Trường Tương Tư

Chương 14: Chương 14




Tên chương 14 nguyên văn là Thử tình vô kế khả tiêu trừ. Là một câu thơ trong bài Nhất tiễn maicủa Lý Thanh Chiếu (1084 - mất khoảng năm 1151), hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, (Trung Quốc). Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường, thì bà là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.

Bài từ Nhất tiễn mai được bà viết ra để thể hiện tình cảm nhớ nhung sầu muộn đối với chồng bà là Triệu Minh Thành, lúc ông đi làm thái thú và sau đó mất vì loạn lạc. Thời gian này bà sống một mình ở Thanh Châu. Bài từ này được chọn vào tuyển tập thơ tình nổi tiếng của Trung Quốc và đã được phổ nhạc với tên là “Nguyệt mãn tây lâu”.

Nhất tiễn mai (Dịch: Nguyễn Chí Viễn)

Sen đỏ hương tàn ngọc điện thu

Nhẹ cởi xiêm là

Bước xuống lan châu

Trong mây ai gửi lá thư qua

Lúc nhạn bay về

Nguyệt rọi tây lâu

Hoa rụng tơi bời nước chảy mau

Một mối tương tư

Hai chốn ưu sầu

Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ

Vừa nhíu mày chau

Lại quặn lòng đau



Tiểu Yêu không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng tay nàng va chạm vào vật cứng gì đó, khi nàng theo bản năng nắm chặt lấy nó, ánh mắt nàng mới khôi phục một chút thị giác.

Thấy rõ đó là một khối đá ngầm, Cả thân thể Tiểu Yêu lập tức mềm nhũn, nàng nằm bò trên đá ngầm, nhìn thấy trên mỏm đá từ xa xa, có một bóng người tối đen cố chấp đứng lặng.

Lúc này, phía chân trời đã tờ mờ sáng, giữa tia nắng ban mai thanh lạnh, bóng người cao to đó dường như đã hòa làm một thể với mỏm đá, được khảm vào trời đất, chờ đợi đến khi trời tàn đất tận.

Tiểu Yêu không biết là mệt hay là vui sướng, cổ họng khàn rát, không phát ra tiếng, nàng vô lực giơ tay lên, giống như đang vẫy, rồi lại hoàn toàn không nhúc nhích được.

Rốt cuộc, người đứng trên mỏm đá nhìn thấy nàng, vội vàng không đi men theo bờ mà nhảy ngay xuống mỏm đá, tiến vào biển, ra sức bơi tới bên cạnh Tiểu Yêu, ôm lấy nàng. Hai người nửa ngâm trong nước biển, Tiểu Yêu vì kiệt sức mà thân thể không ngừng run rẩy, Cảnh cũng không biết vì sao mà cũng đang không ngừng run run.

Hai người run rẩy đến độ không phát ra lời, Tiểu Yêu có thể nghe thấy âm thanh “đại chiến” của hai hàm răng mình. Nàng cảm thấy vừa buồn cười lại vừa buồn bực, tỉ mỉ ăn mặc chải chuốt, không ngờ lạ xuất hiện trong bộ dạng thảm hại như thế này.

Tiểu Yêu rùng mình nói: “Đừng, đừng… Trong nước.” Ngâm mình trong nước biển cả đêm, thật sự không muốn ngâm nữa.

Cảnh ôm nàng trèo lên đá ngầm, nhưng chao đảo đi được vài bước lại bị trượt chân, ngã xuống phía dưới. Cảnh sợ Tiểu Yêu bị thương, dùng lưng mình để đỡ cho nàng, phịch một tiếng, ngã không nhẹ.

Tiểu Yêu cười, “Chàng, chàng… là cửu… hồ… ly… ngốc

Cuối cùng cũng lên được bờ, Cảnh bế Tiểu Yêu tới sau vách đá kín gió, sắc mặt Tiểu Yêu trắng bệch, môi tím tái, một tay Cảnh áp vào sau tim nàng, một tay nắm bàn tay nàng, chậm rãi chuyển linh lực của mình cho nàng, linh lực từ từ tán khắp cơ thể nàng, lúc này Tiểu Yêu mới không run rẩy nữa. (Đặt tay sau tim là áp vào lưng, đằng sau không phải đằng trước ^^)

Bấy giờ, ngoài trời đã sáng choang, nhưng trong góc nhỏ dưới vách đá này, vì được đá và rừng cây che lấp nên vẫn âm u như trước.

Cảnh thấy thân thể Tiểu Yêu đã ấm lên, thu tay đặt sau tim nàng, cảm thấy cũng phải buông tay đang nắm tay nàng ra, nhưng lại luyến tiếc, tay hắn lúc thả lỏng lúc lại nắm chặt. Tiểu Yêu nhìn hắn, trêu đùa: “Trước kia chàng bạo gan lắm cơ mà, sau bây giờ lại nhát gan thế?”

Cảnh buông tay, “Bây giờ và trước kia không giống.”

“Chỗ nào không giống?”

Cảnh nhìn nàng một cái, vội rũ mắt xuống.

Tiểu Yêu sờ sờ vuốt vuốt mái tóc ướt, lại bóp bóp gò má, chắc là sắc mặt cũng chẳng tốt hơn chút nào, thật là uể oải, nàng quyết định phải trở về hung hăng giáo huấn A Niệm một trận. Tiểu Yêu đứng lên, “Ta trở về đây.”

Cảnh vội vàng đứng lên, giữ chặt cánh tay nàng, lại lập tức buông ra như bị điện giật, mặt nóng bừng. Quần áo của Cao Tân mỏng manh phóng khoáng, sau khi thấm nước càng dán sát vào người, vừa rồi lúc ngồi không biết, nhưng lúc này đứng lên, bỗng chốc eo ra eo, ngực ra ngực, nhìn cực kỳ rõ ràng.

Tiểu Yêu nhìn vẻ mặt Cảnh, cúi đầu nhìn bản thân, lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, che kín mình lại.

Cảnh ngồi đối diện nàng, thấp giọng nói: “Ở lại một lát rồi về, được không? Chỉ một lát thôi.”

Tiểu Yêu không lên tiếng.

“Ta chờ nàng một đêm, nghĩ rằng nàng sẽ không đến.”

Tiểu Yêu buồn bực hỏi: “Đã cảm thấy ta sẽ không đến, vì sao còn muốn chờ?”

Cảnh không biết nên trả lời như thế nào, nếu nàng thực sự không đến, hắn cũng không biết phải làm sao, ở dưới lòng đất nơi đây (Trong địa lao), hắn từng có thời khắc hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất trong đời. Nhưng người cho hắn hạnh phúc và ngọt ngào là Tiểu Lục, không phải thiếu nữ trước mắt này, nếu nàng hủy bỏ, hắn hoàn toàn hiểu rõ.

Tiểu Yêu quỳ hai gối xuống đất, đi tới trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy tức giận và tủi thân, “Chàng cho là mình đợi một đêm, rất vất vả sao? Chàng có vị hôn thê! Chàng và cô ta cùng đến cùng đi, lại biến đổi biện pháp, thời thời khắc khắc nhắc nhở ta từng hứa hẹn với chàng. Nếu đã không tin ta, vì sao muốn ta hứa hẹn? Ta nói cho chàng biết, đêm qua vì tuân thủ lời hứa hẹn với chàng mà suýt nữa ta đã chết!” Tiểu Yêu ra sức đẩy Cảnh, “Ta không chơi nữa, ta thu lại lời hứa! Chàng mau về Thanh Khâu đi, đi mà cưới Phòng Phong Ý Ánh ấy!”

Cảnh không dám chống lại, nhưng cũng kiên quyết không lui về phía sau, “Ta sẽ không cưới cô ấy, thực ra cô ấycũng không thích ta, không nguyện lòng gả cho ta.”

Tiểu Yêu dừng xô đẩy, “Ta không tin! Sao cô ta lại không thích chàng?”

“Chân ta tàn, nhìn ra được cô ấy rất kinh ngạc và thất vọng. Có một lần, cô ấy thấy vết thương trên người ta, bị hoảng sợ…” Thật ra, nói kinh ngạc chỉ là cách nói hàm súc, lúc đó sắc mặt Ý Ánh trắng bệch, kinh hãi, không dám liếc nhìn hắn, hơn nữa từ đó trở đi, lúc hai người ở chung, Ý Ánh đều duy trì khoảng cách với hắn.

Tiểu Yêu rất khó chịu, nàng biết chân Cảnh đi lại hơi bất tiện, cũng biết vết thương trên người Cảnh có chút đáng sợ, nhưng đó không phải là lý do hắn bị ghét bỏ. Tiểu Yêu nói: “Các người đính hôn vài thập niên rồi, chẳng lẽ cô ta còn để ý cái vẻ ngoài đó sao?”

“Thực tế, trước khi gặp mặt ở trấn Thanh Thủy, ta hoàn toàn không biết cô ấy trông như thế nào, chúng ta chưa bao giờ gặp mặt. Cô y là người mẹ ta chọn, lúc đó, mẹ đã mắc bệnh, ta không muốn mẹ phải quan tâm đến hôn sự của mình nên đành đồng ý. Sau khi đính hôn, ta vừa phải chăm sóc mẹ, vừa phải xử lý sự vụ trong tộc, bận tối mày tối mặt, căn bản không nghĩ tới chuyện này, ngược lại đại ca lặng lẽ để ý Phòng Phong Ý Ánh, sau khi trở về cười ha ha nói với ta ‘Chúc mừng, quả nhiên là xinh đẹp, thông tuệ lanh lợi’. Mẹ qua đời, ta phải đối mặt với đại ca đang suy sụp, không có tâm tình nghĩ tới chuyện nam nữ. Bà nội vạch trần bí mật thân thế của đại ca, ta càng vô tâm suy nghĩ. Cho đến khi tất cả đều bình ổn, bà nội nói ta nên thành hôn, ta mới nhớ ra mình còn có một vị hôn thê. Bà nội tuổi đã cao, chị dâu dường như không tồn tại, Đồ Sơn thị thực sự cần một nữ chủ nhân, giúp bà san sẻ âu lo và việc nhà. Sau khi bà và các trưởng lão thương lượng, lựa chọn ngày cưới, không nghĩ tới còn chưa đến ngày cử hành hôn lễ, ta đã bị đại ca giam cầm.”

Hóa ra lần gặp ở trấn Thanh Thủy dĩ nhiên là lần đầu gặp mặt giữa hắn và Phòng Phong Ý Ánh, cũng khó trách Phòng Phong Ý Ánh lại thất vọng… Lòng Tiểu Yêu rối bời, có chút chua xót khó chịu, lại có chút cao hứng, chính mình cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.

Sau một lúc lâu, Tiểu Yêu xa xăm nói: “Phòng Phong tiểu thư thật là xinh đẹp, lại có năng lực. Ánh mắt soi mói một chút, cũng là bình thường, chàng đừng để trong lòng.”

“Nàng, đẹp nhất.” Cảnh nói xong, lập tức cúi đầu.

“Cho dù như bây giờ?”

“Ừ.”

Tiểu Yêu bật cười, “Rốt cuộc hiểu rõ vì sao Chuyên Húc nói lời lừa tiếng dối với các thiếu nữ mà đều thuận lợi cả, tuy biết lời chàng nói không phải là thật, nhưng vẫn thích nghe.”

