Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 539: Chương 539: Nữ Thần phẫn nộ






Cao Sâm về điểm kỹ xảo chống đỡ này, phải xem lại bần đạo là một trong đại tông sư võ học, căn bản không đáng nhắc tới, nhẹ nhàng mấy động tác lật cổ tay liền lừa được phòng thủ của hắn, trực tiếp hung hăng phách qua, chỉ nghe ‘Ba’ một tiếng, Cao Sâm đã bị ta đánh bay ra xa mấy chục thước, rơi xuống mặt đất liền biến thành một cái hồ lô lăn qua mấy vòng rồi mới dừng lại.

“Phốc” Cao Sâm sau khi đứng lên, lại phun ra thêm mấy cái răng cấm, sau đó vẫn không phục, tiếp đó dụng một loại khẩu khí vô cùng bi phẫn nhìn ta hét lên: “Có dũng khí lắm”

Lần này bần đạo cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp hướng hắn vọt tới lại tát một cái. Phần thưởng cho hắn là một cái cứng rắn “Ngũ Chỉ Sơn” mời hắn ôn lại trò chơi bay lên không trung (tung hứng).

Sau khi Cao Sâm rơi xuống đất, hai lời chưa nói, lập tức lại tiến lên phía trước, thần tình bất khả tư nghị nhìn ta, kinh hãi nói: “Ngươi … ngươi là tên yêu quái hả?”

Trời ạ, còn dám mắng bần đạo là yêu quái nữa cơ chứ, có dũng khí! Ta cũng không nói cái gì, trực tiếp lấy hành động thực tế để tỏ vẻ kháng nghị. ‘Ba’ Cao Sâm lại bị ta đánh bay ra rất xa.

Ai, nhưng thật ra hắn cũng có ba phần giống như bao cát vậy, Cao Sâm bị ta liên tiếp tát cho mấy cái trực tiếp bạo đi, vừa mới từ nằm úp sấp đứng dậy, đối với bần đạo giận dữ hét lớn: “Ta *** liều mạng với ngươi” Nói xong, toàn thân hắn bắt đầu toát ra liệt hỏa màu đen, ngọn lửa tiếp tục bốc cao lên mấy chục thước, cả người của hắn đều bị bao phủ tại bên trong hỏa đoàn có đường kính hơn mười thước, sau đó đối với ta vọt tới.

Hắn nghĩ đến, chính mình có Minh hỏa đặc hữu tại Minh giới , bần đạo cũng không dám tiến đến gần. Nhưng lại không biết, bổn đại gia đối với tất cả hỏa viêm một mực miễn dịch. Đang nói, Huyễn Tật Thiên Hỏa của ta là hỏa chi tối cường nhất tại trên thế gian, hắn lại không biết xấu hổ mang cái Minh hỏa đến tại trước mặt ta khoe khoang, nếu Minh hỏa cao cấp nhất ta còn nhiều ít điểm cố kỵ, nhưng hiện tại. Cạc cạc, ở trước mặt Quan Công mà còn đùa giỡn đại đạo, không biết sống chết là gì a.

“Ba” theo đó là một âm thanh cực kỳ vang dội do cái tát tạo ra, Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm tính luôn cả liệt hỏa của hắn cùng nhau bay trở về, thật mạnh đánh lên vách tường, sau đó chậm rãi tuột xuống mặt đất.

Đánh một cái tát này làm cho ta rất dễ chịu, thế cho nên bần đạo có chút cảm giác lâng lâng, ân, về sau chiến đấu sẽ làm như thế này nhiều hơn một chút a? Bần đạo thậm chí đều có ý nghĩ như vậy, chỉ có điều, sau ngẫm nghĩ lại, hay là quên đi ha, buồn bực trong nhà đã có nữ thần, nếu thêm một đạo nhân chuyên tát nữa, ài, còn ra thể thống gì nữa a.

Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm lại từ nằm sấp trên mặt đất mà đứng dậy, sắc mặt trên khuôn mặt giận dữ đó đã đổi thành hoảng sợ, hắn không cam lòng hỏi: “Ngươi như thế nào không sợ Minh hỏa vậy? Đây chính là hỏa diễm thiêu đốt linh hồn đó”

“Ngươi đánh cái rắm” Bần đạo cười lạnh, nói: “Xú Ái Nhân, ta hỏi ngươi, ngươi có chịu phục không?”

“Phục cái rắm” Cao Sâm lập tức lại thay đổi bộ mặt giận dữ kia, thật không hỗ được xưng là “Nộ Chi Điển Chương” Ải Nhân vương, làm cho tính tình quật cường của Ải Nhân hoàn toàn mở ra. Cao Sâm nói xong, nhảy dựng lên cao, đối với ta nói: “Lão tử đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cũng không thể làm ta chịu bó tay, lão tử là nguyền rủa chi thể, là nguyền rủa chi thể vĩnh viễn, ha ha” Nói xong, Cao Sâm liền đắc ý ngửa mặt lên trời cười ha ha.

“Hắc hắc” Bần đạo đột nhiên cười gian nói: “Vĩnh viên bất tử sao? Ha ha, ta thích a, vậy tốt rồi, ta còn sợ đem ngươi chơi đùa chết đi thì không có nghĩa lý gì. Hiện tại, để ta tới kiến thức ngươi như thế nào là người bất tử nha” Nói xong, bần đạo tùy tay giũ ra Thất Thải Hỗn Thiên Lăng.

Hỗn Thiên Lăng giống như một con trường xà, bay múa hướng Cao Sâm ở trên cao quấn lại. Cao Sâm mặc dù chưa thấy qua Hỗn Thiên Lăng bao giờ, nhưng lại cho rằng mảnh vải mềm mại này chẳng làm nên tích sự gì, cho nên vẻn vẹn thả ra một đạo Minh hỏa nhận lớn khoảng mười thước muốn thiêu đốt nó, cũng không như dự đoán hỏa diễm của hắn chém lên trên Hỗn Thiên Lăng một chút cũng không có hiệu quả, lúc này mới làm cho Cao Sâm chấn động.

Hắn lại liên tiếp dùng Minh hỏa, đấu khí thay nhau công kích Hỗn Thiên Lăng, nhưng căn bản không thể tổn thương nó chút nào, thậm chí cũng không có khả năng làm chậm chạp lại tốc độ của Hỗn Thiên Lăng lấy một lần. Mắt thấy Hỗn Thiên Lăng đã bay tới trước mặt, Cao Sâm sợ tới mức vội vàng tránh né. Tốc độ của tên gia hỏa này đích thực rất nhanh, nhanh đến biến thái, không ngờ lần đầu tiên né tránh quấn bện của bần đạo.

“Hừ” Bần đạo thấy thế, liền hừ lạnh một tiếng, lập tức sử xuất biến hóa pháp thuật, làm cho Hỗn Thiên Lăng rộng hơn một ngàn thước, trực tiếp phủ kín mặt đất, sau đó dọc theo bờ tường mà kéo dài tới phía trước, thẳng đến cho vách tường trong đại điện đều được bao vây, sau đó hướng trung tâm thu dần lại. Hỗn Thiên Lăng giống như một cái lưới võng, làm cho Cao Sâm ở bên trong trói lại một cách rắn chắc. Vì thế, đồng dạng bần đạo và Lệ Nhược Nhã tại trong đại điện bị Hỗn Thiên Lăng trực tiếp xuyên qua thân thể chúng ta, mà không trở ngại một chút nào.

Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm nhìn thấy Hỗn Thiên Lăng biến hóa kỳ dị như thế, đặc biệt kinh ngạc, nhất là không ngờ Hỗn Thiên Lăng chỉ có trói buộc hắn mà không phải chúng ta, làm hắn ngẫn ngơ không hiểu được, mở miệng mắng to: “***, đây là chuyện gì? Cái thứ này dựa vào cái gì mà chỉ trói một mình ta thôi?”

