Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 613: Chương 613: Về nhà nghị sự






Ở thời điểm toàn bộ đại lục công khai lên án Giáo Đình, bần đạo đang cưỡi Cái Thứ thông qua cánh cửa không gian, trực tiếp trở lại nhà ở kinh đô Đại Hán. Nhìn thấy thân nhân xa cách lâu ngày, tất cả mọi người phi thường hưng phấn. Đặc biệt là mẫu thân, nàng kích động ôm ta khóc mãi không ngừng, làm cho mọi người thương cảm một trận. Ai da, trong lúc vô tình bận rộn, ta cũng có mấy năm không về thăm nhà rồi, thật là bất hiếu mà.

Sau đó ta nhìn thấy phụ thân và bốn vị ca ca, bộ dạng phụ thân vẫn như cũ không có thay đổi gì, chẳng qua là khí chất có trầm trọng thêm một chút, có cảm giác vững vàng hơn, lại có chút ít khí khái nho nhã, biến hóa khác hẳn trước kia. Đại khái là lần đó phụ thân được Quang Minh Ngọc cải tạo thân thể, cho nên sinh ra ảnh hưởng đặc thù. Thế nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất bộ dáng hắn bây giờ đã có cái loại phong phạm của đại gia chủ. Chung quy so với bộ dáng lỗ mãng trước kia thì tốt hơn nhiều.

Mẫu thân thì tựa như càng sống càng trẻ tuổi, dấu vết năm tháng ở trước mặt nàng tựa hồ không có chút ảnh hưởng, không thể lưu lại bất kỳ vết nhăn nào ở trên mặt nàng, xem ra ta hao tổn một đống lớn mật Tử Tinh Phong vương không có uổng phí mà, ít nhất dung nhan của mẫu thân đã chứng minh lòng hiếu thảo của ta, điểm này để cho ta cảm thấy được an ủi đôi chút.

Ta năm nay đã mười chín tuổi rồi, mấy vị ca ca cũng trở thành thanh niên hơn hai mươi tuổi. Đại ca hiện tại thân cao đạt đến mức độ kinh người, hai thước hai mươi (2m2)0, điển hình của một đại hán lưng hùm vai gấu, tuổi còn nhỏ mà khuôn mặt râu ria đầy đủ, cứng rắn y như cương châm. Vừa nhìn thấy ta liền nhiệt tình ôm một cái, người thua lỗ chính là ta, lực đạo hắn sử dụng quá lớn, đổi lại người khác chắc chắn là toàn thân nát bấy, ít nhất cũng phải gãy xương.

Đã sớm nghe người ta nói hiện tại hắn đã là cao thủ Hoàng kim sơ cấp. So với phụ thân ta còn sớm hơn rất nhiều, chính là Hoàng Kim Chiến Sĩ trẻ tuổi nhất trên đại lục. Dĩ nhiên thành tích này, ngoại trừ thiên phú của hắn ra, còn nhờ ta âm thầm chỉ đạo và đống lớn mật Tử Tinh Phong đắp vào người hắn. Mật Tử Tinh Phong mặc dù có hiệu quả tốt nhất đối với pháp sư, nhưng đối với chiến sĩ cũng có ích lợi không ít, mấu chốt là huynh đệ bọn họ ngày ngày đều ăn một bụng. Đồ bổ như vậy lấp vào, không xuất ra kỳ tích mới là lạ đó.

Nhị ca so với đại ca thì thấp hơn nửa cái đầu, hình dạng của hắn được di truyền từ mẫu thân, tuấn tú xinh đẹp y như một cô nương, thường xuyên bị các huynh đệ cười nhạo là mặt trắng nhỏ. Tam ca Tứ ca là anh em sinh đôi cao gần bằng Nhị ca, bộ dáng rất khả ái, giống như là tiểu hài tử luôn luôn xấu hổ. Ba người bọn họ hiện tại đã là chiến sĩ Bạch Ngân cao cấp, bất luận là thực lực hay văn hóa cũng thật sự có tài. Không giống như đại ca, thuộc loại tráng hán gặp chuyện là cứ đâm đầu vào dùng nắm đấm xử lý.

