Lực công kích cực lớn trực tiếp làm hai thiên sứ chiến tướng thủ vệ cửa phòng giam lăn lông lốc, hộc máu hôn mê tại chỗ. May mắn bọn hắn đứng ở hai bên cửa, nếu đứng ở giữa, chỉ sợ sẽ cùng một kết cục với cánh cửa đá.
Tiếp theo Lôi Vũ liền xông ra ngoài, hắn cũng không có xuất thủ với hai người hôn mê, bởi vì thời gian của hắn quá cấp bách, nơi này dù sao cũng là trọng địa quân sự của thiên đường, một khi kéo dài thời gian, vậy hắn có thể chạy không thoát. Bất quá, Lôi Vũ thông minh cũng không có mù quáng chạy ra phía ngoài, ma là trước tiên giải cứu các thiên sứ cấp cao có tội ở các phòng gian xung quanh. Với tốc độ như bay, từng cái đại môn bị đánh vỡ, một nhóm thiên sứ được cứu ra, mà những thủ vệ khác, đa số bị hắn đánh chết, số ít thấy tình thế không ổn nhanh chân bỏ chạy.
Rất nhanh, bên người Lôi Vũ tụ tập khoảng hơn năm trăm người, trong đó có sáu bát dực thiên sứ, còn lại cũng đều là thiên sứ chiến tướng, nếu cấp bậc thấp hơn thì không có tư cách bị giam ở trong này.
" Các huynh đệ, theo ta giết ra ngoài. Ở lại chỗ này cũng bị con đàn bà kia hại chết, chẳng thà dứt khoát làm phản, lấy thực lực của chúng ta, bất kể là đi nhờ vả cũng là nhân vật có địa vại, chung quy so với ném vào hóa sinh trì còn tốt hơn trăm lần?" Lôi Vũ giận dữ hét lên với bọn họ.
"Phản, chúng tôi nghe theo Lôi Vũ trưởng quan." Mọi người cùng hò hét nói. Nơi này thủ hạ cũ của Lôi Vũ vốn không thiếu, những người khác cũng không muốn lưu lại chờ chết, tự nhiên là nhất hô bá ứng.
"Được, mọi người theo ta giết ra ngoài!" Lôi Vũ hô to một tiếng, lập tức xông lên đầu tiên, hướng về bên ngoài nhà tù.
Lúc này, bên ngoài nhà tù cũng đã sớm loạn, địa chấn lớn như vậy, bên ngoài đã sớm nhận được tin tức, quân giám ngục hiện tại ngay cả lòng muốn tự sát cũng có. Kể từ sau khi biết Lôi Vũ làm phản, hắn liền trực tiếp ngây ngốc, căn bản không biết ứng phó thế nào. Hắn hiện tại cũng đã hối hận muốn chết, sớm biết rằng Lôi Vũ muốn chạy, hắn chắc chắn sẽ không lười biếng, đáng tiếc cái gì cũng đã chậm. Lão hổ ra khỏi lồng sắt, cũng không phải là dễ thu thập như vậy. Hơn nữa, bên trong còn có một đám liều mạng, bằng vào thực lực của hắn căn bản ngăn không được a.
Nhưng ở vào cái thời điểm mấu chốt này, thiết bị báo động ngày hôm qua đã bị hai người Khắc Lạp Khắc phá hỏng, mà hắn vì chờ Athéna trở về đẻ cáo trạng, cho nên căn bản không có sửa chữa. Cái phiền toái này lớn rồi, rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành phái người đi tới các quân doanh xung quanh cầu viện, nhưng mà chính bản thân hắn cũng biết, cầu viện này cũng chỉ là cho có mà thôi.
Phải biết rằng, Lôi Vũ trước kia chính là trưởng quan trú ngụ lâu năm ở thiên đường, quân đội đóng ở nơi này cơ hồ toàn bộ là thủ hạ cũ của hắn. Những người đó cũng biết Lôi Vũ là bị oan uổng, cho nên bọn hắn đối với hắn rất là đồng tình. Nếu báo động vang lên, thì đối với bọn hắn có tính ràng buộc, nếu dám can đảm không tuân theo, đó là tử tội, bọn hắn không dám không đến.
