Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 232: Chương 232: Một lời nói một gói vàng






"Cái vòng tai này là gia truyền của ngươi phải không?" Ta không muốn để nàng thương tâm, liền nói tránh đi.

"Không sai! Vật này là dành cho ta khi còn nhỏ!" Lệ Phù Nghê lau mặt, ngẩng đầu lên, nhìn ta nói: "Ngươi nhìn ra diện mục của ta?"

"Ờ, nét mặt của ngươi không được tự nhiên." Ta cười nói: "Rõ ràng thời điểm nên đỏ mặt, ngươi lại không có phản ứng, không phải là da mặt ngươi dày chứ nhỉ?"

"Đáng ghét !" Lệ Phù Nghê rốt cục bị ta chọc cười rồi. Nàng lập tức nói: "Ngươi biết ta tại sao như vậy không?"

"Nếu là người khác, ta nhất định sẽ nói là do quá xấu, xấu hổ." Ta cười nói: "Nhưng là ngươi, ta lại biết nhất định vô cùng đẹp, sợ làm người khác chú ý đúng không?"

"Tự ngươi xem đi." Lệ Phù Nghê nhẹ nhàng đặt tay lên mặt, một khung cảnh như mộng như huyễn hiện ra trước mặt ta, vốn là vịt con xấu xí thoáng cái liền biến thành thiên nga mỹ lệ, tương phản cực đại làm cho ta nhất thời không thể thích ứng, thế nhưng có chút ngây người, Lệ Phù Nghê lúc này khí chất cao nhã sang trọng, nhất là đôi mắt to đầy linh tính, lóe ra quang mang trí tuệ.

"Ta hiện tại tuy là một thảo dân, không có tư cách trúng cử đại lục thập đại mỹ nữ, nhưng ta đã thấy một vài người trong đó, tự hỏi tuyệt đối không thể kém so với các nàng, ngươi nói sao?" Lệ Phù Nghê nhẹ giọng hỏi.

"Hở?" Ta bật thốt lên, sau đó, ta đột nhiên làm bộ giật mình nói: "Tiểu thư, ngươi không phải nghĩ dùng sắc dụ ta đi?" Vừa nói, ta còn hai tay ôm ngực, giả trang ra bộ dáng sợ sệt.

"Ha ha." Lệ Phù Nghê thấy vậy, tiếp tục vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Ta cũng chưa có tư cách lấy sắc dụ người sao?"

"Cái này?" Ta không thể phản đối dù chỉ một chút.

"Ta biết ngươi cùng Thánh nữ có quan hệ không tầm thường, Đại Hán quốc có hai công chúa rất có thiên phú ma pháp cũng dính líu tới ngươi!" Lệ Phù Nghê đặc biệt phát âm cường điệu. Nói tiếp: "Hiện tại Tạp Tây Á đánh trận hừng hực khí thế, bằng vào quan sát của ta với Hải Luân công chúa mà xem, ta dám khẳng định không có cao nhân ở sau lưng chỉ nàng ra chiêu, lấy trí lực của nàng tuyệt đối làm không được tốt như vậy. Ta lại liên tưởng đến hiện tại vũ khí hoàn mỹ trên tay Bàn Thạch quân đoàn, trừ khu Bác Lạp Tư của ngươi ra không ai có thể cung cấp nổi. Như vậy ta liền đoán được, ngươi cùng Hải Luân công chúa cũng nên có một chút gì đó sao?"

"Không có. Tuyệt đối không có mà!" Bần đạo bị nàng nói mặt mày liền đỏ ửng. Vội vàng phủ nhận. Ta làm sao lại cảm giác mình lại giống như đậu đỏ quá đi?

"Ha ha. Xem ngươi bị làm cho sợ đến mặt cũng toát mồ hôi kìa." Lệ Phù Nghê trêu đùa, sau đó sắc mặt nàng nghiêm lại, nói: "Ta thật ra một chút cũng không nghi ngờ trong sạch của ngươi."

"Đây là tại sao?" Ta lau mồ hôi lạnh trên đầu, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.

"Bởi vì ngươi là một anh hùng chân chính." Lệ Phù Nghê rất nghiêm túc nhìn ta nói: "Ngươi kế thừa Long gia các ngươi phong phạm chính trực, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy!"

"Ta vĩ đại như vậy sao?" Ta chính mình cũng hoài nghi.