“Ngu ngốc” Bần đạo dở khóc dở cười nói: “Ta làm gì có đạo lý tự trói chính mình chứ? Ta hỏi ngươi, ngươi hiện tại đã phục chưa?”

“Phục cái rắm, có dũng khí đánh cho đại gia phục” Cao Sâm nổi giận mắng.

“Một khi đã như vậy, ài, như ngươi mong muốn thôi” Bần đạo cười, nói xong, liền hét lên một tiếng, cầm một đầu Hỗn Thiên Lăng, nhanh nhanh trói Cao Sâm thành cái bánh chưng và xem như là một Lưu Tinh Chùy, hung hăng luân phiên mà nện. Hơn nữa ở trước mặt mọi người biểu diễn một bộ Chùy pháp, bộ Chùy pháp này là bần đạo có sáng tạo thêm vào cho thích hợp, bình thường đều là vũ động đầu chùy đến cực điểm, hung hăng hướng vách tường hoặc là trên mặt đất đập xuống, mỗi lần đập liền hình thành một cái hố to tướng.

Bần đạo càng múa càng vui vẻ, càng vui vẻ lại càng nhanh hơn, chỉ nghe thấy âm thanh ‘đinh đinh đang đang’ như động đất liên tiếp không ngừng nghỉ, đợi cho đến khi ta mất hứng, mới phát hiện trong đại điện nơi nơi đều là thân thể Cao Sâm đập xuống thành chỗ lồi lõm. Lại xem xét Cao Sâm, tên gia hỏa này ngoại trừ con mắt không ngừng lắc loạn ra, toàn thân không nơi nào là không mang thương tích a.

“Hắc hắc” Bần đạo không khỏi cảm khái nói: “Đích xác, nguyền rủa thân thể (trớ chú chi thể) này thật đúng là đánh rất đã a”

Vong Ưu đột nhiên hiện ra tại bên người ta, cơn giận còn chưa tiêu tán, nói: “Đừng đánh nữa, đánh hắn chỉ uổng công thôi, cũng chỉ có loại Tinh Tinh ngu ngốc đầu óc chưa khai hóa này mới có thể đi tu luyện cái công pháp ngu xuẩn này” Nàng vốn là sau khi bị mắng tức giận như muốn chết đi, hiện tại nhìn thấy ta thay nàng trút giận, tâm tình tốt hơn nhiều, mới không tự mình động thủ đấu võ, chẳng qua nàng chung quy vẫn còn tức khí, cho nên mới ở phía sau mắng hai ba câu.

Nằm ngoài dự liệu là nàng lại mắng câu này, khiến cho Cao Sâm khơi dậy phản ứng mãnh liệt, vừa rồi Cao Sâm bị ta luận bàn quá nhanh căn bản không thốt ra lời nào, hiện tại rốt cục có cơ hội phun ra, cho nên tại thời điểm ta trêu chọc hắn, căn bản không có thời gian để ý đến ta, chỉ thở hỗn hễn không ngừng, nhưng mà sau lại nghe được lời nói của Vong Ưu, nhất thời cũng không quản cái gì, lớn tiếng mắng: “Xú kỹ nữ, ngươi *** mới…, ngươi có gan tới thử xem, xem ta không đập nát *** của ngươi, meo meo … “

Lời Cao Sâm còn chưa nói hết, đã bị Vong Ưu phẫn nộ hướng hắn đá một cước, “Phanh” Cao Sâm lấy một cái quỹ tích thẳng táp, tốc độ như tia chớp bay đi hơn hai trăm thước, đầu trực tiếp cắm vào bên trong tường, trước ngực bị Vong Ưu đá trúng một cước cũng biến thành cái ao khoảng một thước tả hữu, hiển nhiên toàn bộ xương ngực đều gãy.

