Nghỉ ngơi chốc lát, đợi cho khí nóng tản đi bớt, Thẩm Trại Hoa và Cố Nam Châu mới cùng nhau ra cửa. Sáng nay lúc nàng lấy nước cho Khâu nãi nãi thì phát hiện củi đốt đã sắp hết, nên bèn đi chặt ít củi cho bà dự trữ.
Đi chưa được bao xa, đột nhiên Cố Nam Châu chợt nói: “Buổi chiều học đường tan sớm, nếu Tiểu Thụ không muốn đi đến đó thì sau khi về ta sẽ dạy chữ cho muội ấy, cũng đâu có phiền phức gì!“. Lúc nãy hắn đã nhìn thấy được sự thất vọng của Thẩm Trại Hoa, vừa muốn Tiểu Thụ biết chữ nhưng lại không muốn bắt ép muội ấy phải đến học đường.
Thẩm Trại Hoa khoát khoát tay: “Được rồi, được rồi. Con bé rất cứng đầu, đã nói không học chính là không học. Tiểu Thụ vô cùng ngưỡng mộ Hàn Dịch, không thích người khác nói hắn một câu không tốt. Ban đầu cũng bởi vì Lý phu tử vô tâm thốt ra một câu mà con bé liền ghi hận trong từng ấy năm. Hôm nay cự tuyệt, có lẽ là muốn đề phòng không muốn xảy ra chuyện giống như vậy nữa thôi.”
Cố Nam Châu nghe vậy trầm tư một lát rồi đáp: “Cái này thì dễ thôi. Năm đó khẳng định Lý phu tử không biết điều này, mới thốt ra những lời kia. Nếu người dạy đổi thành ngươi thì sao? Tiểu Thụ rõ ràng rất nghe lời ngươi!“.
Thẩm Trại Hoa nghe thế càng mừng hơn: “Ta không biết được mấy chữ, còn không nhiều bằng Tiểu Thụ đâu, sao mà dạy con bé đây?“.
Cố Nam Châu: “Cái này thì đơn giản thôi. Nếu ngươi đồng ý, trước tiên ta sẽ dạy chữ cho ngươi sau đó ngươi lại dạy lại cho Tiểu Thụ, nhất cử lương tiện cả người đều biết chữ!“.
Thẩm Trại Hoa không ngờ Cố Nam Châu lại để ý chuyện dạy học cho Tiểu Thụ như vậy. Hắn vừa đề nghị nàng liền thấy động lòng. Bản thân nàng từ nhỏ lớn lên trong sơn trại, không được ai dạy cho lễ nghĩa chữ viết. Sau này gặp Hàn Dịch tuy người đầy văn chương, nhưng trên đường hành quân vội vàng không có thời gian dạy cho nàng, hồi kinh thì lại bị quy củ quấn thân không rảnh để học. Cho nên sống từng ấy năm, Thẩm Trại Hoa vẫn là một cô nương mù chữ. Năm đó đưa Tiểu Thụ đến học đường, hi vọng để muội ấy biết được vài chữ, có thêm nhiều kiến thức để cuộc sống sau này dễ dàng hơn.
Hôm nay Cố Nam Châu vừa nói như thế, nàng tất nhiên vô cùng nguyện ý. Nhưng vừa nghĩ đến số tuổi của mình thì lại có chút ngượng ngùng: “Ta đã từng này tuổi, hiện tại học chữ có quá muộn không. Hơn nữa, còn phải phiền đến ngươi!“.
Cố Nam Châu chẳng hề để ý: “Học không bao giờ là muộn, cũng chẳng phân biệt tuổi tác, có chí thì nên thôi. Trại Hoa đừng bận tâm đến những nguyên nhân vô vị này làm gì. Kể từ khi ta chuyển đến đây, ngươi đã giúp đỡ phụ tử ta rất nhiều, chỉ dạy ngươi học chữ thôi, cũng không phải là chuyện phiền toái gì cả. Nếu như ngươi cứ khách khí như vậy, ta cũng không biết phải làm gì cho đúng!“.
