Trường Tương Tư

Chương 10: Chương 10




Lúc A Niệm đến Hoa Âm Điện tìm Chuyên Húc, Chuyên Húc không có ở đó.

A Niệm thấy Tiểu Lục đang dùng quy khư thủy để rửa bọt nước trên tay, A Niệm xông lên lật tung chậu nước.

Tiểu Lục lui ra sau dựa lưng, gác hai chân lên bàn, không thèm để ý tới A Niệm, cười rất là ba lăng nhăng.

A Niệm nhìn hắn chòng chọc, nhìn từ đầu đến chân, lại nhìn từ chân lên đầu, muốn nhìn ra xem cái đồ đáng chết vô lại này có chỗ nào tốt. Đêm qua, nàng đi tìm phụ vương tố cáo, kể lể kỹ càng từng hành vi đáng ghét bỉ ổi của Tiểu Lục, phụ vương lại nói Tiểu Lục không muốn tổn thương nàng, bảo nàng không được gây phiền phức cho Tiểu Lục nữa. Nàng ấm ức muốn chết, khóc thút thít nghẹn ngào nói cho phụ vương Tiểu Lục từng sờ loạn mình, vốn tưởng phụ vương sẽ giận dữ, chẳng ngờ phụ vương không chỉ không giận, mà ngược lại còn mang nụ cười kỳ lạ, phụ vương an ủi nàng, “Chờ thêm một thời gian, phụ vương sẽ tuyên bố một việc, khi đó con sẽ không để ý nữa.”

Từ lúc A Niệm đi ra cung điện của phụ vương, cả đầu đều là những lời của phụ vương, qua một thời gian sẽ không để ý nữa, một cô gái tại sao lại không để ý đàn ông sờ soạng mình? Vậy thì đương nhiên là… Người đàn ông đó biến thành phu quân của nàng ta.

A Niệm cảm thấy mình muốn điên lên! Tự nói với mình rằng không thể, tuyệt đối không thể! Nhưng mà —— đó là phụ vương, xưa nay không cần xuất thân dòng dõi huyết thống, dốc sức đề bạt đệ tử bần hàn Yêu tộc đê tiện, Tuấn Đế khăng khăng làm theo ý mình. Từ khi phụ vương đăng cơ đến nay không lập vương hậu, nghe nói năm đó đối kháng với cả triều đình Cao Tân, không tuyển chọn vương phi từ Cao Tân Tứ Bộ tôn quý, mà lại cưới mẫu thân từ sơn thôn nhỏ làm lao dịch về cung, như vậy hiện giờ, cũng rất có khả năng sẽ gả nàng cho một tên nghèo hèn xuất thân bình dân.

A Niệm trái lo phải nghĩ một đêm, vội vã tìm đến Chuyên Húc, muốn ca ca nghĩ cách cho mình, thế mà không tìm được Chuyên Húc, lại trông thấy Tiểu Lục

Tiểu Lục ở trong Hoa Âm Điện từ lúc nào? Vì sao nàng không biết gì cả? Vì sao Chuyên Húc cho phép Tiểu Lục ở cùng một điện với huynh ấy? Chẳng lẽ Chuyên Húc cũng biết phụ vương muốn… Đúng rồi đúng rồi! Chuyên Húc ca ca luôn kính nể phụ vương, rất nghe lời của phụ vương, nếu phụ vương muốn… Chuyên Húc ca ca khẳng định cũng ủng hộ.

A Niệm nhìn Tiểu Lục chằm chằm, nét mặt thay đổi khó lường, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì rưng rưng chực khóc. Tiểu Lục nghiêng đầu đánh giá nàng, vô cùng không hiểu, cô nương này hôm nay bị làm sao thế?

Tiểu Lục khua khua tay với A Niệm, “Này, ngươi không sao chứ?”

Hai tay A Niệm tạo thành nắm đấm, gào thét nói: “Ta rất có việc!”

Tiểu Lục nhìn chằm chằm vào nắm tay nàng: “Ngươi đừng động tay, hôm nay ngươi muốn động tay, ta sẽ đánh trả.”

A Niệm cáu kỉnh đi đi lại lại quanh đình viện, vừa đi vừa suy nghĩ đối sách, bây giờ liền đánh chết Tiểu Lục? Nhưng hãy nhìn xem bốn phía, đám người hầu đang ở lân cận, còn có cả một gã cổ quái nấp ở sau cửa sổ. Với sự khôn khéo của phụ vương và Chuyên Húc ca ca, trong cung này, nàng không thể có cơ hội hạ độc.

A Niệm đặt mông ngồi trước mặt Tiểu Lục, hung tợn nói: “Ta nói cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi! Nếu ngươi cưới ta, ta sẽ ngày ngày đánh nhau với ngươi! Để cho ngươi không có một ngày nào tốt lành! Sớm hay muộn cũng đánh chết ngươi!”

Đầu Tiểu Lục đầy sương mù, “Ta cũng không muốn cưới ngươi!”

A Niệm mừng rỡ, “Thật chứ?”

“Dĩ nhiên!”

“Nhưng ta là vương cơ!”

“Chính vì ngươi là vương cơ, nên ta mới không cần ngươi!”

A Niệm có phần rối loạn không hiểu rõ những lời của Tiểu Lục, nhưng chỉ cần Tiểu Lục nói tuyệt đối không cưới nàng là được, A Niệm nói: “Vậy ngươi nỗ lực biểu hiện kém một chút, làm cho phụ vương chướng mắt ngươi, tốt nhất là chán ghét ngươi. Chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta liền tha thứ cho ngươi, về sau sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa.”

Tiểu Lục cười nói: “Tốt thôi, ta cam đoan sẽ làm cho phụ vương ngươi không gả ngươi cho ta.”

“Ngươi thề?”

Tiểu Lục không chút do dự giơ tay lên, chân thành thề: “Ta thề, tuyệt đối không để Tuấn Đế bệ hạ gả vương cơ cho ta, nếu không sẽ bị Ngũ Lôi trên trời đánh đuổi!”

(Ngũ Lôi là năm vị Lôi Thần hay năm vị Lôi Công, tức là năm vị Thần coi về sấm sét.)

A Niệm hoàn toàn yên tâm, nàng nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai tiếp cận các nàng, đè thấp giọng nói với Tiểu Lục: “Hơn mười ngày nữa, Tiểu Chúc Dung sẽ tổ chức trận đấu mùa thu, trận đấu này cứ mười năm tổ chức một lần, thông qua trận đấu những người trẻ tuổi ở Đại Hoang có cơ hội giao lưu, cũng có ý lựa chọn nhân tài. Đến lúc đó, các thị tộc trên Đại Hoang đều đến, phụ vương coi trọng ngươi như vậy, nhất định sẽ phái ngươi đi xem, cho ngươi quen biết với nhiều người. Lúc ấy, ta cũng đi, ta phối hợp với ngươi, nhất định có thể làm phụ vương thất vọng về ngươi.”