Tuy rằng Vong Ưu là một pháp sư, nhưng ở điểm này lại không ảnh hưởng đến thể năng của nàng, thân thể nàng dù sao cũng được ta dùng linh lực cải tạo qua, tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh cũng không phải là uổng phí. Dưới sự phối hợp với kỹ xảo thực chiến mà nàng nắm giữ, hơn nữa ở dưới tình huống tức giận, bạo phát ra lực lượng cường hãn như thế cũng không có gì kỳ quái.

Mặc dù bần đạo không kỳ quái, nhưng chúng nữ nhân khác cũng đều bị sự cường hãn của Vong Ưu làm cho cả kinh trợn mắt há mồm, ai cũng không tới vẻ bề ngoài nhã nhặn đó thậm chí có chút nhu nhược của Vong Ưu không ngờ lại mang theo lực lượng lớn như vậy. Ngay cả Lệ Nhược Nhã cũng đưa ánh mắt nhìn thẳng nàng, cái miệng mở rộng bất khả tư nghị, đến nỗi cũng không để ý đến nước miếng của chính mình đang chảy xuống.

“Ta hôm nay không đem ngươi đánh phục. Ta cũng không phải là - Nhã Điển Na” Vong Ưu hỗn hển quát. Nói xong, nàng đoạt lấy Hỗn Thiên Lăng từ trên tay ta, dùng sức lôi kéo, kéo Cao Sâm tới trước mắt, hai lời chưa nói, lại một cước nữa tung ra. Kế tiếp, Nhã Điển Na phẫn nộ đã biểu diễn cho chúng ta thấy cước pháp của nàng, cái gì là trước đá, sau đá, quay lại cũng đá… giống như Cao Sâm là trái bóng vậy.

Khoảng mười phút sau, Vong Ưu có chút mệt mỏi, trên trán mồ hôi đã lấm tấm, lúc này mới dừng lại. Mà hiện giờ, vách tường ở phía đối diện nơi nơi đều đã lõm sâu vào, tựa như tổ ong vậy. Sau đó Vong Ưu kéo Cao Sâm giống như con heo chết qua đây, tức giận hỏi: “Tên Tinh Tinh lùn chết tiệt, ngàn vạn lần đừng nói cho ta ngươi đã phục, ta sẽ khinh thường ngươi”.

“Vù vù” Cao Sâm đầu tiên là thở hỗn hển một trận, sau đó lảng tránh vấn đề mà Vong Ưu hỏi, mà là chuyển qua khẩu khí ủy khuất nói: “Rõ ràng là ngươi mắng ta trước mà, ta cũng không có thể cãi lại sao? Ngươi còn không giảng đạo lý”

“Giảng đạo lý? Ha ha, lời nói ngu ngốc như vậy mà ngươi cũng nói ra, thật không hổ là người có đầu óc ngu độn mà” Vong Ưu khinh thường nói: “Cái thứ đạo lý này chỉ có hai cường giả thế lực ngang nhau lúc đó mới giảng đạo lý, mà ngươi ở trong mắt ta chẳng qua là con kiến hèn mọn mà thôi, ngươi có tư cách gì giảng đạo lý với ta? Trong này ngươi đã giết chết bao nhiêu Dực Nhân hả, ngươi chân chính có giảng đạo lý với bọn họ không?”

“Ta là Ải Nhân vương Cuồng bạo cao quý, cho dù là Ma Thần Hoàng bệ hạ, cũng cho ta ba phần mặt mũi, ngươi có tư cách gì kêu ta là con kiến hèn mọn, lão tử chính là *** không phục” Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm tính bướng bỉnh lại nổi lên.

“Tốt lắm” Vong Ưu không giận ngược lại còn cười nói: “Ta rất thích xương cứng, chỉ mong ngươi có thể vĩnh viễn cứng rắn, nhưng ngàn vạn lần đừng để làm ta thất vọng nha” Nói xong, Vong Ưu duỗi tay ra, bắn ra một đoàn quang cầu lớn nhỏ, rất nhanh bay vào trong miệng Cao Sâm đang há mồm thở dốc.

