Edit: Dasom
Beta: Dasom
...
Lúc ấy toàn bộ nam đinh cùng hộ vệ trong đội ngũ hộ tống công chúa đi liên hôn đều bị giết chết, nữ quyến thì được giữ lại, Thanh Đăng cùng A Nguyệt ẩn núp ba ngày, rốt cuộc cũng chờ được thời cơ. Có một thị nữ ra ngoài đi tiểu đêm, đội trưởng đi đầu là một thiếu niên trẻ tuổi, trên mặt có vết sẹo do đao chém qua, lớn lên rất gầy, hắn nằm ngủ gà ngủ gật trên một tảng đá lớn, thị nữ đi tới xin chỉ thị của thiếu niên, thiếu niên nói: “Nhịn.”
“Nhưng, nhưng mà......”
“Nếu không thì giải quyết ngay tại đây.” Thiếu niên dùng vỏ đao chỉ chỉ vào mặt cỏ bên cạnh hắn.
Khuôn mặt nhỏ của thị nữ đỏ bừng, yên lặng trở về xe ngựa, chưa được một lát sau lại quay lại, “Gia...... Nô tỳ...... Nô tỳ......”
“Làm sao.” Thiếu niên lười nhác nâng mắt.
“Nô tỳ...... Không nhịn được.” Nói xong, một chuỗi nước mắt theo đó rơi xuống.
Thiếu niên phiền chán phất phất tay, lấy chân đạp người bên cạnh một cái, “Đi, đi trông.”
Người nọ không tình nguyện đứng dậy, vừa thấy nhiệm vụ là trông coi tiểu thị nữ đi tiểu đêm, ánh mắt liền sáng lên, thiếu niên phía sau lạnh lùng nói: “Ngày mai đến cảng rồi, đừng có mà táy máy tay chân, những mặt hàng này đều phải mang về cho Cung chủ phê chuẩn.”
Người nọ nhổ nước bọt một cái, đi theo tiểu thị nữ vào trong rừng.
Tiểu thị nữ sờ soạng tiến vào rừng sâu, quay đầu lại xem xét, thấy người nọ đang nhìn mình chằm chằm, hốc mắt liền đỏ lên, “Ngươi, ngươi không được nhìn, đồ sắc lang chết tiệt!”
Người nọ hừ một tiếng, “Lắm chuyện.” Sau đó quay người đi, “Đừng có mà bày trò nghe chưa, nếu không đừng trách lão tử thượng chết ngươi.”
Tiểu thị nữ tỏ vẻ sợ hãi lên tiếng, lại lặng lẽ ra hiệu với cánh rừng đen xì sau lưng.
Vút ——
Ngọn gió thổi qua, lá cây nhẹ nhàng lay động, ban đêm như mị ảnh.
Người nọ xoay người tới gần, “Nha đầu kia làm cái gì thế?”
Thị nữ mặc váy hồng nhạt chậm rãi xoay người trong tầm mắt hắn, mặt mũi nàng ban đêm mơ mơ hồ hồ, “Xong rồi, đã nói ngươi không được nhìn lén! Đi đi đi.”
Người nọ hừ một tiếng, mang theo nàng trở lại nơi có ánh lửa sáng ngời.
Thanh Đăng quay đầu lại liếc mắt nhìn cánh rừng một cái, loáng thoáng, tối nay không có ánh trăng.
Người nọ đang chuẩn bị đưa Thanh Đăng vào trong xe ngựa, phía sau bỗng vang lên một đạo thanh âm, “Từ từ.”
Cả hai xoay người, đúng là thiếu niên đội trưởng dẫn đầu đó, vết sẹo trên má hắn trông rất khủng bố, tóc mái hơi dài, đang nghiêng đầu híp mắt nhìn chằm chằm Thanh Đăng, ánh mắt sáng quắc.
Thanh Đăng âm thầm nuốt nước bọt, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng trở lại.
Thiếu niên này, hơi thở dị thường.
Thiếu niên đi đến trước mặt nàng, tinh tế đánh giá Thanh Đăng từ đầu tới cuối, người nọ nhanh nhảu nói: “Ngăn Thủy hộ pháp, lão tử chưa động vào cô ta chút nào.”
