Bần đạo lấy ba kiện pháp bảo tạm thời ngăn cản mười mấy pháp khí của Thiên Chiếu và Tu Tả, mặc dù nhìn vào hơi bị dồn dập, thật ra chỉ là hữu kinh vô hiểm. Dù sao bảo bối của ta phẩm chất rất cao, kỹ xảo khống chế ta đây cũng hơn xa hai tên kia. Nếu như ta nguyện ý, bây giờ cho phân thân điều động Hạo Thiên thần kiếm gia nhập vào vòng chiến, bảo đảm có thể phá hủy hết thảy pháp bảo cấp thấp của bọn hắn. Ngay cả Hóa Huyết Đao cũng không ngăn được, chẳng qua là ta có mưu đồ khác, cho nên tạm thời nhịn xuống.
Bần đạo có thể nhịn nhưng Vong Ưu không nhịn được, ngay khi Thiên Chiếu phát động công kích, đồng thời Vong Ưu cũng lấy ra thủ đoạn đặc biệt của mình. Đừng quên nàng chính là một vị pháp sư siêu cấp, mặc dù nàng để Uy Na ở trong Thiên Không Thành, nhưng mà chỉ bằng vào nàng ma lực của mình phát động pháp thuật tuyệt đối đủ để Thiên Chiếu và Tu Tả phiền toái rồi.
Vong Ưu mặt mày nghiêm túc giơ cao cánh tay phải, lớn tiếng ngâm tụng chú ngữ: " Cực lam cực hàn đến từ Ma thần đến từ vô tận thâm uyên, lắng nghe chủ nhân kêu gọi, lấy danh nghĩa của ta - nữ thần Trí Tuệ Athena, mệnh lệnh cho ngươi hiển lộ uy năng, ra đi, Cực Linh Băng Đấu – Phá cho ta!"
Theo sau chú ngữ Vong Ưu kết thúc, bầu trời đột nhiên bị một tầng quang mang màu lam quỷ dị bao phủ, tiếp theo là nhiệt độ chung quanh chúng ta đột nhiên hạ thấp xuống, trong phương viên vài chục dặm tất cả Thiên quỷ, cây cối, nham thạch dưới mặt đất cơ hồ trong nháy mắt bị đóng thành khối băng. Mặc dù đạo pháp thuật cấp mười tám này bao phủ phạm vi quá lớn, uy lực hơi hạ thấp một chút, cho nên không thể giết chết sạch sẽ Thiên quỷ, thế nhưng phần lớn đều bị đả thương nặng, bọn chúng trực tiếp mất đi năng lực hành động.
Mà đây chỉ là mới bắt đầu, Vong Ưu không ngừng lại một chút nào, bắt đầu ngâm tụng chú ngữ khác: "Gầm thét lên, cười vui lên, hỡi Tinh linh gió, lấy danh nghĩa của ta - nữ thần Trí Tuệ Athena, mệnh lệnh cho các ngươi bày ra uy năng, ra đi, Cuồng Bạo Long Quyển Phong!"
Lần này tràng diện quá kinh khủng rồi, một luồng vòi rồng to lớn vài chục dặm trong nháy mắt đột ngột hình thành. Luồng vòi rồng này mạnh mẽ đến mức cuồng bạo, tốc độ gió xoáy cao dọa người, những khối băng ở trong phạm vi của nó, nào là cây cối, nham thạch, Thiên quỷ đều bị cuốn lên trời. Mà ở trung tâm Long Quyển Phong chính là vị trí Tu Tả và Thiên Chiếu, luồng gió xoáy lại càng tàn bạo, dòng xoáy cuốn tất cả mọi thứ bên trong nó đập lên trên thân thể to lớn của Tu Tả.
Một hai cái tự nhiên Tu Tả không để ý, nhưng mà mọi thứ bên trong phương viên vài chục dặm quả thực quá nhiều, tất cả bay múa lên che khuất cả bầu trời. Trong đó các thứ đủ kích cỡ, từ vài thước cho đến vài chục thước, hàng trăm hàng vạn vật bị pháp thuật đóng băng lại nên cực kỳ cứng rắn. Toàn bộ bị vòi rồng cuồng bạo tiến hành gia tốc, khiến cho chúng nó có lực phá hoại vô cùng kinh khủng.
