"Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu." Âu Dương Nhược Lan cười dài nói: "Thơ hay, ý cảnh thật đẹp, không ngờ Long tướng quân lại là văn võ toàn tài nha!"
Lời Âu Dương Nhược Lan làm người ta nghe như lạc đề ngàn dặm, nhưng lọt vào lỗ tai ta như sấm sét rầm rầm, đập ta choáng đầu hoa mắt. Ta còn nhớ rất rõ ràng hai câu thơ này là khi ta lẻn ra ngoài với hai vị Băng Hỏa công chúa, lúc ấy trời tối đen, ngẫu nhiên đọc ra mà thôi, khi ấy chỉ là một câu nói đùa nhưng các nàng lại rất thích, cũng vẻn vẹn nói qua với vài hảo bằng hữu mà thôi, sao Âu Dương Nhược Lan lại biết được?"
"Ngươi có ý tứ gì?" Bần đạo lạnh lùng hỏi.
"Ý tứ của ta rõ ràng quá còn gì!" Âu Dương Nhược Lan cười hỏi: "Ánh trăng như cũ, người đi - nhà trống. Lấy tài trí thông minh của tướng quân sao có thể không hiểu được đây?"
"Ý ngươi là, các nàng đang ở trong tay ngươi?" Bần đạo khinh thường nói: "Chỉ bằng hai câu này thôi mà ngươi nghĩ thật sự làm ta tin sao?"
"Sự thật là như vậy, đây là đêm hôm qua, khi chúng ta nói chuyện, chính miệng các nàng nói cho ta biết!" Âu Dương Nhược Lan cười nói, "Nói đi cũng phải nói lại, nếu ta không nắm chắc thì ta sẽ đề ra điều kiện khắc nghiệt như vậy sao?"
"Hừ, mặc cho ngươi võ mồm sinh hoa thì ta cũng không tin, trừ phi ngươi gọi các nàng ra cho ta thấy!" Bần đạo lạnh lùng nói nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi, nếu là thật thì phiền toái rồi đây.
"Ha ha, chứng minh thì miễn, bây giờ ta chỉ hỏi ngươi, nếu là thật thì tướng quân các hạ có đáp ứng hai cái điều kiện của ta không?" Âu Dương Nhược Lan hỏi.
"Hừ!" Bần đạo hừ lạnh một tiếng, nhìn nhìn gia gia. Chuyện này quá lớn, ta cũng không dám tự tiện làm chủ.
"Nàng nói tới ai?" Gia gia cau mày hỏi.
"Hai vị Băng Hỏa công chúa!" Ta căm tức nói: "Chết tiệt, sao các nàng lại ở trong tay nữ nhân này chứ?"
"Không thể nào? Hai vị công chúa đều ở tận vương đô Đại Hán cơ mà, còn có lực lượng hộ vệ rất mạnh nữa, làm sao có thể bị bắt sống đến đây được? Nếu thật sự là vậy thì hơn trăm vạn Vương Gia Cận Vệ Quân ở lân cận có thể đập đầu vào tường được rồi!" Gia bất khả tư nghị nói.
"Nhưng mà Âu Dương Nhược Lan không phải người thường, nàng há có thể ở trước lưỡng quân nói sảng sao? Còn nữa, nếu sự thật không phải vậy thì lời nói dối của nàng cũng chẳng có nghĩa lý gì rồi. Ta xem tám phần là thật, gia gia, ta muốn ấn theo ý tứ của mình mà làm!" Bần đạo nghiêm nghị nói.
"Được rồi!" Gia gia bất đắc dĩ nói: "Ta biết ngươi rất tốt với hai hài tử kia, nhưng mà ta cũng phải nhắc nhở ngươi một câu, ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tình. Các quân đoàn của Đại Hán lần này tập kết hơn trăm vạn, an nguy của họ đều đặt trên vai ngươi, cái nào nặng cái nào nhẹ thì tự ngươi phải hiểu rõ a!"
