Trưởng Thành Cùng Với Severus

Chương 11: Chương 11




Editor: ƴųƙ¡ ทջâท ɦà

【Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( mười một)

Qua Halloween chính là sinh nhật của Sirius, gần đây Harry mỗi ngày đều bị James tra tấn, James quyết tâm phải cho Sirius có một sinh nhật nồng đậm rực rỡ ở Hogwarts.

Đêm khuya ngày 2 tháng 11, James mang theo Harry rời khỏi phòng sinh hoạt chung, bọn họ biết được vị trí của phòng bếp nhờ người bạn ở nhà Hufflepuff, hai người đang chuẩn bị đi nơi đó để lấy một chút đồ ăn, vì chúc mừng sinh nhật mười hai tuổi của Sirius.

Đêm khuya Hogwarts đã lâm vào ngủ say, trong lâu đài yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng ngáy loáng thoáng, nó được truyền ra từ những bức tranh ở trên tường.

Hai anh em dẫn theo đèn, rất cẩn thận mà tránh đi những bức họa còn thức, từng giây từng phút chú ý nhân viên quản lý và giáo sư đang tuần tra khắp nơi, một đường cẩn thận mà đi tới khu vực gần phòng sinh hoạt chung nhà Huflepuff.

James đi về phía bức tranh có hình đĩa trái cây rồi chọc chọc quả lê, quả lê bắt đầu bật cười ha ha, sau đó nó biến thành một cái tay nắm cửa.

Bọn họ nhanh chóng mở cửa nhảy đi vào, mấy con gia tinh đang làm việc bận rộn, nhìn đến có người tiến vào, một con gia tinh bọc một cái khăn trải bàn trắng tinh lập tức tiến lên và khom lưng nói: “Tôi tên là Kaka, xin hỏi các quý ngài có yêu cầu gì?”

James đại gia Potter ra lệnh nói: “Chúng ta cần một cái bánh kem trái cây lớn, bơ nhiều một chút, lại lấy thêm năm chia bia bơ.”

Các con gia tinh nháy mắt hành động lên, trong phòng bếp vang lên thanh âm leng keng leng keng, Harry muốn tới gần vài bước để quan sát các bước làm của họ, nhưng lại bị Kaka ngăn cản, “Quý ngài không thể đi nơi đó, Kaka cho rằng chỗ đó sẽ làm dơ quần áo của quý ngài.”

Harry người vô cùng am hiểu bản tính của gia tinh nên đã dừng bước lại, “Tốt Kaka.” Gia tinh tên là Kaka vừa lòng nhìn Harry rời đi ở trước mặt mình.

Harry ăn không ngồi rồi dứt khoát dựa vào bên cạnh nhìn các con gia tinh bận rộn, các con gia tinh rất tri kỷ mà cung cấp nước bí đỏ, James và Harry câu được câu không mà uống đồ uống, không quá vài phút, bánh kem đã làm tốt.

Kaka đem bánh kem cất vào trong một cái hộp xinh đẹp và ở trên còn cột một cái nơ con bướm vô cùng hoàn mỹ, ở đưa cho Harry đồng thời còn làm một bùa thu nhỏ, hộp bánh kem trở nên nhỏ giống như chén trà vậy.

Năm chai bia bơ cũng được làm đúng cách và thu nhỏ lại, cái này làm cho hai người cầm lấy càng thêm nhẹ nhàng, gặp được tình huống bất ngờ thì khi chạy cũng sẽ tương đối nhanh hơn.

Các con gia tinh hoan hô tiễn đi anh em nhà Potter, Harry vì vậy mà nhẹ nhàng thở ra, cậu vĩnh viễn không học được cách ở chung với gia tinh, khống chế bản thân không nói ra lời cảm ơn để ngăn ngừa bọn họ đâm tường, đây là chuyện duy nhất mà Harry có thể làm.

Con đường trở về xa xôi một cách lạ thường, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, ánh đèn mờ nhạt trong bóng đêm có vẻ phá lệ rõ ràng, Harry và James liều mạng chạy như bay quay trở về bức chân dung, Bà Béo bị đánh thức không kiên nhẫn mà né người ra, hai anh em vội vàng bò đi vào.

Ba người còn lại chờ rất lâu ở trong ký túc xá, hai người thở hồng hộc mà đi vào ký túc xá, đem chiến lợi phẩm đặt ở trên bàn, Remus làm một bùa phóng to, bánh kem và bia bơ lập tức khôi phục kích cỡ lớn nhỏ bình thường.

Harry rốt cuộc biết James tại sao kêu gia tinh bỏ thêm nhiều bơ, sau khi Sirius thổi nến xong và Harry vừa mới ăn xong một ngụm bánh kem thì một khối bơ rất lớn chảy từ trên tóc của cậu xuống dưới.

