Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn quân đội tinh nhuệ một tay hắn huấn luyện ra chỉnh tề tiến vào Tinh Linh sâm lâm, đây là một chi quân đội đã qua thiết huyết rèn luyện, cho dù đối mặt Thú Nhân cường đại bọn họ cũng không lùi bước, luôn luôn đứng thẳng giáp công, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ đại lục có danh hiệu đệ nhất danh soái, hoàn toàn là nhờ vào chi quân đội này đánh ra tới.
Nhưng hiện tại, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ trong lòng thấp thỏm bất an, trận này là bình sinh hắn đánh loại trận chiến hoàn toàn không có nắm chắc. Bỏ qua đối thủ phòng tuyến, sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường xa ngàn dặm, đánh bất ngờ sau lưng quân đoàn Chu Tước, nghe tới tựa hồ thật quá tốt, nhưng trong mắt danh tướng Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ, đó là một chủ ý mạo hiểm lớn chó má. Tinh Linh sâm lâm tốt như vậy đi qua sao? Bằng vào mấy chuyến buôn lậu trong suy đoán để cho 20 vạn đại quân mạo hiểm, thật sự làm cho vị nguyên soái thân kinh bách chiến này căm tức không dứt. Nhưng hắn không có bất kỳ biện pháp nào, bởi vì người nghĩ kế là nam sủng của quốc vương bệ hạ. Thật ác tâm! Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ phiền chán nhắc tới cái hèn hạ này, Tiểu Sửu - Tiểu Khuyển Xuân Lãng, một tên bỉ ổi đến từ biển rộng Uy Quốc. Trời đánh thánh vật cái tên mặt trắng cùng đang đảo quốc mang ác tâm kỹ xảo chí cực, làm quốc vương mê luyến đến độ tìm không ra nam bắc. Hắn trên thực tế là siêu cấp ngu ngốc rắm chó không kêu, nhưng lại leo lên chức vị giám quân đại thần. Khi hắn trước mặt Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ chậm rãi nói chuyện, dĩ nhiên trong mắt nhà nghề bịa chuyện. Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ thật sự chịu không được cùng Thất công chúa liên hợp lại cho tên này một lần dạy dỗ khắc sâu vào trí nhớ. Bị Thất công chúa gọi đem hắn ném vào trong hầm bùn lầy, còn chua ngoa giễu cợt hắn ngu xuẩn xong, Tiểu Khuyển Xuân Lãng thề sẽ tìm ra thượng sách phá kẻ địch cho Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ cùng Thất công chúa mở mắt.
Vừa lúc bần đạo buôn lậu hàng hóa lớn có người hắn mua, hắn biết ta nắm giữ bí mật lối đi buôn lậu, hắn lập tức liền nghĩ đến bán đứng Lão Tử, hắn viết thơ đem lối đi buôn lậu bí mật này nói cho quốc vương bệ hạ, cũng chỉ ra nơi này không có bất kỳ quân đội biên phòng nào của Đại Hán quốc, hoàn toàn là một khu vực trống không, hơn nữa cách 30 vạn người Chu Tước quân đoàn đóng ở Phí Ca Bảo ước chừng 1000 dặm đường, bằng vào Lam Sắc Tia Chớp tốc độ hành quân siêu cấp, hoàn toàn có thể trong 3 đến 5 ngày là đến, hơn nữa con đường này người ở thưa thớt, không cần lo lắng hành động bại lộ, một khi đánh lén Phí Ca Bảo thành công, như vậy hết thảy vấn đề liền được giải quyết.
Quốc vương mừng rỡ, lập tức ra lệnh Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ y theo đó làm việc. Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ một là lệnh vua khó cãi, một là hắn cũng biết chiến tranh lần này nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy nữa..., hắn nhất định phải thua, mà một khi lần này chiến bại, cuộc sống Ngõa Nạp vương quốc sau này càng không dễ chịu rồi. Trong bất đắc dĩ, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ chỉ đành nhận mệnh đổ 1 cuộc. Đem quân đội Bạch Hổ thành bị vây khốn giao cho Thất công chúa đến giúp , vừa thương nghị một chút hai phe phối hợp xong, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ liền bất đắc dĩ bước lên hành trình.
Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ rốt cuộc là lão lọc lõi, hắn vừa tới đứng ở nơi này, không chỉ lập tức phong tỏa tất cả nhân viên ra vào, còn đem thương đội ta buôn lậu trở về toàn bộ bắt hết, vừa uy bức vừa lợi dụ, mấy tên hỗn trướng lập trường không đủ kiên định đã bị hắn mua chuộc, đáp ứng dẫn đường cho đại quân Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ. Đại quân chỉ nghỉ ngơi và hồi phục có một ngày, liền vội vàng lên đường, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ sợ thương đội không đúng hạn trở về bại lộ hành động đại quân, cho nên vội vội vàng vàng xuất phát.