Nhất là đám rừng tùng ở trên núi, hiện tại mỗi cây giống như từng mũi khoan sắt ở gió xoáy gia tốc, hung bạo bắn về phía Tu Tả, ở bên trong phương viên vài chục dặm số lượng cây tùng không có dưới hàng vạn. Chỉ nhìn tình thế đã đủ kinh người rồi.
Tu Tả tự nhiên biết nó lợi hại, lúc ấy hắn bị dọa cho sợ đến không nhỏ, mau chóng bỏ qua khống chế pháp bảo, tám đầu toàn lực bố trí lá chắn ma pháp phòng ngự chuẩn bị nghênh đón tập kích.
Theo một trận thanh âm rầm rầm vang lên, chỉ vài phút đồng hồ trôi qua những đồ vật kia đều bị ma pháp lá chắn của Tu Tả phản chấn thành phấn vụn. Rốt cuộc không hổ danh Tu Tả Chi Nam, không hỗ là thần thú thượng cổ, đối mặt tập kích cường hãn như thế hắn vẫn có khả năng đón đỡ xuống. Mặc dù có vẻ chật vật nhưng ngay cả lá chắn ma pháp cũng không có bị phá, có thể thấy được hắn vẫn còn dư lực.
Bởi vì hắn phân thần cấp cho bần đạo một cơ hội tốt, ta liên tiếp thu lấy năm sáu pháp bảo mà hắn không kịp thời chỉ huy. Tu Tả thấy vậy đau lòng một trận, hai con ngươi tức giận đã sắp rớt xuống đất, tuy nhiên hắn vẫn còn phải lưu tâm chống đỡ lá chắn ma pháp, chỉ đành trơ mắt nhìn ta thu đồ của hắn mà không có một biện pháp nào cả. Về phần Thiên Chiếu chỉ đủ lực giữ gìn Hóa Huyết Đao, căn bản đừng vọng tưởng ngăn trở ta, luận về kỹ xảo sử dụng pháp bảo hai người bọn chúng có vỗ ngựa cũng không so bì được với tiên nhân chính tông như ta. Nói tới cũng thật buồn cười, bọn chúng không dùng pháp thuật đặc biệt của bản thân đối kháng với ta, thế mà lại cùng ta chơi trò pháp bảo. Ông trời ơi, đây không phải là đùa bỡn đại đao trước mặt Quan công, tự rước lấy nhục sao?
Lúc này Vong Ưu vẫn không có dừng lại, nàng vừa duy trì Long Quyển Phong tiếp tục gia tốc vừa chuẩn bị pháp thuật thứ ba, chính là Thiên Duẩn Thiên Tầm. Đó là pháp thuật cực kỳ quỷ dị, bởi vì còn phải duy trì Long Quyển Phong cho nên tốc độ thi triển tương đối chậm. Vào lúc này, vừa vặn những thứ đồ vật đóng băng kia đã bị hao tổn không còn. Chỉ thấy Vong Ưu duỗi tay ra, bàn tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước, quát lên: "Thiên Duẩn Thiên Tầm, lên!"
Tiếp theo, trên mặt đất trong phương viên vài chục dặm đột nhiên mọc lên vô số cọc đá dày mấy chục thước, cọc đá này lóe ra ánh sáng đen nhánh, có độ sáng bóng kim khí, vừa nhìn cũng cứng rắn kinh người. Hơn nữa mũi nhọn của chúng đặc biệt sắc bén, cả đám vừa mọc lên y như vật sống vậy, lập tức quay đầu đâm về Tu Tả. Nếu nói đến Thiên Duẩn là chỉ hình dáng như cọc đá bén nhọn này, mà hai chữ Thiên Tầm lại là bọn chúng có khả năng tự phát động tìm kiếm mục tiêu tiến hành công kích.
Một đám cọc đá dày mấy chục thước uốn lượn như rắn, mỗi cọc nặng tới vài tấn, tốc độ lao tới không quá nhanh, thế nhưng hiện tại nhờ có vòi rồng tồn tại hỗ trợ gia tốc, vì thế tốc độ chúng nó tăng lên kinh người. Một đám lóe ra ánh sáng sắc bén đâm thẳng tới hộ thuẫn ma pháp của Tu Tả. Trên thực tế số lượng nhóm cọc đá này hơn xa một ngàn, toàn bộ từ trong lòng đất xông tới, trong vòng mười mấy giây cũng có tới vài chục vạn cọc đá xuất hiện, cả bầu trời cũng bị che khuất.
