Edit: Huyết Mạc Hoàng
Severus Snape đang đứng trước mặt Voldemort, bên cạnh là một thiếu niên mắt xanh, chắc chắn là “Harry Potter”.
“Mi ra ngoài đi.” Voldemort thấy Harry đã tới, nên ra lệnh với đại sư độc dược bên cạnh.
“Vâng.” Snape cúi đầu thật thấp, mái tóc che khuất hết thảy mọi biểu tình trên khuôn mặt, Bế quan bí thuật bất cứ lúc nào cũng duy trì ở trạng thái cảnh giác cao độ nhất.
Anh không thể sơ sót dù Voldemort không sử dụng Chiết tâm trí thuật, anh không thể để bất kỳ mắt xích nào trong chuyện này bị sai lệch.
Bởi vì một khi có gì xảy ra…cái giá phải trả là không thể chấp nhận nổi, đó là tính mạng của người mà anh yêu nhất.
Lần này anh không mạo hiểm nổi.
Sau khi Snape rời khỏi phòng, Harry nhìn về phía lọ “Độc dược” trong tay Voldemort, đầy màu sắc như thuốc độc.
Voldemort không nói gì mà chỉ đưa ‘Độc dược’ cho cậu, cậu ngửi thử, rất thơm…quả thật rất giống thuốc độc.
Liếc nhìn Chúa tể Hắc ám trước mặt một cái, Harry không nói lời nào uống cạn lọ “Độc dược”.
Mùi vị không tệ, vị dưa Ha-mi….
Rồi cơn đau đột nhiên ập tới!
Trời đất, chẳng phải Severus đã nói đây là độc dược bình thường sao?
Vì sao lại vậy chứ……
May mà cơn đau chỉ kéo dài vài phút.
Cậu cảm giác được ma lực đang lưu chuyển trong thân thể, rồi tăng lên.
Đây căn bản không phải là nước trái cây!
Đó là suy nghĩ của Harry sau khi tỉnh táo lại.
Đây căn bản là bản cải tiến của dược nâng cao tinh thần!
Chờ đến khi Harry mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã biến thành màu đỏ.
Được rồi, còn có tác dụng nhuộm màu nữa.
“Tom.” Voldemort hài lòng nhìn đôi mắt đỏ giống mình như đúc, rồi thấy sắc đỏ rút đi như thuỷ triều.
“Voldemort.” Harry nheo mắt lại, vẻ mặt đầy khinh thường!
“Đang nghĩ cuối cùng cũng không bị ta quản chế nữa sao?” Voldemort cười lạnh: “Chẳng lẽ mi không nghi ngờ thứ vừa rồi ta cho mi uống có bỏ thêm gì sao?”
Harry thầm rùng mình, chết tiệt sơ suất quá!
“Phát hiện rồi sao, hắc ma pháp bác đại tinh thâm, chúng ta tách ra lâu như vậy mà mi nghĩ ta không có đột phá gì sao?”
‘Tôi đâu có hiểu biết Hắc ma pháp như ông’ Harry oán hận trong lòng.
Nhưng cảm giác có vẻ không phải pháp thuật rất nguy hiểm gì.
“Đúng, mi đoán đúng rồi đấy.” Voldemort nói: “Chẳng phải Hắc ma pháp gì nguy hiểm, không thể để mi chết vì ta sẽ bị tổn thất rất lớn. Nhưng nếu mi không làm tốt theo những gì ta nói, nếu mi không đối phó được với pháp thuật này trong thời gian ngắn, thì mi chỉ có thể chờ thị lực của mình biến mất khỏi thế giới này thôi.”
Voldemort cứ vậy nhìn Harry, chờ quyết định của cậu.
Rõ ràng Harry không còn lựa chọn nào khác.
Mất thị lực, dù với bất cứ ai cũng là một chuyện rất đáng sợ, đặc biệt là khi bản thân người đó biết rõ có biện pháp để ngăn chặn chuyện này.
Voldemort tin tưởng là làm một Slytherin, Tom biết phải lựa chọn như thế nào.
“Tôi hiểu.” Harry trả lời.
Cậu không có lựa chọn.