“James Potter!” Harry đứng dậy phản kích, một miếng bánh kem chỉ mới được ăn một ngụm ở trong bụng của Harry lập tức dừng ở trên đầu tóc của James.

Sirius chơi ác hơn, hắn đem một khối bơ ném vào trong cổ áo của Remus, biểu cảm của Remus không hề thay đổi chỉ đem miếng bánh kem ăn được một nửa của mình ném vào mặt của Sirius.

Vậy thì vừa nhìn thấy thì Peter là người bị hãm hại ít nhất, Harry tùy tay cầm lấy một miếng bánh kem và ném qua, cái này hoàn toàn bậc lửa lòng hiếu thắng của năm người. Bánh kem còn dư lại bay loạn khắp nơi, trên sàn nhà trên vách tường thậm chí trên trần nhà còn để lại một dấu hôn môi bằng bánh kem.

May mắn bọn họ là Phù thủy, Harry cảm thán khi dùng đũa phép sử dụng bùa tẩy rửa. Hiện tại thời gian là 3 giờ rưỡi sáng, Harry đã buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được nhưng giờ phút này trong ký túc xá là một mảnh hỗn độn, ngay cả nơi đặt chân cũng không có.

Remus chỉ có thể lôi kéo Harry người còn tính là còn đang thức cùng nhau quét tước, ngoài ra ba người khác thì đã nằm liệt trên giường và gặp nhau ở trong mộng.

Hậu quả thức trắng đêm chơi đùa chính là buổi sáng thức dậy không nổi, ăn bữa sáng không được và đến lớp học trễ.

Năm người sắc mặt mệt mỏi đi tới phòng học ở dưới hầm, tiết học này là tiết độc dược, may mắn bọn họ chỉ đến muộn năm phút, giáo sư Slughorn trừ mỗi người bọn họ hai điểm rồi cho bọn họ ngồi xuống.

Chỗ ngồi cố định của Harry ở trong lớp độc dược chính là ngồi bên cạnh Snape, Snape nhìn cậu bé ngày thường luôn tinh thần phấn chấn vui vẻ hôm nay lại có bộ dáng uể oải, rồi nhíu mày rất nhỏ.

“Severus, mình ngủ một lát,“ Harry nói một cách yếu ớt với Snape: “Chờ lát nữa khi bắt đầu điều chế độc dược thì kêu mình.”

Snape nhìn cậu bé buồn ngủ đến mức đập đầu xuống bàn, hắn vươn một bàn tay đặt ở phía dưới đầu của Harry, phòng ngừa Harry không cẩn thận đập đầu của mình thành chấn động não.

Đôi mắt màu đen vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng kia hiện tại trộn lẫn khó hiểu và tức giận, nhưng thật ra làm cho cả người y có chút bộ dáng của thiếu niên.

Đôi môi mím mwor rồi khép lại, Snape rốt cuộc vẫn hỏi ra khỏi miệng, “Tối hôm qua cậu...... Không ngủ sao?”

Cái đầu nằm ở trên tay của Snape khẽ động đậy, Snape suy đoán đó là đang gật đầu, Harry trả lời rất nhỏ: “Bốn giờ mình mới ngủ, không khác gì so với không ngủ hết.”

Lớp học độc dược hàng năm không thấy ánh mặt trời, thời tiết tháng 11 đã bắt đầu trở lạnh, Harry run lập cập, Snape cố sức mà dùng cái tay rảnh rỗi của mình đem áo choàng của mình đắp lên trên người cậu bé.

Cậu bé thỏa mãn cọ cọ cái tay ở dưới đầu của mình, Snape cảm giác đầu tóc lông xù xù trong lòng bàn tay cọ làm trái tim của y hơi ngứa ngứa.

“Tại sao ngủ trễ như vậy?” Snape do dự một lúc rồi hỏi, điều này thật ra có chút đang tra hỏi chuyện riêng tư của người khác. Cho dù là bất kỳ Slytherin nào cũng đều sẽ không hỏi bạn của mình như vậy, bọn họ cực kỳ chú trọng riêng tư.

Nhưng Harry là một Gryffindor, Snape nghĩ đến, ngoài ra y là đang quan tâm bạn bè.

Harry giống như là ngủ đến mức hơi mơ hồ, một lát sau mới vang lên giọng nói của cậu, “Sirius ăn sinh nhật, chơi đến có chút trễ.”

Sắc mặt của Snape lập tức thay đổi, y nhẫn nhịn nhưng cũng không thể nhịn xuống được, vì vậy đầu của Harry bị đẩy ra khỏi cái tay ấm áp, nghênh đón cậu chính là mặt bàn lạnh băng.

Harry là bị lạnh tỉnh, cậu không rõ tại sao cái gối đầu ấm áp lại đột nhiên rời khỏi cậu, thay thế chính là bàn học độc dược lạnh băng, điều này làm cho sâu ngủ của cậu đã chạy mất phân nửa.

