Tại bên ngoài lưỡng tí sơn, trong sở chỉ huy lâm thời của đại quân Tạp Đặc, phó nguyên soái xà vẫn quân đoàn, Cách Tây Lý đang cùng thủ hạ của mình họp bàn trước tình thế nghiêm trọng hiện tại.
"Chư vị!" Cách Tây Lý xót xa nói với vài vị bộ hạ của hắn :" Rất hiển nhiên, chúng ta đã trúng phải cạm bẫy của Thanh Long quân đoàn, bọn hắn sớm đã phát hiện Long Cách Á là người của chúng ta, hiện tại tên gia hỏa đáng thương đó đã bị treo tại đầu thành Thanh Long. Nguyên soái cũng giống như chúng ta đều bị mắc mưu người Đại Hán, từ việc ấn tín của nguyên soái bị người ta lợi dụng thì có thể thấy nguyên soái bản thân có lẽ đã gặp bất trắc. Chúng ta bây giờ là hai mặt thụ địch, sau có hơn mười vạn đại quân của Thanh Long thành, trước có quân đội từ các địa phương khác của Đại Hán đến trợ giúp, mà phía trước, đường về nhà chúng ta đã bị bốn sư đoàn tinh nhuệ nhất của Thanh Long quân đoàn ngăn chặn. Lương khô chúng ta mang theo không còn nhiều, địch nhân phía sau chúng ta cũng cách không xa, mà con đường sống của chúng ta cũng chỉ có một cái, chính là không tiếc bất cứ giá nào, phá thông đèo lưỡng sơn." Mấy câu nói cuối cùng của Cách Tây Lý cơ hồ là gầm lên giận dữ nói ra.
"Dạ!" Các thủ hạ sư đoàn trưởng của hắn mặc dù hô theo vang dội, nhưng mà ánh mắt một đám đều là uể oải. Cách Tây Lý đương nhiên hiểu được suy nghĩ của bọn hắn, đó là cùng lắm thì đầu hàng, dù sao Thanh Long quân đoàn chưa từng có sự tình giết tù binh, chẳng qua là dùng nhiều tiền chuộc một chuốc, chung quy có thể đem mình cứu ra.
" Ta cần phải nhắc nhở chư vị, chính là không được có chủ ý đầu hàng!" Cách Tây Lý không hổ là lão tướng kinh nghiệm sa trường đầy mình, hắn đối với các bộ hạ lạnh lùng nói :" Các ngươi biết quân đoàn trưởng là như thế nào tự mình đối phó với Long Khiếu Thiên không? Nói thật cho các ngươi biết, quân đoàn trưởng các hạ dùng chính là ‘ vạn độc huyết chú' !"
"A! Làm sao có thể?" Đám cấp dưới tức thì nhao nhao hắn lên. Danh khí của vạn độc huyết chú thật sự quá lớn, năm đó người Ma tộc xâm lấn cũng không ít lần sử dụng nó đố với với Thần tộc hoặc tinh anh trong Nhân tộc. Cho nên rất nhiều truyền thuyết cùng chuyện xưa truyền lưu đến hiện tại đều miêu tả nó ác độc và cường đại như thế nào.
"Cho đến hiện tại, toàn bộ cường nhân trong lịch sử trúng phải nó, còn chưa có ai có thể thoát khỏi bị nguyền rủa tới chết, ta không cho rằng Long Khiếu Thiên có thể sáng tạo kỳ tích. Ngẫm lại mà xem, Long Thanh Vân mới bi lớn như vậy mà đã mất đi phụ thân thì sẽ đối phó với chúng ta như thế nào! Người nào cũng biết, hắn cho tới bây giờ không phải là loại người mềm lòng nương tay, bằng không hắn cũng sẽ không tại lúc ba tuổi đã giết người. Hơn nữa, hắn thậm chí vì một hầu gái mà phá hủy Giáo Hoàng cung, có trời mới biết hắn sẽ vì phụ thân của hắn mà làm ra chuyện gì?" Cách Tây Lý cười lạnh nói :"Nếu không thể trở về, ta thà rằng chết trận cũng tuyệt đối không muốn rơi vào trong tay hắn, nếu không, sợ là đãi ngộ tốt nhất đối với chúng ta sau này chính là buộc trên cọc gỗ nhọn thẳng cho đến chết, giống như số phận của bọn nô lệ hèn mọn."
