Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 290: Chương 290: Liệt hỏa đốt sông! (1)






"Hương Hương công chúa đang ở phía trước chờ ngươi, ngươi chiêu đãi tốt cho ta, nếu làm cho người ta tức giận bỏ đi, lão tử không tha cho ngươi!" Phụ thân tiện tay ném qua một chiếc roi ngựa, sau đó tàn nhẫn đá vào cái mông của ta một cước, làm cho bần đạo sợ tới mức nhanh chóng nhảy về phía trước, vừa vặn nhảy ra khỏi cửa phòng, phía sau ầm một tiếng, phụ thân đã đem cánh cửa hung hăng đóng lại.

Buồn bực a. Bần đạo cảm giác giống như là bị cưỡng gian ấy, nếu không thể phản kháng, vậy cũng chỉ phải đi đối mặt. Cũng may Athéna nhà ta cũng là người giảng đạo lý, chỉ cần ta đối với Hương Hương công chúa không động tới, nhìn tới là cực hạn, cùng là chỉ là có một cái danh phận mà thôi, nói vậy hẳn sẽ không bị Athéna rút gân lột da, nhiều nhất là bị đánh cho trăm hoa đua nở mà thôi, dù sao không như thế thì bần đạo cũng còn chịu được.

"Đúng rồi, ngài cho ta cây roi này để dùng làm gì a?" Bần đạo khó hiểu cách cửa hỏi phụ thân.

"Đó là quà tặng của người ta, là tín vật đính hôn của ngươi!" Thanh âm không kiên nhẫn của phụ thân từ bên trong truyền tới, "Còn không mau cút đi, quấy rầy ta nữa, cẩn thận lão tử đánh ngươi!"

Vãi lều! Quà tặng? Có đưa roi làm quà tặng sao? Chẳng lẽ người trên thảo nguyên nghèo như vậy sao? Vậy sau này, e là bần đạo phải sống cuộc sống giúp đỡ người nghèo rồi.

Ngay khi bần đạo đang miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi tới tiền viện. Nhìn thấy một thân ảnh lẻ loi trong gió, gió nhẹ khẽ vuốt tóc dài của Hương Hương công chúa, bồng bềnh bay lên, làm cho người ta cảm giác một loại cô đơn rất tịch mịch. Lúc này trên mặt của nàng đã không phải bộ dáng diễm lệ thanh thuần ngày xưa, hai mắt sưng đỏ, cùng nước mắt vương lại chưa kịp khô, làm cho người ta nhịn không dược sinh lòng thương tiếc.

Nhìn thấy ta đến, nàng bỗng nhiên lộ ra thần sắc thẹn thùng, nhưng mà lập tức lại dường như là nghĩ tới chuyện gì thương tâm, lập tức liền buồn bã. Ta vội vàng đến trước người nàng, rồi lại không biết phải nói thế nào mới tốt. Cuối cùng vẫn là Hương Hương công chúa mở miệng nói trước :"Tướng công đã trở lại."

"A! Chúng ta còn chưa có thành thân, ngươi cứ gọi ta là công tử hoặc là Thanh Thiên được rồi." Bần đạo vội vàng nói. Mồ hôi như mưa! Nếu xưng hô thế này bị Athéna nghe được, khỏi cần giải thích nữa, tương đương trực tiếp bị tuyên án tử hình a!

"Nhưng mà, roi ta tự mình làm ra đã đến trên tay của ngươi, dựa theo quy của trên thảo nguyên, chúng ta cũng đã là là vợ chồng rồi!" Hương Hương công chúa nghi hoặc nói :"Chẳng lẽ ngươi không muốn ta sao? Ngươi chẳng lẽ khinh thường người thảo nguyên chúng ta?" Nàng lúc nói chuyện, trên mặt dần dần hiện ra chút tức giận cùng không vừa lòng.

"Nào có! Nào có! Tuyệt đối không có!" Bần đạo cười khổ nhanh chóng giải thích nói :"Là tuổi của ta còn quá nhỏ, có chút không quen a!"

"Vậy thì không sao, dần dần sẽ quen thôi!" Hương Hương công chúa thở phào nhẹ nhõm một hơi nói.

