Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 92: Chương 92: Thúc tổ Thiên Sát






Bần đạo nổi giận đùng đùng về nhà liền đến vấn an ông nội! Nhìn thấy ông nội đang cô đơn ngồi ở xe lăn nhìn một chậu hoa ngoài cửa, tất cả tức giận trong lòng lập tức biến mất, chỉ còn lại sự đồng tình với vị lão Nguyên soái từng tung hoành sa trường, dương oai đại lục này!

"Ông nội, ta đã trở về!" Bần đạo đi đến trước mặt ông nội, nhẹ nhàng nói.

"Ha!" Lão nhân nhoẻn miệng cười nói: "Nhìn xem, thiên lý mã nhà chúng ta đã trở về! Hoan nghênh nha! Bây giờ ngươi đã là danh tướng uy danh chấn động cả đại lục a!"

"Hắc hắc!" Bần đạo ngốc nghếch cười một tiếng nói: "Ông nội, ngài cũng trêu đùa ta à!"

"Úc! Trừ ta ra liệu còn ai tinh mắt như vậy?" Ông nội cười cười nói: "Còn ai dám trêu vào ngươi đây!"

"Còn không phải tên hỗn trướng Ni Cổ Lạp Tư này!" Bần đạo căm giận không thôi mắng.

"Hắn đắc tội ngươi ra sao?" Ông nội ngạc nhiên nói: "Có thể chọc ngươi tức như vậy, Ni Cổ Lạp Tư quả thật có bản lĩnh!"

"Ông nội, ngài còn khen hắn nữa? Ta bị hắn làm phiền muốn chết!" Bần đạo cười khổ nói: "Người này làm trò trước mặt mọi người đưa phối kiếm của hắn cho ta, lại còn nói cái gì mà từ nay về sau ta chính là Đại Lục Đệ Nhất Danh Tướng! Đây không phải là gây phiền toái cho ta sao?"

"Hả? Hắn nói như vậy thật sao?" Ông nội kinh ngạc nói.

"Thật!"

"Vậy sau này ngươi phiền toái lớn!" Ông nội nghiêm túc nói: "Đại Hán dùng võ lập quốc, phần lớn quân nhân đều là phần tử nhiệt huyết cuồng nhiệt, ai cũng không phục ai, bây giờ lại bị một đứa nhỏ như ngươi cưỡi lên đầu, dưới sự đố kỵ thì cái gì bọn họ cũng có thể làm được!"

"Cùng lắm thì đều đánh nhừ tử một trận là được!" Bần đạo cả giận nói.

"Ha hả! Ba lần ngươi đánh Thạch Nguyên Nhị Lang đã xâm nhập lòng người, phỏng chừng bọn họ sẽ không tìm ngươi quyết đấu đâu, đó thuần túy là muốn chết. Nhưng những tên trong học viện quân sự thì sao? Hắc hắc! Bọn họ tự nhiên có cách thu thập ngươi!" Ông nội vui sướng khi người gặp họa nói.

"Ông nội! Sao ta cảm thấy bộ dáng lúc này của ngài là vui sướng khi người gặp họa?" Bần đạo bất mãn hỏi: "Ta có phiền toái thì ngài cảm thấy rất cao hứng sao?"

"Ha ha!" Ông nội cười to nói: "Ta tin với bản lĩnh của ngươi, mấy tên kia nhất định sẽ gặp chuyện không hay ho, vừa lúc ta mượn cơ hội này để hảo hảo hiểu hiểu biết biết thủ đoạn của ngươi chứ!"

"Gớm! Ta bị bọn họ đùa chết thì ngài sẽ hiểu rõ!" Bần đạo ủy khuất nói.

"Sao lại như thế được, bọn họ đều là đệ tử của ta, sẽ cho ta cái mặt mũi!"

"A! Quên mất ngài là hiệu trưởng của Vương gia học viện quân sự, ngài nên giúp ta cản lại đám đệ tử của người chứ!"

"Ha ha! Cái này sau này rồi tính, về sau ngươi có tính toán gì không?" Ông nội dời đề tài.

"Trở về lãnh địa tiêu dao khoái hoạt!"

"Ngươi muốn khoái hoạt đến lúc nào? Đến khi chết già sao?" Ông nội bất mãn hỏi.

"Gớm! Ta mới 12 tuổi, ngài bảo ta phải lên chiến trường sao?"

"Không phải! Ta muốn ngươi trở về, tiến vào trung cấp ma vũ học viện để học!"