Tiểu Lục cũng có chút bất ngờ, A Niệm không hổ là con cháu vương tộc, trông thì hồn nhiên hồ đồ, nhưng được nghe quen tai nhìn quen mắt từ nhỏ nên nàng rất nhạy cảm với thế cục ở Đại Hoang, biết rõ các thị tộc lớn sẽ phái đệ tử đắc lực trong dòng tộc tham gia trận đấu mùa thu, thậm chí có người sẽ trở thành tộc trưởng. Nếu đắc tội với những người này, thì dù có tài hoa cỡ nào, con đường tương lai cũng khó mà bước đi được, Tuấn Đế hiển nhiên sẽ không giao trọng trách cho những người như vậy. Chính là sách lược rút củi dưới đáy nồi trong bóng tối.

Tiểu Lục quan sát A Niệm gật gật đầu, “Ngươi thật thông tuệ, chỉ là thiếu sót một chút đau khổ, có đau khổ mới có tôi luyện, có tôi luyện mới có thể thành tài.” Nhưng A Niệm một không cần tranh quyền đoạt thế, hai không cần vùng vẫy vì mưu sinh, cần thành tài làm gì? Tiểu Lục không nhịn được cười tự giễu.

A Niệm cảnh giác lườm Tiểu Lục, “Ngươi không được thích ta!”

Tiểu Lục lập tức nói: “Ta sẽ không thích ngươi!”

A Niệm hừ một tiếng, “Cứ quyết định như vậy. Nhỡ phụ vương không phái ngươi đi, ta cũng sẽ giúp ngươi tranh thủ, dù sao không được quên lời thề của ngươi!”

Thập Thất luôn đứng dưới bóng tối sau cửa sổ, lảng tránh A Niệm, sau khi thấy A Niệm rời đi, đi tới, hỏi Tiểu Lục: “Nàng thật sự muốn đến trận đấu thu của Tiểu Chúc Dung?”

Tiểu Lục gật đầu, “Chuyên Húc khẳng định sẽ đi, ta muốn đi cùng huynh ấy một chuyến, dù sao sau khi phụ vương chiêu cáo thiên hạ thân phận của ta, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, nhân lúc còn được thoải mái, vui chơi nhiều một chút!”

“Tình cảm của nàng và Chuyên Húc rất sâu?”

Tiểu Lục nói: “Ta không suy nghĩ tình cảm sâu hay không, dù sao hồi nhỏ cãi nhau, đánh nhau, cao hứng thì gọi huynh ấy một tiếng ca ca, mất hứng thì trực tiếp gọi là Chuyên Húc, cùng chơi, cùng cười, một người ăn cơm trong nồi, một người ngủ trong chăn. Nhìn thấy huynh ấy bị thương, ta sẽ hận không thể vết thương đó ở trên người mình, nghe thấy huynh ấy bị người ta khinh thường, ta sẽ khó chịu quên cả sự khó chịu của mình. Mấy năm nay huynh ấy không dễ sống, cha mẹ mất sớm, sau này mẹ ta nuôi huynh ấy, mẹ ta chết trận, huynh ấy liền lẻ loi một mình, còn nhỏ đã bị đám vương thúc của mình bức ép phải đến Cao Tân, Hiên Viên là chiến sĩ của huynh ấy, nhưng không có lực lượng thuộc về huynh ấy. Huynh ấy ở Cao Tân nhìn qua thì rất tốt, nhưng dù sao cũng là lưu lạc tha hương, tì nữ cũng có thể coi thường, cho rằng huynh ấy dựa vào hơi thở của Tuấn Đế mà sống. Chúng ta xa cách rất lâu, huynh ấy đã phải trải qua những gì ta hoàn toàn không biết, bây giờ ta chỉ muốn ở bên huynh ấy nhiều một chút.”

“Nàng nguyện lòng ở lại bên cạnh họ?”

“Ta nguyện lòng ở chung với họ, nhưng ta có thói quen nhàn tản, không muốn là Cao Tân đại vương cơ, sống dựa vào phụ vương,, thậm chí cả Chuyên Húc… Ngay cả người hồn nhiên hồ đồ như A Niệm cũng hiểu, đối kháng trực tiếp với những người như thế là tự chuốc lấy khổ.” Tiểu Lục thở dài, “Ta không xuất hiện thì tốt, bây giờ đã xuất hiện, họ sẽ không cho phép ta làm Mân Tiểu Lục. Trước đây ta luôn trốn tránh, không chỉ vì có khúc mắc, không muốn đối diện, mà còn bởi ta biết, cái cổng vòm đó một khi đã đi vào, muốn đi ra thì khó như lên trời.”

Thập Thất nhìn Tiểu Lục chăm chú, nói: “Con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, ngay cả không muốn, cũng chỉ có thể chấp nhận.”

Thập Thất khẽ cười, nụ cười ấp áp tươi sáng, “Nếu lòng như trăng sáng, tất cả biến hóa đều như mây bay che ánh trăng, dù hỗn loạn và u ám thế nào, thì cuối cùng mây tán đi, trăng sáng sẽ lại ló ra.”

Tiểu Lục cười chỉ vào trái tim mình, nửa thật nửa giả nói: “Nếu không phải lòng thiếp như nhiễm mực, nếu lòng quân có trăng sáng, ngắm quân có thể làm ánh trăng hướng về lòng thiếp.”

Chuyên Húc đi đến, “Đang nói gì vậy? Nghe nói A Niệm đã tới? Nàng có làm khó muội không?”

Tiểu Lục cười rất kỳ dị, “Không làm khó muội, chúng muội chuyện trò rất ổn.”

Chuyên Húc có lỗi nói: “Sư phụ đã viết thư cho ông nội, Ngọc Sơn Vương Mẫu, muội cũng biết thân phận của muội đặc thù, phải đợi sư phụ và ông nội thương lượng đã, tốt nhất phải được cả Vương Mẫu đồng ý, mới có thể chiêu cáo thiên hạ. Thế nên sau khi sư phụ bàn bạc với ta, quyết định trước mắt vẫn giấu giếm thân phận của muội.”

Tiểu Lục bi ai kêu: “Lão yêu bà Vương Mẫu! Còn cả con chim Liệt Dương thối, A Tệ ngốc nghếch! Liệt Dương sẽ giết muội mất!”

Chuyên Húc khiển trách: “Không được nói lung tung! Ngay cả ông nội cũng phải khách khí lễ độ với Vương Mẫu! Còn nữa, A Tệ đã tu luyện ra hình người, bây giờ tên là Tệ Quân, thấy người ta thì lễ phép một chút.”