Quang đoàn kia mặc dù nhỏ, nhưng bên trong ẩn chứa năng lượng Quang Minh lại cực kỳ khổng lồ, đó là Vong Ưu thuyên chuyển thần lực từ Ái Liên Na, đối với Cao Sâm là người đầy dẫy năng lượng hắc ám mà nói, không thể nghi ngờ giống như nắm than đốt nhét vào trong miệng người tuyết vậy, hậu qua phi thường thảm thống

Sau khi Cao Sâm ăn vào, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên vô cùng dữ tợn cùng thống khổ, mồ hôi từ trên đầu chảy ròng ròng xuống, chỉ chốc lát làm cho mặt đất hoàn toàn ẩm ướt một mảnh. Dưới sự khống chế của Vong Ưu, quang cầu chặn ngang tại trong cổ họng Cao Sâm, khiến cho hắn không thể phát ra tiếng, đồng thời cũng đốt đứt cổ xương sống của Cao Sâm, làm cho hắn tạm thời rơi vào hoàn cảnh hoàn toàn tê liệt.

Chỉ là sau khi năng lượng quang cầu tại trong cơ thể Cao Sâm tiêu hao đi, thì hắn mới có thể làm cho xương cổ khôi phục lại, do đó lại hành động. Nhưng mà muốn tiêu hao quang cầu cũng cần đến thời gian, hơn nữa Cao Sâm cũng phải chủ động điều động năng lượng mới được. Đáng tiếc Vong Ưu sẽ không cho hắn cơ hội này. Đợi cho Cao Sâm đưa năng lượng làm tiêu hao quang cầu, một cái quang cầu khác của Vong Ưu cũng đã đi tới, vì thế Cao Sâm không cho phép Vong Ưu hạ vào, chỉ có thể vĩnh viễn tê liệt.

Sau khi Cao Sâm thành công chữa trị, Vong Ưu ý bảo ta đưa Hỗn Thiên Lăng cho nàng, nàng sau đó bắt đầu dùng pháp thuật chậm rãi tiêu khiển Cao Sâm. Đầu tiên là đông lạnh khí, biến Cao Sâm thành một khối băng, sau đó dùng Bạo Viêm Thuật đánh vỡ khối băng, đương nhiên, khối băng kia sau khi tan vỡ, thường thường mang theo một ít da thịt rơi ra, cứ lặp đi lặp lại như thế, làm cho Cao Sâm có cảm giác đầy đủ khác biệt giữa lạnh và nóng, cái này gọi là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.

Lúc sau chơi đùa chán rồi, trong con mắt của Cao Sâm vẫn là ánh mắt bất khuất, Vong Ưu cười, lập tức sử xuất Phong Nhận Thiên Vũ, làm cho từng khối da thịt trên người Cao Sâm tước xuống, cái này gọi là Thiên Đao Vạn Quát, rất nhanh Cao Sâm biến thành một khối xương khô, chẳng qua không quan hệ gì, nguyền rủa chi thể sẽ ở trong vài phút đồng hồ sẽ khôi phục lại một Cao Sâm hoàn hảo như lúc ban đầu.

Cứ như thế sau mấy lần, Cao Sâm vẫn không có ý tứ khuất phục, làm Vong Ưu cũng có chút buồn bực, nàng kỳ thật cũng không phải là người tàn nhẫn, chỉ là vì mặt mũi, lời tàn nhẫn cũng phóng ra ngoài, nếu không thể hàng phục được Cao Sâm, mặt mũi của nàng che dấu ở đâu cho hết? Cho nên cứ việc nàng cũng không thích huyết tinh, nhưng vẫn kiên trì gia hình Cao Sâm, hơn nữa lần sau so với lần trước càng biến thái hơn.