"Ta!" Ta còn có thể nói cái gì sao? Chỉ phải bất đắc dĩ cầu nguyện, Athéna lúc tỉnh lại, Hương Hương công chúa vắng mặt. Đành phải chuyển đề nói :"Roi này còn có ý nghĩa gì khác sao?"

"Ân!" Hương Hương công chúa đỏ mặt nói : "Dựa theo tập tục của thảo nguyên, roi ngựa tự tay bện dâng lên là tỏ ý tuyệt đối phục tùng trượng phu, mặc cho tùy ý trách mắng, quyết không hoàn thủ."

"Nga! Lấy chồng là dâng roi, xem ra nữ tử thảo nguyên các ngươi đều chịu khổ." Bần đạo trêu chọc nói.

"Vốn không phải!" Hương Hương công chúa nói :" Bình thường mà nói cùng là khi tân hôn, chú rễ cô dâu luận võ, ai thua mới chịu dâng roi lên, bất quá bình thường đều là nữ tử thua, tại trên thảo nguyên nếu nam tử không có roi của thê tử thì quả là chuyện rất mất mặt."

"A? Chúng ta còn phải đánh một hồi sao?" Bần đạo buồn bực. Ta thực ra là cơ hồ chưa bao giờ cùng nữ nhân động thủ a?

"Không cần, ta dã chủ động nhận thua, cho nên chúng ta không cần đánh nhau, ngươi có thể trực tiếp lấy roi của ta." Hương Hương công chúa rất không tình nguyện nó.

"Đây là vì sao? Chẳng lẽ ngươi biết đánh không lại ta?" Bần đạo tò mò cười nói. Nàng nếu như là nói như vậy mà làm sao vừa rồi còn có chút không tình nguyện đây?

" Không phải!" Hương Hương công chúa cắn môi nói :" Trong những đồng lứa với ta trên thảo nguyên, còn không có đối thủ đâu!"

"A? Mạnh như vậy?" Bần đạo ngạc nhiên nói :"Vậy làm sao ngươi lại trận tiếp nhận thua thế?"

" Bởi vì trên thảo nguyên chúng ta đã xảy ra đại sự." Hương Hương công chúa đột nhiên mở miệng nói với ta :" Ca ca của ta cùng chị dâu đều đã chết! Ô ~~~" Tiếp theo là lao vào trong lòng ta khóc lên.

Lại tới nữa! Bần đạo chính là không muốn nhìn thấy nữ nhân khóc, chỉ cần khóc là lòng ta mềm nhũn. Nhanh chóng an ủi :"Được rồi được rồi, đều đã qua hết rồi!"

"Ngươi cũng biết!" Hương Hương công chúa khóc hỏi.

"Ân!" Bần đạo thầm nói, cơ hồ chính là ta một tay sắp đặt, ta có thể không biết sao? Ta so với người khác còn rõ ràng hơn.

"Ta đây có thể thỉnh cầu ngươi một việc không? Ta sở dĩ nhận thua chính là vì cầu ngươi chuyện này." Hương Hương công chúa ngửa đầu nói với ta.

"Nói đi! Ngươi muốn đem nhị hoàng tử Tạp Đặc hấp hay làm thịt kho tàu, ta đều giúp ngươi làm được." Bần đạo hiên ngang lẫm liệt nói. Tâm nguyện của nàng khẳng định chính là chuyện này, heo cũng đoán được, càng khỏi nói ta. Chỉ cần chính mình không không có việc gì, sống chết của nhị hoàng tử ai quản a? Đừng nhìn hắn xem như là giúp tam kỳ thật ta hận nhất loại người như thế.

"Thật hay quá! Ngươi vậy cũng đoán được? Đây mới là vị hôn phu lý tưởng nhất trong lòng ta!" Hương Hương công chúa hai mắt tỏa ánh sáng nói : "Có thể đem ngươi đưa đến bên cạnh ta, Hương Hương thật sự là rất cảm kích ông trời. Ta chỉ thỉnh cầu ngươi đem nhị hoàng tử bắt sống đến cho ta, ta muốn đích thân giết chết hắn, báo thù cho chị dâu và ca ca."