Tiểu Lục nhớ tới chuyện ở Ngọc Sơn, Liệt Dương là lang điểu (1) yêu giống phượng hoàng, hình người tựa như cậu bé gần mười tuổi, không hay hóa thành người, tính tình rất tệ lần nàng tu luyện nhàn hạ, hắn sẽ dữ tợn mổ nàng, đuổi nàng quanh vườn đào. A Tệ là một con tệ tệ (1) yêu, còn chưa thể biến thành hình người, nhưng cực kỳ thông minh, tính tình rất dịu dàng, mỗi lần Liệt Dương mổ nàng, A Tệ đều cứu nàng. Nhiều năm không gặp, A Tệ đã có hình người rồi, không biết Liệt Dương có cao lên không.

(1) Theo Sơn Hải Kinh: Lang điểu là loài chim lành, toàn thân trắng muốt.

(2) Tệ tệ (Chú thích từ Từng thề ước): Theo Sơn Hải Kinh – Đông Sơn Kinh: “Núi Cô Phùng có loài thú hình dạng như cáo, có cánh, tên gọi tệ tệ. Tệ tệ thuộc giống hồ ly, tuy có cánh nhưng rất yếu ớt, khó mà bay lên được.”

Khi đó tuổi quá nhỏ, không hiểu chuyện, luôn cảm thấy Vương Mẫu và Liệt Dương thật xấu, nhưng sau này khi nàng dựa vào sức lực của mình để thoát chết bao lần, mới hiểu rõ nỗi khổ tâm của họ. Lúc lưu lạc, không phải không muốn trở về, có lẽ họ sẽ không ghét bỏ tiểu quái vật biến đổi khuôn mặt như nàng, nhưng đến khi có dũng khí trở về, lại bị nhốt vào lồng, bị tra tấn nhục mạ ba mươi năm, một thân linh lực đều mất hết, nàng biết bản thân không trở về được nữa, chỉ có thể tiếp tục lưu lạc.

Tiểu Lục hỏi: “Liệt Dương và Tệ Quân sẽ đến chứ?”

Chuyên Húc nói: “Nếu Vương Mẫu nói cho họ biết, nhất định họ sẽ lập tức tới.”

Tiểu Lục thở dài, “Ngăn cách năm tháng đằng đẵng, gặp lại làm cho người ta vừa chờ mong vừa sợ hãi.”

Chuyên Húc búng vào trán nàng một cái, “Khi nào thì chua cay thế hả? Sư phụ nói buổi tối chúng ta cùng ăn, chuyện của muội… Ta đều nói cho ông ấy.”

Buổi tối, Tuấn Đế đến Hoa Âm Điện dùng cơm với Tiểu Lục, Chuyên Húc và Thập Thất.

Lúc này, rốt cuộc Tiểu Lục cũng dùng dáng vẻ ngay ngắn, ăn cơm quy củ. Nhưng năm đó nàng đã không phải người quy củ phép tắc, hơn hai trăm năm trôi qua, những lễ nghi từng học đã sớm quẳng ra khỏi đầu không còn một mống, tư thế vô cùng kỳ quái.

Thập Thất ở bên cạnh săn sóc, thường nhỏ giọng nhắc nhở nàng một tiếng, Chuyên Húc lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Lục xấu mặt.

Tiểu Lục bất mãn nói: “Huynh vẫn giống hồi nhỏ, vẫn cứ là ca ca tồi.”

Trong mắt Chuyên Húc lóe lên tia ảm đạm, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười không thay đổi, “Không bắt nạt muội thì bắt nạt ai?”

Tuấn Đế cười nhìn trong chốc lát, nói: “Được rồi, bình thường con ăn thế nào, thì bây giờ ăn như thế.”

Tiểu Lục cười ngọt ngào, “Vẫn là phụ vương tốt.” Thắt lưng lập tức sụp đổ, tay áo cũng trực tiếp xắn lên.

Ăn tối xong, Tuấn Đế nói với Tiểu Lục: “Tối nay trăng rất đẹp, đi dạo với ta một lúc.”

“Vâng.” Tiểu Lục theo Tuấn Đế đi ra Hoa Âm Điện, hướng về Y Thanh Viên.

Trong Y Thanh Viên có ba nhiều: Nhiều nước, nhiều kỳ hoa dị thảo, nhiều chim quý thú lạ. Nghe nói, Y Thanh Viên từng là nơi Tuấn Đế đời trước lưu luyến bồi hồi. Tiểu Lục nhớ hồi nhỏ mẹ cũng thường mang nàng tới đây chơi. Đôi khi ở trong đó cả nửa ngày, mẹ đọc sách, nàng vừa nghịch nước vừa đánh nhau với chim thú. Thừa Ân Cung quá lớn, rất nhiều chỗ Tiểu Lục còn chưa tới, chỉ có hai nơi là quen thuộc nhất: Một là Tử Hinh Điện của mẹ, hai chính là Y Thanh Viên.

Từ khi trở lại Thừa Ân Cung, Tiểu Lục thường xuyên tới bên ngoài Y Thanh Viên mà chưa một lần đi vào. Thừa Ân Cung đã sớm thay đổi nữ chủ nhân, Tiểu Lục sợ nhìn thấy tất cả thay đổi đó, sẽ làm những ký ức xa xôi của nàng trở nên hư ảo.

Tiểu Lục chậm rãi bước đi trong vườn cùng Tuấn Đế, mũi nàng cay xót, hốc mắt dần dần có chút ướt át, tất cả đều giống ký ức của nàng, tựa như nàng mới vừa chơi đùa ở đây ngày hôm qua.

Đi qua đình đề câu đối, Tiểu Lục đột nhiên chạy vào, ngồi xổm xuống kiểm tra một ct, trên cột khắc hai bức tranh với nét vẽ nguệch ngoạc, Tiểu Lục kích động chỉ vào, “Cha, xem này, tranh con vẽ vẫn còn ở đây!”

“Còn cái này nữa, vẫn còn!” Trên cột có ba vết vạch, năm đó Tiểu Lục đứng dựa vào cột, cha cao hơn nàng, dùng ngón tay vạch ra đo chiều cao của nàng. Tiểu Lục còn tuyên bố, nàng sẽ cao lớn, cao hơn cả cha, cho đến khi cha không với tới, không vạch được.

Đình đã tu sửa vài lần, nhưng những thứ này được giữ lại cẩn thận.

Tuấn Đế ngồi xổm bên cột, mỉm cười nhìn tranh vẽ trên cột, “Đây chính là tác phẩm đắc ý của con, không phải cứ la hét muốn cha vĩnh viễn giữ lại sao? Còn nói chờ con học được nữ hồng, sẽ thêu cho cha chiếc khăn tay.”

Tiểu Lục bỗng vòng tay ôm Tuấn Đế. Cho dù đã gặp nhau, nhưng nàng vẫn không có cảm giác về nhà, tới giờ, rốt cuộc nàng đã cả thấy mình được về nhà.