Nhưng mà phái người đến thông tri cầu viện, đó là hai chuyện khác nhau. Đến là nể tình, không đến thì ngươi có thể làm gì? Dù sao mọi người cũng không có quan hệ lệ thuộc trên dưới, quan giám ngục không có quyền điều động quân đội a? Đương nhiên, thông thường mà nói bọn hắn sẽ đến, nhưng mà thời gian căn bản đừng nghĩ là lập tức, dù sao đến lúc đó quân đội trú thủ tùy tiện mượn cớ làm lấy lệ thế là xong, không ai có thể nói được gì.
Dưới tình huống như vậy, đám người Lôi Vũ như mãnh hổ phá vây. Dọc theo đường đi giết ra bên ngoài tù cấm sở thế như chẻ tre, thủ vệ chặn đường cơ hồ toàn bộ bị giết, đặc biệt là Lôi Vũ, hắn thi triển toàn lực, người nào gặp hắn căn bản không có người sống.
Lúc này, quan giám ngục đã tập hợp được toàn bộ thủ hạ, ngăn ở cửa tù cấm sở, tính toán lợi dụng địa hình nhỏ hẹp nơi này, tiến hành chặn đánh đám người Lôi Vũ. Đáng tiếc, hắn quá đánh thấp thực lực của thập dực đại thiên sứ trưởng. Lôi Vũ đã sớm biết tính toán của quan giám ngục, cho nên tại lối ra dừng lại, sau đó chuẩn bị một đại chiêu, cấm chú pháp thuật cấp mười tám rời khỏi ta, chỉ thấy hai quả cầu năng lượng màu trắng cực lớn từ giữa hai tay hắn bay ra ngoài, tiếp theo, chính là quang mang mãnh liệt đầy trời cũng mặt đất chấn động kịch liệt.
Sau khi chờ hết thảy khôi phục lại yên tĩnh, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, cả đại môn của tù cấm sở đã biến mất, đám người quan giám ngục phía sau, không phải bị oanh thành cặn bã thì là bị đánh bay hộc máu. Nhất là quan giám ngục đáng thương lần này càng thê thảm hơn, trực tiếp bị đánh thành nhân côn, ngoại trừ thân thể coi như đầy đủ thì tứ chi cùng toàn bộ cánh đều bị đánh nát, bay ra ngoài mấy trăm thước đụng vào trên tường, bất tỉnh không rõ sống chết.
"Xông ra!" Lôi Vũ không bỏ qua cơ hội, lập tức dẫn dắt thủ hạ giết đi ra ngoài.
Động tĩnh vừa rồi thật sự quá lớn, kiến trúc xung quanh tù cấm sở cũng bị phá hủy rất nhiều, thương vong mấy trăm người, cả thiên đường đều bị tiếng nổ mạnh kinh động. Đến đây thì không ai dám chậm trễ nữa, tiếng cảnh báo vang lên bốn phía, toàn thành tiến vào trạng thái cảnh giới khẩn cấp, đại đội binh lính từ trong mỗi quân doanh bay ra, hướng về hiện trường nổ mạnh.
Lôi Vũ cũng không dám có chút trì hoãn, binh lính nơi này hơn trăm vạn, hơn nữa đều là ngoài bốn cánh, một khi bị bọn hắn bám lấy, Lôi Vũ khẳng định ngay cả cơ hội chạy cũng không có, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên hắn sau khi đi ra, lập tức hướng tường thành gần nhất giết tới, chỉ cần ra khỏi tường thành, năng lực giam cầm không gian trong thiên đường liền tiêu thất, hắn là có thể sử dụng pháp thuật không gian trốn tới vị diện khác.
Đương nhiên, quân coi giữ cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn Lôi Vũ chạy trốn, hơn nữa bọn hắn vốn là đóng tại bốn phía tường thành, cho nên vẫn là có mấy đội thiên sứ cản trên đường đi của bọn Lôi Vũ. Tiếp theo dĩ nhiên là một hồi đại chiến kịch liệt.