“Ta nói thật. Tiểu Yêu, ta thật không ngờ nàng là như vậy, nếu như ta biết nàng là như vậy… Cho dù ở trong bóng đêm của địa lao, ta cũng tuyệt đối không có dũng khí nói ra hy vọng xa vời…” Lưng Cảnh thẳng tắp, đầu lại gục xuống, giống như một gốc cây sinh trưởng ở nơi âm u, quanh năm không được thấy ánh mặt trời, “Cơ thể của ta, giọng nói của ta… Nàng có biết vì sao ta biết rõ có thể chữa trị chân mà không chịu chữa trị không? Bởi vì ta biết cho dù chữa tốt, vết thương thực sự vẫn ở trong thân thể ta, thuốc gì cũng không trị hết. Ta có thể mặc quần áo để che đi vết thương xấu xí trên người có thể sử dụng thuốc hay hiếm có để chữa khỏi chân, ta có thể cố gắng nói ít, che giấu giọng nói khó nghe của mình, ta sẽ vẫn là Thanh Khâu công tử tao nhã xuất chúng như trước, nhưng ta không thể lừa gạt được bản thân mình… Tiểu Yêu, ta không xứng với nàng! Thời gian này, có rất nhiều nam nhi khỏe mạnh thông tuệ anh tuấn…”

“Cảnh, ngẩng đầu! Đồ Sơn Cảnh, ngẩng đầu.”

Cảnh chậm rãi ngẩng đầu lên, Mặt Tiểu Yêu tiến tới bên mặt hắn, thì thào nói nhỏ: “Đêm qua, có một nam tử ép ta hôn hắn, bây giờ ta lại chỉ muốn hôn chàng.” Môi nàng nhẹ nhàng đặt lên môi Cảnh, thân mình Cảnh run rẩy một cái, bỗng chốc co rụt lại, né tránh Tiểu Yêu, “Đừng… Tiểu Yêu.”

Tiểu Yêu nhắm mắt lại, ngửa đầu, hai gò má đỏ gay, thân mình cũng đang run rẩy, “Cảnh… Cảnh…”

Tiểu Yêu khẽ gọi, giọng run run gần như không nghe ra nàng đang gọi cái gì, Cảnh cảm thấy mình cũng đang run rẩy, hắn hôn lên đóa hoa đỏ rực trên trán Tiểu Yêu, giống như có một ngọn lửa từ trán Tiểu Yêu chảy vào lòng hắn, làm cho trái tim lạnh lẽo của hắn ấm áp lên, có lẽ sớm muộn gì cũng có một ngày, những thứ ẩn giấu trong thân thể, những vết thương không thuốc nào chữa được cũng sẽ hồi phục.

Cảnh ôm Tiểu Yêu thật chặt, vùi đầu trên cổ Tiểu Yêu, vui mừng như đang nằm mơ, làm cho hắn thầm muốn vĩnh viễn ôm Tiểu Yêu như thế này, vĩnh viễn không buông ra.

Tiểu Yêu rên rỉ, “Chàng sắp siết ta tắt thở rồi.”

Cảnh lập tức buông lỏng nàng ra, mặt đỏ bừng. Tiểu Yêu cười khẽ, đầu dựa vào khuỷu tay hắn, nhìn hắn.

Cảnh ngượng ngùng, hơi nghiêng đầu, “Vừa rồi nàng nói đêm qua suýt nữa đã chết, còn nói…”

Tiểu Yêu lờ đi khua tay, “Ta chỉ nói để dọa chàng.”

Cảnh nhìn về phía Tiểu Yêu, trong lòng nghi hoặc, nhưng biết Tiểu Yêu không muốn nhắc lại nữa.

Tiểu Yêu cười“Vì sao không phải nơi này?” Nàng chỉ vào môi mình.

Cảnh thấp giọng nói: “Còn không phải lúc.”

“Vậy khi nào thì mới… Có thể.” Tiểu Yêu khép hờ mắt lại, lấy tay che mặt, che giấu vẻ thẹn thùng.

Cảnh không trả lời được, bởi vì đó là từ Tiểu Yêu quyết định, không phải hắn. Không phải hắn không khát vọng, mà là —— hắn muốn nàng yêu, hắn không muốn nàng chỉ vì thương tiếc, Tiểu Yêu đã cho hắn rất nhiều, hắn không muốn tiếp tục lợi dụng lòng tốt của nàng.

Tiểu Yêu lén nhìn hắn từ kẽ ngón tay, “Ta thấy đàn ông các chàng nhìn thấy phụ nữ, đều hận không thể lập tức ném lên giường, lột sạch quần áo…” Tiểu Yêu không nói được nữa, từ khi đổi trở về thân nữ nhi, bất giác nàng đã không thể không thẹn thùng xấu hổ như Tiểu Lục ngày trước, hơn nữa bây giờ, nàng càng hận không thể nuốt lại lời vừa nói.

Mặc dù Cảnh vẫn giữ mình trong sạch, nhưng dù sao cũng là người nắm giữ một bộ tộc, ra vào nơi “gió trăng” là chuyện thường, hơn nữa trong nhóm thế gia đại tộc không tránh được chút chuyện buông thả dục vọng, Cảnh là đàn ông dĩ nhiên cũng biết tới. Trong chuyện làm ăn, đừng nói là chỉ nói về mấy chuyện này, mà thậm chí còn gặp qua, nhưng không có cảm giác gì, vẫn cười đùa như thường. Vậy mà đối với Tiểu Yêu, hắn chỉ cảm thấy người như thiêu như đốt, không được tự nhiên, thấp giọng biện bạch: “Ta, không phải như vậy.”

Hai người đều trầm mặc, trong sự lúng túng còn có từng đợt từng đợt ngượng ngùng, trong sự quẫn bách lại có gợn sóng vui mừng.

“Tiểu Yêu… Tiểu Yêu…” Tiếng gọi của Chuyên Húc truyền đến.

Hai người giống như kẻ trộm, hoảng sợ lập tức tách ra. Tiểu Yêu ra dấu tay với Cảnh, ý bảo hắn đừng lên tiếng mà trốn đi.

Tiểu Yêu tùy tiện gạt lại tóc, tiến vào đám cây cối, vòng ra ngoài đá ngầm, vẫy tay với Chuyên Húc, “Ở chỗ này!”

Chuyên Húc chạy nhanh tới, “Sao muội lại thảm như vậy?” Nói đoạn cởi áo khoác ra, choàng lên người Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu nói: “Tại sao muội biến thành bộ dạng này? Còn không phải vì muội muội tốt của huynh, trở về muội muốn xử lý A Niệm.”

Chuyên Húc triệu vân liễn tới, đỡ Tiểu Yêu lên xe, “Ta còn tưởng rằng muội cứ nhẫn nhịn như vậy.”

Tiểu Yêu liếc nhìn về phía vách đá, đi lên xe, “Không giáo huấn nàng, chỉ sợ lần sau nàng sẽ làm chuyện khiến phụ vương và huynh đau lòng.”

“Rốt cuộc A Niệm đã làm gì?”

Tiểu Yêu cười cười thần bí, “Đây là chuyện giữa hai đứa muội, huynh đừng nhúng tay.” Nếu để Chuyên Húc biết A Niệm dám cấu kết với Tương Liễu để thiết kế nàng, thì Chuyên Húc không thể không tức giận.

Chuyên Húc hỏi: “Muội có gặp Cảnh không?”

“Có gặp.”

“Hai người… Nói những gì?”

“Thì hàn huyên tán gẫu, ờ… Chàng nói chuyện của mình và Phòng Phong Ý Ánh, cũng nói một chút chuyện khác.”

Chuyên Húc cười mà như không cười nói: “Tùy tiện tâm sự, tán gẫu suốt đêm không về cung?”

Tiểu Yêu cây ngay không sợ chết đứng hỏi lại: “Huynh trông bộ dạng muội giống người đi chơi thoải mái cả đêm không về sao? Nếu không phải muội muội tốt của huynh, thì muội đã sớm về cung ngủ rồi.”

Chuyên Húc vân vê sợi tóc của nàng, thấy bên trong có cả tảo biển và hạt cát, lắc đầu cười nói: “Xem ra thực sự là bị giày vò không ít, chịu thua thiệt một lần trong tay A Niệm. Nhưng muội cũng đừng một hơi một tiếng, muội muội ngoan của ta, luận xa luận gần, đó cũng là muội muội của muội!” (Một hơi một tiếng: Ý là nên nhường một chút, không ăn miếng trả miếng.)

Tiểu Yêu gục mặt, thở dài, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đồ Sơn Hầu đó, huynh cảm thấy thế nào?”

“Không tệ.”

Tiểu Yêu biểu lộ vẻ hứng thú, Chuyên Húc đành phải giải thích cặn kẽ: “Bản thân hắn là người rất có tài hoa, so với Cảnh, hắn cương nghị ngang ngược hơn, nghe nói trong những năm Cảnh mất tích, rất nhiều việc của Đồ Sơn gia đều là hắn giải quyết, hắn làm việc không tệ, đáng tiếc Cảnh vừa trở về, hắn nhất định phải thoái nhượng. Ta cảm thấy rất kỳ lạ, họ là anh em sinh đôi, Hầu là con trưởng, tài năng không thua Cảnh, về lý mà nói thì địa vị của hắn phải quan trọng hơn. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, Đồ Sơn gia hiển nhiên coi trọng Cảnh hơn nhiều, nhóm Phong Long cũng không quá coi trọng Hầu, nhất là Phong Long, nhìn qua thấy thật khách khí có lễ, nhưng loại khách khí có lễ đó so với sự thân quen, không câu nệ với Cảnh thì thật làm cho người ta khó chịu. Trong cái vòng của thế gia đệ tử, nhìn như rất phức tạp, cực kỳ khó tiến vào, nhưng lại rất đơn giản, thái độ của vài người chủ chốt có thể quyết định tất cả, chẳng hạn trong vòng của họ, Phong Long và Cảnh biểu lộ coi trọng ta, người khác tự nhiên cũng theo đó mà tôn trọng ta vài phần. Còn Hầu thì tương đối thảm, tuy bởi hắn là người của Đồ Sơn thị nên Phong Long tiếp nhận hắn, nhưng hiển nhiên không thật sự tán thành hắn. Chỉ là, ta có một cảm giác, Hầu cũng không tự nguyện làm người ở bậc dưới, hắn chỉ đang nhẫn nại thôi, ta thấy được dã tâm trong mắt hắn.”

Tiểu Yêu gật gật đầu, “Có cảm giác ấn tượng của huynh với hắn không xấu.”

Chuyên Húc tự giễu bật cười, “Bởi vì thực ra tình cảnh của hắn có phần giống ta. Chúng ta đều đang nhẫn nại, đều đang chờ đợi thời cơ thích hợp để giết chết đối thủ, chúng ta đều khát vọng chứng minh bản thân với mọi người.”

Sắc mặt của Tiểu Yêu trở nên ngưng trọng, Chuyên Húc nói: “Đừng lo lắng, nếu Cảnh không có chút thủ đoạn, Phong Long sẽ không coi trọng và tín nhiệm hắn như vậy, kỳ thực chỉ cần Cảnh muốn, hắn hoàn toàn có thể ra tay trước chiếm lợi thế, trừ bỏ Hầu. Nhưng không biết hắn nghĩ gì, chậm chạp không ra tay.” Chuyên Húc vỗ vỗ bờ vai nàng, cười nói, “Vì mạng của Cảnh là do muội cứu về, chỉ cần Cảnh không đắc tộ muội, ta sẽ để ý Hầu, hơn nữa ta nghi ngờ…” Chuyên Húc híp mắt cười lạnh, “Hầu có cấu kết với vương thúc.” (Vương thúc: chú của Chuyên Húc, mấy ông này ở Hiên Viên, muốn hại Chuyên Húc vì Chuyên Húc là cháu trưởng, có khả năng cao được lên ngôi thay Hoàng Đế.)