Tu Tả thi triển lá chắn ma pháp tuy mạnh nhưng cũng không thể nào tiếp nhận hai đợt công kích liên tiếp như thế, chỉ thoáng cái lá chắn ma pháp bị hao tổn hơn phân nửa năng lượng, lúc này đám cọc đá càng thêm hung mãnh, hắn sắp sửa không chịu được. Ngắn ngủn vài giây sau, lá chắn ma pháp của Tu Tả bị đám phá tan tành, Thiên Chiếu bất đắc dĩ gắng gượng phóng ra một cái hộ thuẫn khác. Nhưng mà lá chắn ma pháp của nàng không thích hợp bảo vệ thân thể dài tới mấy trăm mét của Bát Kỳ Đại Xà, chỉ chốc lát sau cũng bị phá vỡ luôn. Tiếp theo, những cọc đá kia bắt đầu tạo ra vết thương trên người Tu Tả, từng cái từng cái đục ra một đống lỗ thủng thật to. Một số còn lại trực tiếp khoét sâu vào trong thân hắn. Trong nháy mắt trên người Tu Tả cắm đầy cọc đá bén nhọn, giống như là gai đá mọc trên người hắn vậy. Hắn không ngừng khóc thét giãy dụa thân thể hòng phá gãy chúng nó..
Cũng may Thiên Chiếu vóc người nhỏ bé không có bị thương tổn gì, cho dù có cọc đá tiếp cận cũng bị nàng dùng Thiên Ma Hóa Huyết Đao đánh nát. Thế nhưng, khi nàng dùng Thiên Ma Hóa Huyết Đao tự vệ, lúc đó chính là cơ hội của ta. Không có Thiên Ma Hóa Huyết Đao kiềm chế, bần đạo cuối cùng có thể tùy ý ra tay, ta vùi đầu vào công việc thu nhận bảo bối, không qua một hồi mười mấy kiện pháp bảo tà môn của Tu Tả đều chui vào trong túi của ta. Khà khà, thật sự là sảng khoái, cũng chỉ có hạng kém cỏi như Tu Tả mới có khả năng bị ta thừa dịp cướp đoạt mà thôi. Nếu đổi lại là Đông Phương tu sĩ, ta đây có lợi hại hơn cũng khó mà cướp được một kiện bảo bối. Hắc hắc, đúng là tính cách quyết định vận mệnh mà.
Trận chiến đến một bước này chúng ta đã đại chiếm thượng phong, Tu Tả và Thiên Chiếu lại đang chật vật vô cùng, song cơn ác mộng của bọn họ giờ mới bắt đầu. Bởi vì lúc này Vong Ưu bỏ đi việc khống chế Long Quyển Phong và Thiên Duẩn Thiên Tầm, để cả hai đạo pháp thuật dựa theo quán tính mà hành động, bản thân Vong Ưu dùng toàn lực chuẩn bị pháp thuật thứ tư.
"Đến từ vô tận địa ngục thâm uyên, Hỏa thần Phật La Y Đặc lắng nghe chủ nhân kêu gọi, lấy danh nghĩa nữ thần Athena, mệnh lệnh cho ngươi hiển lộ uy năng. Ra đi, Ngục Dung Hạch Bạo ~!" Vong Ưu hưng phấn hô lên.
Bần đạo vừa nghe nhất thời choáng váng, cái này hình như là cấm chú cấp hai mươi mà. Đúng lý ra chủ thần cấp một ít nhất phải mang theo một đoàn pháp sư chuẩn bị mấy canh giờ mới có khả năng thi triển ra, không biết Vong Ưu làm thế nào mà chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủn đã phóng ra được, đại khái là thu hoạch khi trao đổi với nữ thần Nguyên Tố nhỉ?
Bất kể nói thế nào, lực lượng pháp thuật này là vô cùng biến thái, bần đạo nhanh chóng nghĩ tới việc lùi ra thật xa tránh bị ngộ thương. Nghĩ tới đây ta vội vàng ôm lấy Vong Ưu rời xa Tu Tả và Thiên Chiếu. Mà bần đạo vừa đụng vào thân thể Vong Ưu liền biết nàng đã hư thoát ma lực, lúc này nếu không có ta hỗ trợ, nàng chắc chắn sẽ bị pháp thuật của mình đốt thành tro bụi.
Thấy nàng liều mạng như vậy, bần đạo nhịn không được cười khổ nói: "Không đến nổi liều mạng như vậy chứ?"
