Ngày đó, không có gì khác
cả ngàn ngày đã qua.
Sau mấy tiếng gà gáy,
trên trấn Thanh Thủy dần có tiếng người nói. Lão Mộc của Hồi Xuân Đường đã sớm
đến chỗ giết mổ dê để mua thịt dê. Hai tiểu nhị bận rộn ở đằng trước, chuẩn bị
mở cửa buôn bán khi trời sáng hẳn. Y sư Mân Tiểu Lục một tay bưng bát canh thịt
dê, một tay cầm miếng bánh, ngồi xổm ở ngưỡng cửa sân sau, ăn nhồm
nhoàm. Cách bậc thang đá, là hai mẫu rưỡi trồng thảo dược dọc sườn núi, đi
xuống dọc theo bậc thang đá, là một khúc sông hẹp. Lúc này ánh sáng mặt trời
mới lên, trên mặt sông hơi nước mịt mù, hạt nắng điểm điểm, hai bên bờ sông hoa
dại rực rỡ, nước sông bắt đầu lên xuống nhẹ nhàng, rất thơ tình họa ý. Tiểu Lục
vừa xem, vừa ngẫm nghĩ, giá mà bắt được hai con cá nướng ăn thì thích biết mấy.
Một bát canh nóng xuống
bụng bỏ bát bẩn vào thùng gỗ bên ngưỡng cửa, trong thùng đã có một chồng bát
bẩn, Tiểu Lục mang thùng gỗ đi ra cửa sân, đến bờ sông rửa bát. Trong lùm cây ở
bờ sông có bóng dáng đen sì, không thấy rõ là con chim gì, Mân Tiểu Lục đặt
thùng gỗ xuống, tùy tay nhặt hòn đá lên ném qua, hòn đá ném trúng bóng đen, vậy
mà cái bóng đen đó lại không đạp nước bay lên.
Mân Tiểu Lục sửng sốt,
lão tử đây lúc nào thì trăm phát trăm trúng? Hắn đi tới vài bước, thăm dò, lại
thấy không phải con chim, mà là người. Mân Tiểu Lục lập tức lùi lại, trở về bên
bờ, bắt đầu rửa bát, cứ như cách đó một hai trượng không hề có một thi thể thực
thực ảo ảo nào cả.
Mân Tiểu Lục vừa rửa bát
vừa than phiền: “Bữa này rửa sạch sẽ, bữa sau lại bẩn như cũ, sớm hay muộn cũng
bẩn cả thôi, bận gì phải bữa nào cũng rửa? Chỉ cần mình ăn bát của mình, sẽ
không bẩn, một hai ngày rửa một lần là được.”
Mân Tiểu Lục còn không
gấp chăn, hắn cho là buổi sáng gấp, buổi tối sẽ mở ra, tự mình làm khổ mình, có
bệnh chắc? Vì thế chăn của hắn đương nhiên là không gấp, nhưng bát ăn cơm thì
không thể không rửa, nếu không lão Mộc sẽ cầm cái muỗng lớn đánh hắn.
Tiểu Lục lẩm nhẩm lải
nhải khua khoắng bát một lần, cầm thùng gỗ để bát có lẽ đã rửa sạch trở về,
khóe mắt không đảo cái nào qua lùm cây.
Ở trấn Thanh Thủy này gặp
người chết còn nhiều hơn ăn cơm, ngay cả trẻ con cũng chết lặng.
Dù Hồi Xuân Đường không
phải y quán lớn, nhưng Mân Tiểu Lục giỏi điều trị chứng vô sinh cho phụ nữ,
mười người đến cần y, hắn có thể điều trị tốt sáu, bảy người, thế nên chuyện
làm ăn ở y quán không tính là kém. Bận rộn nửa ngày, đến trưa, Mân Tiểu Lục lắc
trái, lắc phải, vận động thân thể đi vào sân sau.
Ma Tử (nghĩa
là mặt rỗ) ở sân sau sắp xếp lại thảo dược chỉ chỉ ngoài
cửa, “Ở đó có người ăn xin, ta ném miếng bánh cho hắn.”
Tiểu Lục gật gật đầu,
không nói gì. Cả ngày phòng bếp chỉ nổi lửa hai lần, buổi trưa không có canh
nóng, Tiểu Lục cầm miếng bánh, lấy một gáo nước lạnh từ hang nước, ngồi xổm ở
cửa, vừa ăn vừa nhìn ngoài sâ
Cách mấy trượng (khoảng
mấy chục mét) bên ngoài có người nằm trên đất, quần áo tơi tả,
tóc bẩn rũ khắp mặt, bùn sình dính đầy người, ngoài có thể nhìn ra là con
người, thì không nhìn ra cái gì nữa.
Tiểu Lục híp mắt, có thể
nhìn thấy dấu vết bùn đất bị mặt trời hun khô, dấu vết đó kéo dài theo người ăn
xin từ lùm cây ở bờ sông tới. Tiểu Lục chau chau mày, uống một ngụm nước lạnh,
nuốt xuống miếng bánh ngô khô cứng.
Khóe mắt liếc đến bóng
đen đang giật giật trên đất, Tiểu Lục nhìn về phía người ăn xin. Ma Tử cũng
không tệ, thả nửa miếng bánh ngô bên cạnh người ăn xin, nhưng ngay cả sức vươn
tay hắn cũng không có, hiển nhiên không hề nhận lấy. Tiểu Lục vừa ăn bánh ngô,
vừa nhìn hắn, một lúc sau, ăn xong bánh ngô, Tiểu Lục dùng tay áo lau miệng,
phủi phủi tay, ném gáo nước vào trong hang, ngâm nga một khúc hát, đi chẩn
bệnh. Chạng vạng, Tiểu Lục trở về, mọi người ăn cơm vô cùng náo nhiệt.