Tiểu Yêu yên tâm vài phần, nhíu mày nói: “Phòng Phong thị có theo phe các cậu không?” (Chuyên Húc gọi là thúc (chú) vì với hắn là bên nội, Tiểu Yêu ở bên ngoại nên gọi cậu.)

“Nhìn hành động của Phòng Phong Ý Ánh, hẳn là có. Bằng không chỉ một Phòng Phong thị làm sao dám năm lần bảy lượt hạ sát ta? Trên đời này người muốn ta chết không phải là mấy vị trưởng bối kia của chúng ta sao?”

Tiểu Yêu thở dài: “Muội thật bội phục các người, người này muốn giết người kia, thế mà có thể không hề khúc mắc, nói nói cười cười chơi với nhau.”

Chuyên Húc cười tủm tỉm nói: “Chẳng lẽ muội không biết đây cũng là một niềm vui thú?”

Tiểu Yêu cười to, “Chính xác!”

Vân liễn dừng lại, Tiểu Yêu nhảy xuống xe, không có ý định đi vào điện, phân phó thị nữ: “Lấy đại một cái áo rách rưới ra đây cho ta.”

Thị nữ vội chạy đi, cầm một cái áo bị A Niệm hủy đưa cho Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cởi áo khoác của Chuyên Húc trả lại cho hắn, khoác cái áo rách rưới kia lên người, bước đi.

Chuyên Húc kêu lên: “Sao muội không thay quần áo mà đã đi tìm A Niệm tính sổ?”

Tiểu Yêu quay lại, vẩy tảo biển và cát trong tóc, nói: “Cần cái khí thế này đây!”

Chuyên Húc cười: “Ta đây mặc kệ các muội, ta đi tìm bọn Phong Long và Hinh Duyệt, ngày mai họ phải đi rồi.”

Tiểu Yêu vừa đi vừa vẫy vẫy tay, “Huynh đi tìm việc vui của huynh, muội đi tìm việc vui của muội.”

Tiểu Yêu đá văng cửa điện của A Niệm, tiến vào, có lẽ tối qua A Niệm phải chịu giằn vặt, ngủ không ngon, nên lúc này còn chưa dậy.

Bọn thị nữ ào ào ngăn cản Tiểu Yêu, “Đại Vương cơ, nhị vương cơ còn chưa dậy, nếu cô có việc…”

Tiểu Yêu vung tay vung chân, lùm bùm đá văng tất cả. Hải Đường chắn phía trước, Tiểu Yêu nói: “Thế nào? Ngươi còn muốn ra tay với ta?”

Hải Đường quỳ xuống, “Nô tì không dám.” Nhưng vẫn không nhường đường.

Tiểu Yêu tức miệng mắng to: “A Niệm, ngươi có gan làm, phải có gan nhận! Trốn sau lưng nô tì làm cái gì? Ngươi là đồ nhát gan!”

A Niệm kéo cửa ra, nói với Hải Đường: “Ngươi tránh ra, ta cũng muốn nhìn xem cô ta dám làm gì, nếu cô ta thực sự có gan, thì hôm nay giết ta luôn đi, ta mới coi như phục cô ta!”

Mấy tì nữ khuyên nhủ: “Đại vương cơ, nhị vương cơ, các cô…”

Tiểu Yêu và A Niệm cùng quát: “Cút!”

Nhóm tì nữ vội kéo Hải Đường trốn sang một bên, Tiểu Yêu nói với A Niệm: “Có lá gan mời ta đi vào không, mở to mắt mà xem ta sẽ làm gì với ngươi.”

A Niệm hừ lạnh, nhường đường.

Tiểu Yêu đi vào, cài chặt cửa. Nàng chỉ vào mình, “Ngươi không ngờ người khác biến tay thành thế này, hài lòng chứ?”

A Niệm ung dung ngồi xuống, bưng cốc nước lên muốn uống, “Coi như vừa lòng.”

Tiểu Yêu cầm ấm nước trên bàn, hắt cả ấm nước lên mặt nàng, “Ngươi đúng là đồ không có não!”

A Niệm nhảy dựng lên, “Ngươi, ngươi… Hôm nay ta mà không đánh ngươi gần chết, ta sẽ không là Cao Tân Ức.” Nàng vung tay, lại phát hiện dường như linh lực đã biến mất, đừng nói gậy băng cây băng gì, ngay cả mảnh vụn băng cũng chẳng toát ra.

Tiểu Yêu ngoắc ngoắc tay với nàng, “Đừng có chỉ nói mồm!”

A Niệm tùy tay cầm lấy một thanh ngọc như ý, quơ múa như gậy mà đánh Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cầm cây đàn phượng hoàng của nàng, bắt đầu đánh nhau với nàng. Ngọc như ý bị gãy, A Niệm lại nắm lấy giá gương mạ vàng cao cỡ nửa người, hung hăng đập về phía Tiểu Yêu, làm cây đàn phượng hoàng của mình nát bươm.

Tiểu Yêu vơ lấy một đống hộp son phấn, vừa ném A Niệm vừa trốn, “Ngươi dã man ghê, không ngờ cũng có chút sức lực đấy.”

Tiểu Yêu nhảy lên bàn, A Niệm đập bàn.

Tiểu Yêu trốn bên cạnh cái giá, thuận tay cầm bình hoa và sách ném A Niệm, A Niệm dùng giá gương quét qua, đạp đổ cả cái giá xuống.

Tiểu Yêu lùi tới cạnh giường, A Niệm ép tới, “Ta xem ngươi còn trốn đi đâu nữa?”

A Niệm tức giận đã quên nặng nhẹ, nàng đập mạnh gương về phía Tiểu Yêu, chỉ muốn người này biến mất khỏi thế giới của nàng.

Tiểu Yêu nhảy lên như con khỉ, bám vào đỉnh giường, tránh được đòn trí mạng. Khi nàng nhảy xuống, dùng toàn bộ sức lực kéo màn trướng, làm màn chướng chồng chất trùm lên người A Niệm. Màn trướng này làm bằng loại lụa giao, nước lửa không thể xâm hại, ngay cả đao kiếm cũng không cắt nổi, A Niệm kéo gỡ nửa ngày vẫn chẳng thể thoát ra được, ngược lại làm mình bị quấn càng chặt.

Tiểu Yêu đạp một cước vào bụng nàng, A Niệm ngã kềnh xuống đất, đầu đập xuống sàn, đau đến xanh mặt.

Tiểu Yêu ngồi trên người nàng, “Cao Tân Ức, đây là ngươi! Mất đi linh lực, cái gì ngươi cũng không làm được! Mất đi thân phận, ngươi không là cái gì cả!”

N thoáng chốc tuôn trào, “Ngươi cho là ngươi mạnh hơn ta sao? Nếu mẹ ngươi không phải Hiên Viên vương cơ, Chuyên Húc sẽ để ý ngươi sao? Nếu ngươi không phải cháu ngoại của Hoàng Đế, người khác sẽ cảm thấy ngươi mạnh hơn ta sao? Ngoài huyết mạch của ngươi cao quý hơn ta, còn có chỗ nào hơn ta nữa? Ta ít nhất cũng vất vả tu luyện, linh lực cao cường hơn ngươi, còn ngươi thì sao? Cái gì mà đồ đệ của Vương Mẫu chứ, ngay cả một con yêu quái bình thường nhất cũng chẳng đánh lại! Nếu không phải ngươi có thân phận như thế, thì phụ vương sẽ cử hành nghi thức bái tế long trọng cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng khách khứa trên Đại Hoang đến để nhìn ngươi? Ta nói cho ngươi hay, không phải! Bọn họ vì cha ngươi là Tuấn Đế, mẹ ngươi là Hiên Viên vương cơ, ông ngoại ngươi là Hoàng Đế, sư phụ ngươi là Vương Mẫu! Ngoài thân phận đó ra, ngươi chẳng hơn ta cái gì!”

Thì ra đây chính là sự tự ti của A Niệm, Tiểu Yêu trầm tư trong chớp mắt, nói: “Ngươi oán hận mẹ ngươi xuất thân nghèo hèn!”

A Niệm gầm rú như điên: “Ta không hề! Ta không hề! Mẹ ta là người tốt nhất trên đời, không cho phép ngươi nói mẹ ta như vậy…”

A Niệm giãy giụa muốn đứng lên, Tiểu Yêu cho mũi nàng ăn một quyền, đánh cho nàng nước mắt nước mũi phun hết cả ra, muốn giãy mà không được, Tiểu Yêu đè nặng ngực nàng nói: “Ngươi còn không dám thừa nhận? Không phải ngươi oán hận vì mẹ ngươi sao? Tuy chính ngươi cái gì cũng mạnh hơn ta, nhưng chỉ vì mẹ ngươi là một nữ tử thân phận nghèo hèn, không chỉ nghèo hèn, mà còn vừa điếc vừa câm, thế nên ngươi nghĩ ngươi kém ta. Có phải ngươi nghĩ rằng, nếu ngươi là đồ đệ của Vương Mẫu, thì linh lực của ngươi không biết sẽ cao bao nhiêu? Có phải ngươi nghĩ rằng, nếu ngươi là cháu ngoại của Hoàng Đế, thì ngươi tuyệt đối sẽ không vô dụng như ta?”

A Niệm khóc ô ô, thút thít, Tiểu Yêu vỗ mặt nàng nói: “Ngươi dám thề độc ngươi thật sự không nghĩ như vậy không?”

Tiếng khóc của A Niệm càng lúc càng lớn. Nàng không thừa nhận nàng oán trách mẹ, nhưng nàng thực sự từng có ý nghĩ đó, nàng không kém Tiểu Yêu, nhưng mọi người đều coi trọng Tiểu Yêu, chẳng lẽ không phải vì mẹ Tiểu Yêu sao? Nếu mẹ Tiểu Yêu không phải Hiên Viên vương cơ, nếu mẹ Tiểu Yêu cũng là nữ tử thân phận nghèo hèn như mẹ nàng, thì Tiểu Yêu có thể hơn nàng cái gì? Tiểu Yêu có thể làm cho toàn bộ Đại Hoang đều chấn động sao?

A Niệm kinh hoảng nghĩ, chẳng lẽ ta thật sự để ý thân phận của mẹ?

Không, không phải! Mẹ là người dịu dàng, đáng thương như vậy, nàng và phụ vương là tất cả của mẹ, nàng tuyệt đối không để ý thân phận của mẹ!

Tiểu Yêu quát: “Có bản lĩnh nghĩ, thì phải có bản lĩnh thừa nhận, ngoài khóc lóc ra, ngươi còn làm được gì?”

A Niệm vẫn khóc lớn như trước, Tiểu Yêu lấy ra một ít thuốc bột, rắc lên màn lụa, mấy lùm khói bắt đầu bốc lên, màn lụa nước lửa không thể xâm hại, đao kiếm không cắt được vậy mà lại bị ăn mòn thành chi chít lỗ thủng.

Tiểu Yêu cầm thuốc bột, nói với A Niệm: “Ngươi còn khóc nữa, ta sẽ thổi nhẹ nhàng, thổi thuốc bột này lên mặt ngươi.” Tiểu Yêu nói đoạn, lại vẩy thêm thuốc bột vào màn, khói nhẹ bay lên.

A Niệm lập tức cắn chặt môi, sợ hãi trừng mắt với Tiểu Yêu, nước mắt vẫn tuôn ra ngoài, nhưng không dám khóc ra tiếng nữa.

