Đại chiến qua đi vài ngày, bần đạo nghỉ ngơi dưỡng sức ổn thỏa mới xuất kích lần nữa. Lần này bần đạo xuất động không phải là vì những tên hèn yếu. Mà mục tiêu của ta chính là lão Ngọc đế có tính uy hiếp lớn nhất.
Ngay từ lúc đại chiến mới vừa kết thúc, ta đã lập tức phát ra lệnh truy nã tới các Vị Diện, treo giải thưởng đuổi bắt Ngọc đế. Chỉ cần ai có thể cung cấp địa phương hắn ẩn thân, ta sẽ xuất ra trăm tấn hoàng kim. Nếu nói có trọng thưởng tất có dũng phu, ngay cả Thái Thản thần tộc cũng cố ý chủ động thả ra một nhóm thám tử điều tra. Ngoại trừ muốn lấy lòng ta, khoản hoàng kim này cũng là nguyên nhân trọng yếu. Dù sao hoàng kim vẫn là thứ đáng giá, hơn nữa tiện tay là có, tự nhiên ai nấy đều mơ tưởng nhận được nó.
Dưới tình huống như thế, tất cả những Vị Diện xung quanh ta đều điên cuồng trải rộng khắp nơi tìm kiếm đoàn người Ngọc đế. Ngọc đế mang theo trăm vạn đại quân mục tiêu thật sự quá lớn, cho dù là hắn chú ý giữ bí mật cũng không thể nào giấu nổi nhiều người như vậy cùng tìm kiếm mà? Sau đó rất nhanh đã bị người ta phát hiện, mang tin tức tới trình diện với ta. Bần đạo nghe nói xong lập tức một mình đi qua.
Ngọc đế ẩn thân ở một Vị Diện Nhân giới, đại quân núp trong một sơn cốc vắng vẻ, nếu không phải Ngọc đế vẫn thích hưởng thụ cuộc sống xa hoa, phái người ra ngoài mua mới làm lộ chân tướng. Một đường bị theo dõi tới tận nơi, ta đây đúng là khó lòng tìm được hắn.
Bần đạo lặng lẽ đi đến một nơi cách bọn chúng vài ngàn dặm, sau đó giải phóng Thiên Không Thành ra ngoài, để cho đám người Thất công chúa ở chỗ này đợi lệnh, tiếp theo một mình ta tiến hành lẻn vào. Thế nhưng, lần này công việc lẻn vào trong tiến hành rất khó khăn, dù sao mọi người đều hiểu nhau quá rõ ràng. Cho nên bọn chúng thiết lập hàng rào phòng hộ cực kỳ nghiêm ngặt. Đạo phòng ngự này làm cho ta không có cách nào sử dụng Độn Thổ Thuật để tiếp cận. Chung quanh quân doanh bọn họ bố trí đủ các loại trận pháp phức tạp và huyễn tượng bảo vệ, còn có những thiết bị báo động khiến cho ta mỗi bước kinh tâm, sợ không cẩn thận sẽ làm lộ chân tướng.
Mặc dù bần đạo thân là một trong Tam Hại, đặc biệt nghiên cứu rất kỹ những loại phòng hộ thế này, dù sao kiến thức trên phương diện này quá mức rộng rãi, cho nên so sánh với dân chuyên nghiệp như người ta còn có một chút chênh lệch. Quá trình lẻn vào được một nửa ta bị buộc phải ngừng lại. Nếu như tiến thêm một bước nhất định tín hiệu báo động sẽ lập tức vang lên.
Mà lúc này địa phương bần đạo đang đứng vừa vặn ở gần một sườn núi. Bần đạo bất đắc dĩ đành phải bố trí mai phục ở chỗ này, hy vọng lão Ngọc đế có thể từ bên trong đi ra ngang qua nơi này. Ai dà, mặc dù khả năng ôm cây đợi thỏ tương đối nhỏ. Nhưng mà dưới tình huống không có biện pháp nào khác, ta cũng chỉ làm như vậy thôi.
Thế nhưng, có lẽ là số mệnh bần đạo đang may mắn. Cũng có lẽ là do lão Ngọc đế tội ác chồng chất đáng gặp báo ứng, khi ta kiên nhẫn ẩn núp được ba ngày ba đêm, lão già kia thật sự từ bên trong nghênh ngang đi ra ngoài.