Thiếu niên nhìn chằm chằm Thanh Đăng một lúc lâu sau, đột nhiên bật cười, lộ rõ hàm răng tuyết trắng, “Hừ, có chút bản lĩnh.” Sau đó liền khiêng trường đao trở về ngủ.
Thanh Đăng phun ra một hơi, cúi thấp thân thể đi lên xe ngựa.
......
Lá cây trong rừng theo gió lay động, vang lên tiếng sàn sạt nho nhỏ.
Thị nữ mặc váy hồng nhạt cùng A Nguyệt đang cấp tốc rời đi, thị nữ đứng ở trên một ngọn cây xé da mặt giả xuống, từ lớp da mặt xé xuống loáng thoáng có thể nhận ra đó là bộ dáng của Thanh Đăng.
Thị nữ lộ ra một gương mặt khác ngẩng đầu nói với A Nguyệt: “Sư tỷ, muội sắp bị hù chết rồi, huhuhu, lúc trước vì trà trộn vào phủ công chúa, muội phải làm rất nhiều việc, sống rất khổ, còn không bằng hàng ngày vất vả luyện kiếm ở Tử Kiếm Sơn Trang.”
A Nguyễn ngoái đầu lại nhìn, nói: “Đại sư tỷ mới là chân chính là dê đi vào miệng cọp, ngươi khóc cái gì mà khóc, chúng ta phải nhanh chóng trở về, việc trong sơn trang sắp chất thành đống đến nơi rồi, vì che dấu chuyện của thiếu trang chủ mà sư phụ sắp vội đến điên mất.”
......
Tin tức tiểu sư muội ẩn nấp bên người công chúa tìm hiểu không sai, công chúa lặn lội đường xá xa xôi, thân mình mảnh mai lại bị kinh hách, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.
Sau đó ở bến cảng thêm ba canh giờ, công chúa rốt cuộc tắt thở.
“Mụ nội nó chứ, sớm biết thế này lão tử đã bắt thêm mấy mỹ nữ lại đây, vốn định đưa cho cung chủ một kinh hỉ, bây giờ thì còn làm ăn cái đếch gì nữa!” Đội phó lớn lên lưng hùm vai gấu, lúc này đang tức giận ném phịch mũ trên đầu xuống đất.
Thiếu niên tên gọi Ngân Thuỷ vẫn như cũ lười biếng nằm trên xe ngựa có lọng che, “Không sao, Cung chủ cũng không thiếu gì một mỹ nữ dạng này.” Khẩu khí hắn nhàn nhạt, vẫy vẫy tay với thủ hạ phía dưới, “Xử lí hết đám nữ quyến đi, đứa quan trọng nhất đã chết rồi, những thứ còn lại không quan trọng, nếu các ngươi muốn chơi thì hiện tại nhân lúc còn sớm chơi nốt đi.”
Đám nhân mã còn chưa bắt đầu hoan hô đã bị một tiếng nói đánh gãy.
“Từ từ.”
Thanh Đăng vén mành xuống xe, trong xe một đám thị nữ đỏ mắt run rẩy ôm nhau ngồi một góc, Thanh Đăng hành lễ với thiếu niên, nói: “Ta có thể đảm đương thay vị trí của công chúa.”
Mọi người sửng sốt, bật cười ha hả.
Thiếu niên cũng cười, khóe môi cong cong nằm nghiêng trên xe nhàn nhạt nhìn nàng, dưới ánh nắng rõ ràng, nàng phát hiện thiếu niên có làn da màu đồng cổ, tóc ngắn, mặc một thân lam y sậm màu gọn gàng, thân mình trông có vẻ gầy gò nhưng rắn chắc, phía sau là một trường đao rất lớn, ước chừng phải cao đến năm bảy thước, thoạt nhìn có vẻ rất đáng sợ, mặc dù đã được bọc trong vỏ đao nhưng vẫn khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhưng nếu không phải vì vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn, thoạt nhìn chỉ giống như thiếu niên nhà bên mà thôi.
Nàng nghe hắn nói: “Chỉ dựa vào ngươi?”
Thanh Đăng gật đầu, “Nô tỳ là người đã hầu hạ bên cạnh công chúa nhiều năm, từng cử chỉ thói quen đều có chút hiểu biết, bắt chước giống bảy tám phần không phải là vấn đề.”
