Truy Cầu Tiên Đạo

Chương 25: Q.1 - Chương 25: Ra Ngoài




Rời khỏi phòng luyện công đi ra đại sảnh, Lưu Kinh đi đến bên bàn đá ngồi xuống.

Dương Trung cũng đang ngồi ở đó.

Thấy Lưu Kinh đi ra, Dương Trung liếc mắt nhìn hắn một cái tủm tỉm cười nói.

“Thế nào, ngươi quyết định ra ngoài rồi chứ?”

“Ài! Không ra ngoài còn ở đây làm gì nữa, đúng như ông nói, ở trong này chỉ có thể tu luyện bình thường chứ không thể trùng kích bình cảnh tiến giai được. Ta ở dưới Linh hồ thử trùng kích mấy chục lần rồi, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là thành công nhưng dường như mỗi lần như thế lại bị một lực lựng vô hình nào đó ngăn lại, cho nên không thể thành công được.” Lưu Kinh thở dài một tiếng nói.

“Hắc hắc. Hiện tượng này thì ta cũng đành bó tay, có lẽ trước kia ta biết nguyên nhân do đâu, nhưng tàn hồn này không nắm giữ phần ký ức đó cho nên ta không thể giải thích cho ngươi hiểu được. Vẫn câu nói cũ, ta vẫn muốn ngươi tự tìm hiểu sẽ tốt hơn.” Dương Trung cười nói.

“Ân! Cũng đành vậy thôi. Mà cơ thể của ông cũng đã gần thành thực thể rồi a? Không biết thực lực đã gia tăng đến đâu rồi?” Lưu Kinh đồng ý với Dương Trung, sau đó dường như hắn nhìn ra điều khác lạ trên người lão liền hỏi.

“Ân! Cũng là nhờ có ngươi, Tứ Âm Khốn Ma Tỏa quả nhiên thật kỳ diệu, mỗi lần ngươi thi pháp giúp ta cô đọng thân thể nó trọng tu rất nhanh.” Trong mắt Dương Trung đột nhiên hắc mang lóe lên, cảm khái nói.

“Thực lực của ta hiện tại cũng không đáng nhắc tới, vì có Tứ Âm Khốn Ma Tỏa phong ấn cho nên khi ở bên ngoài để đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh cũng dư sức. Còn nếu ở trong cơ thể của ngươi thì bất kỳ một kẻ nào, không cần biết tu vi mạnh yếu ra sao, nếu có ý định đoạt xá ngươi thì đừng hòng có thể đạt được mục đích, chỉ cần một cái giơ chân hay nhấc tay của ta là cũng đủ để tiêu diệt rồi.” Ngừng lại một chút Dương Trung tỏ vẻ đắc ý nói.

“Ha ha. Ông đã nói vậy thì ta an tâm rồi.” Nghe Dương Trung nói xong, Lưu Kinh cười lớn nói.

“À phải rồi, có một điều ta muốn biết. Theo tính toán thì ta và ông ở trong này cũng đã được sáu mươi năm rồi đấy, nhưng tại sao ta từ trước tới nay không cần ăn uống, không cần ngủ nghỉ, mà lúc nào tinh thần cũng sảng khoái không hề cảm thấy mệt nhọc. Hơn nữa cơ thể của ta cũng chỉ thay đổi một chút, không hề già đi là sao?” Đột nhiên Lưu Kinh như nhớ tới điều gì đó hỏi.

“Ân! Điều này ta vẫn chưa nói rõ cho ngươi biết thì phải. Chúng ta ở trong này sáu mươi năm, nhưng thực ra mới trải qua có sáu năm ở bên ngoài thôi. Do thời gian pháp tắc ở đây có liên hệ với bên ngoài, cho nên con người ngươi nếu có thay đổi thì chỉ thay đổi theo đúng thời gian thực ở ngoài mà thôi. Khi ngươi vào đây mới mười năm tuổi, đến bây giờ đã được sáu năm, có lớn hơn một chút cũng là bình thường. Còn việc ngươi không cần ăn uống ngủ nghỉ một phần cũng là do pháp tắc ở đây tác động lên cơ thể ngươi, một phần là do khi ngươi tu luyện hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, chính chúng là nguồn lăng lượng để nuôi sống cơ thể của ngươi rồi.” Dương Trung khẽ cười thản nhiên nói.

“Ồ! Hóa ra là vậy? Ta khá hài lòng với bộ dạng của mình lúc này, vậy ra ngoài không biết có cách nào để ta trẻ mãi không già không a?” Lưu Kinh hơi kinh ngạc hỏi.

