Edit: Dasom
Beta: Dasom
...
Đêm lạnh như nước, ánh trăng cao cao treo ở phía trên. Truyện chính ở — TRÙMtr uуện.O RG —
Thanh Đăng vẫn mặc bố sam màu xám tro để luyện kiếm, mái tóc dài được nàng búi gọn ở phía sau đầu, nhìn qua thật giống một tiểu nam hài gầy gò, bước chân nàng dẫm lên ánh trăng sáng đi vào quán rượu ở phía trước chân núi.
Quán rượu đã lên đèn, ánh sáng nhạt nhoà lung lay dẫn người đi tới, Thanh Đăng đi vào bên trong, người trong tiệm vẫn lẳng lặng ăn, chưởng quầy dựa vào trước quầy nhàn nhã điểm bàn tính, Thanh Đăng chào hỏi chưởng quầy xong liền đi đến một chiếc bàn nằm ở trong góc, có một người đang lười nhác tựa vào mặt bàn, dưới chân hắn đầy đống những bình rượu loạn thất bát tao.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện người đang đang tựa vào chiếc bàn say mềm như cọng bún kia lại là một thiếu niên bạch y tuấn tú.
“Bạch Linh sư huynh, sư phụ kêu huynh trở về, huynh không thể cứ ngồi đây uống rượu mãi được.”
Thanh Đăng lại nói, “Bạch Linh sư huynh, chúng ta trở về đi.”
Thiếu niên say khướt nhìn nàng, lười nhác hừ một tiếng, “Ngươi đừng động vào ta...... Các người đều gạt ta...... Tình Sương nàng gả cho người khác rồi......”
Thanh Đăng nhấp nhấp môi, “Bạch Linh sư huynh, Tình Sương nàng đi lấy chồng, huynh còn có ta mà.” Chính nàng cũng không biết nên nói ra lời này như thế nào, thật cẩn thận lôi kéo ống tay áo của Bạch Linh, chần chừ một lát rồi đoan chính nhỏ giọng nói, “Bạch Linh sư huynh, Thanh Đăng thích huynh, thật sự thích huynh.”
Ban đêm đèn ở quán rượu lúc sáng lúc tối, mấy con muỗi từ từ vòng quanh ánh nến, hương rượu tràn ngập.
Cô thiếu nữ mười lăm tuổi đứng nín thở chờ đợi lời hồi âm từ một thiếu niên say rượu chao đảo.
Khuôn mặt Bạch Linh đang chôn ở trước bàn bỗng nâng mí liếc nhìn Thanh Đăng một cái, nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái mà thôi, rồi lại úp mặt xuống, nàng nghe hắn nói: “Thanh Đăng, ngươi không hiểu, ai so ra cũng đều kém Tình Sương.”
Thanh Đăng ngây người một lúc lâu, mới buông lỏng tay ra.
Người này là đại sư huynh của nàng, là đại sư huynh đã đã từng đối xử với nàng tốt nhất, cũng là người nàng thích nhất, nàng không biết như thế nào là thích, chẳng qua nếu phải gả cho hắn, nàng nhất định sẽ nguyện ý.
Năm đó thời điểm Cố gia bị diệt môn Thanh Đăng mới tám tuổi, kẻ thù san bằng toàn bộ thôn nhỏ, sau khi lửa lớn đốt sạch gần như mọi thứ, người của Tử Kiếm Sơn Trang đến sau chỉ kịp cứu nàng và nương của nàng trốn ở một góc. Thảm án này chẳng mấy chốc mà oanh động chốn võ lâm, Tử Kiếm Sơn Trang thân là danh môn chính phái đương nhiên sẽ chủ động thu hai mẹ con bọn họ vào môn hạ chiếu cố.
Các nàng được an bài ở phía sau núi Tử Kiếm Sơn Trang, lúc mẫu thân nàng được cứu ra toàn thân đã tê liệt, nhưng vẫn sống, lúc nào cũng dặn dò Thanh Đăng, Tử Kiếm Sơn Trang là ân gia, mình phải hiểu được biết ơn, Thanh Đăng ngoan ngoãn gật gật đầu.