Tiểu Lục cơm nước xong,
lấy mu bàn tay lau miệng, quẹt quẹt tay vào quần áo, vốn định trở về phòng,
nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại vòng bước chân, chắp tay sau lưng ra khỏi
cửa sân. “Lục ca, huynh đi đâu thế?” Ma Tử hỏi.
“Tản bộ tiêu cơm.”
Tiểu Lục đi dạo một vòng
quanh bờ sông, ngâm nga hát, đi bước nhỏ thong thả trở về, đứng bên người ăn
xin, nửa miếng bánh đang ở dưới chân hắn. Tiểu Lục ngồi xổm xuống, “Ta giẫm
hỏng bánh của ngươi, ngươi muốn bồi thường cái gì?”
Người ăn xin chưa lên
tiếng, Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng lưỡi liềm, lạnh lẽo bắt ở chân
trời, giống như ông trời đang châm chọc cười nhạo người đời.
Sau một lúc lâu, Tiểu Lục
đưa tay ôm người ăn xin, là đàn ông, khung xương không nhỏ, nhưng gầy như củi,
nhẹ bẫng, chẳng nặng chút nào. Tiểu Lục ôm hắn đá văng cửa, vào sân, “Lão Mộc,
đi đun nước nóng, Ma Tử, Xuyến Tử đến giúp ta.”
Ba người đang cười đùa
khoác lác cũng không kinh ngạc, lập tức việc ai nấy l
Tiểu Lục đặt người ăn xin
lên giường, Ma Tử bưng nước ấm vào, châm đèn trong phòng, Tiểu Lục dặn dò: “Tắm
rửa cho hắn, bón chút canh nóng, nếu bị thương, các ngươi xử lý đi.”
Mới vừa đi ra ngoài, đã
nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Ma Tử, Tiểu Lục lập tức quay đầu, lại thấy Ma Tử
sắc mặt trắng bệch, cứ như gặp phải quỷ, giọng run run, “Lục ca, huynh… huynh
tới nhìn xem, người này chỉ sợ không sống được.”
Tiểu Lục đi qua, cúi
người xem xét, cả khuôn mặt của nam tử xanh tím, sưng như đầu heo, hoàn toàn
không nhìn rõ ngũ quan, cái đầu thật to, không hợp với thân hình gầy tong như
củi, quái dị đáng sợ.
Tiểu Lục kéo bỏ quần áo
rách tả tơi, hay nên gọi là vải vụn, trên người nam tử chằng chịt vết thương,
có vết roi, có vết thương do bị đâm, bị bỏng, trên ngực còn có một chỗ da biến
đen, hiển nhiên là bị ấn khuôn sắt, vì trên người không có thịt, nên xương sườn
hiện ra rõ ràng, da nhão bọc ngoài xương sườn.
Tiểu Lục cầm tay hắn, tất
cả móng tay đã bị nhổ, rót nước, người bắt đầu sưng, máu thịt mơ hồ. Tiểu Lục
nhẹ nhàng buông tay hắn, kiểm tra đùi hắn, xương cẳng chân phải bị gõ đứt, mười
móng chân cũng bị nhổ, bàn chân có mấy lỗ máu, hiển nhiên là bị đinh đóng vào.
Dù Ma Tử và Xuyến Tử ngày ngày nhìn thấy người bị thương, nhưng vẫn cảm thấy
trên người ứa ra khí lạnh, không khỏi lui về phía sau hai bước, dời tầm mắt,
không dám nhìn. Mân Tiểu Lục lại rất lạnh nhạt, thong thả phân phó: “Chuẩn bị
thuốc nước.”
Ma Tử hồi phục lại tinh
thần, lập tức chạy tới lấy thảo dược ngâm nước, muốn nói ta đến rửa miệng vết
thương, nhưng thật sự không có dũng khí đối mặt với những vết thương đó. Tiểu
Lục coi như biết không thể trông cậy vào họ, không nói một lời mà tự mình động
tay, dùng vải mềm sạch sẽ chấm thuốc nước, cẩn thận lau người cho nam tử. Phỏng
chừng miệng vết thương đau nhức, nam tử đang hôn mê tỉnh lại, vì trên mắt bị
thương, nên mắt hắn không mở được, chỉ mím chặt môi.
Tiểu Lục ôn hòa nói: “Ta
tên Mân Tiểu Lục, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Lục, là một tiểu y sư, ta giúp
ngươi xử lý miệng vết thương. Nếu cảm thấy đau thì hãy kêu lên.”
Nhưng Tiểu Lục lau x
người cho hắn, hắn vẫn không kêu tiếng nào, có điều trên trán ứa đầy mồ hôi. Có
lẽ bởi vì hắn trầm mặc ẩn nhẫn, Tiểu Lục mang theo một phần kính trọng, lòng
mềm hơn, dùng khăn nhẹ nhàng ấn lau mồ hôi trên trán hắn. Tiểu Lục bắt đầu cởi
quần áo của hắn, thân thể nam tử run rẩy, bị thương đau đớn tận xương tủy, mà
hắn vẫn khống chế được.
Tiểu Lục muốn cho hắn
thoải mái một chút, đùa nói: “Ngươi là đàn ông, còn sợ người ta cởi quần của
ngươi?” Đến khi cởi quần ra, Tiểu Lục trầm mặc.
Từ bắp đùi đến mông cũng
là đủ loại vết thương, nhưng so sánh với khổ hình trong bắp đùi, thì thật không
đáng nhắc tới. Da trong bắp đùi nam tử bị cắt nhiều chỗ.
