Edit: Huyết Mạc Hoàng
“Cậu ta sẽ không trở lại.” Đứng trước Voldemort, mặt Tom không chút đổi sắc nói.
“Chắc chắn vậy sao?” Voldemort nheo mắt lại: “Mi đã làm gì?”
“Không gì hết.” Tom nói, trong lòng thầm tức giận vì sai lầm của bản thân, hắn thật sự không ngờ Harry Potter thế mà lại có thể giành quyền khống chế thân thể lần nữa. Nếu không vì chuyện lần này của Snape, cộng thêm việc tinh thần Potter vốn không được ổn định thì hắn căn bản là không có cơ hội.
Hắn gần như mất tất cả quyền chủ động, và hắn cũng không biết nếu tất cả mọi thứ đều do Harry Potter quyết định thì hắn còn có thể sống sót hay không.
Vì sự sinh tồn của mình hắn sẽ không từ một thủ đoạn nào.
Còn độc dược của Voldemort?
Chỉ cần hắn có thể thoát ra khỏi thân thể này, thì kết cục Harry Potter còn liên quan gì đến hắn chứ, tốt nhất hai kẻ này cứ đấu nhau đến lưỡng bại câu thương đi, để hắn được yên tĩnh vĩnh viễn.
Đáng tiếc xem ra với tình hình bây giờ, đây chắc chắn vẫn là một việc rất khó khăn.
Khốn nạn!
“Nếu tên nhóc đó không trở lại, thì ta nghĩ giờ chắc mi cũng không nóng lòng muốn ra khỏi thân thể này nữa?” Voldemort chậm rãi nói.
“Không, sao thế được.” Tom giả cười: “Chúng ta đều biết nguy hiểm phải bị tiêu diệt, thì mọi thứ mới trở nên an toàn nhất được.”
“Đúng thế.” Voldemort như nhận ra gì đó mà gật đầu, hắn nhìn Tom vài lần rồi nói: “Mi nói đúng.”
Tom rùng mình theo bản năng khi nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của Voldemort, trong lòng thầm củng cố thêm suy nghĩ phải giết chết người trước mặt. Ngay cả khi phải giữ lại mạng của Harry Potter, hoặc hắn phải để Harry Potter sống sót thì cũng phải khiến Voldemort biến mất khỏi thế giới này, bằng không sự yên tĩnh mà hắn muốn chỉ là hy vọng xa vời.
Hắn cần cân bằng thế lực của hai bên, có lẽ là thành lập thế lực của riêng mình, thậm chí nếu được hắn còn có thể từng bước xâm chiếm thế lực dưới tay Voldemort. Dù bây giờ Voldemort có tỉnh táo đến cỡ nào, thì sự yêu thích của hắn với Crucio cũng chẳng hề thay đổi đâu.
Không ai muốn làm việc cùng_như cách nói của Muggle là_“phần tử khủng bố”. Phần lớn Tử thần Thực tử không hề điên cuồng, chỉ cần hắn có thể cho họ nhiều lợi ích hơn, chỉ cần hắn có thể cam đoan địa vị và lợi ích của máu thuần bên cạnh hắn đã được đảm bảo, thì khiến những người đó quay đầu về phía hắn cũng chẳng phải chuyện gì khó mong đợi. Xuống tay chắc chắn phải từ gia tộc Malfoy, bất kể là dưới góc độ lo lắng cho Draco hay Lucius, thậm chí là cả Abras. Bọn họ là con cháu của Abras, hắn không thể để họ cứ vậy thành vật hi sinh cho thất bại trong tương lai được. Hắn không giống Harry Potter không chắc chắn và nghi ngờ rất nhiều, hắn phải thắng và nhất định sẽ thắng, chỉ cần hắn thắng là có thể đạt được những gì mình muốn.
Rất đơn giản, sống hoặc chết.
Nhưng hắn cũng phải có một kết thúc cho mình, ngay cả khi nó không tốt đẹp thì vẫn đỡ hơn sự không tình nguyện như bây giờ.
“Dù sao chăng nữa.” Tom ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của Voldemort: “Bây giờ chúng ta cần làm hai việc, thứ nhất là giúp ta thoát ra khỏi thân thể này, đồng thời giết chết Harry Potter.” Tom dừng một chút: “Còn nữa, ta cần dùng thân phận Harry Potter để quay về hội Phượng Hoàng, làm tan rã nội bộ của chúng, mà trong chuyện này thì không thể thiếu Black và Tonks.”