Các huynh đệ lâu ngày gặp lại tự nhiên là rất cao hứng, cơm tối trong nhà cố ý bày ra tiệc rượu. Cha mẹ đặc biệt để cho nhóm huynh đệ thoải mái chè chén, trên bàn rượu ai đến ta cũng không cự tuyệt, trực tiếp chuốc rượu bật ngửa tập thể bốn người bọn họ. Phụ thân và mẫu thân thấy vậy kinh ngạc trợn trắng mắt, bọn họ làm sao cũng không thể tưởng tượng được ta có tửu lượng này. Không biết là ta dùng đạo thuật ăn gian mới có biểu hiện hoành tráng thế này. Ăn xong một bữa cơm đoàn viên, bốn ca ca được người đỡ đi xuống, cha mẹ kéo ta vào trong mật thất, bắt đầu không ngừng hỏi chuyện tiến hành chiến trận sắp tới, tựa hồ là muốn moi hết tất cả bí mật của ta ra ngoài. Đầu tiên là phụ thân, thần sắc phức tạp đặt câu hỏi cho ta: "Này, tiểu ngũ, hôm nay ngươi cũng nên thành thật khai báo lai lịch của mình rồi chứ?"

"Lai lịch của ta?" Bần đạo tò mò hỏi: "Ta không phải từ trong bụng mẹ ta sinh ra sao? Ta từ khi bắt đầu xuất thế làm những chuyện gì các ngươi không rõ ràng lắm sao? Còn cần phải hỏi lai lịch ta? Thật là hết hiểu nổi."

"Ngươi bớt lắm mồm đi." Mụ mụ cười trách cứ: "Chúng ta hỏi ngươi, ngươi có phải là thần minh chuyển thế hay không?"

"Thần minh chuyển thế?" Bần đạo dở khóc dở cười hỏi: "Các ngươi làm sao lại hỏi như thế chứ? Có phải nghe lời đồn Giáo Đình nói ta là con của ma quỷ chuyển thế, hai người thật sự tin tưởng?"

"Không phải là do lời đồn này. Chúng ta hỏi ngươi có phải là thần minh hay không? Chứ không phải hỏi ngươi có phải ma quỷ hay không, thần minh và ma quỷ không giống nhau, ta tin tưởng hài tử của ta không phải là ma quỷ." Mụ mụ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hi vọng ngươi có thể nói thật rõ ràng cho ta nghe."

"Ngài làm sao lại đột nhiên nghĩ tới việc đó?" Bần đạo kỳ quái hỏi.

"Không phải là đột nhiên nghĩ tới, vấn đề này ta đã bị người khác hỏi không dưới một trăm lần rồi." Mụ mụ buồn bực nói: "Ban đầu ta cũng không tin, nhưng mà theo những biểu hiện kinh người của ngươi trước giờ, ta cũng không khỏi hoài nghi thân thế của ngươi. Nói cho mụ mụ nghe đi, ngươi đến tột cùng là thần minh chuyển thế hả?"

"Các ngươi làm sao lại hỏi ta như vậy đây?" Bần đạo cười híp mắt nói: "Ta chính là người bình thường thôi, tối đa cũng chỉ có một chút thông minh đầu chỉa xuống đất thôi."

"Ối giời đất ơi!" Phụ thân bất mãn lớn tiếng quát: "Ngươi vẫn giả bộ với ta hả? Người bình thường mà lúc ba tuổi đã có thể thu phục một đầu Đại Địa Chi Hùng làm sủng vật? Ngươi định cầm bánh nhân đậu xanh bảo là lương khô hả? Đây chính là ma thú còn lợi hại hơn Long Tộc đó!"

"Đúng đấy." Mẫu thân cũng gấp lên, nổi giận mắng: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói ngươi có chút xíu thông minh hả? Ngươi nói như vậy thì còn ai là thông minh ‘bự’ đây? Đại lục công nhận bốn đại danh tướng, ngay cả phụ thân ngươi ở bên trong đó, đã bị ngươi đánh bại ba người, ngươi mười hai tuổi lĩnh quân xuất chinh, lấy một quân đoàn làm chủ lực thế mà nhất cử chinh phục một vương quốc to bằng Đại Hán, thậm chí liên quân ba đại đế quốc cũng bị ngươi giải quyết dễ dàng."