Cao Sâm thật không hỗ là người rắn rỏi dám đeo Minh Thần Nguyền Rủa ở trên người, dám nhất nhất kiên trì xuống, vì thế hai người cứ như vậy mà cầm cự nhau. Một người không không phục được, còn người khác lại không phục nàng. Bần đạo cùng mấy nữ tử kia nhìn thấy, biết đó là một bế tắc a, lúc này phải có ít nhất một phương khuất phục, e rằng trong nhất thời không phải hoàn thành được. T

Từ lúc chúng ta đi vào cho đến hiện tại, thẳng một đường cũng chạy được một ngày, cho nên rõ ràng mọi người thừa cơ hội này mà nghỉ ngơi ngay tại chỗ này. Sau khi xuất ra thực vật cùng nước uống, bần đạo ngồi xuống điều tức, còn đám nữ nhân kia thì ríu ra ríu rít khoe chiến lợi phẩm mà mình thu hoạch được.

Không biết qua bao lâu, bần đạo bị thanh âm hưng phấn của Vong Ưu bừng tỉnh. Vừa nghe khẩu khí vui vẻ của nàng, ta chỉ biết, Trí Tuệ Nữ Thần này đã đại thắng, lập tức đem nội tức trở về vị trí cũ, sau đó mở mắt vừa thấy, quả nhiên, Vong Ưu đang cao ngạo nhìn mọi người tuyên bố: “Xin giới thiệu, đây là tân nô lệ của ta – Cao Sâm, còn không mau chào hỏi mọi người”

Chỉ thấy Cao Sâm vốn thập phần cao ngạo, lúc này đây giống như quả cà chua ‘không chịu nổi’, bỉ ổi đáng khinh đối với chúng ta gật đầu thi lễ. Nhìn bộ dáng đó, đúng thật là bị Vong Ưu khuất phục.

Bần đạo kỳ quái a? Như thế nào Ải Nhân vương biến thành hình dáng phục tùng này? Vì thế liền kéo Vong Ưu qua một bên, thấp giọng hỏi việc đã trải qua.

Vong Ưu đắc ý nói: “Ta gọi về một đám lão Thử (chuột) từ Ma giới, chỉ huy chúng nó gặm nhấm thịt Cao Sâm, đối với hắn mà nói, nếu như hắn còn dám không phục, ta sẽ làm cho hắn vĩnh viễn không ăn được lương thực, đưa cho đám lão Thử Ma giới. Hắc hắc, cho nên hắn rất sợ”

“Ngươi quá tàn nhẫn” Bần đạo cười khổ, nói: “Ngươi thu thập hắn như vậy, hắn sẽ ghi hận trong lòng, khẩu phục tâm không phục, ở thời khắc mấu chốt liền quay lại quấy rối ngươi, kia đó mới là phiền toái nhất”

“Hắc hắc, ta đã sớm nghĩ đến điều này” Vong Ưu cười nói: “Ta trước hết đã cùng hắn ký kết khế ước nô lệ, đảm bảo sau này hắn sẽ nghe lời, sau đó ta hứa hẹn, nếu hắn biểu hiện tốt, ta có thể trợ giúp giải trừ uy hiếp Minh Thần Nguyền Rủa. Mặc dù hắn đạt tới cấp bậc Thiên sứ mười cánh, ta cũng có thể ngăn cản Minh Thần thu linh hồn của hắn”

“Ha hả, như thế là tốt rồi, ân uy bực này, hắn sau này nghĩ muốn không phục cũng không được” Bần đạo cười gật gật đầu nói: “Vậy, chúng ta đến hỏi cung hắn đi”

Tức thì, chúng ta liền bắt đầu hỏi thăm Cao Sâm, chân tướng mà bọn họ tới chỗ này. Nguyên lai sau khi Cao Sâm nắm giữ Minh Thần Nguyền Rủa (trớ chú), còn chưa kịp tu luyện, đã bị phái tới tấn công Thiên Không Chi Thành, mà không ngờ Cao Sâm không phải là người chỉ huy tấn công, hắn bất quá là phó tướng mà thôi, quan chỉ huy chân chính là thân đệ đệ của Ma Thần Hoàng, một cao thủ cấp Thiên sứ sáu cánh, Ma tộc thân vương Tháp Cát Khắc.

