Rất hiển nhiên, đề tài nổi bậc nhất trên toàn bộ đại lục không thể nghi ngờ đó chính là Thánh chiến, trải qua một tháng dày công chuẩn bị đệ nhất quân Thánh chiến viễn chinh, không tính thủy quân có gần năm mươi vạn bộ đội, chỉ chờ lệnh xuất phát mà thôi. Mà các quốc gia trợ giúp quân nhu lương thảo thẳng một đường cho đến hiện giờ vẫn không ngừng cuồn cuộn hướng các bến tàu thành thị ở vùng duyên hải mà tập trung lại. Lần xuất chinh này chiến hạm chiếm một phần ba quân số và tàu thuyền này đều là do đế quốc Tạp Đặc cung cấp, cho nên ở lần Thánh chiến này, không thể nghi ngờ bọn họ được sắm vai diễn là người quan trọng nhất.
Mà bọn họ cũng không có lãng phí cơ hội khó có được này, uyển chuyển hướng Giáo đình thỉnh cầu bảo hộ, để tránh khi quân lực hư hao mà gặp được sự công kích Đại Hán, đáng tiếc quốc gia này ở thời điểm Thú Nhân xâm lấn không ngờ đã phái ra một cao thủ cấp bậc Ma đạo sư, cho nên không có thể lấy được tư cách được bảo hộ, mới ở phía sau làm mặt dày muốn nhờ vả.
Đối với thỉnh cầu của Tạp Đặc, Giáo hoàng phi thường tôn trọng, hắn chính thức đối với Đại Hán đưa ra yêu cầu, không được ở trong lúc Thánh chiến động tay động chân, nếu không được xem là bất kính đối với Thần. Mà quốc vương Đại Hán đương nhiên liên tục tỏ vẻ không làm gì nhằm vào hành động quân sự Tạp Đặc trong suốt thời gian Thánh chiến.
Bần đạo nhìn nhìn cũng thấy kỳ quái, thật ra Tạp Đặc không đưa ra yêu cầu, đích xác Đại Hán cũng không dám động thủ, đó không phải là công địch trên toàn đại lục sao? Nhưng vì cái gì Tạp Đặc lại muốn làm điều thừa thãi đó, chỉ là vì muốn được an tâm sao? Ta xem không giống chút nào, nếu ta là Tạp Đặc quốc vương ta còn trông ngóng Đại Hán đánh đến nữa là, chỉ cần Đại Hán động thủ, ngay lập tức Giáo đình lấy đó là cớ dụng binh đối với Đại Hán, làm gì mà nghiêm trọng đến bực này. Về phương diện này dám chắc là không có nhận ra người chủ mưu.
Nhưng, cụ thế là vì cái gì, ta nhất thời nhìn không thấu được, đành phải chờ xem động tĩnh như thế nào cái đã. Trong năm mươi vạn người xuất chính lần này, đều là người của tam đại đế quốc và Giáo đình. Đại Hán quốc không có khả năng lọt vào danh sách đợt công kích thứ nhất, hoàn toàn là do Thạch Nguyên gia gây ra, tam đại đế quốc lấy cớ rằng là vì đề phòng Thạch Nguyên gia, vạn nhất bọn họ chính là gian tế, thì an nguy của quân viễn chinh khó có thể bảo đảm được. Hiển nhiên Giáo hoàng cũng có loại lo lắng này, dù sao chuyện lần này thật sự quá lớn, cho nên bọn họ liên thủ lại bài trừ Đại Hán ra khỏi vị trí công kích đầu tiên. Vì thế mà Thạch Nguyên gia tại Đại Hán chịu đủ lời thóa mạ, đều không thể ngẩng đầu lên được. Ẹc ẹc! thật sảng khoái a.