Từ đầu gối cho đến sát
đùi, vết thương có mới có cũ, màu sắc có đậm có nhạt, tựa như miếng vải rách vá
lỗ chỗ, cực kỳ chói mắt, người thực thi cực hình rất hiểu cực hạn của con
người, biết chỗ giữa hai chân này là mềm yếu và mẫn cảm nhất, mỗi lần cắt một
mảng da, làm cho hắn đau đớn, nhưng không khiến hắn chết. Tiểu Lục phân phó:
“Rượu mạnh, nến, kéo, dao quát cốt, nẹp, vải, thuốc mỡ…” (Dao
quát cốt mình không biết dịch thế nào nên để Hán Việt, là một loại dao mỏng,
sắc, Tiểu Lục dùng để xử lý vết thương.)
Xuyến Tử chạy qua chạy
lại, Ma Tử ở bên cạnh trợ giúp, ánh mắt cố gắng tránh nhìn thân thể nam tử.
Tiểu Lục nhìn Xuyến Tử
mang đến các loại thuốc mỡ, nhíu mày, “Vào phòng ta lấy, mấy lọ thuốc giấu ở
dưới rương quần áo.”
Mắt Xuyến Tử nháy lên
không thôi, chần chừ một chút mới xoay người đi lấy.
Tay chân Tiểu Lục nhẹ
nhàng, ngưng mắt xử lý vết thương, nhưng cẩn thận đến đâu cũng có đủ loại vết
thương, có chỗ thịt thối phải cạo, có chỗ da chết phải cắt, xương cẳng chân
cũng phải gắn.
Bởi vì đau nhức, Tiểu Lục
cảm giác được thân thể nam tử đang run rẩy, nhưng hắn vẫn nhắm mắt, cắn chặt
môi, trầm mặc ẩn nhẫn. Thân thể hắn trần trụi, đầy những vết thương hành hạ,
nhưng tư thái của hắn vẫn cao quý như trước, thanh cao, lạnh lùng không thể mạo
phạmTiểu Lục hoàn toàn có thể tưởng tượng lúc hắn thừa nhận cực hình chỉ sợ
cũng là như vậy, người bị nhục nhã còn tôn nghiêm hơn người thực thi cực hình,
người thực thi cực hình kia khẳng định tràn ngập cảm giác thất bại, có lẽ
nguyên nhân vì thế, mới càng mang lòng dạ độc ác. Hai, ba canh giờ sau, Tiểu
Lục mới xử lý xong tất cả vết thương, trán đã đổ đầy mồ hôi, mệt mỏi nói:
“Thuốc ngoại thương.”
Ma Tử mở ra lọ ngọc lưu
ly, có mùi thơm ngát tản ra, Tiểu Lục dùng ngón tay khoét ra thuốc mỡ vàng óng,
bắt đầu bôi từ mặt nam tử.
Thuốc mỡ lạnh lẽo giảm
bớt đau đớn, môi nam tử thoáng thả lỏng, lúc này mới có thể nhìn ra vết máu
trên môi hắn. Tiểu Lục chấm chút thuốc mỡ muốn bôi lên vết thương ở miệng hắn,
nam tử bỗng nhắm miệng, ngậm ngón tay Tiểu Lục, cái lưỡi ướt mềm của hắn là chỗ
mềm mại duy nhất Tiểu Lục cảm nhận được trên người hắn.
Tiểu Lục ngây người, nam
tử đã mở miệng, Tiểu Lục thu tay, nhẹ nhàng nâng cánh tay hắn, bôi thuốc từng
chút một.
Lại tốn non nửa canh giờ,
mới bôi thuốc xong, băng bó tốt miệng vết thương toàn thân nam tử.
Mân Tiểu Lục dùng cái
chăn sạch sẽ đắp kín người hắn, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta tùy lúc sẽ tới
xem vết thương cho ngươi, trước tiên không cho ngươi mặc quần áo, ngươi yên
tâm, cả mảnh sân này của chúng ta không có một nữ nhân nào, cho dù vô tình khỏa
thân đi qua, cũng không có ai muốn phụ trách cưới nàng.”
Ma Tử và Xuyến Tử đều
cười. Mân Tiểu Lục bắt đầu nói phương thuốc: “Phục linh sáu tiền, hạn liên thảo
bốn tiền…” Ma Tử chăm chú nhớ kỹ, chạy đi bốc thuốc.
Mân Tiểu Lục nhìn nhìn
sắc trời, đoán rằng có thể ngủ được một canh giờ, cúi đầu nhìn mái tóc lấm bẩn
của nam tử, nhíu nhíu đầu mày, gọi Xuyến Tử: “Khăn, nước ấm, chậu nước, thùng
gỗ.” Tiểu Lục ngồi ở đầu giường, dưới chân đặt chậu không, hắn ôm đầu nam tử,
đặt trên đầu gối, bắt đầu gội đầu cho hắn.
Xuyến Tử ngượng ngùng
nói: “Lục ca, ngày mai còn phải ra ngoài xem bệnh, huynh đi ngủ đi, việc này ta
có thể làm.”
nhạo: “Dựa vào cái tay
cái chân thô to của ngươi, ta sợ lại làm hỏng vết thương ta vất vả xử lý tốt,
lãng phí một đêm ta vất vả. Ngươi đổi nước là được.” Động tác của Tiểu Lục đặc
biệt chậm chạp, chà xát bồ kết trong tay ra bọt, dụi vào tóc nam tử, dụi xong,
dùng gáo múc nước ấm, cẩn thận gội rửa, đến khi rửa sạch bùn và vết máu, hắn
cầm kéo tinh tế nhìn, cắt bỏ tóc xấu.