"A! Không thành vấn đề, chuyện nhỏ!" Bần đạo sảng khoái đáp ứng. Nhưng mà trong lòng lại phân vân, ta có nên đem chân tướng sự tình nói cho nàng biết hay không? Nói cách khác, âm mưu ta bày ra không cẩn thận giết chết anh trai và chị dâu của người ta, sau đó lại cưới muội muội xinh đẹp của người ta, có vẻ nếu như làm như vậy, hơi thiếu đạo đức a? Hài tử sinh ra sẽ không có lỗ đít. Nghĩ vậy, vì đời sau của bần đạo, liền lập tức quyết định. Tuy rằng ta là quân nhân, trên chiến trường cần phải bỉ ổi, nhưng ta cũng là con người a? Cũng không thể vui đùa với loại chuyện này. Với lại bần đạo cũng là người tu đạo, nếu giữ phiền muộn trong lòng, sau này sẽ nảy sinh tâm ma, đối với tu luyện sau này vô cùng bất lợi, vì vậy, ta đành phải chịu lỗ lớn vậy.

Cuối cùng còn có một lý do, dù sao ngân hồ quân đã muốn phản lại, cũng không còn có khả năng hối hận quay đầu, hơn nữa việc này cũng không phải lỗi của ta, cho nên nói ra vẫn là tốt hơn. Nếu không vạn nhất ngày nào đó sau này bị bọn họ tra xét ra, còn không hận chết ta sao? Khi đó mới là đại phiền toái.

" Hương Hương à!" Bần đạo khó xử nói với nàng :"Ta có một chuyện muốn nói với ngươi."

"Chuyện gì?" Hương Hương công chúa nhẹ giọng hỏi.

"Kỳ thật, ta từng phái người đi xúi giục nhị hoàng tử làm chuyện xấu, đến châm ngòi ly gián giữa các ngươi, mục đích là làm tan rã đại quân Tạp Đặc. Ngươi sẽ không trách ta chứ?" Bần đạo kiên trì nói.

"Ngươi phái người khi nào?" Hương Hương công chúa vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.

"Khi đại quân Tạp Đặc mới vừa trú đóng ở ngoài thành Tạp Tháp Nhĩ thì không lâu sau ta liền phái người tới." Ta chậm rãi nói.

" Người của ngươi như thế nào xúi giục hắn?" Hương Hương công chúa bất mãn hỏi. Trên mặt nàng đã có vài phần tức giận.

"Ta là an bài như thế này!" Bần đạo bất chấp, đem mọi chuyện cần nói, hết thảy đều nói cho nàng nghe.

Phản ứng của Hương Hương công chúa cũng không kịch liệt như trong tưởng tượng của ta, cho dù là một chút tức giận thôi, theo như ta phỏng chừng cũng sai biệt nhiều lắm. Nàng rất tỉnh táo nghe ta nói hết, có vài lần cắt ngang lời ta, hỏi mấy chi tiết không rõ.

"Vì sao phải nói cho ta biết? "Hương Hương công chúa sau khi nghe xong, nhìn vào đôi mắt ta hỏi :"Người làm việc này đều là tâm phúc của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể vĩnh viễn gạt ta!"

"Long Thanh Thiên ta có thể đối với địch nhân sử dụng mọi loại thủ đoạn, nhưng mà ta sẽ không giấu diếm bất luận điều gì đối với người bên cạnh mình." Bần đạo ngạo nghễ nói.

"Ngươi không sợ ta tức giận, trở về mật báo cho phụ thân sao?" Hương Hương công chúa hỏi.

"Thứ nhất, ngươi không thể quay về, ta sẽ tìm người trông giữ ngươi, bởi vì ngươi là địch nhân của ta. Đối với địch nhân, ta sẽ không khách khí. Thứ hai, chuyện này cũng không thể trách ta, ta chỉ là làm cái việc mà thống soái phải làm, ta là vì quốc gia, vì thắng lợi, vì mạng sống của bộ hạ. Hơn nữa nếu nhị hoàng tử tính cách lương, sự tình kia cũng sẽ không xảy ra, ta cũng không bức hắn làm những chuyện này. Đối với chuyện tình của anh trai và chị dâu ngươi, ta cũng rất tiếc, đây tuyệt đối không nằm trong kế hoạch của ta. Chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng mà ta cũng tuyệt đối không hối hận, cho dù có quay ngược lại, ta cũng sẽ làm như vậy. Bởi vì, ta không thể lấy mạng sống của binh sĩ ra đùa giỡn." Bần đạo lời lẽ nghiêm khắc nói.

