3 ngày sau Liệt Hỏa Phần Giang chi chiến, trong Tạp Đặc đại doanh, sĩ quan phụ tá của Tây Tư Nhĩ thân vương, cầm một bản chiến báo mới nhất, nơm nớp lo sợ giao cho Tây Tư Nhĩ thân vương lúc này đang cười cười nói nói với nhi tử mình. Tây Tư Nhĩ thân vương không thèm để ý chút nào cầm lấy, thoáng đọc qua, sắc mặt đại biến, sau đó phun ra một búng máu, trực tiếp ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh!
Nhi tử của Tây Tư Nhĩ thân vương sợ hãi, nhanh chạy lại đỡ lấy phụ thân, không ngừng khóc hô: "Phụ thân, phụ thân, ngài làm sao vậy?"
Những người khác cũng sợ không nhẹ, vội vàng ba chân bốn cẳng nâng Tây Tư Nhĩ thân vương lên giường, gọi Mục Sư, xoa xoa nắn nắn, nhất thời loạn thành một đám. Trong cảm nhận của bọn họ, Tây Tư Nhĩ thân vương chính là ông trời của bọn họ, hưans ngã xuống tức là trời sụp! Nhưng vô luận những người này cố gắng như thế nào đi nữa, Tây Tư Nhĩ thân vương vẫn bất tỉnh.
Nhi tử của Tây Tư Nhĩ thân vương đi ra khỏi đám người, tập trung lực chú ý vào phần chiến báo kia, rốt cục là tin tức gì làm cho phụ thân luôn luôn kiên cường phải ngã xuống? Điều này làm hắn rất chú ý, cầm lấy phần chiến báo lấm tấm máu kia, hắn tinh tế đọc, chỉ thấy ở trên viết mấy câu!
"Ngày 18 tháng 6, Đại Hán Quốc phái Dực Nhân đánh bất ngờ thủy quân bên ta, địch nhân dùng túi da đựng đầy dầu trơn phóng hỏa đốt thuyền, quân ta không thể đối phó với địch, tất cả chiến hạm đều bị đốt sạch, mặt khác, vật tư quân dụng, lương thực, khí giới công thành đều bị thiêu hủy, thương vong cao đến 18 vạn!"
"Trời ạ!" Nhi tử Tây Tư Nhĩ thân vương xem xong thì biết vì sao phụ thân hắn lại bị như vậy, tổn thất lần này cơ hồ tương đương với việc Tạp Đặc không còn sức nào thu phục lại vùng đất bị đoạt mất. Toàn bộ những gì phụ thân chuẩn bị vất vả trong nhiều ngày nay đã tan thành bọt nước, lão nhân gia không giận hỏa công tâm mà ngất xỉu được sao?
Sau đó, Mục Sư trong quân gần như bị cõng tới, sau khi cẩn thận kiểm tra xong, cho ra kết luận là giận hỏa công tâm, máu lên não nên tạm thời hôn mê. Sau đó thi triển vài cái pháp thuật Quang Minh Hệ xong, ném lại một câu "chậm rãi tu dưỡng" liền vội vàng rời đi! Xem ra hắn cũng không phải thực hiểu biết về bệnh tình của thân vương.
Mãi đến đêm xuống, Tây Tư Nhĩ thân vương mới chậm rãi tỉnh lại, sau khi hắn đứng dậy, chuyện đầu tiên là sốt ruột hỏi đứa con ở bên cạnh: "Chiến báo đâu?"
"Phụ thân, ngài tỉnh rồi!" Nhi tử thân vương kinh hỉ nói!
"Chiến báo đâu?" Tây Tư Nhĩ thân vương cũng không để ý đến hắn mà càng thêm sốt ruột hỏi!
"Ở đây, phụ thân!" Nhi tử thân vương nhanh chóng móc chiến báo từ trong ngực ra cho phụ thân!
"Đọc qua chưa?" Tây Tư Nhĩ thân vương không cầm lấy ngay mà là hỏi tới!
"Đã xem qua, ta vừa thấy nội dung đã biết đại sự không ổn nên không cho bất cứ đọc cả, hơn nữa ta còn đặc biệt dặn dò sĩ quan phụ tá kia không được để lộ tin tức ra ngoài!" Nhi tử thân vương vội vàng nói.