“Hay là….” Voldemort ngắm nghía đũa phép, có chút đăm chiêu: “Mi không cần phải ra khỏi thân thể Harry Potter.” Hắn nhẹ giọng nói: “Dù có giống cỡ nào thì thứ được chế tạo ra cũng không thể so với bản gốc.”
“Vậy ông muốn thế nào.” Tom nhíu mày nhìn Voldemort.
“Chẳng phải chỉ cần tiêu diệt linh hồn Harry Potter là được rồi sao.” Voldemort cười khẽ: “Chẳng phải ngay từ đầu mi đã nói rồi sao, mi chỉ tạm trú trong cơ thể này thôi.” Voldemort vươn tay khẽ chạm vào vết sẹo trên trán Harry.
Cảm giác bỏng rát bỗng chạy dọc trên cột sống, Tom cố gắng kiềm chế để thân thể không bị co rút.
“Nhưng bây giờ lại không như thế.” Cảm giác được hắn đau đớn, Voldemort thu lại ma lực và hài lòng mỉm cười: “Bây giờ thân thể là của Harry Potter nhưng linh hồn chi phối nó là mi Tom, ta nghĩ cả hai chúng ta đều hiểu điều này có nghĩa là gì.”
“Đúng vậy.” Tom há miệng thở dốc, rồi trả lời một cách chắn chắn.
“Vậy cuối cùng ai là người sử dụng thân thể này cũng đâu quan trọng đúng không? Chỉ cần ‘Harry Potter’ biến mất khỏi thế giới này là có thể.” Ngày càng vừa lòng với kế hoạch của mình, Voldemort phá lên cười.
“A, ta cũng nghĩ vậy.” Tom gật đầu, nở một nụ cười ngây ngô.
‘Có lẽ Harry Potter không thể chết được’ Tom thầm nghĩ, thậm chí còn không thể điên, chết tiệt, kế hoạch của Voldemort quá hoàn hảo. Chỉ cần Harry Potter chết, thì hắn sẽ hoàn toàn buộc bản thân mình vào trên cùng một sợi dây với Voldemort. Nếu cần Voldemort có thể tố giác hắn là giả với hội Phượng Hoàng bất cứ lúc nào, thậm chí dù Voldemort không tố giác, thì sau khi hắn giúp Voldemort dần xâm chiếm hội Phượng Hoàng, chỉ cần giết ‘bản thân’ Chúa tể Hắc ám sẽ toàn thắng.
Đáng tiếc hắn đã quá coi thường ‘bản thân’ rồi, bảo hổ lột da sao, Tom Riddle như hắn sao không để lại đường lui cho mình được.
Bất luận Harry Potter hay Voldemort cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn mà thôi, tuy có thể tạm thời hắn suy xét không được chu toàn lắm, nhưng một kẻ điên và thằng con của một kẻ kiêu căng ngạo mạn, dù sao chăng nữa cũng chả phải đối thủ của hắn.
Chẳng qua giờ nói không chừng Snape đã phát hiện ra bí mật nhỏ của Harry Potter, tuy lúc trước cảm thấy đây là một phiền phức, nhưng hiện tại xem ra đấy gần như là một cơ hội ngẫu nhiên hơn.
Ngay khi Tom đang đắc chí với những suy tính của mình, thì trong một quán cà phê Muggle ở Luân Đôn đang diễn ra một cuộc nói chuyện.
“Tớ không thích mì Ý.” Ron chán ghét đảo dĩa mì đầy sốt cà chua: “Rất chua.”
“Được rồi Ron, cậu chỉ không thích thịt bò muối ở mặt trên thôi.” Hermione uống ngụm nước rồi thở ra một hơi: “Quả nhiên tớ vẫn quen với thức ăn Muggle hơn, cứ nước bí đỏ hoài cũng hơi chán.”
“Thực ra Hogwart không chỉ có nước bí đỏ.” Ron lầu bầu: “Còn có thứ khác nữa.”
“Ron, tở chỉ hoài niệm tí thôi mà, đừng chi li thế.” Hermione hài lòng nuốt một miếng xúc xích Đức, rồi cuộn một miếng mì ống cho vào miệng: ‘Nói thật thì tamarind vẫn tốt hơn.”’
“Hermione.” Nhìn ‘bạn gái’ đang ăn say sưa, Ron khó mà kiềm chế được muốn co rút khoé miệng: “Thật ra chúng ta đâu phải đến đây để ăn.”
“Nhưng không thể lãng phí thức ăn.” Hermione lấy khăn lau miệng: “Vả lại muốn nói chuyện là giáo sư Snape và Remus, liên quan gì tới chúng ta đâu.”