Tương đối kỳ quái nữa là, Thất công chúa cũng không có dẫn dắt quân Ngõa Nạp tham gia đợt công kích lần thứ nhất này, dường như nàng từng tự mình hướng hai vị phó Thống soái liên quân là Mã Kỳ Nạp và Phi Yến Thiên Tà Tuyệt nêu lên ý kiến, yêu cầu được độc lập hành động, Mã Kỳ Nạp và Phi Yến Thiên Tà Tuyệt rất nhanh đồng ý, bọn họ biết dù sao cũng không chỉ huy được bộ đội Ngõa Nạp, vừa lúc mặc dù đợt công kích lần thứ nhất này có điểm khó khăn, nhưng mà công lao cũng không ít, không có Ngõa Nạp tham dự thật sự rất tốt rồi. Vì thế Thất công chúa mang theo nguồn cung cấp được giáo đình cấp trở về nước của mình nghỉ ngơi và hồi phục.
Bần đạo sau khi nghe xong tin tức này trong lòng cực độ không bằng phẳng a. Giáo đình dựa vào cái gì khi ta không đi lại quyên góp tiền của ta, nhưng mà lúc Thất công chúa không đi, cũng không bảo nàng đóng tiền? Tất cả mọi người đều trên danh nghĩa là muốn tham gia Thánh chiến, sao lại có độ chênh lệnh này chứ?
Mà đại quân Giáo đình vào đầu tháng mười, lúc buồn bực của ta cũng chưa kịp tiêu tan thì chính thức xuất phát, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, một tuần giữa tháng mười một đã đến bên ngoài tiểu đảo của Uy quốc. Đừng xem, tháng mười một ở tại lãnh địa của ta tuyết đã bắt đầu rơi, nhưng mà ở chỗ này của người ta lại là nhiệt đới, đúng là khí hậu ấm áp rất tốt nha.
Giặc Oa (Uy khấu) ở trên ngoại vi tiểu đảo cũng không có bao nhiêu người, quân đội loại bỏ một hai người không chút phí sức, với lại đa số nguồn nước ngọt đều bị hạ độc. Dù sao sự kiện Thánh chiến ở trên đại lục cũng đã làm đảo lộn mọi thứ trong trời đất. Người ta có thể không có được một chút tin tức gì sao? Dĩ nhiên người Oa trong nước sớm đã có chuẩn bị.
Đáng tiếc, người làm tất có người giải. bổn sự của đám mục sư Giáo đình có lẽ không nhiều, nhưng mà chuyện giải độc giải trớ chú kia tuyệt đối chuyên gia cấp bậc, dưới pháp thuật tinh lọc của bọn họ, độc dược lưu thông trong nguồn nước ngọt nhẹ nhàng bị diệt trừ. Về phần bị độc chết chỉ vẻn vẹn có một vài quân sĩ tương đối bình thường, cũng không có tác dụng lây lan, ngược lại làm cho liên quân phẫn nộ muốn tiến lên một kích giết sạch.
Liên quân các quốc gia nói dễ nghe một chút là, là vì muốn thảo phạt dị giáo mà phát động Thánh chiến, nói không dễ nghe chính là đến cướp bóc. Hiện tại, không đợi bọn họ là những người cường đạo động thủ trước, ngược lại bị người ta giết chết vài người trước. Nhưng làm liên quân tức giận, lập tức bày ra bộ mặt dữ tợn, đối với dân chúng trên tiểu đảo bắt đầu triển khai hành động trả thù điên cuồng. Tiếng hét thảm thiết thê lương vang lên liên tục, những cột khói dày đặc cuồn cuộn lên cơ hồ bao trùm lên cả toàn bộ tiểu đảo.
Số người sống ở ngoại vi tiểu đảo tổng cộng lại cũng có mấy trăm, đa số đều bỏ chạy tán loạn, còn lại mấy chục người, vốn chiếm lĩnh cũng không có giá trị gì. Nhưng có một phát hiện ngoài ý muốn cơ hồ lại làm cho mấy chục vạn đại quân liên quân điên cuồng hẳn lên.
Bởi vì ở thời điểm mấy tên quân sĩ truy tìm mấy người ở trên tiểu đảo, ngẫu nhiên tìm được vài khối ma tinh thạch.
