Edit: Huyết Mạc Hoàng
— Tom Riddle.
Bốn phía là biển cả màu bạc, vật chất xung quanh trôi nổi lơ lửng như bông gòn.
“Ai đó?” Tom nhìn xung quanh…không một bóng người, hắn thử kiểm tra lại mình nhưng lại phát hiện bản thân cũng là một vật thể không định hình.
— không cần nhìn làm gì, đây không phải thế giới thật sự.
Lúc này, Tom đã nghe rõ giọng nói kia…là Harry Potter.
“Quả nhiên mi không biến mất.” Tom nói.
— Tất nhiên, ông cũng đâu hy vọng tôi biến mất đúng không?
“Đúng, ta không hy vọng thế.” Tom chán ghét bĩu môi: “Rốt cuộc mi đã nhìn thấy được bao nhiêu suy nghĩ của ta rồi?”
— không nhiều lắm.
“Không nhiều lắm là bao nhiêu?” Tom truy hỏi.
— Tôi chỉ xem trong phạm vi đạo đức cho phép.
Chẳng biết có phải do ảo giác không mà Tom cảm thấy những lời này nghe xuôi tai một cách kỳ lạ.
Nhưng ai mà biết được.
“Tức là mi có thể tuỳ tiện xem tất cả những thứ trong đầu ta.” So với đối phương e ngại đạo đức thì Tom quan tâm đến sự thật hơn.
— không khác lắm, dù sao thân thể này cũng là của tôi, bất kể là ở pháp thuật hay lĩnh vực nào khác thì tôi cũng đều nhỉnh hơn một chút, chỉ là…
“Chỉ là cái gì?” Tom cười lạnh: “Ta không có ngu ngốc đến nỗi không biết mình là dạng tồn tại nào, ta không phải Voldemort, mi căn bản không cần phải lo lắng.”
— đây là đàm phán sao?
“Không…không tính là thế, nhìn nơi này xem…ta biết không cần phải đàm phán.” Tom nói.
— Ông muốn sống tiếp.
Giọng điệu của Harry hình như hơi bối rối.
— Ông muốn tiếp tục sống.
Cậu lặp lại lần nữa.
“Ta không hề sai.” Tom nhíu mày, tất nhiên hắn cũng không thể thực sự làm ra động tác này, nhưng Harry vẫn là cảm giác được cảm xúc của hắn.
— tất nhiên ông không sai.
Harry trả lời.
— Miễn là ông đừng nghĩ đến việc giết tôi.
Cậu bổ sung thêm một câu.
“Miễn là mi không muốn giết chết ta.” Tom trả lời.
— Tôi nghĩ là không.
Harry nói.
— Gryffindor không bao giờ trừng phạt người khác vì một chuyện chưa xảy ra, dù cho có biết là nó sắp xảy ra đi nữa.
“Không!” Tom đột nhiên nhảy dựng lên khỏi sô pha, sau khi mơ mơ màng màng mở mắt ra hắn mới nhớ mình đang ở chỗ nào.
Không phải trang viên Voldemort mà là nhà Malfoy.
Chuyện xảy ra đêm qua lại thoáng hiện ra trong đầu, vì tìm kiếm biện pháp để đối phó với Voldemort và dành được lợi thế cho mình, hắn tránh cơ sở ngầm của Voldemort để đến nhà Malfoy.
Nói thật, nếu trước ngày hôm qua có ai nói với hắn rằng ngay giây phút đầu tiên khi hắn nhìn thấy Lucius Malfoy sẽ lập tức ngả bài, thì chắc chắn hắn sẽ nói người kia bị điên…thế nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy bản thân điên rồi, hắn thế mà lại làm chuyện đó.
“Vậy cậu nói, cậu mới là người mà cha tôi tình nguyện từ bỏ tất cả để phục tùng?” Lucius Malfoy ngồi trên sô pha bằng da cá mập, nhìn gương mặt mơ hồ không rõ trong làn khói lượn lờ bốc lên từ tách cà phê, cảm thấy bản thân sắp sụp đổ rồi.
Không ai không muốn sụp đổ cả, đặc biệt là khi thấy Cứu thế chủ đứng trước mặt mình nói cậu ta là Chúa tể Hắc ám.
Còn trò cười nào đáng cười hơn cái này không?
Tất nhiên là không.
“Đúng vậy.” Tom không hề đụng tới tách cà phê trước mặt vì nó khác hẳn so với sở thích của hắn, nếu Abraxas còn sống thì sẽ biết hắn thích cà phê bỏ sữa hơn, không đường.
