi Thú nhân Lang kỵ binh gia nhập, cước bộ đi tới của bọn họ hoàn toàn bị ngăn cản. Đối mặt với Lang kỵ binh hung hãn, cái mà bọn họ làm được chỉ là tập kết thành một trận thế hình tròn tự bảo vệ lấy mình. Hôm nay gặp liên tiếp hai tràng chém giết, nguyên bản năm vạn đại quân giảm xuống còn ba vạn. Nhưng mà ba vạn người này cũng đang gặp phải sự giết chóc. Binh lính ở vòng ngoài đang bị Lang kỵ binh đánh sâu vào làm cho tầng tầng ngã xuống. Mà Long Thanh Vân lại không hề có biện pháp gì, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi. Cứ cái đà này đi xuống, toàn quân của bọn họ bị diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
1000 thước! Khi quân tiên phong của bần đạo cách Thất công chúa khoảng 1000 thước, ta đã có thể rất rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp mà tràn đầy bất khuất. Lại trả đại giới là mười mấy Cuồng Long thiết kỵ. Bần đạo đã vọt tới cách nàng 800 thước, nàng vẫn như cũ trấn định một cách tự nhiên, nhưng mà mọi người ở phía sau nàng mồ hồi bắt đầu chảy dài xuống. Tiếp ngay sau đó, lại hơn hai mươi Cuồng Long kỵ binh bị quân cận vệ Ngõa Nạp kéo ngã xuống bị Địa Hành Long đạp giẫm thành đống thịt vụn. Mà bần đạo còn cách Thất công chúa chỉ vẹn vẹn có 500 thước.
Rốt cục, ta cũng chứng kiến được người bên cạnh bắt đầu khuyên nàng. Ta tựa hồ có thể tại trong vạn tiếng ngựa kêu be be cũng nghe được câu chuyện của bọn họ.
“Công chúa! Địch nhân thế lớn, thỉnh ngài tạm lánh” Một vị tướng quân khuyên nhủ.
“Đúng vậy! Thỉnh công chúa tám lánh đã. Lần này chúng ta không có khả năng” Một người khác phụ họa theo. Thậm chí ngay cả lão sư của nàng Phong Chi Kiếm Thánh Lý Tạp Đa cũng khuyên nàng như vậy.
Nhanh trả lời, nhanh nhanh trả lời. Trong đầu bần đạo ‘thành kính’ cầu nguyện một hồi, ‘mấy tên chết tiệt kia mau mau kêu bà nương đó đi nhanh lên. Lão tử đến cứu người, chứ không phải cùng chết với nàng. Chỉ cần nàng mang theo soái kỳ rời đi, đại quân Ngõa Nạp tất nhiên đại loạn. Lão tử đảm bảo nhanh chân cứu người, tuyệt đối không bao giờ … tìm nàng phiền toái nữa. Trời ạ! Lần này đi tới, Cuồng Long kỵ binh lại ngã xuống 30, 40 người. Muốn làm ta đau xót mà chết sao hả”
Ta kháo! Đại khái lúc bần đạo cùng đám điểu nhân này trời sinh đối lập a?
Không ngờ Thất công chúa cực kỳ kiên định nổi giận mắng: “Câm miệng! Các ngươi còn xứng là quân nhân Ngõa Nạp sao? Ta Khiết Tây Tạp từ hồi tám tuổi đã lĩnh quân, thân kinh bách chiến, trải qua bao nhiêu là nguy nan hiểm trở. Ta từng úy kỵ địch nhân mà lùi bước chưa. Phượng Vũ quân đoàn có thể chết, chứ tuyệt đối không thể rút lui”
Nàng vì tức quá mà sùi bọt mép, quả nhiên không giống người thường, làm cho các vị tướng quân khuyên bảo nàng mặt đỏ bừng lên. Sau đó, nàng dừng lại một lát, lại nói tiếp: “Nếu như lo lắng an toàn của ta, mượn đao kiếm của các ngươi đối với tên tiểu tử xông lên đó giết cho ta. Ta đứng ở chỗ này, tận mắt nhìn thấy các ngươi giết địch”
Hai lời nói của nàng được ma đạo sư Phú Khắc Đề truyền đi rất xa. Chiến sĩ quân cận vệ đang chiến đấu ở dưới vốn đã cuồng bạo ý chí, lúc này giống như lửa đổ thêm dầu, liều mạng hướng trên người ta vọt tới. Nhất thời không ngờ làm cho Cuồng Long thiết kỵ cũng không đi nhanh được.
