"Hừ, lấy sự khôn khéo của ngươi mà nói, không có khả năng cầm chỗ tốt đưa cho địch nhân của mình !" Tổ mẫu cười lạnh nói: "Tây Tư Nhĩ thân vương sẽ chết ở trên người nội gian ngươi đưa đi, ca ca của ta ngu ngốc cầm lấy Sương Chi Ai Thương, chiếm đại tiện nghi, sợ rằng đợi chờ hắn sẽ là một tin dữ cả đời khó quên. Lần này, ngươi mặc dù ngoài mặt từ chối không dứt, nhưng cuối cùng vẫn thống khoái như thế đem Thần Chi Lĩnh Vực cho ta, ta có thể không nghi ngờ sao? Ngươi nếu lại trì hoãn thêm chút thời gian, ta có lẽ thật sự bị ngươi lừa gạt!"
"Hắc hắc!" Bần đạo ngại ngần cười khan hai tiếng. Trong lòng buồn bực nghĩ lại, xem ra, ta không am hiểu diễn trò trước mặt người khác, sau này loại chuyện này nhất định phải tìm người chuyên nghiệp thay ta diễn mới được, lần này may mắn đụng tới tổ mẫu, đổi lại người khác thì phiền toái to rồi. Kỳ quái chính là, tổ mẫu hình như đối với Giáo Hoàng đồng mặt không đồng lòng, ngoài mặt là tận tâm làm việc cho Giáo Đình, loại tâm tình mâu thuẫn này thực sự làm cho bảo ta trăm mối vẫn không có lời giải!
"Ngươi rốt cuộc ở trên Thần Chi Lĩnh Vực động tay chân gì rồi?" Tổ mẫu tò mò hỏi: "Ta cảm giác trước khi nó lọt vào tay ngươi, có chỗ không giống với lúc trước!"
"Việc này làm sao có thể chứ? Ta làm sao có năng lực cải tạo thần khí đây? Có phải là ngài nhiều năm không dùng, quên mất cảm giác trước kia aa..a?" Bần đạo không có thừa nhận. Ai biết trong lòng tổ mẫu đánh cái chủ ý gì, vạn nhất đến lúc tối hậu nàng nói ra bí mật ta động tay chân cho lão Giáo Hoàng, ta không phải uổng phí tâm cơ sao?
"Cải tạo thần khí? Hừ, phụ thân ngươi Long Lân Giáp chẳng lẽ không phải thần khí. Hay là ngươi bị gì rồi? Ai, không nói nữa, quên đi!" Khuôn mặt tổ mẫu cô đơn, nói: "Ta cũng chẳng muốn quản nữa rồi, thế nhưng, ta nói trước với ngươi, ta sẽ nhắc nhở Giáo Hoàng chuyện này, còn hắn có thể nhìn ra hay không, đó chính là chuyện của hắn!"
"Được rồi, theo ý ngài vậy!" Bần đạo bất đắc dĩ nói. Náo loạn hồi lâu nàng vẫn báo tin cho Giáo Hoàng, may nhờ ta không khai báo gốc gác cho nàng, thế nhưng, đối với biểu hiện mâu thuẫn của nàng, ta rốt cục không nhịn được muốn hỏi: "Tổ mẫu đại nhân, ngài nếu đã nói cho ta biết lai lịch Giáo Hoàng, tại sao còn muốn giúp đỡ hắn? Hơn nữa ngài còn rõ rệt nói cho ta biết sẽ phải nhắc nhở hắn, chẳng lẽ ngài trở về còn nói cho hắn biết tất cả gốc gác mọi sự vừa nói cho ta sao? Việc này, hình như không phù hợp với tình cảnh hai bên lắm thì phải?"
"Ta sẽ nói!" Tổ mẫu nói chân thật: "Tranh đấu giữa các ngươi khiến ta rất mâu thuẫn, cũng rất thống khổ, ta muốn thông qua phương thức như thế, cho các ngươi hiểu rõ khắc sâu đối với đối thủ, một khi đối với thực lực cường đại lẫn nhau có điều cố kỵ, có lẽ có thể tránh khỏi chiến tranh đại quy mô giữa các ngươi!"