Tiểu Yêu cất thuốc bột, “Lúc này mới dễ nói chuyện chứ! Ta đã biết bí mật của ngươi, ta cũng nói cho ngươi biết một bí mật của ta. Thực ra ngươi oán trách thân phận của mẹ ngươi chẳng phải chuyện gì ghê ghớm, bởi vì ta còn hận thân phận của mẹ ta.” Tiểu Yêu liếc nhìn A Niệm, “Không tin à? Xem ra phụ vương của chúng ta thực là một người khôn khéo lợi hại, nhiều năm như vậy mà không có ai dám nói bậy trước mặt ngươi! Ta nói cho ngươi vậy! Ngươi có biết vì sao trên Ngũ Thần sơn không ai dám nhắc tới mẹ ta không? Bởi vì mẹ ta bỏ phụ vương!”

A Niệm quên khóc, khiếp sợ nhìn Tiểu Yêu. Thiên hạ này, vậy mà có nữ tử dám bỏ Tuấn Đế?

Tiểu Yêu nói: “Sau khi mẹ ta bỏ phụ vương, mang theo ta tới ở đỉnh Triều Vân tại Hiên Viên sơn, nếu chuyện cứ như vậy, thì cũng thế thôi, nhưng bà lại vì nghĩa lớn quốc gia thiên hạ, chạy tới lãnh binh đánh giặc. Bà đưa ta tới chỗ Ngọc sơn Vương Mẫu, lừa ta rằng để ta chơi ở Ngọc sơn, một thời gian sau bà sẽ tới đón ta, kết quả… Bà một đi không trở lại, chết trận! Ngọc sơn là nơi quỷ quái, căn bản không phải là nơi mà người bình thường ở. Tì nữ đều giống như câm điếc, Vương Mẫu nếu một tháng nói mười câu, vậy cũng tính là cực kỳ hay nói rồi. Ngày ngày ta ngóng trông mẹ tới đón ta, đợi mẹ bảy mươi năm, nhưng mẹ…” Tiểu Yêu cười lạnh, “Đó chính làhời gian sau sẽ tới đón ta mà mẹ ta nói!”

Tiểu Yêu cúi người, nghiêm túc nói với A Niệm: “Nói thật, nếu như ông trời cho phép con người có thể lựa chọn mẹ, thì ta muốn mẹ ngươi. Mẹ ngươi dịu dàng mảnh mai, một lòng coi phụ vương là bầu trời của mình, toàn tâm toàn ý theo phụ vương. Bà chỉ là một nữ tử yếu đuối không làm được gì, không cần gánh vác chuyện đại nghĩa, có thể chăm con gái lớn, bất kể lúc nào, chỉ cần ngươi muốn bà, bà sẽ ở chỗ này chờ ngươi, khi tất cả người trong thiên hạ đều ruồng bỏ ngươi, bà vẫn ở bên ngươi.”

A Niệm kinh ngạc ngẩn người, Tiểu Yêu vỗ vỗ mặt nàng, “Ngươi có chịu đổi mẹ với ta không?”

A Niệm lập tức kêu: “Không, tuyệt đối không! Mẹ ta là của ta.” Thật giống như Tiểu Yêu thật sự muốn chiếm mẹ của nàng.

Tiểu Yêu đứng lên từ người A Niệm, vừa giúp nàng gỡ màn lụa, vừa nói: “Mặc kệ ngươi có muốn hay không, dù sao bổn cô nương đã xuất hiện trong thế giới của ngươi, bây giờ ngươi chỉ có thể có hai con đường có thể đi.”

Tiểu Yêu không dám thực sự buông lỏng A Niệm, chỉ để lộ mặt nàng ra. Tiểu Yêu thô lỗ đẩy A Niệm một cái, để A Niệm ngồi dậy, nàng ngồi xổm trước mặt A Niệm, “Con đường thứ nhất chính là con đường hiện giờ của ngươi, hai ta ở chung không tốt, ngươi cứ không ngừng tìm ta gây phiền, thậm chí không tiếc liên hợp với người ngoài để trị ta. Ngươi có cẩn thận nghĩ tới con đường này có kết cục gì không?”

A Niệm không nói gì, Tiểu Yêu nói: “Ngươi sẽ làm phụ vương đau khổ, ngươi sẽ mất đi Chuyên Húc.”

A Niệm trừng mắt nhìn Tiểu Yêu, Tiểu Yêu nói: “Đối với phụ vương, ta và ngươi tựa như lòng bàn tay và mu bàn tay, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, dù ta đả thương ngươi, hay ngươi đả thương ta, ông đều đau. Nếu phụ vương đau, bầu trời của mẹ ngươi liền thay đổi, mẹ ngươi cũng sẽ đau! Nếu cha mẹ ngươi đều đau, ta không tin đứa con gái là ngươi sẽ cảm thấy khoái trá! Còn Chuyên Húc, có lẽ ngươi không đồng ý thừa nhận, nhưng ta biết trong lòng ngươi hiểu, cho nên ngươi mới muốn thử một lần. Ta không phải phụ vương và Chuyên Húc, ta không dùng lời nói dối để dỗ ngươi, ta và Chuyên Húc huyết mạch tương liên, an nguy đan cài, dựa vào nhau, thậm chí là chỗ dựa duy nhất của nhau trên thế gian này. Nếu ngươi thực sự muốn hại ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Tiểu Yêu dừng một chút, tiếp tục nói: “Con đường thứ hai, hoàn toàn khác với con đường thứ nhất, chúng ta hòa bình ở chung, ngươi đừng có trừng mắt với ta! Ta nói là hòa bình ở chung, không nói là thân mật ở chung! Cái gọi là hòa bình ở chung chính là nước giếng không phạm nước sông, Thừa Ân Điện rất lớn, cho dù có thêm ta nữa, chỉ cần ngươi không muốn để ý tới, thì hoàn toàn có thể một năm cũng không gặp một lần. Ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ kết cục của con đường này. Phụ vương sẽ vui mừng, Chuyên Húc sẽ vẫn chiều ngươi, bảo vệ ngươi, mẹ ngươi cũng có thể tiếp tục cuộc sống yên ổn.”

A Niệm hừ lạnh, “Chẳng lẽ chỉ có hai con đường?”

Tiểu Yêu cười nói: “Thực ra, có con đường thứ ba, là chúng ta thân mật ở chung, từ đây ngươi không phải chỉ có cha và ca ca thương ngươi, mà còn có thêm một tỷ tỷ cưng chiều ngươi.”

“Xí, ngươi nằm mơ!”

Tiểu Yêu mở tay ra, không hề gì nói: “Ta biết là nằm mơ, cho nên căn bản không nhắc đến.”

A Niệm cúi đầu, yên lặng trầm tư, Tiểu Yêu cũng không nói chuyện.

Trong phòng an tĩnh, tiếng động bên ngoài trở nên chói tai, bọn thị nữ vừa khóc vừa gọi: “Vương cơ, vương cơ, các cô đừng đánh nhau! Van cầu các cô, đừng đánh nhau… Bệ hạ, không phải đã phái người đi bẩm tấu bệ hạ sao? Vì sao bệ hạ còn chưa phái người đến…”

Một lúc lâu sau, Tiểu Yêu nhìn vẻ mặt A Niệm đã bình tĩnh, bắt đầu tiếp tục gỡ màn lụa trên người A Niệm, vừa giải thoát tay A Niệm, A Niệm đã dùng lực quăng cho Tiểu Yêu một cái bạt tai, Tiểu Yêu đè lại nàng trên đất, giơ nắm tay lên, “Ngươi còn muốn đánh sao? Vậy chúng ta tiếp tục.”

A Niệm cả giận nói: “Ngươi đạp vào bụng ta một cước, đánh vào mặt ta một quyền, ta trả lại ngươi một cái bạt tai, coi như huề nhau, từ đây nước giếng không phạm nước sông!”

Tiểu Yêu nghĩ nghĩ, thu hồi nắm tay,

Tiểu Yêu đứng lên, nhặt áo khoác rách choàng lên người, vừa định kéo chốt cửa ra, lại quay đầu nói: “Chuyện của ngươi và Tương Liễu, chỉ có ngươi và ta biết, ta sẽ không nói cho Chuyên Húc, chính ngươi cũng phải dán kín cái miệng lại.”

Tiểu Yêu kéo cửa ra, đám thị nữ ngơ ngác nhìn nàng.

Khi Tiểu Yêu trở về Minh Sắt Điện, đám thị nữ cũng đều ngơ ngác nhìn nàng, San Hô gan lớn một chút lắp bắp hỏi: “Vương cơ, ai, ai đánh cô?”

Tiểu Yêu đi tới trước gương, trên má trái hiện rõ một bàn tay, Tiểu Yêu nghĩ tới mặt A Niệm còn xanh xanh tím tím, cười nói: “Ngoài một vương cơ khác trong cung này, còn có ai dám đánh ta? Nhưng mà, ta cũng không để cô ta dễ chịu hơn đâu, nếu các ngươi muốn nhìn cô ta cho náo nhiệt thì nhanh đi nhìn đi.”

Đám thị nữ vẫn đứng ngơ ngác, Tiểu Yêu nói: “Nếu không muốn xem náo nhiệt, thì giúp ta chuẩn bị nước tắm, trên người ta toàn mùi tanh của biển, rất là khó chịu.”

Lúc này đám thị nữ mới hoàn hồn, nhanh chân đi chuẩn bị đồ tắm rửa, San Hô còn đi tìm thuốc trị thương.

Tiểu Yêu tắm rửa xong, bôi thuốc tốt nhất, ăn một chút rồi dặn dò thị nữ: “Ta ngủ hai canh giờ, nhớ đến lúc đó nhất định phải đánh thức ta.”

Tiểu Yêu say sưa ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy, bảo thị nữ chuẩn bị quần áo cho nàng ra ngoài.

Tiểu Yêu nói: “Cần thoải mái một chút.” Vừa mới dứt lời, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: “Cũng cần đẹp nữa, vừa thoải mái vừa đẹp.”

Bọn thị nữ đều cúi đầu cười trộm, San Hô cầm một bộ quần áo màu vàng nói: “Tuy bộ này phải thắt eo, nhưng chỉ cần không thắt chặt như lúc mặc lễ phục thì mặc rất thoải mái. Vương cơ cảm thấy tối qua mặc có khó chịu không?”

“Ngoài hơi rườm rà ra thì không khó chịu lắm.” Tiểu Yêu cười nói: “Vậy mặc bộ này.”

Mặc xong quần áo, Tiểu Yêu đứng trước gương ngắm mình, thở dài, có năm ngón tay của A Niệm khắc trên mặt thế này, ăn vận cũng chẳng có tác dụng gì!

San Hô đã chuẩn bị cho nàng chiếc mũ có màn che hợp với bộ quần áo, Tiểu Yêu đội mũ lên, ngồi vân liễn rời cung.

Chuyên Húc nói Phong Long ngày mai sẽ trở về, nghĩ đến Cảnh cũng trở về cùng hắn, lần từ biệt này, không biết khi nào mới gặp lại. Vì vậy Tiểu Yêu muốn gặp hắn một lần trước khi hắn đi.

Đến đình viện của Đồ Sơn thị ở Doanh Châu sơn, nô bộc canh cửa nói: “Cảnh công tử đã đi dạo phố, chắc là vì ngày mai rời đi nên muốn mua một ít đặc sản ở Ngũ Thần sơn để mang về làm quà.”

Tiểu Yêu vốn tưởng Cảnh sẽ nghỉ ngơi, không ngờ hắn lại đi ra ngoài cùng đám Chuyên Húc, xem ra hắn không muốn có người biết đêm qua hắn không ngủ. Nhớ tới hai con búp bê hồ ly tinh quái nọ, nếu hắn có lòng muốn giấu giếm thì người ngoài quả thực rất khó xác định hành tung của hắn.