Thiếu niên lại nói: “Công chúa Vinh Thừa được đồn đãi xinh đẹp như thiên tiên, chỉ bằng chút tư sắc này của ngươi ——”
“Tứ đại hộ pháp của Dạ Ngưng Cung được đồn đãi là các hung thần ác sát, là tu la dưới địa ngục, hiện giờ được gặp Ngân Thuỷ hộ pháp, mới thấy đồn đại cũng chỉ là đồn đại mà thôi.” Thanh Đăng ngẩng cao đầu, “Sự thật phải nhìn tận mắt mới là sự thật, nói cho cùng đến bây giờ vẫn chưa có ai từng được diện kiến công chúa Vinh Thừa.”
Mọi người ngẩn ra, Ngân Thủy bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên cười to.
Người bên cạnh cũng cười theo, Thanh Đăng mặt không biểu tình, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngân Thủy.
Ngân Thủy cười xong, nhảy xuống, đi tới trước mặt Thanh Đăng nâng cằm nàng lên, dương mắt nói: “Ngươi đúng là ấu trĩ đến đáng yêu, tên ngươi là gì?”
“Thanh Nhi.”
“Được, Thanh Nhi tiểu cô nương, ngươi có biết lừa gạt Dạ Ngưng Cung là tội gì không?”
“Các ngươi không chiếu cố chu toàn làm mất mạng công chúa Vinh Thừa thì là tội gì?” Thanh Đăng cảm thấy vô cùng phiền lòng đối với thiếu niên trước mặt này, tình báo lúc trước không nhắc tới sự hiện diện của tứ đại hộ pháp trong đội ngũ, nói trong lòng không hoảng sợ là gạt người, khớp tay nàng càng ngày càng nắm chặt.
Nhưng sợ hãi cũng chỉ là bản năng, kết cục cuối cùng còn gì hơn ngoài cái chết, mà nàng thì đã sớm đi qua cái kết cục này rồi.
Người nàng thích, một người vì trong lòng còn lưu luyến nữ tử khác đã sớm bỏ đi, một người lại an nguy sớm tối chờ nàng tới cứu.
Nàng mở miệng phản kích, đơn giản vì muốn bất chấp tất cả, “Cùng lắm thì nói thời điểm các ngươi tập kích đã như vậy, công chúa Vinh Thừa cùng người trong lòng chạy trốn để lại thị nữ để giả mạo bản thân, các ngươi cái gì cũng không biết, lại nói công chúa Vinh Thừa trước kia vốn là một nữ tử tư sinh trong nhà bình dân, chưa từng được học cử chỉ hành động đoan trang cao quý của triều đình hoàng tộc, mà diện mạo thật sự của nàng ngoài Thánh thượng cùng người nhà làm gì có ai thấy qua, đâu thể nói chính xác được ai là ai, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì, một mình ta tới chịu tội là được, sẽ không liên lụy những tỷ muội khác.”
Thiếu niên híp con ngươi yên tĩnh một lát, môi mỏng phun ra âm tiết, “Ngươi biết mọi chuyện cũng rõ ràng nhỉ, Thanh Nhi.”
Thanh Đăng ngây ra, bị hắn gọi hai chữ Thanh Nhi mà tẩm ra một lớp mồ hôi lạnh, đứng thẳng tắp.
Ngăn Thủy không tiếp tục truy hỏi, chỉ nhẹ nhàng gãi cằm nhỏ của nàng, ngược lại châm chọc nói: “Với cái độ ấm thân mình lạnh lẽo này của ngươi, định làm ấm giường cho Cung chủ như thế nào?”
Thanh Đăng nghe vậy thân thể chấn động, lông mi chậm rãi nâng lên.
Nữ tử này dung mạo đích xác không thể sánh kịp với vẻ tươi đẹp của công chúa Vinh Thừa, nhưng cũng là người có dung mạo xuất chúng nhất trong đám thị nữ ở đây.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh xắn như đóa hoa lan màu ngọc, không thể nói là kinh diễm, nhưng cũng đủ tinh tế như một món quà được gói gém đẹp mắt, có thể khiến cho người bước qua ngoái lại nhìn thêm lần nữa, nếu như lộ ra một nụ cười chân thật, nhất định sẽ thêm vài phần tiếu lệ vũ mị chói mắt.