Rốt cuộc Thẩm Trại Hoa cũng bị thuyết phục, gật đầu đáp: “Được. Vậy ta trở về thông báo cho Tiểu Thụ một chút.”
Ở bên này hai người lớn rối rít ra cửa, trong viện hiện tại chỉ còn lại Cố Đồi và Tiểu Thụ. Người nào đó đã hứa với phụ thân mình sẽ tự giác ở trong nhà đọc sách luyện chữ nên lúc này đang yên lặng cầm sách, ở dưới mái hiên râm mát chuyên tâm học hành. Còn Tiểu Thụ buổi sáng luyện võ nên người đầy mồ hôi, lại còn vào giữa trưa nắng nóng, động cũng chẳng muốn động, không thể làm gì khác hơn là học theo Cố Đồi cẩn thận nhìn từng chiêu từng thức trong sách, ở trong đầu khoa tay múa chân.
Một lát sau, gió nóng thổi tới, đột nhiên Tiểu Thụ thấy ngứa mũi, như có một cây lông mềm nhẹ phất qua, nàng khẽ vuốt vuốt mũi, nhưng mãi vẫn không thấy giảm đi tí nào. Cuối cùng liền há miệng, hắt hơi một cái thật to: “A ~ hắt xì ~” vang dội giữa trưa hè im ắng.
Cố Đồi đang cúi đầu đọc sách nghe thấy thế liền liếc về phía Tiểu Thụ, hỏi: “Tiểu Thụ, ngươi kêu ta?”
Tiểu Thụ sờ sờ mũi vừa hắt hơi một cái, lỗ mũi cũng thoải mái hơn: “Đâu có!”
Cố Đồi thắc mắc: “Mới vừa rồi rõ ràng nghe ngươi gọi A Đồi mà, còn gọi hết sức trầm bồng du dương nữa, không phải gọi ta thì gọi ai?“.
Tiểu Thụ liếc mắt: “Ta gọi ngươi thì luôn luôn kêu là này, ngươi cũng không phải không biết đâu!“.
Cố Đồi nghe vậy suy nghĩ xác thực một chút, rồi để quyển sách xuống tiến tới trước mặt người nào đó, cười toe toét: “Vậy không bằng về sau ngươi cứ gọi ta là A Đồi đi!“.
Tiểu Thụ lúc lắc đầu: “Không được!”
Vẻ mặt ai đó đầy đau khổ hỏi: “Tại sao vậy? Ngươi thấy đấy, ta có để ai gọi mình như thế đâu, chỉ có một mình ngươi mới có đặc quyền này, không tốt sao?”
Tiểu Thụ: “Gọi như thế rất kỳ quái, có khác nào vừa hắt hơi đâu!”
Cố Đồi: “Vậy nếu không thì gọi là Đồi, Đồi Đồi, Đồi Nhi, ngươi cứ tùy tiện chọn một trong những cái này đều được!“.
Tiểu Thụ bị cái tên cuối cùng dọa cho cả kinh, toàn thân nổi hết da gà. Nhưng khi thấy mặt của người nào đó đầy cương quyết tỏ vẻ nếu ngươi không đồng ý ta liền nghĩ ra những cái tên khác nữa thì mới bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy thì cứ gọi là A Đồi đi, như thế là thích hợp nhất!“.
Lòng Cố Đồi đang hướng tới cái tên”Đồi đồi”, thấy Tiểu Thụ quyết đoán như thế liền hỏi: “Có thật không? Ngươi cứ nghĩ thêm vài cách gọi khác nữa nữa đi, chọn nhanh như vậy, quá mức võ đoán, thể nào cũng có cái hay hơn. Ví dụ như đổi thành Đồi Đồi chẳng hạn?”
Da gà còn chưa kịp tiêu tan lại nổi lên một tầng mới, Tiểu Thụ vội vàng nghiêm mặt: “Không cần nghĩ nữa, ta cảm thấy cái tên A Đồi dễ nghe nhất rồi!“.
