Truy Đuổi - Cố Hàn Y

Chương 21: Chương 21: Ngày đầu tiên sau khai giảng




Một sự trầm mặc và áp lực kéo dài.

Dumbledore ngồi trên ghế bành nhìn chằm chằm Snape, còn Snape ngồi ở đó thì lại không nói một lời.

Bàn tay tái nhợt của y nắm chặt áo chùng, im lặng như một pho tượng.

“Khụ khụ, Severus.” Dumbledore ho khan hai tiếng “Đừng lo lắng, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cậu còn hận James sao?”

“Đúng vậy, tất nhiên.” Snape không chút do dự.

“Cậu, cậu còn yêu Lily chứ?”

Lúc này, khoảng thời gian đợi Snape trả lời dài hơn: “Đúng vậy, tôi còn yêu cô ấy.” Lúc nói ra câu đó y nghiêng đầu, không hề nhìn Dumbledore.

“Vậy thì, cậu còn hận Harry không?”

“…… ”

“Severus, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi biết đáp án của cậu.”

“Tôi không biết, có lẽ tôi chưa từng hận cậu ta.” Snape quay đầu lại, thấy biểu tình duy trì trên mặt Dumbledore, hít sâu một hơi, tiếp tục “Tôi chỉ là đem tất cả hận ý trong quá khứ của mình dồn lên người một kẻ vô tội.”

“Severus, tôi rất vui khi cậu có thể nhận ra điều này.” Dumbledore gật đầu “Như vậy, tôi hy vọng cậu cũng hiểu được tình cảm hiện giờ của cậu đối với Harry là rất nguy hiểm.”

“Tình cảm cái gì.” Snape đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Dumbledore “Tôi không có tình cảm gì với tiểu quỷ kia.”

Sự phủ nhận quá mãnh liệt, ngược lại làm lộ ra sự lo lắng.

“Severus, không cần vội vàng phủ nhận như vậy.” Dumbledore mở miệng “Mọi người luôn cho là đã hiểu hết bản thân họ, nhưng bọn họ không nhất thiết phải thực sự hiểu trái tim mình, sống theo những gì mình muốn.”

“Albus, cụ rốt cuộc muốn nói cái gì?” Snape nhìn Dumbledore.

“Tôi muốn nói gì…tôi nghĩ Severus, trong lòng cậu chắc đã biết.”

“Cụ muốn nói tôi đã yêu một đứa nhỏ 11 tuổi ư!” Snape đột ngột đứng dậy, động tác quá lớn làm ngã cả bàn trà trước mặt.

“Không có ai nói như vậy.” Dumbledore xếp hai tay thành hình tháp, một tia quang mang không rõ lóe lên sau cặp kính “Nếu cậu cảm thấy như vậy, thì nó chỉ cho thấy rằng đó là mong muốn sâu xa nhất trong trái tim của cậu.”

“Albus, cụ đừng đùa.” Snape lắc đầu, thần sắc có chút hoảng sợ.

“Tôi không hề nói đùa, tôi nghĩ cậu rõ hơn tôi, Severus.” Ánh mắt của Dumbledore quá sắc bén, hoàn toàn không giống một lão nhân đã gần 150 tuổi.

“Albus, điều đó không có khả năng.” Snape cố chấp lắc đầu.

“Là không có khả năng, hay là cậu không muốn thừa nhận.” đôi mắt xanh Dumbledore làm người ta khó có thể nhận ra cảm xúc trong đó “Đúng vậy, tình cảm của cậu đối với Harry rất nguy hiểm, đây là sự thật mà cả hai chúng ta đều biết. Nhưng nếu cậu không chịu thừa nhận tình cảm bây giờ của mình, thì tình cảm cậu dành cho Harry sẽ tạo ra nguy hiểm lớn hơn nữa, bởi vì người không muốn thừa nhận tình cảm của bản thân là kẻ yếu đuối ”

“Nhưng đó là một Potter.”

“Cậu đã thừa nhận Harry không phải là James.”

“Tôi…… ”

“Severus, cậu sao phải lừa gạt chính mình.”

“Nhưng cậu ta là học trò của tôi!”

“…… ”

“Albus…… ” giọng nói của Snape đã mang theo sự khẩn cầu, y không muốn thừa nhận điều đó, cho dù tình cảm kia đã rõ ràng đến nỗi y không thể không thừa nhận, không thể lừa gạt bản thân nữa.

“Severus.” Dumbledore lắc lắc đầu, dùng một ánh mắt từ ái mà Snape hoàn toàn không thể cự tuyệt, mở miệng “Cậu phải nhớ kỹ, bất luận ở tình huống nào thì tình yêu của bản thân cũng không có lỗi, dù cho cậu yêu ai.”