Thói quen cực kỳ không phù hợp với thân phận Chúa tể Hắc ám.
“Tôi không tin.” Lucius nheo mắt lại, mái tóc bạch kim dài trái lại khiến y trông già hơn nhiều.
“Đây là sự thật, tin hay không chẳng thành vấn đề.” Tom vẫn ngồi đó, mắt còn chả thèm động một cái.
“Được rồi, được rồi.” Lucius cầm lấy cây gậy ở bên cạnh: “Dù lời cậu nói là sự thật, dù tôi có tin tưởng cậu thì nó cũng chẳng đại biểu cho điều gì. Tôi mặc kệ cậu là ai, giờ tôi chỉ muốn cậu rời xa khỏi chỗ này, tôi chịu đủ lắm rồi.”
“Cậu không cần phải giả vờ như vậy, Luc.” Tom nói theo bản năng: “Cậu cũng biết làm thế với ta cũng vô dụng.”
Bàn tay cầm gậy Lucius bất động giữa không trung.
“Cậu vừa mới nói gì?” Y cảm thấy hình như mình nghe lầm rồi.
“Ta nói cậu không cần nguỵ trang vì nó không hiệu quả.” Tom nghi hoặc trả lời.
“Không, chết tiệt cậu gọi tôi là gì!” Lucius lớn tiếng nói.
“Luc?” Tom nói, rồi nở nụ cười: “Đúng vậy, hồi Abras còn sống ta thường gọi cậu như thế, khi đó cậu còn rất nhỏ.” Tom dường như đang hoài niệm mà nhắm mắt lại: “Hay chạy đến đầu gối của ta rồi quấn quýt muốn chơi đùa cùng ta và Nagini.”
“A đúng rồi, qua sáu tuổi cậu lại không cho ta gọi mình như vậy nữa. Cậu sẽ bĩu môi rồi chạy trốn mất.” Tom nhìn vẻ mặt của Lucius, ung dung nói thêm một câu.
“Chú Tom…… ” Lucius hiển nhiên đã hoàn toàn bối rối, y nhớ hồi đó chỉ có mỗi y gọi đối phương là Tom, bởi vì ngoại trừ cha và y không ai dám gọi tên của người đàn ông ấy. Y cũng đã từng thắc mắc không biết vì sao chỉ có mỗi cha y được xưng hô với người đang ngồi trên ngai vàng kia như vậy, hơn nữa dù đối phương có đang tức giận đến cỡ nào thì cha cũng không bị trừng phạt.
Tất nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, bản thân mình cũng được chiếu cố nhiều hơn nhưng đứa trẻ gia đình Tử thần Thực tử khác.
Hồi đó y không hiểu, nhưng bây giờ……
Y nhìn đôi mắt đỏ như máu trước mặt, rồi không hề ngạc nhiên khi thấy một chút cảm xúc hoài niệm.
Đó là vẻ mặt ôn nhu không nên xuất hiện ở một Chúa tể Hắc ám mà y quen thuộc.
Nhưng lại chắc chắn xuất hiện ở người trước mặt.
Lucius Malfoy đột nhiên rùng mình một cái, y phát hiện bản thân hình như đã biết được điều gì đó không nên biết.
“Vậy cứu thế chủ đâu?” Y quyết định nói sang chuyện khác.
“Harry Potter?” Tom nở một nụ cười trào phúng: “Cậu ta tốt lắm, hơn những gì chúng ta nghĩ nhiều.”
“Nhưng….. ”
“Không có nhưng.” Tom trả lời.
“Vậy tôi có thể hỏi mọi chuyện rốt cuộc là sao không?” Ngay khi hai người trong phòng khách đang nói chuyện hăng say, thì không ai để ý thân ảnh đang đứng ở cửa.
Là Draco Malfoy.
“Draco.” Lucius đứng lên khỏi sô pha, nhìn đứa con đang đứng ở cửa: “Sao con lại về?”
“Hôm nay là ngày đi Hogsmeade.” Draco không chút khách khí kéo một chiếc ghế ngồi xuống, rồi bưng bình cà phê rót cho mình một tách, hướng chiếc tách về phía Lucius ý bảo: “Không ngồi xuống sao cha? Con nghĩ cuộc nói chuyện này sẽ không kết thúc nhanh vậy đâu, ngồi vẫn thoải mái hơn đứng mà.”
Lucius hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định ngồi xuống, khi mà tất cả mọi việc vượt quá logic của một người thì hắn sẽ càng bình tĩnh hơn, Lucius chắc chắn là điển hình của loại tình huống này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Draco, cậu không phải quá thành thục sao