"Hì hì." Vong Ưu không thèm quan tâm cười nói: "Tại sao là liều mạng? Ta cũng biết phu quân không thể nào bỏ ta lại chạy trốn một mình mà!"
"Nhưng mà không đến mức phải vận dụng pháp thuật cấp hai mươi chứ?" Bần đạo cười khổ nói: "Làm như thế chỉ riêng ma lực cắn trả đã có thể khiến cho nàng mệt mỏi hơn nửa tháng rồi."
"Hì hì, ta bất kể, người ta kiềm nén thời gian dài như vậy chưa từng thống khoái đánh một trận nào, hôm nay đụng mặt thù nhân tại sao đánh cho tận hứng chứ?" Vong Ưu hưng phấn nói: "Lần này tự mình ta giết chết hai người bọn chúng. Tốt, ha ha, thật sự là sảng khoái."
Bần đạo nhìn nàng hưng phấn cũng là không đành lòng trách cứ nữa, chẳng qua ta tò mò hỏi: "Nàng làm thế nào đó? Nếu như nàng mạnh mẽ như vậy, ta đây có lẽ đánh không lại rồi."
"Hì hì, chàng đừng có khiêm nhường, cho dù không dùng đến bảo bối ta cũng không phải là đối thủ của chàng đâu, ta hận cái miễn dịch lửa chết tiệt của chàng mà." Vong Ưu nói: "Nó làm cho pháp thuật sở trường của ta đối với chàng không có một chút tác dụng."
"Không nên nói sang chuyện khác." Bần đạo lập tức cải chính.
Vừa lúc đó, không gian chung quanh chúng ta bị một đạo hồng quang hoàn toàn bao phủ, nhiệt độ tăng lên rất cao. Bần đạo thông qua thần thức có thể phát hiện phía dưới mặt đất trong nháy mắt đã bị hoá khí, hồi sau tầng đất phía dưới sâu biến thành dung nham. Mười mấy giây sau, phía sau chúng ta đột nhiên vọt tới một trận sóng xung kích mãnh liệt, ta dùng Phật Tổ Kim Liên phòng ngự thế mà gần như chịu không nỗi, vòng Phật quang vàng kim chớp tắt cực kỳ nguy hiểm, tựa như sắp hỏng mất tới nơi rồi. Bần đạo vội vàng gia tăng linh lực mới miễn cưỡng kháng trụ được. Về phần dòng dung nham phía dưới bị làn xung kích dao động nhấc lên cao cao, tựa như sóng thần cao mấy trăm mét phóng ra xa.
Mặc dù chúng ta đã cách vụ nổ mấy chục dặm, tuy nhiên vẫn có thể cảm nhận được uy lực của nó, về phần nổ tung như thế nào thì để cho hai người ở trong đó hưởng thụ đi.
Đợi cho vụ nổ qua đi, bần đạo và Vong Ưu không hề vội vã quay lại xem xét, bởi vì nơi đó nhiệt độ quá cao, nguyên vùng đất đã bị nổ thành cái hố sâu vài dặm, các loại khí nóng còn đang không ngừng phun trào, nhất thời không nên qua đó làm gì, lát sau ta để cho phân thân chậm chạp bay tới thăm dò nhìn tình huống.
"Cấm chú cấp hai mươi thật đúng là cường hãn." Bần đạo nhìn cảnh tượng trước mắt, ngạc nhiên hỏi: "Còn không mau nói nàng làm thế nào mới được?"
"Hì hì, thật ra cũng không có gì." Vong Ưu cười nói: "Còn phải đa tạ ngọc Như Ý mà chàng đưa cho ta, nữ thần Nguyên Tố vừa nhìn thấy liền nói cho ta biết công dụng chính của nó. Đó chính là hy sinh Tự Bạo phi trùng để gia tăng ma lực chủ nhân, từ đó có thể tăng nhanh tốc độ thi triển pháp thuật, còn có thể tiết kiệm nhân lực. Ta lúc nãy hy sinh hơn một vạn con Tự Bạo phi trùng mới trong thời gian ngắn thả ra pháp thuật mạnh như vậy. Ta bây giờ mới biết được, trang bị tốt có thể đè chết người nha. Ban đầu chàng ở trong Tam Hại có thực lực yếu nhất, tuy nhiên bằng vào ba món bảo bối lại trở thành người có lực chiến đấu dũng mãnh gần bằng con khỉ kia, chính ta cũng so không nổi, thật là chán ghét."