"Như vậy nhỉ!" Bần đạo ở trong lòng bất đắc dĩ thầm nghĩ, đây không phải là quá ngây thơ rồi sao? Ma pháp không phải là đạn hạt nhân, ít nhất còn không có cường đại đến trình độ nhất định diệt vong phe kia, chúng ta làm sao ngưng chiến được?
Tổ mẫu luôn luôn khôn khéo cũng làm ra chuyện như vậy , có thể thấy được nàng thật sự bị thân nhân huyết chiến ngươi chết ta sống, ám ảnh muốn nổi điên rồi.
"Ừ, chính là đơn giản như vậy, có lẽ ta có ấu trĩ chút ít, nhưng coi như ta cố gắng một lần cuối cùng đi!" Tổ mẫu bất đắc dĩ nói: "Ngươi còn muốn biết gì nữa. Chỉ cần ta biết được cũng sẽ nói cho ngươi!"
"Ta nghe nói, Đại Dự Ngôn Thuật am hiểu chính là thao túng thời gian và không gian, ta có thể biết hình thức cụ thể của pháp thuật không?" Bần đạo vội vàng hỏi tới.
"Không gian pháp thuật của Đại Dự Ngôn Thuật có thể giúp cho hắn tự do xuyên qua các Vị diện, Thiên giới, Ma giới đều có thể, dĩ nhiên xuyên qua các vị diện như vậy rất hao phí sức lực. Đồng thời, vào thời điểm chiến đấu hắn có thể tùy ý thi triển Không Gian Thuấn Di.
Có thể dễ dàng tránh né toàn bộ phương vị, bản thân không có góc chết. Không gian pháp thuật công kích có hai loại Không Gian Liệt Phùng và Không Gian Chi Nhận, cơ hồ là không gì không phá. Chỉ có rất ít loại thần khí có thể ngăn cản. A, đúng rồi, hắn còn có thể truyền tống người đi, nếu hắn truyền tống ngươi đến hỏa nguyên tố giới, ngươi đợi đến khi bị đốt thành tro đi!" Tổ mẫu mỉm cười nói.
"Thật? Ngài không có khoa trương bản lãnh của hắn chứ?" Bần đạo vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
"Ngươi có thể đi hỏi bà ngoại ngươi, năm đó nàng từng che chở một tội phạm nhân tộc khinh nhờn thần minh bị truy nã, từng bị Giáo Hoàng đánh cho rất thê thảm!" Tổ mẫu ngạo nghễ nói.
"Ta tin tưởng là Giáo Hoàng có hộ vệ hơn kìa. Hắn có Yêu Kiếm đánh trước mà!" Bần đạo châm chọc. Tổ mẫu hiển nhiên bị Giáo Hoàng lừa, ta cũng không nên nhiều lời, hiện tại giải thích có thể hoàn toàn ảnh hưởng ngược lại, ta chỉ biết châm chọc chút cho xong.
"Ngươi!" Tổ mẫu vừa trừng mắt, nhưng vừa nghĩ chuyện Yêu Kiếm đã bị phát hiện, nàng không thể phản đối, chỉ có thể đánh lảng sang chuyện khác, tiếp tục nói với ta: "Thời gian pháp thuật của Đại Dự Ngôn Thuật càng thêm thần kỳ, nó có thể làm cho Thời Gian Tĩnh Chỉ, cũng có thể để cho thời gian gia tốc lưu động, thậm chí có thể làm cho thời gian hồi tưởng!"
"Gia tốc lưu động nhanh đến mức nào?" Bần đạo hỏi tới: "Đừng nói cho ta rằng trong nháy mắt vung lên là trôi qua mấy chục năm, vậy hắn chỉ trong chốc lát làm cho đối thủ già yếu tiêu thành bụi bay nha?"
"Không có lợi hại như vậy!" Tổ mẫu cười nói: "Để cho thời gian gia tốc và hồi tưởng cũng giống nhau, là chuyện cực kỳ khó khăn, cùng phạm vi pháp thuật ảnh hưởng cũng có quan hệ. Nhưng mà chỗ mấu chốt, nếu có thể xuất ra thì tuyệt đối xưng là kỳ tích!"
"Có thể cho ta một thí dụ sao?" Bần đạo tò mò nói: "Ta đối với kỳ tích ngài nói rất có hứng thú!"
