"Lại nói đến, thật ra những cái không thuận trong trường học chúng ta vấp phải đều do ngươi gây nên!" Nhị ca rất bất mãn nói với bần đạo.
"Ta?" bần đạo buồn bực, uy khuất nói: "Ta đều bị đuổi ra khỏi vương đô, lưu đày mấy ngàn dặm, còn có thể gây phiền toái gì cho các ngươi?"
"Thứ nhất là đám ma thú của ngươi gây họa!" Tam ca nói: "Ngươi đưa cho ba cái gia tộc kia ba con ma thú, đám tiểu tử nhà bọn họ lại kiêu ngạo vô cùng! Vẫn nghĩ tìm người thử uy lực xem như thế nào! Cố tình trong trường học những người có thể đánh nhau nhất là chúng ta, ngươi rõ chưa?"
"Dựa vào! Bọn họ muốn chết, dám vô cớ tìm phiền toái?" Bần đạo cả giận nói.
"Vô cớ? Vô cớ cái gì, người ta lấy cớ còn vô cùng đầy đủ. Làm cho chúng ta muốn trốn cũng không có cớ để trốn!" Tứ ca tiếp lời.
"Ủa?" Bần đạo kỳ quái: "Lấy cớ kiểu gì?"
"Còn không phải ngươi một hơi giết về lãnh địa, đám quý tộc này cái gì thân thích mà chẳng có? Ngay cả nhà chúng ta cũng có hai biểu ca nhà bà con xa ở trong chú đừng nói mấy đại thế gia khác! Người ta khóc hô tìm chúng ta quyết đấu báo thù nha, tuy không phải sinh tử đấu, nhưng lại không thể lấy cớ trốn tránh được!"
"Hắc hắc! Sau đó sao?" Bần đạo cười gượng hai tiếng, trong lòng có chút không phải tư vị, ta cảm thấy sao ta giống Tưởng Giới Thạch đánh Đảng Cộng Sản thành ra giúp bọn họ súng ống đạn dược với võ trang đầy đủ a! Thực xui!
"Lúc đầu, huyễn thú của bọn họ còn nhỏ, căn bản không trợ giúp được mấy trong chiến đấu, làm chúng ta đánh đập rất sướng tay mấy lần!" Tam ca hồi tưởng nói.
"Nhưng sau đó, mấy tên này đều là có tiền, dùng ma tinh thạch thay cơm nuôi nấng, làm cho huyễn thú của người ta trưởng thành quá nhanh a! Năm trước chúng ta còn có thể miễn cưỡng đánh ngang, năm nay thảm hại hơn nhiều, trừ bỏ tên lợi hại biến thái như đại ca còn có thể thu thập bọn họ, ngoài ra chúng ta lên đều làm bia ngắm cả!" Tứ ca bi thảm nói.
"Ta cũng chống đỡ không lâu." Đại ca nghiêm túc nói: "Ước chừng thêm nửa năm nữa thì ta cũng không phải đối thủ bọn họ!"
"Đúng vậy! Nuôi huyễn thú bằng ma tinh thạch quả thật lớn quá nhanh, trước kia sao không ai phát giác nhỉ?" Nhị ca nói.
"Nói nhảm, có ai rảnh rỗi bỏ mấy trăm vạn lấy tinh thạch cho bọn nó ăn? Mấy tiểu hỗn đản này nếu không phải vội báo thù chúng ta thì chắc cũng luyến tiếc bỏ ra!" Tam ca nói.
"Bây giờ các ngươi với bọn hắn có phải là gặp mặt liền đánh không?" Bần đạo hỏi.
"Cũng không phải! Dù sao quy định của trường học khá nghiêm, không được một mình quyết đấu, nhưng bọn hắn lại thường xuyên tìm chúng ta đòi quyết đấu, tuy ở trên quyết đấu tràng không được phép giết ngươi, nhưng đánh cho người ta tàn tạ thì bình thường!" Tứ ca nói.
"Quan hệ các ngươi thực căng thẳng sao?" Bần đạo hỏi: "Nếu không sao người ta lại cứ tìm các ngươi quyết đấu?"
"Quan hệ còn được, không phải tốt lắm, nhưng tuyệt đối không đến mức quá căng thẳng, miễn cưỡng xem như bằng hữu a. Quyết đấu thuần túy là vì đề cao mình, ai bảo trong trường học thực lực của chúng ta lại mạnh mẽ chi? Bất quá cũng có thể là bị chúng ta ép lâu lắm rồi, muốn mượn cơ hội tìm về sự tự tin của cường giả a!" Nhị ca nói.
"Gớm! Từ các ngươi thì tìm được cái rắm tự tin, có giỏi thì thử với ta xem?" Bần đạo khinh thường nói.