Mấy hòn tiểu đảo này đều đảo núi lửa, trải qua mấy chục vạn năm trầm tích, bên trong đó tràn đầy năng lượng Hỏa hệ nguyên tố hình thành đại lượng ma tinh thạch Hỏa hệ. Lại không biết đã trải qua bao nhiêu năm thiên địa đổi thay, mấy khối này rơi rụng lẻ tẻ ở trên mặt đất tiểu đảo. Bởi vì nó bại lộ ra bên ngoài với thời gian quá lâu, khiến cho phẩm chất của nó giảm xuống một chút, nhưng điều là thứ rất đáng giá, chỉ cần tìm kiếm vài khối rơi lẻ lẻ trên tiểu đảo này, và sau khi trải qua định giá, cũng không dưới mười vạn kim tệ.
Lúc này chỉ là ở trên bề mặt mà thôi, còn bên dưới đất thì sao? Cơ hồ khẳng định rằng đó là một cái quặng mỏ. Mà còn trên những tiểu đảo khác thì sao? Nếu thật sự trong lời nói, đây là một con số vô cùng khủng bố. Mặt khác, nhưng cường đạo này điều là nhân sĩ chuyên nghiệp, cũng không có quên chạy đi cẩn thận tìm tòi ở trong phòng trống, mặc dù trong nhà dân chúng bình thường không có kim cũng không có ngân, nhưng lại tìm được rất nhiều hải sản quý hiếm.
Vỏ sò Ngũ Thải Tân Phân là loại rất được hoan nghênh ở trên đại lục, giá của nó cũng không thấp, mà đống trân châu cùng gốc cây san hô cho dù là đám quý tộc trong liên quân khi nhìn thấy cũng há hốc mồm. Hai thứ này đều là loại xinh đẹp mà thưa thớt, ở những vùng duyên hải đại lục, mọi người trải qua ngàn năm thu nhặt, hiện tại rất khó tìm được một lượng lớn như vậy, cũng chỉ có ở cái địa phương dân cư thưa thớt này mới còn có thể nhìn thấy. Có thể tùy tiện cầm lấy một cái đi đến đại lục, và có thể nói là vô giá.
Đối với cường đạo mà nói, còn có cái gì có thể so với tiền tài chứ và còn có thể thay đổi nhiệt tâm sao chứ? Tuyệt đối không có. Vì muốn được quyền sở hữu mấy tiểu đảo này. Một số quốc gia đều nhanh chóng trở nên hỗn loạn, sau đó vẫn là Mã Kỳ Nạp nghĩ ra một biện pháp tốt nhất, “Tạm thời nó không thuộc quyền sở hữu của một ai cả, đợi sau khi Thánh chiến kết thúc, luận công để làm phần thưởng”
Thấy được thịt béo, ngay lập tức một đám sắc lang bạo phát ý chí chiến đấu chưa từng có. Vô luận là đánh vào cái gì cũng đều anh dũng tranh nhau đi tiên phong, rất nhanh thế công như chẻ tre suốt dọc đường đi, cơ bản không gặp được bóng dáng chống cự, nhưng mà liên quân tại tiểu đảo này lại giàu to không ít, ma tinh thạch xuất hiện trên tiểu đạo rất ít, dĩ nhiên ở nơi này cũng không thể tùy ý có thể bắt gặp được, bất quá trân châu san hô thì không thiếu, từng … từng bó lớn vỏ sò xinh đẹp, một đống tài phú này không thể nghi ngờ lại kích thích ý chí chiến đấu liên quân. Mà một đường thoải mái như vậy, cũng khiến cho bọn họ đối với thắng lợi trong tương lai tràn ngập tin tưởng.
Cứ như vậy hạm đội liên quân dễ dàng thẳng tiến đến bốn tiểu đảo lớn nhất của Uy quốc. Bốn hòn đảo này chiếm cứ hơn một nửa diện tích đất đai của giặc Oa (Uy khấu), bốn hòn đảo lớn nhỏ đó vừa vặn xếp thành một hình vuông, tương hỗ lẫn nhau và ước chừng phải mất vài ngày hành trình.