"Được rồi, liền kể cho ngươi nghe một chuyện xưa về thời gian hồi tưởng!" Tổ mẫu nhớ lại: "Đó là khi ta và ca ca mới mười hai mười ba tuổi, đến một ngày người trong nhà đều tụ tập ở chung một chỗ, bao gồm cả ông nội Giáo Hoàng bên trong đó, chúng ta ước hẹn tranh tài cỡi ngựa, ca ca luôn chạy ở phía trước ta, ta dưới cơn nóng giận, rút bảo kiếm đâm mông ngựa của hắn. Kết quả con ngựa cả kinh ném hắn té xuống, sau đó bị ngựa của ta theo sát phía sau dầy xéo nặng nề!"
"Kết quả?" Bần đạo tò mò hỏi tới.
"Vó ngựa của ta dẫm lên đầu của hắn, ai…, óc ác vỡ toang tại chỗ!" Tổ mẫu cười khổ nói: "Ta lúc ấy sợ đến choáng váng, tử vong thương tâm như vậy, dù là mười hai Hồng Y giáo chủ đồng loạt ra tay cũng không được, ta cho là ca ca chết chắc rồi!"
"Nhưng hiện tại Giáo Hoàng đang sống rất tốt, chẳng lẽ là Thời Gian Hồi Tưởng?" Bần đạo không thể tin nổi.
"Không sai, ông nội lúc ấy liền thi triển Thời Gian Hồi Tưởng với hắn, óc của hắn khôi phục nguyên trạng ngay tại chỗ. Ông nội chỉ có hồi tưởng một phút. Nhưng y như trải qua một trận bệnh nặng, mấy năm sau thì qua đời, năm ấy hắn qua đời mới chín mươi tám tuổi mà thôi." Tổ mẫu khổ sở nói: "Có thể nói, ông nội mất sớm, nguyên nhân gây ra hoàn toàn là một kiếm kia của ta, nhưng ông nội không trách ta, phụ thân cũng không. Dù là ca ca cũng rất tốt với ta. Ta, ta thật cảm thấy thiếu sót với bọn họ rất nhiều!" Vừa nói, mắt của nàng vòng quanh đỏ lên rồi.
"Việc này, tổ mẫu đại nhân, chuyện cũng đã qua, hình như ông nội và chúng ta đối với ngài cũng không tệ chứ?" Bần đạo cười khổ nói. Thế nhưng, ta đối với Đại Dự Ngôn Thuật cũng hiểu rõ, tin tưởng thêm một tầng. Phối hợp thêm đạo thuật của ta, khi đối chiến với hắn tỷ số thắng đã trên bảy thành. Ít nhất có thể an ổn bảo vệ bất bại.
"Ông nội ngươi đối với ta dĩ nhiên tốt, ta thiếu hắn, đối với phụ thân ngươi, ta còn chưa có tận sức làm tốt trách nhiệm mẫu thân. Cho nên, ta mới hai mặt đều khó!" Tổ mẫu thống khổ nói: "Ta cho ngươi biết việc này, không phải để cho ngươi chuẩn bị. Rồi sớm đi giết Giáo Hoàng, ta chỉ hi vọng, sự cường đại của hắn có thể kinh sợ dã tâm của ngươi! Nói cho ta biết, Giáo Hoàng mạnh như vậy, ngươi còn có lòng tin tất thắng hay không?"
"Tổ mẫu đại nhân, chiến đấu cũng thế chiến tranh cũng vậy, thực lực là thứ yếu, trí tuệ mới thật sự là mấu chốt thắng bại!" Bần đạo khinh thường nói: "Giáo Hoàng có Đại Dự Ngôn Thuật bất luận cường hãn cỡ nào. Ta cũng có thể tìm ra biện pháp ứng đối. Cho nên, ta không cần lo lắng về hắn quá mức. Thế nhưng, con người ta luôn luôn chủ trương gắng sức thực thi hòa bình, nếu Giáo Đình có thể như lời người nói, ta tuyệt đối sẽ không chủ động đi qua Địa Trung Hải tìm hắn phiền toái !"