"...." Bần đạo im lặng.
Đột nhiên, vào lúc đó, phân thân của ta truyền tới một tin tức khó chịu, dường như Tu Tả và Thiên Chiếu chỉ bị thương chứ không chết. Hơn nữa còn đủ lực đánh tiếp một trận. Bần đạo nhận được thì cả kinh, vội vàng mang theo Vong Ưu bay qua, chỉ thấy bộ dạng Tu Tả và Thiên Chiếu chật vật không chịu nổi, nhưng mà tinh thần không kém lắm. Thân thể Tu Tả thu nhỏ lại chỉ còn hơn mười thước, trên người vết thương chồng chất, ngay cả đầu cũng rớt mất ba cái, nhưng mà hắn vẫn mạnh mẽ nhìn ta thị uy. Sắc mặt Thiên Chiếu tái nhợt y như người chết, trên người lại không có vết thương nào lộ ra, thân thể nàng ta vẫn cắm trên người Tu Tả như cũ.
Thế nhưng, bần đạo phát giác ra bọn họ có chỗ không đúng, đó chính là Thiên Ma Hóa Huyết Đao. Lúc này Thiên Ma Hóa Huyết Đao đang run rẩy phiêu phù giữa không trung. Trên thân đao có một vết nứt nám đen. Hiển nhiên, lúc nãy trong lúc nguy cơ Thiên Chiếu đã phóng to nó lên cứng rắn ngăn cản cấm chú cấp hai mươi của Vong Ưu. Mà bản thân hắn và Thiên Chiếu thì thu nhỏ lại trốn ở phía sau Thiên Ma Hóa Huyết Đao, do đó tránh được một kiếp. Thế nhưng, Thiên Ma Hóa Huyết Đao chỉ có có thể ngăn cản công kích chính diện, khi pháp thuật nổ tung bao phủ toàn bộ phương viên trăm dặm, vòng qua vòng phòng ngự của Thiên Ma Hóa Huyết Đao dư ba uy lực vẫn tạo thành thương tổn không nhỏ cho bọn hắn.
Thiên Ma Hóa Huyết Đao là bảo bối nổi danh, không ngờ hôm nay lại bị người ta lấy ra làm tấm chắn, quả thực quá mức lãng phí. Bần đạo nhìn thấy cũng ủy khuất thay cho nó. Mặc dù lấy bản thân Thiên Ma Hóa Huyết Đao làm bằng gỗ cực phẩm, chống đỡ lực nổ tung vài chục lần cũng không có vấn đề. Nhưng mà, mỗi lần như thế sẽ tạo thành thương tổn vĩnh cửu. Ít nhất lần này bị đánh nứt, không có thời gian mười năm tu dưỡng cũng đừng mong khôi phục uy lực đến thời kỳ toàn thịnh. Hơn nữa, bây giờ nó tổn thương mất hết uy lực, so với pháp bảo bình thường không mạnh hơn nhiều lắm ít. Khà khà, tựa hồ là ta lại có một cơ hội tốt.
Thấy chúng ta tiến đến lần nữa, Thiên Chiếu nói: "Tiểu tử, Athena có thể nhanh chóng buông thả cấm chú cấp hai mươi đúng là khiến người ta không ngờ tới, thế nhưng hiện tại nàng ta cũng mất đi chiến đấu lực chứ nhỉ?"
"Đúng thế thì sao?" Bần đạo cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ta còn thu thập không nổi hai tên phế vật các ngươi?"
"Đừng có mà kiêu ngạo, mặc dù chúng ta bị thương nhưng mà lấy hai đánh một ngươi cũng chưa chắc thắng được." Thiên Chiếu cả giận nói: "Thức thời chút đi, thả chúng ta rời đi, mọi người đều có thù oán, ngày sau lại hẹn thời gian tái chiến, chúng ta lấy danh dự của mình ra thề, tuyệt đối sẽ không tránh né các ngươi là được."
"Các ngươi phát thề cũng không thúi bằng rắm chó." Vong Ưu buồn cười nói: "Các ngươi ngay cả mặt mũi cũng không cần để ý nữa rồi, thế mà còn có danh dự sao? Thật là buồn cười quá đi."
"Ngươi, các ngươi không nên ép chúng ta." Thiên Chiếu thẹn quá thành giận nói: "Ngươi cũng biết, Thiên Ma Hóa Huyết Đao của ta chính là siêu cấp thần khí không thua gì Tam Bảo của ngươi, mọi người hợp lại ngươi đừng mong sống sót."