"Tốt lắm!" Tây Tư Nhĩ thân vương tán dương nói: "Ngươi đã là một tướng quân đủ tư cách, gặp chuyện bất loạn! Ai, mạnh hơn ta rồi!"
"Sao ta sánh được với phụ thân!" Nhi tử thân vương khiêm tốn nói!
"Ha hả!" Tây Tư Nhĩ thân vương lại cười khổ nói: "Nếu ta mà bình tĩnh được thì sẽ không bị người ta làm cho tức giận hộc máu rồi, Long Thanh Thiên quả nhiên lợi hại!"
"Phụ thân, bây giờ phải làm sao?" Nhi tử thân vương vội vàng hỏi!
"Không biết!" Tây Tư Nhĩ thân vương lại tự tin nói: "Bất quá, ta sẽ không dễ dàng nhận thua, ta còn có Hổ Hoàng Quân Đoàn, ta còn có trăm vạn đại quân, ta vẫn là Huy Hoàng Hổ Vương, ta không dễ dàng ngã xuống như vậy!"
"Nhưng mà thế cục lúc này rất bất lợi với chúng ta! Lương thực đã sắp không tiếp tế được rồi." Nhi tử thân vương khó xử nói: "Không bằng chúng ta tạm lui lại, chờ điều chỉnh quân mã xong lại ngóc đầu trở lại!"
"Ngươi sai rồi con à!" Tây Tư Nhĩ thân vương thấm thía nói: "Chúng ta không thể lui lại, vừa lui thì quốc vương sẽ không tha cho ta, các đại quý tộc có thân nhân bị ta xử trảm cũng sẽ không tha cho ta, mà ngay cả dân chúng Tạp Đặc luôn luôn tín nhiệm ta cũng sẽ không tha cho ta, ta không còn cơ hội trở về nữa! Hơn nữa, khi ta trở về thì lấy năng lực của Long Thanh Thiên, dân chúng trong chiếm lĩnh khu sẽ không hướng tâm về Tạp Đặc nữa, mà như vậy thì xem như đã bị Đại Hán Quốc hoàn toàn chiếm lĩnh! Chúng ta không còn cơ hội gì nữa."
"Nhưng mà bây giờ chúng ta còn cơ hội sao?" Nhi tử thân vương hỏi.
Quả thật Tây Tư Nhĩ thân vương bị ta làm tức giận đến hộc máu, nhưng mà tâm tình lúc này của bần đạo cũng không hơn hắn nhiều ít! Nếu không phải bần đạo tu tâm dưỡng tính tốt thì chắc cũng đã bị hộc máu! Tin tức làm ta hộc máu có 2 cái, một là 10 vạn kỵ binh Huyền Vũ Quân Đoàn đến trợ giúp chúng ta đã đi gần hai tháng mới được nửa đường! Ta *** bọn hắn, đám nữ tính nhà Thạch Nguyên gia này đến trợ giúp lão tử hay đến để nhặt xác giùm ta? Thật đúng là hỗn trướng, làm bần đạo tức đến độ vẫn đang phân vân có nên thịt luôn 10 vạn người này không!
Chuyện này coi như là chuyện nhỏ, dù sao viện quân Chu Tước Quân Đoàn do thúc thúc suất lĩnh đã đến đây, cũng không phải thực để ý đám đồ bỏ đi kia! Nhưng mà chuyện thứ hai mới là chuyện chân chính làm bần đạo bực bội, làm ta vội muốn chết! Nguyên nhân là gia già vì tiêu trừ nghi ngờ của quốc vương với ta mà đưa ra đề nghị kia, đó là thỉnh cầu quốc vương phái quan viên đến chiếm lĩnh khu.
Cũng không biết tên quốc vương ngu ngốc này an bài kiểu gì, đám quan viên này như chưa từng thấy qua tiền, vừa đến đã mặc sức thu thuế, hơn nữa còn là thuế nặng, nói cái gì mà trợ giúp Tạp Đặc xâm lấn gom góp kinh phí! Con mẹ nó, lão tử tặng cho quốc vương nhiều tiền như vậy còn chưa đủ sao? Còn thu cái rắm ấy? Hơn nữa đã khai chiến hai tháng rồi mà có thấy quốc vương cho chúng ta một phân tiền nào đâu? Thậm chí pháp sư cũng không có mà còn đòi tiền.
