Đồ tể Cao chỉ có một
người con là Xuân Đào, Ma Tử không có cha mẹ, sau khi hai người thành hôn, Ma
Tử gần như trở thành con trai của đồ tể Cao, thường xuyên đi giúp đồ tể Cao làm
việc.
Dần dần, thời gian hắn ở
nhà đồ tể Cao ngày càng nhiều, mà thời gian ở Hồi Xuân Đường thì ngày càng ít.
Xuyến Tử cười nho đồ tể Cao giỏi tính toán, vừa gả được con gái vừa giành được
con trai.
Tiểu Lục và lão Mộc lại
không để ý, đối với Tiểu Lục, một Thập Thất đã bằng mười Ma Tử rồi, đối với lão
Mộc, chỉ cần Ma Tử sống bình an hạnh phúc, lão liền cao hứng.
Một ngày nọ, khi Ma Tử
được đồ tể Cao và Xuân Đào dìu đỡ về nhà, lão Mộc không thể tin được, Tiểu Lục
nhíu mày.
Nếu như Xuyến Tử bị người
ta đánh, Tiểu Lục sẽ không thấy kỳ lạ, Xuyến Tử đôi khi bị coi thường, là đối
tượng dễ bị đánh đòn.
Ma Tử thì không giống
vậy, tuy Ma Tử cao lớn vạm vỡ, nhưng cũng hiểu đạo lý, luôn biết nhượng bộ ba
phần. “Sao lại thế này?” Lão Mộc hỏi.
Xuân Đào mồm miệng lanh
lợi, vừa lau nước mắt vừa nói: “Buổi sáng sau khi giết dê, ta đưa máu dê cho
người ta, không cẩn thận đụng phải một tiểu thư. Ta xin lỗi tiểu thư đó, nói
rằng đồ hỏng chúng ta sẽ bồi thường, nhưng tì nữ của tiểu thư đó mắng ta là
không bồi thường nổi đâu. Cha ta sốt ruột, tranh cãi vài câu, liền đánh nhau,
Ma Tử ca vì bảo vệ cha ta mà bị đánh.”
Ở trấn Thanh Thủy không
có quan phủ, quy tắc duy nhất chính là cường giả thì sinh tồn.
Xuyến Tử nghe đến đó, vác
ngay cái cuốc xới thuốc lên, chạy biến đi nhanh như chớp. Xuyến Tử rất gầy yếu,
Ma Tử luôn luôn chăm sóc hắn, hai người tuy cả ngày cãi nhau nhao nhao, nhưng
thật ra tình cảm còn thân hơn huynh đệ ruột thịt.
Tiểu Lục gọi: “Lão Mộc.”
Lão Mộc lập tức đuổi theo.
Vết thương của Ma Tử
không nặng, Tiểu Lục xử lý miệng vết thương, bôi thuốc tốt nhất, lão Mộc và
Xuyến Tử còn chưa trở về. Tiểu Lục dặn Xuân Đào: “Ngươi chăm sóc Ma Tử, ta đi
xem một chút.”
Đồ tể Cao nhấc đao mổ lên
muốn đi theo, Tiểu Lục cười, “Chuyện làm ăn của ngươi không thể trì hoãn, đi
làm việc đi, có ta và lão Mộc rồi.”
Thập Thất luôn luôn đi
theo sau Tiểu Lục, lúc Tiểu Lục đuổi tới quán trọ, lão Mộc đang đánh nhau với
một nữ tử áo vàng.
Xuyến Tử nằm trên mặt
đất, nhìn thấy Tiểu Lục, oan ức nói: “Lục ca, ta không gây chuyện, ta còn chưa
tới gần các nàng, đã bị đánh cho không động đậy nổi rồi.”
Tiểu Lục trừng mắt liếc
hắn một cái, nhìn về phía lão Mộc. Lão Mộc rõ ràng không phải đối thủ của nữ tử
áo vàng, nữ tử trêu đùa lão Mộc như đang trêu đùa một con khỉ, thềm đá bên cạnh
có một thiếu nữ đeo mạng che mặt.
Thiếu nữ vừa nhìn vừa
cười, thỉnh thoảng bình luận mấy câu: “Hải Đường, ta muốn nhìn lão ngã lộn nhào
mấy vòng.”
Hải Đường quả nhiên quăng
ngã lão Mộc, làm lão lộn nhào mấy vòng trên đất, thiếu nữ cười duyên, vỗ tay
nói: “Nhảy lên nhảy lên, ta muốn thấy lão bật nhảy lên như con cóc!
Lão Mộc không thể khống
chế hai cái chân của mình, cứ như có người đè ép thân thể lão, làm cho lão bắt
chước bộ dáng bật nhảy của con cóc.
Thiếu nữ cười đến không
đứng thẳng người được, người xem náo nhiệt xung quanh cũng cao giọng cười ầm
lên.
Tiểu Lục chen lấn lên
trước, đầu tiên chắp tay thi lễ với thiếu nữ, sau đó nói với Hải Đường: “Lão
nhận thua, xin cô nương dừng tay.”
Hải Đường nhìn về phía
thiếu nữ, thiếu nữ làm như chưa nghe thấy gì, nói: “Ta muốn xem lừa lăn lộn.”
Lão Mộc lại lăn lộn trên
mặt đất giống như con lừa, thiếu nữ cười duyên khanh khách, nhưng người xem náo
nhiệt xung quanh thì không cười.
Tiểu Lục trịnh trọng nói:
“Quy củ của trấn Thanh Thủy, không có thù hận sống chết, nhận thua liền dừng
tay.”
Thiếu nữ nhìn về phía
Tiểu Lục, “Quy củ của ta là người mạo phạm ta sẽ chết! Hiên ca ca không cho ta
đả thương người, ta không đả thương người, ta chỉ nhìn lão đùa giỡn xiếc ảo
thuật.”
Không ngờ trong mắt lão
Mộc lại chứa lệ, cầu xin Tiểu Lục: “Giết ta!” Lão là lính đào ngũ của Hiên
Viên, nhưng lão chỉ trốn tránh chiến tranh, không phải tôn nghiêm của đàn ông.
Tiểu Lục toát ra sát ý, tiến lên vài bước.
Lão Mộc đột nhiên không
lộn xộn nữa, Xuyến Tử vội vàng chạy tới nâng lão dậy, thiếu nữ bất mãn, “Hải
Đường, ta cho ngươi dừng tay sao?”
“Không phải nô tì.” Hải
Đường đề phòng nhìn chằm chằm Thập Thất trong đám người, chậm rãi lui về phía
sau, chắn phía trước thiếu nữ.
“Không phải ngươi, là ai?
Là tên dân đen lớn mật nào?” Thiếu nữ muốn đẩy Hải Đường, thấy rõ ràng.
Hải Đường nắm chặt thiếu
nữ, đè thấp thanh âm nói: “Linh lực của đối phương cao hơn ta, tất cả hãy chờ
Hiên công tử trở về hãy nói.” Hải Đường dắt thiếu nữ vội vàng lui vào quán trọ.
Tiểu Lục nhìn bóng lưng của họ, mỉm cười nói: “Ta ở Hồi Xuân Đường chờ các
ngươi.”
Lão Mộc cũng coi như là
nhân vật có mặt mũi trên đường phố phía tây, hôm nay lại phải chịu nhục như
vậy, sắc mặt lão tối đen, không nói một lời chui vào phòng. Tiểu Lục biết việc
này không có cách nào khác để an ủi, chỉ có thể dặn Xuyến Tử để ý một chút, đề
phòng lão Mộc nhất thời nghĩ không thông mà tự sát.
Tiểu Lục đàng hoàng hiên
ngang ngồi ở phòng khách, Thập Thất đứng ở bóng tối trong góc phòng, Tiểu Lục
thưởng thức chén rượu, lải nhải như ngày thường: “Lão Mộc, Ma Tử, Xuyến Tử đều
cảm thấy ta là người tốt, nhưng thực tế từ lúc nhỏ ta đã giết không ít người…
Rất lâu rồi ta không giết người, nhưng hôm nay ta muốn giết họ.”