"Ngươi là biến thái, không thể so sánh!" Nhị ca nói: "Ngay cả Thạch Nguyên Nhị Lang là Hoàng Kim Chiến Sĩ như vậy cũng bị ngươi đánh ba lần, chúng ta ai dám so với ngươi nữa? Bất quá nói đến Thạch Nguyên Nhị Lang cũng có cái tin tức cần nói cho ngươi!"
"Tin tức gì?" Bần đạo vẻ mặt chờ mong hỏi: "Hắn muốn tìm ta quyết đấu sao?"
"Có thể! Nhìn ngươi giống như rất chờ mong vậy!" Nhị ca kỳ quái hỏi.
"Đương nhiên, lần trước ta vô duyên vô cớ bị quốc vương thu thuế, cứ vậy mà quậy trở mình có quan hệ rất lớn với Thạch Nguyên Hùng Nhị, ta muốn tìm một cơ hội làm cho hắn hối hận cả đời!" Bần đạo nhịn hắn rất nhiều năm rồi, bây giờ có cơ hội sao có thể không chờ mong đây!
"Hắn mua Thổ Mãng của ngươi rồi!" Nhị ca nói.
"Dựa vào! Mẫu thân làm gì vậy? Đây không phải là cố ý tìm phiền toái cho ta sao?" Bần đạo cũng không phải sợ, mà là bực mình!
"Lúc ấy người mua cũng không phải Thạch Nguyên gia, là một thương nhân. Nhưng năm trước lại truyền ra tin tức Thạch Nguyên Nhị Lang mới là người có được Thổ Mãng. Mụ mụ cũng không biết chuyện này là sao nữa!"
"Quên đi, ta cũng đã quen rồi!" Bần đạo không sao cả nói.
Lúc này hạ nhân báo lại, có người tìm, đưa ta một cái thiếp mời. Ta nhìn thấy, ha, là đại tiện nhân Tiểu Khuyển Xuân Lãng! Bảo người nhanh chóng gọi hắn vào, chỉ mong hắn mang đến một ít tin tức tốt!
"Vài vị ca ca, ta có việc bận rồi, rất cơ mật, ông nội nghiêm lệnh không thể ngoại truyền, các ngươi đi tìm mẫu thân thương lượng chuyện huyễn thú đi, được không?" Bần đạo ngượng ngùng nói.
"Gớm! Tiểu tử ngươi thật bận rộn, được rồi! Xem ở mặt mũi của huyễn thú, chúng ta đi trước!" Các ca ca thực thông tình đạt lý nói.
"Hắc hắc! Không tiễn, đi thong thả!" Bần đạo cười hì hì vừa tiễn bước bọn họ xong, Tiểu Khuyển Xuân Lãng cũng bước vào.
"Lĩnh chủ đại nhân, người khỏe!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng vẻ mặt xuân phong nói.
Nhìn bộ dáng cao hứng của hắn, chắc sự tình rất hấp dẫn đây, một khối tảng đá lớn trong lòng bần đạo coi như rơi xuống đất, vội nói: "Các hạ đường xa đến đây, vất vả vất vả, mời ngồi! Dâng trà!"
"Đa tạ!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng nói xong an vị trên ghế cạnh ta, tiếp nhận trà từ hầu gái xong, hắn sâu kín nói: "Bản sứ lần này hao tổn tâm cơ, cuối cùng không phụ sự nhờ vả của lĩnh chủ đại nhân, đã làm xong chuyện ngài phân phó!"
"Tốt! Tốt lắm! Thật tốt quá!" Bần đạo cao hứng nói: "Lần này thật sự vất vả các hạ rồi, ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng các ngươi thì ta sẽ làm, dù sao khả năng hai nước chúng ta khai chiến là không lớn, như vậy hai người chúng ta vẫn có thể hợp tác tốt!"
"Đương nhiên! Hàng của lĩnh chủ đại nhân khẳng định thông suốt tại Ngõa Nạp Vương Quốc, ta cam đoan sẽ không phát sinh chuyện không thoải mái như trước nữa!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng cam đoan nói.
"Tốt, cái này tốt!" Bần đạo cười tủm tỉm nói: "Có thể nói chi tiết cụ thể với ta không?"
"Đương nhiên, cái này là vinh hạnh của ta!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng a dua nói: "Lần này ta không chỉ mang đến mệnh lệnh của quốc vương, còn mang đến thư chiêu hàng tự tay hắn viết cùng thân thích của Ni Cổ Lạp Tư, người tuyên đọc mệnh lệnh chính là cận thị của quốc vương, hắn rất quen thuộc với Ni Cổ Lạp Tư, hơn nữa lại là bạn tốt, lời của hắn khẳng định Ni Cổ Lạp Tư sẽ tin!"
"Không sai!" Bần đạo tán thưởng nói: "Ngươi thuyết phục quốc vương kiểu gì?"
Bần đạo rất tò mò với việc này!