Chuyện kế tiếp, chính là vấn đề như thế nào công kích chiếm cứ bốn hòn đảo đó. Hiển nhiên là chỉ dựa vào một ít người này là không có khả năng chiếm cứ hoàn toàn, nhưng mà trước tiên chiếm cứ một chỗ đã rồi hẳn nói, sau đó đợi viện quân chạy đến mới có thể hành động. Cho nên, mắt thấy điểm quan trọng nhất ở lần Thánh chiến này chính là một trận đại chiến.
Nhưng mà, công lao lại quan hệ đến vấn đề phân phối lợi ích to lớn, vì tài phú vô tận. Bọn họ làm sao còn đưa ra cái chiến thuật gì gì đó để vào trong mắt chứ? Tất cả đều tỏ vẻ ta đây là Thiên Vương lão tử đã tới đây còn sợ cái rắm gì, chỉ cần bộ đội của một quốc gia có thể đánh hạ được một cái tiểu đảo. Vì thế mấy tên gia hỏa này đều mang ý tưởng xấu xa, cơ hồ trong nháy mắt quyết định ra phương lược chiến đấu, bốn hòn đảo lớn nhỏ, vừa vặn có tam đại đế quốc cùng thêm một nhà khác đó là Giáo đình.
Người vốn đã ít lại còn muốn phân chia, là một đám ngu ngốc điển hình. Nếu tổ mẫu lĩnh quân tuyệt đối không có điều gì bàn cãi, nhưng mà Mã Kỳ Nạp lại không có uy tín như tổ mẫu, hắn không chỉ huy được bộ đội của tam đại đế quốc, điểm ấy chính hắn cũng đã biết. Lại nói, tam đại đế quốc có chết sạch, cũng không là chuyện mà Mã Kỳ Nạp quan tâm, hắn chỉ cần đảm bảo thủ hạ dưới tay của chính mình an toàn là tốt rồi, mà hắn lại đối với thủ hạ của mình là rất có tự tin. Cho nên hắn mới đồng ý chiến lược gần như ngu ngốc này.
Lần này người của Giáo đình tới đây là nhiều nhất, Mã Kỳ Nạp dẫn theo hai mươi vạn người, rất tương xứng chọn hòn đảo lớn nhất trong bốn đảo, tam đại đế quốc đều dẫn theo mười vạn người hướng ba đảo nhỏ khác mà tiến hành công kích. Bởi vì dọc đường đi đi tới, đều không có gặp phải thủy quân của người ta, nên bọn họ đều cho rằng Uy quốc không có loại binh chủng này, ít nhất không có thủy quân cường đại chuyên nghiệp.
Kết quả là khi tiến gần sát bốn hòn đảo đó đã thấy đông nghìn nghịt chiến hạm làm cho hoảng sợ. Mặc dù trình độ đóng thuyền của Uy quốc kém hơn xa so với các quốc gia khác trên đại lục, chiến hạm lớn nhất của bọn họ chỉ bằng chiến hạm cỡ trung của thủy quân Tạp Đặc không sai biệt lắm, nhưng dù sao nơi này là lãnh thổ của người ta, một con thuyền đánh cá nho nhỏ cũng có thể biến thành chiến hạm, lần này hai bên tham dự giao chiến chính là lần đầu tiên a.
Về số lượng tự nhiên là giặc Oa (Uy khấu) chiếm cứ tuyệt đối, vô luận là chiến hạm hay nhân số, cũng không phải liên quân có thể bằng được. Nhưng mà nói về chất lượng lại kém quá xa. Nhất là chiếm hạm thủy quân của Tạp Đặc, lại được trang bị trọng nỏ, cơ hồ bắn ra một loạt là có thể xuyên thủng qua thuyền nhỏ của giặc Oa, mà chiến xa ném thạch đặc chế lại có thể trực tiếp đập nát những chiếc thuyền nỏ đánh cá.
Ai, chỉ có đáng giá được nhắc tới là, mấy cái trọng nỏ và chiến xa ném thạch đặc chế kia đều là ở tân lãnh địa Đại Hán sản xuất ra, mà Giáo đình hắn dụng danh nghĩa mua được với giá thấp, sau đó trang bị cho thủy quân Tạp Đặc. Trời ạ, cái này không phải là biến thành công địch Đại Hán sao chứ. Nếu ngày sau Đại Hán giao tranh cùng Tạp Đặc cơ hồ không địch nổi, hiện giờ Giáo đình chơi chiêu này, quả thực không lời nào để nói a.