“Họ là Thần tộc.” Thập
Thất đột nhiên lên tiếng.
“Vậy thì sao?” Mặt mày
Tiểu Lục bay lên vẻ tàn bạo.
Thập Thất trầm mặc.
Tiểu Lục liếc hắn, “Ngươi
sẽ giúp ta?”
Thập Thất gật đầu.
Tiểu Lục mỉm cười, bỗng
nhiên, cảm thấy dường như không phải mình muốn giết người đến vậy.
Tiểu Lục uống hết một bầu
rượu nhỏ, hắn chờ người đến.
Thiếu nữ đã bỏ mạng che
mặt xuống, ngũ quan bình thường, nhưng đôi mắt lại rất đẹp, giống như sóng nước
mùa thu. Nhìn tổng thể đôi mắt ấy làm dung mạo năm phần bỗng chốc biến thành
tám phần.
Nam tử bên
cạnh nàng ta lại vô cùng xuất chúng, mặt mày ôn hòa, khí độ nho nhã, nhìn xa
như nước, nhìn gần như núi, có phong thái ẩn sĩ.
N chắp tay hành lễ với
Tiểu Lục, “Tại hạ là Hiên, vị này là biểu muội A Niệm, tì nữ Hải Đường trúng
độc của công tử, cho nên đặc biệt tới đây, kính xin công tử đưa thuốc giải cho
chúng ta.”
Tiểu Lục tung chơi lọ
thuốc trên tay, cười híp mắt nói: “Được thôi, chỉ cần dập đầu nhận lỗi với
huynh trưởng của ta.”
A Niệm khinh thường trừng
mắt nhìn Tiểu Lục, “Để cho tì nữ của ta dập đầu nhận lỗi với huynh trưởng của
ngươi, các ngươi mới chịu?”
Tiểu Lục lạnh lùng nhìn,
Hải Đường dường như rất thống khổ, đỡ vách tường, chậm rãi ngồi xuống đất.
A Niệm hờn dỗi, “Hiên ca
ca, huynh xem, là bọn hắn tới làm phiền muội trước, muội vốn không làm gì bọn
hắn, chỉ trêu đùa một chút xíu thôi, bọn hắn lại nhất quyết không tha, vừa ra
tay đã muốn mạng của muội. Nếu trên người muội mà không mang theo trân… trân
châu cha cho để tránh độc, muội khẳng định cũng bị trúng độc.” Hải Đường đau
đến rên rỉ một tiếng, Hiên nhìn chằm chằm Tiểu Lục, “Xin cho thuốc giải!”
Tiểu Lục cười lạnh, “Thế
nào? Ngươi còn muốn ra tay đoạt lấy? Vậy đến đây đi!”
“Thứ lỗi!”
Hiên ra tay đoạt lấy
thuốc, Tiểu Lục lui về phía sau.
Tiểu Lục biết Thập Thất ở
phía sau mình, chỉ cần Thập Thất giúp hắn một chút, hắn có thể nhìn ra thuộc
tính linh lực của Hiên, hạ độc hắn. Nhưng, Thập Thất không ra tay.
Tiểu Lục quay đầu, thấy
góc phòng trống không, Thập Thất không ở trong phòng. Tiểu Lục bị Hiên đánh
trúng, thân mình mềm yếu ngã xuống.
Hiên không ngờ Tiểu Lục
trông tự tin như vậy mà linh lực lại vô cùng thấp kém, vội vàng cố gắng thu hồi
linh lực, “Xin lỗi, ta không biết ngươi…”
Hắn ôm lấy Tiểu Lục, kiểm
tra thương thế của hắn, may mắn hắn vốn không tính đả thương người, Tiểu Lục
chỉ tắc thở trong chốc lát. Tiểu Lục tựa vào cánh tay Hiên, khóe môi chậm rãi
cong lên, nở nụ cười, trong mắt đều là chế nhạo, như đang cười châm biếm chúng
sinh.
Hiên ngây ngẩn cả người.
A Niệm nhặt lọ thuốc trên
đất lên, bón cho Hải Đường. Hải Đường nhắm mắt vận khí trong phút chốc, nói:
“Là thuốc giải.”
A Niệm chế giễu Tiểu Lục,
“Trông bộ dáng vô dụng của ngươi mà còn muốn đối nghịch với chúng ta?”
Tiểu Lục đẩy Hiên ra,
giãy giụa đứng lên, “Cút!”
A Niệm muốn ra tay, Hiên
ngăn nàng lại: “Độc đã giải, chúng ta trở về.” Hắn đưa mắt nhìn Tiểu Lục một
cái, kéo A Niệm đi ra ngoài. A Niệm quay đầu, dùng khẩu hình nói với Tiểu Lục:
“Tiện dân!”
Tiểu Lục đi vào sân sau,
ngồi trên thềm đá.
Thập Thất đứng phía sau
hắn.
Tiểu Lục mỉm cười nhìn
sắc trời dần dần u tối, thở dài thật sâu. Hắn sai lầm rồi, không nên trông cậy
vào người khác.
Thập Thất ngồi xổm bên
cạnh Tiểu Lục, đưa giỏ trúc nhỏ đựng đồ ăn vặt cho Tiểu Lục.
Tiểu Lục hỏi: “Ngươi biết
bọn họ?”
Thập Thất gật đầu.
“Bọn họ là công tử tiểu
thư của thế gia đại tộc trong Thần tộc?”
Thập Thất do dự trong
thoáng chốc, thong thả gật đầu.
“Ngươi sợ bọn họ nhận ra
ngươi nên mới tránh né? Hay là cảm thấy ta không nên trêu chọc bọn họ, nên
ngươi ẩn nấp, làm cho bọn họ thuận lợi cướp lấy thuốc giải?” Thập Thất
Tiểu Lục nâng tay lật đổ
giỏ trúc, cổ vịt, chân gà văng đầy đất.
Tiểu Lục đi về hướng bờ
sông, Thập Thất vừa muốn đứng lên, “Không cần đi theo ta!” Tiểu Lục đã ra lệnh,
làm hắn chỉ có thể đứng lại.
Tiểu Lục đi đến bờ sông,
nhìn nước sông ào ào chảy xuôi. Không phải tức giận Thập Thất làm cho Hiên cướp
thuốc giải, mà là —— lúc hắn muốn dựa vào một người, quay đầu lại, người nọ
không có ở đó.
Hắn chẳng qua chỉ giận
chính mình, thế mà lại để bản thân có loại dục vọng buồn cười này. Tiểu Lục
nhảy vào trong nước, bơi ngược dòng chảy, mặt sông càng ngày càng rộng, nước
sông càng ngày càng chảy xiết.
Nước sông lạnh như băng
gột rửa tất cả, chẳng phân biệt được ngày đêm, dòng nước vẫn chảy mãi không
ngừng.
Tiểu Lục vật lộn với sóng
nước, cảm thụ được sức lực đang dần mất đi. Tiếng cười từ không trung truyền
đến, Tiểu Lục ngẩng đầu, thấy Tương Liễu thanh thản ngồi trên con đại bàng
trắng, cúi đầu nhìn Tiểu Lục, “Đêm khuya đi bắt cá?”
Tương Liễu đưa tay ra,
Tiểu Lục bắt được tay hắn, mượn lực nhảy lên lưng đại bàng. Đại bàng gào thét
bay lên, gió mây quay cuồng, quần áo của Tiểu Lục ẩm ướt dính vào người, hắn
lạnh đến run cầm cập.
Tương Liễu ném rượu hồ lô
cho Tiểu Lục, Tiểu Lục vội uống mấy ngụm to, rượu mạnh vào bụng, cái lạnh vơi
đi một chút.
Tương Liễu hơi nghiêng
người, đánh giá hắn. Tiểu Lục có rượu vào thì hùng hồn gan dạ hơn, tức giận
nói: “Nhìn cái gì hả? Ta không phải là nữ nhân!”
