Trường Thiên Ký

Chương 1: Chương 1: Luân hồi chuyển thế




6/9/2014Trên đỉnh một ngọn núi cao một thanh niên khoảng 18 19 tuổi thân hình có chút cao gầy áo quần bụi bặm phong sương sắc mặt thâm trầm nhìn về một phương hướng xa xôi ánh mắt đầy chu xót.

Xoẹt!... Ầm... Một đạo tia sét cắt ngang bầu trời mang theo tiếng sấm ầm ầm vang vọng.Trên bầu trời mây đen vần vũ, gió thổi qua những khe đá tạo ra những âm thanh thét gào đầy thê lương.Thanh niên kia cúi đầu hồi tưởng lại cuộc đời mình một lần cuối, cuộc sống chỉ trọn vẹn 19 năm nhưng những gì trải qua kể ra thật không biết bao nhiêu người phải tặc lưỡi cảm thán.

Hắn từ nhỏ đã là một đứa trẻ hoạt bát thông minh ngoan ngoãn khiên cha mẹ hắn cực kì vừa ý. Là một gia đình trẻ hạnh phúc lại có điều kiện kinh tế gia đình hắn chín là ước mơ của hầu hết những người trên thế giới này. Cứ tưởng cuộc sống sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế, thật không ngờ ông trời trêu ngươi năm hắn 7 tuổi một vụ tai nạn đã đánh dấu một trường liên miên tai kiếp lên cuộc đời cứ ngỡ như mơ của một đứa bé 7 tuổi. Năm đó cha hắn bất ngờ bị tai nạn qua đời không lâu sau mẹ hắn cũng không hiểu nguyên nhân bỗng nhiên phát bệnh cũng qua đời. Lúc đó hắn hoàn toàn sụp đổ tinh thần, chỉ một thời gian sau hắn được toà án trao cho dì dượng hắn nhận nuôi. Mới đầu dì dượng hắn cực kì yêu thương chiều chuộng hắn quan tâm hắn, cứ tưởng vớt vát được chút hơi ấm tình thân từ đây không ngờ sau khi tiêu hoá xong khối tài sản của gia đình hắn và thời gian che mắt toà án địa ngục mới thực sự bắt đầu với hắn.

Hắn sống mỗi ngày trong vỏ bề ngoài của tình thương của dì dượng nhưng thực chất mỗi ngày đều bị sự vùi dập và chà đạp của mấy người nhà kia. Vốn là một đứa bé khoẻ mạnh thông minh cơ thể hắn càng ngày càng gầy ốm xanh xao, cuộc sống cứ như thế đối với hắn sống chỉ mang tính chất sinh tồn chứ không có ý nghĩa gì khác. Cuộc sống trong mười mất năm đã rôi rèn cho hắn một bộ mặt chai lì không cảm xúc một linh hồn không thể rung động thậm chí là trước cả cái chết.Bỗng một ngày cuộc đời hắn có biến.

Trong một đêm vô tình trở về nhà bằng cửa sau hắn vô tình nghe được cuộc nói chuyện của dì dượng hắn. Hắn như chết trân tại chỗ, kẻ đâm xe giết chết cha hắn, kẻ cho thủy ngân vào đồ ăn liên tục trong nửa năm khiến cho mẹ hắn phải bệnh lạ mà chết, kẻ chà đạp vùi dập cuộc đời hắn bóp chết từng cái ước mơ dù chỉ nhỏ nhất chủa hắn chính là dì dượng hắn. Phẫn nộ đau đớn cùng vui mừng, ấy thế mà hắn sống chung với kẻ thù như thế suốt hơn 10 mấy năm.

Vào một đêm mùa hè sắp sang thu thời tiết mát mẻ trong lành như mọi khi. Bỗng ngọn lửa bùng lên từ căn biệt thự to lớn xa hoa nơi mà gia đình hắn đã có những giây phút hạnh phúc nhất ..Hắn hít một hơi, phía dưới hắn là một vác núi sâu hút. Chỉ một bước chân là mọi thứ đối với hắn kết thúc tại đây.Nhắm mắt lại trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt hắn đưa chân bước tới. Trong một khắc đó.X..O..Ẹ..T..!!!Một tia sẽ màu đen to lớn từ trên đám mây đen đang cuồn cuộn xoáy quanh đỉnh núi kia. Hung hăng bổ xuống như một con hắc long đâm xuống đỉnh núi.....Cả đỉnh núi sáng bừng...