"Ngài yên tâm, ta hiểu." Bần đạo cười lạnh một tiếng nói: "Ta cũng không phải kẻ dễ dàng chịu thiệt, chẳng lẽ còn sợ một nữ nhân như nàng sao?"
"Âu Dương Nhược Lan!" Bần đạo hô về phía dưới thành: "Ta có thể đáp ứng hai điều kiện này của ngươi, bất quá ngươi cũng đừng mong tùy tiện tìm hai người qua là có thể lừa ta, nếu ta không đích nhân nghiệm chứng thì tuyệt đối sẽ không nhận nợ!"
"Ta gọi các nàng đến trước mặt để nói chuyện với ngươi là được chứ gì?" Âu Dương Nhược Lan cười hỏi.
"Phải không? Cách xa như vậy ai mà thấy rõ?" Bần đạo khinh thường nói, "Còn nữa, nếu các ngươi muốn gạt ta thì có khi dùng thế thân thì sao? Chỉ cần tìm một tỷ muội song bào thai xấp xỉ qua, hơi huấn luyện thêm một chút, sau đó hóa trang thêm một chút thì dù bổn sự của ta có lớn hơn đi nữa thì xa vậy cũng bó tay a?"
"Ha ha, chẳng lẽ chúng ta có thể giả mạo cả những lời bí mật giữa các ngươi sao?" Âu Dương Nhược Lan cười nói.
"Hừ, câu thơ kia của ngươi cũng đủ cơ mật rồi còn không phải bị ngươi biết sao?" Bần đạo cười lạnh nói: "Thám tử tam đại đế quốc các ngươi thật đúng là có mặt khắp nơi, năng lực xuất chúng nha!"
"Vậy tướng quân muốn chứng minh như thế nào đây?" Âu Dương Nhược Lan cũng không tức giận, vẫn cười cười hỏi.
"Trước tiên ngươi đưa cho ta gặp một người, sau đó để ta từ từ xem xét thế nào đã, nếu là thật thì vì một người còn lại ta tự nhiên sẽ làm theo điều kiện của các ngươi." Bần đạo cười lạnh nói.
"Ha ha, tướng quân đúng là thành tinh, tay không bắt giặt, quá thật lợi hại nha!" Âu Dương Nhược Lan cười nói: "Lại là, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?"
"Cần gì ngươi tin? Thanh danh Long gia chúng ta như thế nào thì cả đại lục đều biết, lời nói của ta trước hai quân, mấy chục vạn người thì có thể giả sao?" Bần đạo khinh thường nói: "Đừng lấy dạ tiểu nhân của ngươi mà đo lòng quân tử!"
"Ha hả!" Âu Dương Nhược Lan khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng quay đầu vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn.
Nhưng mà bần đạo cũng nhìn ra nàng đang xin chỉ thị của một người giả dạng quan quân ở đằng xa, bởi vì tên kia gật gật đầu về phía Âu Dương Nhược Lan xong thì nàng mới xoay người lại, nói với ta: "Danh dự Long gia quả thật như khối kim tự chiêu bài, được rồi, ta có thể đáp ứng đưa ngươi trước một người, bất quá các hạ phải lấy danh dự Long gia phát thệ, cái này không quá phận a?"
"Tốt!" Bần đạo hung tợn nói, "Ta lấy danh dự của Long gia thề, chỉ cần Âu Dương Nhược Lan đưa cho ta hai vị công chúa thật, ta tuyệt đối sẽ đưa Thần Khí Sương Chi Bi Thương và Nộ Long Chi Bào Hao cho nàng, hơn nữa sẽ quyết đấu với sáu người mà nàng an bài."
"Ha hả, tướng quân quả nhiên là một kẻ si tình nha!" Âu Dương Nhược Lan trêu chọc nói: "Một khi đã như vậy, người tới, đưa người cho hắn đi!"
Sau đó một hắc y nhân cưỡi ngựa từ đại doanh đến, trên tay ôm một cái bọc hình người. Người này vừa nhìn đã biết cao thủ, chạy ngay giữa hai quân mà không chút khiếp đảm, quất ngựa thét to, người như hổ, ngựa như long, một đường chạy như bay đến. Sau khi đến gần cửa thành cũng không xuống ngựa, trực tiếp ném cái bọc qua tường thành cao hơn mười thước.