“Chỉ có số ít Thần tộc
mới có tọa kỵ của riêng mình, cho dù linh lực không thấp thì lần đầu tiên ngồi
trên lưng tọa kỵ cũng kinh hoảng bất an, mà ngươi… Rất thả lỏng tự nhiên!”
“Thế thì sao nào?”
“Ta chỉ càng ngày càng
hiếu kỳ về quá khứ của ngươi.”
Tiểu Lục ngửa đầu uống
rượu.
“Ngươi đang tức giận với
ai?”
“Ai cần ngươi lo!”
“Ngươi lại đáng đánh
đòn!”
Tiểu Lục không hé răng.
Đại bàng bay đến một cái
hồ có hình dạng như hồ lô, trăng sáng nhô cao, nước hồ màu lam đậm tỏa ánh sáng
bạc trong vắt, xung quanh không có tiếng động, yên tĩnh tựa như thời gian đang
dừng lại.
Tiểu Lục ném rượu hồ lô
cho Tương Liễu, đứng lên, hắn mở hai cánh tay ra, đón gió thét dài, tóc đen bay
múa theo gió.
Tiếng huýt gió vang xa,
hắn đột nhiên xoay người nhảy xuống, giống như sao băng rớt xuống mặt hồ. Tương
Liễu dò xét thân dưới, đại bàng theo ý hắn mà bay, cũng rơi xuống.
Tiểu Lục như con bươm
bướm xinh đẹp, rơi vào giữa dòng sóng bạc, biến mất không thấy.
Ánh sáng bạc lăn tăn biến
thành vô vàn những vòng gợn sóng, ngay lúc quang ảnh biến ảo sáng láng đẹp đẽ
nhất, Tiểu Lục giống như con rồng nước, vọt lên mặt nước, giơ tay ôm lấy cổ đại
bàng, “Biết bơi không? Chúng ta so tài.” Tương Liễu khinh thường cười.
Tiểu Lục nói: “Có bản
lĩnh thì ngươi đừng dùng linh lực.”
Tương Liễu giơ bầu rượu
hồ lô lên uống.
Tiểu Lục tiếp tục: “Thế
nào? Không dám đấu với ta?”
Tương Liễu ngẩng đầu ngắm
trăng.
Tiểu Lục không ngừng cố
gắng: “Sợ thua chứ gì? Không phải chứ? Không ngờ ma đầu Cửu Mệnh lại có lá gan
nhỏ như vậy!”
Rốt cuộc Tương Liễu cũng
đưa mắt nhìn Tiểu Lục, “Vì ngươi cầu ta, ta đồng ý.”
“Ta cầu ngươi?”
“Không phải sao?”
Đầu Tiểu Lục tựa lên cổ
đại bàng, “Được rồi, ta cầu ngươi.”
Tương Liễu chậm chạp cởi
áo khoác ngoài, nhảy vào trong nước.
Tiểu Lục ra sức bơi về
phía bờ, Tương Liễu theo sau hắn.
Hồ nước lạnh thấu xương,
Tiểu Lục dùng sức bơi rồi lại bơi, thân thể dần dần nóng lên, có thể quên đi
tất cả, giống như trở về lúc nhỏ, tự do, thoải mái, vui vẻ, mục tiêu duy nhất
chính là bơi về bên bờ, thật là đơn giản biết bao.
Hơn một canh giờ sau,
Tiểu Lục bơi tới bên bờ, Tương Liễu đã ngồi bên đống lửa, hong khô quần áo.
Tiểu Lục bò lên bờ.
“Ngươi thắng, nhưng mà…” Hắn lấy ra con cá từ trong quần áo, “Ta bắt được cá,
nướng đi, đúng lúc đói bụng.” Tiểu Lục bắt đầu chăm chú nướng cá, Tương Liễu
nói: “Ngươi lớn lên ở nơi có nhiều nước.”
“Biết bơi thì có thể nói
lên điều đó sao?”
“Biết bơi không thể nói
rõ, nhưng bơi lội làm ngươi vui vẻ thả lỏng. Nhiều người các ngươi không ngừng
truy tìm những thứ phù phiếm, nhưng thực tế điều khiến các ngươi thả lỏng
thường sẽ là những gì đơn giản mà khi thơ ấu có được.”
Tiểu Lục huýt gió một
tiếng lớn, “Người ta nói ngươi là yêu quái chín đầu, chín cái đầu cùng suy tư
quả nhiên có uy lực không giống người thường, ngay cả lời nói cũng có chiều sâu
như vậy.”
”Ngươi không biết
đây là đề tài cấm kỵ sao?”
Tiểu Lục không sợ chết
tiếp tục: “Ta thật sự rất tò mò, ngươi bảo chín đầu thì dài thế nào? Xếp dài
một hàng, dựng thẳng một hàng? Hay là xếp hàng sang trái sang phải, trái ba
cái, phải ba cái? Lúc ngươi ăn cơm, cái đầu nào ăn trước? Cái đầu nào ăn sau…”
Tiểu Lục liên mồm ba hoa.
“Ô ô… Ô ô…”
Tương Liễu cầm con cá đã
nướng chín lại, ăn từ từ, Tiểu Lục chỉ có thể nhìn.
Tương Liễu ăn cá xong,
đánh giá Tiểu Lục, “Thực ra ta tương đối thích ăn thịt người, trông ngươi bé
nhỏ thế này vừa đủ để mỗi cái đầu của ta cắn một miếng.”
Tay hắn xoa
mặt Tiểu Lục, cúi thấp người, cắn cổ Tiểu Lục.
Tiểu Lục run rẩy mất hồn,
nhắm mạnh hai mắt lại. Đầu lưỡi Tương Liễu nhấm nháp đến máu, sau khi kinh ngạc
đi qua có vài phần hiểu rõ, hắn chậm rãi mút vào mấy ngụm, ngẩng đầu, “Còn dám
nói hươu nói vượn sao?” Tiểu Lục dùng sức lắc đầu.
Tương Liễu buông hắn ra,
Tiểu Lục lập tức lăn một vòng cách xa Tương Liễu.
Tương Liễu dựa vào đại
bàng, ngoắc ngoắc ngón trỏ với hắn, Tiểu Lục chẳng những không đi tới, mà còn
lui lại mấy bước. Tương Liễu liếc hắn, mỉm cười hỏi: “Ngươi muốn để ta đi qua
sao?” Tiểu Lục vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn chạy tới, trèo lên lưng đại bàng.
Lúc gần đến trấn Thanh
Thủy, Tương Liễu đá Tiểu Lục một phát rơi xuống lưng đại bàng, Tiểu Lục không
hề chuẩn bị rơi xuống sông, bị ngã đến quay cuồng. Hắn nằm ngửa trên mặt nước,
nhìn đại bàng gào thét bay xa, ẩn vào tận cùng bóng đêm, ngay cả sức lực để
mắng cũng chẳng có. Tiểu Lục nhắm mắt lại, nước sông mang theo hắn xuôi theo
dòng. Đoán là đã đến Hồi Xuân Đường, hắn lật người đi lên bờ, người hắn ướt
sũng, vừa nhấc đầu đã thấy Thập Thất đứng phía trước. Tiểu Lục cười cười với
hắn, “Còn chưa ngủ à? Cẩn thận thân thể, nghỉ ngơi s một chút.” Đi qua bên
người Thập Thất, Thập Thất đi theo hắn, Tiểu Lục làm như không biết. Hắn đi
thẳng đến trước phòng, Thập Thất vẫn đi theo hắn, Tiểu Lục vào cửa, không quay
đầu lại mà trở tay đóng cửa.
Hắn nhanh chóng cởi quần
áo ướt ra, tùy tiện lau người, trần trụi trốn vào chăn.
Chăn vốn phải lạnh buốt
mà không hề lạnh chút nào, được đặt huân cầu (huân
cầu dùng để ủ ấm), làm cho ổ chăn vừa ấm vừa thơm tho mềm mại, Xuyến Tử
và lão Mộc hiển nhiên không phải người cẩn thận chu đáo như thế này.