"Ngươi khi đó chỉ có mười hai tuổi, đã nhận được danh hiệu Âm Hiểm Quân Thần uy chấn đại lục, được xưng là quân sự kỳ tài đệ nhất thiên hạ trước nay chưa từng có. Cho dù là quang huy của Nữ Vũ Thần cũng bởi vì sự tồn tại của ngươi mà mờ nhạt đi rất nhiều. Giống như chiến tích huy hoàng lần này, điểm thông minh nho nhỏ của ngươi cũng không khỏi thông minh cao qua đầu rồi sao?" Mụ mụ giống như là muốn phát tiết vậy, nói ra thật nhanh: "Ngươi nói ngươi thông minh nhỏ, vậy thì tất cả mọi người trên khắp đại lục toàn bộ đều là ngu ngốc rồi."

"Hắc hắc." Bần đạo lúng túng cười nói: "Ta chỉ là một phế vật bị phong ấn, thật ra có thành tích này chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, cũng chỉ là dựa Cái Thứ mới ~ "

"Câm miệng ~!" Phụ thân y như bị kích thích tức giận cắt đứt lời ta nói, giận đến cả người run run nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói ngươi là phế vật bị phong ấn? Ban đầu Giáo Đình bức hiếp hai vị Băng Hỏa công chúa, ép ngươi tranh đấu với bốn gã tuyệt thế cao thủ, ở dưới tình huống Cái Thứ bị bao vây, ngươi tự mình chiến đấu với tổ hợp cường đại bao gồm Đại Ma đạo sư, Kiếm Thần và siêu cấp khổ tu sĩ tạo, sau mười mấy phút đồng hồ kết quả lại là bọn họ một chết một thương, còn dư lại một người còn bị ngươi lấy ra vui đùa một trận."

"Ba tên đó ta đánh không lại tên nào, trong đó Yêu kiếm và Mễ Nặc Á lại càng khó chơi, có 10 người như ta cùng lên cũng vô ích. Ngươi lại có thể một mình đánh bại ba người bọn họ." Phụ thân buồn bực cơ hồ muốn phát điên, hắn oán hận nói: "Ngươi nếu gọi là phế vật, vậy cho cha ngươi hỏi một câu, cha ngươi tính là cái gì đây? Phế vật trong phế vật, hay là người ngu ngốc trong một đống ngu ngốc?"

"Vận khí, chỉ là vận khí mà thôi." Bần đạo thấy phụ thân đang buồn bực vô cùng, chỉ biết lên tiếng khuyên lơn: "Ta lúc ấy cũng bị người ta đuổi chạy, thế nhưng vận khí tốt mới không có thua thôi mà, nếu thật sự đánh một trận công bình ta cũng chưa chắc thắng."

"Ngươi còn muốn lừa dối sao?" Mẫu thân lại tiếp lời, mở miệng phản bác "Khi ngươi ở Hoắc Phúc đế quốc, trước sau bị hai vị Thiên sứ sáu cánh đuổi giết, bọn họ ở trong mắt những người phàm tục chúng ta chính là tồn tại như thần minh vô địch. Bọn họ muốn giết ngươi nào, người đó còn có cơ hội chạy trốn? Nhưng mà kết quả thế nào? Hiện tại ngươi còn đang đứng trước mặt ta đây, một cọng lông cũng không thiếu, hai vị thiên sứ thì lại mất tích."

"Trời đất, ngươi đừng nói với ta đây cũng là vận khí. Mẹ ngươi dù có ngu ngốc cỡ nào tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện này." Mẫu thân cười khổ nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói là chưa chắc thắng, theo như vậy suy tính lên, dù là có một trăm gã Mễ Nặc Á lại đến khiêu chiến cũng chỉ bị ngược đãi mà thôi."

"Hắc hắc, cái này..." Bần đạo lúc này mới phát giác, thì ra trong lúc vô tình ta đã làm nhiều đại sự kinh thiên động như vậy. Khiến cho hiện tại muốn nói sạo cũng không thể sạo nổi.

"Cái gì là cái này cái kia…, ngươi bớt nói nhảm. Nhanh chóng nói thật cho ta nghe." Phụ thân tức giận thúc giục.