Chiến thuật giặc Oa (Uy khấu) hết sức đơn giản, ỷ vào nhân số đông đúc, đánh trận giáp lá cà. Nhưng thủy quân Tạp Đặc lại khôn khéo hơn nhiều, đó điều là những đại sư thủy chiến, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra quỷ kế của giặc Oa. Tương kế tựu kế, dựa vào ưu thế thuyền chiến to lớn liền hướng địa phương dày đặc của giặc Oa mà đâm vào, một đường thẳng tiến, đụng tới đâu thì có vô số thuyền lớn nhỏ ngã lật nhào.
Khi mà giặc Oa trả giá hy sinh cự đại, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi. Trên thuyền chiến chuyên chở pháp sư của các quốc gia cũng đã đồng loạt xuất thủ. Bởi vì lần này là hải chiến, cho nên các quốc gia đều phái ra Thủy hệ pháp sư, cả một đám đều xoa xoa quyền chưởng, hưng trí tăng cao, như là lúc bình thường đánh giặc ở trên mặt đất vậy. Cơ hồ pháp sư như bọn họ đều bị lãng quên, rất ít có cơ hội tham chiến trực tiếp, hiện tại cũng được tính liền bộc lộ tài năng, tất cả Thủy hệ pháp thuật sở trường nhất mà mình có cũng đều thi triển ra.
Trong lúc này toàn bộ pháp sư đều có trận đấu giống nhau, tại chung quanh chiến hạm dâng lên từng đạo sóng lớn, đánh cho những thuyền nhỏ gần sát thất điên bát đảo, người ở trên thuyền cũng lạc hải uy ngư. Hiển nhiên, có pháp sư gia nhập, cơ hồ thủy quân ở thế cao cao tại thượng. Nhưng, ở chiến tuyến bên kia giặc Oa tuyệt đối không phải hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Bọn họ ở trên đại hình chiến hạm, lúc này quần áo trên người rất là quái dị, toàn bộ đều là áo choàng màu trắng, trên đỉnh đầu là một cái mũ đồng dài cao đến hai thước. Trên tay cầm gậy gộc (cây côn), mà ở trên gậy gộc được buộc một chút phí phạm (?), một bên lẩm bẩm, một bên quơ quơ gậy gộc.
Chỉ chốt lát, trên mặc biển đột nhiên xuất hiện một số động vật biển to lớn, mấy con vật này đều dài hơn mấy chục thước lớn nhỏ: bạch tuộc cự đại có, cá voi cũng có, có khi có con cua to lớn, tóm lại đều là thiên kỳ bách quái. Sau khi chúng nó xuất hiện lập tức đối với tất cả các hạm đội triển khai tấn công điên cuồng.
Mấy con vật này thập phần hung hãn, lực lượng cự đại cùng thân hình khiến cho chúng nó có thể giết chết vài người và bắn chìm một vài chiếc thuyền nhỏ, cho dù là chiếm hạm cỡ trung cũng không thể chịu được, chắc chắn sẽ chìm nghỉm, bộ đội của tam đại đế quốc cũng không thể địch lại nó được, đành phải chạy trốn một cách chật vật. Duy nhất bộ đội Giáo đình mới đánh thắng chúng nó, dù sao đó cũng là tinh nhuệ của Giáo đình mà, pháp sư dẫn theo khoảng ba ngàn người, còn có cố ý nhờ cậy đến Ngân Phi Mã kỵ sĩ.
Những tên gia hỏa kỳ quái của giặc Oa xuất hiện, ngay lập tức Mã Kỳ Nạp biết mấy người này đều là pháp sư, vì thế nhanh chóng phái ra bộ đội Ngân Phi Mã đi chặn giết. Cho nên đại đa số áo bào trắng bị xử lý trước khi hoàn thành pháp thuật. Mà một số ít hoàn thành pháp thuật, nhưng bởi vì số lượng động vật biển quá ít, nói chung lấy thất bại mà chấm dứt.