Tiểu Lục cười cười, xoay
người, nhanh chóng ngủ say, thân thể mệt mỏi, ngay cả một giấc mơ cũng không
có.
Ngày thứ hai, Tiểu Lục
làm như chưa xảy ra chuyện gì, việc gì nên làm thì làm.
Vì Ma Tử dưỡng thương ở
nhà đồ tể Cao, lão Mộc nhìn qua thì thấy đã khôi phục bình thường, nhưng chỉ
quanh quẩn ở trong sân, không chịu ra ngoài phòng khách gặp người, cho nên rất
nhiều chuyện phải đến tay Tiểu Lục làm.
May mắn Thập Thất có thể
giúp đỡ không ít việc, xem bệnh, nghiền thuốc, làm thuốc viên… Bận rộn vội vàng
cả một ngày. Buổi tối ăn cơm xong, Xuyến Tử thấy lão Mộc vào phòng bếp, thấp
giọng hỏi: “Việc này cứ cho qua như vậy?”
Tiểu Lục gặm cổ vịt,
“Không cho qua thì ngươi muốn thế nào?”
Xuyến Tử đá chân vào cối
đá, “Ta không cam lòng!”
Tiểu Lục ném cổ vịt vào
mặt Xuyến Tử, đánh cho Xuyến Tử phải ôm nửa bên mặt, “Ta thấy mấy năm nay ta
rất nhân nhượng ngươi, làm ngươi không biết trời cao đất rộng! Trên đời này,
chỉ cần còn sống, dù có bất công cũng phải nén nhịn, dù không cam lòng cũng
phải lui một bước, ta nói cho ngươi, cho dù là vương tử, vương cơ cũng phải
sống như vậy!” (Vương tử và vương cơ là hoàng tử và công
chúa.)
Xuyến Tử nhớ tới những
ngày khổ cực, không thể không thừa nhận lời Lục ca là đúng, bọn họ là người
thường, cúi đầu khom lưng là tất nhiên, nhưng miệng vẫn than thở như trước: “ói
cứ như biết rồi ấy, huynh đâu phải là vương tử, vương cơ!”
“Cái con rùa nhà ngươi,
ba ngày không đánh thì ngươi leo tường dỡ ngói!” Tiểu Lục nhảy dựng lên, nhấc
chổi vung qua chỗ hắn, Xuyến Tử ôm đầu, cong mông, chạy vọt vào phòng, vội vã
đóng chặt cửa lại. (Ý là ba ngày không đánh thì sinh hư…)
Tiểu Lục dùng cái chổi
đập cửa, nổi giận đùng đùng hỏi: “Lời của ta ngươi có nghe lọt không?”
Lão Mộc đứng ở cửa bếp,
nói: “Tiểu Lục, lời của ngươi ta đều nghe lọt, yên tâm đi, ta không sao.” Lão
đóng cửa phòng bếp, cúi đầu, còng lưng trở về phòng mình. Tiểu Lục lập tức xếp
cờ im trống, ném cái chổi vào góc tường.
Xuyến Tử kéo một khe hở ở
cửa sổ ra, lo lắng nhìn về phía phòng của lão Mộc.
Tiểu Lục vỗ vỗ đầu hắn,
thấp giọng nói: “Những người đó chỉ là khách qua đường ở trấn Thanh Thủy, chờ
bọn họ đi rồi, thời gian sẽ phai nhạt tất cả, lão Mộc sẽ giống như trước đây.”
Xuyến Tử gật gật đầu, đóng cửa sổ.
Thập Thất đưa giỏ trúc
đựng đồ ăn vặt tới trước mặt Tiểu Lục, Tiểu Lục cầm chân gà lên, ánh mắt Thập
Thất sáng rực, Tiểu Lục khách khí tươi cười với Thập Thất, “Cảm ơn.” Ánh mắt
Thập Thất ảm đạm.
Tiểu Lục vừa gặm chân gà,
vừa đi vào phòng, tùy tiện đá một cước, đóng cửa phòng.
Thập Thất cầm giỏ trúc,
cúi đầu, lẳng lặng đứng đó.
Sáu tháng sau, Hiên và A
Niệm không như Tiểu Lục mong muốn, rời khỏi trấn Thanh Thủy, làm cho tất cả đều
trở thành hồi tưởng.
Xuyến Tử vừa cuốc thuốc,
vừa tức giận bất bình nói: “Lục ca, con mụ đàn bà thối kia và tiểu bạch kiểm mở
quán rượu ở đầu phố rồi, ta gọi mấy tên ăn mày đi phá hỏng chuyện làm ăn của
bọn chúng nhé?” (Tiểu bạch kiểm ở đây chỉ Hiên, nghĩa đen
là mặt trắng nhỏ, chỉ đàn ông đẹp…)Tiểu Lục đạp hắn một cước,
“Nếu ngươi có bản lĩnh phá hỏng chuyện làm ăn của người ta, ngươi sẽ không là
Xuyến Tử.”
Xuyến Tử hung hãn ném
mạnh cái cuốc, Tiểu Lục quát lớn, “Ngươi cẩn thận một chút cho ta, làm thảo
dược của ta thương tâm, ta cuốc ngươi!”
Xuyến Tử buồn bực nói:
“Bây giờ ngay cả cánh cửa lão Mộc cũng không bước qua. Bọn họ ở lại trong trấn,
huynh bảo lão Mộc phải làm sao?”
Tiểu Lục nằm trên cái
thùng gỗ, ăn hoa cỏ suy nghĩ, trong nhà không chỉ mình lão Mộc không ra khỏi
cửa, mà Thập Thất bây giờ cũng rất ít ra ngoài, thỉnh thoảng ra ngoài cũng sẽ
đội cái nón lá che cả nửa khuôn mặt.
Tiểu Lục nghĩ không ra,
Thập Thất phỏng chừng là bất đắc dĩ, không thể trở về, nhưng tên tiểu bạch kiểm
Hiên và mụ đàn bà thối A Niệm đó có vẻ sống rất hiên ngang, sao họ cũng nương
nhờ trấn Thanh Thủy?
Chẳng lẽ họ mến nhau mà
không thể gần nhau, bỏ trốn ra ngoài? Tiểu bạch kiểm gia cảnh bình thường dụ dỗ
tiểu thư của thế gia đại tộc, tiểu thư mang theo tỳ nữ trốn khỏi nhà, một đôi
uyên ương trắc trở…
Xuyến Tử ngồi xổm trước mặt
Tiểu Lục, “Lục ca, huynh nghĩ gì vậy?”
Tiểu Lục nói: “Cứ nhìn
xem, chuyện làm ăn ở trấn Thanh Thủy không dễ làm đâu, bọn họ không kiên trì
được, hiển nhiên sẽ đóng cửa.”
Xuyến Tử ngẫm nghĩ, cũng
đúng. Người buôn bán rượu tự nhiên sẽ nghĩ cách loại trừ chuyện làm ăn của đám
ngoại lai, tiểu bạch kiểm kia trông thế nào cũng không giống người làm ăn,
Xuyến Tử nghĩ vậy lại cao hứng.
Ba tháng sau, Xuyến Tử và
Tiểu Lục đều thất vọng.
Quán rượu của tiểu bạch
kiểm chẳng những đứng vững gót chân ở trấn Thanh Thủy, mà chuyện làm ăn của hắn
còn không tệ.
Xuyến Tử tức giận bất
bình nói: “Những cô xướng kỹ đều thích nam tử tuấn tú, rất là chú ý chuyện làm
ăn của tiểu bạch kiểm, luôn vận trang điểm đẹp để đi mua rượu, tên tiểu bạch
kiểm đó thật không biết xấu hổ, lần nào cũng mày đi mắt lại với xướng kỹ…” Tiểu
Lục thấy lão Mộc vẫn không ra khỏi cửa phòng, quyết định đi dạo tới quán rượu
đầu phố. (Xướng kỹ: là con hát, kỹ nữ.)