"Được rồi!" Tổ mẫu gật đầu nói: "Ta sẽ cố hết sức thuyết phục hắn! Thế nhưng, ài…, Giáo Hoàng kể từ khi mất tích rồi xuất hiện lại trở nên rất quỷ dị, tánh khí táo bạo hơn rất nhiều, cơ hồ ngày ngày đập bàn phá ghế, không chững chạc như trước đây chút nào. Ta thật lo lắng, hắn có khi bị ma quỷ dị giới nhập thân."
"Nghe nói, ừ, hắn có không ít con tư sinh?" Bần đạo tò mò dò hỏi: "Ngài đối đáp có ý kiến gì không?"
"A, không! Trời ơi!" Tổ mẫu mặt mày nhất thời liền thay đổi, nàng hoảng sợ nói: "Người biết chuyện này không tới năm. Dù chỉ là tên tuổi các nữ nhân sinh hài tử còn không rõ ràng lắm, ngươi, ngươi chẳng lẽ mua chuộc được cao tầng Giáo Đình sao?"
Hỏng bét, trong lòng bần đạo cả kinh, không nghĩ tới trình độ bí mật của chuyện này cao như thế, xém tý nữa lộ ra Phúc La Tháp rồi, cho nên ta tương kế tựu kế nói: "Chẳng lẽ lời đồn đãi thật sự, trời ơi, Giáo Hoàng gia tộc, thật xấu xa nha!"
"Ngươi, ngươi dám gạt ta!" Tổ mẫu trợn trắng mắt cười khổ không thôi, nói: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng mơ tưởng lấy chuyện này làm chứng cứ, nếu không, Giáo Hoàng sẽ giết chết tất cả người biết được, thậm chí ngay cả Hồng Y giáo chủ cũng không ngoại lệ!" Nói xong nàng rất thâm ý nhìn ta một cái, nhưng ngay sau đó giải trừ Thần Chi Lĩnh Vực, chúng ta lại hiện ra tại đại sảnh đàm phán.
"Ta hiện tại phải đi rồi!" Tổ mẫu nói: "Hôm nay đã tiếp xúc và đám phán xong xuôi, chúng ta cứ quyết định như vậy, sau này sẽ có người tới đặc biệt ký hiệp nghị với các ngươi, ngươi, tự mình xử lý đi?" Nói xong, tổ mẫu xoay người rời đi, thân hình của nàng biến mất thật nhanh, lắc mình đã không thấy tăm hơi, ngay cả cơ hội gọi lại cũng không cấp cho ta.
Ai! Bần đạo thở dài một hơi, cảm thấy sầu lo cho tổ mẫu, thật khó khăn cho nàng rồi, nhưng mà đấu tranh chính trị thật sự quá tàn khốc, tuyệt đối là cục diện ngươi chết ta sống, hoàn toàn không có đường lui. Ta nếu chỉ có một thân một mình thì đương nhiên không sao cả, bần đạo là người xuất gia còn tính toán gì quyền lực ở trần thế sao? Nhưng ta phải suy nghĩ cho thân nhân trong nhà nữa! Ta vừa lui, bọn họ nhất định phải chết, cho nên, không thể không ủy khuất tổ mẫu một chút!
Vừa suy nghĩ lung tung, vừa hốt luôn sạch sẽ đồ vật mà tổ mẫu lưu lại, trong lòng ta tự nhủ, mua bán đợt này thật sự không lỗ mà, đổi một Thần Chi Lĩnh Vực ta đã động tay chân, ta cũng muốn cấp lại cho Giáo Hoàng. Không nghĩ tới còn có thể đổi lại nhiều bảo bối như vậy, những món đồ này thay vì nói tổ mẫu sưu tầm, đúng hơn phải gọi là tang vật nàng đánh cướp cao tầng Giáo Đình, hắc hắc, tổ tiên trồng cây người sau hưởng bóng mát, toàn bộ tiện nghi cho ta!