Từ nhỏ nàng liền ở trong phòng bếp làm lụng, đám người hầu đều nhận thức nàng. Cuộc sống ngẫu nhiên trải qua một cách bình thản, trong một lần vô tình nàng nhìn thấy các đệ tử của Tử Kiếm Sơn Trang luyện kiếm gần đó, đi đầu là một bạch y thiếu niên mặt mày sáng lạng, tư thái hấp dẫn, khiến ai ai cũng phải chú ý.
Một lần nàng đưa đồ ăn khuya đến chỗ chưởng môn, thân mình nhỏ bé bị ngạch cửa vướng vào làm cho suýt ngã xuống, lại chỉ trong chớp mắt ổn định thân mình đoan đoan chính chính giữ được bữa ăn khuya, đứng dậy tiếp tục đưa vào phòng, ngoan ngoãn đưa ăn đồ ăn khuya lên cho chưởng môn.
Nàng thấy chưởng môn bỗng đứng lên, ánh mắt hơi run, ngồi xổm xuống sờ đầu nàng, nói: “Con tên là gì?”
“Thanh Đăng, Cố Thanh Đăng.”
“Hài tử của Cố Dật Vân sao......” Chưởng môn tựa hồ lâm vào hồi ức, than một tiếng rồi lại nói, “Thanh Đăng, muốn học võ công không?”
Vì thế mục tiêu nhân sinh của cô bé Thanh Đăng mới tám tuổi từ “Sau khi lớn lên muốn trở thành thị nữ đắc lực của Tử Kiếm Sơn Trang” biến thành “Sau khi lớn lên muốn trở thành đồ đệ đắc lực của sư phụ.”
Lúc này nàng mới chân chính nhận thức Bạch Linh, cũng chính là thiếu niên bạch y luyện kiếm đứng đầu lúc đó.
Năm nàng chín tuổi Bạch Linh mười bốn tuổi, xem như là đại sư huynh trong đám đồ đệ cùng trang lứa, võ công rất tốt, kiếm trong tay hắn cứ như tuỳ tiện có thể vẽ ra một bông hoa vừa xinh đẹp vừa sắc bén, bộ dáng lớn lên cũng rất tốt, thiếu niên trẻ tuổi, trắng trẻo tuấn tú, dáng người thẳng tắp, đám thị nữ đều nói hắn mà lớn tuổi hơn một chút thì tuyệt đối sẽ là mỹ nam số một số hai trong chốn giang hồ.
Bạch Linh lần đầu tiên thấy nàng liền cười nói: “Nữ hài nhỏ tuổi thế này, ngài đã thu làm đồ đệ?”
Chưởng môn vuốt râu cười nói: “Ngươi biết nàng nhỏ tuổi, ngươi là sư huynh, vậy phải chiếu cố nàng nhiều hơn một chút.”
Bạch Linh gật đầu sảng khoái đáp: “Dạ.” Cười đến ấm áp như ánh sáng mặt trời.
Trong đám đồ đệ cùng trang lứa nàng là nữ đồ đệ duy nhất. Bạch Linh nói được thì làm được, giống y như huynh trưởng trong nhà, thời điểm luyện kiếm, thời điểm xuống núi, hắn sẽ mang nàng đi ăn đi chơi, bồi nàng nói chuyện phiếm, bồi nàng ngắm trăng trên nóc nhà, nàng mà bị những sư huynh khác khi dễ hắn liền thay nàng xuất đầu lộ diện.
Tư chất của Thanh Đăng so với những đồ đệ khác thì kém hơn đâu chỉ một ít, rất nhiều người đều tự hỏi có phải do chưởng môn đi đêm hoa mắt nên mới chọn trúng nàng làm đồ đệ hay không. Võ công của Thanh Đăng chỉ dừng ở mức tạm được, thời điểm kết thúc luyện kiếm mỗi ngày Bạch Linh đều rút ra thời gian để chỉ điểm thêm cho Thanh Đăng. Chẳng qua võ công của nàng học mãi mà vẫn kém đến cực điểm, duy nhất chỉ có khinh công là không tồi, bước nhảy của nàng nhẹ nhàng như bươm bướm, không tiếng động đi đi về về.
Có một lần nàng đang nhặt con diều trên nóc nhà hậu hoa viên thì gặp được một tiểu tỷ tỷ.
Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp cực kỳ, tuổi còn nhỏ nhưng ngũ quan đã đẹp như một đóa mẫu đơn ung dung mềm mại, cô bé ấy mặc một chiếc váy lụa màu hồng nhạt đứng trong bụi hoa truy đuổi chú bướm, trần bước lưu hương, hình ảnh kia sinh sôi trong lòng nàng nhưng lại đem hồn của một người nữa câu đi.
Nhìn lại bản thân, Thanh Đăng mặc vải thô gọn gàng, tóc tai lại rối bời, giống y như một nam hài tử nghịch ngợm nhảy lên nóc nhà bắt diều.
“Tỷ tỷ, ngươi xem......”
Nàng hưng phấn định nhảy xuống phía dưới chuẩn bị đưa diều cho tiểu tỷ tỷ xem, lại dừng lại.
Bạch Linh sư huynh không biết từ khi nào đã đứng trong bụi hoa, tiểu tỷ tỷ đứng trước mặt hắn, không biết Bạch Linh nói gì đó làm cô bé đó che miệng mỉm cười, Bạch Linh sư huynh lại hiếm thấy không cười, thẳng tắp nhìn chằm chằm người ta, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên.
Ánh mắt thiếu niên không thèm che dấu, tiểu tỷ tỷ ý cười tan đi, gương mặt cũng phiếm ra một mảnh hồng nhạt đẹp đẽ.
Thanh Đăng hơi đau đầu, tay siết chặt diều.
Buổi chiều liền thấy tiểu tỷ tỷ kia quỳ gối trước mặt sư phụ, sư phụ nói với Bạch Linh cùng nàng: “Đây là Tình Sương, sư muội của các con, Thanh Đăng, đây là sư muội đầu tiên của con đó.”
“Sư huynh, sư tỷ.” Tình Sương giòn giã kêu, thanh âm non mềm nhu mỹ.
Thanh Đăng cười hì hì gật đầu, nghĩ thầm Tình Sương thoạt nhìn còn lớn hơn nàng mà lại gọi nàng là sư tỷ, nàng quay sang, thấy Bạch Linh vẫn không rời mắt nửa phần nhìn chằm chằm Tình Sương, khiến khuôn mặt nhỏ của cô bé lại hồng thấu, nũng nịu cúi xuống.
Đó là ngày mà tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Cho tới nay Thanh Đăng là người duy nhất được Bạch Linh săn sóc, Bạch Linh rất ôn nhu, chịu khó chiếu cố nàng, toàn bộ những thứ đó bây giờ đều thuộc về Tình Sương. Không còn người nào chịu mang nàng xuống núi chơi, mang nàng đi ăn, bồi nàng ngắm trăng nữa rồi.
Thanh Đăng khó chịu, lúc đó nàng vẫn còn là một đứa trẻ không hiểu chuyện nên chỉ muốn chạy đến trước mặt sư huynh hỏi rõ một hai, một lần luyện kiếm xong liền lôi kéo Bạch Linh hỏi: “Bạch Linh sư huynh, có phải Tình Sương chỗ nào cũng tốt hơn muội hay không?”
Bạch Linh đang vội vã đi gặp Tình Sương, bị nàng kéo lại liền không chút để ý hất tay áo ra, tuỳ tiện nói: “Đúng vậy, cho nên Thanh Đăng phải nỗ lực thêm.”
Một Bạch Linh như vậy thật xa lạ.
Năm ấy Thanh Đăng mười ba tuổi, nàng thích nhất là đi theo Bạch Linh sư huynh làm một cái đuôi nhỏ, ngay cả khi Bạch Linh mỗi ngày đều dán lấy Tình Sương không thấy bóng dáng, Thanh Đăng vẫn ỷ lại mà truy đuổi theo phía sau thân ảnh của hắn.
Hiện tại trái tim của Bạch Linh đã bị Tình Sương chiếm lấy, sớm đã không còn vị trí cho Thanh Đăng. Cho tới hôm thiếu trang chủ của Tử Kiếm Sơn Trang ngao du giang hồ trở về, mục đích của Tình Sương tới đây mới rõ ràng —— Tình Sương cùng thiếu trang chủ đã sớm đính hôn, thiếu trang chủ trở về bọn họ liền thành thân.