Tiểu Lục đi về phía cửa,
Thập Thất đi theo hắn, Tiểu Lục nói: “Ta muốn đến quán rượu của tiểu bạch kiểm,
chỉ muốn nhìn một chút, không đánh nhau.”
Thập Thất dừng chân, Tiểu
Lục mỉm cười, dạo bước thong thả, nhưng chỉ chốc lát sau, Thập Thất đã đội nón
lá đuổi theo. Tiểu Lục nhìn hắn một cái, không nói gì.
Tiểu Lục đi vào quán ăn
đối diện quán rượu, gọi hai đĩa điểm tâm, ung dung ngồi xuống, theo dõi rất
quang minh chính đại. Thập Thất ngồi phía sau Tiểu Lục, yên tĩnh giống như
không tồn tại.
Không thấy A Niệm và Hải
Đường, phỏng chừng dựa vào thân phận của họ, còn chưa phải xuất đầu lộ diện
nghênh đón khách, mà chỉ cần ở sân sau.
Tiểu bạch kiểm đang bận
rộn trong quán, mặc quần áo vải bố bình thường, nhận tiền bán rượu, tiếp đón
khách, thế nhưng không có một chút cảm giác nào của con phố này.
Xướng kỹ xinh đẹp tới mua
rượu, hắn tươi cười ôn hòa, ánh mắt thanh minh, tiếp đón không khác gì những
người phụ nữ bình thường. Hai cô xướng kỹ dè dặt cười nói, thật tôn trọng hắn,
càng trân trọng bản thân.
Tiểu Lục hung hăng cắn
miếng điểm tâm, xướng kỹ cam tâm tình nguyện chú ý chuyện làm ăn của hắn, chẳng
phải vì trông cái mặt hắn tuấn tú, mà là vì hắn không để mắt người bên ngoài.
Chờ việc buôn bán hết
bận, tiểu bạch kiểm cầm theo một vò rượu nhỏ đi tới, “Tại hạ mới đến, dựa vào
tay nghề chưng cất rượu gia truyền mà xin bát cơm ăn, về sau còn phải nhờ Lục
ca quan tâm hơn.”
Tiểu Lục ở trấn Thanh
Thủy hai mươi mấy năm, lại là y sư, những người làm ăn trên con phố này đều gọi
hắn một tiếng Lục ca, không ngờ tiểu bạch kiểm cũng biết nhập gia tùy tục.
Tiểu Lục cười khà khà,
“Được thôi, chờ lúc vợ ngươi không sinh được con trai tới tìm ta, ta cam đoan
làm cho nàng sinh được.” Ta nhất định sẽ cho vợ ngươi sinh ra trứng.
Tiểu bạch kiểm tốt tính
cười chắp tay thi lễ, mở vò rượu ra, cung kính rót cho Tiểu Lục một chén, cạn
trước thể hiện sự kính trọng, “Trước kia có chỗ thất lễ, kính xin Lục ca đại
nhân đại lượng.”
Nếu chuyện chỉ có vậy,
đương nhiên là cường long lợi hại, dù sao đánh xong vỗ vỗ mông chạy lấy người.(Cường
long chỉ bọn Hiên.)
Nhưng nếu quả thực muốn
năm dài tháng rộng bình yên trôi qua, cường long lại phải cúi đầu, tuân thủ quy
củ của bọn địa đầu xà (ý chỉ bọn Tiểu Lục), nếu
không lúc nào Tiểu Lục cũng bỏ thuốc độc vào rượu của hắn, đồ tể lúc bán thịt
sẽ thêm chút gì đó vào, điểm tâm không chừng còn có nước miếng…
Tiểu Lục thấy tiểu bạch
kiểm này rất hiểu chuyện, dứt khoát không giả bộ hồ đồ nữa, “Ta đại nhân đại
lượng với các ngươi, nàng dâu của ngươi chưa chắc đã đại nhân đại lượng với
ta.”
Tiểu bạch kiểm nói: “A
Niệm là biểu muội của ta, mong Lục ca chớ nói lung tung.”
Tiểu Lục cười nhẹ, không
động vào rượu trước mặt, tiểu bạch kiểm lại rót cho mình chén nữa, dứt khoát
uống hết.
Tiểu Lục vẫn không để ý
đến hắn như trước, cầm lấy một miếng điểm tâm, chậm rãi ăn.
Tiểu bạch kiểm uống liên
tục sáu chén rượu, nhìn Tiểu Lục ăn điểm tâm, hắn cứ tự rót rượu cho mình đến
khi vò rượu trống không, hắn lại lập tức trở về ôm thêm một vò lớn, lúc này
Tiểu Lục mới đưa mắt nhìn hắn, “Để biểu muội của ngươi xin lỗi lão Mộc.” Tiểu
bạch kiểm nói: “Tính của biểu muội ta thà chết chứ không chịu khuất phục, ta
mang rượu tới bồi tội với lão Mộc.”
“Ngươi còn bao che khuyết
điểm, thà rằng bản thân khom lưng, chứ không để muội muội phải ấm ứ
“Ta là huynh trưởng, làm
việc vì nàng hiển nhiên là trách nhiệm của ta.”
Tiểu Lục cúi đầu, không
biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên cười cười, rốt cuộc cũng bưng chén rượu trước mặt
lên, ừng ực uống hết, thiệt tình khen: “Rượu ngon!” Tiểu bạch kiểm cười nói:
“Mong sau này Lục ca ghé thăm nhiều hơn.”
Tiểu Lục nói: “Ngươi
không cần mang rượu tới bồi tội, cứ lấy hai vò rượu ngon đưa cho lão Mộc.”
“Được, ta nghe Lục ca.”
Tiểu bạch kiểm chắp tay, trở về tiếp tục buôn bán.
Chạng vạng, tiểu bạch
kiểm dẫn Hải Đường tới Hồi Xuân Đường, còn mướn hai phu khuân vác, chọn hai
mươi tư vò rượu, vác từ quán rượu ở đầu phố tới y quán ở cuối phố, để cho hàng
xóm ngó nghiêng rõ ràng, xem chừng cũng là để mặt mũi cho lão Mộc.
Hải Đường hành lễ nói xin
lỗi lão Mộc, nhìn ra được trong lòng không tình nguyện, nhưng quy củ không loạn
chút nào, không hổ là người của thế gia đại tộc.
Lão Mộc ngồi một bên, sắc
mặt xanh mét, tự giễu nói: “Tài nghệ không bằng người, không dám nhận lễ của cô
nương.”
Tiểu bạch kiểm để Hải
Đường đi về trước, bản thân ở lại, không hề nói nhảm, chỉ hất một vò rượu ra,
rót cho lão Mộc và mình mỗi người một chén, cạn trước để tỏ lòng thành kính.
Lão Mộc dù sao cũng thật
thà phúc hậu, huống chi người đắc tội với lão không phải là tiểu bạch kiểm,
không ngăn cản tiểu bạch kiểm kính rượu lần nữa, bắt đầu uống rượu cùng tiểu
bạch kiểm.
Từng chén rượu rót ra cứ
như nước, dần dà lão Mộc cũng nhiều lời hơn, còn nổi lên tửu lệnh với tiểu bạch
kiểm.
(Tửu lệnh: Một hình thức
dùng rượu để vui, trò chơi khi uống rượu…)
Lải là người văn nhã,
không biết chữ, tửu lệnh học được từ trong quân đội, thô tục đến hạ lưu, vậy mà
tiểu bạch kiểm cũng vậy.
Ngươi thét to một cặp đùi
trắng lóa, ta thét to một câu cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, ngươi lại đối một câu
cái vú trắng nõn đầy đặn… Hai người so đo sự hạ lưu, uống rượu hăng say.
Tiểu Lục và Xuyến Tử ngây
người nhìn, Thập Thất cúi đầu, lẳng lặng ngồi.
Lão Mộc cười trêu chọc
Thập Thất: “Da mặt thật mỏng! Mới có mấy câu như vậy mà tai đã đỏ rồi?”
Tiểu Lục để ý thấy Thập
Thất không lảng tránh tiểu bạch kiểm, xem ra người hắn quen là cô nàng A Niệm
kia.