Sau đó bần đạo cảm thấy việc này do tên quốc vương ngu ngốc gây nên là không giả, nhưng mà dù sao hắn ngu cũng có hạn độ, còn chưa tới tình trạng không có thuốc chữa. Chuyện giết gà lấy trứng như vậy chắc là không biết đi làm, hơn nữa dù sao còn có tấm gương Ngõa Nạp xâm lấn Tạp Tây Á kia kìa? Còn có đám gia hỏa thao túng sau màn nữa, như thế nào cũng không thể phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy được! Bức phảm đám dân của khu chiếm lĩnh thì kẻ không hay ho đâu phải riêng ta? Tổn thất thổ địa rồi thì hắn quên đi cái mộng làm Hoàng Đế được rồi đấy! Cho nên bần đạo cho rằng bên trong có trò mèo, hơn nữa tám phần không thoát khỏi liên quan đến Tây Tư Nhĩ thân vương!
Sau đó, ta cẩn thận điều tra, phát hiện ra quốc vương là muốn thu thuế, nhưng không có nặng như vậy, đều là do đám quan viên tự mình làm. Hơn nữa chung quanh đám quan viên này xuất hiện một vài nhân vật khả nghi. Những tên này ra tay hào phóng, tác phong hào sảng, rất nhanh thắng được tín nhiệm của bọn quan viên. Dưới sự ảnh hưởng của họ, đám quan viên đại đô đến từ Đại Hán bắt đầu hủ bại, hơn nữa là hủ bại thực nghiêm trọng.
13 cái tỉnh trưởng mà quốc vương phái đến, hủ bại có 12, tên còn lại là cực độ hủ bại. Trong 44 cái thành chủ, hủ bại có hơn 30, còn lại là chưa quá phận mà thôi. Ta xỉu, quả nhiên là thiên hạ của quạ nha!
Những người này tuy lên chiến trường không hề có tác dụng gì, nhưng nếu phá phách thì tuyệt đối là nhất lưu! Khi nam phách nữ là chuyện thường, sưu cao thuế nặng là chuyện thường hơn nữa. Còn thường xuyên bày ra vẻ mặt người chiến thắng, khinh thường người của khu chiếm lĩnh, luôn miệng nói đám người chiến bại các ngươi nên phải như thế này như thế này. Lập tức làm cho khẩu hiệu đoàn kết ngang hàng do ta đề xướng hỏng mất! Biến dân chúng khu chiếm lĩnh kêu khổ thấu trời, nếu tiếp tục như vậy thì ta thấy không cần phải Tây Tư Nhĩ thân vương động tay, chỉ dựa vào đám dân chúng tạo phản là đủ đuổi sạch chúng ta đi rồi, sau đó lại tái diễn màn thảm bại của Ngõa Nạp với Tạp Tây Á!
Chuyện này thật sự rất khó giải quyết, những người này ai cũng có bối cảnh thâm hậu, nếu không sao có thể leo lên cái chức quan béo bở này được? Bọn họ không phải dễ dàng động vào, hơn nữa đều là quốc vương đích thân ủy nhiệm, ta mà xử trí thì nhất định không thích hợp, sợ ném chuột vỡ đồ a! Nhưng mà nếu mặc kệ thì tất cả những vất vả của ta sẽ trở thành công cốc. Lệ Phù Nghê đã tố khổ với ta mấy lần, nàng sắp không ngăn lại được sự bất mãn của người dưới tay bởi mấy tên quốc vương phái tới quả thật rất quá phận, bên đường cường cướp dân nữ, còn cướp đoạt quý tộc bản địa của Tạp Đặc nữa, còn có tên đùa chết người ta. Hỏi chi tiết vào mới biết hóa ra là đám hư hỏng nhà Thạch Nguyên gia!
Trương Tam Phong dị giới du
Tác giả: Tả Tự Bản - 写字板
Chương 292:Lại phát sinh biến hóa (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: vipvandan
Bần đạo không dám chậm trễ, trước tiên bắt tên khả nghi bên cạnh Thạch Nguyên gia, giao cho Khắc Lý hỏi. Quả nhiên giống như ta đoán, bọn họ đều là do Tây Tư Nhĩ thân vương phái tới, mục đích là kéo đám quan viên mà Đại Hán vừa phái đến xuống nước, xúi giục bọn họ gây họa trong khu chiếm lĩnh, chế tạo sự tình, tốt nhất làm cho dân chúng tự phát tạo phản! Chờ đến lúc đó, quân đội Đại Hán sẽ lâm vào vũng bùn chiến tranh với nhân dân mà không thoát ra được. Lúc đó Tây Tư Nhĩ thân vương sẽ dẫn dắt đại quân lao vào thu phục lại đất bị mất! Mà đám người kia cũng có thể âm thầm nội ứng ngoại hợp.