"Ngươi rất sủng ái Ái Liên Na, đã nói lên ngươi có tâm, tình cảm với nhược tiểu.” Lệ Phù Nghê nói: "Thượng vị ma thú cấp tám giá trị liên thành ngươi nói cho liền cho, đã chứng minh ngươi có đại khí. Hải Luân cùng ta trước sau gửi thân nương tựa, ngươi thế nhưng thẳng thắn từ chối. Liền nói rõ ngươi ý chí kiên định. Vì Tiên Nhã Thánh nữ, lúc ấy chỉ là một hầu gái, bị vũ nhục vô lý, ngươi lại dám hủy đi Giáo Hoàng cung, không phải là ngươi anh hùng khí khái đó sao!"

"Hắc hắc." Bần đạo được nàng khen mặt đỏ rần, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ là không thể chịu được nữ nhân khóc thôi, ai dà, loại nhu nhược điển hình mà!"

"Sai lầm rồi." Lệ Phù Nghê lại nói: "Ngươi chẳng qua là thương hại các nàng mà thôi, nói rõ ngươi tâm địa thiện lương, cái đó và loại nhu nhược không giống nhau. Nếu như, ta hiện tại khóc rống không ngừng, muốn ngươi cho ta 100 vạn kim tệ, ngươi nhất định sẽ cho, đây chính là thương hại, đây chính là thiện lương, nhưng ta muốn bảo ngươi hiện tại đi ra ngoài tùy tiện giết người, cho dù là ta khóc chết ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ làm gì? Ngươi có mềm lòng sao?"

"Cái này, giết người tương đối không thú vị đâu!" Bần đạo cười khổ nói.

"Trong mắt một đại lãnh chủ tôn quý, tánh mạng một người bình thường có thể cao hơn 100 vạn kim tệ không? Cũng cũng chỉ có ngươi, anh hùng chân chính mới lựa chọn tánh mạng người vô tội, mà bỏ qua số tiền lớn kia." Lệ Phù Nghê kiên quyết nói: "Cho nên bất luận ngươi từ chối thế nào, ta cũng nhận định ngươi rồi !"

"Nhận định ta cái gì?" Bần đạo bị nàng nói cho ngẩn người.

Lệ Phù Nghê nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ vuốt y phục, sau đó trịnh trọng chuyện lạ quỳ xuống, dùng thanh âm mềm mại đáng yêu của nàng, nói ra một cỗ tâm tình bi phẫn: "Nhờ người chủ trì công đạo cho hơn một trăm năm mươi vạn dân chúng vô tội của quốc gia chúng ta đã chết thảm trong tay Phùng Tu Tư. Ô." Lệ Phù Nghê nói xong, đã khóc không thành tiếng.

Bần đạo nhìn nàng thật lâu không nói, ta đang suy tư, ta nếu tới cái thế giới này, chẳng lẽ trừ tìm được Athena có nên làm chút gì khác không? Ta hiện tại đã nhúng quá sâu vào trong thế giới này, có mối thù có kẻ địch ghi hận, có người nhà, có người thương, còn có các loại bằng hữu. Người dù sao cũng là động vật có cảm tình. Tu đạo mục đích đơn giản là vì phi thăng, thế nhưng tuyệt đối không phải là tuyệt tình. Ta dù có tu luyện một ngàn năm nữa, có thể bỏ qua Athena đến sao? Không biết. Tuyệt đối sẽ không. Đã như vậy, ta sao không khôi phục bản tính của ta, ở cái thế giới này khuấy động một phen đây? Còn thanh lưu cùng thương sinh (đại loại như dòng đời và vận mệnh) các loại chính khí ở thiên địa, đã đưa bần đạo vào dòng luân hồi thú vị này.

"Ngươi đứng lên đi." Bần đạo lúc này lấy ra khí độ đại tông sư, chậm rãi nói với Lệ Phù Nghê: "Nếu nói thiên địa, nếu nói thị phi, nếu nói luân hồi, nếu nói báo ứng. Ngươi sẽ thấy, trên đời không chỉ Quang Minh thần mới có thể mang đến cái gọi là công chính. Ta ~~ cũng có thể. Rồi còn một vài điều như thế nữa, ta không cần các ngươi cống hiến cái gì, ta chỉ cầu cho chân lý rõ ràng!"

"Ý của ngươi là?" Lệ Phù Nghê kích động hỏi.

"Lấy danh nghĩa của ta, Phùng Tu Tư sẽ vì mình việc hắn gây nên, hắn sẽ phải bị báo ứng rất nhiều." Bần đạo lúc này lạnh nhạt nghiêm nghị nói với nàng: "Đây là trời đất công chính xử phạt hắn!"

"Ô..ô..." Lệ Phù Nghê không quản đến ta, nàng lần nữa khóc té trên mặt đất.

"Được rồi. Đứng lên đi." Ta nhẹ nhàng dìu nàng.