Phía sau Ni Cổ Lạp Tư là hai nhi tử của hắn, lần này cũng đi theo hắn xuất chinh, nhìn thấy Ni Cổ Lạp Tư rầu rĩ không vui, đại nhi tử Cơ Mục - Khải Kỳ hỏi: "Phụ thân! Ngài thế nào dường như lo lắng nặng nề vậy?"
"Hừ! Đây là một kế hoạch thối xấu đến không thể xấu hơn được, rồi lại quan hệ sinh tử của 20 vạn đại quân, ta có thể cao hứng sao?" Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ tức giận nói.
"Ta xem kế hoạch này tuy có chút mạo hiểm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể làm mà?" Cơ Mục nói.
"Ta đồng ý cách nhìn của ca ca!" Nhi tử thứ hai Lạp Mục nói.
"Đó bởi vì các ngươi hiểu biết còn quá ít!" Ni Cổ Lạp Tư bất đắc dĩ nói: "Ta làm sao lại không có một tên nào, không có một đứa con nào giống như đại lục Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất đây? Ngay đến tên Long Khiếu Thiên kia, rõ ràng trong đầu hắn toàn là cơ bắp, lại có một nhi tử tốt!"
"Phụ thân! Bọn họ vận khí tốt thôi!" Cơ Mục không phục nói: "Một mao đầu tiểu tử năm nay mới 12 tuổi, có thể có bản lãnh gì? Xem ta lần này bắt sống hắn, ngài cũng giống như Long thúc thúc nói khoác rồi!"
"Hừ! Các ngươi ngàn vạn không nên xem thường hắn! Căn cứ phân tích của ta, ba người khác thành danh có lẽ còn có chút thành phần may mắn, bao gồm cả Thất công chúa chúng ta ở bên trong, nhưng cái tên Long Ngũ này, tuyệt đối là bản lãnh thật giá thật không lường được, lấy chuyện hắn huyết chiến lụm về lãnh địa mà nói, coi như là ta cũng không thể làm được tốt hơn so với hắn!" Ni Cổ Lạp Tư nghiêm túc nói: "Lần này tới phiền phức hắn, đúng là bất đắc dĩ, ta hi vọng nhất là hắn không có tâm tư bán mạng cho Đại Hán vương thất, có thể để cho chúng ta bình an thông qua là tốt rồi. Không tới vạn bất đắc dĩ, ta thật không muốn rước lấy phiền phức của hắn !"
"Nhưng nếu hắn không nhường đường đâu? Đừng quên chúng ta phải thu thập thúc thúc hắn nha?"
"Này cũng vô sách! Thật có cùng hắn đánh, ta còn thật sợ Cuồng Long kỵ binh của hắn, Địa Hành Long so sánh với Ma Lang còn lợi hại hơn, cùng bọn họ sống mái, chúng ta đều phải xuống ngựa tác chiến, không có thớt ngựa gì dám trước mặt rồng mà càn rỡ. May mắn bọn hắn chỉ có mấy ngàn người, chúng ta cũng chỉ cầu đi ngang qua mà thôi. Nếu không ta căn bản sẽ không tới nơi đó cùng hắn đánh một cuộc trận chiến như vậy, quá lỗ lả rồi!" Ni Cổ Lạp Tư oán giận nói.
"Phụ thân! Ta lần đầu tiên nghe ngài nói sợ ai đó nha?"
"Hừ! Lần này chúng ta tương đối bị động, nếu cho ta tuyển địa phương thích hợp tác chiến, ta cũng dám cùng Cuồng Long kỵ binh so sánh phân cao thấp! Chẳng qua là lần này không được!" Ni Cổ Lạp Tư bỗng nhiên thở dài nói: "Ài! Nói về ta cùng phụ thân hắn Long Khiếu Thiên coi như là sinh tử chí giao, hiện tại ta lại tới khi dễ con người ta, ta đây làm bá bá thật đúng là không phải a!"
"Ha hả! Phụ thân, chúng ta cũng là do không có biện pháp sao? Hai nước giao chiến, tư tình liền không phải bàn rồi !"
"Không tệ! Được rồi, các ngươi mau về hàng đi, nhớ gia tốc hành quân, cần phải mau mau đi ra, ta cảm giác, cảm thấy nơi này không an toàn!"
"Dạ!" Hai người đánh ngựa đi.
………
Hành quân ngày thứ năm! Ni Cổ Lạp Tư đối với tốc độ hành quân coi như hài lòng, dù sao đường nơi này căn bản không thích hợp cỡi ngựa, chỉ có thể đi bộ, hơn nữa cũng thật khó đi, còn có ma thú thường xuyên thường lui tới, có thể đạt tới tốc độ một ngày vài chục dặm đã không tệ rồi. Tiếp tục như vậy khoảng 4 ngày nữa là có thể đi ra ngoài.