Nước mắt của Tiểu Lục cuồn cuộn mà rơi, Tuấn Đế vỗ nhẹ lưng nàng, không khuyên giải an ủi, chỉ muốn nàng khóc cho thỏa lòng, muốn nàng khóc ra hết những ấm ức tủi khổ nhiều năm phiêu bạt.

Tiểu Lục cứ khóc mãi, giống như muốn khóc ra hết nước mắt nghẹn ngào ba trăm năm, khóc xong đến bản thân nàng cũng ngượng ngùng, sụt sịt nghẹn giọng nói: “Bình thường, con không hay khóc.”

Tuấn Đế nói: “Không phải ngại, là ta nên xấu hổ, nước mắt của con gái là người làm cha không làm hết bổn phận.”

Nước mắt của Tiểu Lục lại muốn rơi xuống, dùng khăn tay che mặt, một lúc sau, ngẩng đầu, “Con không rơi nước mắt.”

Tiểu Lục kéo Tuấn Đế đứng lên, nàng dựa vào cây cột, “Cha, vạch chiều cao cho con một lần nữa.”

Tuấn Đế dùng ngón tay vạch một đường ngang đỉnh đầu nàng, trêu ghẹo nói: “Con cao nữa cao mãi, nhưng vẫn chưa cao hơn cha, cha vẫn với tới.”

Tiểu Lục cười le lưỡi, lùi lại vài bước, ngắm nghía vết vạch trên cộợt buồn rầu, “Không biết đây là chiều cao thật của con hay là chiều cao giả nữa.” Lúc kể với Chuyên Húc, Tiểu Lục vẫn duy trì bộ dáng mây bay gió thoảng, giống như đã quen với chuyện biến đổi ngoại hình, quen với chuyện không có mặt, nhưng giờ phút này, rốt cuộc nàng đã toát ra nỗi sợ hãi.

Tay Tuấn Đế xoa xoa trán nàng, dần dần, giữa trán Tiểu Lục lộ ra một cái bớt hình hoa đào, Tuấn Đế nói: “Ngoại hình của con biến ảo không phải chứng bệnh cổ quái gì, mà là trong cơ thể con có một thần khí hiếm có, tên là trú nhan hoa, nó có thể làm người ta lưu lại bất kỳ dung mạo nào mình muốn.”

Tiểu Lục hoang mang nhìn Tuấn Đế, “Thần khí? Không phải quái bệnh? Là thần khí làm dung mạo con tùy ý biến ảo? Vì sao trong cơ thể con lại phong ấn thần khí?” Ánh mắt nàng đột nhiên sáng ngời, “Vậy lấy ra thần khí đó, con có thể lộ ra dung mạo thật của mình! Sẽ không đổi đi đổi lại nữa!”

“Đúng vậy.”

Tiểu Lục vui sướng nói: “Cha, cha giúp con lấy ra nhé! Con rất ghét biến hóa. Con thà rằng mình là người quái dị cũng không muốn làm mỹ nhân có gương mặt giả.”

Ngón tay Tuấn Đế điểm vào cái bớt hoa đào, bớt hoa đào hiện ra ánh sáng đỏ rực, lúc bấy giờ dùng máu của hai người để phong ấn, bây giờ cũng cần có hai người để cởi bỏ, “Trước mắt, ta không có cách nào giúp con lấy ra. Nhưng ta đảm bảo với con, nhất định sẽ giúp con khôi phục hình dáng.”

Tiểu Lục muốn nhanh chóng khôi phục hình dáng, nhưng nàng biết chuyện khiến Tuấn Đế khó xử tất có nguyên nhân, nàng lại an ủi Tuấn Đế, “Không sao, dù sao cũng nhiều năm rồi, chờ một thời gian nữa cũng không sao.”

Tuấn Đế nhìn chăm chú cái bớt hoa đào trên trán Tiểu Lục, trong mắt ẩn chứa đau thương. Ông đưa tay xoa nhẹ, cái bớt biến mất.

Tảng đá trong lòng Tiểu Lục đã rơi xuống, lại xóa đi ngăn cách với cha, cả người trở nên hoàn toàn khác.

Nàng líu ríu, hỏi Tuấn Đế đủ loại chuyện, càng về sau nàng càng bạo gan nói: “Cha, con có thể không làm Cao Tân vương cơ không? Không phải con không muốn làm con gái của cha, con chỉ không muốn làm vương cơ.

“Không được!”

“Tại sao không được?” Tiểu Lục đã bắt đầu tức giận trợn mắt nhìn Tuấn Đế.

“Vì con là con gái của ta, ta là Cao Tân Tuấn Đế.”

Tiểu Lục lập tức thay đổi sắc mặt, làm bộ đáng thương giữ chặt tay Tuấn Đế, lắc qua lắc lại, “Nhưng mà làm vương cơ rất vất vả, ăn cơm phải chú ý lễ nghi, ra ngoài phải chú ý lễ nghi, cuối cùng ngay cả hôn nhân cũng phải trở thành vật hy sinh vì chính trị, con thật sự không muốn làm vương cơ!”

Tuấn Đế nói: “Con người tất nhiên phải biết lễ nghi liêm sỉ, có lễ nghi chẳng phải chuyện xấu. Về chuyện hôn nhân, con cảm thấy ta có thể hy sinh con cho ai?”

Tiểu Lục cứng họng, “Con cũng không biết cha sẽ hy sinh con cho ai, dù sao, dù sao…”

Tuấn Đế nhìn Tiểu Lục, nghiêm túc nói: “Ta là Tuấn Đế, con là con gái của ta, con phải là Cao Tân vương cơ, đây là lễ nghi của quốc gia, hiểu chưa?”

Tiểu Lục cúi đầu, than thở: “Không hiểu có thể được không ạ?”

Tuấn Đế vỗ vỗ đầu Tiểu Lục, giọng điệu lộ ra bi thương, “Ta không phải một người cha bình thường, ta có rất nhiều việc phải hoàn thành, có dân chúng một nước phải quan tâm, ta không thể giống những người cha bình thường lúc nào cũng có thể chăm sóc, canh giữ, bảo vệ bên con gái của mình. Điều ta có thể bảo vệ con gái, chính là uy nghi của ta, chỉ có con là Cao Tân vương cơ, mới có thể hưởng uy nghi của một quốc gia, bất luận kẻ nào trước khi làm tổn thương con, đều phải lo lắng cân nhắc xem có thể chịu được cơn giận của đế vương hay không, Tiểu Yêu, lúc này người làm cha ta đây chỉ có thể cho con uy nghi, không được từ chối, được không?”

Tiểu Lục cảm thấy nước mắt mình lại muốn rơi xuống, vội vàng thở sâu, “Cha, con nguyện làm vương cơ.”