Tổ mẫu rời đi, bần đạo đi tới chỗ hoàng kim quân đội nàng lưu lại, địa vị của dì Tát Sa sau này rất mập mờ, ta cũng không dám dùng, đợi cho an bài xong cho đôi vợ chồng kia rồi tính tiếp, tạm thời để nàng đảm nhiệm đội phó thân binh của phụ thân. Ta có Kim Long Lệnh, phụ thân cũng đành phải chịu đựng, hắn cũng biết thật có lỗi với Tát Sa, chẳng qua hắn là người thành thật, có chút nói không ra lời mà thôi. Trên đại lục này, không có phong tục nam nhân phải cưới một nữ nhân, phụ thân và ông nội thuộc về loại siêu cấp hi hữu, trong lịch sử Long gia cũng là hai người tuyệt vô cận hữu (trước nay đều không có). Hiện tại ta dùng Kim Long Lệnh kín đáo đưa dì Tát Sa cho phụ thân, ông nội chắc chắn không có phản ứng. Mẫu thân hẳn cũng không khinh thường gì nàng, nàng biết chuyện tình phụ thân và Tát Sa cũng không có phản đối nhiều, cho nên chuyện này trên căn bản coi như thuận lý thành chương.
Tổ mẫu tỉ mỉ huấn luyện quân đội, bần đạo cũng cẩn thận kiểm duyệt, quả nhiên bọn họ đều là cao thủ, tuổi trong khoảng ba mươi lăm đến sáu mươi, chính thức trẻ trung khoẻ mạnh tính cả thì có một trăm người.
Đội hoàng kim thân vệ có quy mô gần một ngàn hai trăm người. Hắc hắc, vừa vặn bày trận kia.
Bần đạo nhìn nhiều cao thủ như thế hội tụ chung một chỗ, cơ hồ trong đầu lập tức có ý niệm chủ động dạy bọn họ trận pháp, những người này hội hợp thành Thiên Cương Bắc Đẩu trận, lại học được Thái Cực kiếm hai tay, lên chiến trường kiềm chế mấy Kiếm Thần cũng không thành vấn đề rồi. Đây tuyệt đối là lấy một địch trăm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Ta vốn muốn huấn luyện Cuồng Chiến Sĩ để bày trận, nhưng cao thủ của bọn hắn toàn là kỵ sĩ, ta còn không có bản lãnh dạy cho Địa Hành Long hiểu được trận pháp, cho nên đành phải thôi, Ám Dạ Tinh Linh trộm đạo là nhất lưu, nhưng thật sự ra chiến trường mà nói…, hay là thôi đi. Những dị tộc khác phần lớn đều không thích hợp, cho nên vẫn không thể theo quy tắc rập vào khuông mà thành lập quân đoàn, chẳng qua điều giáo một chút trăm người Hoàng Kim thân vệ ở bên cạnh mà thôi. Ta đang lo một bụng trận pháp không có đất dụng võ, tổ mẫu lại mang đến cho ta một ngàn Hoàng Kim Chiến Sĩ, hắc hắc, chỉ có thể nói, đại lễ tổ mẫu đưa ra quả thực quá kịp thời!
Thế nhưng, bọn họ hiện tại ta cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm, ai biết có nhãn tuyến của Giáo Hoàng nằm vùng hay không chứ? Thế nhưng, căn cứ suy đoán của ta, khả năng có nhãn tuyến nằm vùng chỉ là số lẻ. Lấy tính cách đa nghi của người chim mà nói. Giáo Hoàng vốn bị người chim đầu độc suy nghĩ nặng lắm rồi, tuyệt đối sẽ không vì tổ mẫu là thân muội muội mà bỏ qua giám thị. Cho nên ta trước tiên phải tìm ra mớ người này, sau đó mới có khả năng lấy ra bản lãnh chân chính dạy dỗ bọn hắn.
Lúc này, đại quân công tượng cũng đã tầng tầng lớp lớp kéo tới lãnh địa Bác Lạp Tư của ta, ma pháp chiến hạm đã chính thức bắt đầu kiến tạo, chỗ của ta nguyên bản có năm vạn thủy quân, còn có hải quân chiến hạm thu được từ Tạp Đặc, trước tiên động thủ tu sửa mười mấy chiếc đại hình chủ lực hạm, bắt đầu giai đoạn thứ nhất, công việc gia trì ma pháp trận. Bởi vì cần phải khắc vẽ thêm ma pháp trận, cho nên thời gian không dài, một ngàn Tinh Linh pháp sư có thể trong thời gian hai ba tháng là hoàn thành.
