Lúc Thẩm Trại Hoa kéo thi thể sói xám trở lại chỗ cũ thì Tiểu Thụ đã vót sẵn hai cây gậy đặt chung một chỗ, làm thành xe kéo đơn sơ nhưng có thể vận chuyển tốt thú về nhà. Cố Đồi ở bên cạnh giúp một tay, mặc dù chỉ là chuyển cành cây hoặc vặt hết lá cây đi tuy thế cậu nhóc vẫn cực kỳ vui vẻ.
Thấy Thẩm Trại Hoa trở lại, Tiểu Thụ cột chắc xe kéo, liền đứng dậy chung tay kéo heo rừng đặt lên xe. Ai ngờ con heo rừng này tuy bề ngoài không quá lớn, nhưng cũng không nhẹ chút nào, Thẩm Trại Hoa dùng hết sức mà chỉ kéo được một nửa. Cố Nam Châu thấy thế, vội vàng giúp một tay, nàng cũng không hề khách sáo, ba người họ hợp lực lôi cả người nó lên, sau đó lại trói sói xám sang bên cạnh.
Một đường chầm chậm, Cố Nam Châu và Thẩm Trại Hoa luân phiên kéo sợi dây, Tiểu Thụ và Cố Đồi thì kéo hai bên. Lúc đi đến chỗ đặt bẫy thú lúc trước, mắt thấy màu trắng lấp ló sau đống lá cây, Tiểu Thụ mừng rỡ chạy tới xem xét, hóa ra là một con thỏ toàn thân trắng như tuyết. Thận trọng cởi bộ bẫy thú ra, Tiểu Thụ xách con thỏ lên, hưng phấn lắc lắc.
Hai mắt của Cố Đồi trong nháy mắt cũng biến thành hai đốm lửa nhỏ, nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ đang run lẩy bẩy trên tay Tiểu Thụ, không rời. Tiểu Thụ thấy thế, liền nhét con thỏ vào trong ngực cậu, nói: “Ngươi cầm đi, đừng để nó chạy!“.
Mặt Cố Đồi đầy cảm kích nhìn về phía Tiểu Thụ, gật đầu liên tục không ngừng: “Ừm, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho nó chạy mất đâu, ta nhất định sẽ chăm sóc cho nó thật tốt!“. Dứt lời lại cúi đầu, vươn tay vuốt ve bộ lông mềm mại, yêu thích không buông tay.
Chờ Thẩm Trại Hoa thu về toàn bộ bẫy thú, Cố Nam Châu lại từ từ kéo sợi dây đi.
“Muội đói rồi!”, đi được một đoạn thì Tiểu Thụ đột nhiên lên tiếng.
Lời vừa nói ra, Cố Nam Châu, Thẩm Trại Hoa và Cố Đồi đồng loạt cúi đầu nhìn qua bụng của mình, sau đó ngẩng đầu lên, hai mặt nhìn nhau. Lúc này nàng mới nhận ra đã quá giữa trưa, lập tức lấy lương khô chuẩn bị từ trước ra, nhưng lại phát hiện dồ ăn đã bị máu của con sói thấm ướt, bốc mùi máu tanh hôi. Thẩm Trại Hoa cười gượng hai tiếng, nhìn về phía Tiểu Thụ nói: “Không có cách nào ăn được nữa rồi, trước tiên cứ ăn đồ trong túi của muội đã!“.
Tiểu Thụ mở túi vải ra nhìn một lát, rồi trầm tư nói: “A Đồi, ngươi đi lấy ít củi khô đi, củi đốt chung quanh đây không đủ để nổi lửa nấu cơm đâu!”
Cố Đồi nghe vậy, liền gật đầu đưa con thỏ êm ái trong tay cho Tiểu Thụ, Cố Nam Châu cũng để sợi dây trên vai xuống đi theo nhi tử.
Cành cây rụng đầy đất, có điều do mảnh rừng này toàn là đại thụ, ánh mặt trời khó khăn lắm mới len lỏi vào được vài nơi, vì vậy phần lớn đều ẩm ướt, chờ hai phụ tử tmf kiếm chung quanh, mỗi người ôm một đống củi khô trở lại thì Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ đã tìm được vài cành củi khô nhóm lửa, bánh bao khô cùng với thịt khô đã gác ở trên đống lửa, kêu vang tanh tách.
