Editor: ƴųƙ¡ ทջâท ɦà
【 Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( sáu)
Harry chỉ nhận được một từ đơn, “Fine.”
Nhìn bộ dáng bực bội của Hedwig Harry có lý do nghi ngờ Snape cũng không thường dùng cú mèo để viết thư, y nhất định chưa chuẩn bị đồ ăn cho Hedwig.
Giờ phút này chỗ hỏng của việc không được ở chung cùng một cái học viện đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thứ tư Gryffindor vẫn như cũ có tiết học nguyên ngày và Harry cũng không nhìn thấy được bóng dáng của Snape nên cậu chỉ có thể làm Hedwig mang bánh quy nhỏ đi đưa cho Snape.
Điều đáng nói nhất chính là quan hệ của năm người trong ký túc xá cũng đã bay vọt lên trong ngày hôm nay.
Mọi chuyện bắt đầu từ cái đồng hồ báo thức của Remus bỗng nhiên không kêu lên.
Harry đang mơ thấy chính mình trở thành tầm thủ của đội Quidditch Gryffindor, trái Snitch vàng đang ở trước mắt cậu và Harry buông lỏng hai tay đang nắm chổi ra, dò người ra muốn bắt lấy trái Snitch vào trong lòng bàn tay.
Loảng xoảng một tiếng, Harry ngã xuống từ trên chổi, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra và phát hiện chính mình đang nằm trên mặt đất, trên người quấn chăn chặt lại giống như một con sâu lông vậy.
Harry duỗi người, bò lên mang mắt kish vào và thuận tay cầm đũa phép vẫy một chút.
“Merlin a! 10 giờ!” Harry hô lớn: “Các anh em mau rời giường! Chúng ta đến muộn a!”
Remus là người đầu tiên tỉnh lại, trong giọng nói của hắn mang theo mệt mỏi, “Xin lỗi mọi người, ngày hôm qua ngủ hơi trễ một chút.”
Harry vội vàng mặc quần áo, “Remus chuyện này không có gì, mình cảm thấy chúng ta nên suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào với giáo sư McGonagall đi, nếu mình nhớ không nhầm thì tiết đầu tiên chính là tiết biến hình.”
Bốn người còn lại đều hít một ngụm khí lạnh, năm người bọn họ đều chen chúc ở trong phòng vệ sinh nho nhỏ để súc miệng, Harry lần đầu tiên phát hiện tốc độ hành động của bọn họ nhanh chóng đến như vậy.
Đáng tiếc chút tốc độ này có chút đặc biệt yếu ớt ở trước mặt thời gian, năm người chạy như bay đến cầu thang phép thuật Hogwarts, Harry nghĩ rằng cậu sẽ không có phút giây nào căm hận cái cầu thang hay thay đổi này so với hiện tại.
“Nếu chúng ta có thể có một cái bản đồ thì tốt rồi.” Không biết giọng nói của ai vang lên, Harry quay đầu nhìn thoáng qua, là Peter Pettigrew.
Cậu vẫn luôn không có ấn tượng gì đối với người bạn cùng phòng này, nhưng giờ phút này cậu đồng ý với ý kiến của người bạn này nên Harry cũng nhớ kỹ về người bạn này, “Mình đồng ý, mình thật sự lo lắng một ngày nào đó mình sẽ bị lạc đường ở Hogwarts.”
Khi bọn họ thở hồng hộc chạy tới phòng học, thì chỉ còn mười phút nữa là tan học.
Năm cậu bé cúi đầu chờ đợi giáo sư McGonagall phán xét, vị nữ Phù thủy nghiêm túc này nói: “Các quý ngài, ta thật đáng tiếc khi thông báo cho các trò biết rằng mỗi người các trò đều bị trừ mười điểm. Ngoài ra các trò phải đi gặp quản lý Pringle để tiếp nhận lao động phục vụ của mình.”
Sirius nói: “Giáo sư McGonagall, tụi con chỉ tới trễ một lát, mỗi người trừ mười điểm —”
Harry tiếp được câu chuyện, “Trừ mười điểm vừa vặn tốt, giáo sư McGonagall tụi con đã khắc sâu được sai lầm của chính mình.”
