Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sùng Sơn Đạo, Tồn Chân mị cảnh.
Thỉnh thoảng có tu sĩ bình thường đi ngang qua, khó hiểu đánh giá nhóm các nam nữ thanh niên bên trên, bảy vị tu sĩ, ai cũng đều tuấn tú xinh đẹp, đều mặc áo gấm trắng, bên ngoài phủ một lớp áo voan mỏng đỏ, thắt lưng có một dải dây lưng màu trắng đỏ, mơ hồ nhìn thấy hoa văn hoa hợp hoan ở tà áo.
Đạo bào giống nhau có nghĩa họ đều có môn phái.
Môn phái là chỗ dựa của đệ tử, đa số các tu sĩ bình thường không dám đụng vào các đệ tử môn phái, do các các tu sĩ đi ngang qua mị cảnh lập tức thu hồi tầm mắt, mau chóng rời đi, gấp gáp đi tìm bảo vật trong mị cảnh.
“Chúng ta khá may mắn, vừa đáp đất liền các trung tâm của mị cảnh không xa.” Một nam tử trẻ tuổi, đẹp trai dẫn đầu quay lại nói với các sư đệ sư muội phía sau.
Cách đó không xa có thể thấy nhiều cung điện đang ẩn hiện trong màn sương mù, linh lực dồi dào đang lưu chuyển.
“Đại sư huynh, sao huynh biết đó là trung tâm của mị cảnh?” Một vị sư muội đi theo sau tò mò hỏi.
Thường Nhạc nói: “Thông thường các trung tâm của mị cảnh đều có bày bố các trận pháp, do đó linh lực dồi dào, đa số các mị cảnh nhỏ đều rất dễ dàng phân biệt.”
Lần này, hắn ta và Trường Ương nhận lệnh của sư phụ, dẫn sư đệ và sư muội đến để luyện tập, chỉ là vừa tiến vào, Trường Ương đã vô tình tách ra khỏi bọn họ, cũng may cảnh giới của nàng không thua kém gì bản thân, cho nên không cần lo lắng.
Thường Nhạc lật bàn tay, một con bướm màu đỏ nhẹ nhàng đậu trên vai hắn ta, lúc vỗ cánh có bột màu vàng nhạt tung bay rồi nhanh chóng biến mất.
Để hoan điệp lại, Trường Ương liền có thể tìm thấy bọn họ.
Còn các sư đệ sư muội lần đầu vào mị cảnh, rất nhiều thứ không biết, Thường Nhạc đều kiên nhẫn giải thích.
Trong lúc trò chuyện, đám đệ tử môn phái bắt đầu đi về hướng các cung điện.
Vận khí của họ đúng là không tệ, trên đường đi cũng không gặp phải yêu ma quỷ quái nào.
Không lâu sau đã đến trung tâm mị cảnh.
“Đại sư huynh, chúng ta đã đến trận nhãn!”
“Vẫn còn sớm, đây chỉ mới là bên ngoài trận nhãn.”
Cung điện hoa lệ lấp lánh dưới ánh mặt trời, hình như mỗi tấc đất đều được đùng linh thạch điêu khắc ra, ngay cả ngói trên mái nhà cũng tỏa ra ánh sáng ấm áp, tất cả đều thể hiện giá trị rất cao.
Bức hoành phi trước điện có ghi ba chữ “Xương HóaPhủ”, nét chữ cứng rắn, khí thế mạnh mẽ, Thường Nhạc nhìn một lúc, sau đó cảm thấy mắt mình sưng lên, choáng váng đầu óc.
Hắn ta vội vàng dời tầm mắt, hai cánh cửa điện được trang trí bằng một hàng bút xanh ngọc, đầu bút được điêu khắc từ ngọc đen, từng sợi lông bút cũng được khắc rõ ràng, nhìn thoáng qua thì thấy rất giống với bút lông thật.
“Cánh cửa điện này thật đặc biệt, đinh cửa được làm từ bút.” Sư đệ sau lưng nghiêng đầu ra nhìn nói.