"Ân!" Hương Hương công chúa lại nhoẻn miệng cười với ta, nói :" Kỳ thật , ta không chỉ không hận ngươi, ngược lại rất cảm tạ ngươi."

Trương Tam Phong dị giới du

Tác giả: Tả Tự Bản - 写字板

Chương 290: Liệt hỏa đốt sông! (2)

Nhóm dịch: Dung Nhi

Nguồn: vipvandan

"A?" Bần đạo đã nghĩ đến các loại phản ứng của Hương Hương công chúa sau khi nói rõ chân tướng là nào là tát, cào, cắn, lên gối, đá xuống hạ thân, chửi ầm lên, vậy thật không ngờ nàng lại nói cảm ơn ta. Nàng chẳng lẽ là muốn trước làm yên lòng ta, sau đó chờ ta không cảnh giác, sẽ bẻ xương bần đạo.

“Ha ha!" Hương Hương công chúa lại mỉm cười, trong phút chốc, tựa như cảnh tượng trăm hoa đua nở vô cùng đẹp đẽ trước mặt ta, tiếp theo sau nàng nhẹ nhàng hỏi :" Rất giật mình phải không?"

"Ân!" Bần đạo ngây ngốc gật đầu.

"Ha ha!" Hương Hương công chúa cười nói :"Ta cám ơn ngươi hai điều, đầu tiên là cám ơn sự tín nhiệm của ngươi, ngươi có thể đem sự thực nói cho ta biết, thuyết minh ngươi tâm địa thẳng thắn vô tư, hơn nữa còn rất coi trọng ta, điều này làm cho ta rất cảm động, thật sự cảm ơn!"

"Không cần khách khí!" Bần đạo cười xấu hổ nói :"Vậy thứ hai là gì?"

"Thứ hai chính là cám ơn đã đem chân tướng ca ca ta bị giết như thế nào vạch trần ra." Hương Hương công chúa nghiêm túc nói.

" Nhưng mà, ngươi không giận ta xúi giục nhị hoàng tử mang tai họa đến cho dân chúng các ngươi sao?" Bần đạo tò mò hỏi.

" Hận, như thế nào không hận a!" Hương Hương công chúa trên mặt vẻ giận dữ nói.

"Vậy mà ngươi còn? Bần đạo vẫn là không hiểu được a.”

" Kỳ thật, ngươi tuy rằng đáng giận, cũng bất quá chỉ là đẩy nhanh quá trình mà thôi." Hương Hương công chúa thống khổ nói :" Phụ thân sau khi biết hảo sự của nhị hoàng tử làm ra, liền nhanh chóng phái người điều tra cái chết của dân du mục trên thảo nguyên. Kết quả phát hiện, từ sau khi nhị hoàng tử tiến vào thảo nguyên, không có lúc nào là không có dân du mục trên thảo nguyên biến mất, lúc đầu chúng ta còn tưởng rằng do Tạp Đặc cận vệ quân đệ nhất sư đoàn làm, sau lại mới phát hiện, vệ đội thủ hạ nhị hoàng tử cũng có tham dự. Bọn hắn khoảng chừng sau khi Tạp Đặc cận vệ quân đệ nhất sư đoàn toàn bộ bị giết mới có chút thu liễm mà thôi. Cho nên coi như không có nhân tố là ngươi, hắn tuyệt đối cũng sẽ nhịn không được bao lâu. Chuyện tình của ca ca và chị dâu ta cũng thật sự là ngoài ý muốn, hơn nữa ngươi cũng không biết chuyện tình chị dâu đến tiền tuyến, tất cả đều là hảo sự của tên hỗn đản nhị hoàng tử. Huống chi nếu không phải trinh sát của ngươi giúp chúng ta đem tin tức đưa ra ngoài, chúng ta ngay cả ca ca chết như thế nào cũng không biết đây?"

" Ta nói sự tình như thế nào thuận lợi đến như vậy, nguyên lai tên gia hỏa này đã sớm trở chứng như vậy a?" Bần đạo vẻ mặt buồn bực nói :" Sớm biết thế ta cũng không phái người đi, đỡ phải làm người xấu không công một hồi?"