Người trong phòng học chậm rãi đi ra hết, Harry xoay người đóng cửa lại, cậu nhẹ nhàng thở ra, “Sirius, vừa rồi nếu cậu nói xong câu nói kia, chắc chắn là giáo sư McGonagall sẽ không trừ mỗi người mười điểm đâu.”
“Chúng ta cũng không phải là đến muộn một lát, còn có mười phút thì tan học.” Remus nói.
Peter liều mạng gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy.”
James ôm lấy bả vai của mấy người bọn họ, “Thư giãn đi mọi người, kết quả tệ nhất chính là giáo sư McGonagall trực tiếp biến chúng ta thành cái ghế bốn chân, chỉ là lao động phục vụ mà thôi nói không chừng chúng ta còn có thể phát hiện bí mật của lâu đài.”
Remus đúng lúc nhắc nhở mấy người bọn họ, “Để mình nhắc nhở các cậu một câu, nếu chúng ta lại không chạy đến lớp bùa chú thì giáo sư Flitwick cũng sẽ trừ mỗi người chúng ta mười điểm.”
Nếu nói ở thời đại học sinh có chuyện gì có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách lẫn nhau, vậy thì trên bảng khảo sát chắc chắn có tên cùng nhau bị phạt. Có lẽ là hợp sức cùng nhau chiến đấu với một con quỷ khổng lồ thành niên cũng đúng?
Tổ năm người kéo thân hình mệt mỏi sau khi học cả ngày để đi tới trước mặt quản lý viên Pringle.
Bọn họ bị trừng phạt là phải chà lau áo giáp và ngoài ra là cấm sử dụng phép thuật. Ở đây ngoại trừ Remus và Peter, thì ba vị thiếu gia còn lại thì ngay cả giẻ lau ở nhà cũng chưa bao giờ cầm qua.
Sirius vẻ mặt ghét bỏ mà cầm một miếng giẻ lau ướt nhẹp, “Mình không hiểu gia tinh ở Hogwarts dùng để làm gì, tại sao bọn họ sẽ để lại nhiều áo giáp dơ bẩn như vậy để bọn học sinh làm lao động phục vụ?”
Biểu cảm của James cũng không tốt đến nơi nào được, từ trước đến nay ở nhà hắn chưa bao giờ làm qua loại chuyện này, “Mình thu hồi lại lời nói lúc sáng, có lẽ bị giáo sư McGonagall biến thành ghế bốn chân còn tốt hơn rất nhiều so với trừng phạt này.”
Remus và Peter đã bắt đầu làm việc, Harry học theo bộ dáng của bọn họ chàu lau thanh bảo kiếm trong tay áo giáp.
“Chúng ta tốt nhất mau làm nhanh hơn một chút, số lượng áo giáp quá nhiều.” Remus khuyên giải an ủi nói: “Kết thúc sớm một chút thì có thể sớm trở về ngủ một chút.”
Động tác của Peter rất nhanh nhẹn, “Đúng vậy, nếu ngày mai chúng ta lại đến trễ thì sẽ càng không xong.”
Harry giúp giúp Sirius điều chỉnh tư thế cầm giẻ lau, “Bình tĩnh một chút Sirius, giống như cậu vậy thì lau không sạch sẽ được đâu.”
Hogwarts là nơi an toàn nhất, mọi người đều nói như vậy.
Tối nay là đến lượt giáo sư Flitwick tuần tra lâu đài, ở tại vị trí không dễ dàng bị người chú ý giáo sư Flitwick đã đi qua năm người bọn họ lần thứ ba. Harry rốt cuộc đồng ý với cách nói này và cũng tò mò với một vấn đề nên nói: “Buổi tối các giáo sư đều không cần ngủ sao?”
Đây là một vấn đề rất tuyệt với nhưng năm người đều không thể xác định là đáp án của bọn họ là chính xác, bọn họ cũng không thể ở lần sau khi giáo sư Flitwick đi ngang qua bọn họ thì ngăn giáo sư lại và đồng thanh hỏi: “Giáo sư, ngài không cần ngủ sao?”