Phía trước là ba nghìn thiên binh mở đường, ở giữa là cỗ xe ngựa hoàng kim của Ngọc đế, đi theo hầu hạ có chừng hai trăm Hằng nga, Tiên nữ. Phía sau chót là hàng vạn binh sĩ tinh nhuệ. Nhìn bộ dáng tựa hồ lão Ngọc đế núp ở bên trong đã chán ngán, đang muốn đi ra được khoe khoang hóng gió cho khuây khỏa. Khà khà, thật là trời cao có đường hắn không đi, địa ngục không lối hắn tìm tới. Nếu như ngươi đã muốn chết, vậy thì bần đạo cũng không khách khí làm gì.
Khi xe ngựa hoàng kim của Ngọc đế đi ngang qua chỗ ta núp, cách ta chỉ hơn ngàn thước, bần đạo lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang, từ chỗ ẩn thân nhảy dựng lên, Hạo Thiên thần kiếm trong tay tản mát từng đạo kiếm quang ánh sáng ngọc chói mắt.
"Ngọc đế lão nhi, chịu chết đi." Theo sau bần đạo gầm lên giận dữ, cả người bần đạo và với kiếm quang chém về phía chiếc xe ngựa Ngọc đế ngồi. Khà khà, để ta xem ngươi hiện tại chạy đi đâu cho thoát?
Ngọc đế nhất thời sợ hãi đột nhiên đứng lên, hắn vừa thấy được ánh sáng từ Hạo Thiên thần kiếm cũng biết đại sự không tốt, vội vàng muốn chạy trốn. Nhưng mà thân thể hắn còn ở trên xe, dù muốn đột phá thùng xe ngăn trở và gia tốc chạy trốn sẽ mất một ít thời gian.
Ở thời khắc mấu chốt này có thể nhìn thấy bản lãnh thật sự của Ngọc đế. Hắn mạnh mẽ huyễn hóa ra hai bóng người, sau đó hai cái phân thân hung hăng chạm nhau một chưởng. Ngọc đế tung ra chưởng lực mạnh mẽ kinh người sinh ra một trận nổ tung kịch liệt.
"Ầm ~!" Theo một tiếng nổ vang thật lớn, xe ngựa hoàng kim nhất thời chia năm xẻ bảy, toàn bộ cung nga tiên nữ bị nổ chết ngay tại chỗ. Mà hai phân thân Ngọc đế mượn lực phản chấn của một chưởng này trong nháy mắt gia tăng tốc độ bay ngược lại hướng khác chạy trốn.
"Trời đất." Bần đạo nhất thời giận dữ, tên khốn kiếp này đúng là không còn một chút nhân tính, những vị tiên nữ này theo hắn nhiều năm như vậy, cho dù là Ngọc đế hắn thất thế cũng không hề vứt bỏ hắn, mà vẫn theo hắn cùng chung trải qua gian khổ. Thế mà bây giờ hắn lại đang tâm làm như thế, điều này khiến cho người ta thật sự khó lòng chịu nổi.
"Ngươi? Cái tên phế vật khốn kiếp kia." Bần đạo ngay sau đó gầm lên giận dữ, cổ tay run lên bổ một kiếm về phía một phân thân ở gần nhất. Thái Cực kiếm pháp toàn lực triển khai bao vây Ngọc đế lão nhi vào trong vòng kiếm quang. Mặc dù thành công vây khốn một phân thân, nhưng mà ta vẫn buồn bực không dứt, vốn ta muốn một lưới bắt hết. Không ngờ cuối cùng để cho hắn chạy thoát một phân thân. Thật là tức chết ta rồi.
Những thiên binh thiên tướng đi theo Ngọc đế nhìn thấy chủ tử bị ta nhốt lại lập tức xông lên giải cứu. Nhưng đúng lúc đó, vô số đầu Tự Bạo phi trùng đã bay tới nơi, chúng nó được Vong Ưu Ngọc thả ra từ Ngọc Như Ý. Ngọc đế lão nhi vừa xuất hiện nàng đã lập tức hành động, đến khi ta nhốt được phân thân Ngọc đế, bọn chúng cũng vừa vặn bay đến nơi. Một đường đánh tới đám thiên binh thiên tướng đang muốn cứu viện Ngọc đế.