Tuấn Đế mỉm cười nói: “Làm vương cơ không phải chuyện gì cũng xấu, ít nhất con có thể ỷuy hiếp người khác, ngang ngược kiêu ngạo, coi trọng cái gì thì giành lấy cái ấy.”

Tiểu Lục chớp ánh mắt, “Cha, cha khẳng định mình đang dạy con?”

Tuấn Đế vui vẻ nở nụ cười, khóe mắt lộ ra những nếp nhăn nhỏ, lại không hề hao tổn sức hấp dẫn của ông, “Ta vất vả làm vua một nước là vì cái gì đây? Bản thân cái gì cũng không có, một là không có thời gian, hai là không có tùy thích, còn chịu người ta mắng là hôn quân. Nếu ta thật sự là hôn quân không có tài cán gì, con cũng không thể làm được gì, vì ta không thể làm gì nên con vừa vặn cái gì cũng có thể làm. Ai bảo ta là một ông vua có năng lực, quyền thế uy nghi đều mạnh, mọi việc đều trấn được?”

Tiểu Lục chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng lại không nhịn được muốn cười to, cảm giác có cha thật sự quá tốt! Có một người cha mạnh mẽ cảm giác lại càng tốt hết lời để nói!

Đêm đó, Tiểu Lục và Tuấn Đế ngồi trên thềm đá, nói chuyện không ngừng.

Tiểu Lục cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói cho cha, lần đầu tiên nàng săn giết hổ, nàng trộm trứng của xà yêu, nàng phối chế thuốc độc, nàng đi dạo kỹ nữ quán, nàng mở y quán… Một bác gái béo mập ở sơn thôn dạy nàng nấu cơm, nàng bị vũ kỹ theo đuổi, lão Mộc nhặt nàng về là y sư, nàng nhặt Ma Tử, Xuyến Tử về… Quả thực có rất nhiều chuyện, rất nhiều người, nàng muốn nói ra cho cha biết.

Nàng muốn cha hiểu, hơn hai trăm năm qua, không chỉ có thống khổ, còn có rất nhiều chuyện vui vẻ, những người nàng gặp đều không phải người xấu, nàng còn gặp rất nhiều người tốt. Vì đã trải qua đủ màu sắc, thậm chí nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng cuộc sống của một vương cơ, nàng cảm thấy đó vốn là cuộc sống của nàng, vậy nên, cha không cần đau buồn, lại càng không cần tự trách.

Tiểu Lục không nhớ sau đó mình nói gì, chỉ nhớ mình vừa nói vừa cười, sau cùng, nàng mệt mỏi, ngủ gục trên đầu gối của cha giống như hồi nhỏ.

Buổi sáng, Tiểu Lục cứ như con mèo nhỏ, nhảy trên mũi chân, chậm rãi đi ra khỏi phòng, vặn mình mấy cái trong đình viện, lười biếng dựa vào cây hoa, hí mắt nhìn ánh mặt trời, cười hạnh phúc.

Chuyên Húc và Thập Thất ngồi ở hành lang đánh cờ, nhìn thấy mặt nàng như nở hoa, tim Thập Thất nhảy lên mấy nhịp. Chuyên Húc trêu ghẹo Tiểu Lục, “Muội ăn vụng cá à?”

Tiểu Lục kéo cành hoa, “Tối qua muội nói với cha rất nhiều chuyện.”

“Chỉ có muội là nói nhiều, nói cứ như chưa bao giờ được nói ấy.”

Tiểu Lục bổ nhào qua, làm bộ muốn bóp cổ Chuyên Húc, “Nói cho huynh hay, đừng cho là bây giờ muội không có linh lực thì dễ bắt nạt, chọc giận muội, muội sẽ cho miệng huynh, tay huynh không thể cử động được.”

Chuyên Húc vội nói: “Được rồi được rồi, ta đang đánh cờ, muội đừng có quấy rối quân cờ của ta.”

Tiểu Lục cúi đầu nhìn bàn cờ, phát hiện bàn cờ này không giống bàn cờ thông thường, mà là bàn cờ Thần tộc dùng, nghe nói bàn cơ phương thốn còn có ý chinh chiến, Tiểu Lục nói: “Muội cũng muốn chơi.”

Chuyên Húc dỗ nàng, “Ta phải vất vả lắm mới làm Thập Thất đánh cờ với ta, chơi xong ván này với hắn ta sẽ dẫn muội đi chơi.”

Tiểu Lục bĩu môi, lết sang chỗ Thập Thất: “Ta muốn chơi.”

Thập Thất quả nhiên đặt hộp cờ vào tay Tiểu Lục, Tiểu Lục ra oai liếc nhìn Chuyên Húc, nhặt một quân cờ lên, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cuối cùng dừng ở một chỗ, nghiêng đầu hỏi Thập Thất, “Chỗ này tốt không?”

“Rất tốt!” Chuyên Húc và Thập Thất trăm miệng một lời, chẳng qua một người tràn đầy trào phúng, một người tràn đầy ấm áp bình thản.

Chuyên Húc đứng lên, đẩy Tiểu Lục đến chỗ hắn ngồi, “Dù sao muội cứ cố ý không cho ta chơi cờ với Thập Thất, vậy muội chơi với hắn đi!”

Tiểu Lục vỗ tay, “Thế này mới giống ca ca của muội chứ!

Tiểu Lục nhận nước cờ của Chuyên Húc, vẫn hay đi lại, không ngừng đi nước cờ dở. Thập Thất rất nhẫn nại, cho dù Tiểu Lục làm gì, hắn đều tốt tính nói tốt. Nhưng không phải hắn chơi cờ có lệ với Tiểu Lục, mà đang thật sự chơi cờ, chỗ nào có thể ăn quân cờ hắn cũng không lưu tình. Chẳng qua ăn xong rồi, hắn sẽ nói cho Tiểu Lục nếu nước trước nàng đánh vào chỗ này, thì hắn sẽ không thể ăn quân cờ của nàng.

Trong mắt Chuyên Húc, giống như trẻ con nghịch ngợm lăn lộn trên đất, người lớn không đánh không ngăn cản, cũng không dung túng thỏa mãn yêu cầu của nó, mà từ từ giảng đạo lý, một lần không nghe lọt, liền giảng lần thứ hai; lần thứ hai không nghe lọt, liền giảng lần thứ ba; lần thứ ba không nghe lọt, liền giảng lần thứ tư…

Gần nửa canh giờ sau, bàn cờ đẹp Chuyên Húc kiến tạo nên đã bị Tiểu Lục ép buộc vỡ nát. Tiểu Lục không chịu xấu mặt, hai tay càn quấy quét sạch bàn cờ, nàng tuyên bố: “Ta thắng!”

Chuyên Húc lắc đầu thở dài, Thập Thất mỉm cười nhìn Tiểu Lục, ánh mắt triền miên không dứt.

Tim Tiểu Lục nhảy lên thình thịch, an tĩnh lại, trầm mặc nhìn Thập Thất.