"A? Mấy tên ở đó có tư cách dạy ta sao?" Bần đạo khinh thường hỏi.

"Ta biết trình độ của ngươi có thể cao hơn những tên lão sư trong kia, có điều biết một chút hệ thống học tập thì không có hại gì, hơn nữa ngươi phải đánh quan hệ với đám bạn học nữa, những thứ này rất có lợi với việc phát triển sau này của ngươi!

"Hả? Ta phát triển cái gì?" bần đạo kỳ quái hỏi: "Không phải từ bây giờ ngài đã an bài tương lai của ta chứ?"

"Ngươi là con cháu của Long gia, ngươi chỉ có một con đường, đó là tòng quân! Tất cả những nam tử trưởng thành của Long gia chỉ có thể tòng quân, không được làm gì khác! Đây là tổ huấn! Không được thương lượng!" Ông nội nghiêm khắc nói.

"Biết rồi biết rồi! Ta tòng quân còn không được sao? Ngài đừng nóng giận mà!" Bần đạo không đành lòng thấy hắn sinh khí, chịu thua nói.

"Ừ, ngươi biết là tốt rồi, ta nói ngươi biết, tất cả những ai không phục tòng tổ huấn đều bị khai trừ gia môn, kể cả đệ đệ của ta!" Ông nội đau lòng nói.

"A? Sao lại thế này?" Bần đạo biết ông nội cố ý muốn nói cho ta biết.

"Đây là 'xì căng đan' của gia tộc, phụ thân ngươi còn không rõ, bất quá ta dự cảm thấy có thể ngươi sẽ dùng đến nên mới cố ý nói cho ngươi biết, ngươi nhớ rõ phải giữ bí mật đấy. Kể cả phụ mẫu ngươi cũng không được nói!"

"Vâng! Ông nội, ta biết nên làm thế nào!"

"Vậy là tốt rồi! Đệ đệ của ta là một lãng tử phong lưu, thiên tư võ học không kém ta, có điều trời sinh lười biếng, không học vấn không nghề nghiệp, lớn lên lại lêu lổng khắp đại lục, gia tộc gọi hắn về lĩnh quân mấy lần hắn cũng không về, rốt cục chọc giận cha ta, trục xuất hắn khỏi gia môn. Hắn cũng không cảm thấy nhục nhã, lại nghĩ rằng đây là chuyện quang vinh, lại càng thêm phóng đãng vô cùng. Có điều hắn đã quên một điều, mất đi sự hậu thuẫn của gia tộc thì hắn chả là gì cả, vì thế hắn bị cừu nhân hãm hại, không chỉ có thân bại danh liệt, lại còn thiếu chút nữa mất mạng. Ta bị cha ta vụng trộm dẫn người cứu hắn về, hắn từng nghĩ đến sẽ trở thành một tiểu bạch kiểm quang vinh, kết quả lại bị đánh thiếu chút nữa mất mạng. Hắn cự tuyệt yêu cầu trở về gia tộc, một mình biến mất trước mắt mọi người. Thỉnh cầu duy nhất của hắn với ta là chiếu cố cừu nhân của hắn giùm, đừng để bọn hắn chết sớm!"

"Có cá tính! Ta thích!" Bần đạo cười nói: "Nói vậy sau này hắn đã hoàn trả lại gấp trăm lần bút nợ nần này chứ gì?"

"Các ngươi quả thật giống nhau! Ngay cả ý tưởng cũng y chang." Ông nội cười nói: "Không sai, cừu nhân của hắn là một thành viên vương thất của một tiểu quốc, bị hắn từng bước một ám sát toàn bộ thành viên của vương thất, cuối cùng mới là cừu nhân kia! Ngươi có liên tưởng đến cái gì không?"

"Thiên Sát!" Bần đạo không khỏi hút một hơi lạnh.

Thiên Sát chính là một trong Đại Lục Ngũ Đại Cường Giả, là một sát thủ lãnh huyết, đến tận bây giờ, số vương tộc các quốc gia chết trong tay hắn đã qua con số hàng trăm... Hắn là một người duy nhất trên đại lục dám công khai đón nhiệm vụ ám sát thành viên vương thất. Giải thưởng của hắn được treo ở Mạo Hiểm Công Hội đã đạt đến 2 triệu kim tệ! Không có biện pháp, ai bảo hắn làm cho vương tộc sợ hãi! Tất cả những vương tộc đều treo thưởng giá thật cao với hắn, tích lũy lại thì phải nhiều thôi. Có điều đến tận bây giờ hắn vẫn khỏe mạnh, truyền thuyết nói hắn đã là siêu cấp Vũ Giả đạt đến trình độ Kiếm Thần rồi, có điều không có chứng cứ xác thực thôi. Không nghĩ tới hắn lại là thúc tổ của ta!