Bảy vạn phi trùng quên cả sống chết ngăn chặn, quân đoàn thiên binh thiên tướng nhanh chóng bị nổ tan đội hình, phần chân tay đứt cụt bay múa đầy trời. Mặc dù bọn họ trả giá tổn thất cực kỳ thảm trọng, vẫn không thể nào tiến vào gần ta. Bọn chúng bị trì hoãn một lúc, tiểu Lục đã chuẩn bị xong pháp thuật không gian trực tiếp thuấn di đến bên cạnh ta.
Sự tình từ đó về sau đơn giản hơn nhiều, hoàn toàn là một phương chém giết phân thân Ngọc đế. Chỉ thấy quân đoàn Thạch tượng quỷ và Tru Tiên Kiếm ào ào xuất hiện, thiên binh thiên tướng biết chuyện không thể chống đỡ nổi nữa, liền bỏ qua lão Ngọc đế còn đang chống cự, lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Tru Tiên kiếm trận, trảm ~!" Bần đạo ngay sau đó rống to một tiếng, chỉ huy Kiếm vân đầy sát khí tàn phá phân thân Ngọc đế. Vào lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà sắc mặt Ngọc đế lại trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng.
"Lão già kia, sắc mặt ngươi tại sao yếu ớt như thế chứ?" Bần đạo không nhịn được trêu chọc hắn: "Chỉ chết một cái phân thân thôi mà, nội thương nho nhỏ có sao đâu, ngươi trở về tịnh dưỡng một lát là khỏe thôi, ha ha ha !”
"Hừ." Ngọc đế căm tức nói: "Không nên quá đắc ý, ngươi còn không có hoàn toàn thắng lợi đâu! Người cười đến cuối cùng chưa chắc là ngươi !"
"A? Chẳng lẽ là nhà ngươi?" Bần đạo cười lạnh nói: "Lần này lại tổn thất một phân thân nữa. Cho dù ngươi còn sót lại một cái phân thân, thực lực sẽ phải giảm xuống một nửa. Không khổ tu ngàn năm cũng đừng mong hồi phục được thực lực. Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi có thời gian tu dưỡng lâu như vậy?"
"Ha ha." Ngọc đế điên cuồng gầm hét: "Sẽ không có một ngàn năm lâu như vậy, trẫm không kịp đợi. Trẫm không kịp đợi. Chúng ta sẽ gặp mặt rất nhanh thôi. Trẫm thề, trẫm sẽ tìm ngươi báo thù!"
"Ngươi đang nằm mơ đó hả?" Bần đạo ngoài miệng nói cứng rắn, nhưng mà trong lòng vẫn hơi run sợ, dù sao người ta cũng là đại cao thủ thành danh vài chục vạn năm, không ai nói chính xác được hắn có hậu thủ gì hay không?
"Có phải là nằm mơ hay không, ngươi sẽ biết rất nhanh thôi, tiểu tử. Ngươi chờ trẫm trả thù đi." Ngọc đế lớn tiếng quát: "Trẫm sẽ làm cho ngươi thống khổ cả đời. Aa..a ~!" Khi hắn rống giận như kẻ điên, trên người hắn đột nhiên bắt đầu lóe ra kim quang chói mắt.
Trời đất, hắn muốn tự bạo. Vừa nhìn thấy tình huống này bần đạo liền hiểu ra, nhất thời dọa cho ta sợ hết hồn. Bần đạo vội vàng thoát khỏi kiếm trận, đồng thời chỉ huy kiếm trận tạm dừng công kích, tận lực rời xa Ngọc đế. Chỉ tiếc là ta còn hơi chậm chân. Theo một trận nổ kinh thiên, phân thân Ngọc đế hóa thành một quả cầu lửa cực to xông thẳng lên trời. Mặc dù hắn bị Tru Tiên kiếm trận bao quanh. Nhưng mà lực lượng nổ tung vẫn bốc cháy bừng lên, chu vi gần ngàn dặm quanh hắn bị càn quét qua một lượt.
Nhìn mảnh đất khô cằn và mấy trăm cây Tru Tiên Kiếm hư hao, tất cả chúng ta không nhịn được hoảng sợ trong lòng. Siêu cấp chủ thần tự bạo đúng là quá mãnh liệt. Nếu không có Tru Tiên kiếm trận tiêu hao hết tám phần lực lượng, ta đoán chừng phạm vi vụ nổ có thể vượt qua mười vạn dặm. Thật là kinh khủng quá mức tưởng tượng. Nhớ tới ngày đó bần đạo và Athena tự bạo chỉ nổ tung có một ngọn núi mà thôi, thật là xấu hổ quá đi!