Lông mi nàng rất dài, hơi cong lên, phía dưới là một đôi mắt bình tĩnh thâm thuý, đen trắng rõ ràng.
Chỉ là đôi mắt này có chỗ không đúng, nó khiến cho Ngân Thủy có một loại cảm giác quen thuộc, lại như không quen thuộc.
Đó là một đôi mắt đã trải qua tử vong.
Hắn thấy nàng cười, là cười ra tiếng, hay là cười lạnh, cũng có thể là cười khổ.
Nàng nói: “Nếu hộ pháp đại nhân đã hoài nghi, vậy có thể tự mình thử xem.”
Ngăn Thủy buông lỏng tay ra, phất tay, nói với thủ hạ: “Đem quần áo của công chúa lột xuống.”
......
Thuyền lớn nhẹ nhàng lay động, rẽ sóng mà đi.
Ban đêm mặt biển mênh mông vô tận, ánh trăng vẩy đầy trên mặt nước như có hằng hà sa số kim tuyến nhỏ vụn, sóng nước lóng lánh.
Thanh Đăng vừa nói chuyện, đám thị nữ liền hiểu ý gật đầu.
“Chuyện này vô luận thế nào cũng không thể nói ra bên ngoài, nói rồi, tánh mạng của các tỷ muội sẽ không giữ nổi nữa, bọn họ không nói, chúng ta không nói, như vậy ai cũng không biết được đâu mới chân chính là công chúa Vinh Thừa.”
Kỳ thật Thanh Đăng cũng chỉ là ngây ngốc đến hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, nàng lo cho bản thân mình còn chưa xong, không thể thực sự đảm bảo tính mạng cho những thị nữ này được.
Có thị nữ đi tới trang điểm cho Thanh Đăng, quần áo trang sức đều là đồ Đế vương ngự ban, đương nhiên đẹp đẽ quý giá bất phàm.
Váy lụa màu hồng phấn thêu nổi hình con bướm, lớp ngoài gắn đầy ngọc châu nhỏ lấp lánh, dùng thiên tơ lụa tằm tạo nên chất vải mềm mịn phiêu dật, tay áo rộng tựa lưu tiên, bộ váy này hẳn là dựa vào khí chất của vị công chúa kia mà tạo nên, hàm chứa vài phần thanh lệ thoát tục, Thanh Đăng ngồi ở bên trong khoang thuyền, nhìn vào gương đồng khắc hoa văn thấy thị nữ đang dán một hình hoa sen nhỏ lay động ở giữa trán nàng.
Chờ quần áo trang điểm hoàn thành, thị nữ liền lui xuống, Thanh Đăng gian nan phát hiện những thứ trang sức vàng bạc châu báu trên đầu nàng nặng vô cùng, nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, nước biển gợn sóng lăn tăn, không gian tĩnh mịch khiến nàng nhịn không được thở dài một tiếng.
“Kiếp phù du nếu nghỉ, nam ca trường vọng, huyền âm nhất thiết, phong trúc rả rích, nói nhỏ phương nào, loạn thế ngại gì, quân tâm lòng ta, đời này chớ quên.”
Quân tâm lòng ta, đời này chớ quên......
( Dasom: Mình không tra được là lời bài hát hay bài thơ:<)
“Bộ dáng tuy không có gì đặc biệt, nhưng thanh âm cũng coi như lọt tai.”
Thanh Đăng quay đầu, thấy Ngân Thủy đang đứng dựa vào trước cửa, phía sau vẫn là cây trường đao kia. Thanh Đăng nói: “Nếu như đã quyết định giả trang thành công chúa, hiểu biết chút âm luật cũng là chuyện thoả đáng không phải sao?”
Ngân Thủy nhếch môi, ánh mắt như những mũi kim nhỏ soi mói đâm trên mặt nàng, “Khúc nhạc này, so với thanh nhạc chốn cung đình chi bằng nói là hoa khúc dân gian, ta nghe xong cảm thấy có vài phần quen tai.”