Cắt tóc xong, ngón tay
hắn sờ soạng trong tóc, cúi đầu xem xét, cảm nhận thân thể nam tử co chặt, Tiểu
Lục giải thích: “Ta xem trên đầu ngươi có bị thương không.”
Trong cái rủi còn có cái
may là, người thực thi khổ hình không muốn nam tử bỏ sót chút cảm giác đau đớn
nào, nên không ra tay với đầu hắn.
Tiểu Lục không dám dùng
sức, thay đổi vài cái khăn, mới lau khô tóc nam tử, sợ lược làm đau vết thương
của hắn, Tiểu Lục xòe năm ngón tay, làm lược chải cho tóc hắn thẳng hơn, bảo
Xuyến Tử cầm cái gối sạch sẽ tới, đặt đầu hắn lại trên giường.
Sắc trời đã rạng, Tiểu
Lục đi ra khỏi phòng, dùng nước lạnh rửa mặt, vừa ăn điểm tâm vừa phân phó Ma
Tử đang sắc thuốc ở cửa sổ: “Mấy ngày nay chuyện ở cửa hàng không cần ngươi
quản, ngươi chăm sóc tốt cho hắn, trước tiên đừng cho hắn ăn bánh ngô, ninh
chút cháo thịt băm, thêm chút rau xanh, bón cho hắn. À, nhớ thổi mát canh cho
hắn.” Tiểu Lục ăn xong, vác hộp thuốc trên lưng, đi chẩn bệnh.
Cách cửa sổ, Ma Tử nói
với người nằm trên giường: “Ăn mày, Lục ca mất một đêm cứu ngươi, đem thuốc cứu
mạng mình ra cho ngươi dùng, ngươi phải sống mới được.” Buổi chiều, Tiểu Lục
trở về, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, mí mắt trên dưới đánh vào nhau.
Hắn ném một con vịt hoang
xuống đất, vào bếp múc một bát canh nóng, xé nhỏ bánh ngô bỏ vào, ngồi sau bàn
bếp, ăn xì xụp. Lão Mộc vừa giụi mặt vừa nói: “Ta nghe Ma Tử nói người nọ bị
thương.”
Mân Tiểu Lục uống một
ngụm canh, “Ừ.”
“Ma Tử, Xuyến Tử nhìn không
ra, nhưng ngươi cần phải nhìn ra hắn là Thần tộc, hơn nữa cũng không phải Thần
tộc bậc thấp như ngươi với ta.”
Mân Tiểu Lục uống canh
“Giết người luôn có
nguyên nhân sau lưng, cứu người không nên cứu chính là đưa mình vào chỗ chết.”
Tiểu Lục vừa nhai vừa
nói: “Ông xử lý con vịt kia đi, bỏ chút muối vào, đừng bỏ thêm gia vị gì khác,
ninh nhỏ lửa cho nhừ.”
Lão Mộc liếc hắn một cái,
thấy hắn chẳng để tâm, thầm thở dài, “Biết rồi.”
Tiểu Lục cơm nước xong,
đến hỏi Ma Tử: “Hôm nay hắn có ăn cơm không?”
Ma Tử hạ thấp giọng nói:
“Có lẽ yết hầu hắn bị trọng thương, không bón thuốc được, canh thịt cũng không
nuốt được.”
Tiểu Lục đi vào phòng,
thấy trên án có một bát thuốc lạnh, hắn nâng người ăn mày dậy, “Ta đã trở về,
nghe thấy tiếng ta không? Ta là Tiểu Lục, chúng ta uống thuốc.” Nam tử mở
to mắt nhìn hắn, khỏe hơn ngày hôm qua, mắt có thể mở ra một chút.
Tiểu Lục bón thuốc cho
hắn, hắn cố gắng nuốt, như bón cơm cho trẻ con, gần như tất cả đều chảy xuống
khóe miệng hắn, nam tử nhắm hai mắt lại.
Tiểu Lục nhẹ nhàng hỏi:
“Bọn họ cũng dùng hình với yết hầu của ngươi?”
Nam tử gật
nhẹ đầu như không thể nhìn ra.
Tiểu Lục nói: “Nói cho
ngươi một bí mật, bây giờ ta ngủ vẫn còn chảy nước miếng đó, có một lần mơ thấy
ăn gà nướng, nửa gối đầu đều ướt, hơn nữa tật xấu này không có cách nào trị
được. Ngươi thế này chỉ là tạm thời thôi, có tuyệt thế thần y ta ở đây, cam
đoan qua vài ngày là ngươi sẽ khá lên.” Tiểu Lục bò vào giường, ôm nam tử vào
trong ngực, múc nửa muỗng thuốc, giống như nhỏ giọt, từ từ bón vào miệng nam
tử.
Nam tử phối
hợp với hắn cố gắng nu thuốc đã không chảy ra tí nào. Một người bón từng chút
một, một người nuốt từng chút một, một chén thuốc tốn hơn nửa canh giờ, Tiểu
Lục mới có thể làm nam tử uống hết.
Nam tử như
chạy mấy chục dặm đường, đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi không chịu nổi. Tiểu Lục cầm
khăn lau mồ hôi cho hắn, “Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, chờ nấu xong canh vịt,
chúng ta lại ăn một chút.”
Lúc Tiểu Lục cầm cái bát
không đi ra, Ma Tử, Xuyến Tử, lão Mộc đứng thành một hàng, đều nhìn hắn như
nhìn quỷ, Tiểu Lục trừng mắt hỏi: “Nhìn cái gì?” Xuyến Tử nói: “Chu đáo hơn
cả chăm sóc trẻ con, người không biết còn tưởng huynh là mẹ của hắn đấy.”