Ầ....M...! Tiếng nổ vang rung trời vang lên cả ngọn núi đá cao cả ngàn mét lập tức nổ tung dư chấn như một cơn bão quét ngang trời đất. Khiến cho vùng núi rừng lân cận một phen hỗn loạn.*********

Tại một đỉnh núi bí mật ...Nơi đây là một cái tế đàn hình bát giác bằng đá cũ kĩ với 8 cột đã xung quanh sắp xếp cân đối như một trận pháp. Trên mỗi cột đá có một bóng đen dang đứng ánh mắt mỗi bóng đen cực kì ngưng trọng nhình đứa bé khoảng 4 5 tuổi nằm giữa tế đàn. Hai tay mỗi bóng đen kia đang kết những đạo thủ ấn kì dị.

- Khai! : một tiếng quát trầm thấp đồng thanh vang lên những bóng đen không thấy được dung mạo kia mỗi người một thủ ấn kì lạ hướng trời quát.Vù ...vù....

Từng cơn cuồng phong mang theo mây đen hôi tụ lại trên bầu trời của ngọn núi kia. Mây đen liên tục vần vũ đang xoáy thành một cơn bão khổng lồ che khuất ánh mặt trời dưới đất một mảng tối đen như mựcX..O..Ẹ..T..!! Một đạo tia sét màu đen cực lớn từ trên bầu trời bổ thằng vào trung tâm tế đàn.Cả tế đàn bỗng sáng rực lên, ánh sáng như hoàn toàn xua tan đi bóng tối trên đỉnh núi.

Ầ..M..M.!! một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Dư chấn khủng khiếp như một cơn bão quét ngang mọi thứ cây cối ở gần bị chấn nát thành bụi. Cả một vùng núi bị sang thành bình địa ngọn núi kia giờ đã thành một cái hố khổng lồ. Điểm kì lạ là tế đàn vẫn hoàn toàn nguyên vẹn không hề bị sứt mẻ. Nhửng 8 bóng đen kia đã biến mất từ khi nào. Trong trung tâm tế đàn chỉ còn lại đứa bé bụ bẫm đáng yêu làm da trắng trẻo, mắt nhắm lại khuôn mặt bình thản như đang ngủ say. Trên bụng của đứa trẻ có 6 vòng kí tự đặc biệt kì dị màu đen đang lưu động bên ngoài 6 vòng kí tự kia là 8 cái hình xăm bát quái âm dương cũng kì lạ không kém lúc ẩn lúc hiện.Không biết bao lâu sau một nhóm người từ trên không đáp xuống tế đàn với ánh mắt như không thể tin nổi nhìn xung quanh.

- đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. :một vị trung niên nhìn xung quanh thất thanh.- nhìn xem! :một vị trung niên khác đưa ngón tay chỉ vào trung tâm tế đàn nơi đó có một đứa bé đang ngủ say, đứa bé trong hết sức bình thường như hàng tỉ đứa trẻ 4 5tuổi ở thế giới này.

- qua đó xem : một vị lão giả có vẻ là người cầm đầu nhóm người này lập tức đi qua bộ dáng rất thận trọng. Dùng ánh mắt đánh giá một lượt đứa bé lão giả mới thở ra một hơi nhẹ giọng.

- không có giao động nội lực không có yêu khí không có âm khí không có độc.. Chỉ ngủ thiếp đi mà thôi.Một trung niên có vẻ là trẻ nhất nhóm nghe vậy bước tới ôm lấy đứa bé lên thắc mắc hỏi lão giả kia.- thế bây giờ xử lí thế nào thưa Trúc Thanh sư gia.

- mang nó về rồi tính. : giọng nói lão Trúc Thanh này lộ vẻ suy tư.Nhất thời đứa bé mở mắt.

Một đôi mắt yêu đị với tròng đen của con mắt hoàn toàn là màu đỏ đồng tử rất nhỏ màu đen tuyền. Ánh mắt chợt loé lên liền trở lại thành con mắt bình thường. Ánh mắt đứa bé kia đão quan một vòng trên khuôn mặt trắng bụ bẫm hiện lên vẻ ngạc nhiên. Ánh mắt như không thể tin nổi nhìn đôi bàn tay non nớt của mình....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.