Suy nghĩ của các cậu bé luôn rất sinh động, sau khi bọn họ lau dọn xong thì Sirius đưa ra suy nghĩ muốn dạo quanh lâu đài vào ban đêm. Đáng tiếc là bọn họ hiện tại đã kiệt sức, cho dù là tràn ngập sức sống Gryffindor cũng cần bổ sung giấc ngủ sau khi lao động phục vụ.
Vì vậy nhóm tiêu sư tử năm thứ nhất sau khi hẹn nhau là khi nào rảnh sẽ dạo quanh lâu đài vào ban đêm, rốt cuộc nặng nề đi ngủ, lần này bọn họ đặt tới năm cái đồng hồ báo thức.
Nhưng mà lệnh người bất ngờ chính là, Remus cư nhiên xin nghỉ, hắn chỉ để lại một trương tờ giấy nói chính mình mụ mụ sinh bệnh, hắn yêu cầu trở về thăm một chút.
Nhưng có một việc khiến Harry cảm thấy vui vẻ chính là chiều nay Gryffindor sẽ học lớp bay cùng với Slytherin, điều này chứng minh Harry rốt cuộc có thể nhìn thấy Snape, ngoài ra Harry không thể từ chối mị lực của việc được bay lên bầu trời.
Nhóm Harry đi ra bên ngoài lâu đài và chuẩn bị học tiết bay đầu tiên của bọn họ, may mắn chính là hôm nay là một ngày thích hợp để bay, bầu trời sáng sủa không gió.
Ở phía xa Slytherin đã có mặt đầy đủ, Harry liếc mắt một cái thì nhìn thấy được Snape, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không mà Snape trông rất mệt mỏi, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Trên mặt đất dặt hơn hai mươi cây chổi bay, đó đều là kiểu chổi có kích cỡ cũ nhất, bay không quá cao nhưng rất dễ dàng khống chế, ít nhất rất thích hợp cho người mới học.
Bọn họ dựa theo lời chỉ dẫn của bà Hooch và đứng ở bên cạnh cây chổi, vươn tay phải đặt ở phía trên cây chổi và hô: “Lên.”
Điều này đối với Harry mà nói thì không hề khó khăn, cây chổi lập tức nhảy tới trên tay cậu. Harry nhìn xung quanh thì thấy James và Sirius cũng thành công trong một lần, Snape hô ba bốn lần thì cây chổi mới nhảy tới trên tay y.
Harry tin tưởng cậu nhìn thấy được sự ghét bỏ ở trong mắt của Snape, có lẽ Snape cũng không thích bay? Nhưng Harry không hiểu tại sao sẽ có người không thích bay, mỗi khi Harry bay ở trên không trung cái loại cảm giác tự do tự tại này đều khiến cậu quên hết tất cả phiền não.
“Hiện tại ta thổi còi một cái, thì hai chân đang dẫm trên mặt đất của các trò phải rời khỏi mặt đất.” Bà Hooch nói.
Khi tiếng còi vang lên tập thể Slytherin và Gryffindor đều bay lên không trung, nhưng mà không biết cây chổi của ai bị mất khống chế khiến cây chổi kia đấu đá lung tung giống như bị say rượu vậy, bà Hooch hô lớn: “Dừng lại!”
“Tất cả học sinh lập tức bay xuống mặt đất,“ Bà Hooch cưỡi cây chổi bay lên, “Không có sự cho phép của ta không được tự tiện hành động.”
Khi Harry chuẩn bị đáp xuống mặt đất thì cây chổi mất khống chế kia bay thẳng tắp về phía Snape. Harry căn bản chưa kịp nghĩ nhiều thì cậu đã thao tác cây chổi rách nát phát huy tốc độ lớn nhất của nó vọt tới bên cạnh Snape, khi cây chổi kia đang đâm hết sức mình về phía hai người bọn họ thì trong nháy mắt Harry kéo Snape sang một bên.