“Ngươi mới là mẹ ấy!
Ngươi mới là mẹ hắn!” Tiểu Lục tung chân lên, đá vào mông Xuyến Tử.
Xuyến Tử ôm mông, chạy đi
nhanh như chớp, Ma Tử và lão Mộc đã khôi phục vẻ mặt bình thường, Lão Mộc nói:
“Vẫn là Tiểu Lục, không phải người khác giả mạo.” Ma Tử vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ rốt
cuộc đã yên tâm.
Tiểu Lục ngáp dài, nói
với Ma Tử: “Đi đóng cửa lại, hôm nay không xem bệnh, ta ngủ một lúc, nấu canh
vịt xong thì gọi ta.”
Ma Tử vốn định nói ta bón
cũng được, nhưng lại nhớ đến cảnh bón thuốc vừa nãy, cân nhắc một chút, cảm
thấy chuyện đó đúng là cần phải tỉ mẩn hơn cả thêu hoa, hắn thật sự không làm
được.
Chờ canh vịt hầm xong, Ma
Tử đi gõ cửa phòng Tiểu Lục, Tiểu Lục vươn người vặn thắt lưng, đi vào phòng
nam tử. Giống như vừa nãy bón thuốc, tốn hơn nửa canh giờ, làm cho nam tử uống
được nửa bát canh vịt.
Để nam tử nghỉ ngơi nửa
canh giờ, hai tay Tiểu Lục lau thuốc mỡ, chuẩn bị xoa bóp huyệt vị cho nam tử:
“Ngươi, cái đó bị… Thời
gian hơi lâu, có cơ bắp đã héo rút, rất đau, nhưng kích thích một chút sẽ trợ
giúp việc hồi phục.” Nam tử nhắm
mắt lại,
Tiểu Lục cười mỉa, khổ
hình như vậy còn chịu được, chút đau đớn này không tính là gì, vừa xoa bóp vừa
nói chuyện, cố gắng phân tán suy nghĩ của hắn, “Hôm nay ta đến một nhà chẩn
bệnh, tường trắng ngói đen, đằng trước có cây tử đằng to hơn cánh tay, màu lam
tím, gió vừa thổi, hoa tử đằng đã rơi như mưa ấy. Ta nhìn đến xuất thần, nghĩ
rằng nhà này đúng là không biết gì, hoa tử đằng chưng bánh ngô ăn ngon lắm, sao
họ lại để hoa rơi phí phạm như vậy…” Ở ngoài phòng, Ma Tử nói với Xuyến Tử: “Ta
thấy Lục ca sẽ không để ta chăm sóc người ăn mày kia đâu.” Thân thể hắn bị tàn
phá yếu ớt, dữ tợn xấu xí nhìn thấy ghê người, thật sự hắn cũng không muốn lại
gần tiếp xúc.
Như Ma Tử đoán, Tiểu Lục
không để Ma Tử chăm sóc người ăn mày nữa, từ bón thuốc, bón cơm đến bôi thuốc,
Tiểu Lục đều tự làm hết.
Một tháng sau, vết thương
ở cổ họng nam tử đã tốt hơn, bắt đầu có thể tự nuốt, nhưng tất cả đã thành thói
quen, mỗi ngày đến giờ bón thuốc bón cơm, Ma Tử vẫn quen bưng bát, đứng ở trong
sân, nhìn về phòng khách gọi: “Lục ca ——” Tiểu Lục luôn mau chóng đuổi bệnh
nhân đi, vội vàng chạy về sân sau.
Hơn nửa năm sau, vết
thương trên người nam tử dần dần hồi phục, móng tay móng chân vẫn chưa dài ra
nhiều, nhưng dính nước cũng không sao, vì thế Tiểu Lục không giúp hắn lau người
nữa, mà chuẩn bị thùng tắm, để hắn tự tắm rửa.
Được Tiểu Lục chăm sóc tỉ
mỉ hơn nửa năm, tuy nam tử không gầy chỉ có da bọc xương như trước, nhưng vẫn
rất nhẹ, lúc Tiểu Lục ôm hắn, nhắc: “Ăn nhiều một chút, xương đâm hết vào người
ta rồi.”
Nam tử nhắm
mắt lại không nói chuyện. Cho tới nay, hắn đều là như thế, mỗi lần Tiểu Lục
tiếp xúc thân thể hắn, hắn luôn nhắm mắt lại, nhếch môi.
Tiểu Lục hiểu rõ, sau khi
bị tra tấn thân thể, hắn có bản năng bài xích việc tiếp xúc chân tay, mỗi một
lần, hắn đều nỗ lực khắc chế.
Tiểu Lục đặt vải bố trong
tay hắn, nói nhẹ nhàng: “Tự ngươi rửa đi, móng tay chưa dài tốt, đừng quá
Tiểu Lục ngồi một bên,
vừa ăn đồ ăn vặt, vừa nhìn hắn.
Có lẽ mỗi một vết sẹo dữ
tợn trên người hắn đều là minh chứng cho sự khuất nhục, nên nam tử luôn luôn
hơi ngửa đầu, hờ hững nhắm mắt lại, không nhìn thân thể mình, chỉ cầm vải bố
chà xát khắp người, từ cổ đến ngực, lại chậm rãi trượt xuống bụng, dần dần đi
vào giữa hai chân.
Tầm mắt của Tiểu Lục luôn
nhích tới nhích lui theo tay hắn, nhìn đến đó thì đột nhiên quay đầu, dùng sức
cắn cổ vịt, phát ra âm thanh răng rắc.