Cố Đồi thấy người bên cạnh cố chấp như thế, cũng không tiện nói thêm nữa. Chỉ sợ ngộ nhỡ Tiểu Thụ đổi ý, không để ý tới đề nghị của mình mà cứ gọi ê ê này này như trước đây thì chẳng phải công cốc rồi sao. Mặc dù A Đồi không dễ nghe như Đồi Đồi, nhưng dầu gì cũng có chút ý nghĩa đặc biệt, còn hơn không có tên. Có danh xưng, thì xem như mối quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước, lại càng thêm thân mật.
Nhanh chóng làm xong mọi việc, Thẩm Trại Hoa trở về nhà, sau đó nói lại đề nghị của Cố Nam Châu cho Tiểu Thụ nghe để trưng cầu ý kiến. Con bé đứng ở bên cạnh trầm mặc một lúc không nói gì, thì Cố Đồi bỗng dưng xông tới: “Tiểu Thụ đồng ý đi, tất nhiên là đồng ý rồi. Về sau nếu có gì không hiểu, thì ta sẽ dạy cho ngươi!“.
Tiểu Thụ nhàn nhạt liếc nhìn người đang nói không ngừng bên cạnh, vẫn hơi do dự, không lên tiếng.
Thẩm Trại Hoa lại nói: “Ta muốn muội học chữ, cũng không phải là vì muốn bồi dưỡng muội giống với những tiểu thư khuê các trong kinh đô đại viện khác, mà chỉ cần trong bụng muội có chút mực nước, về sau sống qua ngày cũng sẽ dễ dàng hơn. Dù sao cũng hơn việc một chữ bẻ đôi cũng không biết. Mà hiện tại có phải người khác dạy muội đâu, là ta dạy mà. Ngươi nhớ tới Hàn Dịch không muốn cho người khác dạy ngươi ta không nói làm gì, thì để ta dạy cho muội, hay là trong lòng muội ta vẫn không thể sánh bằng Hàn Dịch. Hơn nữa, muội phải biết, Hàn Dịch đã chết rồi, muội có thể hoài niệm hắn, nhớ hắn, nhưng không thể bởi vì hắn đối với muội tốt mà muội lại quay lưng với hết thảy những người khác đang đối tốt với mình!“.
Kể từ khi rời khỏi kinh đô, đây là lần đầu tiên Thẩm Trại Hoa giảng giải đạo lý trước mặt Tiểu Thụ. Trước đây nàng vẫn nghĩ Tiểu Thụ còn nhỏ, nên chưa kịp thích ứng cũng là chuyện bình thường, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, Tiểu Thụ cũng đã gần mười ba nhưng chuyện liên quan tới Hàn Dịch vẫn cứ thâm căn cố đế mọc rễ trong đầu. Nàng thật sự rất lo lắng, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy nữa, thì mối tâm bệnh Hàn Dịch này sẽ không thể nào chữa được nữa.
Tiểu Thụ cúi đầu thật thấp, nửa ngày không nói tiếng nào.
Thẩm Trại Hoa thấy thế, cao giọng nói: “Thẩm Tiểu Thụ, muội cho rằng nửa ngày không nói, thì cứ xem như không có gì sap? Ta nói cho muội biết, không phải cứ tùy hứng là được!“. Nàng hiếm khi tức giận, có điều hôm nay nhìn dáng vẻ vô cùng cố chấp với chuyện cũ, không chịu nghĩ thông thì lại không kìm lòng được.
Chỉ có Cố Đồi bị dọa cho phát hoảng. Cậu nhóc tới chỗ này lâu như vậy, mà chưa từng thấy Thẩm Trại Hoa nổi giận như thế này bao giờ, tỷ ấy vẫn luôn hòa nhã vui vẻ hôm nay chợt sầm mặt, buông lời tức giận, đột nhiên lại ngây ngẩn cả người.