Thập Thất nói: “Ta phải đi.”

Tiểu Lục nghịch quân cờ không lên tiếng, Thập Thất nói: “Ta luôn luôn lo lắng, nhưng bây giờ đã thấy Tuấn Đế bệ hạ và Chuyên Húc vương tử đối đãi với nàng rất tốt, nàng ở đây rất vui vẻ, ta phải trở về xử lý chuyện của mình.”

Tiểu Lục nói: “Ta hiểu. Bao giờ chàng đi?”

“Ta sẽ chào từ biệt bệ hạ, ta không muốn người ta biết Đồ Sơn Cảnh quen biết nàng, nên định buổi tối sẽ đi, đến nơi khác ở hai ngày rồi trở về Thanh Khâu.”

Tiểu Lục nói: “Vậy chàng đi chào cha ta đi!”

Chuyên Húc đứng dậy, “Ta đi cùng

Tiểu Lục ngồi ở trong đình viện chờ, khoảng nửa canh giờ sau, Thập Thất trở lại một mình.

Tiểu Lục hỏi: “Cha ta có nói gì không?”

“Hỏi vài câu chuyện trong nhà, không nói gì đặc biệt.”

Tiểu Lục nói: “Bây giờ đến lúc trời tối chỉ còn một khoảng thời gian ngắn, chàng muốn làm gì?”

“Nàng muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, chỉ phơi nắng, ngửi mùi hoa, ăn đồ ăn vặt.”

Từ khi Tiểu Lục nói thích ăn cổ vịt, chân gà, chân ngỗng, trong Hoa Âm điện lúc nào cũng chuẩn bị những thứ đó. Thập Thất lấy một khay đồ ăn vặt to, sóng vai ngồi dưới hành lang với Tiểu Lục, hướng về muôn hoa ngoài đình.

Tiểu Lục chọn cái cổ vịt để gặm, “Cha ta nói ta biến ảo là vì trong cơ thể có giấu một thần khí, đến khi ông ấy lấy thần khi ra giúp ta, ta sẽ không biến ảo nữa. Chàng nói nếu ta là người quái dị, thì phải làm sao bây giờ?”

“Nàng không phải.”

“Nếu ta phải thì sao?”

“Cũng rất tốt.”

“Ta là người quái dị mà chàng lại cảm thấy rất tốt?”

“Hình dáng đẹp, người người đều có thể trông thấy, lòng đẹp, mắt không thể nhìn thấy, ta sẵn lòng độc hưởng.”

Tiểu Lục bỗng thấy mặt nóng tim bay, bây giờ Thập Thất không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là đã có thể làm nàng lụi bại, “Lòng ta đen tối như mực, đẹp chỗ nào chứ?”

“Chuyện thế gian, là th cch tín, hay là chân gấu, đều dựa vào cảm nhận của cá nhân, cảm thấy đẹp liền đẹp.”

Tiểu Lục cười ha ha, “Cứ như tên khốn với đậu xanh ấy.”

(Tên khốn với đậu xanh: Tên khốn ánh mắt nhỏ như hạt đậu, ví von hai người giống nhau, cùng chung đặc điểm hoặc ý nghĩ sở thích.)

Thập Thất nhìn nàng mỉm cười, Tiểu Lục cười cười, khẽ thở dài, “Chàng phải cẩn thận.”

“Ta biết.”

“Mặc dù tất cả những gì đại ca chàng làm đều từ mẹ chàng gây nên, nhưng hắn không nên trả thù lên người chàng. Dù chàng thương hại hắn, muốn hóa giải thù hận, cũng không được để hắn làm tổn hại đến chàng.”

“Không cần lo lắng.”

“Ta lo lắng? Ta sao phải lo lắng chứ, ta chỉ cảm thấy chàng tương đối ngốc, cho nên mới có lòng tốt nhắc nhở một chút.”

Thập Thất cười, nói: “Chuyên Húc không cần cái đuôi cửu vĩ hồ ấy, ta mang đi. Chờ đến khi luyện chế ra linh khí tốt, sẽ đưa lại cho nàng.”

Tiểu Yêu gật gật đầu, nếu nói cửu vĩ hồ là vua của Hồ tộc, thì tộc trưởng Đồ Sơn thị chính là vua của Hồ tộc, thế gian này không ai có thể hiểu rõ cách lợi dụng yêu lực của cửu vĩ hồ hơn Đồ Sơn Cảnh.

Tiểu Lục vừa ăn vặt, vừa tán gẫu với Thập Thất. Nhớ tới chuyện gì thì nói vài câu, lúc không nhớ ra, hai người liền ngồi yên lặng.

Mặt trời dần ngã về tây, trời dần tối.

Tiểu Lục không ăn nữa, rửa tay sạch sẽ, Thập Thất cầm khăn, Tiểu Lục đưa tay lấy nhưng Thập Thất không đưa cho Tiểu Lục, mà là dùng khăn phủ lên tay Tiểu Lục, lau giúp Tiểu Lục, đã sớm lau khô, hắn vẫn cứ không thu tay, cách tấm khăn, dùng hai tay cầm tay

Lòng Tiểu Lục có phần luống cuống, cúi đầu.

Thập Thất thấp giọng nói: “Mười lăm năm, không được để người đàn ông khác tiến vào lòng nàng.”

Tiểu Lục ngẩng đầu, cười hỏi: “Vậy mười lăm năm sau thì sao? Mười lăm năm sau ta có thể để người đàn ông khác tiến vào?”

Sắc mặt Thập Thất có chút biến, hai tay nắm thật chặt tay Tiểu Lục.

Tiểu Lục nhẹ nhàng lắc tay, nhu hòa nói: “Chàng yên tâm, mười lăm năm, ta chờ chàng.” Nếu sợi dây bận tâm không cách nào chặt đứt, vậy cứ để nó đấy mười lăm năm, về phần mười lăm năm sau, sợi dây bận tâm biến mất, hay dệt thành lướt, không ai biết.

Dùng cơm tối xong, Chuyên Húc liền tự mình hộ tống Thập Thất rời khỏi Ngũ Thần sơn.

Khi Chuyên Húc trở về, Tiểu Lục nằm trên giường trầm hương trong đình viện ngắm sao.

Chuyên Húc ngồi vào cạnh giường, “Đang nghĩ gì thế?”

“Ngắm sao.”

“Không khó chịu à? Ta nghĩ muội rất thích có hắn làm bạn.”