"Ai..." Bần đạo thở dài một tiếng, nói: "Phụ thân, mẫu thân. Xin thứ cho hài nhi bất hiếu, có một số việc bây giờ nói thì còn quá sớm. Ta bảo đảm sau này các ngươi sẽ minh bạch chân tướng, nhưng mà tuyệt đối không phải là hiện tại. Hiện tại các ngươi chỉ cần biết rằng ta là Long Thanh Thiên, con trai của các ngươi là tốt rồi, hơn nữa, bất luận sau này sự tình có phát triển như thế nào, ta vĩnh viễn cũng sẽ là con trai của các ngươi."

Dù thế nào đi nữa, ta cũng là do mẫu thân hoài thai tháng mười, sinh dưỡng đến lớn lên như bây giờ, cho dù sau này bần đạo trở thành đại la kim tiên cũng nhất định sẽ nhận thức hai người cha mẹ này, gia này tộc. Một đời luân hồi, bọn họ cấp cho ta tấm lòng từ ái là tài phú ta cả đời theo đuổi, không có ở trong cuồn cuộn hồng trần đi một vòng mà muốn đỉnh thiên lập địa quả thực chính là người si nói mộng. Nếu như có một ngày ta thật sự có thể thành tựu thiên đạo chí tôn, đạt tới tài nghệ cấp bậc như ân sư ta, vậy thì công lao của kinh nghiệm luân hồi quý báu lần này sẽ không thể bỏ qua.

"Hài tử tốt, vậy mụ mụ không hỏi nữa." Mẫu thân giơ tay kéo ta qua, không ngừng nức nở nói: "Mụ mụ chỉ sợ ngươi ngày nào đó muốn bỏ ta đi, mụ mụ không nỡ rời xa ngươi thôi."

"Không thể nào, không thể. Ta không sẽ rời khỏi mẫu thân." Bần đạo vội vàng khuyên lơn. Thế nhưng trong lòng ta cũng biết, điều này hiển nhiên là không có khả năng, bất luận chuyện tình như thế nào ta cũng phải làm, không thể nào cả ngày coi chừng cha mẹ, thế nhưng thường về thăm nhà thì vẫn có thể làm được.

"Được rồi, được rồi." Phụ thân cũng khuyên nhủ: "Con cái trưởng thành rồi thì nên để cho hắn tự do, ngươi kéo hắn lại chính là hại hắn. Chúng ta nên thừa cơ hội này nói một vài chuyện đứng đắn đã."

"Gì? Hài tử của ta sẽ phải ở bên cạnh ta, cần ngươi để ý làm gì?" Mẫu thân mặc dù ngoài miệng nói như vậy, bất quá vẫn thả ta ra, nói: "Hài tử ngoan, đi đi, chỉ cần lâu lâu nhớ tới cái nhà này, trở lại thăm ta là được."

"Ha hả, yên tâm đi, người xem ta bây giờ không phải đã trở về đó sao?" Bần đạo mỉm cười an ủi, sau đó hỏi phụ thân: "Ngài có chính sự tìm ta?"

"Còn không phải là bảo tọa hoàng đế của Đại Hán đế quốc sao?" Phụ thân buồn bực nói: "Hiện tại rất nhiều người đều muốn chúng ta ngồi lên ngai vàng, nhưng mà ta cuối cùng vẫn ngượng ngùng khi chiếm ngôi vị hoàng đế của cháu ngoại. Hơn nữa, thật ra ta không có hứng thú với cái ghế kia mà? Chuyện tình nếu như đã tới một bước này, ngươi tự mình đảm đương được không?"

"Ta không có hứng thú." Bần đạo một lời từ chối luôn, sau đó hỏi: "Ở trong Đại Hán đế quốc, mọi người phản ứng như thế nào? Ai ủng hộ, ai phản đối?"

"Ủng hộ thì quá nhiều, từ ba đại thế gia cho đến quân đội địa phương, chính phủ, cơ hồ không có ai phản đối. Thậm chí lãnh chủ Tây Phương Thập Nhị Lĩnh trước nay vẫn muốn độc lập cũng tỏ vẻ ủng hộ, nguyện ý phái con tin đến gia tộc chúng ta để tỏ lòng trung thành rõ ràng."

Phụ thân cười khổ nói: "Trên căn bản, trong tay chúng ta đã nắm giữ 80% quân quyền và gần 70% hành chính quyền của Đại Hán đế quốc, mấy phần không có nắm giữ kia đa số chỉ để ngắm chơi mà thôi, chân chính chịu thần phục hoàng thất có lẽ còn hiếm hơn cả lông phượng và sừng lân. Chúng ta mà muốn tạo phản quả thực chỉ cần một câu nói."