Không tìm được người, Tiểu Yêu có chút mệt mỏi, nhưng nhất thời không muốn trở về, chỉ có thể đi dạo nhàm chám trên đảo Doanh Châu.

Lần trước đi dạo trên đảo nàng vẫn còn nhỏ, không giống bây giờ, khi đó Doanh Châu chỉ có một ít Thần tộc bậc thấp ở, đẹp thì có đẹp, nhưng không có sức sống. Bây giờ lại có không ít Nhân tộc, thỉnh thoảng còn nhìn thấy Yêu tộc, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt. Cuộc sống của mỗi người đều bình thản thỏa mãn, cho nên hành vi cử chỉ tự nhiên mà vô cùng có lễ.

Tiểu Yêu không khỏi kiêu ngạo vì phụ vương của mình. Từ khi trở về, có lẽ bởi vì đã trưởng thành nên nàng có thể cảm giác được phụ vương không vui vẻ, nhưng phụ vương nói ông dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy thứ mình muốn, đại khái đó chính là thứ phụ vương muốn

Tiểu Yêu nhìn thấy một bộ hộp đựng trang sức làm bằng san hô, từ nhỏ đến lớn khoảng mười hai hộp, hộp nhỏ có thể để son phấn, hộp to có thể để trâm cài tóc và trang sức. Tiểu Yêu nghĩ đến thị nữ tên San Hô, nếu giá không quá đắt, mua cái này tặng cho San Hô cũng không phải ý kiến tồi. Nàng đi qua, cầm lấy một hộp lên nhìn, thợ làm rất khéo, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Chủ quán còn chưa trả lời, một nữ tử bên cạnh đã cầm hộp trang sức lên nhìn, nói: “Cái này ta muốn mua, cầm lấy tiền.”

Tiểu Yêu thấy không phải là không được, nhưng nữ tử đó cũng quá bá đạo, không buồn quan tâm tới cô ấy, chỉ nói với chủ quán: “Là ta nhìn trúng trước, hỏi giá trước, nếu ta nói không cần thì mới có thể bán cho người kia.”

Chủ quán áy náy nói với hai cô gái: “Mua bán đúng là như thế.”

Nữ tử lập tức nói: “Mặc kệ cô ấy trả bao nhiêu tiền, ta sẽ trả cho ngươi gấp đôi.”

Một nữ tử khác nói: “Thợ làm khéo, nhưng san hô không tốt, nếu muội muội thích như vậy thì để về bảo thợ thủ công dùng san hô quy khư đặc biệt làm một bộ cho muội.”

Tiểu Yêu nghe giọng hai cô gái hơi quen, lúc quay đầu nhìn mới biết, thì ra là Hinh Duyệt và Ý Ánh.

Bọn Phong Long và Chuyên Húc đã đi tới, phía sau có mấy nô bộc xách đồ. Hinh Duyệt nói với một nô bộc: “Cầm lấy bộ hộp san hô này.” Nàng quay đầu liếc nhìn Tiểu Yêu một cái, nói với Ý Ánh: “Muội không phải là cô gái chưa từng nhìn thấy đồ tốt bao giờ, làm sao có thể để ý thứ đồ như thế này? Nhưng nhìn qua thấy cũng mới lạ nên mua về thưởng cho hạ nhân.”

Tiểu Yêu không biết dùng ngôn ngữ áp chế người như Hinh Duyệt, lúc này, Tiểu Yêu thật hy vọng A Niệm và Hải Đường ở đây, nhớ tới lúc đó Hải Đường yêu cầu một bó phù tang thần mộc với tì nữ của Hinh Duyệt, Tiểu Yêu không khỏi cười rộ lên, nói với Hinh Duyệt: “Tiểu thư đã thích thì lấy đi.”

Chuyên Húc nói: “Tiểu Yêu? Đúng là muội rồi! Sao muội lại đi dạo phố

Tiểu Yêu nói: “Muội thấy nhàm chán nên ra ngoài đi dạo.” Vừa nói chuyện vừa lén nhìn về phía Cảnh, thấy trong mắt hắn tràn đầy vui sướng, Tiểu Yêu cũng không nén được mím môi cười.

Tuy chỉ là hai câu nói bình thường, nhưng Chuyên Húc và Tiểu Yêu có vẻ vô cùng thân thiết, Hinh Duyệt cảnh giác liếc Tiểu Yêu, như cười như không nói với Chuyên Húc: “Không ngờ hồng nhan tri kỷ của huynh không hề ít, tùy tiện đi dạo cũng có thể gặp được một cô.”

Phong Long và Hầu đều cười rộ lên, Chuyên Húc khẽ ho khan một tiếng, giới thiệu với mọi người: “Không phải tối qua các người đều náo loạn muốn gặp biểu muội của ta sao? Đây chính biểu muội của ta.”

Phong Long không cười nữa, mọi người đều mang thần sắc trịnh trọng hẳn lên, Phong Long chào Tiểu Yêu, lúc ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Tiểu Yêu một cái, đáng tiếc bị màn che, không nhìn được dung nhan sau lớp màn lụa.

Tiểu Yêu đáp lễ với mọi người, âm thầm để ý Đồ Sơn Hầu. Vốn tưởng người như vậy cho dù ngũ quan đẹp, khí chất cũng hẳn là đáng khinh, nhưng không ngờ trông hắn rất tuấn lãng. Dung mạo của hắn và Cảnh có năm sáu phần giống nhau, nhưng hắn sáng sủa hơn, lộ ra mấy phần kiệt ngạo, khóe môi có một vết sẹo nhàn nhạt, làm hắn dù cười cũng mang theo một phần sắc bén. (Kiệt ngạo: kiệt xuất, cao ngạo.)

Hinh Duyệt đưa bộ hộp trang sức san hô cho Tiểu Yêu, cười nói: “Thật ngại quá, vì ngày mai phải đi, khó tìm được món quà thích hợp nên mới nóng vội, bộ hộp này xin hãy nhận lấy, coi như làm kỷ niệm chúng ta bất đả bất tương thức.” (Không đánh nhau thì không quen biết.)

Tiểu Yêu thầm khen, không hổ là con cháu đại gia tộc bồi dưỡng ra, nàng nhìn Chuyên Húc, Chuyên Húc hơi vuốt cằm, Tiểu Yêu cười nhận lấy, “Cảm ơn cô.”

Hinh Duyệt cao hứng nói: “Càng nhiều người đi dạo phố càng vui, hay là cô đi cùng nhóm người chúng ta.”

“Được!” Tiểu Yêu đồng ý.

Mấy người vừa đi vừa n chuyện, Tiểu Yêu không nói nhiều, nhưng tất cả mọi người đều rất săn sóc nàng, thế nên đoàn người ở chung không tệ.

Hinh Duyệt và Phong Long lại mua thêm không ít đồ, để đầy tay người hầu, Hinh Duyệt cười khổ mà nói: “Mọi người đừng cười chúng ta, hai bên cha mẹ chúng ta đều là đại gia tộc, đến Ngũ Thần sơn một chuyến mà không mang theo thứ gì trở về thì không thể được, mà đã tặng giáp rồi thì phải tặng ất.” (Tặng giáp rồi thì phải tặng ất: Đã tặng người này thì phải tặng người kia có liên quan.)

Hầu nói: “Chúng ta sẽ không cười, chỉ thấy hâm mộ.”

Hinh Duyệt cười rộ lên.

Tiểu Yêu nghĩ rằng, Hinh Duyệt đối xử với Hầu cũng ổn, không có vẻ gì khác biệt với Cảnh.

Hinh Duyệt nói: “Không được, không thể đi được nữa rồi, tìm một chỗ nghỉ ngơi nhé.”

Chuyên Húc cười nói: “Biết cô không chịu được mà, bên kia có quán rượu, đồ ăn ở đấy cũng tốt, dù sao sắp tới giờ cơm tối rồi, không bằng chúng ta qua đó uống rượu và ăn một chút, xem như ta mời một bữa tiễn biệt các vị.”

Chuyên Húc dẫn mọi người vào quán rượu, chủ quán hẳn là quen Chuyên Húc, đích thân ra nghênh đón, đưa họ vào ngồi trong sân nhà.

Sân được nhà hai tầng bao quanh, tầng hai có không ít dây hoa tử đằng, nhưng chủ quán không cho tử đằng leo bám vào đâu, mà để chúng buông xuống tự nhiên, tựa như một tấm rèm châu màu lục, có dây tử đằng kết trái màu son, có dây tử đằng nở hoa màu tím, màu vàng, ngồi dưới sân nhà, xung quanh là sắc xanh rực rỡ, thật giống như đang ngồi ở nơi sơn dã.

Hinh Duyệt nhìn Chuyên Húc, cười khen: “Nơi này hay thật.”

Chủ quán mời mọi người ngồi xuống, trên tháp ngồi đặt một chiếc bàn, hai người ngồi một bên, Tiểu Yêu không biết Chuyên Húc tính ngồi như thế nào, đang chần chừ thì bị Hinh Duyệt kéo xuống ngồi cùng một bên với Phong Long. Hinh Duyệt ngồi bên trái Tiểu Yêu, cùng một bên với Chuyên Húc. Cảnh và Ý Ánh ngồi đối diện Phong Long. Hầu ngồi riêng một bên, đối diện với Chuyên Húc.

Chủ quán mang lên bốn, năm loại rượu, có loại nồng mạnh, cũng có loại thanh nhẹ như mật như nước, lại bưng lên bảy, tám đĩa đồ nhắm tinh xảo cùng một ít dưa và trái cây, tùy mọi người chọn dùng.

Xem Chuyên Húc gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, chủ quán lập tức lui ra.

Phong Long cười nói: “Nhìn tư thế này, huynh không giống khách mà như là chủ nhân.”

Chuyên Húc cười nói: “Không dám lừa gạt mọi người, ta thực sự là chủ nhân của nơi này, ta thích chưng cất rượu, một mình mình uống không có ý nghĩa, thế nên dứt khoát mở vài quán.”

Hinh Duyệt nổi hứng thú, líu ríu hỏi, Ý Ánh và Hầu cũng xen miệng nói vài câu, vô cùng náo nhiệt.

Phong Long dùng chiếc đũa sạch sẽ gắp một đĩa dưa hấu cho Tiểu Yêu, thấp giọng nói: “Vừa rồi ta thấy cô gắp thứ này đầu tiên, hẳn là thích ăn, ăn thêm đi, nếu thấy xa thì để ta gắp giúp cô.”

Tiểu Yêu nhìn lướt qua Cảnh, gắp một miếng dưa bỏ vào miệng, nói với Phong Long: “Cảm ơn.”

Sau khi Phong Long nếm thử mấy loại rượu, rót một ly rượu trái cây trong veo cho Tiểu Yêu, “Cô nếm thử loại này đi.”

Tiểu Yêu nhận lấy, thấp giọng nói: “Huynh cứ tán gẫu cùng mọi người, không cần để ý ta đâu.”

Hinh Duyệt tai thính nghe được, chen mồm nói: “Ca ca ta ngày thường không như vậy đâu, người khác chăm sóc huynh ấy, huynh ấy chẳng buồn quan tâm, đừng nói đến chuyện huynh ấy chăm sóc người khác. Ta thấy hôm nay huynh ấy thực sự có điểm khác thường, ngay cả với ta cũng chưa bao giờ để ý chăm sóc như vậy.”

Phong Long trách nói: “Đừng nói lung tung!”

Hinh Duyệt làm cái mặt quỷ, nói với Cảnh: “Cảnh ca ca, huynh chơi thân với ca ca, huynh bảo ta có nói lung không?”

Cảnh khẽ cười cười, “Không nói lung tung.”