Đồng thời miệng cũng lớn giọng cười nói: "Đón lấy, xúc cảm từ cái mông của tiểu thư này quả thật không sai, ha ha!" Nói xong quay ngựa rời đi!
"Con mẹ nó!" Lúc ấy lửa giận bần đạo vọt lên tới đỉnh, thật sự là tức giận không thôi, nảy lòng độc ác. Lúc này ta liền nhảy xuống, Bích Không Huyết Ảnh Kiếm trong tay hộc ra một đạo kiếm mang dài hơn mười thước, lăng không tuyệt trảm tên hỗn trướng này thành mấy khối. Cao thủ thì sao? Chọc phải Đạo gia ta còn không phải chém chết sao? Dù vậy ta vẫn chưa hết giận. Lập tức giận dữ hét: "Khắc Lý, định hồn phách của hắn lại, phơi nắng tại đây cho ta!"
"Vâng!" Khắc Lý đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, theo cánh tay hắn vung lên, chỉ thấy một đạo hư ảnh đen thui từ trên đống thịt nát kia, hư thoát như có như không xuất hiện, mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng là tên ngu ngốc kiêu ngạo kia.
Bây giờ hắn đang thống khổ giãy dụa nhưng lại bị pháp thuật của Khắc Lý cố định lại, căn bản không thể rời đi, chỉ có thể bại lộ dưới ánh dương quang.
Trạng thái linh hồn là yếu ớt nhất, bị pháp lực Hắc Ám Hệ của Khắc Lý truyền vào, sau đó lại bị ánh mặt trời chiếu xuống tuyệt đối là thống khổ vô cùng. Tư vị đó giống như tắm rửa trong nước sôi, đau rát cả người. Nhưng lại bị ma lực Khắc Lý tẩm bổ nên linh hồn mãi không tiêu tán, bây giờ người kia chỉ có thể thuần túy ở đó khóc than mà thôi!
" Âu Dương Nhược Lan!" Sau đó bần đạo giận dữ hét với nàng: "Long có nghịch lân, sự nhẫn nại của ta chỉ có hạn độ, ta khuyên ngươi không nên đùa với lửa, nếu không, ta thề kết cục của các ngươi tuyệt đối sẽ thê thảm hên tên ngu ngốc này gấp vạn lần! Ta sẽ cho các ngươi chết đi cũng phải vĩnh viễn chịu thống khổ như vậy!"
Âu Dương Nhược Lan nhìn mà tái mặt rồi, cho dù nàng lợi hại thêm nữa thì cũng chỉ là một nữ hài tử, có bao giờ gặp qua màn khủng bố như vậy đâu? Thấy ta phát hỏa, nàng vội giải thích: "Tướng quân ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối chưa từng ngược đãi các nàng, ngươi cứ hỏi là biết, sự tình hôm nay thật sự là do người kia tự tiện chủ trương, không liên quan gì đến ta cả!"
"Tốt nhất là như vậy!" Ta cả giận nói: "Ta cảnh cáo các ngươi, một vị công chúa khác ở chỗ các ngươi mà thiếu một sợi lông tơ thôi thì ta sẽ cho cái liên quân chó má của các ngươi có đi mà không có về. Ta còn hoàn toàn tiêu diệt tam đại đế quốc, làm cho cái hoàng thất chó má này thành nô lệ cả. Ta - Long Thanh Thiên nói được thì làm được!"
"Ngươi, ngươi, ngươi!" Âu Dương Nhược Lan tức giận đến nỗi không nói ra lời, cuối cùng trực tiếp cả giận nói: "Không để ý tới ngươi, chúng ta đi!" Nói xong liền dẫn người bỏ chạy.