"Tình huống bên Hoàng gia cận vệ quân thế nào?" Bần đạo hỏi: "Còn có bao nhiêu quân đội trung với hoàng thất?"

"Chỉ có một chi sư đoàn do thành viên hoàng thất tạo thành còn đang nằm trên tay hoàng đế bệ hạ, những quân đoàn khác nếu không thần phục chúng ta cũng chọn lựa thái độ đứng ở trung gian, trên căn bản đã không còn nghe hoàng đế hiệu lệnh nữa rồi." Phụ thân cười khổ nói: "Ta thật sự không nghĩ tới, thì ra chuyện tạo phản lại đơn giản như vậy nhỉ?"

"Thôi đi, chuyện dễ làm cũng không phải là công lao của ngươi đâu!" Bần đạo cười nói: "Nếu như bên ngoài không có trăm vạn đại quân tinh nhuệ, ai lại đi vứt bỏ hoàng đế ngược lại ủng hộ ngươi? Nguyên nhân hiện tại bọn họ đang ủng hộ ngươi chỉ có một, đơn giản là sợ chúng ta giết thẳng vào hoàng đô tiện tay xử lý bọn họ luôn mà thôi, bọn họ hoàn toàn là vì bảo vệ lợi ích của mình mới không thể không hợp tác với chúng ta."

"Ha hả, việc này ta cũng rõ ràng, nhưng mà quân đội phía ngoài của chúng ta giống như bong bóng bị thổi hơi vậy, tí tách lắc lư vài cái là xông ra một đống, đến hiện tại ta cũng không có suy nghĩ cẩn thận qua, vì sao chỉ ngắn ngủn thời gian mấy năm, quân đội của ta từ vài chục vạn lại sinh sản mãnh liệt biến thành mấy trăm vạn đây?" Phụ thân dở khóc dở cười nói: "Quả thực y như nằm mơ. "

"Ha ha." Ta và mẫu thân cùng nhau cười lớn lên. Sau đó ta mới hỏi: "Như vậy cô cô và lão hoàng đế kia có ý định gì?"

"Bọn họ đang rất sợ hãi, bởi vì bất kỳ một ông vua nào trong lịch sử mất nước đều có kết quả không tốt cả." Phụ thân bất đắc dĩ nói: "Cô cô ngươi thậm chí từng tới cầu khẩn ta, muốn ta thả cho bọn họ một con ngựa, nàng thậm chí nguyện ý bảo nhi tử chủ động bỏ qua ngôi vị hoàng đế. Ai dà, lúc ấy ta còn tỏ thái độ sẽ không động đến bọn họ, hơn nữa cũng sẽ không tạo phản."

"Ngài đây là lòng dạ đàn bà." Bần đạo không chút khách khí nói: "Chính trị là tàn khốc nhất, không có một tia thân tình nào ở trong đó được hết. Ta đánh cuộc với ngài, chỉ cần ngài dâng lên toàn bộ quân quyền, không tới nửa năm Long gia sẽ biến mất ở trên đại lục."

"Có nghiêm trọng như thế không?" Phụ thân nghi ngờ hỏi.

"Đây là khẳng định, ngài ngàn vạn lần không nên làm chuyện ngu xuẩn, thử nghĩ đến gia tộc một chút đi, thử nghĩ xem mẫu thân của ta và các ca ca chết thảm ra sao dưới cái dao mổ trước kia." Bần đạo tận tình khuyên bảo.

"Ta đây nếu như không giao quân quyền cũng không tạo phản thì như thế nào?" Phụ thân hỏi.

"Ngài có thể bảo đảm ngài không tạo phản, nhìn bộ dáng đại ca của ta cũng là người đàng hoàng, nhưng mà ai có thể bảo đảm nhi tử của đại ca sẽ không tạo phản, hoặc là cháu hắn sẽ không tạo phản?" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần có một người muốn tạo phản, như vậy chỉ sợ hắn sẽ mang cả gia tộc ra triệt để thanh tẩy. Chẳng lẽ đây là kết cục ngài nguyện ý nhìn thấy sao?"

"Vậy ngươi nói ta phải làm gì đây?" Phụ thân hỏi: "Tạo phản? Giết thân muội muội và cháu ngoại trai của ta? Ta đây làm không được."