Cứ như thế này diễn ra, dọa cho Mã Kỳ Nạp một thân mồ hôi lạnh, trong lòng hắn thầm kêu may mắn. Nếu động vật biển cũng đi ra, cho dù hắn lợi hại cũng phải chật vật chạy trốn. Bất quá, tổn thất Ngân Phi Mã thật không ít. Cái này làm cho hắn hết sức đau đầu, tuy rằng không phải là bộ đội của hắn, nhưng đây đều là bảo bối của Giáo đình, nếu tổn thất quá lớn, tất nhiên bị Giáo hoàng vấn tội rồi.
Chẳng qua, cuộc chiến này qua đi, trong bốn phương chỉ có Giáo đình thắng được giặc Oa tại hải chiến, tổn thất chỉ vẻn vẹn hơn ngàn người mà thôi, mà tổn thất của tam đại đế quốc kia lại hơn vạn người, còn có bị đánh cho chạy trốn một cách chật vật nữa. Kiến thức qua sự cường hãn của giặc Oa, nhất là bọn họ rất tàn nhẫn, khiến cho tam đại đế quốc có chút phát khiếp. Vừa gọi về động vật biển để giết người nhưng chúng nó chẳng phân biệt địch ta, cứ theo đó mà suy ra, nhân số giặc Oa chết ở trên tay chúng nó không ít hơn so với tam đại đế quốc. Với một đối thủ ngoan độc như vậy, ai thấy lại không đau đầu chứ?
Hơn nữa vừa rồi số lượng giặc Oa xuất động thực không ít, cho nên ai ai tại tam đại đế quốc cũng không có nắm chắc dựa vào chín vạn bộ đội có thể cầm cự được hai tháng không, để chờ viện binh đến, cho nên sau đó bọn họ ra quyết định xác nhập cùng một chỗ, chỉ công kích lên một hòn đảo. Vì muốn thuận lợi một chút, bọn họ còn tìm đến Mã Kỳ Nạp cầu tình, thỉnh cầu phái đến đây một ít bộ đội Ngân Phi Mã.
Có kinh nghiệm thất bại lần trước, lúc công kích này lại thuận lợi hơn nhiều, thực nhẹ nhàng công đến một tiểu đảo tương đối gần sát nơi đặt chân của Giáo đình, như vậy song phương còn có thể ứng chiến lẫn nhau, chỉ lưu lại một ít hạm đội giúp đỡ bọn họ truyền lại tin tức và cùng trợ giúp lẫn nhau. Hạm đội còn lại cũng đã trở về chuẩn bị nghênh đón đợt Thánh chiến lần thứ hai. Mà lúc này đã là tháng mười hai, nói cách khác, trận hải chiến này đã qua đi hơn nửa tháng.
Lúc bần đạo tại lãnh địa nhận được tin tức kia đã là qua hai tháng rồi, cơ hồ cùng một lúc nhận được tin tức giống như còn có các quốc vương quốc gia, tin tức Uy quốc thừa thải ma tinh thạch và hải sản trân quý được Giáo hoàng cố ý truyền ra, rất nhanh truyền khắp đại lục, lập tức trở thành đề tài nóng bỏng nhất ở trên đại lục vào lúc này. Có thể tưởng tượng đến, tam đại đế quốc và Giáo đình là những thế lực tiến công lần thứ nhất, tất nhận được hồi báo dày cỡ nào rồi.
Toàn bộ đại lục cũng không biết tin tức này có chính xác hay không mà điên cuồng lên, điên cuồng nhất tuyệt đối chính là Đại Hán, chỉ bởi vì thành kiến hiềm nghi gian tế lẫn nhau giữa các đại gia quý tộc, khiến cho Đại Hán mất đi một cái cơ hội quý giá nhất, quốc vương tức giận đến nỗi muốn phát điên lên, mà mấy gia tộc khác sau khi nghe được tin tức, đều lộ ra vẻ sốt ruột muốn nhanh chân chạy đến đó.
