Trường Thối Thúc Thúc | Ông Chú Chân Dài

Chương 17: Chương 17




Chương 17

Editor: Snaps

FBIMG1435464247608

oOo

Có lẽ là vì thấy chiếc nhẫn kia, Thẩm Thời Thích triệt để thả lỏng tâm tình. Sau khi tiếp tục mê man mười mấy tiếng, khôi phục tiếp theo cũng vô cùng thuận lợi. Bác sĩ vốn muốn làm dẫn lưu một lần nữa, nhưng vì tâm trạng của Thẩm Thời Thích ổn định, lại rất kiềm chế hầu như không di chuyển cơ thể mình, sau khi phẫu thuật xong cũng ít chảy máu nên lại thôi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa tháng sau hắn liền có thể xuất viện.

Trong nửa tháng này, Cốc Vũ vẫn ở trong phòng bệnh hắn.

Mấy ngày đầu cậu vẫn rất khó chịu, di chứng của việc chấn động não dằn vặt Cốc Vũ, thỉnh thoảng cậu chỉ nghĩ cũng đã muốn nôn ra, thời điểm tai bị ù nghiêm trọng cũng sẽ nôn. Thế nhưng cậu cứ hơi có động tĩnh thì Thẩm Thời Thích sẽ tỉnh lại. Thẩm Thời Thích đã có thể cử động đầu, mỗi lần tỉnh lại việc đầu tiên làm chính là tìm Cốc Vũ. Cốc Vũ thực sự không muốn để cho Thẩm Thời Thích biết việc mình thỉnh thoảng sẽ lại nôn, một khi thấy khó chịu cậu liền đi ra ngoài. Cũng may mấy ngày sau tình trạng này cũng biến mất, mà khi đó Thẩm Thời Thích cũng có thể đứng dậy được. Nếu không phải vì mấy ngày nay thời tiết không tốt, Cốc Vũ thậm chí còn muốn đưa Thẩm Thời Thích ra ngoài đi dạo vài vòng.

Sau khi Thẩm Thời Thích tỉnh lại đã mấy lần muốn bàn với Cốc Vũ chuyện trước đó, nhưng đều bị Cốc Vũ cự tuyệt.

Thẩm Thời Thích bất đắc dĩ nhìn Cốc Vũ, thanh âm rất nhỏ, “Cốc Vũ, chúng ta không nói không có nghĩa là những chuyện kia không tồn tại.” Cơ hoành của Thẩm Thời Thích cũng bị chấn thương, mấy ngày đầu một lần hô hấp là một lần bị dằn vặt khổ sở. Vài ngày gần đây mới tốt hơn một chút, nhưng lúc nói chuyện vẫn có chút đau.

Cốc Vũ cụp mắt, nói, “Hiện tại anh dưỡng bệnh quan trọng hơn.”

“Tôi vẫn dưỡng.” Thẩm Thời Thích kéo chăn đang đắp trên người, “Chuyện bên này đều có mẹ tôi xử lý, trước khi hoàn toàn hồi phục tôi cũng không cần lo lắng. Nhưng việc mẹ quản là việc công, chuyện của em…”

Cốc Vũ đánh gãy Thẩm Thời Thích, nói, “Tôi muốn tự mình xử lý.”

Thẩm Thời Thích muốn nói mà lại thôi. Kỳ thực hai người đều hiểu đối phương đang nói gì, thái độ lảng tránh của Cốc Vũ lại khiến cho Thẩm Thời Thích không đành lòng nói ra, nhưng Thẩm Thời Thích không muốn tùy ý gác lại vấn đề này, hắn nắm tay Cốc Vũ, nhẹ giọng nói, “Cốc Vũ… Chúng ta đây là xem như là hòa hảo rồi, đúng không?”

Thẩm Thời Thích khẽ lắc đầu một cái, nói, “Em tha thứ cho tôi, cho phép tôi theo đuổi em một lần nữa, đúng không?”

Cốc Vũ không lên tiếng, Thẩm Thời Thích coi như cậu ngầm thừa nhận, nói, “Vậy có phải là có vài vấn chúng ta phải cùng nhau đối mặt đúng không? Cốc Vũ… Tin tưởng tôi, nếu như không phải vì tôi tàn phế phải ở đây thì tôi sẽ không để cho em phải đi đối mặt với mấy chuyện này, càng sẽ không để mặc những kẻ suýt chút nữa đâm chết chúng ta còn nhởn nhơ chưa phải chịu trừng phạt đến hiện tại.”

Cốc Vũ không nhịn được muốn cười, cậu nhịn cười nói, “Đừng nói thế, anh chỉ bị chấn thương chỗ xương sườn, bác sĩ đã nói rồi, sau khoảng ba tháng là anh có thể hoàn toàn khôi phục.”