Nhưng mà, ở ụ tàu nguyên bản còn có vài chiến hạm bán thành phẩm, cho nên khi bọn họ xong việc, đội phía sau mới sản xuất ra mười mấy chiếc chiến hạm to nhỏ. Hơn nữa tàu chiến bọc thép cũng phải dùng không ít pháp sư trợ giúp, nói như vậy một ngàn pháp sư chưa chắc đủ rồi, vạn bất đắc dĩ ta chỉ đành viết thơ cầu trợ khẩn cấp bà ngoại.
Bần đạo đánh giá tính toán cẩn thận một lần, lấy tốc độ chế tạo hạm hiện tại mà nói, không cần nửa năm, sẽ có trăm chiếc ma pháp chiến hạm ra đời, hơn nữa quy mô và hình thể mỗi chiến hạm bình thường đã có thể vận chuyển một chi quân đội hơn mười vạn hải quân ra ngoài, đủ để chống lại hải quân Giáo Đình hao binh tổn tướng rồi, lại dựa vào ma pháp chiến hạm cường hãn hoàn toàn có thể đè ép Giáo Đình. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là có ba đại đế quốc chia ra quấy rối, mặc dù ma pháp chiến hạm kỳ lạ mạnh mẽ, chúng ta không sợ đánh hải chiến với bọn họ, nhưng bọn hắn dù sao vẫn có ưu thế số lượng khổng lồ, một khi đánh tới, tất cả mọi người đều sẽ tổn thất thảm trọng, vậy thì được không bù nổi mất.
Hải quân đã có, thuận lý thành chương, bần đạo lại bắt đầu suy nghĩ tìm một vị quan chỉ huy cho đội hải quân mới xây dựng này. Vào lúc này, Đại Hán quốc vương sau khi đọc được báo cáo ta xây dựng hải quân, đối với cách ta làm tiền trảm hậu tấu rõ ràng không hài lòng, thế nhưng hình thức bức người, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, tuy nhiên hắn phái người tới nói, muốn ủy nhiệm một vị hoàng tộc tới thống lĩnh hải quân. Ừ, việc này, dường như bần đạo không có thói quen đánh không công cho người khác nha?
Tên ngu ngốc này thật đúng là vô cùng không biết điều, ta hiện tại mặc kệ hắn. Hiện tại ta bề bộn nhiều việc, đợi nơi này hơi ổn định, ta sẽ lập tức trở về vương đô một lần, chuyện tình phụ thân cùng dì Tát Sa, ta phải nói rõ với mẫu thân. Thạch Nguyên gia thứ đồ bỏ đi cần phải dọn dẹp, hai vị công chúa ta cũng không yên tâm, phải nhìn thật kỹ công việc bảo vệ các nàng hiện tại như thế nào. Hiện tại lại thêm một chuyện, đó chính là thuận tiện thương lượng với quốc vương bệ hạ một chút về tương lai quốc gia đi.
Ý của ta là, để hắn ra mặt phế đi Quang Minh thần giáo, đổi lại là Tự Nhiên Thần Giáo phát triển trong nước, ta thu hắn ít thuế một chút là được. Khà khà, thật là phong thủy luân chuyển, rốt cục ta cũng nên thu thuế hắn rồi. Còn có một vấn đề mấu chốt, đó là quan hệ giữa ta và quốc vương, ai…, đây mới là phiền toái nhất.
Bần đạo hiện tại tay cầm trọng binh, làm việc không cho quốc vương mặt mũi, hơn nữa đã có tiền lệ lúc trước, có thể nói cực kỳ bị quốc vương nghi kỵ. Ta chắc chắn, hắn bây giờ đang sống trong sợ hãi, một khi ta tạo phản, hắc hắc, vậy thì Đại Hán đợi mà đổi lại họ Long đi! Trên thực tế, ta đã nhận được tín thư chuyển lời “nhẹ nhàng” của ba đại gia tộc. Bọn họ mặc dù không có nói rõ, nhưng toàn một dạng khẩu khí quyến rũ ta, đã đủ thể hiện rõ ý tứ bọn họ thần phục ta. Thạch Nguyên gia không đáng tin, đó là bản thân bọn họ tự hiểu, cừu hận giữa chúng ta quá lớn, đầu hàng ta cũng chết thôi.