Bây giờ xem ra những người này đều hoàn thành nhiệm vụ phi thường xuất sắc, dân chúng bắt đầu bất hòa vì thuế nặng, quý tộc vì không chiếm được sự tôn trọng của Đại Hán mà tâm sinh hiềm khích, tạo phản là chuyện một sớm một chiều. Nếu không sớm phòng bị thì rất nguy hiểm! Tây Tư Nhĩ thân vương a Tây Tư Nhĩ thân vương, ngươi thật không hổ là đối thủ của ta, chúng ta cơ hồ lại hòa một ván, quả nhiên đều lợi dụng ruồi bỏ lẫn nhau! Ta tìm nơi đột phá từ Nhị vương tử thì ngươi lại hạ chiêu trên người của đám quan viên bỏ đi, chúng ta đúng là anh hùng cùng chung chí hướng nha! Lúc này bần đạo bất đầu có một loại cảm giác tỉnh táo và luyến tiếc, nếu không phải là đối thủ thì nhất định chúng ta sẽ trở thành bằng hữu! Bất quá, bây giờ hắn lại dùng chiêu đó với ta làm ta kiên định thêm quyết tâm đánh bại hắn.
Vốn bần đạo chỉ tính cố thủ lấy khu vực chiếm lĩnh mà thôi, căn bản không nghĩ đến vượt qua Lưu Hoa Hà, đánh tan đại quân của Tây Tư Nhĩ thân vương, không phải là thực lực không bằng người ta, quan trọng nhất là không nhất thiết phải như vậy...
Đánh tan trăm vạn đại quân là một chuyện rất mất thời gian và công sức, hơn nữa thương vong sẽ lớn đến mức ta không chịu nổi! Lại còn đánh tan bọn họ cũng không có ưu đãi gì, thổ địa bên kia Lưu Hoa Hà ngoài chăn thả ra không còn tác dụng gì cả, cũng không dễ phòng thủ, lấy vào tay cũng không dùng được mấy!
Chuyện mất sức như vậy thì bần đạo luôn trốn, nhưng mà tình huống bây giờ lại khác, tình trạng hỗn loạn của khu chiếm lĩnh làm ta ý thức được, chỉ cần Tây Tư Nhĩ thân vương còn sống ngày nào thì cái tâm đoạt lại đất của Tạp Đặc sẽ còn ngày đó. Phòng thủ bị động thì với người khác còn được, nhưng mà dựa vào phòng thủ để đối phó với Tây Tư Nhĩ thân vương thì ngay cả cửa cũng không có. Nếu không thể trong thời gian ngắn chấm dứt hỗn loạn thì thật sự làm cho giấc mộng của Tây Tư Nhĩ thân vương trở thành sự thật nha! Vì vậy, suy nghĩ cho sự an bình của khu chiếm lĩnh sau này, bần đạo quyết tâm hoàn toàn đánh tan tất cả bộ đội Tây Tư Nhĩ thân vương có, vĩnh trừ hậu hoạn!
Để làm ra quyết định này cũng không phải chỉ một nguyên nhân như vậy, còn có vài nghân tố khác thúc đẩy bần đạo hạ quyết tâm. Đầu tiên là bên phía Ngân Hồ Quân Đoàn quy phục, sau đó lại có Chu Tước Quân Đoàn thuận lợi đến tiếp viện, nhất tăng nhất giảm này làm cho lực lượng hai bên xảy ra biến hóa. Hơn nữa trong Liệt Hỏa Phần Giang chi chiến, không những đốt Thiết Bích Quân Đoàn cháy sạch, tạm thời rời khỏi danh sách chiến đấu, còn thiêu hủy hơn nửa lương thực của đại quân Tạp Đặc, khiến cho chuyện lương thực của đại quân Tạp Đặc ở đối diện kia tạm thời trở nên căng thẳng lại sáng tạo cho ta một cái cơ hội tuyệt hảo. Tổng hợp hợp lại những nhân tố này mới làm cho ta hạ quyết tâm này.