"Không sai, lần đó chính là lần thành danh của hắn!" Ông nội cười nói: "Không nghĩ tới chứ gì?"

"Không nghĩ tới! Thật sự rất ngoài ý muốn, có điều người khác cũng không rõ ràng thân phận của hắn sao?" Bần đạo kỳ quái hỏi: "Thân phận của hắn cũng không phải là khó đoán a? Lần thành danh của hắn nhìn là biết báo thù ngay, từ đó mà đoán thì ai cũng biết là hắn chứ? Dù sao cao thủ như thế không thấy nhiều lắm?"

"Ha hả! Lúc chúng ta đi cứu hắn, để lại một cổ thi thể giả thành hắn, mọi người đều nghĩ hắn đã chết, hơn nữa chuyện báo thù kia cũng là rất nhiều năm sau rồi, ai còn đoán được?"

"Vậy sao ngài biết được?" Bần đạo đột nhiên hiểu ra, nói: "Chẳng lẽ các ngươi có liên hệ với nhau?"

"Ha hả! Không có hắn hỗ trợ, một cái tàn phế như ta có thể ở cảnh nội của địch quốc giết trở về sao?" Ông nội nói: "Lúc ấy vì giúp ta, hắn ra tay liên tục hơn mười lần, giết toàn bộ tướng lãnh địch nhân, bất quá vì hành động này độ khó khăn rất cao nên hắn cũng bị thương không nhẹ. Lúc ấy chúng ta gặp mặt lại một lần!"

"Thật sự rất ngoài ý muốn, không nghĩ đến ngũ đại cường giả cao nhất đại lục đều có liên hệ với nhà chúng ta!" Bần đạo không khỏi cảm thán nói.

"Đồ bỏ đi Kiếm Thần kia coi như xong, ta thà rằng không có liên hệ với hắn, nếu không sao ta lại tàn phế chứ?" Ông nội phẫn hận nói: "Ta với hắn bây giờ chỉ có hận thù mà thôi!"

"Nói đến chân của ngài! Ông nội, ta có thể trị liệu cho ngài!" Lúc này bần đạo mới nhớ ra mục đích đến đây!

"Thật sự?" Ông nội kích động nói: "Ngươi cũng giỡn ta?"

"Sẽ không, ta nào dám? Người xem!" Nói xong bần đạo lấy ra một lọ Tử Tinh Phong Hoàng mật tốt nhất.

Lần đó đi hang ổ của Tử Tinh Phong, tất cả mật ta lấy được đều bỏ vào trong một bình lớn một cân, sau khi trở về, mỗi bình lại chia làm 10 phần, cũng chia vào các lọ, có điều căn cứ cấp độ của mật nên bỏ vào những loại chai khác nhau mà thôi. Đương nhiên, vì số lọ cao cấp không đủ, phần lớn ta vẫn để trong cái bình lớn kia. Lúc này, riêng cái bình nhỏ ta đưa cho ông nội là được chế tác từ Thủy Hệ ma tinh thạch, cái chai không đã có giá trị mấy chục vạn rồi, không phải vì khoe khoang mà vì để bảo hộ tốt nó, bởi ma pháp nguyên tố trong cái loại mật này quả thật rất dư thừa! Thế nên có thể xuyên thấu qua mấy cái chai thường mà chạy mất. Chỉ có Thủy Hệ ma tinh thạch mới không làm ma pháp nguyên tố trong Tử Tinh Phong Hoàng mật tiêu tan.

"Đây là?" Ông nội nghi hoặc hỏi.

" Tử Tinh Phong Hoàng mật!" Bần đạo tự hào nói: "Ngài cũng phải giữ bí mật nha! Ngoài ngài ra, ta đưa cho mẫu thân và Vương hậu đều là Tử Tinh Phong Vương mật, kém cả một cái cấp bậc nha!"

Hai tay ông nội run rẩy cầm cái chai, thật lâu không nói câu gì, cuối cùng hắn ràn rụa nước mắt nói với ta: "Ngươi nhớ kỹ, không lâu sau đại lục sẽ có thêm một đại cường giả, cường giả này vĩnh viễn che chở ngươi!"

Da~! Rốt cục hôm nay bần đạo đã có một chút thu hoạch thật sự!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.