Bà Hooch vội vàng bay qua muốn cứu cái người xui xẻo đang ở trên cây chổi mất khống chế kia, mà tình huống lúc này của Harry cũng không tốt đến chỗ nào. Snape không giỏi về bay và y cứng đờ giống như một cây gỗ ở trên cây chổi, sau khi được Harry kéo sang một bên tránh thoát được việc bọ cây chổi tấn công, Snape càng lung lay sắp ngã giống như muốn ngã xuống khỏi cây chổi.
“Severus, bình tĩnh lại và giữ vững cân bằng!” Harry nói với Snape: “Không cần sợ hãi cây chổi!”
Ở dưới sự giúp đỡ của Harry, Snape chậm rãi bình tĩnh lại, hai người bọn họ đáp xuống mặt đất thì Harry đỡ lấy Snape, “Không có việc gì đi Severus?”
Sắc mặt của Snape trắng bệch và đôi môi không còn đỏ tươi như máu, y lắc lắc đầu. Bà Hooch dẫn cái người xui xẻo kia tới bên cạnh Snape, “Hai người các trò cần đi theo đến Bệnh Thất, ngoài ra trò Potter tiên sinh, cho dù trò vì cứu cứu trò Snape nhưng hành vi vừa rồi của trò cũng rất nguy hiểm, ta không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra lần thứ hai.”
“Vâng, con bảo đảm sẽ không có lần sau.” Harry trả lời.
Snape và Yalman được bà Hooch mang đi, nhóm của James lập tức vây quanh bên cạnh Harry, James đi vòng quanh em trai hai vòng rồi mới nói: “Harry, anh rất có tin tưởng đối với kỹ thuật bay của em, nhưng em xông lên như vậy vẫn khiến anh giật cả mình, nếu em xảy ra chuyện gì mẹ chắc chắn sẽ lột ra một tầng da của anh.”
Sirius vỗ một cái rất nặng ở sau lưng James, “Được rồi James, Harry không có việc gì thì tốt rồi. Vấn đề quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là tại sao Harry sẽ đi cứu Snivellus sao?”
“Sirius, không cần kêu Severus là Snivellus.” Harry ra hiệu bằng ánh mắt với James.
James không tình nguyện mà nói: “Đúng vậy Sirius, mình xem vẫn là con dơi nhỏ thích hợp với y hơn,kêu nhiều lần còn rất thuận miệng.”
Peter cũng cho một phiếu đồng ý, “Dáng vẻ vừa rồi của y thật sự giống một con dơi nhỏ.”
“Được rồi được rồi, mình nhận thua.” Sirius xua tay, “Cho nên tại sao cậu lại đi giúp y, bộ dáng khi cưỡi chổi bay của y giống như một cái xác ướp vậy.”
“Chẳng lẽ muốn mình nhìn Severus bị thương sao? Đừng nhỏ mọn như vậy Sirius, không phải mỗi người đều có thiên phú bay lượn giống như cậu vậy, Severus chỉ là lần đầu tiên thử.” Harry xoay người đi về phía lâu đài, “Mình đi Bệnh Thất nhìn xem Severus, lát nữa gặp lại các bạn tốt.”
Sirius trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía James không hề có phản ứng nào hết, “Cậu không ngăn cản Harry sao?”
James ôm ngực nói: “Em trai trưởng thành, không yêu anh trai.”
Sau khi tiếp thu ánh mắt khinh thường của Sirius, James lại trở nên nghiêm túc hơn, “Tuy nhiên chỉ là kết bạn mà thôi, không có gì ghê gớm hết Sirius, nếu cậu quen một người bạn gái là Slytherin thì mình cũng sẽ không ngăn cản cậu.”
“Fuck you!” Hai cậu bé nháo thành một đoàn, Peter đứng ở bên cạnh không biết nên kéo hai người kia ra hay vẫn là tham gia với hai người họ, chỉ một lát sau ba cậu bé cùng nhau lăn ở trên mặt cỏ.
————————
Tiểu Harry anh hùng cứu bạn trai nha! Giáo sư cũng có thể coi như là học thần nhưng không sao hết tiểu Harry bay vô cùng tốt! Hai người này bổ sung cho nhau, nếu không ở cùng nhau thì trời đất khó dung.