Xuyến Tử huých cùi chỏ
vào Tiểu Lục, cao hứng nói: “Lão Mộc nở nụ cười.”
Tiểu Lục liếc nhìn tiểu
bạch kiểm một cái, cùng một người, từ nữ tử đến nam tử, từ văn nhã đến phàm
tục, đều lấy lòng được, khó trách có thể dụ được tiểu thư của đại gia tộc.
Hai vò rượu uống hết, lão
Mộc đã xưng huynh gọi đệ với tiểu bạch kiểm, còn kém kết nghĩa huynh đệ.
Lúc đưa tiểu bạch kiểm ra
cửa, lão dặn đi dặn lại, nhớ tới ăn thịt dê nướng lão làm, chúng ta sẽ uống một
bữa ngon hơn.
Lão Mộc và Xuyến Tử đều
uống say, Tiểu Lục vội vàng thu dọn bát đũa, Thập Thất nói: “Để ta làm, ngươi
nghỉ ngơi.”
Tiểu Lục cười ha ha, “Sao
có thể để ngươi làm hết?”
Thập Thất rửa bát, Tiểu
Lục lau rửa bếp, một lúc lâu sau cũng không nói một câu. Thập Thất nhìn Tiểu
Lục mấy lần, Tiểu Lục chỉ cười tủm tỉm làm việc của mình, ngẫu nhiên đụng phải
ánh mắt của Thập Thất, cũng không tránh đi, ngược lại còn làm cái mặt quỷ, nhe
răng trợn mắt cười một cái. Thập Thất rửa bát xong đi lấy khăn lau trong tay
Tiểu Lục, Tiểu Lục không đưa cho hắn, “Ta cũng sắp xong rồi, ngươi nghỉ ngơi
Thập Thất đứng yên lặng.
Một lúc lâu sau, Thập
Thất nói: “Tiểu Lục, ngươi còn đang tức giận.”
“Hả?” Tiểu Lục cười giả
bộ hồ đồ, “Không phải. Lão Mộc đã xưng huynh gọi đệ với người ta, vỗ ngực hứa
hẹn coi A Niệm là tiểu muội, mọi việc đều nhân nhượng nàng ta, ta còn tức giận
cái gì?”
Thập Thất biết hắn đang
giả bộ hồ đồ, nhìn chằm chằm Tiểu Lục nói: “Ngươi không nói chuyện với ta.”
“Sao lại không? Ngày nào
ta cũng nói chuyện với ngươi, bây giờ không phải đang nói chuyện với ngươi à?”
“Ta… Muốn… Ngươi giống
như trước đây, ta muốn nghe ngươi nói chuyện.”
“Trước đây?” Tiểu Lục giả
ngu, “Ta trước đây và hiện tại có cái gì khác nhau? Ta đối với ngươi không phải
giống bọn Ma Tử sao?”
Thập Thất cúi đầu, hắn
không nhanh miệng biện bạch, chỉ có thể dùng sự trầm mặc để đè nén xuống tất
cả, thanh âm yếu ớt lộ ra sự cô đơn.
Tiểu Lục treo khăn lau,
xoa xoa tay vào quần áo, “Được rồi, làm xong rồi, nghỉ ngơi thôi.”
Tiểu Lục bước nhanh trở
về phòng, đóng kín cửa, vì mềm lòng và thương tiếc đã làm cho hắn hồ đồ, hiện
tại hắn đã tỉnh táo.
Người trên thế gian này
đều đến một mình, đi một mình, không ai có thể trông cậy vào ai, nếu hôm nay hy
vọng bao nhiêu, thì từ ngày mai sẽ phải chịu thương tổn bấy nhiêu, đã là như
vậy, không bằng chưa bao giờ có.
Nếu Thập Thất chỉ tạm
thời chưa trở về, vậy thì liền tạm thời giữ hắn lại. Tạm thời làm bạn, một đoạn
ngắn ngủi trong sinh mệnh dài lâu, sớm hay muộn cũng sẽ bị lãng quên.
Cuộc sống lại khôi phục như bình
thường, lão Mộc khôi phục phong thái lo lắng của lão nam nhân, mua thức ăn nấu
cơm, uống rượu làm mối —— cho việc hôn nhân của Xuyến Tử.
Tiểu Lục thuộc loại người
góp sức không góp tâm, Thập Thất kiệm lời như vàng, lão Mộc đầy ngập lòng nhiệt
tình không có ai để dốc bầu tâm sự, thế mà lại tình đầu ý hợp với tiểu bạch
kiểm Hiên.
Lão thường xuyên mua đồ
ăn ngồi trong quán rượu của tiểu bạch kiểm, vừa uống rượu vừa lải nhải với tiểu
bạch kiểm, cô nương Đông gia chướng mắt Xuyến Tử, Xuyến Tử chướng mắt cô nương
Tây gia… Mấy con sâu rượu tụ tập ở quán bày mưu tính kế cho lão.
Việc hôn sự của Xuyến Tử
lắc lư không hẹn, nàng dâu Xuân Đào của Ma Tử đã sinh cho Ma Tử một khuê nữ mập
mạp, lão Mộc vừa lệ nóng doanh tròng, vừa tiếp tục nắm chặt việc tìm kiếm hôn
sự cho Xuyến Tử.
Những ngày bình thản vụn
vặt cứ lướt qua như nước, quán rượu của tiểu bạch kiểm vậy mà đã an cư ở trấn
Thanh Thủy, người trên phố Tây Hà thật sự chấp nhận Hiên.
Ban đầu Tiểu Lục còn suy
nghĩ mãi vì sao Hiên lại ở trấn Thanh Thủy, nhưng ngày dài, hắn cũng quên nghĩ,
ngược lại bỏ tất cả tinh thần và thể lực vào nghiên cứu y dược.
Tương Liễu cứ thúc giục
ép buộc một loại thuốc độc lạ và cổ quái, Tiểu Lục không thể không lên tinh
thần ứng phó với hắn. Đêm khuya, Tiểu Lục đứng trước cửa sổ, thành kính cầu
nguyện với ánh trăng, hy vọng Tương Liễu ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết,
đi đường ngã chết.
Cầu nguyện xong, hắn đóng
cửa sổ, chuẩn bị ôm ấp nguyện vọng hạnh phúc xa vời, ngủ một giấc thật ngon,
thế mà quay người lại đã thấy Tương Liễu, một thân bạch y, nằm nghiêng trên cái
giường của hắn, nhìn hắn lạnh băng.
Tiểu Lục lập tức nói:
“Không phải ta vừa nguyền rủa ngươi.”
“Vừa rồi ngươi nguyền rủa
ta?” Tương Liễu mỉm cười, ngoắc ngoắc
Tiểu Lục lề mề lê từng
bước tới trước mặt hắn, “Đừng đánh vào mặt.”
Tương Liễu quả nhiên
không ra tay, chỉ nói chuyện. Hắn cắn mạnh xuống cổ Tiểu Lục, mút máu tươi vào,
Tiểu Lục nhắm hai mắt lại, không uy hiếp giống lần trước, lần này Tương Liễu
thật sự uống máu của hắn.
Sau một lúc lâu, hắn mới
buông Tiểu Lục ra, môi dán trên miệng vết thương của Tiểu Lục, “Sợ không?”
“Sợ!”
“Nói dối!”
Tiểu Lục thành thật nói:
“Đêm đó ta đã biết ngươi nhất định sẽ phát hiện ra bí mật của ta, vốn tưởng
rằng ngươi sẽ cân nhắc xem nên ăn ta như thế nào, tối nay ngươi đến thật, phát
hiện ngươi chỉ muốn máu của ta, ta lại không sợ.”
Tương Liễu cười mà như
không nói: “Có lẽ trước mắt ta chỉ muốn máu của ngươi, không chừng vào ngày
đông nào đó, ta sẽ hầm ngươi, để tẩm bổ một chút.”
Tiểu Lục cợt nhả tươi
cười xua tay, “Dù sao ta đã là người của đại nhân, đại nhân thích xử trí thế
nào đều được.”