Thẩm Thời Thích nhìn Cốc Vũ, nói, “Tôi biết tôi không có chuyện gì. Tôi nghe nói, tôi thiếu chút nữa đã bại liệt rồi, Cốc Vũ, nếu như tôi bị liệt…”

Cốc Vũ cau mày, Thẩm Thời Thích thì cười nói, “Nếu như tôi bị bại liệt, tôi sẽ không cho phép em ở nơi này chăm sóc tôi. Cốc Vũ, tuyệt đối đừng thương hại tôi, tôi không muốn nhận thương hại của bất cứ ai, đặc biệt là em.”

Cốc Vũ nghe thế, trong nháy mắt đã đỏ cả vành mắt. Cậu bướng bỉnh nhìn Thẩm Thời Thích, khàn khàn nói, “Tôi không thương hại anh, tôi chỉ không muốn để những chuyện kia ảnh hưởng tới quá trình hồi phục của anh…”

Thẩm Thời Thích nhất thời mềm lòng. Hắn giơ ta lau đi nước mắt trên khóe mắt Cốc Vũ, nói xin lỗi, “Tôi sai rồi, không nên nói cái này.”

Cốc Vũ vẫn bất mãn, nói, “Lại nói, cho dù anh thật sự… thật sự bại liệt, anh cũng không cản được tôi.”

Thẩm Thời Thích mỉm cười, “Tôi có thể tự điều khiển ghế xoay bỏ chạy, né tránh em.”

Cốc Vũ vừa nghĩ tới hình ảnh kia liền muốn bật cười, nhưng lại mơ hồ thấy sợ hãi. Thẩm Thời Thích nhìn ra, không dấu vết chuyển đề tài, nhưng sau khi nói chuyện một lúc, đề tài lại trở lại điểm xuất phát một cách tự nhiên. Thẩm Thời Thích nói, “Tôi cũng rất muốn đợi tới khi hoàn toàn khỏe rồi mới đi giải quyết nhưng… Tôi lo rằng Tạ Diệc Hồng không sống tới lúc ấy.”

Cốc Vũ nghĩ một lúc, bèn kể lại giản lược chuyện của nhà họ Tạ cho Thẩm Thời Thích nghe.

“Sau tai nạn có mấy người của nhà họ Tạ bị bắt, hiện tại đã được thả ra hai người, còn hai người vẫn đang bị giam, hẳn là không ra được. Mẹ liên hệ với một vài bạn bè của mẹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ xử nặng. Mấy ngày qua mẹ cũng đi thu thập một ít chứng cứ liên quan đến nhà họ Tạ, theo lời của bà thì dù không đến mức nhổ tận gốc nhưng khẳng định là thương gân động cốt bên đó. Còn Tạ Diệc Hồng, ông ta gọi cho tôi vài lần, nhưng đều là người khác tiếp thay tôi.”

Cốc Vũ nở nụ cười, “Ngày đó Hách Song Bằng tới thăm tôi cũng thay tôi tiếp luôn. Anh Hách nói đại não của tôi bị chấn thương, suýt chút nữa biến thành người thực vật rồi, hiện tại vừa mới được cứu trở lại, đầu óc còn không rõ ràng lắm.” Cốc Vũ không nhịn được cười, “Hôm đó tôi sang bên này chăm sóc anh, lúc về thấy anh ta còn chưa dập máy, có vẻ như đã nói chuyện cùng Tạ Diệc Hồng tận hơn một tiếng.”

Thẩm Thời Thích bật cười lại tác động tới vết thương, đau tới toát mồ hôi lạnh. Cốc Vũ vội lau mồ hôi cho hắn, không dám nói đùa nữa, “Sau đó ông ta định đến gặp tôi, nhưng mà chúng ta lại chuyển tới bệnh viện này, ông ta không vào được, di động của tôi cũng tắt nguồn, cho nên ông ta không liên lạc được với tôi.”

Thẩm Thời Thích nhìn Cốc Vũ, nói, “Em muốn chờ quyết định của tôi.”

Cốc Vũ do dự nói, “Cũng không hẳn… Hiện tại ông ta vẫn chưa biết tôi đã kí thư ủy thác tài sản, tôi không tiếp xúc với ông ta thì tốt hơn, miễn cho ông ta biết được. Hơn nữa,… lúc trước anh có nói, muốn khoản tiền kia.”

Thẩm Thời Thích nhíu mày, “Em không để ý tới việc tôi muốn cướp khoản tiền ấy?”

Cốc Vũ cụp mắt, “Vốn cũng không để ý… tôi cũng không muốn.”

Thẩm Thời Thích cười khẽ, “Em là vợ tôi, em không muốn, tôi còn muốn làm gì?”