Lúc trước nếu Long gia chấp nhận tham gia, bần đạo hoàn toàn xứng đáng làm thống soái liên quân, lấy năng lực chỉ huy của ta, cùng với cường hãn của Thanh Long quân đoàn và Cuồng Long, độc chiếm một hòn đảo lớn cũng không phải không có khả năng. Nếu như vậy, cho dù bọn họ ăn theo ta, đều có thể ôm kim sơn vào đầy nhà. Làm sao giống như hiện giờ được, cái gì cũng không kiếm được?
Rõ ràng Đại Hán tại Thú Nhân chi chiến là có công lao lớn nhất, từ chia phần cho đến danh ngạch xuất binh cũng là nhiều nhất, nhưng bởi vì duyên cớ Thạch Nguyên gia, mắt thấy kim sơn sải cánh bay đi, quốc vương và một số đại thế gia đều oán hận Thạch Nguyên gia. Mỗi ngày nhìn thấy Thạch Nguyên Hùng Nhị, câu đầu tiên ân cần hỏi thăm tuyệt đối chính là, “Gia tộc ngươi thật sự không phải là gian tế chứ?”
Hiện tại Thạch Nguyên Hùng Nhị rất buồn bực a, muốn chết đi, thật sự có rất nhiều người chất vấn, mặc dù tức giận muốn phải chết nhưng lại không dám trở mặt, làm cho tinh thần hắn rất nhanh bị phân liệt. Nghe nói, trong lần họp đó, các đại thần và quốc vương đều muốn hắn hỏi một chút chuyện, lời còn chưa còn phun ra khỏi miệng thì Thạch Nguyên Hùng Nhị đã sợ tới mức quỳ xuống khóc rống lên, lớn tiếng ủy khuất hô, “Ta thật sự không phải là gian tế mà” Ngay đương trường một đám người cười nghiêng cười ngã.
Cho dù Thạch Nguyên Hùng Nhị đã có bộ dáng đáng thương này, quốc vương và mấy người khác chỉ vẻn vẹn an ủi hắn vài câu mà thôi, nhưng lấy hành động thực tế là đều hung hăng đạp hắn một kích. Trải qua thương nghị của vài vị đại thần cốt cán và quốc vương cho ra kết quả cuối cùng, hủy bỏ tư cách tham gia Thánh chiến của Thạch Nguyên gia, đội Long gia lên, hơn nữa đều do Long gia làm chủ. Ý tứ của đám người quốc vương là ta có thể tùy ý điều động bộ đội Đại Hán, chỉ cần ta chiếm cứ một trong bốn đảo là được.
Ở thời điểm quốc vương cùng gia gia đều tự tay viết bản cam kết giao đến tận tay cho ta, đã ba tháng qua đi, mà nhóm bộ đội thứ hai xuất phát vừa mới không lâu, cho dù ta dụng Không Gian Môn Cái Thứ tới ngăn cản cũng không kịp? Lại nói, hiện tại bần đạo đối với chuyến đi này cũng không có hứng thú.
Bốn hòn đảo lớn nhỏ, ít nhất cũng gần bằng tám chín hành tỉnh, dân cư mấy trăm vạn, địa hình lại rất phức tạp, ta đối với địa hình bên trong đó một chút cũng không hiểu biết, lại mang hơn mười vạn người, hai mắt thì đen thui lờ mờ đi vào trong đó? Cái đó không phải là muốn đi vào chỗ chết sao? Thất công chúa vì cái gì đến bây giờ vẫn án binh bất động? Chính là vì ở trên tay không có tin tức tình báo đáng tin vậy.
Cho nên bần đạo từ chối đề nghị của quốc vương một cách rõ ràng, nói cho hắn hiểu được, ta sinh bệnh nên không đi được. Nhưng lại giải thích thực tế cho gia gia biết, hiện tại đảm nhận chức vụ chính là đi tìm chết, tốt nhất hãy từ từ cái đã, đợi cho giặc Oa và liên quân hao tổn binh lực không sai biệt lắm thì nhảy ra xuất thủ. Cho đến lúc đó, sặc sặc! Chính là người khác trồng cây, còn ta đi hái quả. Quá sáng suốt.