“Lại nói dối!”
Tiểu Lục nhìn Tương Liễu,
đêm nay hắn không giống trước đây, tuy rằng mái tóc trắng vẫn thả tung không
rối, bạch y vẫn không nhiễm một hạt bụi, nhưng có vẻ không sạch sẽ như trước
đây, “Ngươi bị thương.”
Tương Liễu vuốt ve cổ
Tiểu Lục, giống như đang chọn chỗ để hạ miệng, “Rốt cuộc ngươi ăn cái gì mà lớn
lên? Nếu để đám yêu quái biết máu của ngươi còn tốt hơn linh dược dược hiệu,
chỉ sợ ngươi thật sự sẽ bị ăn sạch không còn một mảnh.”
Tiểu Lục cười, không trả
lời câu nói của Tương Liễu, hỏi ngược lại: “Đại nhân đêm khuya tới, có gì chỉ
bảo?”
Tương Liễu cởi áo khoác,
thoải mái nằm xuống, “Cho ngươi mượn giường ngủ.”
“Ta đây ngủ thế nào?”
Tương Liễu nhìn hắn một
cái, Tiểu Lục lập tức ngồi xổm xuống, đã hiểu, tùy tiện nằm sấp ở chỗ nào đó
ngủ.
Tiểu Lục oán hận nhìn, đó
là chăn của ta, hôm nay Thập Thất vừa ôm ra ngoài phơi nắng cả ngày. Tiểu Lục
ôm tấm thảm, cuộc tròn ở tháp, ấm ấm ức ức ngủ.
Nửa đêm, Tiểu Lục sờ
soạng đến bên giường, cưỡi lên người Tương Liễu, Tương Liễu từ từ mở mắt.
Tiểu Lục bóp cổ hắn, cười
dữ tợn điên cuồng: “Đang vận công chữa thương hả? Động đậy một chút, nhẹ thì
thương càng thêm nặng, nặng thì bị hủy cả một thân linh lực, thần chí rối
loạn.” Tương Liễu nhắm hai mắt lại.
Tiểu Lục vỗ vỗ gò má trái
của hắn, “Ta đánh ngươi bốn mươi roi được chứ?”
Tiểu Lục vỗ vỗ gò má phải
của hắn, “Tên yêu quái thối nhà ngươi không sợ đau, chỉ sợ chém cánh tay trái
của ngươi, ngươi còn có thể dùng cánh tay phải nướng cánh tay trái lên ăn.”
“Hắc hắc…” Tiểu Lục xoay
người xuống, chạy tới phòng bếp, nhặt mấy cục than củi đã cháy đen, chạy về
phòng nhanh như chớp, nhảy lên giường, ngầm bi thương nói: “Tiểu tử ngươi cũng
có ngày hôm nay! Đừng nóng giận nhé, cứ chuyên tâm chữa thương đi, ngàn vạn lần
đừng bị ta quấy rầy!” Tiểu Lục cầm cục than đen, bắt đầu tỉ mỉ “trang điểm” cho
Tương Liễu, lông mày dĩ nhiên là phải tô đậm một chút, bên này… ừm… Bên kia…
Cũng muốn… trên trán lại vẽ một cái… Than củi rất thô, không dễ vẽ? Không sợ,
trực tiếp cầm quần áo trắng như tuyết của Tương Liễu để lau, để mài đến dễ dùng
thì thôi!
Tiểu Lục vẽ xong, vừa
lòng nhìn ngắm, lấy ra cái gương bảo bối của mình, chọc chọc vào má Tương Liễu,
“Nhìn đi, nhưng mà đừng nóng giận ha, nóng giận cũng không tốt đâu.” Tương Liễu
mở mắt, ánh mắt sắc bén hơn cả mũi đao, Tiểu Lục bĩu môi với hắn, cầm gương,
“Nhìn xem!
Trong gương, dưới mắt
trái của Tương Liễu là ba con mắt, dưới mắt phải là ba con mắt, trên trán còn
có một con mắt. Tiểu Lục chỉ vào từng con mắt một, “Một con, hai con, ba con…
Tổng cộng chín con.”
Tiểu Lục dùng ngón tay
đen sì tiếp tục bôi vẽ, vẽ ra đầu, chín con mắt biến thành chín cái đầu, mỗi
cái đều lạnh lùng băng giá nhìn hắn, Tiểu Lục nhíu mày, “Ta còn không tưởng
tượng ra chín cái đầu dài như thế nào, lúc nào ngươi cho ta xem bản thể của
ngươi nhé!” Môi Tương Liễu giật giật, không tiếng động nói: “Ta muốn ăn ngươi.”
Tiểu Lục dùng ngón tay
bẩn thỉu lau đi lau lại, cọ đi cọ lại trên môi hắn, “Ngươi không chê bẩn thì ăn
đi nào!”
Môi Tương Liễu đã có thể
động, tay cũng sắp cử động được rồi, hắn sắp chữa thương xong.
Tiểu Lục nhảy xuống
giường, nghiêng đầu nhìn Tương Liễu, “Ta đi đây, ngươi không cần tìm ta, ta
muốn biến mất vài ngày, chờ ngươi hết giận, bắt đầu nhớ thương ta, ta sẽ trở
về.” Tiểu Lục vào phòng bếp cầm chút đồ ăn, cẩn thận khép chặt cửa, vừa nhấc đầu
đã thấy Thập Thất.
Tiểu Lục vừa bắt nạt
Tương Liễu, tâm tình vô cùng thoải mái, vẫy tay với Thập Thất, ngẩng mặt cười
rộ lên.
Thập Thất bước nhanh tới,
trong mắt hiện lên ý cười, vừa muốn bật ra, đã thấy dấu răng trên cổ Tiểu Lục,
người không biết nội tình sẽ nghĩ đó là một dấu hôn.
Thập Thất đưa mắt thật
nhanh tới phòng Tiểu Lục, trong mắt có tia sáng lạnh nhạt. Tiểu Lục dặn dò Thập
Thất: “Tương Liễu ở trong phòng ta, đừng đến quấy rầy, để cho hắn nghỉ ngơi
thật tốt, hắn tỉnh sẽ đi. Ta có chút việc muốn ra ngoài, ngươi nói với lão Mộc,
đừng tìm ta.” Nói xong, không chờ Thập Thất trả lời, chạy nhanh như chớp. Tiểu
Lục vừa chạy vừa nghĩ, chạy trốn tới đâu đây? Trốn chỗ nào để tên ma đầu đó
không tìm ra đây? Bình thường ta không muốn tới chỗ nào nhất nhỉ?
Vừa nghĩ, vừa chạy, sau
mấy vòng luẩn quẩn, chạy vào quán rượu của tiểu bạch kiểm Hiên
Trời còn chưa sáng, Tiểu
Lục thừa dịp trời tối âm thầm mò tới hầm rượu, ẩn nấp ở đó, cảm thấy trời biết
đất biết người không biết, an toàn vô lo, quả thực hắn cũng phải bội phục chết
bản thân. Hắn dựa vào vò rượu ngủ say, nghe thấy Hiên đi vào lấy rượu, tiếng
nói chuyện truyền đến.
“Bọn họ thế nào?”
“Đã chết ba, chạy thoát
một. Chủ thượng, không phải chúng ta vô dụng, mà là lần này kinh động đến ma
đầu Cửu Mệnh, nhưng ba huynh đệ đều liều chết đả thương Tương Liễu.”
“Tương Liễu bị thương?”
“Người của chúng ta nằm
vùng trong núi cũng biết là cơ hội tốt để trừ bỏ Cửu Mệnh, nhưng không tìm thấy
hắn.”
“Ừ.”
“Tiểu nhân cáo lui.”
Cửa hầm rượu đóng lại,
trong hầm rượu lại yên tĩnh.
Lúc này Tiểu Lục mới nhẹ
nhàng thở ra, tiếp tục ngủ, không có cảm giác gì đặc biệt.
