"Không thì sao gọi là biến thái được!" Ni Cổ Lạp Tư buồn bực nói: "Ta nhớ rõ là 147 tràng quyết đấu, không có một người chết, có điều bị thương không nhẹ, ít nhất phải nằm trên giường mấy tháng!"
"A! Những quý tộc này đều là ngu ngốc sao? Biết hắn lợi hại như vậy còn muốn bị đánh?" Bần đạo kỳ quái hỏi.
"Gớm! Lúc đầu đều là cao thủ lão thành, tự cho là đúng, hơn mười tên xuống đều bị đánh gần chết, nhưng phụ thân ngươi cũng mệt mỏi, những người khác muốn lượm cái tiện nghi này. Nhưng mà đến tận bây giờ ta cũng không rõ lắm vì sao phụ thân ngươi chẳng những không phiền lụy, ngược lại càng đánh càng dũng mãnh? Có thể nói cho ta biết không?" Ni Cổ Lạp Tư hỏi phụ thân.
"Hắc hắc! Nàng có Tinh Linh bí thuật, có thể nhanh chóng khôi phục tất cả mệt nhọc, sau khi dính thuật này chỉ cần ngủ một buổi tối liền hết chuyện. Cũng may có mấy tên vô cùng tàn nhẫn bị ngươi và Khảo Ân cản lại giùm ta mới kiên trì được!" Phụ thân nói xong, cảm kích nhìn Ni Cổ Lạp Tư!
"Hừ! Đó là vì thấy ngươi đáng thương!" Ni Cổ Lạp Tư vừa bất mãn vừa buồn bực nói: "Nhưng mà ta tuyệt đối không ngờ, thậm chí có một ngày đứa nhỏ hai người các ngươi sinh ra có thể bắt ta làm tù binh!"
"Ha ha! Ha ha!" Phụ thân cười to một trận thật lâu xong nói: "Đây là chuyện ta đắc ý nhất, cũng là báo ứng của ngươi! Ha ha!"
"Hừ! Mỗi lần trường học có quân kỳ khóa ngươi đều cố ý tìm ta làm đối thủ, ghê tởm nhất là, rõ ràng ngươi có thể dễ dàng thắng ta, lại đi hao tổn tâm cơ bắt sống ta, bây giờ thì sao? Lại bị con ta bắt sống! Ha ha! Thật sự là báo ứng!" Phụ thân giải hận nói!
"Hừ! Ngươi đúng là vô lại!" Ni Cổ Lạp Tư kêu lên: "Sao ngươi không kể lúc ở thực chiến khóa ngươi cố ý tìm ta làm đối thủ đi, rõ ràng có thể dễ dàng thắng ta, lại giống mèo vờn chuột giỡn ta, lão tử nhận thua cũng không cho! Thực xấu xa!"
"Được rồi được rồi! Hai người các ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!" Mẫu thân cười nói: "Về sau đều là người một nhà rồi, đừng cãi nữa!"
"Người một nhà?" Phụ thân kỳ quái hỏi: "Ni Cổ Lạp Tư, ngươi không trở về Ngõa Nạp sao?"
Phụ thân vừa về, còn không biết chuyện Ni Cổ Lạp Tư đầu hàng. Mẫu thân cười kể lại cho phụ thân nghe, phụ thân lại bắt đầu cuồng tiếu nói: "Quá tốt rồi, ngươi đến Thanh Long quân đoàn làm phó thủ của ta, chúng ta liên thủ, vô địch đại lục!"
"Tỉnh tỉnh!" Mẫu thân nói: "Tuy quốc vương chưa chính thức có lệnh, nhưng kiểu gì hắn cũng không đưa Ni Cổ Lạp Tư cho ngươi! Đó là lãng phí!"
"Vậy hắn đi đâu? Dù sao không thể nhàn rỗi a?" Phụ thân nói.
"Có khả năng trọng tổ Lan Sắc Thiểm Điện quân đoàn!" Bần đạo tiếp lời: "Gia gia bảo vậy!"
"Vậy là tốt rồi! Khi nào thì nhận lệnh?" Phụ thân hỏi.
"Sau khi chúng ta trở về từ Quang Minh đế đô mới có thể chính thức nhận lệnh!" Bần đạo nói: "Đây là ta đoán!"
"Ha! Lại được đánh một hồi rồi!" Phụ thân luôn có khát vọng chiến đấu như vậy.
"Quốc vương bảo Cuồng Long Kỵ Binh của ta cũng phải tham gia!" Bần đạo nói: "Ta không muốn đâu!"
"Cuồng Long Kỵ Binh của ngươi ta đã thấy rồi!" Ni Cổ Lạp Tư cười nói: "Muốn nghe đánh giá của ta không?"