“Ngươi ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy? Trong tay ngươi có Trường Xuân Đan, chỉ cần ăn một viên là trường xuân bất lão rồi. Hơn nữa tu luyện Ngũ Hành Chuyển Luân Công cũng giúp ngươi trụ nhan rồi, yên tâm sẽ không bị già đi đâu.” Dương Trung nhíu mày nói.

“Đâu có, đâu có, thực ra ta cũng biết rồi, nhưng ta vẫn muốn hỏi ông xem thế nào để cho chắc ăn ấy mà.” Lưu Kinh gãi đầu cười hì hì nói.

“Hừ!”

“Trong suốt thời gian qua ở dưới Linh hồ tu luyện, cộng thêm mười ba lần ngươi tấn cấp tiểu cảnh giới, cơ thể của ngươi đã được dịch kinh tẩy tủy xóa đi phàm chất rồi đấy, nhân cách của ngươi bây giờ đã thừa tiêu chuẩn của người tu tiên rồi, xương thịt cũng rắn chắc gấp mười lần so với tu sĩ Trúc Cơ nữa. Bây giờ ra ngoài hành tẩu giang hồ rèn luyện tâm cảnh, đồng thời tìm kiếm kẻ có linh căn thuộc ngũ hành hệ thổ rồi chiếm đoạt.” Bị Lưu Kinh chơi xỏ mình, Dương Trung tỏ ra tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.

“Ân! Phải rồi, ta cũng có ý đó. Hơn nữa lần trước ông bảo ta phải vào thế tục tìm kiếm sát khí gì đó để về sau tu luyện công pháp luyện thể nào nữa mà.” Lưu Kinh nói.

“Thu thập sát khí đó không cần gấp, dù sao phải đợi đến lúc ngươi đạt được cảnh giới Kết Đan thì mới đủ điểu kiện để tu luyện công pháp đó.” Dương Trung nói.

“Được rồi! Đây là thanh Tử Quang Kim Lôi Kiếm đích thân ta luyện cho ngươi, nó là một kiện cực phẩm pháp khí đấy, uy lực không nhỏ đâu. Lần này ngươi hành tẩu giang hồ ở thế tục nếu như không chạm chán với người tu tiên thì khi sử dụng ngươi không nên dùng pháp lực, nếu không kiếm khí của nó khi xuất ra cũng đủ để giết chết người ở xung quanh nó mười trượng đó.” Ngừng một chút, Dương Trung nói tiếp.

“A! Tử Quang Kim Lôi Kiếm? Ông luyện nó từ lúc nào vậy? Nghe tên thôi cũng biết đó là thanh kiếm tốt rồi. Mà ông là Thiên Ngoại Ma Quân sao lại có thể nói ra được những lời nói đó nhỉ?” Lưu Kinh cầm kiếm lên xem, đồng thời nói.

Lúc trước hắn đọc được tư liệu về Thiên Ngoại Ma Quan ở trong điển tịch cổ, biết được bọn chúng đều là những ma đầu khát máu, không cần biết tu sĩ hay phàm nhân, hễ gặp phải chúng là bị đoạt xá giết chết.

Khi nhắc đến chúng, đó là một lỗi sợ hãi trong lòng mọi người. Thế mà lần này Lưu Kinh lại chính tai nghe được những lời nhân từ như vậy từ một vị Thiên Ngoại Ma Quân, điều này khiến hắn hơi kinh ngạc lẫn tò mò rồi.

“Hừ! Tiểu tử, ngươi nói vậy là có ý gì? Ở Thiên Ma Giới ta cũng như Nhân Giới các ngươi thôi, cùng là Ma tộc hay Nhân tộc cũng có người tốt kẻ xấu, không phải ai cũng như ngươi nghĩ đâu. Hơn nữa ta biết bản tính ngươi lương thiện, sẽ không lạm sát người vô tội, nếu không đến lúc đó ngươi lại hối hận.” Dương Trung nghe Lưu Kinh nói tỏ ra tức giận, gằn giọng nói.

“Dương Lão, ông bớt giận! Ta cũng chỉ buột miệng nói thế thôi. Được rồi, ông hãy vào trong cơ thể ta tĩnh tâm tu luyện đi, lúc nào cần thì ta sẽ gọi ông ra.” Lưu Kinh tỏ vẻ xin lỗi nói.

“Hừ! Ta cũng đang có ý này, nếu như không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì tốt nhất ngươi không lên gọi ta, ta muốn tĩnh tâm tu luyện một vài bí thuật trọng yếu.” Dương Trung hừ lạnh một tiếng, sau đó trừng mắt lên nhìn Lưu Kinh.

Dứt lời, toàn thân Dương Trung lóe lên một cái, biến thành một đạo hắc mang bay thẳng bào thiên linh cái của Lưu Kinh biến mất không thấy đâu nữa.