"Bộ hạ nguyện thề chết phá thông thông đạo!" Mọi người lập tức sĩ khí dâng cao lên. Trên người bọn họ đều bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, bất quá rốt cục dục vọng muốn sống lại khơi dậy khôn cùng ý chí chiến đấu, vì thế, khi trời mới vừa tờ mờ sáng, ba mươi vạn Tạp Đặc đại quân đã bắt đầu tại sơn khẩu lưỡng tí sơn đại chiến.
Ngày hôm qua, bần đạo cũng là một đêm không có ngủ, Khắc Lệ Ti Đề Na nha đầu chết tiệt kia, sau khi hoàn thành tiếp nhận đầu hàng xong thì không thèm quan tâm đến khuyên can của ta, tự mình bay mất, làm cho kế hoạch dùng tiếp hai nguyện vọng của mình hoàn toàn phá sản. Rơi vào đường cùng, ta chỉ đành tự mình bố trí phòng ngự. Lưỡng tí sơn kéo dài ước chừng hơn năm mươi dặm, bởi vì trên đường nhỏ còn có hơn mười vạn tù binh Tạp Đặc, nên phòng ngự của ta bị thọc sâu áp súc chưa đến ba mươi dặm. Ta đem trước sau ba mươi dặm chia thành hai phần chia đều phòng ngự. Bộ phận thứ nhất thọc sâu ước chừng hai mươi dặm, do đệ nhất sư đoàn, đệ tam sư đoàn cùng đệ tứ sư đoàn phân biệt phòng ngự một đoạn, mỗi đoạn ước chừng năm dặm.
Đệ ngũ sư đoàn phụ trách phòng ngự đoạn sau. Dựa theo dặn dò của ta, bọn hắn từ ngày hôm qua đã bắt đầu ngay tại chỗ giao giới đầu và cuối hai phần đốn củi, đầu gỗ toàn bộ chặt đi ném tới nửa phần trước.
Sau khi đều đã chuẩn bị tốt, bần đạo đích thân tới tiền tuyến chỉ huy. Sở chỉ huy của ta dựng tại đỉnh bắc sơn lương. Ngày mới sáng, ta liền nghe được tiếng trống trận từ xa xa truyền đến. Vội vàng đem Lôi Đạt (rada) phóng ra, xuyên qua ánh mắt của Lôi Đạt, ta có thể nhìn thấy đại quân Tạp Đặc chừng hai mươi vạn bộ binh trước núi, chi chít sắp hàng chỉnh tề. Phía sau áp trận chính là mười vạn kỵ binh, theo chiến kỳ đại biểu tổng công kích quân chầm chậm giương lên, mấy chục vạn đại quân cùng nhau hò hét xông về Thanh Long quân đoàn đóng ở sơn khẩu lưỡng tí sơn.
Lúc này thái dương mới vừa vặn mọc lên, bọn hắn từ phía tây tiến công đến hướng đông, không thể tránh khỏi bị ánh mặt trời chiếu vào trong mắt. Tầm nhìn không rõ, hành động liền chậm chạp, điều này lập tức trở thành ác mộng của bọn hắn, bởi vì, ngay khi bọn hắn còn chưa có lên tới trên núi, thì từ trong đám cây cối trên núi bắn ra vô số nỏ tiễn, chẳng khác như là châu chấu, ùn ùn kéo đến. Tuy rằng binh lính Tạp Đặc đều nhanh chóng dùng tấm chắn ngăn cản, nhưng mà đành chịu vì số lượng quá nhiều, bọn hắn vẫn là từng hàng từng hàng ngã rạp xuống. Quân lính Tạp Đặc cũng không phải dễ chọc, ào ào bắn tên đánh trả, trong đám cây cối cũng đôi khi tiếng kêu thảm thiết của các chiến sĩ Thanh Long quân đoàn, nhưng mà, chúng ta dù sao cũng có vật che đậy, cho nên số thương vong vẫn ít hơn của Tạp Đặc.
Sau khi qua một đợt tẩy lễ của mưa tiễn, đại quân Tạp Đặc vẫn ương ngạnh tiếp cận đám cây cối, cùng ỷ vào nhiều người một đường giết lên, tình hình tiếp theo sau đó giúp ta nhìn ra giữa mỗi người chỉ huy thì có sự bất đồng.