"Đương nhiên, cầu còn không được!" Bần đạo nhanh chóng chụp mã thí: "Có được lời bình của danh tướng như ngài thật sự rất vinh hạnh!"
"Đây tuyệt đối là một bộ đội chỉ có ngu ngốc mới tổ kiến!" Ni Cổ Lạp Tư quát: "Không tính tọa kỵ, trang bị mỗi người đều giá trị vài ngàn kim tệ a! Đúng không?"
"Dừng như chỉ có 1000 kim tệ!" Bần đạo sửa.
"1000? Trời ạ, 1000 người chính là 100 vạn! Ta có thể võ trang 10 vạn bộ đối, cho dù là sang quý nhất như trọng kỵ binh, tính cả tọa kỵ cũng có thể võ trang cho 1 vạn người, ngươi lại vẻn vẹn võ trang có 1000 người!" Ni Cổ Lạp Tư phẫn nộ nói: "Dù ngươi có nhiều tiền cũng không thể phung phí như vậy a!"
"A?" Bần đạo không ngờ kẻ đáng thương này sẽ nhìn vấn đề như vậy, đành phải nói: "Ta muốn hỏi về sức chiến đấu của bọn họ ấy, có thể so với quân tinh nhuệ các nước khác không?"
"Ai!" Ni Cổ Lạp Tư buồn bực nói: "Ta không thể không thừa nhận, con bộ đội ngươi dùng kim tệ võ trang này tuyệt đối có thể quét ngang đại lục."
"Thật vậy sao?" Bần đạo cao hứng hỏi.
"Nói nhảm!" Ni Cổ Lạp Tư thở phì phì nói: "Cho dù là đế quốc giàu có nhất, bộ độ tinh nhuệ nhất của hắn cũng chỉ có thể trang bị Tinh Cương Khải Giáp, còn là công tượng nhân tộc chế tạo nữa, còn ngươi thì sao? Toàn bộ đều là Hắc Thiết Chiến Giáp, chỉ tài liệu không đã mắc hơn gấp mười rồi! Còn có, vũ khí và áo giáp của ngươi toàn bộ đều là Ải Nhân tạo ra, tay nghề so với nhân tộc không chỉ hơn một chút? Bằng vào sự khác biệt giữa vũ khí và áo giáp đã không thể nào là đối thủ của ngươi rồi. Đúng rồi, ngươi thật sự chỉ mất 1000 kim tệ sao? Ta thấy một thân vũ khí áo giáp kia mà bán ra ngoài, bán 1 vạn cũng có người cướp mua!"
"Đương nhiên, tài liệu của ta đều tự lấy từ mỏ của mình, chỉ mất tiền công thôi!" Bần đạo bất cần nói. "Những phương diện khác thì sao? Tỷ như sự ảnh hưởng của cao thủ, còn có, nếu người ta dùng quyển trục thì sao giờ?"
"Vậy lại càng không so được!" Ni Cổ Lạp Tư tán thưởng: "Binh lính bình thường của ngươi đều có thực lực Bạch Ngân Cấp Chiến Sĩ, cho dù Thanh Long Thiết Kỵ của phụ thân ngươi cũng kém hơn a?"
"Kém không bao nhiêu, Hoàng Kim Chiến Sĩ của bọn họ không ít hơn ta mà!" Bần đạo giải thích.
"Nhưng bọn hắn cưỡi ngựa! Ngươi cưỡi Địa Hành Long. Ngựa ngưởi thấy mùi Địa Hành Long sẽ bị kinh hách! Căn bản không dám xung phong, nếu ta chỉ huy Cuồng Long Kỵ Binh tiến hành đoàn thể quyết đấu với Thanh Long Thiết Kỵ, ta thương vong nhiều nhất không quá mười người!" Ni Cổ Lạp Tư tự tin nói: "Về phần ma pháp quyển trục chỉ có thất cấp trở lên mới có thể phát huy tác dụng trong chiến đấu quy mô lớn, đáng tiếc giá trị chế tạo 10 vạn kim tệ làm nó vô duyên với quyết đấu!"
"Nếu ta gặp quân đoàn mạnh hơn Thanh Long quân đoàn thì sao?" Bần đạo không cam lòng hỏi: "Thế thì chẳng phải ta thắng thảm sao!"
"Gớm! Ngươi khờ thật hay là chọc ta?" Ni Cổ Lạp Tư khinh thường hỏi.
"Sao vậy, có cái gì không đúng sao?" Bần đạo kỳ quái hỏi.
"Trên đời không có quân đội nào có thể so với Thanh Long quân đoàn của chúng tâ!" Phụ thân tự hào nói.