Ngày này xế chiều, Ni Cổ Lạp Tư hạ lệnh đóng quân, hắn sợ buổi tối hấp dẫn đến ma thú lợi hại tạo thành thương vong không cần thiết. Bản thân hắn cỡi ngựa dẫn dắt một nhóm cận vệ đi dò xét. Nhìn các chiến sĩ đóng trại ngay ngắn rõ ràng, hết thảy chỉnh tề như nhau, không có tý ti hỗn loạn, hiệu suất còn đặc biệt cao, biểu hiện của tất cả chiến sĩ cũng lộ ra vẻ hoàn mỹ như vậy. Ni Cổ Lạp Tư không khỏi sinh ra chút đắc ý, đúng vậy, đắc ý, bất luận kẻ nào có thể có được quân đội kỷ luật nghiêm minh như vậy cũng sẽ đắc ý, cho dù là danh tướng Ni Cổ Lạp Tư cũng không ngoại lệ.
Đang lúc hắn đắm chìm trong tình huống tốt đẹp này, bỗng nhiên tim đập nhanh một trận máu xông lên đầu. Kiếp sống quân lữ nhiều năm khiến cho hắn có một loại cảm ứng nguy hiểm dị thường, trận tâm quỷ này nói cho hắn biết, có nguy hiểm. Cực độ nguy hiểm sắp xảy ra!
"Đề phòng! Toàn thể đề phòng!" Cũng chẳng cần quan tâm cái gì phong độ nữa rồi, Ni Cổ Lạp Tư sắc mặt trắng xanh thanh âm kiệt lực xé rách họng hô lớn: "Toàn thể xuống ngựa, trận hình phòng ngự, đề phòng!"
Cái gì gọi là bách chiến chi sư, thấy được biểu hiện hiện tại của Lam Sắc quân đoàn ngươi sẽ biết. Mặc dù các chiến sĩ căn bản không biết có nguy hiểm gì sắp xảy ra, liền chẳng quản bọn hắn đang làm khỉ gió xây trại dựng lều gì gì, một khi bọn họ nghe được lệnh tác chiến, tất cả mọi người lập tức dựa theo mệnh lệnh động, hết thảy nhanh chóng chỉnh tề, không có một chút tiếng huyên náo, chỉ có lính liên lạc cùng các sĩ quan đang thi hành rõ ràng sứ mạng của mình, cả quân đội giống một bộ cơ khí, tỷ số hiệu suất cao nhanh chóng hoàn thành động tác từ xây doanh đến đề phòng tác chiến, tất cả động tác đều lưu loát như thế, thế cho nên bần đạo thông qua ánh mắt Lôi Đạt nhìn cũng u mê, người mà có thể được huấn luyện thành cỡ đó? Trong lòng không khỏi khởi lòng yêu tài với vị đại lục đệ nhất danh tướng Ni Cổ Lạp Tư này, chỉ mong hắn có thể còn sống được. Trong lòng bần đạo âm thầm lo lắng cho hắn.
20 vạn bộ đội Ni Cổ Lạp Tư dọc theo sông đóng quân, bởi vì không dám xâm nhập sâu vào rừng rậm, cho nên doanh địa bọn họ thành một thế trận trường xà, trùng điệp dài mấy dặm, khi Ni Cổ Lạp Tư ra lệnh truyền xuống, 20 vạn đại quân trong mười mấy phút liền làm xong chuẩn bị chiến đấu, bọn họ dựa theo Ni Cổ Lạp Tư ra lệnh, chạy ra bên ngoài, bên trong là người tạo thành trận thế phòng ngự, người bên ngoài giơ tấm chắn lên cao, người bên trong thì chuẩn bị xong kỵ thương. Hiện tại đại quân đã chuẩn bị xong, bao gồm Ni Cổ Lạp Tư cũng trốn trong quân cận vệ tạo thành tầng tầng phòng ngự, nhưng trong rừng rậm vẫn an tĩnh, không có một chút thanh âm truyền ra. Chiến sĩ không có bởi vì an tĩnh mà buông lỏng vũ khí trong tay, ngược lại bởi vì không khí quỷ dị này, tất cả mọi người đề cao cảnh giác.
Một phút đồng hồ trôi qua, hai phút đồng hồ trôi qua, cho đến mười phút đồng hồ trôi qua vẫn không có bất cứ chuyện gì phát sinh, ngay khi thời điểm các chiến sĩ cho là Ni Cổ Lạp Tư sợ bóng sợ gió bắt đầu hoài nghi mình, một trận âm thanh chói tai từ từ truyền đến. Thanh âm càng lúc càng lớn, từ từ đến gần đại quân doanh, rốt cục Ni Cổ Lạp Tư đang chờ đợi, bằng vào hai mắt, lỗ tai sắc bén phát hiện thanh âm đầu tiên, hắn tuyệt vọng la một tiếng: "A! Thượng Đế ! Ngày ta vong đến rồi!"