Vấn đề bây giờ là, làm sao kéo Tây Tư Nhĩ thân vương từ trong cái xác rùa kia ra đây, cường công thật sự không có lời. Ta từng nghĩ dùng kỵ binh của Ni Cổ Lạp Tư đánh bất ngờ Tiên Hoa Thảo Nguyên, chặt đứt lương thảo của hắn. Nhưng mà làm như vậy rất có thể hắn sẽ rút toàn quân về trong cảnh nội của Tạp Đặc, ta làm gì được trăm vạn đại quân của hắn đây? Ngay cả có Ngân Hồ Quân Đoàn hiệp trợ, muốn ở trên đại thảo nguyên rộng lớn đánh bại trăm vạn đại quân là phải trả giá thảm thống, hơn nữa làm như vậy có rất nhiều tệ đoan, không chừng trong quốc nội người ta lại xuất hiện vài đạo viện binh thì sao? Làm không tốt lại bị Tây Tư Nhĩ thân vương khôn khéo cắn ngược một cái.
Cho nên phương án này không đủ ổn thỏa, như vậy đành phải nghĩ một cái bêện pháp khác! Trải qua một ngày đau khổ suy tư, cuối cùng bần đạo cũng nghĩ ra một cách, có thể một lúc xử lý cả hai chuyện! Nhưng đúng lúc này Ni Cổ Lạp Tư nổi giận đùng đùng đến tìm ta, đang sáng sớm nha!
"Chủ công! Người khỏe?" Tuy nhìn Ni Cổ Lạp Tư vừa vội vừa giận, nhưng hắn vẫn không quên lễ nghi, thi lễ ân cần thăm hỏi.
"Ta rất tốt, tự dưng lấy Hương Hương công chúa về làm vợ có thể không khỏe sao?" Bần đạo buồn bực nói!
"A?" Ni Cổ Lạp Tư đại kinh thất sắc: "Hương Hương công chúa không phải là ái nữ của Tạp Đặc Ngân Hồ Quân Đoàn trưởng Mãi Mãi Đề sao? Được xưng là đỉnh cấp mỹ nữ trên đại lục?"
"Đúng vậy! Chính là nàng!" Bần đạo cười khổ nói.
"Đây là sao vậy?" Ni Cổ Lạp Tư khó hiểu hỏi.
"Sự tình là như vậy." Bần đạo cẩn thận nói rõ chân tướng cho hắn nghe, cuối cùng nói: "Cứ như vậy khi ta không ở đây, phụ thân không hỏi một tiếng đã tìm cho ta một cô dâu rồi, còn là cái loại lập tức vào cửa ngay nữa!"
"Ha ha! Chúc mừng chủ công!" Ni Cổ Lạp Tư cười nói: "Người ta lại là mỹ nữ nổi tiếng đại lục, rất xứng với chủ công, hơn nữa Ngân Hồ Quân Đoàn tự động mang nàng đến, chắc là thành tâm đầu nhập vào rồi, cũng là chuyện nên cao hứng nha? Vì sao chủ công lại mang vẻ mặt buồn bực chứ?"
"Hắc hắc!" Bần đạo cười gian nói: "Ta không nói cho ngươi!" Cạc cạc, bần đạo cũng không thể nói ta đã sớm bị Athena cột rồi chứ?
"Ha hả!" Ni Cổ Lạp Tư buồn cười nói: "Nhìn ngươi kìa? Ta thấy giống như được tiện nghi còn ra vẻ, tốt lắm, lần này ta tới là tố khổ, ngươi phải làm chủ cho ta a?"
"Chuyện gì có thể làm khó ngài? Ta thật muốn nghe thử!" Bần đạo tò mò hỏi.
"Ai! Một lời khó nói hết!" Ni Cổ Lạp Tư vẻ mặt đau khổ nói.