Thanh Đăng duỗi thẳng eo, nắm chặt khăn lụa trong lòng bàn tay, nói: “Chỉ là một đoạn xướng khúc của nước láng giềng, quen tai cũng là chuyện bình thường, nào có chú ý nhiều như vậy.”
Hắn không có khả năng nghe thấy quen tai, giai điệu này nàng nghe được từ lúc ở bên cạnh Từ Mạnh Thiên, lúc trước nàng thích ngâm nga, Từ Mạnh Thiên sẽ thổi tiêu, nàng liền nổi hứng phổ thành khúc, người ấy còn cười gọi là 《 Thanh Đăng điều 》, lúc nào cũng thổi cho nàng nghe.
Người ấy chỉ thổi cho một mình nàng nghe...... Cũng có lẽ đã thổi cho Tình Sương nghe.
Đại ý, nếu Ngân Thủy hộ pháp thật sự nghe qua, vậy thì thân phận là người Tử Kiếm Sơn Trang của nàng đã sớm bại lộ.
Nào biết Ngân Thủy cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Tới rồi, đi đi.”
Thanh Đăng đi lên boong tàu nhìn quanh, bên cạnh đảo nhỏ là đập đá ngầm, phía trước có một đội ngũ nghênh đón long trọng, ai nấy ăn mặc chỉnh tề, toàn thân hắc y cùng đai lưng đỏ. Đường lớn hai bên tràn ngập hoa ngọc lan xinh đẹp, trong bóng đêm dạ minh châu toát ra từng đợt ánh sáng trong trẻo ôn nhuận, theo thứ tự uốn lượn xếp hàng cho đến khi hoà vào mây mù giữa đỉnh núi xa xôi, như một dải sao trời sáng lấp lánh lại gần ngay trong gang tấc.
Mà trên đỉnh núi kia có thể thấy được lấp loáng vô số ngọn đèn dầu treo xung quanh, như có người đem cả dải ngân hà xuống nhân gian, hình dáng ngọn núi ban đêm, mơ hồ lộ ra một chút cảm giác như cách tay người khổng lồ, Thanh Đăng nghĩ thầm, đây nhất định là Thành Vô Vọng rồi.
Mà trên cùng kia, chính là Dạ Ngưng Cung.
Thuyền vừa chạm bến, hắc y nhân đồng thời tiến lên hành lễ, Thanh Đăng ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc kiệu đỏ cao cao ở giữa đám người, kim đỉnh ngọc lan, tứ giác hương mành, đẹp đẽ quý giá cực kỳ. Nàng bị người ta đưa lên trên kiệu, phía sau là một loạt thị nữ đi theo tiến bước xuyên qua thành trì.
Vào trong thành, xuyên thấu qua rèm châu tinh tế, Thanh Đăng nhìn thấy cảnh nhà cửa san sát, cửa son ngói xanh, tửu lầu ca đài, chợ hẻm đường ruộng, tẫn hiện hoa hoè, không quá khác biệt so với một toà thành phồn hoa ở Trung Nguyên, chẳng qua trong thành đa số đều là nhà lớn lầu cao, nam nữ lui tới ăn mặc có vài phần hương vị dị vực.
“Nghe nói đó là công chúa Vinh Thừa do đích thân Hoàng đế Trung Nguyên ngự tứ?”
“Nhìn xem, chỉ cần thấy thân ảnh mảnh mai uyển chuyển qua tấm rèm kia là biết, quả nhiên là mỹ nhân hiếm có!”
“Hì hì, nếu không phải mỹ nhân, thì làm sao có thể xứng đôi với cung chủ của chúng ta! Chờ đến khi cô công chúa kia vào cung, mới hiểu được hoàng cung thì có cái gì tốt, còn lâu mới bì kịp được Dạ Ngưng Cung, cẩm y ngọc thực còn phong phú đa dạng hơn nhiều!”
“Hừ, chẳng qua cũng chỉ là một công chúa không được sủng ái......”
“Nào, nhỏ giọng thôi ——”
Thanh Đăng nghĩ thầm, ngay cả bá tánh dân thường trong thành Vô Vọng cũng là fan não tàn của cung chủ, xem ra công phu thu mua lòng dân của vị cung chủ này đúng là không tồi.
...
Dasom: thương Thanh Đăng rất nhìu...