Bởi vậy mà Bạch Linh cùng sư phụ đại náo một trận, sau đó hàng đêm mua say, Thanh Đăng đêm nào cũng phải khiêng hắn từ quán rượu trở về.
Ngày mai là ngày đại hôn của Tình Sương cùng thiếu trang chủ, Thanh Đăng một mình yên lặng đi từ quán rượu ra ngoài, sau khi trở về Tử Kiếm Sơn Trang liền an vị trên nóc nhà ngắm trăng, chân nhỏ lắc qua lắc lại, đêm dài thật lạnh, ánh trăng hôm nay thanh thanh lãnh lãnh, nàng có chút khổ sở, nhưng ngắm trăng một lát lại cảm thấy không còn khổ sở như vậy nữa, trời đất này lớn như vậy, không thích thì không thích thôi, cũng chẳng có gì to tát.
Vô luận như thế nào, hắn vẫn Bạch Linh sư huynh tốt nhất của nàng.
“Ngươi ở trên này làm gì?”
Phía dưới vang lên một giọng nam dễ nghe, Thanh Đăng cúi đầu, một thiếu niên xa lạ đứng dưới mái hiên ngửa đầu, khuôn mặt tuấn lãng dưới ánh trăng thập phần nhu hòa.
“Ta nhìn thấy ngươi sắp khóc, có ai khi dễ ngươi sao?”
Cảnh trong mộng nam tử nguyệt hoa đầy người, một dung nhan khiến nàng khó lòng quên đi.
******
Thật sự cũng chỉ là mộng.
Trời trong nắng ấm, cuối thu mát mẻ.
Thanh Đăng mơ mơ màng màng từ trên bàn bò dậy, xoa xoa nước miếng, vừa mở mắt liền nhớ tới mình đang ở một quán trà lộ thiên trên núi, vẫy vẫy tiểu nhị nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Ai nha rốt cuộc cô nương cũng tỉnh lại rồi, người cô lạnh băng kêu nửa ngày không tỉnh, cứ nằm bất động, tiểu nhân còn tưởng rằng cô nương có chỗ nào không thoải mái chuẩn bị kêu đại phu!”
“Xin lỗi, là tật xấu lâu năm của ta thôi, ta ngủ bao lâu rồi?”
“Một canh giờ rồi, bây giờ vẫn là sáng sớm, hẳn tối hôm qua cô nương đã đi đường suốt đêm?” Tiểu nhị tri kỷ bưng lên một chén trà nóng, Thanh Đăng giật giật ngón tay cứng đờ, xoa xoa bả vai nhìn sắc trời, thấy canh giờ vẫn còn sớm, vì thế nói, “Cho một chén hoành thánh đi.”
“Được!”
Mơ thấy Từ Mạnh Thiên của ba năm trước, Thanh Đăng cảm thấy nàng cần phải ăn một cái gì đó để nâng cao tinh thần.
Quán trà nghỉ chân này tọa lạc tại Nam Tô ngoài thành Tây Kỳ, mười ba dặm đường núi gian nan trắc trở vô cùng, nhưng đồ ăn đặc biệt ngon, thịt heo tinh mịn mới mẻ, da mỏng dày vừa vặn, lại thêm tôm khô cùng nấm hương giúp dậy mùi hoành thánh, bên trên thêm chút hành thái, môi răng lưu hương, dư vị vô cùng.
Nhưng vì đường núi quanh co nên khách hàng rất ít ỏi, phần lớn bàn vuông đều trống không, tiểu nhị đem chén hoành thánh nóng hầm hập đặt lên trên bàn, sau đó xoay người cầm giẻ lau đi lau cây cột trước cửa, lau đến trắng bệnh mà vẫn không có thêm bao nhiêu khách, bỗng một trận gió thổi qua, cánh rừng sóng gió tùng dũng.
Cố Thanh Đăng ngửi mùi hương, tâm tình rất tốt, cầm đôi đũa lên chuẩn bị dùng, lại thấy lùm cây phía xa bỗng hiện lên một tia sáng, ngay sau đó một mũi tên phá không thẳng tắp bắn lại đây —— mục tiêu chính là khách nhân đang ngồi bàn bên cạnh nàng.
Đây là ám sát?