Đột nhiên mặt đất chấn động, Harry và Voldemort ở trang viên Voldemort cùng cảm thấy ma lực trong không khí đột nhiên hỗn loạn.
Đây là……
Voldemort cảm giác được ma lực trong không khí, vẻ mặt đột nhiên thay đổi…trở nên dữ tợn hơn.
“Đứng ở đây cho ta!” Sau khi để lại một câu cho Harry, hắn lập tức độn thổ rời khỏi trang viên Voldemort.
Harry trừng mắt nhìn theo, rồi nhanh chóng chạy xuống tầng hầm.
Cậu đánh gục hai Tử thần Thực tử trên đường, hơn nữa còn lấy vài sợi tóc cùng quần áo của chúng.
Rồi mới tới tầng hầm nơi giam giữ Sirius và Tonks.
“Harry?” Thấy thiếu niên vội vã chạy vào, hai người trong hầm đều lắp bắp kinh hãi.
“Giờ Voldemort không ở đây, hai người mau đi đi.” Harry thả mấy sợi tóc lên tay hai người, nói: “Thuốc đa dịch còn đây đúng không.”
“Đương nhiên.” Sirius gật đầu: “Nếu con đến chậm thêm vài ngày là hết hạn rồi.”
Sirius lấy thuốc đa dịch ra bỏ tóc vào, uống một ngụm.
Harry khó hiểu nhìn về phía Tonks, rồi Tonks vươn tay: “Đũa phép của chị đâu?”
“A.” Harry lấy đũa phép ra khỏi tui: “Thiếu chút nữa em đã quên.”
Tonks lấy đũa phép, không thèm liếc mắt đến lọ thuốc đa dịch chút nào, lập tức thay đổi một hình dạng khác.
“A Tonks, suýt nữa em quên chị là một Phù thủy biến hình.” Harry lắc đầu: “Nếu đã vậy thì hai người mau rời khỏi đây đi.”
“Vậy còn con?” Sirius bất an hỏi.
“Con cần phải đi nơi khác.” Harry nhanh chóng trả lời rồi không đợi hai người đáp lại “ba” một tiếng, độn thổ rời đi.
“Vì sao cậu ấy có thể độn thổ còn chúng ta thì không.” Tonks nhìn sang Sirius.
“Kết giới phản độn thổ kèm theo hệ thống nhận dạng, do Albus phát minh.” Sirius nhún vai: “Chả có lý do gì để Voldemort không học.”
“Được rồi.” Tonks thất vọng rên rỉ.
Hai người cứ vậy quang minh chính đại đi ra khỏi trang viên Voldemort.
Sirius cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng, chú nên tin tưởng Harry, có Remus đang chờ chú trở về.
Mà lúc này, Harry đang đứng trong một ngôi nhà bằng gỗ cách tế đàn khoảng 100 mét.
Đang đứng tựa vào cửa sổ, vẻ mặt nghiêm nghị là Tom Riddle.
“Mi đến rồi?” Nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn hỏi nhưng không hề quay đầu lại.
“Đúng vậy.” Harry nói: “Rốt cuộc tôi cũng tới.”
“Vì trách nhiệm?” Tom cười nhạo.
“Có lẽ còn vì số mệnh?” Harry cầm đũa phép, trên viên thạch anh tím toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Cũng vậy.” Tom nhìn chăm chú vào đũa phép của Harry: “Đây là vận mệnh của mi.”
“Nên dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng phải tự mình giải quyết, không dựa vào bất cứ ai, bất kể là thất bại hay thành công, bất kể trách nhiệm hay không thì tôi cũng đã lựa chọn con đường này và chắc chắn phải chịu trách nhiệm, vì lựa chọn của mình…cũng vì kết cuộc cuối cùng.”
“Vậy ta sẽ chịu trách nhiệm đứng ngoài quan sát, hay sau khi mi chết ta có thể cho người nào đó một đòn cuối cùng bất cứ lúc nào.” Tom cười lạnh trả lời.
“Vậy cám ơn.” Harry nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi đẩy cửa ra, hoà vào ánh mặt trời.
Khi đó, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây, tất cả đều yên tĩnh quá mức…đến nỗi một tia gió nhẹ cũng không có.
Tất cả sắp kết thúc.