“Muội thật sự thích chàng làm bạn, nhưng muội biết trên đời này ai cũng không thể cùng ai cả đời. Muội và huynh đều trải qua rất nhiều ly biệt, nỗi đau tê liệt tim gan đó đã phải chịu nhiều lần rồi. Lòng không muốn thừa nhận nỗi đau này, tự nhiên sẽ biết phải tự bảo vệ mình, nói dễ nghe thì gọi là lý trí, nói khó nghe thì gọi là lạnh lùng. Chuyên Húc, huynh có cảm giác này không? Có lúc vui mừng, đều tựa như vừa vui mừng, vừa có người ở không trung quan sát mình, nhắc nhở mình sẽ phải mất đi. Vì phần lý trí tỉnh táo, khi thực sự mất đi đã sớm có sự chuẩn bị, dù khổ sở cũng sẽ bình tĩnh đón nhận.”

Chuyên Húc trượt xuống dưới giường, ngửa đầu dựa vào giường, kề đầu cùng ngắm sao với

Lâu sau, hắn nói: “Ta luôn cảm thấy trên đời chỉ còn lại mình ta, bây giờ muội đã trở lại, ta không cảm thấy cô đơn nữa.”

So sánh với Tiểu Lục, Chuyên Húc mới thực sự là cô nhi. Khi còn rất nhỏ, cha chết trận, mẹ tự sát trước mộ của cha, không được mấy năm sống yên ổn, bà nội lại bị bệnh mà chết, cô cô luôn chăm sóc hắn cũng chết trận. Mất đi sự che chở của người thân, vì có thể sống, không thể không rời quê hương, lẻ loi một mình đi đến Cao Tân.

Tiểu Lục nói: “Xin lỗi.” Nàng là người lòng dạ ích kỷ ác độc, biết rõ Chuyên Húc đợi nàng, biết rõ Chuyên Húc cần nàng, nhưng nàng vì khúc mắc mà trốn rồi lại trốn.

Chuyên Húc vỗ vỗ tay Tiểu Lục, không nói gì. Chuyên Húc từng tưởng tượng Tiểu Yêu hẳn là giống như A Niệm, lớn lên dưới ánh mặt trời và cầu vồng rực rỡ, không gặp phải âm u và mưa gió, xinh đẹp thuần khiết như bông dành dành tháng tư. Nếu Tiểu Yêu là như vậy, hắn sẽ tận lực bảo vệ, che chắn âm u mưa gió cho nàng, mà lúc này Tiểu Yêu hoàn toàn không như tưởng tượng của hắn, nhưng hắn không hề thất vọng, ngược lại cảm thấy đây là Tiểu Yêu mà mình muốn, thậm chí còn tốt hơn so với tưởng tượng. Ngay cả xa cách năm tháng đằng đẵng, họ vẫn có thể hiểu rõ tâm tư đối phương, dù là xinh đẹp hay xấu xí, một người không sợ biểu lộ, một người hoàn toàn thấu hiểu.

“Muội có chuyện muốn nói cho huynh biết.” Có chuyện, Tiểu Lục giấu ở trong lòng, không thể nói ra miệng, sợ một khi nói ra chính là sai, chính là đau. Nhưng không nói, lại tựa như lòng đang nuôi sâu độc, ngày ngày cắn nàng. Chỉ với Chuyên Húc, nàng mới có thể thoải mái nói ra tất cả.

“Muội nói đi!” Chuyên Húc không để ý nói.

Tiểu Lục thấp giọng nói: “Tên cửu vĩ hồ yêu đó nói muội không phải con gái của phụ vương, nói mẹ là dâm phụ, thông dâm với Xi Vưu, nói muội là con gái của ác ma hoang dã Xi Vưu.” Cửu vĩ hồ yêu thường nhục mạ mẹ, ban đầu nàng tức giận, kiên quyết không tin, mạnh miệng cãi mắng hắn, nhưng ba mươi năm, cửu vĩ hồ yêu nói đi nói lại hết lần này đến lần khác khiến nàng mơ hồ không rõ.

Chuyên Húc ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Tiểu Yêu, lúc này hắn mới thật sự hiểu vì sao nàng không trở lại

Vẻ mặt Tiểu Lục đờ đẫn, trong mắt lại tràn đầy buồn bã sợ hãi, “Cửu vĩ hồ yêu nói Xi Vưu và mẹ là gian phu dâm phụ, muội là đứa con hoang dã của họ, nói mẹ giả dối độc ác, lừa gạt phụ vương và người trong thiên hạ, nếu phụ vương biết chân tướng, khẳng định sẽ trừ bỏ nghiệt chủng là muội…”,

“Câm miệng!” Chuyên Húc dùng sức cầm tay Tiểu Lục, “Ngay cả lời nói của cửu vĩ hồ yêu muội cũng tin? Xi Vưu bị cô cô giết chết đó, hơn nữa sư phụ là người thông minh, chẳng lẽ không biết muội có phải con gái ông hay không? Muội để tay lên ngực tự hỏi xem, sư phụ đối xử với muội như thế nào?”

Tiểu Lục nhìn Chuyên Húc, trong mắt mang theo bức thiết muốn chứng thực, “Muội là con gái của phụ vương?”

Chuyên Húc nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt: “Muội khẳng định là con gái của sư phụ!”

Phụ vương và ca ca đều là người thông minh tuyệt đỉnh, có hai người thông minh tuyệt đỉnh phán đoán, Tiểu Lục rốt cuộc cũng nở nụ cười thoải mái, “Đúng, muội quá ngu ngốc, muội khẳng định là con gái của phụ vương!

Chuyên Húc thở dài, xoa đầu Tiểu Yêu nói: “Sau này nếu ai nói năng linh tinh, muội nói với ta, ta giúp muội xử lý.”

Tiểu Lục gật đầu, “Huynh biết không? Đình ở Y Thanh viên đã tu sửa rất nhiều, nhưng tranh muội vẽ vẫn còn nguyên.”

Chuyên Húc nói: “Sư phụ rất tốt. Lúc đó, bốn vương thúc liên thủ muốn trừ bỏ ta, ta nhớ trước đây cha kể rất nhiều chuyện về đại bá (Bác cả, là Thanh Dương đã mất) và Tuấn Đế, cô cô cũng từng đề cập tới, tuy cô cô và Tuấn Đế không còn là vợ chồng nữa, nhưng nếu ngày sau có gì khó xử, hãy viết thư thỉnh giáo Tuấn Đế, ông lập tức trả lời thư của ta, nói Ngũ Thần sơn lúc nào cũng hoan nghênh ta tới. Lúc ta tới thật sự không yên, nhưng sư phụ đối đãi với ta như con của mình, từ tu luyện đến xử lý quốc sự, ông đều dạy ta. Khi ta làm tốt, ông sẽ kiêu ngạo vì ta; khi ta làm sai, ông sẽ quở trách không hề lưu tình. Có một lần ta bị thích khách đánh bị thương, ông khuyến khích ta huấn luyện thị vệ thân cận của mình, muội biết không? Thị vệ đó ngay cả lời ông nói cũng không thể nghe, có lần ông thử họ, cố ý ra mệnhngược với ta, những người nghe lời ông, ông bảo ta giết hết, nói rằng thị vệ này phải sống gửi vào sinh mệnh của ta, nhất định chỉ được trung thành với ta.”