"Hừ!" Bần đạo hừ lạnh một tiếng xong cũng quay về, sau khi vào thành, ta lập tức tiếp nhận người từ trong tay phụ thân, nhìn kỹ, trời ạ, quả thật là Băng công chúa. Nàng bị người gõ một cái trên đầu mới xỉu đi, sưng lên một cục bự làm ta đau lòng muốn chết đi được. Lập tức nổi giận mắng: "Là tên biến thái nào làm? Một tiểu cô nương cũng hạ thủ được? Mẹ nó, đừng để lão tử biết hắn là ai nhé!"
Trương Tam Phong Dị Giới Du
Tác giả: Tả Tự Bản
Chương 401: Long chi nghịch lân (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vipvandan
Ai! Bần đạo mắng xong cũng cảm thấy có chút buồn bực, nghĩ xem ta tu tâm dưỡng tính nhiều năm như vậy, hôm nay tự dưng cũng bị bùng lửa, bần đạo cũng tự thay mình mà bi ai a! Bất quá ngẫm lại thì Phật Tổ đôi lúc còn Sư Tử Hống, đạo gia ta coi trọng tự nhiên, đã tự nhiên tức là thuận theo tâm ý, tức giận cũng là tâm ý của ta thôi.
Lửa giận hôm nay của ta bị bộc phát ra xem như đúng thôi, bị người ta khi dễ thành như thế mà vẫn không phát hỏa thì không phải thần tiên mà là kẻ bất lực. Nghĩ vậy tâm tình bần đạo mới khá hơn một chút, chậm rãi tỉnh táo lại, sau khi trở về thành chủ phủ, ta bắt đầu cẩn thận khám chữa bệnh cho Băng công chúa.
Dưới đạo thuật của bần đạo, vết thương nhỏ trên đầu Băng công chúa rất nhanh tan mất, nàng cũng chầm chậm tỉnh lại, nhìn thấy ta thì không nói hai lời, bổ nhào vào lòng ngực ta khóc lớn, lại chưa khóc bao lâu đã phát hiện không có muội muội ở đây, vội vàng hỏi: "Muội muội đâu? Ngươi có cứu nàng ra không?"
"Ngày mai, ta cam đoan ngày mai nàng sẽ trở về!" Bần đạo cười an ủi.
"Nhưng mà muội muội có phải chịu thiệt không? Sao ngươi không cứu nàng ra trước?" Băng công chúa khóc oán trách nói: "Ta có thể vẫn ở đó chờ thêm một ngày nữa!"
"Đừng khóc nữa, ngươi nghe ta nói trước đã, sự tình là vậy!" Bần đạo vội vàng kể lại cho nàng nghe, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Bọn họ đưa ai trở về thì ta đâu làm chủ được!"
"Thực xin lỗi, đều là chúng ta liên lụy ngươi!" Băng công chúa khổ sở khóc ròng nói, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
"Không trách các ngươi được, trách thì trách nữ nhân ngoan độc Âu Dương Nhược Lan này thôi." Bần đạo an ủi, "Trước tiên không cần vội, từ từ thuật lại cho ta nghe quá trình các ngươi bị bắt, những chuyện khác ta sẽ an bài sau, chút quỷ kế nho nhỏ ấy có là gì với ta đâu, chẳng lẽ ngay cả ta mà ngươi cũng không tin sao?"
"Thật sự không có chuyện gì hả?" Băng công chúa mở đôi mắt to tròn ra hỏi: "Ngươi đừng gạt ta đấy!"
"Tuyệt đối không thành vấn đề, đừng quên ta là Quân Thần!" Bần đạo tự tin nói, "Trước tiên ngươi kể cho ta nghe sao các ngươi bị bắt đi, cái này rất quan trọng." Kỳ thật bần đạo sợ nhất là nội bộ Đại Hán không xong, công chúa đột nhiên xuất hiện ở đây, không có nội gian trợ giúp, muốn từ bên trong vương đô bắt cóc công chúa thì quả thực là chuyện thiên phương dạ đàm!
"Ừ, chuyện là như vậy!" Băng công chúa thấy ta trịnh trọng như vậy, vội vàng kể rõ ràng từng chút một.