Lúc bọn họ đưa củi đốt đến thì Thẩm Trại Hoa đã nướng thịt vàng ruộm và bánh màn thầu nòng hổi, mỗi người motọ phần. “Thịt này không có muối, các ngươi ăn tạm vậy!“. Thẩm Trại Hoa bôi mỡ lên trên bánh bao, cắn một miếng lớn, nói hàm hồ không rõ.
Ai cũng đều đói meo, lại thấy Thẩm Trại Hoa ăn ngon lành như thế, Cố Đồi cũng học theo, lấy mỡ quét lên bánh màn thầu, há miệng thật to gặm một cái. Trong lúc nhất thời, miệng đều là mùi thơm của thịt cùng bánh màn thầu, dạ dày cũng vô cùng thoải mái, vội vàng lại cắn hai cái, nhai nuốt nhồm nhoàm.
Một bữa cơm ăn cực nhanh, chỉ hai ba lần liền giải quyết xong đồ trên tay của mình đầu ngón tay cũng không dính lại tí mỡ nào. Ăn uống no đủ, nghỉ ngơi trong chốc lát, Thẩm Trại Hoa liền đứng dậy đạp tắt đống lửa, nói: “Đi thôi. Trì hoãn nữa, e là đến tối cũng không về kịp!“.
Cố Đồi nghe vậy, liền vội vàng đứng lên, đi hai bước mới đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, quay đầu hỏi Tiểu Thụ: “Thỏ đâu?”
Tiểu Thụ chỉ chỉ vệt mỡ vẫn còn dính bên miệng cậu, đáp: “Mới vừa ăn rồi đấy thôi!“.
Cố Đồi sửng sốt: “Ăn cái gì? Ta ăn cái gì chứ?”
“Thỏ đấy. Cả đống lương khô đều là bánh màn thầu, sợ ngươi ăn không quen, nên mới làm thêm chút thịt thỏ ăn cho ngon hơn!“. Tiểu Thụ lướt qua cậu, đi lên phía trước. Đi được hai bước, phát hiện Cố Đồi không đuổi theo, vẫn ngây người ở phía sau, không nhúc nhích. Tiểu Thụ lại vòng trở lại hỏi: “Sao lại không đi?“.
Cố Đồi chợt ngẩng đầu lên nhìn, lúc này Tiểu Thụ mới phát hiện, trong mắt cậu mơ hồ đã có ánh lệ, chuẩn bị khóc nấc lên. Cô nhóc sững sờ, không biết nên làm thế nào cho phải, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
“Tại sao ngươi lại muốn ăn nó? Mới vừa rồi nhặt được nó còn vui mừng như vậy, tại sao vừa quay đầu liền ăn nó, còn để cho ta ăn nó nữa!“. Cố Đồi mở miệng hỏi, giọng nói đã không che giấu được nức nở.
“Ở trong túi xách của ta không có đồ ăn, tất cả đều là bánh bao khô, ăn không ngon, thịt thỏ có nhiều mỡ, ăn cùng bánh bao sẽ ngon hơn nhiều. Ta vui mừng là bởi vì có thể được ăn thịt thỏ. Chúng ta đều ăn giống nhau, cho nên cũng đưa cho ngươi!“. Tiểu Thụ khẽ giải thích.
Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng Tiểu Thụ đang nói gì, một lát sau mới ý thức được Tiểu Thụ đang trả lời vấn đề của mình. Có điều nghe câu trả lời rất hợp tình hợp lý chuyện vừa xảy ra, làm cho cậu quên mất phải chất vấn Tiểu Thụ như thế nào, vô lực mở miệng, Cố Đồi ủ rũ cúi đầu nói: “Nhưng cũng không thể ăn nó được, nó là thỏ, sao chúng ta có thể ăn nó chứ!“.
Tiểu Thụ nghi ngờ nhíu nhíu mày: “Tại sao không thể ăn nó?”