Cộng Công và Hiên Viên đã
đối kháng mấy trăm năm, lúc mới bắt đầu, Hoàng Đế còn cử quân đội tiêu diệt,
nhưng Trung Nguyên chưa ổn, Cao Tân ở bên, chỗ đó còn có địa thế hiểm ác, Hoàng
Đế tổn binh hao tướng, không chiếm được thế tốt, chỉ có thể vây khốn Cộng Công,
muốn bức bách Cộng Công đầu hàng.
Chiến tranh dần dần từ
minh đao minh thương biến thành âm thầm tranh đấu, âm mưu quỷ kế ám sát… Phỏng
chừng chỉ có Tiểu Lục không nghĩ ra, không ai là không nghĩ ra.
Thậm chí Hiên Viên còn
công bố bảng tiền thưởng, Cửu Mệnh Tương Liễu được treo thưởng cao hơn Cộng
Công, đứng nhất bảng.
Nguyên nhân rất kỳ quái,
Cộng Công là vương tộc cao quý của Thần Nông, bất cứ ai giết hắn vì tiền, đều s
phải gánh tiếng xấu của thiên hạ.
Nhưng Tương Liễu thì
không liên quan, hắn là yêu quái, còn là yêu quái chín đầu đáng ghê tởm, thế
nên, giết hắn, dù vì tiền tài cũng không có gánh nặng tâm lý. Về phần Hiên là
vì tiền, hay vì chuyện khác, Tiểu Lục lười nghĩ, dù sao chuyện trên thế gian
này không vượt ngoài danh lợi dục vọng.
Tiểu Lục trốn trong hầm
rượu ba ngày, nửa đêm ngày thứ tư đi vào phòng bếp trộm chút gì đó để ăn, nhét
thịt gà đầy miệng, giọng của Hiên truyền đến từ phía sau, “Có muốn uống chút
rượu không?”
Tiểu Lục ngẩn ngơ, ưỡn
ngực tự nhiên quay đầu, Hiên dựa vào cửa phòng bếp, ôn nhã nhìn Tiểu Lục.
Tiểu Lục cười hắc hắc,
“Ta… Đồ ăn nhà ngươi làm ngon hơn lão Mộc.”
“Ăn nóng càng ngon hơn.”
“Ờ… Vậy làm nóng lên?”
“Được!”
Hiên bỏ chút củi vào bếp,
thật sự đốt lửa hâm nóng đồ ăn.
Tiểu Lục ngồi một bên,
Hiên rót một chén rượu cho hắn, Tiểu Lục chậm rãi uống.
“Nếu thích, thì uống
nhiều một chút, đừng khách khí.”
“Ừ… Cảm ơn.”
Hiên xới cơm nóng và đồ
ăn nóng cho hắn, tự rót cho mình một chén rượu, uống cùng Tiểu Lục.
Tiểu Lục nghĩ, nếu không
phải nửa đêm, nếu không phải không được mời, thì lần gặp mặt này cũng thật ấm
áp.
Tiểu Lục nói: “Đồ ăn là A
Niệm làm? Taynghề rất tốt.”
“A Niệm chỉ biết ăn.”
Trong giọng nói của Hiên có sự dịu dàng cưng chiều.
“Thật không ngờ ngươi
không chỉ biết chưng cất rượu mà còn biết nấu ăn, A Niệm thật là có phúc.”
“Nàng gọi ta là ca ca, ta
chăm sóc nàng là điều nên làm.”
“Gần đây rất ít nhìn thấy
A Niệm.” Không phải rất ít, mà là gần như không thấy.
Hiên mỉm cười, “Lục ca
muốn gặp A Niệm?”
“Không, không, thuận
miệng hỏi thôi.” Tốt nhất là vĩnh viễn không thấy.
“Ta để nàng giúp thêu một
bức bình phong, nên nàng luôn bận việc trong phòng.”
Tiểu Lục bỗng hiểu ra,
chả trách nữ ma đầu an phận như vậy, thì ra bị tiểu bạch kiểm bày kế vướng
chân.
Hiên dường như biết hắn
đang nghĩ gì, “Ngày sau nếu A Niệm có gì vô lễ, xin Lục ca nể nàng là nữ hài
tử, thông cảm vài phần.” Ngày sau? Có ngày sau… Tối nay sẽ không giết người
diệt khẩu. Tiểu Lục cười đến cong mắt cong mày, “Không thành vấn đề, không
thành vấn đề. Ta nhất định sẽ nhường nàng.”
Hiên đứng lên chắp tay,
trịnh trọng xin lỗi, làm cho Tiểu Lục không thể không lặp lại một lần trong
lòng, nhường A Niệm, đem một câu nói có lệ biến thành hứa hẹn. Tiểu Lục thở
dài, mang theo vài phần phiền muộn nói: “Làm muội muội của ngươi thực hạnh
phúc.”
Đại khái câu nói thật
lòng đêm nay của Tiểu Lục Hiên cũng cảm nhận được, mặt nạ mỉm cười kiểu cách
biến mất, “Không, ta không phải ca ca tốt.” Trong giọng nói có mấy phần thương
cảm. Tiểu Lục uống một hơi cạn sạch chén rượu, “Ta về đây.”
Hiên nói: “Ta tiễn
ngươi.”
Tiểu Lục vội vàng đứng
lên, Hiên đưa hắn đến cửa, “Lúc nào rảnh rỗi hãy đến đây nhiều hơn.”
“Được, được, ngươi trở về
đi, không cần tiễn.”
Tiểu Lục chạy vụt về như
làn khó, rón ra rón rén nhảy tường vào, lặng lẽ mở cửa phòng rồi đóng lại.
Một bóng người đứng lên
từ tháp, Tiểu Lục sợ tới mức dán chặt lưng vào ván cửa, một cử động nhỏ cũng
không dám.
Dù sao đều là chết, không
bằng chết sớm một chút. Tiểu Lục nhắm mắt lại, run rẩy, mềm nhũn: “Ta… Ta… Sai
rồi!”
Giống như con mèo con,
dùng dáng vẻ yếu đuối để cầu xin chủ nhân thương tiếc, chỉ cầu Tương Liễu nể
tình hắn có năng lực chế thuốc, máu của hắn có thể chữa thương, đừng đánh hắn
tàn phế. Nhưng mà, một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh.
Tim Tiểu Lục đập bình
bịch, dày vò từng đợt, chậm rãi mở mắt, vậy mà, vậy mà, là, Thập Thất!
Tiểu Lục giận dữ! Người
dọa người! Hù chết người đó! Hắn chỉ vào Thập Thất, tay cũng run run, thần sắc
nghiêm nghị hỏi: “Ngươi, ngươi… Sao lại là ngươi?” Sắc mặt Thập Thất trắng
bệch, giọng nói trầm khàn, “Xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi.”
“Ngươi ở trong phòng ta
làm gì?”
Thập Thất mím chặt môi,
cúi đầu, vội vàng muốn đi.
Tiểu Lục vội hối hận nói,
“Xin lỗi, ta, ta vừa rồi nghĩ ngươi là người khác. Ừm, ừm… Khẩu khí có chút sốt
ruột, ngươi đừng để trong lòng, không phải ta không cho ngươi tiến vào phòng
ta.”
“Là ta sai.” Thập Thất
vòng qua bên cạnh hắn, sau khi ra ngoài, còn cẩn thận đóng kín cửa.
Mấy ngày nay Tiểu Lục
không được ngủ thoải mái, vội vội vàng vàng cởi quần áo, tiến vào ổ chăn, thích
ý nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, sạch sẽ, ấm áp, có mùi bồ kết nhàn
nhạt và mùi của nắng
Chăn mới được giặt, ban
ngày vừa mới phơi, Tiểu Lục cười cười, dặn dò mình, ngàn vạn lần đừng có quen!
Người ta sớm hay muộn
cũng phải rời khỏi, bản thân lười biếng, thì phải chịu số ngủ chăn lạnh, chăn
bẩn! Tiểu Lục thầm nhủ xong, lật người, chìm vào giấc ngủ.