"Ta có một biện pháp tốt vẹn toàn đôi bên." Bần đạo cười híp mắt nói.

"Nói mau? Còn ngây người ra làm gì?" Phụ thân vội vàng thúc giục.

"Ái Đức Hoa gia tộc khởi nguyên từ mười hai hành tỉnh phía tây Đại Hán, hiện tại mười hai hành tỉnh ở đó được một nhánh lẻ có quan hệ huyết thống Ái Đức Hoa gia tộc phân chia, trước kia luôn lên tiếng muốn được độc lập, vì thế Đại Hán phải vội vã đưa quân đoàn Chu Tước ra đó để uy hiếp." Bần đạo cười nói: "Chúng ta vì sao không thu hồi lãnh địa mười hai hành tỉnh rồi giao cho Đại Hán hoàng đế hiện tại đi xử lý, để cho hắn an tâm làm một vị lãnh chủ không tốt hơn sao?"

"Như vậy cũng được hả?" Phụ thân kinh ngạc hỏi: "Chuyện đó và tạo phản không có khác gì lắm, ta đã đáp ứng với muội muội, làm thế thì sẽ giải thích với cô cô ngươi ra sao đây?"

"Ngài đáp ứng có ích lợi gì? Ca ca của ta không có đáp ứng mà?" Bần đạo cười nói: "Rồi lại nói, ngài còn chưa có hỏi qua ý mẫu thân của ta đó? Làm như vậy chung quy vẫn đỡ hơn việc hai nhà dùng binh đao gặp nhau, giết cho máu chảy thành sông, đúng không?"

"Ta sẽ đi nói chuyện với Hoàng thái hậu." Mẫu thân dứt khoát đứng lên nói: "Chuyện đã đến một bước này, lại trì hoãn xuống cũng không có lợi với bên nào cả. Giáo Đình đại quân đã sắp tới gần rồi, vào lúc này chúng ta phải xử lý cho xong tranh đấu bên trong Đại Hán quốc, hoàn toàn nắm giữ quân quyền, nếu không một khi chúng ta bại, cả Long gia cũng sẽ xong xuôi theo, thậm chí còn làm liên lụy đến Tinh Linh tộc. Chúng ta không thể có bất kỳ do dự nào nữa!"

Nói xong, nàng không nhìn giờ giấc lúc này, đi thẳng ra khỏi cửa phòng hướng về nơi cô cô ở. Bần đạo mỉm cười gật đầu, trong lòng âm thầm bội phục, vào lúc này mẫu thân rốt cục hoàn toàn hiển lộ ra nàng tính quả cảm kiên nghị, gặp đại sự nên làm thì làm cho dứt khoát. Thật không hỗ là trưởng công chúa Tinh linh tộc.

"Ngươi nghĩ bọn họ có đáp ứng không?" Phụ thân quay qua hỏi ta.

"Nhất định sẽ đáp ứng, hơn nữa còn cầu mà không được đó." Bần đạo cười nói: "Yên tâm đi, hết thảy sẽ rất thuận lợi, ngày mai ta sẽ lên đường đi Tây Phương Thập Nhị Lĩnh, hiện tại ngài chuẩn bị cho ta một phần mệnh lệnh, ta thuận tiện giúp ngài xử lý cho xong mấy tên lãnh chủ kia."

"Được rồi." Phụ thân bất đắc dĩ nói: "Có lẽ làm như ngươi nói mới thật sự là đúng đắn, đối với bọn họ mà nói đây là một kết quả không tệ rồi, lãnh địa của mười hai hành tỉnh đã đủ cho bọn họ áo cơm không lo, yên ổn hưởng thụ nửa đời sau rồi." Nói xong hắn xoay người định đi lại bị ta gọi lại.

"Chờ một chút." Bần đạo đột nhiên nhớ tới một việc, ta nói: "Cô cô có hai nhi tử, ngài chia mười hai hành tỉnh ra làm hai phần, mỗi người sáu tỉnh, như vậy mới gọi là công bình."

Phụ thân hiện tại đã không còn mông muội nữa, hơi suy tư một lát lập tức hiểu ra dụng ý của ta, chỉ vào lỗ mũi của ta cười mắng: "Ngươi ~ đủ gian trá." Nói xong xoay người đi luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.