" Ngươi nếu không phái người, chúng ta đây vẫn còn bị nhị hoàng tử cùng Tây Tư Nhĩ lừa gạt nữa đó!"

" Ai nha, được rồi, trời cũng đã tối, ngươi tới thì ta mang ngươi đi xem vở kịch hay." Bần đạo đứng dậy nói với Hương Hương công chúa.

"Kịch gì? Có thể không đi được không, ta thật sự không có tâm tình mà coi a?" Hương Hương công chúa u oán nói.

" Ha ha! Vở kịch ngươi thích xem nhất, nhất định phải xem không là ngươi sẽ hối hận đấy!" Bần đạo dụ dỗ nói.

"Vậy rốt cuộc là kịch gì thế?" Hương Hương công chúa nhịn không được hỏi.

"Liệt hỏa đốt sông!" Bần đạo cười lạnh nói.

Cùng lúc đó, trong nơi đóng quân của thiết bích quân đoàn Tạp Đặc cách chúng ta ngoài mấy ngàn dặm, là một cảnh tượng sáng sủa bận rộn. Mấy vạn thuyền công cùng mấy vạn thủy quân đang thâu đêm không ngủ tăng ca làm việc. Chỉ còn mấy cái chiến hạm cuối cùng nữa là xong, chỉ cần sau khi bọn hắn hạ thủy, thủy quân Tạp Đặc ngay tại trên sông lưu hoa hà sẽ có một đội thủy quân cường đại.

Uy danh thiên hạ vô địch của thủy quân Tạp Đặc chính là năm vạn thủy quân tương đương với bộ binh ba mươi vạn quân. Bọn hắn tự tin cho rằng, từ lúc bắt đầu đến giờ, quyền khống chế lưu hoa hòa tuyệt đối nằm trong tay Tạp Đặc.

Lúc này trên mặt sông cách nơi đóng tàu mười dặm, có chi chít hơn ngàn chiến hạm. Trong đó, chiến hạm loại trung có hơn ba trăm, loại nhỏ hơn sáu trăm. Những thuyền nhỏ dùng đế tiếp tế cảnh giới thì có đến hơn mấy ngàn, đều là thuyền cứu sinh trên biển, chúng nó rất nhỏ, không bị ảnh hưởng trước các chướng ngại trên đường sông, có thể trực tiếp đi qua, cho nên chạy đến mặt sông trước một bước để cảnh giới.

Bởi vì kỵ binh trinh sát của Đại Hán quốc thường xuyên đi dạo qua mặt trước của thiết bích quân đoàn, vì không để cho bọn hắn phát hiện ra chiến hạm của Tạp Đặc, thuỷ quân Tạp Đặc không có đem chiến hạm để ra ngoài, đều là ở đặt chen chúc ở gần bến tàu. Như vậy hiển nhiên rất nguy hiểm, một khi bị tập kích, chính là hỏng hàng loạt a.

Cho nên Tạp Đặc vì phòng ngừa tình huống này phát sinh, làm rất nhiều công tác dự phòng. Trên đất liền, thiết bích quân đoàn đem hai bờ sông thủ hộ kín kẽ, ruồi bay không lọt. Trên nước, bọn hắn đem đại lương thuyền nhỏ giăng đầy trên mặt sông, ngăn trở đường đi của chiến hạm quân địch, còn đặt nguyên liệu ở dưới nước. Đó làm một đống thủng gỗ chứa đầy dầu trơn, chừng mấy ngàn thùng, chiếm một mảng lớn mặt sông. Bình thường bị vật nặng nhấn chìm dưới nước, chỉ cần chiến hạm của địch nhân tới gần, thủy thủ liền sẽ cắt dây thừng nối với chúng để cho chúng nó trồi lên mặt nước, sau đó châm lửa đốt.

Loại cạm bẫy này cách đại hạm chủ lực rất xa, không cần phải lo lắng dầu trơn theo dòng nước trôi nổi đến, bởi vì tại đây trước nó đã bị đốt rụi. Huống chi, ở phía trước còn có mấy ngàn thuyền nhỏ ngăn trở, cho nên, thủy quân Đại Hán nếu dám ở trên nước tập kích, tuyệt đối sẽ trả giá thảm trọng.