Bất quá, thực lực của Lôi Vũ quá cường hãn, những binh lính kia căn bản ngăn không được hắn. Hơn nữa, dù sao Lôi Vũ là cấp trên của bọn hắn, cho nên đa số binh sĩ đều có ý nhường, không xuất toàn lực, để cho Lôi Vũ tương đối nhẹ nhàng một đường nhằm phía tường thành. Nhưng mà, đám gia hỏa phía sau Lôi Vũ không có vận khí tốt như vậy, thực lực bản thân không mạnh mẽ, hơn nữa bị tra tấn đã hơn một năm, thân thể hư nhược, căn bản đánh không lại binh lính tinh nhuệ xung quanh.
Lôi Vũ một mình thẳng hướng, hắn dẫn người đi ra chính là vì làm pháo hôi, kiềm chế các binh sĩ này, tự nhiên sẽ không quay lại cứu người. Mà những binh lính này nếu đã thả Lôi Vũ thì xác định không có khả năng thả những người này đi ra ngoài, bằng không, ăn nói thế nào với cấp trên a? Với lại, cơ hội lập công ngay tại trước mắt, đương nhiên là ai cũng không chịu rớt lại phía sai. Vì thế đám gia hỏa đi theo Lôi Vũ ra ngoài không phải chết trận thì đầu hàng, không ngờ không một ai thoát được.
Còn Lôi Vũ thì thuận lợi chạy ra khỏi thành thiên đường, sau khi lao ra được vài dặm, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó quay người nhìn hơn mười bát dực thiên sứ đuổi theo, nói :"Mọi người xin hãy trở về đi, không cần tiễn ta nữa." Những người này đều là thủ hạ của của hắn, vừa rồi hạ thủ lưu tình hắn đương nhiên biết, cho nên mới nói như thế.
"Trưởng quan!" Một người đột nhiên khuyên :" Chuyện tình Khắc Lạp Khắc bọn họ xông vào tù cấm sở chúng ta cũng biết, ngày nếu chờ vài ngày là có thể phục chức, vì sao còn phải đi còn đường này chứ?"
"Ai!" Lôi Vũ thở dài căm tức nói :"Ta đã quá ngán kiếp làm chó săn cho người ta rồi. Rõ ràng ta không làm sai điều gì nhưng lại đem ta giam lại. Suốt một năm, ta bị đóng đinh trên thập tự giá suốt một năm a! Các loại mùi vì này các ngươi nghĩ có chịu nổi không?"
"Nhưng mà đó đã là chuyện quá khứ rồi." Một người khác khuyên :"Dù sao chủ còn vài ngày nữa thôi, đại nhân không bay cùng chúng ta quay trở về, lấy thế lực của chúng ta, đem chuyện này đè xuống, coi như chưa từng phát sinh điều gì, như thế nào?"
"Hừ, quá ngây thơ!" Lôi Vũ cười lạnh nói :"Đã chết nhiều người như vậy, có thể ép xuống được sao? Với lại, Athéna cũng sẽ không bỏ qua cho ta."
"Nhưng mà bọn Khắc Lạp Khắc đại nhân sẽ cầu tinh cho ngài mà." Một người tiếp tục khuyên.
"Hừ!" Lôi Vũ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói :" Khắc Lạp Khắc? Một tên bất lực ngay cả nữ nhân cũng đấu không lại, cầu tình có tác dụng gì? Hơn nữa ta không thể nhẫn nhị nữa, hai tên ngu ngốc bọn hắn không ngờ dám can đảm yêu cầu ta hướng bọn hắn nguyện trung thành. Mẹ nó, cũng không chịu nhìn lại mình một chút, thực lực không bằng ta, uy vọng không bằng ta, còn vọng tưởng cưỡi trên đầu ta, ta phi, lão tử thà chết cũng không làm chó săn cho bọn bỏ đi như vậy."
"Thế đại nhân có tính toán gì chưa?" Một người hỏi.