Cố Đồi bị Tiểu Thụ lẽ thẳng khí hùng hỏi ngược lại liền trân trối nghẹn họng, nói: “Bởi vì, bởi vì, con thỏ đó thật đáng yêu!“.
Tiểu Thụ nói: “Gà con mà Khâu nãi nãi nuôi cũng rất đáng yêu, nhưng lúc lớn lên rồi vẫn sẽ bị ăn thôi!“.
Cố Đồi thấy cô nhóc tỏ ra đương nhiên như thế trong lòng không hiểu sao lại nóng hừng hực, lớn tiếng nói: “Cái này chỉ là ngụy biện, ngươi không phải đang giảng đạo lý. Thỏ đáng yêu như vậy, ngươi lại ăn nó, ngươi quá tàn nhẫn, ngươi...ngươi, ngươi. , ngươi quả thật không phải người! Ta...ta chán ghét ngươi!“. Dứt lời, oán hận xoay người lại, chạy đến chỗ Thẩm Trại Hoa, bỏ lại một mình Tiểu Thụ đứng đó.
Tiểu Thụ giơ tay lên muốn gọi người lại nhưng vừa há miệng, rồi lại buông tay xuống, lầm lũi đi phía sau lưng Cố Đồi, một đường trầm mặc.
Thẩm Trại Hoa và Cố Nam Châu đi ở phía trước, thấy hai đứa bé theo ở phía sau, một nổi giận đùng đùng, một lại trầm tư suy nghĩ, trong lòng mặc dù hiếu kỳ, nhưng hiện tại đã vô cùng mệt mỏi, không thừa tinh lực để đề ra nghi vấn.
Rốt cuộc trước khi mặt trời lặn về phía tây thì bọn họ cũng trở về đến nơi, Thẩm Trại Hoa và Cố Nam Châu đã sức cùng lực kiệt, ai trở về nhà nấy, qua loa dọn dẹp một phen, liền ngã đầu ngủ.
Khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Nếu không phải bụng đang réo vang khó chịu, e rằng còn có thể nằm đến khi trăng lên. Nhớ tới Cố Nam Châu còn phải đến học đường dạy học, mà mình ngay cả điểm tâm cũng quên làm, Thẩm Trại Hoa rửa mặt xong xuôi liền đẩy cửa viện sát vách ra. Cố Đồi đang đang vui vẻ cầm quả dưa chuột xanh biếc gặm ngon lành, thấy nàng đẩy cửa vào, liền ngại ngùng để xuống.
“Các ngươi đã ăn điểm tâm chưa? Cha ngươi đâu? Đến học đường rồi sao?“. Thẩm Trại Hoa hỏi.
Cố Đồi lắc đầu đáp: “Chưa ăn. Sáng sớm phụ thân thấy tỷ chưa dậy nên cũng không gọi, ăn tạm một quả dưa chuột rồi đến học đường luôn rồi!“.
Thẩm Trại Hoa nghe vậy rất áy náy, nói: “Đệ nhất định cũng chưa ăn phải không? Qua nhà tỷ đi, trước làm vài món lót dạ đã, đợi lát nữa phụ thân đệ trở lại ta sẽ nấu thêm vài món ngon nữa!“.
Cố Đồi lắc lắc đầu: “Đệ không đi. Ngày hôm qua Tiểu Thụ cho đệ ăn thịt thỏ, đệ không muốn gặp nàng ấy!“.
Thẩm Trại Hoa lập tức cả kinh! Nàng mơ hồ nhớ lại, thời điểm rời giường, trong nhà cũng không thấy bóng dáng Tiểu Thụ đâu cả. Tiểu Thụ rất ít khi không nói tiếng nào mà đã đi chỗ khác, Thẩm Trại Hoa lập tức thấy có chút kỳ quái!. “Khi ta rời giường đã không nhìn thấy muội ấy, chưa nói tiếng nào mà đã đi đâu mất rồi?“.
Cố Đồi vừa nghe thấy thế, liền nói: “Hôm qua đệ có nói ghét nàng ấy, không biết có phải Tiểu Thụ tức giận mà bỏ nhà ra đi hay không?“.