Bất kể nói thế nào, lần này đã coi như là một lần thắng lợi vĩ đại. Mục tiêu tiêu diệt triệt để Ngọc đế lại tiến thêm được một bước dài, sau này cần phải làm chính là mau chóng tìm ra một cái phân thân cuối cùng. Chỉ có giết chết hắn, sau này chúng ta mới có khả năng yên lòng hưởng thụ cuộc sống.
Vừa trở lại Thiên đường bần đạo lại gia tăng giải thưởng tìm kiếm Ngọc đế. Ta giao những sự vụ khác cho Âu Dương Nhược Lan và Vong Ưu. Âu Dương Nhược Lan chịu trách nhiệm xử lý các chính vụ trong các Vị Diện, Vong Ưu xử lý quân sự và chế tạo Bảo thạch Thạch tượng quỷ.
Mà bần đạo và Thất công chúa chuyên tâm vào công việc đuổi giết Ngọc đế. Dựa vào lượng tin tức khổng lồ truyền về, bần đạo một lần lại một lần nhận được hành tung Ngọc đế. Nhưng mà vẫn không có thu được chiến quả cụ thể.
Trải qua lần trước bị ám sát, Ngọc đế trở nên vô cùng cẩn thận, đại quân không còn lưu lại một chỗ, thường xuyên biến ảo vị trí làm cho bần đạo có vài lần vồ hụt. Mặc dù cũng có một hai lần đối mặt, tuy nhiên vẫn để cho hắn chạy thoát. Ngọc đế hấp thụ hai lần giáo huấn, chết sống cũng không cận chiến với ta, vừa thấy ta tới là chạy. Hơn nữa, Ngọc đế bây giờ trốn vào giữa đại quân tầng tầng bảo vệ, không bao giờ đơn độc xuất hiện ở một chỗ, vì thế ta không có cơ hội nào để ám sát. Mấy tràng đại chiến đánh chết không ít thiên binh thiên tướng, nhưng mà không có cách nào uy hiếp được lão Ngọc đế giảo hoạt kia. Loại cảm giác thấy được ăn không được này làm cho ta buồn bực muốn chết.
Quá trình đuổi giết kéo dài, quân đội Ngọc đế càng ngày càng ít, trải qua nhiều lần sinh tử khảo nghiệm, bọn họ trở nên cực kỳ cường đại. Hơn nữa, bản thân Ngọc đế cũng càng ngày càng giảo hoạt, càng ngày càng tàn khốc. Vì phòng ngừa bại lộ hành tung, hắn thậm chí hạ tuyệt sát lệnh, tất cả địa phương đi ngang qua một mực giết hết chó gà không tha. Vì thế, số lượng thành thị bị hắn hủy diệt không phải ít. Có lúc hắn chủ động trả thù những thế lực báo tin cho ta.
Hắn cậy vào thực lực cá nhân cường hãn và đám thuộc hạ thiên binh thiên tướng, tổng thực lực của bọn chúng là phi thường cường đại. Những thế lực nhỏ bị Ngọc đế tìm tới cửa vốn không phải là đối thủ của hắn, liên tiếp vài môn phái đã bị hắn tiêu diệt.
Không thể không nói, loại hành động trả thù tanh máu gần như là thổ phỉ rất hữu dụng. Ít nhất những thế lực khác đã bị bọn chúng làm kinh sợ, không chỉ không dám cung cấp hành tung Ngọc đế cho ta nữa. Thậm chí còn nộp lên cho lão Ngọc đế một đống chi phí an toàn nhằm được bình an. Hiển nhiên, Ngọc đế đã quyết tâm bỏ qua tôn nghiêm hoàng giả, hắn đã thực sự hóa thân vào trò chơi quan binh bắt cường đạo với ta rồi.
Thân làm quan binh, bần đạo cảm thấy không có một chút thoải mái. Thật ra lấy thực lực mà xét thì Ngọc đế trên ta hai cấp, ta chỉ dựa vào Thiên Không Thành mới vững vàng áp chết hắn. Nhưng mà khi Ngọc đế quyết định sử dụng chiến thuật du kích, ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Nếu như hắn thừa dịp ta đi ra ngoài, chạy đến Thần Giới hoặc Thiên Giới, thậm chí là Thánh Quang đại lục, tàn sát những thân nhân yếu nhược của ta một trận thì sao đây? Ta làm sao mà chịu được chứ? Cho nên dưới tình cảnh bất đắc dĩ, ta đành phải trú tại thị trường Thiên Giới, không dám rời đi quá xa.