"Ta nhổ vào." Bần đạo khinh thường nói: "Thiên Ma Hóa Huyết Đao trước kia uy lực coi như tạm được thông qua, nhưng mà bây giờ ta dù có duỗi thẳng cổ cho nó chém, nó cũng tuyệt đối chém không đứt nổi. Ngươi cho rằng siêu cấp thần khí là có thể tùy tiện lãng phí sao? Đây là cấm chú cấp hai mươi đó, dù là Thiên Ma Hóa Huyết Đao cũng chịu không nổi. Tại phương diện này bần đạo mới là người có uy quyền, tên ngu ngốc như ngươi không có quyền lên tiếng, còn muốn gạt ta? Thật là ngu ngốc quá đi mà."
"Ngươi, hừ!" Thiên Chiếu đột nhiên gầm lên: "Vậy thì thế nào, đừng quên trên cõi đời này cũng không phải chỉ có các ngươi mới có thể tự bạo. Không gian chiến đấu lớn như vậy, chúng ta muốn lấy các ngươi ra làm đệm lưng cùng chết cũng không có khó khăn gì đâu!"
"Rống ~!" Nãy giờ Tu Tả Chi Nam không nói gì tự nhiên quát to: "Lão tử đã chơi quá Thiên sứ, Tiên nữ còn có cả Nữ thần, cuộc đời này cũng đủ rồi, các ngươi đừng có ép ta."
"Chuyện này!" Bần đạo giả bộ do dự một chút, sau đó ra hiệu cho Vong Ưu, tiếp theo cười nói với bọn họ: "Các ngươi không muốn chết, chúng ta cũng không muốn theo hai tên vứt đi như các ngươi. Nhưng mà chúng ta đang chiếm ưu thế, cho nên các ngươi phải bồi thường một ít chiến lợi phẩm cho chúng ta, chúng ta mới có khả năng tha cho cái mạng chó của các ngươi."
"Thúi lắm, dù sao cũng là chết, các ngươi có ưu thế cái quái gì chứ?" Tu Tả cả giận nói.
"Nói ngươi ngu ngốc, ngươi đúng là ngu ngốc." Vong Ưu khinh thường nói: "Coi như các ngươi tự bạo tối đa cũng chỉ phá huỷ nhục thể của chúng ta. Nhưng mà chúng ta có Phật Tổ Kim Liên bảo vệ, linh hồn tuyệt đối có thể bảo tồn, cùng lắm thì lại chuyển sinh một lần nữa là được. Hai mươi năm sau chúng ta vẫn là thần minh. Nhưng mà các ngươi thì sao? Thiên Ma Hóa Huyết Đao đã bị thương tổn, tuyệt đối che chở không nổi linh hồn của các ngươi, các ngươi còn có thần khí nào khác cấp bậc này không? Xuất ra một cái chúng ta lập tức tha cho các ngươi."
"Cái này..." Tu Tả và Thiên Chiếu nhất thời không trả lời được, tiếp theo bọn họ thương lượng với nhau, sau đó Thiên Chiếu không cam lòng nói: "Các ngươi muốn thế nào? Chúng ta đã nghèo như vậy, làm gì còn có đồ vật có thể khiến cho các ngươi coi trọng? Chẳng lẽ tiểu tử ngươi nghĩ đến ta? Việc này ta có thể xem xét nha!"
"Phì..." Vong Ưu phun ra một bãi, nói: "Ngươi có mang Thần Giới đưa cho chúng ta, hắn cũng sẽ dùng chân đá ngươi rớt xuống không hề do dự!"
"Thôi đi, ta bẩn thì ngươi sạch sẽ quá nhỉ?" Thiên Chiếu khinh thường nói: "Toàn gia các ngươi cũng loạn một đống rồi, còn có mặt mũi đi nói ta?"
"Ngươi đáng chết!" Vong Ưu giận đến tái mặt, không có biện pháp, ai bảo nhà nàng không nên thân chứ? Tam huynh đệ s cưới lão bà toàn là chị em ruột, không thì cháu ruột, chị dâu,… Thiên Chiếu nói lời này trúng ngay chỗ đau của Athena, nếu không phải cả người không còn khí lực, Vong Ưu bây giờ khẳng định sẽ trực tiếp động thủ.