Thẩm Trại Hoa khoát khoát tay: “Không có, chuyện nhàm chán như bỏ nhà ra đi này Tiểu Thụ không biết làm đâu. Hiện tại cũng đã giữa trưa rồi, ta phải đi nấu cơm, không biết con bé chạy đi đâu rồi, đệ chạy đi gọi muội ây về ăn cơm nhé!“.
Cố Đồi: “. . . . .” Bỏ nhà ra đi làm sao lại là chuyện ngây thơ!
“Kẽo kẹt”, đúng lúc này cửa viện lại bị đẩy ra, người bước vào chính là ai đó vừa biến mất nửa ngày. Thẩm Trại Hoa thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ừm, trở lại là tốt rồi, ta còn sợ đến lúc ăn cơm vẫn không tìm thấy muội đâu ấy chứ. Mới vừa sáng sớm, mà muội đã đi đâu thế?“.
Hai tay Tiểu Thụ vẫn chắp ra sau lưng, nói: “Đi chơi thôi mà. Muội thấy tỷ quá mệt nên không đánh thức, mau trở về nấu cơm thôi, muội đói rồi!“.
“Ừ. Đừng có mà chạy xa quá, lập tức được ăn cơm rồi!”
Chờ Thẩm Trại Hoa ra khỏi cửa viện, Tiểu Thụ mới chậm rãi đi tới trước mặt Cố Đồi, nói: “Cho ngươi!“.
Cố Đồi đang chuyên tâm nhìn kiến dọn nhà dưới đất, lúc này mới ngẩng lên nhìn, trong tay Tiểu Thụ là một con thỏ trắng như tuyết, mắt đỏ bừng, giống hệt với con thỏ bắt được ngày hôm qua. Cậu chợt nhảy dựng lên, thò tay muốn nhận lấy thỏ, nhưng nửa đường lại rụt trở về, sờ lỗ mũi một cái, nói: “Cho ta làm gì! Ngươi cứ cầm về ăn là tốt rồi!“.
Tiểu Thụ hé miệng cười cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đáp: “A, nếu mà ngươi không cần thì ta mang về hầm canh thôi!“. Sau đó xoay người đi.
Cố Đồi đâu còn nhẫn nại được, vội vàng chặn đường Tiểu Thụ lại, nhận lấy con thỏ, không ngừng cuôt ve bộ lông trơn mềm của nó.
“Chuyện ngày hôm qua, thật xin lỗi. Ta không biết ngươi thích con thỏ kia đến vậy!“. Tiểu Thụ nói.
Cố Đồi hài lòng cọ mặt vào lông thỏ, thận trọng đặt ở trong ngực, mắt đảo đi đảo lại, ấp úng nói: “Cái đó, ta, cái đó, ta không ghét ngươi!“.
Tiểu Thụ cũng đưa tay sờ sờ con thỏ, gật đầu nói: “Ừ, ta biết rồi.”
“Lúc mới ra đời ta được Lão Đầu nuôi lớn. Chúng ta cái gì cũng ăn, thỏ này, chim này, gà rừng này, bắt được cái gì thì ăn cái đó, cho nên ta thấy thỏ, chỉ biết nghĩ tới ăn, không ngờ ngươi lại thích nó đến vậy!“.
Cố Đồi hứng thú, hỏi: “Lão Đầu là ai? Ngươi không phải là muội muội của Thẩm tỷ tỷ sao? Lão Đầu là cha của ngươi và Thẩm tỷ tỷ hả? Tại sao lại gọi ông ấy là Lão Đầu?”
Tiểu Thụ lắc lắc đầu, nói: “Lão Đầu chính là lão thủ lĩnh, ta cũng không biết ông ấy là ai. Lúc ta còn nhỏ, đã đi theo ông ấy, chính Lão Đầu đã dạy ta võ công. Ta và tỷ tỷ không phải ruột thịt thân thích, ta cũng chưa từng thấy gặp qua cha tỷ ấy!”
“Ngươi thì sao? Ngươi và cha ngươi đến đây, vậy còn mẫu thân của ngươi đâu? Ngươi lớn lên ở chỗ nào?”, Tiểu Thụ hỏi.