Lúc định thần lại thì đã thấy Tiểu Thụ đứng phắt dậy, mơ mơ hồ hồ nói “Ta ra ngoài một lát”, rồi cứ thế cúi đầu đi. Cố Đồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Trại Hoa, lại phát hiện người nọ không hề có ý đuổi theo. Mắt thấy bóng dáng trong lòng sắp sửa biến mất nơi cửa viện, liền gấp đến mức dậm chân: “Cái người này, cái người xấu này!”, sau đó xoay người đuổi theo.
May mắn Tiểu Thụ đang có khúc mắc trong lòng, cũng không đi nhanh, mà bước chậm rãi, cứ thế đi trên đường chẳng có mục đích. Cố Đồi cũng không vượt lên mà chỉ rón rén đi theo sau lưng, mắt chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Thụ không dám dời mắt.
Cứ thế đi từ từ, chờ đến khi Tiểu Thụ dừng bước thì Cố Đồi đã đi theo đến một rừng cây trên sườn núi nhỏ. Chỗ này thật vắng vẻ, lá cây chất thành từng tầng thật dày, có lẽ chẳng có mấy người mò đến chỗ này. Cây cối tươi tốt, nhánh cây nồng đậm che hết nắng mặt trời, vì vậy mặc dù đang giữa trưa hè mà Cố Đồi vẫn cảm thấy từng tia lạnh lẽo.
Có lẽ Tiểu Thụ đi đã mệt, liền tìm một tảng đá gần đó, dựa vào cây ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra dãy núi trùng điệp cách đó không xa, không nhúc nhích, yên lặng như pho tượng.
Trong rừng thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua. Vốn đang giữa mùa hè hẳn nên mang theo chút khí khô nóng, thì ở chỗ này, thế nhưng lại biến thành hơi lạnh. Bốn phương tĩnh mịch, chỉ có tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên, cùng tiếng lá xào xạc đu đưa theo gió.
Cố Đồi nín thở, rón rén ngồi xuống nơi cách Tiểu Thụ không xa. Cậu nhóc không biết phải an ủi người nào đó ra sao, chỉ có thể ở bên cạnh không lên tiếng với nàng.
Ánh mặt trời kéo đến càng ngày càng dài, càng ngày càng dài, cuối cùng trong nháy mắt biến mất hầu như không còn. Trong ánh nắng chiều dần buông, Tiểu Thụ vẫn ngồi im không nhúc nhích nhìn ngọn núi đối diện. Chốc lát sau, trăng đã treo trên đầu núi, ánh trăng lạnh như nước lại chiếu sáng xuống rừng cây mờ tối.
Khí nóng đã được xua tán, từ từ chuyển thành hơi lạnh xâm nhập khắp tòan thân. Gió đêm thổi qua, Cố Đồi khẽ rùng mình một cái. Tiểu Thụ cách đó không xa rốt cuộc cũng đứng lên, đi tới trước mặt cậu nói: “Đi thôi.”
Cố Đồi ngẩn người: “Đi đâu?”
Tiểu Thụ: “Về nhà ăn cơm. Bọn họ có lẽ chờ lâu rồi!”
Cố Đồi nghe vậy liền muốn đứng dậy, nhưng không ngờ chân lại tê rần, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Cùng may Tiểu Thụ nhanh nhạy, đỡ thân hình mập mạp kia lại. Đợi đến khi hết tê, Cố Đồi đứng vững được, thì Tiểu Thụ mới thả tay ra, đi xuống chân núi.
Cố Đồi hoảng hốt nhìn theo bóng lưng của người nọ, vội vàng đuổi theo, kéo tay Tiểu Thụ qua: “Tay ngươi thật là lạnh, để ta ủ ấm cho!“.
Tiểu Thụ liền liếc sang bên cạnh: “Tay của ngươi cũng có ấm đâu!”
Cố Đồi cười hì hì đáp lại: “Vậy thì cùng nắm tay để ủ ấm cho nhau!”