Trên người khoác áo choàng dài có chứa mùi độc dược nhàn nhạt, đây là hương vị trên người của Severus. Harry dần dần tỉnh táo lại, áo choàng dài của Severus tại sao lại ở trên người cậu?

Nhìn Harry vẻ mặt mê mang nhưng đem áo choàng dài quấn lại càng chặt, Snape đều phải bị tức cười, cậu ấy giống như căn bản không nhớ rõ chính mình đã nói cái gì.

Snape kéo áo choàng dài nhưng không kéo động được, Harry bọc chính mình thành một cái cuốn, cậu nhìn Snape lộ ra một nụ cười tràn ngập ngu đần, “Severus, có cậu thật tốt.”

Tiểu sư tử ngốc nghếch hiển nhiên đã làm tâm trạng của Snape trở nên vui vẻ, những tức giận đó không biết từ đâu mà đến cũng bị nụ cười này trấn an, hắn hừ một tiếng, “Chỉ có ngu ngốc như cậu mới vì ăn sinh nhật mà thức suốt cả đêm.”

“Mới không phải đâu,“ Harry lắc lắc đầu đáp trả nói: “Chờ thêm đoạn thời gian cậu sẽ thu hồi những lời này lại.”

Giọng điệu chắc chắn của Harry làm Snape nửa tin nửa ngờ, Snape vừa muốn nói cái gì đó đã bị biểu cảm nhe răng trợn mắt của cậu bé đánh gãy.

“Làm sao vậy?” Tiếng nói của Snape có một tia lo lắng.

“Buổi sáng không ăn cơm, dạ dày đau......” Đôi mắt xanh biếc kia của Harry lúc này đang ướt dầm dề, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

“Ai làm cậu thức suốt cả đêm.” Snape ngoài miệng quở trách Harry, động tác cũng không hề dừng lại, hắn tìm trong túi của mình ra mấy cái bánh cookie. Đây là bánh do bà Potter tự tay làm và Harry tự mình đưa cho hắn mấy loại này.

Harry cúi đầu, trộm ăn bánh cookie, giáo sư Slughorn đã dừng giảng bài lại và ông ấy bắt đầu bố trí nhiệm vụ của tiết học này, “Tiết học này chúng ta phải điều chế độc dược quên lãng, hiện tại có thể bắt đầu điều chế.”

Bánh cookie trong miệng còn chưa nuốt xuống thì Harry đã mở to hai mắt nhìn, ngày thường thì đều là cậu đi lấy tài liệu độc dược nhưng hiện tại cậu không thể quầy đựng tài liệu ở bên cạnh giáo sư độc dược với một miệng được nhét đầy bánh cookie.

Snape thở dài, nói: “Cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây, cẩn thận đừng để người khác phát hiện việc cậu ăn vụng, ta đi lấy tài liệu.”

Harry gật đầu như đảo tỏi, hai má phình phình giống như một con chuột hamster nhỏ, Snape nhịn xuống xúc động muốn giơ tay chọc chọc nó, đứng dậy đi lấy tài liệu.

Có Snape thiên tài độc dược ở, thành tích độc dược của Harry vẫn luôn ở vào trạng thái vững bước tăng lên, mà điều chế một liều độc dược quên lãng, một mình Snape cũng có thể hoàn thành hoàn mỹ.

Harry hiếm thấy mà đảm đương linh vật một lúc ở trong lớp học, chỉ có ở khi giáo sư Slughorn đi đến bên người bọn họ thì cậu mới có thể tượng trưng xử lý hai cái tài liệu độc dược.

Giây phút khi chuông tan học vang lên, Harry cầm lấy độc dược quên lãng của bọn họ và vọt tới trước mắt giáo sư Slughorn, vị giáo sư này cố gắng hết sức khen tỉ lệ nước thuốc của bọn họ, cũng cho mỗi nhà Gryffindor và Slytherin thêm mười điểm.

Harry người không hề giúp đỡ chút nào mà đi trở về bên người Sape với khuôn mặt đỏ bừng, Snape cười như không cười mà đứng tại chỗ chờ cậu, Harry tiến đến bên tai Snape khen nói: “Severus, cậu giỏi quá.”

Snape gần đây rất hưởng thụ với việc Harry khen y, y liếc mắt nhìn Harry một cái, khóe miệng giơ lên muốn giấu như thế nào cũng không được, “Còn không mau đi Đại Sảnh Đường ăn cơm, không còn cái bánh cookie nào nữa đâu.”

“Vậy lần sau mình sẽ đưa cho cậu nhiều một chút!”

Harry bước nhanh đuổi theo, bóng dáng hai người đan xen chiếu vào trên vách tường lâu đài, giống như có vẻ thân mật lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.