Mà nhìn thấy ta biểu hiện mềm yếu đã kích thích thần kinh Ngọc đế rất lớn, hắn càng lúc càng hung hăng. Cả gan xuất thủ công kích những Vị Diện lệ thuộc ta, giết chết nơi đóng quân cướp đoạt vật liệu. Cuối cùng phái thiên binh thiên tướng đóng quân ở đó. Cứ như vậy phát triển đi xuống, tình thế đối với ta cực kỳ bất lợi.
Rất rõ ràng, lão già Ngọc đế đang muốn chơi trò nông thôn bao vây thành thị mà. Cái loại thổ phỉ thông minh lại thực lực mạnh mẽ như hắn đúng là khó dây dưa nhất, có câu là ‘không sợ lưu manh không có văn hóa. Chỉ sợ người làm công tác văn hoá đùa bỡn lưu manh’. Mà tình hình hiện tại thì giống như thế, Ngọc đế chậm rãi nuốt lấy những địa bàn xung quanh ta. Bần đạo nhất thời không có biện pháp nào tốt. Thật là buồn bực quá đi!
Khi mà bần đạo bị Ngọc đế dây dưa không dứt, phân thân của ta cũng kết thúc hành trình ở Hoàng Tuyền Ngục quay trở lại sư môn.
Lần này coi như thành công viên mãn, chẳng qua là có một vài phiền toái nhỏ. Ngày đó bần đạo cáo biệt ân sư, tại Nhân gian giới tìm kiếm Lộ Tây Pháp, nhờ hắn hướng dẫn một đường bôn ba đi tới Hoàng Tuyền Ngục.
Cảnh tượng ở Vị Diện này vô cùng kinh khủng, bầu trời một mảnh đen thui. Đất cũng chỉ có một màu đen như thế, chẳng qua là trên mặt đất có rất nhiều dòng suối phun, từ đó phóng ra một loại chất lỏng màu vàng, mùi vị rất là khó ngửi. Chớ có xem thường nó, chúng nó có tính ăn mòn cực kỳ mãnh liệt, có thể dễ dàng hòa tan cả hoàng kim, sắt thép. Hơn nữa còn là kịch độc, dù là cao thủ thần cấp uống vào một ngụm cũng chết chắc. Chỉ có ma thú sinh trưởng ở nơi đây mới dám dùng nó làm nước uống.
Loại kịch độc này phun khắp nơi bên trong Hoàng Tuyền Ngục, chúng nó cũng là nguồn sáng duy nhất của nơi này. Danh xưng Hoàng Tuyền Ngục đại khái là lấy nó để mệnh danh.
Hoàn cảnh ở đây khá giống Địa ngục giới. Hoàng Tuyền Ngục có hoàn cảnh sinh tồn gian khổ dị thường. Trong không khí đầy rẫy ma khí nồng nặc, người bình thường xuất hiện ở nơi này sẽ lập tức bị ma khí hủ thực thành một đống máu bùn, cho dù là Thiên sứ chiến tướng đi tới nơi này cũng không trụ được bao nhiêu thời gian. Kẻ có thể sinh tồn tại địa phương này đều là cường giả.
Bần đạo và Lộ Tây Pháp vừa tới Hoàng Tuyền Ngục liền đụng tới mấy đầu ma thú thực lực đều ở cấp thứ thần. Bởi vì bọn chúng sinh trưởng ở nơi này, cho nên có một vài thuộc tính đặc biệt, tỷ như bọn họ không sợ lửa, không sợ đau, không sợ độc, độ khôi phục sức khỏe cũng cực kỳ cường hãn. Hết thảy điều đó khiến cho lực chiến đấu của chúng nó hơn xa cao thủ đồng cấp.
Thân là chủ nhân của Vị Diện này, bản thân Xi Vưu và thủ hạ dưới trướng đều có một nhóm lớn ma thú dung nhập vòa trong đại quân, số lượng cụ thể thì ta không biết được. Từ đó có thể thấy được, vị sư thúc trên danh nghĩa của ta đây đang sở hữu một thế lực rất là cường đại. Mà đối với tình huống nơi này chúng ta không rõ ràng gì lắm. Xem ra hắn đã dốc rất nhiều tâm huyết vào đây rồi.