Sư đoàn trưởng đệ nhất sư đoàn Tạp Ba Đặc là một dũng tướng, vốn là không quen lối đánh phòng thủ, sau khi nhìn thấy quân Tạp Đặc bị dày đặc nỏ tiễn bắn đến áp đảo khí thế, hắn ngay lập tức liền mang theo thân vệ cưỡi ngựa giết ra ngoài, vừa lên đến đã xuất kỳ bất ý phản xung phong. Chiêu này của hắn thật sự là ngoài ý liệu, ngay cả ta cũng không nghĩ tới hắn tại trong đám cây cối không ngờ ấn giấu năm nghìn con chiến mã, sau đó lựa chọn đột nhiên giết ra, chiêu này thật sư là quá tuyệt.
Mấy vạn bộ binh Tạp Đặc xung phong khi đến khu vực phòng thủ của Tạp Ba Đặc thì bị mấy ngàn kỵ binh của hắn hoàn toàn tách ra. Tạp Ba Đặc đem người chém giết loạn xạ, sau khi làm cho bộ binh của Tạp Đặc giết đến tan tác thì trước khi kỵ binh của Tạp Đặc chạy đến trợ giúp liền chạy trở về trong rừng núi. Tuy rằng hắn cũng tổn thất không nhỏ, ít nhất có hai ngàn nhân mã tại lúc xung phong cùng rút lui bị người ta chém xuống, nhưng mà so sánh với thành quả to lớn đạt được, điểm tổn thất này thật sự là bé nhỏ không đáng kể. Xem ra sư đoàn trưởng Tạp Ba Đặc của đệ nhất sư đoàn bề ngoài tuy rằng nhìn thấy thô kệch, nhưng kỳ thật cũng là người thô trung hữu tế (bình thường xử sự chuyện gì cũng qua loa, nhưng có đôi khi cũng tinh tế tỉ mỉ).
Sư đoàn trưởng Thạch Hổ của đệ tam sư đoàn xuất thân là cướp , am hiểu nhất chính là bố trí cạm bẫy trong rừng núi, núi rừng trong khu vực phòng thủ của hắn được xưng là con chuột cũng đừng hòng lọt qua, từ đó có thể thấy được cạm bẫy nhiều cỡ nào. Quân Tạp Đặc sau khi công tới khu vực hắn phòng thủ, người của đệ tam sư đoàn cơ hồ cũng không lộ diện.
Đợi sau khi quân Tạp Đặc tiến vào cánh rừng, mới phát hiện, nguyên lai còn có địa phương so với địa ngục còn đáng sợ hơn. Không phải dưới chân đột nhiên mọc ra đầu gỗ sắc nhọn đâm lên, thì chính là đụng phải cơ quan phát động tên ngầm. Đáng sợ nhất là bẫy rập có động vật, tỷ như rắn ngủ đông, bị người của đệ tam sư đoàn sau khi đào lên liền thả vào trong bẫy rập, một khi ai đó giẫm lên, chính là liền bị nó hung hăng cắn cho một nhát. Mấy vạn đại quân Tạp Đặc ương ngạnh cỡ nào cũng bị những cạm bấy khó lòng phòng bị cùng tên ngầm bức cho đi ra. Sau đó thống kê lại, đợt tiến công này, thương vong của Tạp Đặc đạt tới vạn người, mà tuyệt đại đa số đều là bị thương bởi cạm bẫy, ít nhất trong thời gian ngắn bọn hắn xem như mất đi sức chiến đấu.
Xem ra sư đoàn trưởng Thạch Hổ này tuyệt đối là một nhân tài không theo khuôn mẫu a! Tuy rằng chiến pháp bỉ ổi, nhưng mà tại trong toàn bộ ba khu vực phòng thủ, thương vong bên hắn là ít nhất, tuy nhiên thành quả chiến đấu lại là nhiều nhất.
Sư đoàn trưởng Phúc Đặc của đệ tứ sư đoàn xuất thân là là quân nhân thế gia, một điển hình của quân nhân thuần túy. Chiến pháp của Hắn cũng có điểm đặc sắc, Tại trong khu vực phòng thủ của hắn, trước tiên là đem một đoạn cây cối ở sườn núi chặt sạch, ngay cả rễ cây cũng không để lại, kết quả tạo ra là một đoạn sườn dốc chừng trăm mét trụi lủi. Khi đại quân Tạp Đặc xung phong, bởi vì nguyên nhân lên dốc, tốc độ tương đối chậm, hắn liền bắt lấy cơ hội này, liên tục bắn chết quân Tạp Đặc. Đợi cho sau khi quân sĩ Tạp Đặc thật vất vả lên tới gần, hắn lập tức mệnh lệnh, đem cây cối bị chặt thả lăn xuống dưới, kết quả là binh lính Tạp Đặc tổn thất thảm trọng.