"Cảm ơn." Lệ Phù Nghê nói xong đứng lên, lau nước mắt trên mặt, hỏi: "Thế nhưng, có thể nói cho ta biết, ngươi tính làm sao thế nào?"

"Ta lần này từ Thánh Đô trở về, lập tức triệu tập đại quân, liền lấy danh nghĩa báo thù cho ngươi, giết hắn." Bần nói đằng đằng sát khí nói: "Để cho hắn làm tế phẩm Cuồng Long sư đoàn ta xuất thế đi!"

"Ta nhất định muốn giúp ngươi một chút?" Lệ Phù Nghê lôi kéo y phục ta cầu khẩn.

"Cái này, ta có thể mang ngươi theo." Bần đạo lại phạm xương mềm rồi, ai dà, rất bất đắc dĩ, trên chiến trường mang nữ nhân vô dụng theo? Còn là mỹ nữ cần được chiều chuộng, sẽ ảnh hưởng lòng quân sĩ khí lắm nha!

"Cảm ơn." Lệ Phù Nghê cao hứng nói: "Ngươi biết không? Thật ra thì chúng ta đã sớm ở trong bóng tối mưu kế phục quốc đó. Chẳng qua là Phùng Tu Tư quá lợi hại, cho nên vẫn không có động thủ."

"A?" Ta tò mò nói: "Nói như vậy, các ngươi ở Tạp Đặc hoàn có lực ảnh hưởng nhất định đúng không?"

"Đương nhiên rồi." Lệ Phù Nghê tự hào nói: "Phụ thân ta trước khi qua đời, một khắc cũng không có đình chỉ trả thù Tạp Đặc, hắn bí mật tổ chức một vài bộ hạ cũ, ở trong Tạp Đặc đâm xuống một dao rất sâu, bởi vì quan hệ tới Phùng Tu Tư, chúng ta vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên thẳng cho tới hôm nay, bọn họ cũng còn không có bại lộ."

"Bọn họ là những người nào? Có nhiêu địa vị?" Ta một hơi hỏi tới.

"Bọn họ trước kia phần lớn là quan viên cùng quý tộc nước ta. Hiện tại rất nhiều người còn đang cầm giữ một bộ phận chức quyền ở Tây Bộ Tạp Đặc, thế nhưng có người không may mắn bị giáng chức làm nô lệ. Vốn nhân số mấy ngàn người thế nhưng bây giờ bọn hắn đã tại Tạp Đặc chờ đợi quá lâu, ta mặc dù cùng bọn họ có liên lạc, nhưng không dám bảo đảm tất cả mọi người tuyệt đối trung thành." Lệ Phù Nghê giới thiệu với ta.

"Bọn người kia nhiều nhất chỉ là đàn kiến lạc bầy mà thôi." Ta khinh thường nói: "Chỉ cần quân ta lấy thế sét đánh ngang tai, quét ngang Xà Vẫn quân đoàn, bắt sống Phùng Tu Tư, bọn họ liền tuyệt đối hướng ngươi tỏ ý trung thành ."

"Bắt sống Phùng Tu Tư?" Lệ Phù Nghê sợ hãi than, cười khổ nói: "Ngươi có thể đánh bại hắn cũng không tệ rồi, làm sao có khẩu khí lớn như vậy? Người ta dù sao cũng là đứng hạng ba trong đại lục tứ đại danh tướng đó!"

"Cái gì...? Ta nếu không có chút khả năng, ngươi có thể tìm tới ta sao?" Bần đạo khinh thường nói: "Phùng Tu Tư tính cái chi chi, ta bảo hắn canh ba chết, hắn tuyệt đối sống không tới canh năm!"

"Vâng!" Lệ Phù Nghê cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ta tìm tới ngươi, trừ nhân phẩm của ngươi ra, đúng là coi trọng nhất năng lực của ngươi. Ngươi một loạt biểu hiện cũng rất khiến cho người ta khiếp sợ, nhất là hai chuyện bắt sống Ni Cổ Lạp Tư cùng phá hủy Giáo Hoàng cung. Là như thế ta mới kiên định quyết tâm."

"Tại sao không phải là bọn họ a?" Bần đạo không hiểu được hỏi: "Ta biểu hiện ở Ngõa Nạp không đủ chói mắt sao?"

"Ha ha... Dĩ nhiên đủ chói mắt, quả thực quá chói rồi." Lệ Phù Nghê cười nói: "Thế nhưng cùng hai chuyện kia so sánh, hai chuyện kia vẫn có sức thuyết phục hơn. Rất điển hình!"

"Nói một chút xem nào!" Bần đạo rất cảm thấy hứng thú thúc giục nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.