Hóa ra trong khu vực phụ trách phòng thủ của Ni Cổ Lạp Tư có một vị tỉnh trưởng trẻ mới đến, chính là đồ bỏ đi nhà Thạch Nguyên gia kia. Cả ngày mặc kệ nhân sự, nơi nơi cướp đoạt dân tài, cướp đoạt phụ nữ, vì vậy xung đột với vệ đội phụ trách trị an của Ni Cổ Lạp Tư không ít lần. Tên ngu ngốc này cũng không phải đến một mình, hắn mang theo chừng 3000 tay đấm, vừa có hộ viện chi lưu của Thạch Nguyên gia tộc, còn có một ít du côn lưu manh hắn mang theo từ Đại Hán nữa.
Bọn họ ỷ vào nhiều người, đánh người của Ni Cổ Lạp Tư. Ni Cổ Lạp Tư có tâm tìm hắn giáo huấn, lại bị tên tiểu tử kia chế nhạo một chút, còn bảo Ni Cổ Lạp Tư không nên nhúng tay vào việc trị an của địa phương. Cố kỵ thân phận của hắn là quan viên chính quốc vương tấn phong, còn có bối cảnh cường đại của Thạch Nguyên gia nữa nên Ni Cổ Lạp Tư đành phải triệu hồi người của mình, tùy ý tên ngu ngốc này gây chuyện.
Nhưng tên ngu ngốc này lại tưởng là Ni Cổ Lạp Tư sợ hắn, làm việc càng không kiêng nể, ngày càng quá thể, cuối cùng còn đánh chủ ý đến quân lương của bộ đội Ni Cổ Lạp Tư. Số tiền này vốn từ tài chính trong tỉnh xuất ra, nhưng mà tiểu tử này chỉ biết vơ vét tiền, lao sao có thể bỏ ra ngoài được? Hắn liền lấy lý do tài chính quốc gia không có mệnh lệnh quan trên không được điều động mà qua chuyện.
Kỳ thật đã là thời kì chiến loạn, nào có quy củ gì a? Còn không phải là từ ta định đoạt? Hiện tại đã có quan viên đến quản lý tài sản, tự nhiên sẽ không lung tung phát tiền như ta được! Ta phung phí tiền người khác thì đương nhiên không đau lòng, bây giờ phải đào móc từ quốc vương ra, đám chó săn này đương nhiên keo kiệt rồi. Nhưng mà quan viên khác ít nhiều còn cho ta một chút mặt mũi, tối thiểu đến bây giờ còn không ai dám công nhiên khấu trừ tiền này, tiểu tử này lại nhảy ra, muốn làm người đầu tiên ăn con cua, có phải là tìm điểm kích thích không?
Nhìn thấy quân đoàn khác phát tiền từng bó từng bó, Ni Cổ Lạp Tư lại cả cái lông cũng không có, hắn có thể không nóng ruột sao? Thủ hạ của hắn vốn không dễ mang, bây giờ lại có cái cớ như vậy, lại sắp quậy đến tận trời rồi. Ni Cổ Lạp Tư không thể nhịn được nữa, lúc này mới tìm đến ta tố khổ.
"Ha ha!" Bần đạo nghe xong không giận phản cười nói: "Đang muốn leo xuống thì có người đưa ta cây thang, ha ha! Tới thật đúng lúc!"
"Nói vậy là sao?" Ni Cổ Lạp Tư khó hiểu hỏi.
"Cái này tạm thời giữ bí mật, mời thúc thúc trở về trước, vài ngày sau ta sẽ triệu tập tất cả quan viên quốc vương cắt cử đến họp, ngài cũng đến a, đến lúc đó ta sẽ cho ngài một cái công đạo!" Bần đạo cười a a nói!
"Cũng không nên xằng bậy a?" Ni Cổ Lạp Tư lo lắng hỏi: "Bây giờ gây chuyện lên thì rất có thể tiện nghi cho Tây Tư Nhĩ, hơn nữa cũng không tốt công đạo ở phía quốc vương nha?" Hắn rất khôn khéo nên nhìn ra ngay ta muốn động thủ, vì vậy khuyên ta một câu, nhưng mà bần đạo là người dễ dàng bị khuyên mà từ bỏ sao?
"Ha ha! Ngài cứ yên tâm đi! Ta sẽ xử lý thỏa đáng!" Bần đạo ha ha cười nói: "Chẳng lẽ ngài chưa yên tâm về bản lãnh của ta sao?"
"Ta rất yên tâm!" Ni Cổ Lạp Tư cười khổ nói: "Nên mới càng lo lắng!"