Cây cối hắn cho lăn xuống đường kính hơn một thước rưỡi, dài mấy thước, nặng mấy ngàn cân, từ trên đến mấy trăm cây nặng cả ngàn cân lăn xuống sườn núi như vậy, thanh thế quả thật kinh người, thành quả chiến đấu cũng thật huy hoàng.
Cứ như vậy trên sườn núi đã bị nhuộm thành một màu đỏ của máu. Tạp Đặc chưa từ bỏ ý định a! Bọn hắn nghĩ đến, những cây này lăn xuống cũng không phải vô hạn, vì thế tiếp tục tấn công, nhưng mà bọn hắn nếu có ít người giả vờ tiến công, Phúc Đặc Man căn bản không để lăn cây, nhiều người, tổn thất kia ai chịu nổi a! Trong thời gian ngắn cục diện hai bên lâm vào bế tắc.
Tình hình chiến đấu như vậy vẫn cứ giằng co đến tận trưa, cuối cùng Tạp Đặc mới tạm thời thu binh. Thông qua lần công kích này, bọn hắn trả giá bằng ba vạn người thương vong để minh bạch một đạo lý, nguyên lai người ta sớm đã có dự mưu đến nước này. Phó nguyên soái Cách Tây Lý của xà vẫn quân đoàn sau khi nhìn vào báo cáo chiến đấu cả buổi sáng, trong tâm liền nguội lạnh. Bất quá, hắn dù sao cũng là người lọc lõi, trên chiến trường lăn lộn đến mấy chục năm, ít nhất còn không có mất đi tự tin.
" Bọn họ chuẩn bị đích xác đầy đủ!" Phó nguyên soái Cách Tây Lý đối với bộ hạ ủ rũ quát :"Nhưng không phải là một chút sơ hở cũng không có!"
Bộ hạ của hắn lập tức tinh thần phấn khởi, bắt đầu sốt ruột nhìn chăm chú vào mặt Cách Tây Lý.
Phó nguyên soái thấy vậy rất hài lòng gật đầu, tiếp tục nói :" Các ngươi nhìn!" Hắn dùng ngón tay chỉ bản đồ nói :" Phạm vi phòng ngự của Thanh Long quân đoàn chỉ có mười lăm dặm, nhớ kỹ là mười lăm dặm, toàn bộ công tác chuẩn bị của bọn hắn đều là gói gọn trong phạm vi mười lăm dặm, chúng ta đường xa mà đến, trên chiến trường tác chiến với đối phương đã có chuẩn bị, thua thiệt là nhất định. Nhưng mà chúng ta tại sao phải làm như vậy đây? Chúng ta dựa vào cái gì không đi khỏi phạm vi mười lăm dặm này?"
"Ý tứ của phó soái chẳng lẽ là đường vòng?" Một sư đoàn trưởng nói.
"Vu hồi (đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương)! Từ hai bên vu hồi tới, ta cũng không tin, Long Thanh Thiên hắn có bản lĩnh đem phương viên mấy trăm dặm lưỡng tí sơn toàn bộ đều thiết lập cạm bẫy." Cách Tây Lý nộ phát gầm lên nói :"Sau khi vu hồi, từ bên cạnh cùng phía sau đem bọn chúng bao vây tiêu diệt, thậm chí không cần vây bọc, bọn hắn ít người, chỉ bằng một nửa chúng ta, chỉ cần ở trong rừng hỗn chiến, bọn hắn nhất định chết hết. Chết chắc rồi!"
Cách Tây Lý sau khi thở hổn hển mấy hơi, tiếp theo giận dữ hét :" Buổi chiều lập tức vu hồi, tốt nhất cùng bọn họ dạ chiến, liều mạng tiêu hao. Đến lúc thật sự bọn hắn bởi vì thương vong quá lớn mà không thể không rút khỏi chiến đấu mới thôi. Mọi người sống hay chết là nhìn vào biểu hiệu buổi trưa này của chư vị đấy!"
"Thề chết đánh một trận với địch!" Các vị tướng quân của Tạp Đặc bị hắn nói đến tâm huyết dâng trào, đều nghẹn đủ khí lực, muốn tại xế chiều cùng Thanh Long quân đoàn huyết chiến tới cùng.