Hóa ra, ước chừng không đến 10 ngày trước, khi hai vị công chúa trên đường đến học viện, đi ngang qua một mảnh rừng cây có điều hẻo lánh ở ngoài thành, đột nhiên gặp phải phục kích, thị vệ phụ trách bảo vệ công chúa có hơn 40 cái, đều là tiểu cao thủ có đấu khí cả, thậm chí còn có một Chiến Sĩ Hoàng Kim Cấp nữa.
Đội hình bảo hộ này đã xem như không sai rồi, nếu không phải xem ở mặt mũi của ta, nhiều nhất các nàng chỉ có mười mấy hộ vệ mà thôi. Lại nói học viện cách đó chỉ chừng mấy dặm, vô luận là ở cửa trường học hay cửa thành đều có quân đội nghiêm chỉnh canh gác, hơn nữa trên đường đi tất cả đều là con dòng cháu giống và hộ vệ hộ tống nên nói con đường này trên cơ bản là tuyệt đối an toàn.
Lại là ai ngờ lại cố tình xảy ra chuyện ở đó, hơn một trăm hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, dùng nỏ tiễn đánh lén một vòng, hơn 40 hộ vệ chết hơn 20, còn lại vài cái đều là vì gần xe của công chúa quá, đám hắc y nhân sợ ngộ thương công chúa nên mới buông tha bọn hắn. Bất quá, sau đó bọn hắn lại lao mạnh về phía đám hộ vệ còn sót lại, không chút khách khí, thật sự là hạ đao tàn nhẫn, trúng chiêu ắt chét! Nhưng mà, ngay khi toàn bộ hộ vệ sắp xong đời, hai vị công chúa đột nhiên phát uy.
Ra tay trước chính là Hỏa công chúa, nàng xuất kỳ bất ý lập tức phát ra năm sáu cái pháp thuật thất cập, không phải quyển trục chính là trên trang bị có nên tốc độ tương đương mau. Hữu tâm tính vô tâm, đám hắc y nhân ngã xuống một mảnh. Sau đó Băng công chúa ra tay, toàn trường ngập tràn sương trắng, tuy
Mê Vụ Thuật là pháp thuật cấp thấp nhưng tác dụng lại rất cao, đám hắc y nhân lập tức lâm vào bối rối.
Sau đó Hỏa công chúa nhân cơ hội biểu hiện một đống Hỏa Hệ pháp thuật cao thương tổn tới, cơ hồ mỗi một cái Bạo Viêm Thuật đều có thể tạc gục vài hắc y nhân, mấu chốt là âm thanh nổ mạnh thật sự quá lớn, rất dễ dàng kinh động người khác. Thủ lĩnh hắc y nhân nhìn thấy tình huống này rất sốt ruột, trong lòng hắn rất rõ ràng kết cục khi thất bại nhiệm vụ, tuyệt đối là vĩnh viễn biến mất nên hắn đích thân dẫn người phấn đấu quên mình giết về phía hai vị công chúa, gặp người chặn đường liền chém, cho dù ngộ sát người một nhà cũng không tiếc.
Cuối cùng, hắn bị Hoàng Kim Chiến Sĩ hộ vệ công chúa chặn lại, vốn thân thủ của hắn cao hơn hộ vệ này rất nhiều, nhưng lại bị pháp thuật siêu cường của hai vị công chúa kiềm chế, làm hắn vẫn không thể thành công chém giết vị hộ vệ này, nhiều nhất chỉ là đả thương người mà thôi. Nhưng đám hộ vệ may mắn còn xót lại đều như hổ điên, hoàn toàn liều mạng, trong nhất thời lại cản được đám hắc y nhân cường đại.
Bọn họ vệ không liều mạng không được nha, nếu công chúa bị bắt hoặc chết thì kết cục của bọn họ cũng chỉ có một, so sánh hai bên còn không bằng chém giết trên chiến trường, chết cũng thống khoái! Như vậy ít ra cũng có thể giữ lại vinh dự, thậm chí được truy phong, người trong nhà cũng nở mặt nở mày được một chút.