Phong Long bất mãn, chỉ tay vào Cảnh, nói với Ý Ánh: “Chị dâu, mau giúp ta chặn cái miệng hắn lại.”

Ý Ánh xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lướt nhìn qua Hầu, miệng nói: “Đừng gọi lung tung!” Động tác lại rất ân cần, gắp cho Cảnh món ở xa Cảnh rồi lại rót rượu cho Cảnh.

Phong Long lắc đầu, cười nói: “Thế này không tính là chặn miệng!”

Chuyên Húc và Hinh Duyệt đều cười trêu chọc, Ý Ánh không để ý, hai tay bưng chén rượu, đưa tới bên môi Cảnh, dịu dàng nói: “Mời dùng.”

Cảnh ngồi cứng người, không hề động, trên mặt mang ý cười miễn cưỡng.

Mọi người cười vang, Phong Long nói: “Sao hả? Bình thường có thấy huynh ngượng nghịu như vậy đâu.”

Cảnh rũ mắt, từ trên tay Ý Ánh, uống một hơi cạn chén rượu.

Chuyên Húc và Phong Long vừa vỗ tay vừa cười, Phong Long khen: “Vẫn là chị dâu sảng khoái!”

Hầu cũng vỗ tay cười to, Ý Ánh liếc nhìn Hầu, lúm đồng tiền như hoa.

Tiểu Yêu cảm thấy bực mình, ăn một mạch hết dưa hấu trong đĩa, Phong Long lập tức giúp nàng gắp một đĩa nữa.

Ý Ánh nói: “Tiểu Yêu, ở đây không có người ngoài, đội mũ che mặt hơi khó chịu, cởi mũ ra được không.”

Hinh Duyệt phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Tiểu Yêu có lỗi nói: “Không phải không muốn cởi ra, mà là không biết ăn nhầm cái gì, trên mặt đột nhiên nổi nốt, thật sự không tiện gặp người.”

Ý Ánh và Hinh Duyệt đều tiếc nuối thở dài, Hinh Duyệt thậm chí còn vừa thở dài vừa nói với ca ca: “Không nên trách muội muội không giúp huynh, mà là ông trời không giúp huynh.”

Chủ quán dẫn theo hai tì nữ, bỏ đồ ăn lạnh ra, bưng đồ ăn nóng lên, còn cầm thêm vài bình rượu.

Hinh Duyệt nếm thử một miếng, nói với Chuyên Húc: “Không tệ.”

Chuyên Húc cười nói: “Được cô khen như vậy, ta sẽ trọng thưởng đầu bếp.”

Mọi người lại nói chuyện các gia tộc trên Đại Hoang, vài thập niên này có đệ tử nào kiệt xuất, mỗi người có một thưởng thức riêng. Huynh nói vài câu, ta nói vài câu, nhìn như đang nói chuyện phiếm, nhưng lại lộ ra nhiều thông tin bí mật.

Cảnh luôn trầm mặc, lẳng lặng uống rượu, mọi người có lẽ đã quen hắn như vậy nên không thấy lạ. Nhưng, hắn nhìn như đang thất thần, mà mỗi lần Phong Long hay Chuyên Húc đột nhiên nói với hắn điều gì đó, hắn đều có thể trả lời chính xác, có thể thấy hắn vẫn nắm rõ câu chuyện người bên cạnh nói.

Tiểu Yêu cầm bình rượu mạnh tới, uống hết chén này tới chén khác, dần dần xương như mềm đi, thân mình co rụt lại như mèo, một tay chống đầu, một tay bưng chén rượu.

Phong Long thấy lạ nhìn nàng, không nói chuyện, cầm bình rượu mạnh uống cùng nàng, chờ nàng uống xong một chén, liền rót cho nàng một chén rồi tự rót cho mình, hai người tựa như đang chuốc rượu nhau.

Chuyên Húc thấy thế, cười nói: “Phong Long, huynh đừng để muội muội của ta quá chén.”

Phong Long thở dài: “Ai làm ai quá chén còn chưa rõ.”

Chuyên Húc biết tửu lượng của Tiểu Yêu, cười cười không nói nữa. Về sau, quả nhiên là Phong Long say trước, những người khác cũng uống đến choáng váng, không biết ai đề nghị ra biển, tất cả mọi người đều không phản đối

Cách quán rượu không xa có một bến tàu, Chuyên Húc sai người đi chuẩn bị thuyền, mọi người lên thuyền giương buồm rời bến.

Đứng trên thuyền, được gió biển thổi, mọi người đều tỉnh táo vài phần. Có lẽ vì ngày mai phải xa nhau, cũng có thể vì tuổi trẻ, xa nhau là lúc người trẻ tuổi lấy cớ để phóng túng, một đám cười ha ha, ta kính huynh một chén, huynh lại kính ta một chén, tiếp tục uống rượu.

Ý Ánh uống say, lôi kéo Hinh Duyệt nhảy múa trên tàu; Phong Long nhìn thấy một đuôi cá lớn bơi qua, nói muốn xuống biển bắt cá, tõm một tiếng, quả thực đã nhảy xuống biển khơi. Chuyên Húc phát hoảng, Hinh Duyệt cười kêu: “Không cần lo lắng! Huynh ấy là người Xích Thủy gia, vừa thấy nước liền nổi điên! Ai chết đuối chứ huynh ấy thì không chết đuối được!”

Chuyên Húc dù sao vẫn lo lắng, muốn tìm người hầu xuống biển, nhưng trên thuyền chỉ có một người hầu đang lái thuyền, Hầu bưng chén rượu nói: “Ta đi bắt cá cùng hắn.” Nói xong, cũng nhảy vào biển khơi.

Chuyên Húc đứng ở đầu thuyền nhìn quanh, Ý Ánh nhẹ nhàng ngồi trên mạn thuyền, vung văng đá hai chân, cười nói: “Không cần lo lắng, từ nhỏ đến lớn không biết huynh ấy đã săn bao nhiêu động vật biển, chỉ sợ lần này thật sự muốn mang con cá lớn trở về.”

Chuyên Húc bị hơi rượu bốc lên, đầu có chút đau.

Ý Ánh cười hỏi Hinh Duyệt: “Ta muốn đi vớt ánh trăng, muội có đi không?”

Hinh Duyệt lắc đầu, chỉ vào nàng nói: “Tỷ say thật rồi.”

Bùm một tiếng, Ý Ánh nhảy vào trong nước.

Hinh Duyệt cười vang, Chuyên Húc vô lực nói: “Ta không nên lo lắng chứ?”

“Không biết, ta không rõ kỹ năng bơi của tỷ ấy, nhưng mà, đi xuống chẳng phải sẽ biết sao.” Nàng giữ chặt Chuyên Húc, Chuyên Húc nói: “Ta không biết bơi, cô biết mà.”

“Ta biết huynh không biết bơi.” Mắt Hinh Duyệt sáng lấp lánh, lộng lẫy như vì sao, nàng nói với Chuyên Húc như mê hoặc: “Theo ta nhảy xuống!”

Chuyên Húc không nói, chỉ cười mà như không cười nhìn Hinh Duyệt. Hinh Duyệt ngửa đầu cười, ánh mắt quyến rũ, “Có dám giao mạng của huynh cho ta không?” Nói xong, nàng chăm chú nhìn Chuyên Húc, lui từng bước tới mạn thuyền. ngã ngửa ra sau, tiến vào lòng biển.

Chuyên Húc cười cười, đi qua, dứt khoát nhanh nhẹn nhảy vào biển lớn.

Tiểu Yêu bưng chén rượu, dựa vào mạn thuyền, cười uống rượu, Nếu không phải đêm qua tên ma đầu Tương Liễu đáng ghét làm nàng ngâm trong biển cả đêm, thì nàng cũng thật muốn nhảy vào biển.

Cảnh yên lặng đi đến sau nàng, Tiểu Yêu quay lại, trượt ngồi trên sàn thuyền, trào phúng nói: “Bây giờ chàng dám đến gần ta?”

Cảnh không lên tiếng, Tiểu Yêu giơ lên chén rượu rỗng, Cảnh cầm lấy bình rượu, giúp nàng rót một chén. Tiểu Yêu nâng chén rượu đưa cho hắn, Cảnh tiếp nhận, tưởng nàng muốn hắn uống, vừa định uống, Tiểu Yêu lại vén nửa màn che mặt lên, chỉ vào môi mình.

Cảnh nâng chén đưa tới môi Tiểu Yêu, Tiểu Yêu liền chậm rãi uống từ trên tay hắn.

Mùi rượu dâng lên, đầu Tiểu Yêu nặng trĩu, hai bên huyệt thái dương giựt giựt, bụng cũng có chút cuồn cuộn. Nàng biết mình say thật rồi, đẩy tay Cảnh ra, nhắm mắt tựa vào mạn thuyền, chờ cảm giác khó chịu qua đi.

Cảnh cầm túi thuốc nhỏ, để gần mũi Tiểu Yêu, cho nàng ngửi.

Tiểu Yêu nói: “Vậy mà chàng vẫn chưa quên những điều ta dạy.”

“Vĩnh viễn không quên.”

“Nhìn thấy Phong Long đối tốt với ta, trong lòng chàng có

“Khó chịu.” Cảnh trầm mặc trong chớp mắt, chậm rãi nói, “Rất khó chịu.”

Tiểu Yêu cười rộ lên, “Nghe được chàng nói khó chịu, ta lại rất dễ chịu.”

Ngón tay Cảnh nhẹ nhàng chạm vào gò má nàng, “Ai đánh nàng?”

Tiểu Yêu nói: “A Niệm, ta đạp cô ấy một cước, đấm cô ấy một quyền, huề nhau.”

Đầu ngón tay Cảnh ngưng tụ linh lực, nhẹ nhàng vỗ về gò má sưng đỏ của Tiểu Yêu, Tiểu Yêu đẩy tay hắn ra, “Ánh mắt của mẹ chàng không tệ, Phòng Phong Ý Ánh sẽ là một người vợ tốt, chàng và cô ấy rất xứng.”

Mặt Cảnh hơi đỏ, hắn cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Ta nghĩ chuyện sáng nay là mình nằm mơ, ta vui vẻ cả một ngày, buổi chiều gặp nàng ở trên phố, ta nghĩ nàng tới gặp ta, ta thật sự rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ…”

Cảnh ngơ ngác ngồi ở trên sàn thuyền, im lặng không nói.

Tiểu Yêu nhớ tới Thập Thất khi nàng vừa cứu về y quán, cũng không nói ra tiếng nào, luôn nằm im lặng, Tiểu Lục cho hắn cái gì thì hắn nhận cái đấy, hắn vừa không biểu lộ đau đớn, vừa không biểu lộ đói khát. Đôi khi Tiểu Lục cảm thấy hắn đã chết, lấy tay sờ cổ hắn, cho đến khi cảm nhận được mạch hắn đang đập, Tiểu Lục mới tin người này còn sống.

Tiểu Yêu cảm thấy bụng cuộn lên, khó chịu như đảo trời lật đất, vội đứng lên ghé ra ngoài lan can thuyền, nôn ra.

Cảnh vỗ nhẹ lưng nàng, chờ nàng nôn xong, lại lấy nước đưa cho nàng súc miệng.

Tiểu Yêu đầu nặng chân nhẹ, tai ù mắt hoa, Cảnh đỡ nàng, cẩn thận để nàng ngồi xuống.

Cảnh gạt tóc nàng ra sau, Tiểu Yêu đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, thì thào nói: “Chiều này ta thật sự đi tìm chàng, không tin chàng trở về hỏi nô bộc canh cửa. Ta đi tìm chàng, không tìm được mới bước loạn trên đường.”