Cốc Vũ mở to mắt, không tin nổi nói, “Anh… Anh không muốn?”

Thẩm Thời Thích không quá chắc chắn nói, “Không rõ… Nhưng bây giờ nói thực, tôi đúng là không quá để ý đến nó, không nói tới kế hoạch lúc trước tai nạn, hiện tại đây, tôi thấy em quan trọng hơn. Tôi không muốn chúng ta cãi nhau vì số tiền này. Có điều, em thật sự đối với nhà họ Tạ…”

Cốc Vũ tiếp lời, nói, “Mấy ngày trước tôi suýt chút nữa đã bị họ đâm chết, tôi còn có thể có cảm tình với họ sao? Chưa nói tới… nhà họ Tạ gián tiếp hại chết mẹ tôi.”

Thẩm Thời Thích nghĩ một lát rồi nói, “Nếu như Tạ Diệc Hồng lại liên lạc với em, hỏi em đã ký thư ủy thác tài sản chưa, cứ nói thật cho ông ta biết.”

Cốc Vũ không hiểu, Thẩm Thời Thích cười nhạt một tiếng, “Để cho ông ta tự lựa chọn đi… Đem tiền giao cho tôi hay là giao cho họ hàng vẫn luôn giương mắt nhìn chằm chằm vào nó của ông ta.”

Cốc Vũ hít sâu một hơi, đúng là… Việc này đối với Tạ Diệc Hồng đã không còn nhiều thời gian mà nói quả thực là trừng phạt khiến cho người ta sụp đổ nhất.

Cốc Vũ suy nghĩ một chút, nói, “Có điều khả năng cho họ hàng xa không lớn. Chưa nói tới việc bọn họ bên kia đang hỗn loạn, nếu như Tạ Diệc Hồng muốn để lại cho họ hàng thì cũng sẽ không phí công đến tìm tôi.”

Thẩm Thời Thích tùy ý nói, “Ai biết được, biết đâu đấy trước khi lâm chung Tạ Diệc Hồng lại đem toàn bộ tài sản quyên cho trường tiểu học nào đó.”

Cốc Vũ phì cười một tiếng. Thẩm Thời Thích nhìn Cốc Vũ, thấp giọng nói, “Cốc Vũ, chúng ta xem như là hòa hảo rồi… Thật sao?”

Ý cười của Cốc Vũ phai nhạt đi một chút. Cậu nghiêng người tới gần Thẩm Thời Thích, nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi, “Sau này anh… Còn có lừa gạt tôi nữa không?”

Thẩm Thời Thích trầm mặc nhìn Cốc Vũ, chậm rãi lắc đầu.

Trong thanh âm Cốc Vũ có chút ủy khuất, “Vậy anh… Còn có cố ý thả scandal ra khiến tôi ghen nữa không?”

Thẩm Thời Thích cảm giác được vết thương của mình lại đau tới khổ sở. Hắn cụp mắt, trầm giọng nói, “Tôi sẽ không như thế nữa, khiến cho em bất an.”

Cốc Vũ trong lòng ấm áp, cậu hỏi tiếp, “Vậy anh… sẽ tiếp tục thích tôi sao?”

Thẩm Thời Thích ngẩng đầu nhìn Cốc Vũ, nở nụ cười không lên tiếng. Cốc Vũ có chút lo lắng, Thẩm Thời Thích lại có chút khó nhọc nắm tay Cốc Vũ, cách tầng quần áo bệnh nhân, đặt tay của cậu trực tiếp lên vết thương của bản thân. Cốc Vũ sợ đến đổi sắc mặt, muốn kéo tay về lại không dám, vội la lên, “Anh đừng cử động! Bác sĩ nói rồi…”

“Chỗ này…” Thái dương Thẩm Thời Thích vì đau mà toát một tầng hồ hôi mỏng, nhưng hắn vẫn mỉm cười, “Chỗ này gãy mất bốn cái xương sườn… Bốn cái xương sườn này của tôi, chính là em.”

Thượng Đế dùng một chiếc xương sườn của Adam để tạo ra Eva. Adam nói với Eva, em là xương, là máu thịt của tôi.

Những bất lực khi biết bị lừa dối, bất an khi Thẩm Thời Thích không trả lời câu hỏi yêu hay không yêu của mình lúc trước trong nháy mắt biến mất hầu như không còn. Cốc Vũ ứa nước mắt nhìn Thẩm Thời Thích nói, “Em… Em cũng thích anh, em thật sự rất thích anh… Anh sau này không được bắt nạt em nữa…”

Thẩm Thời Thích nhịn xuống đau nhức trong ***g ngực mình, kéo Cốc Vũ vào lòng, cúi đầu chôn mặt trong tóc Cốc Vũ, ẩn nhẫn nghẹn ngào.

– Hết chương 17 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.