Tình hình chiến đấu rốt cục lâm vào cục diện bế tắc, chỉ mấy phút sau thì từ xa xa đã truyền đến tiếng vó ngựa, thủ lĩnh hắc y nhân gần như tuyệt vọng, nhưng vừa lúc đó cứu tinh của hắn xuất hiện. Ngay bên cạnh hai vị công chúa đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, không ai biết sao hắn có thể tiếp cận hai vị này.
Sau khi người này xuất hiện, vẻn vẹn nhẹ vung tay lên đã gõ hai vị Pháp Sư trẻ tuổi bất tỉnh. Sau đó xảy ra chuyện gì thì Băng công chúa không rõ lắm, nàng chỉ nhớ có người gõ làm nàng hôn mê, chờ khi nàng tỉnh lại đã phát hiện mình ở trong lều soái của Âu Dương Nhược Lan, thời gian đã qua gần mười ngày.
"Mười ngày!" Bần đạo tức giận mắng một tiếng, nói: "Tốt lắm! Sự tình đã rất rõ ràng rồi."
"Hỗn đản chết tiệt!" Gia gia cũng tức giận mắng: "Đây là minh mục trương đảm tuyên chiến với chúng ta đây mà!"
"Ủa, các ngươi đang nói gì vậy?" Phụ thân yếu yếu hỏi.
"Từ Đại Hán đến đây, nếu đi đường bộ thì không có một tháng đừng mơ đến nổi, huống chi còn phải đi qua rất nhiều đồn biên phòng kiểm tra nên bọn họ chỉ có thể bay, hoặc là dùng Truyền Tống Trận mới có thể đi nhanh như vậy." Bần đạo giải thích với phụ thân: "Ngài nói trên đại lục có ai có năng lực như vậy, có thể thành lập phi hành dịch trạm trong Đại Hán Quốc đây?"
"Hả? Giáo Đình!" Phụ thân bừng tỉnh đại ngộ nói: "Chỉ có Giáo Đình mới có thể đưa người ra Đại Hán một cách nhanh như vậy được!"
"Kỳ quái, tính tính thời gian thì hôm qua ta mới xuất hiện trước mặt liên quân, nhưng hành động của Giáo Đình lại bắt đầu từ mười ngày trước, gia gia, ngài nói điều này nói lên cái gì?" Bần đạo hỏi gia gia.
"Ai! Còn cái gì khác đây, nói lên ít nhất hơn mười ngày trước Giáo Đình đã biết ngươi trở lại rồi!" Gia gia cười khổ nói.
"Nhưng mà tin tức ngươi trở về tuyệt đối là bí mật a? Ngay cả phụ thật ngươi cũng không biết cơ mà, ngươi sẽ không hoài nghi ta bán đứng ngươi chứ?"
"Đương nhiên không phải, ta hoài nghi vấn đề ở trên người Khắc Lý!" Bần đạo nói: "Khắc Lý, khi ngươi mang Phi Long vào trong lãnh thổ Đại Hán có giữ bí mật hành tung không?"
"Có chứ, nếu phải giữ bí mật thì sao lại không bí ẩn chứ? Đại Hán nơi nơi đều là thám tử của người hác, sao ta lại không cẩn thận làm việc chứ?" Khắc Lý nói: "Ta cam đoan chỉ có quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn biết tin tức ta trở về, ta phải liên hệ hắn để tìm hiểu tin tức, người xem có phải hắn để lộ ra không?"
"Nhất định đúng!" Gia gia nói: "Đại sự như vậy nhất định hắn phải hội báo về gia trưởng trong gia tộc, nhưng gia trưởng của hắn lại nổi danh miệng rộng, tin tức ngươi trở về ít nhất có mấy lão gia hỏa kia biết!"
"Mà trong mấy lão gia hỏa kia, hắc hắc, vừa hay có một đại đối đầu với ta!" Bần đạo cười lạnh nói: "Đừng để ta bắt được nhược điểm, nếu không ta sẽ không tha cho hắn!