Nam tử mở mắt, nhìn về
phía Tiểu Lục, ánh mặt trời len lỏi từ cửa sổ vào phòng, chiếu rọi lên người
Tiểu Lục, gò má hắn đỏ lên, trong suốt, óng ánh dưới ánh mặt trời, xinh đẹp như
vết máu tụ nhàn nhạt.
Tiểu Lục chờ nam tử tắm
rửa xong, bế hắn ra, vì chân hắn chưa khỏi, bình thường vẫn là Tiểu Lục giúp
hắn mặc quần áo, nhưng hôm nay Tiểu Lục đặt hắn lên giường xong, lập tức thả
tay ra.
Nam tử cúi mặt, đặt một
tay lên giường, chống đỡ thân thể, một tay ấn trên áo tắm ngang hông, ngón tay
khô gầy, nhưng rất dài, móng tay mới mọc trắng trắng hồng hồng.
Tiểu Lục cúi đầu, đặt
quần áo xuống cạnh tay hắn, “Ờ, cái đó… Ngươi tự mặc đi, nếu không được thì gọi
ta.”
Tiểu Lục vội vàng đi ra
ngoài, đứng ở ngoài cửa một lát, sột sột soạt soạt, có vẻ tất cả đều bình
thường, hắn mới rời đi.
Xuyến Tử đang thu dọn
thảo dược, nhìn thấy Tiểu Lục, hỏi: “Hơn nửa năm nay không nghe thấy hắn nói,
không phải là kẻ ngốc chứ?”
Ma Tử đập cho Xuyến Tử
một cái, “Không được nói bậy!” Trải qua sự hành hạ ác độc như vậy, có thể sống
đã làm cho người ta vô cùng kính nể rồi, cứng cỏi như vậy, tuyệt đối không thể
là kẻ ngốc.
Ma Tử thấp giọng hỏi: “Có
phải cổ họng của hắn có thương tích, không thể nói chuyện?”
Tiểu Lục nói: “Ta đã kiểm
tra yết hầu của hắn, có tổn thương nhất định, khi nói chuyện sẽ biến giọng một
chút, nhưng có thể nói được.”
Ma Tử vui mừng nói: “Vậy
là tốt rồi.”
Tiểu Lục nói: “Về vết
thương của hắn, cho dù các ngươi có nhìn thấy hay không, thì sau này cũng không
cho nhắc lại nữa.”
Xuyến Tử giơ tay lên, “Ta
vốn không dám đưa mắt nhìn hắn, cái gì cũng chưa thấy.”
Ma Tử nói: “Yên tâm đi,
lão Mộc đã dặn dò rồi. Trí nhớ của ta không tốt, đừng nói chuyện của người
khác, mà ngay cả chuyện của chính ta ta cũng hồ đồ không nhớ rõ.”
Cửa chậm rãi được mở ra,
nam tử đỡ tường, bước tập tễnh, lảo đảo lắc lư đi ra.
Trước kia đều là khi mặt
trời sắp xuống núi, Tiểu Lục mới ôm hắn ra ngoài, để hắn hít thở không khí,
phơi nắng, đây là lần đầu tiên hắn đi ra sân lúc ban ngày. Hắn đứng dựa vào vách
tường, ngẩng đầu, trầm mặc nhìn trời xanh mây trắng mênh mông.
Ma Tử và Xuyến Tử đều ngơ
ngác nhìn nam tử, bởi vì vết thương đáng sợ trên người hắn để lại ấn tượng
không thoải mái cho bọn họ, nên bọn họ luôn tránh nhìn nam tử, thậm chí Xuyến
Tử còn không tiến vào phòng.
Đây là lần đầu tiên, họ
chân chính nhìn rõ bộ dáng của nam tử. Lông mi dài đen như mực, mắt trong veo,
cái mũi thẳng, đôi môi mỏng manh, áo vải thô rất đơn giản, nhưng tư thái vẫn
đẹp đẽ cao quý, phong độ thanh nhã, làm cho Ma Tử và Xuyến Tử tự biết xấu hổ,
bất giác liền sinh lòng kính sợ. Tiểu Lục vò cam thảo nói: “Nếu chân không đau
lắm, thì cố gắng vận động nhiều vào, sau hai ba tháng nữa là có thể rời đi.”
Nam tử cúi
đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Lục, “Ta, không chỗ, để đi.” Có lẽ vài năm không nói
chuyện, nên giọng nói trầm khàn, bật ra từ ngữ rất tối nghĩa. Tiểu Lục bắt chéo
chân, ăn cam thảo hỏi: “Không có chỗ để đi, thật hay giả?
Nam tử gật
đầu.
Tiểu Lục hỏi: “Ngươi tên
là gì?”
Nam tử lắc
đầu.
“Không biết? Quên? Hay
không muốn nói cho ta?”
“Ngươi, cứu ta. Ta, là,
nô bộc của ngươi. Ban thưởng tên.”
Tiểu Lục nhả bã cam thảo
ra, “Ta nhìn ngươi cũng không giống người ở nghe mệnh lệnh của người ta, ta
không muốn ngươi.”
Nam tử cúi
mắt, “Ta, nghe, ngươi.”
Tiểu Lục ném chút cam
thảo vào miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Sau này gặp người ngươi quen, ngươi cũng
nghe ta?”
Nam tử mím
môi, ngón tay gầy bấu chặt vào bệ cửa sổ, trắng xanh, sau một lúc lâu không nói
chuyện.
Tiểu Lục đang muốn cười,
nam tử đã ngước mắt nhìn hắn chằm chằm: “Nghe!” Đôi mắt trong suốt đen thẳm như
hai luồng lửa, như muốn ấn chặt từ “Nghe” vào đáy lòng Tiểu Lục. Tiểu Lục sợ
run, nói: “Vậy ở lại đi.”