Gellert……

Đó là lời lão nhân thở dài từ sâu trong tận đáy lòng, nhưng Snape không thể nghe thấy, cũng không thể đoán được.

Y giờ đang tê liệt ngồi trên ghế, không nói được một lời.

Y yêu Harry Potter, người có thân thể của đứa nhỏ 11 tuổi, con của nam nhân mà y dành gần nửa đời người để hận và nữ nhân y yêu hầu như suốt nửa cuộc đời.

Con của James Potter và Lily Potter — Harry Potter.

Hoặc chỉ là “Harry” mà thôi.

“Albus.”

“Ân?” Lão nhân lên tiếng.

“Thực xin lỗi.” Dumbledore nghe được trong giọng nói của Snape mang theo sự thống khổ và cả vài phần nghẹn ngào “Tôi chưa từng nghĩ tới…… ”

“Tôi cũng không, Severus.” Dumbledore cười mở miệng “Tôi đã từng nghĩ có lẽ sẽ có một ngày cậu thích Harry, nhưng vẫn chưa từng nghĩ tới cậu lại yêu trò ấy.”

“Tôi không nên như vậy.” Snape đã khôi phục lại vẻ mặt cứng ngắc như cũ, nhưng vì từng kích động nên khiến cho đôi môi của y vẫn còn hơi run rẩy.

“Đúng vậy, cậu không nên.” Dumbledore kết luận “Nhưng mà tôi không có tư cách ngăn cản cậu.”

“Nhưng tôi không thể tiếp tục như vậy.” Snape dùng sức lắc đầu, dường như muốn dùng việc này để ném ra tất cả những suy nghĩ trong đầu “Điều này rất nguy hiểm, nếu bị Chúa tể Hắc Ám phát hiện…… ”

“Cho nên tôi tin tưởng cậu, Severus, cậu sẽ có lựa chọn phù hợp.” Lúc nói ra những lời này, khẩu khí của Dumbledore lạnh lùng và tràn đầy hàn ý.

“Tôi sẽ…” Cuối cùng, Snape trả lời như vậy rồi như chạy trốn mà rời khỏi phòng Hiệu Trưởng, thậm chí còn không hề quay đầu lại.

Thế nên y không thấy được vẻ mặt vừa lòng và có chút giảo hoạt khó nhận ra của Dumbledore.

Lúc này, Harry đang ở trong phòng của mình, chuẩn bị công việc của ngày đầu tiên sau khai giảng, nói ngắn gọn chính là ngao chế dược dịu đi.

Thuận tiện sửa sang lại một chút sách vở cần thiết, bởi vì có mạng lưới Floo trong lò sưởi nên cậu không cần vội đến phòng học, còn bữa sáng thì có thể bảo Gia tinh mang đến tận phòng.

Lớp đầu tiên sau khai giảng, không hề nghi ngờ là lớp Biến Hình của giáo sư McGonagal.

Thời điểm Harry thông qua lò sưởi đến phòng học, giáo sư McGonagal đang lấy hình thái của một con mèo ngồi trên bục giảng.

Animagus.

Harry méo miệng, vụng trộm cười cười, rồi mới chống nạng đi tới chỗ Ron để dành cho cậu.

“Hắc, bồ tèo, đêm qua cậu đi đâu thế. Giáo sư McGonagal nói cậu không sống ở ký túc xá, Hiệu trưởng Dumbledore đặc biệt bố trí chỗ ở cho cậu?” Harry còn chưa ngồi vào chỗ của mình thì Ron đã lên tiếng “Cậu có biết là tất cả mọi người đều quan tâm đến cậu không.”

Harry quay đầu đánh giá bốn phía, thấy Dean, Seamus, thậm chí là cả Neville đều gật đầu, cậu mỉm cười đáp lại một chút. Sau đó, tập trung tinh thần lên con mèo ngồi trên bục giảng, nga~ không, là lên người giáo sư McGonagal.

Đúng 8 giờ, con mèo vằn trên bục nhảy lên trước, nháy mắt liền biến thành một phụ nữ, đôi mắt đen nghiêm khắc, áo chùng xanh biếc… không thể nghi ngờ đó là giáo sư McGonagal.

Như giáo sư McGonagal đã dự kiến, bọn nhỏ trong phòng học đều hít sâu một hơi, có vẻ cực kỳ kinh ngạc, mà Harry dù thầm buồn cười trong lòng cũng phối hợp làm ra bộ dáng kinh ngạc. Đáng tiếc là với một người đã học xong Animagus như Harry mà nói, thì sự kinh ngạc này vẫn còn chút giả tạo.