Tiểu Lục thở dài: “Phụ vương tốt như vậy, huynh nói vì sao mẹ muội lại bỏ phụ vương? Muội từng nghĩ phụ vương làm chuyện gì có lỗi với mẹ, nhưng huynh cũng thấy mẹ của A Niệm đấy, đại danh của A Niệm là Cao Tân Ức, tên thường gọi là A Niệm, vừa ức vừa niệm, có thể thấy được phụ vương nhớ mãi không quên những chuyện đã qua, trong lòng chỉ có một mình mẹ, nhưng vì sao mẹ lại không cần phụ vương? Nhiều lúc, muội thật sự rất hận bà ấy!” (Ức là hồi ức hồi tưởng, niệm là nhớ.)

Chuyên Húc nhớ tới mẹ của mình, thở dài, “Không biết! Chúng ta không thể hiểu họ! Đôi khi, ta cũng hận mẹ mình, bà tự sát, ôm ta khóc, nói với ta hãy tha thứ cho bà. Bà sinh ta, lại vứt bỏ ta, muội nói ta phải tha thứ cho bà như thế nào?”

Tiểu Lục nói, “Sau này nếu muội có con, mặc kệ xảy ra chuyện gì, muội cũng không rời bỏ nó.”

Chuyên Húc nói: “Sau này ta cưới vợ, sẽ hỏi nàng ấy trước, ta chết, nàng sống tiếp hay là chết? Nếu nói sẽ đồng sinh cộng tử với ta, thì ta không cần!”

Tiểu Lục và Chuyên Húc nhìn nhau, cùng cười to.

Chuyên Húc gác cằm lên giường, mặt ở bên tay Tiểu Lục, “Chờ ta chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ cùng về Hiên Viên sơn. Ta muốn biết hoa phượng hoàng ở Triều Vân điện có còn rực rỡ như ánh bình minh hay không, gốc dâu của bà nội có còn xanh biếc như ngọc hay không.”

Tiểu Lục vuốt thái dương của hắn, “Con đường đi vào Triều Vân điện là con đường đẫm máu.”

Chuyên Húc không cho là đúng cười nói: “Con đường quyền mưu vốn là đạp lên máu tươi và thi thể, ta không chỉ muốn trở về Triều Vân điện, mà còn muốn toàn bộ Hiên Viên sơn.” Trước mặt người khác hắn vĩnh viễn là công tử ôn hòa, tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, đánh đàn, chơi cờ, chưng cất rượu, rèn sắt, làm cho mọi người thấy hắn như gió xuân, nhưng trước mặt Tiểu Yêu, hắn tự nhiên bộc lộ hùng tâm và sự lạnh lùng khốc liệtTiểu Lục cười, “Huynh đến đoạt đi!” Giống như phượng hoàng phải bay lượn trên chín tầng mây, Chuyên Húc trời sinh đã thuộc về quyền lực, từ nhỏ nàng đã biết.

Chuyên Húc nói: “Hiện giờ thần tử trong triều đình gần như đều là người của vương thúc, ta từng thử gửi thư, tấu xin nhận Chuyên Húc vương tử trở về Hiên Viên thành, gần như cả triều đình đều phản đối, tấu xin hiển nhiên không giải quyết được, nếu ta trở về, cần phải lấy một cái cớ, làm cho mọi người không thể phản đối ta, đại khái ta phải lợi dụng muội một chút.”

Tiểu Lục cười hì hì nói: “Xin tùy tiện lợi dụng!”

Trán Chuyên Húc dán vào lòng bàn tay Tiểu Lục, thấp giọng nói: “Muội đã trở lại, thật tốt! Cảm giác không phải tác chiến một mình nữa.”

“Này, muội đã nói sẽ giúp huynh, phải cùng huynh kề vai chiến đấu sao?”

Chuyên Húc ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý nhìn chằm chằm nàng, “Muội sẽ không giúp ư? Ai bảo ta là ca ca của muội! Cho dù muội vốn tính toán không giúp, khi ta thực sự gặp nguy hiểm, muội còn không phải ngoan ngoãn đến giúp ta à!”

Tiểu Lục cho hắn một quyền, “Huynh thật vô sỉ! Người ta đều nói ca ca phải bảo vệ muội muội, huynh thì tốt rồi, còn tha thiết mong muốn muội bảo vệ huynh.”

Chuyên Húc thở dài, “Không có cách nào, từ nhỏ đánh nhau ta đã không đánh lại muội.”

“Nói vậy mà cũng nghe được sao?”

“Tiểu Yêu.” Ý cười của Chuyên Húc nhạt dần, nghiêm túc nói, “Ta biết muội quen tản mạn, nhưng ta càng biết muội không thể ngồi yên không để ý đến ta. Một khi ta đã trở lại Hiên Viên, nhất định sẽ liên lụy đến muội, người muốn đối phó với ta nhất định cũng sẽ tính kế với muội, ta cần gì phải làm bộ làm tịch nói ta không muốn cuốn muội vào? Thay vì la hét không cho muội đi vào, không bằng sớm nói rõ ràng, để muội có thể phòng bị tốt.”

Tiểu Lục vỗ vỗ tay Chuyên Húc, tỏ ý nàng đều hiểu rõ.

Tiểu Lục nói: “Chuyên Húc, huynh còn nhớ không? Bà ngoại trước lúc lâm chung cầm tay chúng ta, thở dài nói chúng ta đều là những đứa trẻ số khổ, bảo chúng ta sau này nhất định phải nâng đỡ, chiếu cố lẫn nhau.”

“Nhớ.” Sớm khắc vào trong lòng, sao có thể quên? Chuyên Húc nhớ rõ ràng lời dặn dò của bà nội. Vì cha mẹ chết thảm, hắn đã hiểu chuyện, trịnh trọng hứa hẹn với bà nội nhất định sẽ chiếu cố bảo vệ muội muội, Tiểu Yêu lúc đó còn chưa hiểu chuyện, chỉ bị không khí nghiêm túc bức bách, học hắn nói cháu sẽ chiếu cố bảo vệ ca ca.

“Lúc ấy muội cảm thấy bà ngoại bệnh đến hồ đồ rồi, huynh số khổ, mà muội sao lại số khổ? Bây giờ nghĩ lại, bà ngoại dường như đã đoán trước được vận mệnh của chúng ta.”

Chuyên Húc nhẹ giọng nói: “Năm đó Triều Vân điện từng tràn ngập tiếng cười nói, hiện giờ chỉ còn lại hai chúng ta!”

Tiểu Lục trầm mặc, nhìn sao trên trời, Chuyên Húc cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Cảm ơn bà nội, bác cả, bác hai, cha, mẹ, cô cô, dì Thù Du, đã để con đoàn tụ với muội muội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.