Trong chớp nhoáng nàng không kịp nghĩ ngợi liền xoay người ấn nam nhân bên cạnh xuống đất, gần như đồng thời, từ phía sau bỗng phóng tới mũi tên lạnh lẽo xẹt qua gương mặt nàng.
Mũi tên này bắn thật tàn nhẫn.
Nàng đang định bò dậy từ trên người nam nhân kia, xoẹt xoẹt xoẹt, ba mũi tên đồng loạt bắn ra từ phía sau, nàng đành phải dùng bản thân như một tấm bia đỡ, có lẽ là kẻ thù của nam nhân này muốn truy sát hắn, lực đạo mười phần, Cố Thanh Đăng cảm giác được mũi tên kim loại kia đang khảm vào cột sống của mình.
Hơi thở Cố Thanh Đăng hơi loạn, nàng cho rằng sẽ không đau.
Nơi xa phía lùm cây nhất thời xôn xao lao ra vô số người mặc quần áo màu lam, bọn họ tay cầm binh khí giết lại đây, khí thế hùng hùng hổ hổ, Cố Thanh Đăng vẫn không nhìn rõ gương mặt nam nhân dưới thân mình, túm hắn từ trên mặt đất lên, quát: “Còn ngây ra làm gì, chạy nhanh lên!”
Nói xong liền ngã lăn trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch bất động.
Đám người mặc lam y ầm ầm ầm đuổi theo, trong đó có một tên đi ngang qua dùng mũi chân đá đá vào người nàng, mắng: “Mẹ nó, đã chết rồi.” Xoay người liền đuổi theo đội ngũ.
Thanh âm bàn ghế bị lật đổ, thanh âm bát đũa vỡ tan, thanh âm người kêu thảm thiết.
Những thanh âm vang dội như sấm giật đó dần dần biến mất, sau đó liền không còn tiếng động nào.
Quán trà bao trùm bởi một bầu không khí chết lặng, bụi mù tứ tán, đột nhiên một tiếng rầm vang lên, một chiếc bàn đang đè lên người phía dưới bị đẩy ra.
Thanh Đăng đẩy chiếc bàn đang đè trên người mình ra, bò trên mặt đất, nhìn về phía rừng cây. Đám người kia chạy vào núi xong liền mất dạng, nàng lau khuôn mặt nhem nhuốc của mình, thõng vai thở dài. Tuy tai hoạ đã đi rồi nhưng quán trà quả thực cứ như bị cả đàn ngựa hoang chạy qua san bằng vậy, nàng không khỏi bĩu môi.
Tiểu nhị đứng một bên vẫn đang kinh hồn tám đảng, ôm cây cột phía sau nhìn chằm chằm ba mũi tên đang cắm trên lưng nàng, run run rẩy rẩy nói: “Cô nương, ngài...... Ngài không sao chứ?”
“Không sao, ngươi mau mau nhìn xem những người khác có bị thương không.” Thanh Đăng ngồi thẳng lại một chút, tiểu nhị nghe xong liền xoay người chạy vào trong nhà, bàn tay Thanh Đăng sờ đến phần lưng của mình, cầm lấy một mũi tên một dùng sức rút ra, không thấy máu, nàng nhìn nhìn mũi tên ném ở một bên, không nhanh không chậm tiếp tục rút nốt hai mũi tên còn lại, sau đó vỗ vỗ bụi bẩn trên người, đứng lên như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dư quang tựa hồ quét đến thứ gì đó, Thanh Đăng xoay đầu, cả người cứng lại.
Bên cạnh nàng có một người đang ngồi xổm, là một nam nhân.
Chính là nam nhân mà nàng vừa thay hắn chắn ba mũi tên.
Nam nhân mặc một thân hồng y đường hoàng, mi hắn rất dài, nhìn nàng cười như không cười.
...
Dasom: Lạy trời:[ edit mới để ý 1 chương tận hơn 3000 chữ. Sốc tận óc, dùng cả buổi chiều gần 5 tiếng đồng hồ mới edit xong 1 chương, bởi truyện này là truyện cổ đại và có kha khá nhiều từ mình k biết, chưa kể beta, khỏi làm việc khác luôn TT.TT ai đọc nhớ vote ủng hộ tinh thần tui nhen.
Love all.