"Ai!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng lại thở dài một hơi nói: "Quốc vương quả thật không có chủ ý, tiền tuyến luôn thua trận, lương thực trong nước trưng thu ngày càng gắt gao, nhưng ngay đến cung ứng cho quân đội, đã có rất nhiều nơi xuất hiện nạn đói lớn, không ít người đã chết, hiện tại quốc nội đang rung chuyển bất an, thế cục hết sức căng thẳng, trừ phi lấy được tuyệt bút tiền mặt từ ngài, mua được lương thực, nếu không quốc gia chúng ta toi chắc rồi!"
"Úc! Như vậy à!" Bần đạo bắt đầu tính toán, ta có nên cứu bọn họ không? Tuy Ni Cổ Lạp Tư lợi hại nhưng ta còn có thể đối phó, cũng không phải không thu không được. Nếu bọn hắn làm náo động, có lẽ Đại Hán Quốc có thể nhân cơ hội này xuất binh chiếm lĩnh, nếu muốn như vậy bần đạo chỉ cần nháy với quốc vương là được. Có điều hắn là một quốc vương thích giữ cái đã có mà thôi, lại nói Phượng Vũ Quân Đoàn của Thất công chúa cũng không phải ngồi không, chỉ sợ nàng sẽ không đồng ý, đặc biệt là ta, người mà nàng hận không thể cắn hai cái.
Kỳ thật cũng không cần ta nói, chỉ cần không đưa tiền, chờ Ngõa Nạp nội loạn xong nhất định Đại Hán cũng sẽ xuất binh. Có điều cứ như vậy thì không biết bao nhiêu người sẽ chết trong chiến loạn, vạn nhất Thú Nhân lại đến thì người chết lại càng nhiều. Dù sao bần đạo cũng là kẻ xuất gia, sao có thể ngồi xem thảm kịch phát sinh mà bỏ mặc được! Huống chi Ngõa Nạp thiên sinh là một đạo chắn ngăn cách Thú Nhân và Đại Hán, ta thà đối mặt với nhân tộc bộ đội của Ngõa Nạp cũng không muốn chống lại Thú Nhân bộ đội! Sau khi phân tích lợi và hại, cuối cùng bần đạo cũng đánh mất tâm tư thâu tóm Ngõa Nạp, kỳ thật, càng quan trọng hơn là ta mới không bán mạng cho tên quốc vương siêu cấp ngu đần này a!
"Lĩnh chủ đại nhân! Lĩnh chủ đại nhân!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng lo lắng gọi ta. Hắn thấy ta trầm tư không nói mới hiểu được vừa rồi mình nói những thứ gì, đó là cơ mật quan hệ sinh tử tồn vong quốc gia a! Vạn nhất ta đổi ý, Ngõa Nạp xong đời rồi!
"Úc! Thực xin lỗi, ta thất thần!" Bần đạo xin lỗi nói.
"Không sao! Ngài sẽ không đổi ý chứ?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng khẩn trương nhìn ta.
"Đương nhiên sẽ không!" Bần đạo thề son sắt nói, "Các ngươi tính khi nào thi hành!"
"Càng nhanh càng tốt!"
"Nếu ngươi đã chuẩn bị tốt thì bây giờ ta mang bọn ngươi đến Dịch Quán tìm hắn!"
"Có thể! Người của ta đều chờ ở ngoài cả!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng cao hứng nói.
"Tốt, đi thôi!" Bần đạo mang theo hắn đi.
Trong Dịch Quán, Ni Cổ Lạp Tư ở tại căn phòng tốt nhất, đang đọc sách, có điều tâm tình hắn vô cùng phiền muộn, vẫn cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh, cầm sách chỉ là làm bộ dáng, kỳ thật hắn không đọc nổi một chữ!
Bần đạo đang cao hứng a! Ngay cả cửa cũng lười gõ, cứ như vậy mà xông vào, cười tủm tỉm nói với Ni Cổ Lạp Tư: "Bá bá, tiểu chất đến thăm ngài! Gần nhất ngài có khỏe không?"
Ni Cổ Lạp Tư cười khổ nói: "Trước kia thì tốt, có điều lập tức không tốt rồi!"
"Vì sao?" Bần đạo kỳ quái hỏi, chẳng lẽ hắn đã biết cái gì?
"Ngươi cao hứng như vậy chắc là đã được tin tức tốt gì a?" Ni Cổ Lạp Tư hỏi ngược lại ta.
"Ừ~! Không sai!" Bần đạo không gạt hắn.
"Phàm là tin tức tốt với ngươi thì đều là tin tức xấu với ta, tin tức mà làm ngươi cao hứng đến quên gõ cửa thì với ta khẳng định là không xong rồi! Nói đi, rốt cuộc là tin tức gì, ta đã chuẩn bị tình huống xấu nhất rồi!" Ni Cổ Lạp Tư bình tĩnh nói!
Gớm! Thật sự là một con Lão Hồ Ly thông minh! Trong lòng bần đạo bội phục khen ngợi.