Cho nên, lúc trước sau khi bần đạo bọn hắn ném mấy thứ đồ này xuống nước liền lập tức cảnh giác, phái ám dạ tinh linh dưới nước và trên bào cùng nhau xuống tay, mới đem sự tình làm cho rõ ràng, đây cũng là duyên cớ vì sao ta vẫn không dùng tới thủy quân bao vây tiễu trừ bọn họ. Nhưng mà hiện tại không giống với lúc trước, bần đạo khi được tin tức này đến tai, thâu đêm không ngủ, cuối cùng là đề ra một kế hoạch mà nó có thể hoàn toàn làm sụp đổ kế hoạch của bọn họ.

Vì phối hợp kế hoạch này, bần đạo không tiếc cùng Tây Tư Nhĩ thân vương quyết đấu ba trận, vì chính là để cho hắn am tâm cho rằng ta còn không biết chuyện tình thủy quân của hắn. Làm cho Tây Tư Nhĩ thân vương có thể phóng tâm mà tiếp tục thi hành kế hoạch của chính mình, hiện tại hết thảy đều ở trong khống chế của bần đạo. Tây Tư Nhĩ thân vương đến giờ còn tưởng ta còn chưa hay biết gì? Thật sự là rất đáng thương.

Ha ha! Lại nói tiếp, tuy rằng bần đạo đem tất cả lớn nhỏ của Thạch Nguyên gia đều đùa bỡn, nhưng mà đều cảm thấy được không thấm vào đâu, thật sự là bọn hắn quá kém trí, đùa giỡn với bọn hắn một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có, thật sự là không có ý nghĩa. Nhưng mà với người cơ trí như Tây Tư Nhĩ thì không giống vậy, hắn giảo hoạt như hồ ly, có thể đùa bỡn hắn đến nước này, bần đạo ít nhiều cảm thấy có chút thành tựu, nó mới thật thoải mái làm sao.

Bần đạo lúc trước ngăn chặn đường sông, cũng chính là địa phương đặt chiến hạm hiện tại của thủy quân Tạp Đặc, theo vị trí địa lý mà nói, phòng thủ tương đối tốt, bất quá cho dù là địa hình thảo nguyên bằng phẳng , chỉ cần chuẩn bị trước, bằng vào hai mươi vạn quân tinh nhuệ thiết bích quân đoàn cùng cùng ba mươi vạn thủy quân hẳn là có thể đủ ngăn chặn tập kích của Đại Hán. Nhưng mà, bọn hắn duy nhất không ngờ tới lỗ hổng phòng ngự chính là nơi này cách Tinh Linh chi sâm thật sự là gần quá, đường thẳng ngắn nhất khoảng cách chưa đến hai mươi dặm, xa cũng chỉ là ba mươi lăm dặm mà thôi.

Tuy rằng, Tinh Linh chi sâm nguy hiểm dị thường, cơ hồ không người nào dám đem đại quân phục kích an bài ở bên trong, nhưng mà chuyện tình người khác không dám, bần đạo cũng sẽ không dám sao? Mà Tây Tư Nhĩ thân vương tuy rằng cũng nghĩ đến điểm này, hơn nữa không ngừng phái người mạo hiểm tiến vào bên trong thám thính, nhưng mà thủy chúng không bắt gặp người nào, quan chỉ huy nào nguyện ý đưa thủ hạ của mình đến trước mồm ma thú đây? Sau khi vài lần thám thính ban đầu, bọn hắn liền buông tha nhiệm vụ mà tử vong cao đến 50% này.

Bởi vì theo bọn hắn nghĩ, nơi đó đã là tuyệt đối an toàn, vô số ma thú của Tinh Linh chi sâm chính là thủ vệ tốt nhất cho bọn họ. Nhưng mà, càng là địa phương an toàn, càng là phải đề cao cảnh giác, đáng tiếc câu danh ngôn này sau khi phải trả một cái giá thảm liệt mới có thể làm cho người ta hiểu ra được. Mà thuỷ quân Tạp Đặc, tối nay sẽ là người hiểu rõ được đạo lý này nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.