Cảnh ôm chặt Tiểu Yêu, trán để trên tóc nàng, cảm thấy trong chốc lát ngắn ngủi, hắn ngã xuống vực sâu, đúng lúc đang cho rằng vạn kiếp không thể quay lại thì đã được bay lên mây.

Hắn cảm thấy thân mình Tiểu Yêu trượt xuống, cúi đầu nhìn nàng, nàng say nên đã ngủ rồi. Cảnh không nhịn được cười, hắn điều chỉnh tư thế một chút, làm cho Tiểu Yêu nằm dựa vào lòng hắn.

Gió biển nhẹ nhàng gợi lên, sóng biển nhẹ nhàng lay động con thuyền, hắn nhìn trăng tròn trên bầu trời, thầm muốn cả đêm cứ như vậy.

Cảnh thoáng nhìn bình rượu bên cạnh, đặt một bàn tay bên bình rượu, chỉ thấy khói trắng bay ra từ trong bình rượu, dần dần bao phủ trọn chiếc thuyền. Nhìn từ bên ngoài, chiếc thuyền như bị biển khơi cắn nuốt, không nhìn thấy gì cả.

Cảnh cúi đầu nhìn Tiểu Yêu đang ngủ say, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên mặt nàng, lại dùng đầu ngón tay miêu tả nét mặt nàng. Miêu tả lặp đi lặp lại, thẳng đến khi dù hai mắt hắn bị khoét, hắn vẫn có thể nhìn rõ nàng.

Hơn một canh giờ sau, Tiểu Yêu khẽ động đậy, thì thào gọi: “Thập Thất.” Mơ mơ màng màng mở to mắt.

Cảnh mỉm cười nhìn nàng, Tiểu Yêu nói: “Hình như ta đã ngủ một giấc.”

“Ừ.”

“Họ chưa trở về?”

“Chưa về.”

Tiểu Yêu cảm thán: “Bình thường nhìn ai cũng lão thành chững chạc, không ngờ lại là một đám điên.”

Cảnh nói với Tiểu Yêu: “Ta vô tâm với Ý Ánh, Ý Ánh cũng tuyệt đối vô tình với ta, lần này trở về, ta sẽ nói với bà nội hủy bỏ hôn ước.”

“Hả? Ừ…” Đầu Tiểu Yêu vẫn còn choáng áng, chớp mắt sau mới phản ứng lại, “Sao chàng biết? Cô ấy dịu dàng săn sóc chàng như vậy…”

Cảnh ngắt lời nàng, “Tiểu Yêu, ta đã từng gặp không ít nữ tử có ý với ta, ta biết lúc nữ tử thật sự động tình thì ánh mắt nhìn nam tử sẽ như thế nào, bất kể hành động của Ý Ánh dịu dàng săn sóc ra sao, cũng chưa bao giờ nhìn ta. Hơn nữa, bây giờ ta…” Cảnh vuốt tóc mai của Tiểu Yêu, “Ta biết cảm giác khát vọng có được một người, ta sẽ không phán đoán sai!”

Tiểu Yêu khẽ thở dài: “Vậy là tốt rồi.”

Lòng Cảnh chua xót, Tiểu Yêu không tận mắt nhìn thấy ánh mắt Ý Ánh lén nhìn hắn lúc không có người, cho nên Tiểu Yêu luôn không tin vì hắn khiếm khuyết mà Ý Ánh ghét bỏ hắn, nàng cho rằng ở trong mắt người khác hắn cũng giống như ở trong mắt nàng.

Tiểu Yêu đột nhiên nghĩ tới cái gì, hưng phấn ngồi dậy. “Cô ấy đã không cần chàng, vậy chàng trở về làm Thập Thất của ta đi!” Đôi mắt nàng rạng rỡ long lanh, “Không phải năm đó chàng lo lắng nói nếu không quay về, thì tên Đồ Sơn Hầu điên rồ kia sẽ làm hại ta và mấy người lão Mộc sao? Nhưng giờ Mân Tiểu Lục đã mất tích, giờ ta là Cao Tân vương cơ, Đồ Sơn Hầu không làm hại ta được, chàng có thể làm Thập Thất ở bên ta.”

Cảnh chăm chú nhìn Tiểu Yêu, trầm mặc không nói, trong mắt có đau thương.

Tiểu Yêu dần dần bình tĩnh, tự giễu: “Có phải lời ta nói ngốc lắm không?” Cảnh đã mất tích một lần, nếu lại mất tích lần nữa, đừng nói Hầu, mà chỉ sợ thái phu nhân của Đồ Sơn gia không thấy thi thể sẽ không bỏ qua.

Cảnh thấp giọng nói: “Nàng nói không ngốc, chỉ là có chút chuyện biến hóa. Ta trở về mới phát hiện đại ca đã đưa Đồ Sơn thị vào vòng nguy hiểm, nếu ta cứ đi như vậy, ta sợ hắn sẽ hủy diệt toàn bộ Đồ Sơn thị. Tiểu Yêu, cho ta một chút thời gian, được không? Để ta nghĩ cách sắp đặt xong tất cả.” Thực ra, không chỉ toàn bộ gia tộc có an nguy, mà còn có những điều hắn không thể nói ra miệng. Nếu trước mắt vẫn là Mân Tiểu Lục, thì hắn chỉ cần là Diệp Thập Thất, ẩn cư trên một hòn đảo nhỏ, họ có thể làm bạn cả đời, nhưng nàng là Cao Tân vương cơ. Khi nhìn thấy nghi thức bái tế long trọng đó, hắn liền hiểu, hai người họ đều không trở về được. Người đàn ông có tư cách canh giữ bên cạnh Tiểu Yêu tuyệt đối không phải là một người đàn ông giấuúc đuôi, nếu hắn muốn làm bạn cả đời bên Tiểu Yêu, thì nhất định phải hủy bỏ hôn ước, lấy thân phận của Đồ Sơn Cảnh, đường đường chính chính đi đến bên cạnh Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu cười cười, nhỏ giọng nói: “Chàng có thời gian mười lăm năm. Cảnh, chàng tính làm sao bây giờ?”

“Ta cũng không biết, nhưng ta biết ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh nàng, bởi vì ta đã đồng ý muốn nghe nàng nói cả đời, cho nên…” Trán Cảnh kề bên trái Tiểu Yêu, thành kính cầu xin: “Xin hãy bảo vệ trái tim nàng vì ta.”

Ngón tay Tiểu Yêu luồn vào trong tóc hắn, cười túm tóc hắn, “Ta đã nhìn ra mà, chàng là người giảo hoạt. Cho dù ta muốn quên, chàng cũng sẽ không ngừng biến đổi biện pháp nhắc nhở ta, vừa nói không dám hy vọng xa vời, vừa không muốn buông tay.”

Giọng Cảnh rất thống khổ, lẩm bẩm nói: “Ta chỉ là… Không có cách nào… Ta biết nàng đáng được nhận điều tốt hơn, nhưng mà ta không có cách nào… Xin lỗi nàng…”

Tiểu Yêu vội nói: “Ta hiểu, ta hiểu mà.”

Cảnh thấp giọng nói: “Nàng không hiểu.”

Tiểu Yêu rất thành thật thừa nhận: “Đúng là ta không hiểu, nhưng dù sao ta cũng phải nói gì đó an ủi chàng!”

Cảnh khẽ bật cười, thở dài nói: “Họ sắp trở lại.”

Tiểu Yêu nhìn trời sắc, “Trời gần sáng rồi, cũng nên trở lại.”

Cảnh lại nhìn Tiểu Yêu một lát, muốn đội mũ che lên cho Tiểu Yêu, Tiểu Yêu bắt lấy tay hắn, không cho hắn đội, cắn môi, nhắm hai mắt lại.

Cảnh nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Yêu, mãi đến khi không thể không rời đi, hắn mới ngẩng đầu, đội mũ che cho Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu trốn sau khoang thuyền, sửa sang lại tóc và quần áo, nghe thấy tiếng nói chuyện của Hinh Duyệt, Chuyên Húc và Phong Long, Tiểu Yêu ngẩng đầu, lại thấy tóc Cảnh vừa bị mười ngón tay nàng luồn vào, rối tung lên. Lúc này ngay cả nhắc nhở Cảnh cũng không kịp, huống chi sửa sang lại tóc, sắc mặt Tiểu Yêu thay đổi.

Lại thấy Cảnh vừa đứng lên, vừa tùy tay cởi dây cột tóc (1) ra, mái tóc đen như dải ngân hà trên bầu trời, choàng phía sau lưng hắn, tung bay trong gió biển. Hắn dựa vào lan can thuyền, mang theo mấy phần lười nhác, mấy phần tùy ý ngắm mặt trời phía đông vừa lộ ra ánh nắng ban mai.

(1) Nguyên văn là thúc phát quan, mình để là dây cột tóc cho dễ hiểu, nó là cái cột tóc gần như thế này:



Trong phút chốc, Tiểu Yếu cảm thấy tim mình như hươu chạy, đập bình bịch. Chuyên Húc gọi nàng mấy tiếng, nàng vẫn không nghe thấy, làm tất cả mọi người đều nhìn nàng.

Chuyên Húc đẩy nàng một cái, “Muội đang nghĩ gì thế?”

Tiểu Yêu vội nói: “Sao, mọi người đã trở lại rồi à.” Trong khoảnh khắc, mặt nàng đỏ bừng, may mắn có màn che khuất, không ai nhìn thấy.

Cảnh lại tựa như hiểu rõ, vui sướng nhảy múa trong mắt hắn.

Hinh Duyệt liên tục phàn nàn oán giận, nói họ nhớ lầm vị trí của thuyền, tìm một vòng lớn mới thấy, lại lo lắng nói, mãi không trông thấy Ý Ánh và Hầu, hy vọng họ đừng xảy ra chuyện gì.

Đang oán giận thì nhìn thấy Ý Ánh bơi về phía thuyền, Hinh Duyệt cười ha ha, chạy đến mép thuyền, kéo Ý Ánh lên, “Có phải tỷ cũng không tìm được thuyền không?”

Ý Ánh sửng sốt một chút, cười nói: “Đúng vậy.”

Cảnh nói: “Trong khoang thuyền có cháo trắng và đồ ăn nhẹ, nếu mọi người đói thì ăn một chút.”

Mấy người bơi cả đêm đều vào khoang thuyền, Tiểu Yêu và Cảnh cũng vào theo.

Phong Long hỏi Tiểu Yêu, “Có muốn uống chút cháo trắng không?”

Tiểu Yêu vội đi tới: “Để tự ta, huynh ăn đi.”

Chuyên Húc như cười mà không cười nhìn hắn, Tiểu Yêu trừng mắt liếc Chuyên Húc: Huynh có tư cách cười nhạo muội sao?

Ý Ánh và Hinh Duyệt không biết là mệt mỏi hay buồn ngủ, vô cùng trầm mặc. Tiểu Yêu cũng không muốn nói, chỉ nghe thấy Phong Long và Chuyên Húc ngẫu nhiên nói chuyện với nhau một câu.

Chờ mấy người ăn xong, người hầu muốn lái thuyền đi, Hầu vẫn chưa trở về.

Hinh Duyệt lo lắng nói: “Hầu ca ca sẽ không gặp chuyện không may chứ?”

Phong Long nhìn về phía Cảnh, Cảnh nói: “Với năng lực của huynh ấy, hẳn là không có chuyện gì, ta để Tiểu Hồ đi tìm.” Cảnh nói đoạn, từ tay áo hắn bay ra sương khói ngưng kết thành cửu vĩ hồ ly, cửu vĩ hồ không chạy đi mà nhìn về một hướng kêu lên, lại lùi vào trong tay áo Cảnh, biến mất không thấy.