Phần mở đầu vẫn phấn khích như trước, sau khi để cho mọi người chép lại một đống ghi chú “thâm thuý” phức tạp, các học sinh trong lớp bắt đầu việc biến que diêm thành cây kim.

Harry vung đũa phép lên với que diêm, rồi nhìn Ron ở bên cạnh đang huy động cả hai tay của mình, sau đó thì que diêm đã không phụ lòng mong đợi của mọi người — cháy lên.

“Động tác của cậu sai rồi.” Hermione bên cạnh không chút khách khí mở miệng “Phải vung đũa phép như vầy, ở câu chú ngữ thứ hai thì rung lên một chút.”

“Vậy cậu thử xem.” Ron hừ lạnh một tiếng, nhường ra một chỗ.

Mà kết quả đương nhiên là…… Hermione cũng không thành công.

“Chỉ được cái nói miệng.” Ron bất mãn vểnh môi lên.

Harry ở một bên ho khan một tiếng, kỳ thật động tác của Hermione hoàn toàn không sai, bất quá cô còn chưa khống chế được ma lực nên mới không thành công.

Có lẽ là do đã quen biết nhau từ trên xe lửa, nên lúc này quan hệ giữa Hermione và Ron đã tốt hơn nhiều.

“Thực ra Ron à, Hermione không nói sai, mình có thể thử xem.” Harry huy động đũa phép, que diêm dưới tay cậu thành công biến thành một cây kim đơn giản.

“Rất tốt, Gryffindor thêm 10 điểm.” giọng của giáo sư McGonagal truyền đến từ sau lưng ba người.

Tay Harry hơi giật giật.

Vừa rồi thiếu chút nữa là cậu đã không nhịn được mà phóng ra một cái ‘Stupefy’.

“Potter tiên sinh trước đó đã từng thử dùng phép Biến Hình sao?” giáo sư McGonagal hơi thắc mắc hỏi.

“Đúng vậy…” Harry nghĩ nghĩ rồi nói “Đúng vậy, nghỉ hè giáo sư Snape có chỉ cho con.”

Đây là đáp án Harry nghĩ là phù hợp nhất, nhưng khi cậu nói ra lời này, lại hoàn toàn không ngờ sẽ tạo ra nhiều hiệu ứng kinh tủng như vậy.

“Trò nói Severus!” giọng của giáo sư McGonagal hơi cao lên.

“Đúng vậy.” Harry có chút nghi hoặc hỏi “Có vấn đề gì sao, thưa giáo sư McGonagal?”

“Không, không có gì.” Giáo sư McGonagal hơi mỉm cười “Các trò tiếp tục đi.”

Dứt lời, giáo sư McGonagal xoay người đi về phía bục giảng, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm “Severus, sao có thể như vậy.”

Mà Ron và Hermione ở bên cạnh cũng không hiểu gì.

“Harry, Snape là ai?” Ron huých nhẹ Harry.

“Là giáo sư môn Độc dược của chúng ta.” Harry trả lời.

“Vì sao McGonagal lại phản ứng như thế?” Hermione tiếp tục hỏi.

“Mình nghĩ…… ” Harry lúc này mới ngộ ra “Có lẽ hành vi trong lời mình nói không phù hợp với giáo sư Snape.”

“Nhưng giáo sư Snape không phải chỉ giảng dạy thôi sao?” Cục cưng ngoan, học trò tốt_Hermione vẫn không hiểu được ý Harry.

“Sau này khi cậu gặp thầy ấy sẽ hiểu vì sao giáo sư McGonagal có phản ứng như thế.” Cuối cùng, Harry đưa ra kết luận để kết thúc việc thảo luận này. Còn giáo sư McGonagal thì mang đầy một bụng nghi vấn, không chỉ vì Severus trong lời nói của Harry, mà còn có……động tác quá thuần thục của Harry, đó không phải do luyện tập hay huấn luyện nhiều là có thể làm được.

Mà là…… mà là cảm giác thuần thục của việc sử dụng đũa phép trong một thời gian dài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì hôm nay sẽ có thêm một chương nữa, hy vọng là không có việc gì, thỉnh các vị độc giả phù hộ ta không bị rớt mạng!

(HMH: cuối cùng Sev cũng chịu thừa nhận tình cảm của mình với pé Har rồi a~~~, nhưng còn thổ lộ hay không thì còn là một quãng đg nha nha~~~. Cứ chờ đi các bạn OvO)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.