Khóe môi nam tử hơi vểnh
lên, như muốn cười, lại không cười ra được. Tiểu Lục ném mẩu cam thảo cho hắn,
“Đi ra đây ngồi, nhai đi.”
Nam tử
ngoan ngoãn ngồi xuống một bên trên thềm đá, chậm rãi xé cam thảo, xé ra một
mảnh nhỏ bỏ vào miệng.
Đều là ăn cam thảo, nhưng
động tác của hắn rất văn nhã, thanh quý, làm cho người ta cảm thấy không phải
hắn đang ăn cam thảo, mà là linh quả ở Thần sơn. “Aizz, ăn mày… Đây là cam
thảo, tốt cho cổ họng.”
Ma Tử gãi gãi đầu, nói
với Tiểu Lục, “Lục ca, cho hắn một cái tên đi, không thể gọi hắn là ăn mày
được.” Tiểu Lục nói: “Gọi là cam thảo được không nhỉ.”
“Không được!” Ma Tử và
Xuyến Tử đều phản đối, “Dễ nghe một chút, đừng giống tên chúng ta.”
Tiểu Lục cho hắn ăn một
cái tát, “Tên của chúng ta có gì không tốt?”
“Xứng với chúng ta, còn
hắn… Hắn không được.” Xuyến Tử thành khẩn nói, Ma Tử gật đầu phụ họa.
Tiểu Lục chớp mắt, nhìn
ăn mày ngồi ở thềm đá, ghé đầu gần Xuyến Tử, lại nhìn Ma Tử, chỉ vào mũi mình,
không thể tin tưởng nhỏ giọng hỏi: “Ta không bằng hắn?”
Xuyến tử cẩn thận hỏi:
“Lục ca muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Ma Tử an ủi nói: “Lục ca,
có người từ nhỏ đã là mây trên trời, có người lại là bùn dưới đất (địa
thượng nê), không thể so sánh được, bổn phận của chúng ta ở dưới
đất là được rồi.”
Tiểu Lục nổi giận, “Ta
phải gọi hắn là Địa Thượng Nê?”
Ma Tử và Xuyến Tử trăm
miệng một lời nói: “Không được!”
Ma Tử vì tương lai người
ăn mày sẽ không oán hận hắn vì cái tên, cầu xin nói: “Lục ca, tốt xấu gì cũng
nên nghĩ lại đi.”
Xuyến Tử cũng nói: “Đúng
vậy, đúng vậy, nghĩ thêm chút nữa, nghĩ cái tên nào dễ nghe như tên Lục ca ấy.”
Tiểu Lục lúc này mới cao
hứng, tùy tay túm lấy một vốc gốc cam thảo phơi trên chiếu trúc, ném cho Ma Tử,
“Đếm đi, có mấy gốc thì gọi hắn là thế.” “Một, hai, ba… mười
bảy gốc.”
Tiểu Lục quay đầu, lớn
tiếng nói: “Ăn mày, từ hôm nay trở đi ngươi tên là Diệp Thập Thất.”
Diệp Thập Thất gật đầu,
Ma Tử và Xuyến Tử nghĩ một chút, cảm thấy cũng không tệ, đều cười vui vẻ chào
hỏi Thập Thất.
Lão Mộc ở phòng khách
gọi: “Tiểu Lục, có bệnh nhân.”
Tiểu Lục đá vào mông Ma
Tử và Xuyến Tử, rên rỉ hát, chạy đi xem bệnh nhân.
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã
hơn nửa năm trôi qua, thương tích của Thập Thất, có thể tốt thì đã tốt, không
thể tốt cũng thật sự không có biện pháp nào, cẳng chân hắn từng bị gãy, tuy đã
liền lại, nhưng dù sao trị liệu cũng chậm, lúc đi không thể tránh khỏi có chút
khập khiễng, về những chỗ khác đã hồi phục ra sao, ngay cả Tiểu Lục cũng không
rõ ràng. Bởi vì từ khi chân tay Thập Thất năng động, đã không để Tiểu Lục giúp
đổi thuốc nữa.
Ma Tử lén lút đưa tiền
tích góp cho Thập Thất: “Hồi Xuân Đường của chúng ta… Hắc hắc… Ngươi cũng có
thể nhìn ra y thuật của Lục ca không phải cao siêu cho lắm… Hắc hắc… y thuật
của Viêm Đế Thần Nông thị (1) ngươi nghe nói rồi chứ… Hắc hắc… Ngươi đến trấn
Đông Đầu, nơi đó có y quán tên là Bách Thảo Đường, vu y ở đó là đệ tử của Viêm
Đế Thần Nông, y thuật cực kỳ cao minh, có lẽ có thể trị khỏi chân của ngươi.”
Thập Thất trầm mặc trả tiền lại cho Ma Tử.
Ma Tử sốt ruột, “Đừng như
vậy! Tiền ngươi cứ trả dần, chân mới là quan trọng, cùng lắm sau này ngươi trả
ta gấp bội.”
Thập Thất rũ mắt nói:
“Như vậy, tốt lắm.”
“Như vậy sao mà tốt lắm
được? Ngươi muốn cả đời làm người què?”
“Hắn, không ghét bỏ.”
“Hả? Ai không ghét bỏ?”
Ma Tử gãi gãi đầu, “À! Ngươi nói Lục ca không ghét bỏ ngươi là được? Huynh ấy
không ghét bỏ ngươi thì có ích lợi gì? Ngươi xem bộ dáng lười chảy mủ của Lục
ca, bá còn lười rửa, quần áo thì dùng như khăn lau…”
Thập Thất nhìn về phía
sau Ma Tử, Ma Tử còn muốn cố gắng khuyên nhủ Thập Thất, đã bị một cái tát chụp
lên đầu, sợ tới mức lập tức câm miệng.