Cảnh nói: “Hầu đã trở lại.”

Chỉ chốc lát sau, đã thấy Hầu lướt như bay từ đằng xa tới. Dưới chân đạp lên con cá lớn hung mãnh. Nửa người trên của hắn để trần, lộ ra da thịt màu đồng săn chắc, quần áo bị hắn xé tung, làm thành một sợi dây cương, ghìm lấy đầu con cá lớn giống như ghìm ngựa, hai tay hắn kéo dây cương, thúc cá lớn rong ruổi trên biển. Bọt nước phun lên sau lưng Hầu, toàn thân hắn đều toát ra sức hấp dẫn thuần túy của nam giới.

Hinh Duyệt và Ý Ánh đều nghiêng đầu đi, làm bộ như bị phong cảnh khác hấp dẫn, Tiểu Yêu lại nhìn Hầu không chuyển mắt, vài phần thích thú và ngưỡng mộ, giương giọng hỏi: “Nó có nghe lời không?”

Hầu cười không nói chuyện, chỉ thúc cá lớn, linh hoạt chạy một vòng quanh thuyền. Tiểu Yêu không khỏi vỗ tay ủng hộ, cười nói: “Cái này hay thật, về sau ta cũng tìm một tọa kỵ như vậy, sẽ không cần bơi lội vất vả nữa.”

Chuyên Húc chế giễu: “Đừng có nằm mơ, dựa vào linh lực của muội mà có thể chế ngự loại ngư quái này sao? Nói muội làm điểm tâm còn dễ nghe hơn.”

Tiểu Yêu thở dài, cũng đúng.

Hầu một tay nắm dây cương, một tay đánh vào thân cá, dò tay vào bụng cá, móc ra một hòn đá quý đỏ tươi to như trứng bồ câu, dùng nước biển rửa sạch máu bẩn, nhảy lên thuyền.

Hòn đá quý màu đỏ đó óng ánh trong suốt, tỏa ra tia sáng lộng lẫy dưới ánh mặt trời. Mắt Hinh Duyệt sáng lên, nói với Hầu: “Hầu ca ca, có thể chuyển nhượng nó cho ta không?” Tuy nàng nói rằng chuyển nhượng, nhưng nàng hiếm khi mở miệng muốn thứ gì đó, với tính tình của Hầu, khẳng định sẽ trực tiếp cho nàng.

Nhưng, Hinh Duyệt thật không ngờ, Hầu áy náy cười cười, nói: “Viên ngư đan đỏ này có ích với ta, trở về ta sẽ bảo người tìm cái khác cho cô.”

Hinh Duyệt miễn cưỡng cười, không nói gì nữa, đi đến bên cạnh Ý Ánh, cùng nhìn mặt trời mọc trên mặt biển.

Người đã về đủ, Chuyên Húc hạ lệnh lái thuyền, thuyền chạy về phía bến tàu Doanh Châu.

Hầu tiến vào khoang thuyền đi rửa mặt thay quần áo, Tiểu Yêu hỏi Phong Long: “Đó là loại đá quý gì vậy?”

Phong Long cười nói: “Trên thuyền này có người của Đồ Sơn gia, ta không dám nói chuyện về đá quý.” Hắn cao giọng gọi Cảnh đang đứng ở đuôi thuyền tới, “Cảnh, Tiểu Yêu muốn biết viên đan đỏ trong con cá mà Hầu săn được là loại đá quý gì.”

Cảnh đi đến bên cạnh Tiểu Yêu, giải thích: “Kỳ thực, nó là nội đan trong ngư quái dưới biển sâu, nội đan của ngư quái có màu sắc tươi sáng, mọi người căn cứ vào màu sắc đó để gọi là cá đan đỏ, cá đan tím… Cá đan đỏ là thường thấy ngư đan, nhưng trong veo không có một chút tạp sắc nào như viên kia thì không thấy, cực kỳ hiếm gặp. Ngư đan có thể làm trang sức, ngọc bội, còn có thể làm thuốc. Nếu ngư đan phẩm cấp tốt, luyện chế thành bảo khí ngậm trong miệng, có thể kéo dài thời gian cho người ở dưới nước.”

Lúc Cảnh nói chuyện, Tiểu Yêu vốn thất thần, nhưng nghe được câu cuối cùng, nàng đột nhiên có hứng thú, “Như thế nào thì được coi là phẩm cấp tốt? Viên đan vừa rồi có được coi là vậy không?”

“Màu sắc càng tinh thuần, phẩm cấp càng tốt, viên vừa rồi xem như là ngư đan tốt nhất.”

Phong Long nói với Tiểu Yêu: “Thứ như thế có thể gặp mà không thể cầu, trở về ta sẽ hỏi ông nội xem.”

Tiểu Yêu vội nói: “Ta chỉ thấy nó đẹp nên thuận miệng hỏi thôi.”

Mặt trời mới mọc trên biển giống như vung rắc ra một thứ bột vàng, lóng lánh vạn điểm sáng, một đàn chim biển trắng lượn quanh mặt biển, chợt qua chợt lại.

Trong thoáng chốc, ba người đều ngắm nhìn biển khơi bao la hùng vĩ, yên lặng không nói.

Tiểu Yêu ỷ vào có màn che mặt, len lén nhìn Cảnh.

Cảnh phát hiện ra rất nhanh, rũ mắt, khéo môi mím lại mang nụ cười. Tiểu Yêu cũng cười, tuy không thể nói thêm dù chỉ một câu, thậm chí không thể đứng quá gần nhau, nhưng lại cảm thấy tâm ý tương thông, vô cùng thân mật.

Thuyền cập bờ, tất cả mọi người xuống thuyền.

Người hầu của Phong Long và Cảnh đã sớm thu xếp xong hành lý, chuyển tới thuyền lớn của Xích Thủy gia, họ chỉ cần đi lên thuyền là có thể trở về Trung Nguyên theo đường thủy.

Chuyên Húc dẫn Tiểu Yêu cáo biệt từng người, trường tụ thiện vũ, năng ngôn thiện đạo là Chuyên Húc, Tiểu Yêu chỉ cần hành lễ, nói lờ cảm tạ, nói lời tạm biệt. (Trường tụ thiện vũ: Nghĩa đen là ống tay áo dài thì múa khéo, ý là có chỗ dựa dễ thành công. Năng ngôn thiện ngữ: khéo nói chuyện xã giao.)

Lúc nói lời từ biệt với Phong Long và Hinh Duyệt, hốc mắt Hinh Duyệt hơi đỏ, vừa lên thuyền cùng ca ca, vừa quay đầu nhìn Chuyên Húc. Lúc nói lời từ biệt Hầu, Hầu phóng khoáng ôm quyền, xoay người lên thuyền. Lúc nói lời từ biệt Cảnh, Ý Ánh, Chuyên Húc và Ý Ánh là hai người biết ăn nói thì lưu luyến tạm biệt, Cảnh và Tiểu Yêu đều trầm mặc.

Cảnh đi lên thuyền, đứng bên mạn thuyền, nhìn Tiểu Yêu.

Thuyền lái đi, Chuyên Húc vẫy tay với họ, Tiểu Yêu lại chỉ đứng lặng, gió biển thổi màn lụa dán lên mặt nàng, mơ hồ lộ ra gương mặt, váy áo màu vàng, thanh mảnh yêu kiều, giống như một đóa dành dành đang đón gió và ánh nắng mặt trời.

Cảnh vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, mãi đến khi nàng biến mất giữa biển khơi, hắn mới chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tiểu Yêu, Tiểu Yêu…

Chuyên Húc và Tiểu Yêu ngồi vân liễn trở về Thừa Ân Cung.

Chuyên Húc cởi mũ che của Tiểu Yêu ra, lắc đầu thở dài, “Muội bị A Niệm bạt tai? Ta phải đi xem xem A Niệm bị muội đánh thành cái dạng gì.”

Tiểu Yêu nói: “Vấn đề giữa hai người bọn muội cơ bản đã được giải quyết rồi, về phần sau này thế nào, liền xem như cơ duyên giữa hai người.”

Chuyên Húc hàm chứa ý cười, nói: “Ta vừa hỏi người hầu trên thuyền, hắn nói với ta đêm qua hắn ngủ thiếp đi, muội và Cảnh chơi vui chứ?”

Tiểu Yêu cười nhìn Chuyên Húc, hỏi ngược lại: “Người nào đó ngay cả mạng cũng không cần mà nhảy xuống biển, chơi vui không?”

Chuyên Húc phớt lờ nói: “Nếu ta chỉ là một đệ tử bình thường của Hi Hòa bộ, thì dù cô ấy có động tâm động ý thế nào, cũng chỉ là chơi đùa với ta thôi. Ta không động tâm, là không biết tốt xấu, ta động tâm, là si tâm vọng tưởng, dù sao cũng là việc vui giải buồn của cô ấy, bây giờ cô ấy muốn đùa thật, thì mở mắt mong chờ!”

Tiểu Yêu hoang mang hỏi: “Đàn ông các huynh làm thế nào để phán đoán một cô gái thật lòng hay không thật lòng? Cho dù thật lòng, làm sao biết là thật lòng loại nào? Phải biết rằng thật lòng cũng chia làm nhiều loại, có thật lòng không có chút khúc mắc nào; có loại thật lòng trải qua tám mươi gian khó thì được, nhưng tám mươi mốt gian khó lại không được; có loại thật lòng chỉ có thể cùng chung nghèo khổ; có loại thật lòng chỉ có thể cùng chung phú quý; có loại thật lòng bình thường không nhìn ra, tới lúc hoạn nạn mới lộ rõ; có loại thật lòng bình thường tôn kính bảo vệ, lúc hoạn nạn thì chim bay về rừng. Thế gian này rất nhiều đôi nam nữ sống đến khi đầu đã bạc, thực ra vẫn không thấy được là thật lòng toàn tâm toàn ý, không thể phá vỡ, hay chỉ là vì chưa vấp phải thử thách mà thôi.”

Chuyên Húc cười rộ lên, “Một chuỗi quanh quẩn của muội thật đau đầu quá. Muội muốn hỏi ta cụ thể phán đoán như thế nào sao, ta cũng không có gì để nói, chẳng qua là cảm giác thôi. Một trái tim nguội lạnh, một đôi mắt thờ ơ, trải qua nhiều điều, tự nhiên sẽ thấy rõ ràng.”

Tiểu Yêu hỏi: “Ngộ nhỡ nhìn lầm thì sao? Ngộ nhỡ coi loại thật lòng chỉ có thể trải qua tám mươi mốt gian khó như là dù có trải qua trăm mối khó, ngàn mối hiểm cũng không thay đổi thì sao?”

Chuyên Húc điềm đạm nói: “Cách đảm bảo không phán đoán sai chính là một trái tim nguội lạnh.”

Tiểu Yêu cười nhăn nhăn mũi, “Muội cứ nghĩ huynh có cách gì tốt!”

“Ta không có, ta nghĩ ngay cả người ông khôn khéo, bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi của chúng ta cũng không có cách nào thật sự nhìn thấu lòng người.”

Tiểu Yêu bất đắc dĩ cười nhạt, “Hiên Viên Hoàng Đế!”

Chuyên Húc nói: “Mộ của bà nội, cha mẹ, cô cô, còn cả bác cả và bác hai đã nhiều năm không có người tế bái, không biết đã hoang vắng như thế nào rồi. Sang năm, vào ngày giỗ của cô cô, ta muốn đứng trên đỉnh Triều Vân.”

Trong mắt Tiểu Yêu mơ hồ nổi lên nước mắt, gật đầu,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.