Trong cơn tức giận, bần đạo cũng không có gì giữ lại, Thất công chúa chết tiệt dám bức người của ta. Thất cấp ma pháp quyển trục, ta vẫy tay ném ra mười mấy cái. Thật đau xót, nhìn thấy một bó lớn tiền của ném ra ngoài, ta quả thực đau xót. Nhưng càng đau xót hơn chính là – Cái tên ma đạo sư Phú Khắc Đề chết tiệt kia đã sớm đề phòng chiêu ấy của ta, hoặc là Thất công chúa sớm bảo hắn đề phòng chiêu đó. Ta ngoại trừ xuất kỳ bất ý ném ra mấy quyển trục lúc đầu hung hăng đả kích quân đội Ngõa Nạp, còn những cái khác đều bị đại đội ma pháp sư của Phú Khắc Đề cản trở hết thảy.
Một đạo kết giới ma pháp bảo phủ toàn bộ ở trên đầu quân cận vệ Ngõa Nạp. Ta lúc ấy có chút hôn mê, lại tự tin, lại lợi hại… và cũng không nắm chắc chỉ dựa vào quyển trục để đánh vỡ kết giới của 100 vị pháp sư bố trí ra không? Cũng may có mấy quyển trục trợ giúp, nhất thời diện tích sát thương mấy tên địch liều chết tạo được khoảng không, làm cho Cuồng Long thiết kỵ ta chiếm lấy cơ hội quý giá. Không chỉ có một cái gián đoạn ngắn ngủi, điều chỉnh trạng thái. Mà điều trọng yếu có khoảng không gian vừa lúc Địa Hành Long chạy lên, hình thành xung lượng cự đại.
Có cơ hội này, không muốn đợi cho quân Ngõa Nạp tới ngăn cản chúng ta. Khoảng cảnh giữa bần đạo và Thất công chúa chỉ còn vẻn vẹn 300 thước. Đột nhiên, ta chứng kiến Ma đạo sư Phú Khắc Đề hạ một cái lệnh gì đó đến chỉ huy đại đội? Đương nhiên là đại hình pháp thuật. Trước kia hắn không đánh ta, chẳng phải hắn khách khí, mà thật sự là còn có khoảng cách khá xa, hơn nữa sợ ngộ thương người một nhà. Hiện tại, khoảng cách giữa ta và Thất công chúa lại gần như vậy, có ngộ thương đi nữa hắn chẳng hề quan tâm.
Chỉ thấy qua một thời gian ngắn, bọn họ hợp lực phát ra một cái hỏa cầu cự đại màu cam. Hướng Cuồng Long thiết kỵ cùng ta phóng tới. Ha ha! Thật sự là trời cũng giúp ta. Bần đạo lập tức nhảy cao cao, chính diện đón nó. Dọa cho Tạp La ở bên cạnh chết khiếp, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được ta lại hành động như vậy. Cho nên căn bản không phản ứng kịp. Về phần Ma đạo sư Phú Khắc Đề sau khi nhìn thấy động tác của ta, cũng ngẩn cả người, thanh âm luẩn quẩn trong lòng? Muốn tự sát à?”
Chẳng qua, tất cả nghi vấn tan theo khi mà trên người ta nở rộ kim quang. Đại Phong Ma Chú. Chỉ thấy cái hỏa cầu cự đại kia có đường kính đạt tới một thước lúc tiếp xúc với quang mang kim sắc ở chung quanh ta, tựa như tuyết cầu ném vào núi lửa, trong nháy mắt tiêu tán biến mất. Không chỉ như thế, lúc khi ta hạ xuống, lại lấy ra “Long Tộc Hữu Nghị” một lần nữa, lại đem ma pháp “Quang Minh Tán Dương” phóng thích ra. Lập tức Cuồng Long thiết kỵ của ta vốn hô hấp có phần mệt nhọc đã trở nên trầm ổn hơn.
Ai nha! Ngẫm lại ta cũng thật sự sai lầm, tại lúc bắt đầu cứu người ta sợ quang mang của pháp thuật này làm cho chúng ta bại lộ, nên không thêm vào. Sau lại mọi người tản ra thành bốn đội đối địch, ta cũng không nghĩ đến. Cho đến hiện tại đại chiến ma pháp, ta mới nhớ đến nó. Nếu sớm lấy nó ra, có khả năng bị thương rất ít a? Chẳng qua hối hận cũng vô dụng mà thôi. Vẫn là bắt tay vào làm những việc quan trọng trước mắt thì hơn.
Đến mà không phi lễ, nhưng ta cũng không nói là không đánh nàng một lần. Mặc dù tài bắn cung của ta không giỏi, nhưng với khoảng cách 300 thước, thu thập một người đứng yên là không thành vấn đề. Chẳng qua, chuyện thương hoa tiếc ngọc này là ta không làm được? Thời khắc mấu chốt, ta thấy ánh mắt quật cường của vị Thất công chúa kia không tự chủ được run run lên. “Nộ Long Chi Bào Hao” hướng bả vai của nàng bắn ra một tiễn.
“Sai lầm” Bần đạo “nghiêm chỉnh thanh minh” cái này tuyệt đối không phải là lòng tham, mà chỉ do ngoài ý muốn mà thôi. Không thể trách oan ta được.