"Tìm người nhờ cậy, phụ cận chúng ta thế lực có thể đối kháng với thiên sứ quân đoàn có hai, một là Thái Thản thần tộc, bất quá bọn hắn không cần ngoại nhân, có thể loại bỏ. Còn lại là địa ngục quân đoàn, nghe nói từng có một thập dực đại thiên sứ trưởng đi nhờ vả địa ngục, chuyển hóa thành Đọa Lạc Thiên Sứ, chính mình xây dựng Đọa Lạc Thiên Sứ quân đoàn. Hắc hắc, mục tiêu của ta chính là xây dựng Đọa Lạc Thiên Sứ quân đoàn của mình, các ngươi nếu sau này không lăn lộn được nữa, có thể tới tìm ta." Lôi Vũ tiếp theo, hơi thương cảm nói :" Cáo từ, các huynh đệ!" Nói xong, thân thể hắn bất thình lình biến mất trước mặt mọi người, hiển nhiên, đã ly khai cái vị diện này.
Đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, đồng loạt tán đi.
Khi Lôi Vũ biến mất ở thần giới, bần đạo và Athéna cũng ly khai thần giới, trực tiếp về tới trong mật thất ở thiên giới. Đương nhiên, xuất hiện cùng lúc còn có thi thể của Lôi Vũ. Bần đạo tiếp theo lấy ra quang minh ngọc của Lôi Vũ, sau đó đem thi thể ném vào trong cầu không gian. Ha ha, sau này ta sẽ đem thi thể Lôi Vũ giao cho vong linh pháp sư, nhìn xem có thể sản xuất vong linh thiên sứ hay không.
" Thu hoạch như thế nào?" Athéna vừa cười hỏi ta, vừa ngồi vào trên ghế nghỉ nơi, chỉ huy thi thể Lôi Vũ tác chiến, đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện đơn giản, cho nên có chút mệt mỏi.
" Đương nhiên là bội thu." Bần đạo cười nói :" Ngoại trừ linh hồn của Lôi Vũ trong kế hoạch, ta còn thuận tiện thu đến năm linh hồn của bát dực thiên sứ chết trận. Hắc hắc, không biết bộ hạ của nàng có kỳ quái hay không, vì sao những tù phạm chết trận này, linh hồn lại không có trở về chuyển sinh trì?"
"Chuyển sinh trì cũng không phải vạn năng, có đôi khi, linh hồn bị thương nghiêm trọng cũng cứu không được." Athéna cười nói :"Mà trong hỗn chiến, linh hồn của bát dực thiên sứ là rất dễ dàng bị ngộ thương. Với lại chàng không phải thả một số sao? Có số đó, hẳn là có thể giải thích được, không có gì là không thể."
"Ha ha, vậy ta yên tâm rồi." Bần đạo cười nói :"Không biết lần này hai tên ngu ngốc Khắc Lạp Khắc ăn nói thế nào với Cáp Mặc đây. Ha ha, bọn hắn chân trước thăm tù, chân sau Lôi Vũ bỏ chạy. Cái oan ức này, bọn hắn cho dù nhảy vào chuyển sinh trì cũng rửa không sạch."
"Ha ha!" Athéna cũng nhịn không nổi nở nụ cười, nói :"Chàng nha, thật không hỗ là âm hiểm quân thần, ta trước kia làm sao lại không nhìn ra chàng có thiên phú này chứ? Cái bẫy âm hiểm như thế, chàng là như thế nào nghĩ ra được chứ?"
"Hắc hắc, ta chính là bệnh lâu thành lương y, bị người ta lừa nhiều thành quen, mới rèn luyện ra." Bần đạo cười nói :" Được rồi, hội nghị của chúng ta đã đủ lâu rồi, cũng nên kết thúc, Nàng cũng mệt rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi. Ta còn muốn nhìn xem đám thần quái cùng luyện kim đại sư của Lam Tạp đã tới chưa, nàng cũng nhớ nói chuyện với thủ hạ, chế tạo nhiều thêm chứng cớ đi vắng, biết không?"
"Ha ha, còn nhờ chàng dạy sao, đi thôi!" Athéna cười nói với ta.