Khi bần đạo nhìn thấy hành cung của Đại ma hoàng Xi Vưu thì càng thêm rõ ràng điểm này. Chỗ hắn ở là một quần thể cung điện bao phủ phương viên trăm dặm. Phong cách kiến trúc nơi này cực kỳ dung tục, không thấy có điểm nào hoành tráng cả, toàn thể kiến trúc lộ ra vẻ cũ kỹ lâu đời, nhìn thế nào cũng giống như một đống phế vật ném vào chung một chỗ vậy.
Hiển nhiên là người ta không cho ta thấy đại bản doanh của mình, hoặc có thể nói là không muốn để cho ta nhìn thấy một vài thứ mà bọn họ muốn che dấu. Cho nên mới an bài địa điểm tại một địa phương tạm thời rách nát như vậy. Nếu không, cũng không đến nỗi kéo ta chạy thêm một đoạn đường xa như vậy rồi, ta không hề tin chính bọn hắn ngày nào cũng chạy một vòng đi về xa cỡ đó. Nhất định là có Truyện Tống Trận trực tiếp đi tới hành cung, chẳng qua là bọn họ không muốn ta biết mà thôi.
Hết thảy chuyện đó đã nói rõ Xi Vưu còn chưa có tín nhiệm ta. Xem ra, oán niệm của hắn đối với Đạo Môn vẫn còn rất sâu. Bần đạo cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này đang từ từ gia tăng độ khó rồi. Ài, mặc dù nhận lấy đãi ngộ như vậy, nhưng mà tới cũng đã tới, ta không thể nào vừa tới đã quay trở về mà? Đành phải đi một bước tính một bước chứ biết sao bây giờ!
Đi theo Lộ Tây Pháp tiến vào cung điện, ta ấn tượng khắc sâu nhất chính là hàng ngũ chiến sĩ đề phòng sâm nghiêm, bọn chúng đều là cường giả cấp bậc thứ thần, cái loại cao thủ này đi đâu cũng có thể nổi tiếng tung hoành một cõi. Thế nhưng ở nơi này chỉ có thể làm chiến sĩ gác cổng bình thường. Đây chỉ là ở phía ngoài, đến gần địa điểm trọng yếu của hoàng cung, nhóm thủ vệ đổi lại thành cường giả cấp bậc chủ thần cấp một. Mặc dù ta chỉ nhìn thấy chừng trăm người, tuy nhiên cũng đủ khiến cho ta khiếp sợ lắm rồi. Đây là những thứ hiện ra trước mắt, vậy còn những thứ không nhìn thấy thì sao? Còn có những cao thủ đang nghỉ ngơi, đang tu luyện, đang ẩn giấu thì sao? Ta thật sự không biết ở nơi này còn có bao nhiêu cường giả tồn tại nữa.
Tiên sư chúng nó, Hoàng Tuyền Ngục quả nhiên là đầm rồng hang hổ không thể xem thường được. Bần đạo không nhịn được tự nhủ thầm trong lòng. Phải biết rằng, cho dù là Cáp Mặc cũng chỉ có thân vệ với thực lực chủ thần cấp chừng trăm người mà thôi, mặc dù địa vị hắn và Xi Vưu không thể nào so sánh với nhau, nhưng mà chênh lệch cũng quá xa đi? Nói không chừng những người này là do Xi Vưu cố tình bày ra biểu diễn thực lực để hù dọa ta nhỉ?
Nghĩ tới đây ta xoay mặt nhìn qua Lộ Tây Pháp, thần sắc hắn bình tĩnh tựa hồ đã sớm nhìn quen lắm rồi. Bần đạo không nhịn được hỏi: "Thân vệ nơi này trước kia ngươi đã thấy chưa?"
"Dĩ nhiên, bọn họ và ta đều biết nhau hết, nếu không bọn họ làm gì để cho chúng ta đi vào dễ dàng như thế chứ?" Lộ Tây Pháp cười nói: "Nếu thân phận không đúng bọn họ đã sớm giết chết chúng ta rồi."
"Trời đất?" Bần đạo giật mình nói: "Hoàng Tuyền Ngục từ đâu moi ra nhiều cao thủ như thế?"