"Tự đại!" Bần đạo cười nói: "Ít nhất bây giờ đã có!"
"Ngươi không tính!" Phụ thân vội vàng nói.
"Ta không nói là ta!" Bần đạo cười a a nói.
"Vậy là ai?" Phụ thân nóng nảy.
Bần đạo không nói lời nào, chỉ nhìn Ni Cổ Lạp Tư.
Ni Cổ Lạp Tư cười khổ nói: "Ta biết là không thể gạt ngươi được!"
"Là ai? Ngươi biết sao?" Phụ thân hỏi Ni Cổ Lạp Tư.
"Thất công chúa, Lang Kỵ Binh!" Ni Cổ Lạp Tư nói xong liền ngậm miệng.
"Ừ! Ta có nghe nói Lang Kỵ Binh rất lợi hại, nhưng bọn hắn là Thú Nhân mà? Có thể gặp gỡ chúng ta tại Thánh Đô quyết đấu tràng sao?" Phụ thân hỏi.
"Không ai quy định Thú Nhân không thể tham gia, chỉ cần bọn họ đại biểu cho Ngõa Nạp Vương Quốc tham chiến là được!" Ni Cổ Lạp Tư nói: "Các ngươi không nên lo lắng, theo ta biết, bọn họ còn chưa đủ để uy hiếp Cuồng Long Kỵ Binh!"
"Nhưng Thanh Long Thiết Kỵ nhất định không phải đối thủ, hơn nữa Cuồng Long Kỵ Binh của ta chỉ có mấy ngàn, bổ sung không dồi dào. Nhưng bọn hắn lại 3 vạn, còn có thể thoải mái bổ sung binh lực. Thật là phiền toái!" Bần đạo buồn bực nói.
"Có lẽ sẽ không đụng vào các ngươi đâu!" Ni Cổ Lạp Tư nói: "Ta sẽ khuyên Thất công chúa không tìm phiền toái với ngươi!"
" Giả nhân giả nghĩa!" Bần đạo không khách khí nói: "Rõ ràng là sợ ta thắng nàng, còn không biết xấu hổ bảo tìm phiền toái với ta!"
Ni Cổ Lạp Tư khó thấy đỏ mặt, nói: "Hay là nghĩ xem giải quyết phiền toái trước mắt của ngươi a!"
"Phiền toái gì?" Phụ thân hỏi.
"Đều là do người kia mang đến!" Nhắc đến việc này bần đạo quả thật ức chế vô cùng, chỉ vào mũi Ni Cổ Lạp Tư mắng: "Lớn như vậy còn hãm hại tiểu hài tử, thật không biết xấu hổ!"
Ni Cổ Lạp Tư chỉ cười đắc ý, không nói lời nào!
Cũng là mẫu thân giải thích: "Trong yến hội hoanh nghênh, Ni Cổ Lạp Tư đưa phối kiếm và danh vị Đại Lục Đệ Nhất Danh Tướng cho con mình, còn nói chỉ có ai có thể đánh bại được đứa con của chúng ta mới xứng làm Đại Lục Đệ Nhất Danh Tướng!"
"Đây là chuyện tốt a?" Lời nói ngây thơ của phụ thân suýt nữa làm ta tức chết.
"Kết quả của 'chuyện tốt' này là, ngay ngày hôm sau ta nhận được mấy chục phong khiêu chiến thư!" Bần đạo tức giận nói: "Còn có, đây là học sinh của ông nội bày mưu đặt kế làm! Có ông nội làm chỗ dựa cho bọn hắn, ta muốn chối cũng không chối được, thế này ta sống kiểu gì?"
"Ngươi còn sợ đánh nhau?" Phụ thân kỳ quái hỏi: "Lúc ngươi đánh Thạch Nguyên Nhị Lang sao chẳng thấy sợ? Còn thật hưng phấn mà?"
"Đánh nhau? Bọn họ dám sao?" Bần đạo quát to: "Bọn họ so quân kỳ thôi diễn! Tất cả đệ tử có chút danh tiếng và lão sư đều tham gia, ngay cả rất nhiều tham mưu trong quân đội cũng bị gia gia gọi đến góp vui! Hai ngày nai ta đã đánh bốn lần, mệt chét đi được! Vừa nghĩ đến còn mấy chục tràng đang đợi thì ta chỉ muốn chết quách cho xong!"
Bần đạo bi thảm khóc thét, đổi lấy cuồng tiếu của ba người, thật sự là vô nhân đạo mà! Đóa hoa của tổ quốc như ta lại bị bọn họ vô tình tàn phá vùi dập như vậy, ta khóc ~!