Cố Đồi vuốt lông thỏ trong ngực, nói: “Ta không có nương, chỉ có cha. Cha ta nói, lúc nương ta sinh ra ta đã chết rồi, nhưng Kỳ biểu cô lại nói mẹ ta nhất định là kỹ nữ, thân phận thấp kém, mới không xứng đặt chân vào cửa Cố gia, ta cũng chỉ là một vật phẩm của cha ta trong lúc nhất thời hồ đồ mà thôi. Thân thể phụ thân không tốt, rất ít ra cửa, cho nên ta cũng rất ít khi ra cửa, mỗi ngày đều ở trong viện, chơi đùa với tiểu nha hoàn!“.
“Kỹ nữ là gì? Tại sao không thể vào cửa Cố gia? Kỳ biểu cô kia, mở miệng ra là xứng hay không xứng, nghe thật đáng ghét!“. Tiểu Thụ nói.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Kỳ biểu cô rất đáng ghét. Nhưng tổ mẫu đã từng nói với ta, về sau Kỳ biểu cô sẽ là mẫu thân của ta, bảo ta phải tôn trọng bà ấy. Ta không cần một người mẫu thân như vậy, bà ấy còn không tốt bằng Trại Hoa đâu!“. Cố Đồi mím mím môi, oán hận nói.
Tiểu Thụ vỗ vỗ đầu Cố Đồi, nói: “Dù sao hiện tại Kỳ biểu cô kia của ngươi cũng không ở nơi này, nếu như ngươi thật sự ghét bà ta, về sau người mà tới, cứ trực tiếp đuổi đi là được không có gì phiền phức cả!“.
Mắt Cố Đồi sáng lên, rồi ngay một khắc sau liền mím mím môi, nói: “Ta không thể đuổi bà ấy đi được. Bà ấy là trưởng bối của ta, về lý ta nên tôn kính mới phải đạo!“.
Tiểu Thụ hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà trưởng bối với không trưởng bối. Dựa vào bối phận của mình mà nói ra những lời khó nghe, gây khó khăn cho vãn bối, loại người như vậy ta không động thủ với bọn họ đã là tôn kính lắm rồi. Trước kia Cam Đường cũng ỷ vào thân phận, không những để mặc nha hoàn bên dưới lạnh nhạt với ta mà còn khuyến khích họ động tay động chân nữa. Có lần ta thừa dịp bên cạnh nàng ta không có ai, vứt nàng ta lên cây nửa ngày thay cho cảnh cáo. Kể từ đó về sau, nàng ta cũng không dám vụng trộm táy máy tay chân với ta nữa!“.
Cố Đồi nghe vậy, mắt lập tức tỏa sáng lấp lánh, chống cằm nói: “Tiểu Thụ, ngươi quả thật lợi hại!“.
“Cũng không phải việc khó gì. Chờ đến lúc ngươi có bản lĩnh chế ngự người khác, thì cho dù là ai cũng không dám ra tay với ngươi!“.
“Tiểu Thụ, về giúp ta nhóm lửa!”, bên kia tường vang lên tiếng gọi của Thẩm Trại Hoa. Tiểu Thụ đứng dậy, sau đó thuận tay sờ sờ đầu Cố Đồi, nói: “Nếu như ngươi không dám, vậy thì nếu biểu cô kia dám đến đây, ta liền ném bà ta đến trước mặt Khúc Xương để xem sau này còn dám nói những lời khiến ngươi khó chịu hay không?“. Nói xong, liền nhấc chân chạy về nhà.
Cố Đồi đưa mắt nhìn cô nhóc ra khỏi cổng viện, lại cúi đầu không ngừng vuốt ve con thỏ trong ngực, nhỏ giọng nói: “Nàng ấy tặng ngươi cho ta, nhất định ta sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt!“. Vừa nói vừa cười híp hết cả mắt.
Cảm giác bảo vệ người khác tựa như rừng hoa đang ngủ say bừng bừng nở rộ, toàn bộ thế giới quan của Tiểu Thụ cũng trở nên tươi đẹp vô cùng.