“Thế họ dẫn mình theo làm gì?” Ron hỏi.
“Vì lo lắng?” Hermione trêu ghẹo hỏi.
“Lo lắng gì chứ, chỗ quảng trường có giáo sư Dumbledore làm người giữ bí mật mà, còn lo gì nữa.” Ron vô tư nói.
“Tớ nghĩ là có.” Hermione đan hai tay lại với nhau, nhìn Ron.
“Cái gì, cái gì?” Có lẽ vì vẻ mặt của Hermione quá nghiêm túc, nên Ron hơi cà lăm một chút.
“Ron, cậu phải hứa trước là sau khi nghe xong không được nhảy dựng lên.”
“A, được rồi.” Ron đồng ý theo bản năng rồi nghi hoặc nhìn Hermione: “Cậu muốn nói điều gì?”
“Tớ nghĩ có lẽ Remus lo lắng Harry.” Cho dù biết có thần chú cách âm nhưng Hermione vẫn hạ giọng xuống.
“Cậu nói ai?” Ron nghĩ mình nghe lầm.
“Harry, Harry Potter. Bạn tốt nhất của chúng ta.” Hermione lặp lại lần nữa.
“Cậu điên rồi!” Ron thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng rồi lại nhớ đến lời Hermione lúc nãy nên thả mông xuống.
“Đừng như vậy Ron, thật ra khi lần đầu tiên lo lắng tới điều này, suýt nữa tớ cũng nghĩ mình phát điên rồi, nhưng sau đó ngẫm lại tớ lại càng nghĩ càng thấy có khả năng.” Hermione lắc đầu: “Cậu nghĩ đi, cậu còn nhớ đoạn ký ức mà Harry nhờ Malfoy mang đến cho chúng ta không?”
“Tất nhiên là nhớ.” Ron nhìn Hermione như kiểu cô đang xem thường chỉ số thông minh của cậu.
“Ừm, thế thì Ron, cậu cảm thấy đoạn ký ức có phải thật không?” Hermione chậm rãi nói.
“Cậu có ý gì?” Ron nói.
“Nói thật, nếu không do Harry nói thì tớ thật sự chẳng thể tin có chuyện kiếp trước kiếp này, nhưng bây giờ tớ vẫn còn nghi ngờ chuyện đó. Vả lại cậu có biết từ khi nào mà quan hệ giữa Harry và Malfoy lại tốt như vậy không?” Hermione thấy Ron lắc đầu, rồi mới tiếp tục nói: “Dù Harry có lừa dối gì thì ba năm nay chúng ta cũng đều ở cạnh cậu ấy, chúng ta không thể không biết một chút nào về việc Harry làm. Nhưng mấy năm gần đây quan hệ giữa Harry với Malfoy gần như có thể coi là đối chọi gay gắt, hơn nữa loại ác ý này cũng rất chân thật chứ chả phải giả bộ, vì sao Malfoy lại đột nhiên lấy thân phận bạn bè của Harry chạy tới. Cha của cậu ta_Lucius Malfoy cũng là Tử thần Thực tử nổi tiếng, tớ không biết con của một gia đình như vậy cũng có thể thế đấy. Hay nói cách khác, việc Malfoy đến đây hoàn toàn có thể là mưu kế do cha cậu ta bày ra. Vậy giả như lời Harry trong ký ức là sự thật, thì chỉ có một khả năng duy nhất là Harry đã bị linh hồn của đối phương khống chế, tất cả mọi thứ đã sớm vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Những biểu hiện bây giờ chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi.”
Ron há hốc mồm, hiển nhiên là những lời nói của Hermione đã hoàn toàn toàn vượt ra khỏi phạm vi suy nghĩ của cậu.
“Nhưng hiệu trưởng Dumbledore….”
“Đúng vậy, tớ biết.” Hermione hơi phiền não cào cào tóc: “Tớ biết cậu muốn nói gì, hiệu trưởng Dumbledore tin tưởng Harry đúng không.”
“Đúng vậy.” Ron gật đầu.
“Tớ cũng từng nghĩ đến vấn đề này.” Hermione mỉm cười lắc đầu: “Nhưng Ron à, cậu có từng nghĩ tới vì sao lần này hiệu trưởng Dumbledore lại cần Gellert Grindelwald hỗ trợ không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì cụ biết mình có một nhược điểm trí mạng, cụ quá cả tin.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tất cả nội dung về hiệu trưởng chỉ là quan điểm cá nhân, hoàn toàn không liên quan đến tác giả và bản thân hiệu trưởng.