Theo sau, hai người chúng ta sắc mặt lạnh lùng đi ra cửa phòng, giả vờ làm ra bộ dáng không vui vẻ gì. Athéna tiễn ta ra ngoài cửa phòng, liền gọi thủ hạ đi vào, sau đó đóng cửa, cực kỳ không lễ phép. Bần đạo thì tức giận hừ một tiếng, sau đó mới vung tay rời đi.
Athéna và cấp dưới sau khi đi vài, liền thở phì phò nổi giận mắng :"Tên trộm chết tiệt, trộn đi của chúng ta nhiều đò như vậy mà không có ưu đãi gì cho chúng ta, thật sự là quá ghê tởm."
Một người thuộc hạ của nàng vội vàng hỏi :"Đại nhân, vậy ngài đáp ứng xây thành sao?"
" Không đáp ứng sao được? Như vậy chúng ta sẽ lạc hậu hơn người khác, hắn chính là bắt được điếm ấy, mới dám kiêu ngạo với ta như vậy." Athéna tức giận nói :"Vì suy nghĩ cho đại cục, cơn tức này chúng ta nhịn trước, chuyện cụ thể ngươi đi an bài đi. Hừ! Chẳng qua việc này không để yên đâu, một ngày nào đó, ta sẽ cho hắn đẹp mặt."
"Rõ!" Người nọ nhanh chóng hưng phấn đáp ứng nói. Có thể đoán được, nắm được việc này, hắn khẳng định có cơ hội vơ vét một phen.
"Các ngươi đi xuống đi, ta có chút mệt mỏi, cùng đàm khán với tên khốn đó thực mệt mỏi." Athéna oán giận nói.
"Dạ!" Cấp dưới của Athéna nhanh chóng lui ra, bất quá, Athéna không có nghỉ ngơi, mà lấy ra thần phù chi thư cẩn thận nghiên cứu.
Về phần bần đạo, thì mang theo vẻ mặt tức giận đi tới nơi đóng quân của sứ đoàn Thái Thản. Lam Tạp thấy sắc mặt của ta rất là khó coi, vội vàng hỏi :"Chuyện gì đã xảy ra, lãnh chủ đại nhân tựa hồ rất tức giận a?"
"Ai, còn không phải chuyện thiên sứ quân đoàn sao!" Bần đạo căm tức nói :"Ngươi nói, ta xây dựng thị trường này dễ dàng sao? Chỉ có trật tự hợp lý mới có thể duy trì quan hệ phức tạp giữa mọi người, có phải hay không?"
"Đúng vậy!" Lam Tạp gật đầu nói.
"Nhưng mà mụ Athéna kia, không ngờ ỷ thế hiếp người, há mồm tìm ta muốn ba tòa đại thành, còn là hoàn toàn chiếm không, thậm chí còn muốn đóng quân. Kháo, quá đáng quá mà." Bần đạo giả vờ nổi giận đùng đùng nói.
"Không sai, quả là quá phận, thế lãnh chủ đại nhân không có đáp ứng đúng không?" Lam Tạp vội vàng hỏi.
" Đương nhiên không có!" Bần đạo cả giận nói :"Nếu đáp ứng nàng ta, người khác cũng yêu cầu như vậy, ta phải làm sao? Cuối cùng, nàng thấy ta cường ngạnh, mới buộc phải dựa theo quy củ của ta lấy một tòa thành. Nếu không phải vị diện của thiên sứ quân đoàn tài nguyên nhiều, ta đã sớm đuổi bọn hắn đi.
"Ha ha, xin bớt giận nào." Lam Tạp châm ngòi nói :" Thiên sứ quân đoàn kỳ thật đều là vô sỉ như vậy."
Thái Thản thần tộc bọn hắn cùng thiên sứ có cừu hận, tự nhiên hy vọng ta cùng thiên sứ quân đoàn có xung đột, bọn hắn ở giữa mưu lợi bất chính. Bần đạo tự nhiên rõ ràng tâm tư của hắn, cho nên thuận nước đẩy thuyền nói :"Hừ, đắc tội ta đều không có kết cục tốt, sau này khi giao dịch tài nguyên, sẽ ưu tiên cho các ngươi trước, mà cuối cùng mới đến bọn hắn. Không phải vạn bất đắc dĩ, ta cái gì cũng không mua của bọn hắn."