Tiểu Lục ghé đầu lại,
đoạt lấy túi tiền trong tay Ma Tử, “Ôi chao, tiền không ít nhé! Tối hôm nay có
thể uống rượu rồi!”
Tiểu Lục thấy tiền sáng
mắt, không buồn hỏi xem Ma Tử đang lén lút làm chuyện gì, chỉ bận cầm tiền xông
ra ngoài, Ma Tử kêu khóc đuổi theo, “Đừng mà, Lục ca, đó là tiền cưới vợ ta
tích góp mãi mới được… Muốn làm chuyện đứng đắn mà…” Buổi tối mọi người làm bữa
rượu thịt cá, Tiểu Lục và Xuyến Tử ăn không mất tiền, nên rất hăng; Ma Tử ăn
một miếng xót một miếng, ăn rất thống khổ; lão Mộc vừa uống rượu vừa xem xét Thập
Thất.
Cơm nước xong, Tiểu Lục,
Xuyến Tử, Ma Tử đã say rượu ngã ngửa. Hôm nay đến phiên Tiểu Lục rửa bát, cũng
không biết bắt đầu từ khi nào, quy củ của Hồi Xuân Đường biến thành cuộc sống
của Thập Thất là cuộc sống của Thập Thất, cuộc sống của Tiểu Lục cũng là cuộc
sống của Thập Thất. Thập Thất dọn dẹp bát đũa xong, dùng chậu gỗ múc nước, ngồi
ở trong sân, rửa sạch. Lão Mộc đứng sau hắn, hỏi: “Ngươi là ai?”
Trong gió đêm, giọng nói
trầm khàn vang lên: “Ta là, Diệp Thập Thất.”
Chú thích:
Tử
đằng
(1) Viêm Đế Thần
Nông: Thần Nông còn được gọi là Viêm Đế hay
Ngũ Cốc Tiên Đế, là một vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của
nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một
hùng văn hóa Trung Hoa. Theo truyền thuyết, Thần Nông sống cách đây khoảng
5.000 năm và là người đã dạy dân nghề làm ruộng, chế ra cày bừa và là người đầu
tiên đã làm lễ Lễ Tịch Điền (còn gọi là lễ Thượng Điền, tổ chức sau
khi gặt hái, thu hoạch mùa màng) hoặc Hạ Điền (lễ tổ chức trước khi
gieo trồng), cũng như nghề làm thuốc trị bệnh, cho nên trong dân gian có
câu Thần Nông giáo dân nghệ ngũ cốc (tức Thần Nông dạy dân trồng
ngũ cốc). Thần Nông cũng có thể là từ để chỉ tới các thần
dân của vị vua nói trên, do cụm từ Thần Nông thị/神農氏/神农氏/Shén
nóng shì với chữ thị (氏)
có thể được hiểu là thị tộc, bộ lạc, dòng họ hay gia
đình. Nó cũng có thể có nghĩa là họ/tên thời con gái (do đàn bà tự
xưng mình cũng gọi là thị, có lẽ ẩn chứa truyền thống tiền gia tộc và chế độ
phụ hệ). Trong bất kỳ trường hợp nào, Thần Nông khi được hiểu như là một nhóm
sắc tộc tiền sử không nên lẫn lộn với Thần Nông khi được hiểu như là “ông tổ”
truyền thống, được lấy tên theo đó của nhóm sắc tộc này. Tuy nhiên, do
chữ thị (氏)
cũng có thể là thuật ngữ danh giá để chỉ một người đàn ông, giống như các
từ ngài/quý ông, nên sự mơ hồ là vĩnh cửu: Thần Nông thị/神農氏/神农氏/Shén
nóng shì hay chỉ đơn giản làThần Nông, được sử dụng để nói tới một cá nhân
và/hoặc nói tới chức tước của cá nhân đó. Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào từng
ngữ cảnh.
Trong thần thoại
Trung Quốc, Thần Nông, ngoài việc là ông tổ nông nghiệp, người đã dạy dân trồng
ngũ cốc và chế tạo ra cày bằng gỗ, ông tổ nghề gốm sứ và nghề y dược, thì đôi
khi ông cũng được coi là tổ tiên hay thủ lĩnh của Xi Vưu; và giống như ông
này, Thần Nông cũng là người có đầu giống đầu bò, sừng nhọn, trán đồng, đầu
sắt. Một khác biệt giữa huyền thoại và khoa học được thể hiện trong thần thoại
Trung Hoa: Thần Nông và Hoàng Đế được coi như là những người bạn và
đồng học giả, cho dù giữa họ là khoảng thời gian trên 500 năm giữa vị Thần Nông
đầu tiên và Hoàng Đế, và cùng nhau họ chia sẻ những bí quyết giả kim thuật dùng
trong y dược, khả năng bất tử và chế tạo vàng…
Chú thích một chút về
bối cảnh của truyện Trường tương tư. Đây có thể coi là một truyện trong bộ Sơn
Kinh Hải Kỉ (Sơn Hải Kinh) của tác giả Đồng Hoa, trước đó tác giả đã viết Từng
thề ước (Từng hứa hẹn) cũng lấy bối cảnh này, nhân vật chính khác nhau.
Vào thời đó, Trung
nguyên có tộc Thần Nông (Viêm Đế đứng đầu), Đông Nam có tộc Cao Tân
(Tuấn Đế đứng đầu), Tây Bắc có tộc Hiên Viên (Hoàng Đế đứng đầu).
Sơn Hải Kinh là cổ tịch
thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý,
động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục,
dân tộc thời kỳ cổ đại…