Đợi cho Dương Trung vào trong cơ thể mình, Lưu Kinh khẽ lắc đầu cười khổ một tiếng.Ngay sau đó, toàn thân hắn cũng lóe lên một cái biến mất không thấy đâu nữa.

...

Hằng Nhạc Phái, Vô Ưu Cốc, Dược Viên.

Bên trong thạch động nằm trong lòng núi phía sau hậu sơn Dược viên.

Không gian ở đây vẫn như trước kia không có gì thay đổi, chỉ là bên trong động lúc này có cắm một ngọn đuốc lửa cháy rất mạnh, nhờ có ánh lửa mà cả gian thạch động được chiếu sáng rõ gần như ban ngày.

Lúc này ở phía dưới mặt đất có hai người đang nằm im bất động, trên người bọn họ có vài vết thương do đao kiếm gây ra, miệng vết thương đã được băng bó lại nhưng máu vẫn thấm qua vải rỉ ra ngoài, xem chừng hai người này bị thương khá là nặng.

Bên cạnh hai người còn có một nam và một nữ.

Người nam là một thanh niên ước chừng hai ba hai tư tuổi, dáng người chắc chắn, đỉnh thái dương hơi nhô ra một chút, xem ra cũng là một cao thủ luyện khí trong võ lâm.

Còn người kia là một thiếu nữ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người thon thả, khuôn mặt nếu không bị bụi bẩn che đi thì cũng là một thiếu nữ khá xinh đẹp.

Bộ dạng của hai người rất uể oải, mặt mũi nhem nhuốc, tóc tai rối bù, y phục dính máu loang nổ, bị rách vài chỗ lộ cả da thịt ra ngoài. Ở những chỗ da thịt bị hở đó đều là những vết thương do đao kiếm gây ra, có điều họ chỉ bị thương ngoài da mà thôi, miệng các vết thương đã khô, chứ không đến lỗi nặng như hai người nằm dưới đất.

Nhìn vào bộ dạng và hành động của đôi nam nữ này, xem ra bọn họ đang chăm sóc hai người bị thương ở bên cạnh.

“A Phúc ca, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Hai huynh ấy bị thương nặng thế này, muội sợ...” Đột nhiên thiếu nữ bên cạnh tỏ vẻ lo lắng lên tiếng hỏi.

“Tiểu Lan không sao đâu, ta đã bôi thuốc trị thương cho bọn đệ ấy rồi, chỉ cần nghỉ ngươi tầm hai đến ba canh giờ là sẽ tỉnh lại thôi.” Thanh niên được gọi là A Phúc lên tiếng an ủi nói.

“Nhưng muội vẫn lo cho hai huynh ấy lắm, nếu không phải vì muộn thì hai huynh ấy cũng không thành ra thế này đâu.” Thiếu nữ tên Tiểu Lan không cầm được nước mắt, rơi lệ nói.

“Tiểu Lan, muội...” A Phúc thấy thiếu nữa bật khóc vội đưa tay vỗ về an ủi.

Có điều, A Phúc vừa mới nói được vài chữ thì dị biến nổi lên.

Không có dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên ở giữa thạch động lóe lên một luồng hào quang chói mắt, ngay sau đó một thiếu niên với dung mạo anh tuấn xuất hiện.

Thiếu niên này thân mặc sam y, tay cầm kim kiếm, khí chất trên người phát ra tiêu sái thoát tục, hắn chính là Lưu Kinh vừa mới từ Ngũ Hành Tiểu Linh Thiên đi ra.

Sự xuất hiện đột ngột của Lưu Kinh khiến cho A Phúc và Tiểu Lan sợ hãi đến cực điểm.

Tiểu Lan không tự chủ được hét lên một tiếng ôm chặt lấy A Phúc, mà A Phúc tuy sợ hãi nhưng phải ứng rất nhanh, một tay ôm lấy Tiểu Lan lui về phía sau áp sát vào tường, còn một tay chụp lấy thanh kiếm ở bên cạnh giơ lên ngang ngược tự vệ, hai mắt thì nhìn chằm chằm bóng lưng người phía trước, không dám rời đi.

Lưu Kinh vừa xuất hiện, hắn còn chưa định thần lại thì đã thấy ở phía sau mình có người.

Lưu Kinh hơi nhíu mày, hắn thật sự không nghĩ tới một hang động bí mật như thế này lại có người có thể phát hiện ra đi vào. Trong đầu hắn vẫn còn nhớ, năm xưa khi trở lại đây, vì tránh người khác phát hiện ra, hắn bảo Dương Trung vẫn để huyễn thuật không có bài trừ đấy.

Ý nghĩ trong đầu Lưu Kinh lóe lên, nhưng ngay lập tức hắn kinh ngạc hô lên.

“Hả? A Phúc ca! Là huynh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.