"Ha ha, như thế đúng rồi, chúng ta mới là đồng minh chân chính a!" Lam Tạp cười a a nói :"Ngươi xem, điều ta đáp ứng ngươi, đều đã đến đủ rồi." Nói xong, hắn đưa cho ta một cái không gian giới chỉ nhỏ.
Bần đạo sau khi nhận lấy, thoáng xem xét một chút, liền thấy được bên trong có mười bốn cái ngọn đèn lung linh tinh xảo, tiện tay từ bên trong lấy ra một cái, chỉ thấy ngọn đèn này giống một cái ấm trà hình tròn, lớn khoảng một thước, đối với Thái Thản cao lớn mà nhìn, tự nhiên là tinh xảo, bất quá đối với ta mà nói, là tương đối to. Ngọn đèn màu vàng, mặt trên có điêu khắc địa đồ án tinh mỹ, hơn nữa, được khảm rất nhiều bảo thạch quý giá, cực kỳ đẹp.
Lam Tạp giới thiệu nói :"Ngài có thể coi nó như là một loại thần khí triệu hoán, trình tự đầu tiên là tiến hành nhận chủ. Đây là phải dùng máu tươi cùng tinh thần lực hai loại mới được, cụ thể là như vầy..."
Bần đạo dựa theo chỉ dẫn Lam Tạp, rất nhanh hoàn thành xong nghi thức nhận chủ. Lúc này, ta liền có thể cảm giác ra bên trong tồn tại một cái sinh mệnh, cũng cùng với nó xây dựng tinh thần liên hệ. Tiếp theo ta liền dùng tinh thần lực mệnh lệnh thần quái bên trong đi ra.
"Tuân lệnh chủ nhân." Theo một thanh âm tinh thần lực truyền vào trong đầu ta, ngọn đèn bắt đầu biến hóa. Chỉ thấy một làn sương khói màu lam bay nhanh xuất hiện từ trong bấc đèn. Trong nháy mắt, một lam sắc cự nhân cao hơn mười thước xuất hiện trước mặt ta.
Đây là một cự nhân giới tính nữa, tóc và da đều là màu lam, trên người không có một mảnh vải, treo đầy châu báu cả người. Khuôn mặt của nàng phi thường xinh đẹp, cơ thể thon thả quyến rũ, cơ hồ lộ ra trọn vẹn, chỉ có một cái bảo thạch nịt ngực, che hai điểm hồng ở trước ngực, cắp vú đầy đặn hoàn toàn lộ ra ngoài, cực kỳ nóng bỏng. Còn nửa mình dưới thì là sương khói màu lam, liên kết với bấc đèn.
"Tham kiến chủ nhân!" Thần quái đối với ta thi lễ nói, thanh âm của nàng tự như là thanh âm của thiên nhiên, cực kỳ động lòng người.
" Ngươi tên là gì?" Bần đạo cảm thấy kinh ngạc nói :"Ngươi có ý thức của mình sao?"
" Bẩm báo chủ nhân, ta không có tên, chỉ có danh hiệu là thần quái nữ số bảy." Nàng hơi thương cảm nói :"Ta có ý thức của mình, trí lực cũng giống như thường nhân."
"Giỏi lắm!" Bần đạo kinh ngạc nói với Lam Tạp :" Các ngươi không ngờ có thể chế tạo ra thần khí có ý thức, quả thực quá thần kỳ."
"Ha ha!" Lam Tạp cười có chút đắc ý nói :"Quá khen, bất quá, kỳ thật thần khí có ý thức của mình, đối với chúng ta mà nói cũng là một loại khiêu chiến, ngoại trừ những thần quái này, còn lại chúng ta đều làm không được."
"Thì ra là thế." Bần đạo gật gật đầu, cười hỏi :" Đây là quang chi thần quái sao?" Tại trên người ta cảm thấy một cỗ khí tức quang minh cường đại, đương nhiên, khí tức của nguyên tố khác cũng có, thậm chí có cả ám hệ, chẳng qua là không có cường đại như quang hệ mà thôi.