Lần tiến công này là do Ma tộc chủ mưu đã lâu rồi, kỳ thật bọn họ cũng không có ý muốn phá hủy Thiên Không Chi Thành, bọn họ chân chính là muốn chiếm lấy thành lũy vô địch chiến tranh. Cho nên bọn họ trực tiếp phái ra nhiều không quân đánh nghi binh, đồng thời tranh thủ cho năm ngàn Ải Nhân Cuồng bạo cùng một vạn Mộng Ma kỵ sĩ hỗn hợp chạy đến, nhảy dù tiến vào bên trong Thiên Không Chi Thành, đương nhiên, làm chủ lực ở bên trong là Tháp Cát Khắc thân vương và Cao Sâm.

Tình hình chiến đấu cụ thể thế nào thì không cần nói nhiều, dù sao sau khi Ma tộc cũng trả giá thương vong cự đại, rốt cục làm cho một vạn năm nghìn người này đưa vào, bất quá chiến sĩ có thể an toàn đứng ở trên mặt đất tại Thiên Không Chi Thành, cũng không đến một nửa.

Dù vậy những người này cũng cười to thành tiếng. Nguyên lai vật liệu kiến trúc trên Thiên Không Chi Thành đều có quy mô rất là lớn, cho nên lối ra vào cũng rất lớn. Ma tộc ở thời điểm lựa chọn bộ đội đều dựa theo tiêu chuẩn của cánh cửa này mà tuyển chọn ra Mộng Ma kỵ sĩ, nhưng lúc bọn hắn đi vào mới kinh ngạc phát hiện, thông đạo thông hướng đến tòa thành, đều có đường kính hai thước tả hữu, Mộng Ma kỵ sĩ lúc ở trên ngựa có độ cao ba thước, vậy làm sao mà đi vào được?

Trừ phi bọn họ xuống ngựa đi bộ, nhưng kỵ sĩ đi bộ lúc chiến đấu lại mất đi ít nhất phân nửa, hơn nữa thương của kỵ sĩ bọn họ cũng dài hơn ba thước, ở bên trong này thật sự không thể thi triển được. Huống chi lần đột kích này, yêu cầu là phải tốc chiến tốc thắng, kỵ sĩ đi bộ có thể chạy nhanh được sao? Rơi vào đường cùng, Tháp Cát Khắc đành phải buông tha cho đám kỵ sĩ này mà thôi, lệnh ở bên ngoài ngăn chặn Dực Nhân.

Những tên gia hỏa đáng thương này tại dưới sự công kích của Dực Nhân cùng với trụ ma pháp Thiểm Điện (tia chớp), không mất bao nhiêu thời gian toàn quân bị diệt. Nói đến đây, Cao Sâm lộ sắc mặt bất đắc dĩ, căm giận mắng: “Thật không biết tên ngu ngốc nào tuyển binh, nếu như bộ đội này có thể đi vào, chúng ta có thể có một chút trợ giúp đáng kể, năm ngàn tộc nhân này của ta như thế nào có thể toàn bộ xong đời cả”

“Ha ha, tên tuyển binh ngu ngốc kia rất hiển nhiên chính Tháp Cát Khắc thân vương rồi” Bần đạo cười nói: “Hắn dù sao cũng là tổng chỉ huy của trận chiến lần này a? Đúng rồi, hắn hiện tại ở đâu thế?”

“Ta … ta không biết” Cao Sâm do do dự dự nói.

“Vong Ưu, ngươi tới đi, ta nghĩ ngươi có thể làm cho hắn nhớ tới điểm gì đó và v.v…. “ Bần đạo tủm tỉm cười nói.

“Cũng được” Vong Ưu mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nghĩ không ra cũng không quan hệ, có lẽ làm cho khối nát thịt bế ngươi mới nhớ ra, kêu Ma giới lão Thử đến giúp ngươi rửa sạch đầu óc một lần đi ha”

“Không … không cần, ta đã nghĩ ra rồi” Tức khắc Nộ Chi Điển Chương Cao Sâm mồ hồi chảy đầm đìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.