Truy Đuổi

Chương 40: Chương 40




Dinh thự của Lãnh gia.

Trên bàn ăn bày đầy những món điểm tâm phong phú.

Do chuyện công ty nên Lãnh Thế Hùng kết thúc chuyến du lịch, trở về thành phố C sớm hơn dự kiến, ông vừa ăn sáng vừa đọc báo kinh tế và tài chính, trên báo kín đặc các bài viết về cuộc tranh giành gay gắt giữa Hoa Thần và Lãnh Thị, càng xem lông mày Lãnh Thế Hùng càng nhíu chặt lại.

Tối qua ông đã nói chuyện với Lãnh Ngự Thần, hai cha con cùng phân tích nguyên nhân Hoa Thần nhắm vào Lãnh Thị, Lãnh Thế Hùng nghi ngờ trên thương trường Lãnh Ngự Thần đã có những thủ đoạn tàn nhẫn đắc tội với nhân vật quan trọng nào đó, cho nên bây giờ mới gặp phải sự đả kích từ đối phương. Ông sợ Lãnh Ngự Thần làm chuyện gì sai sót sẽ đẩy công ty vào thế khốn cùng, đồng thời, ông cũng nghi ngờ lần này Lãnh Ngự Thần có khả năng là do một nhân vật nào đó trong Sở đóng giả. Dù sao cũng không phải do mình sinh ra, Lãnh Thế Hùng chưa bao giờ thôi đề phòng Lãnh Ngự Thần.

Lãnh Thế Hùng vừa đọc báo vừa nghĩ cách làm sao để giảm bớt quyền lực thực tế của Lãnh Ngự Thần trong công ty.

Lãnh Ngự Thần mang tinh thần sảng khoái đi xuống lầu, không hề nhìn ra đêm qua anh ngủ không ngon giấc, trong lòng biết rõ Lãnh Thế Hùng đang đề phòng mình nhưng chuyện khiến anh suy nghĩ nhiều hơn là về Nhan Hoan, anh đã đồng ý sẽ không để người của Lãnh gia tới quấy rầy cô.

Cho dù cô chẳng thèm ngó ngàng tới lời hứa của anh hay tất cả những việc anh đã làm.

“Ba, chào buổi sáng.” Lãnh Ngự Thần kéo ghế ngồi xuống.

“Chào buổi sáng.” Lãnh Thế Hùng đặt tờ báo xuống, tiện tay cầm lên một tờ tuần san giải trí. Vì con gái bảo bối Tiểu Mạn nên ông mới dành chút chú ý cho những tin tức kiểu như thế này. Tiêu đề ngay trang đầu chính là “Lãnh Tiểu Mạn đau khổ khi bị từ chối tình cảm, Trạch Thiếu công khai bạn gái chính thức”.

Lãnh Thế Hùng vừa đọc tiêu đề đã nổi cơn phẫn nộ, không ngờ thằng nhóc họ Tiêu ngoại trừ vẻ ngoài được một chút thì còn tốt ở điểm nào, dựa vào đâu mà dám từ chối con gái bảo bối của ông. Khi trông thấy bức ảnh chụp Tiêu Trạch ôm hôn một cô gái xinh đẹp ngoài phố, đôi đồng tử của Lãnh Thế Hùng chợt phóng đại, cảm thấy cô gái xinh đẹp trong bức ảnh rất giống một người, giống…

Giống vợ trước Diêu Bội Bội.

Phát hiện khiến người ta giật mình!

Đáy lòng Lãnh Thế Hùng dấy lên từng đợt sóng, nhớ tới con gái lớn Lãnh Nhan Hoan đã bị mình vứt bỏ, cô năm nay cũng hai mươi lăm tuổi, xấp xỉ tuổi của người trong tấm ảnh. Đột nhiên có cảm giác, cô gái này có khả năng là con gái ông.

Lãnh Ngự Thần vừa ăn sáng vừa đọc báo, không nhận ra sự khác thường của Lãnh Thế Hùng cho đến khi công chúa nhỏ xuống lầu, phá vỡ dòng suy nghĩ làm thế nào để giành được Nhan Hoan của anh.

“Ba, chào buổi sáng.” Lãnh Tiểu Mạn ôm cổ Lãnh Thế Hùng, cả người ngả vào người ông, cặp mắt to đảo qua nội dung trên tờ tuần san, gương mặt lập tức biến sắc.

Lãnh Ngự Thần giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra, chưa có bất kỳ phản ứng nào thì Lãnh Tiểu Mạn đã nhảy xuống khỏi lưng Lãnh Thế Hùng, giật lấy tờ báo vừa xé nát vừa chửi rủa: “Hồ ly tinh, đồ tiện nhân, đôi nam nữ chó má…”

Lãnh Thế Hùng kinh ngạc nhìn tờ báo bị hung hăng xé tan nát trong tay con gái, Lãnh Ngự Thần lẳng lặng quan sát ông, trong lòng thầm nghĩ liệu ông đã phát hiện ra hay chưa.

“Làm cái gì đó! Lãnh Tiểu Mạn, mới sáng sớm mà đã nổi điên gì vậy.” Từ Giai Oánh đứng ở cửa phòng ăn lớn tiếng quát, ba người giương mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, Lãnh Thế Hùng lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, Lãnh Ngự Thần yên lặng nhìn ông chăm chú, còn Lãnh Tiểu Mạn thì khóc toáng lên như một đứa trẻ, “Mẹ, Tiêu Trạch có người phụ nữ khác, anh ấy không cần con nữa, hu hu…”

Từ Giai Oánh đi tới, không quan tâm con gái đang vừa khóc vừa kể lể, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào cặp chân đẹp trắng nõn nà của Lãnh Tiểu Mạn, kéo gấu váy của cô, quát lớn: “Sao lại mặc váy ngắn thế này, muốn để những tên đàn ông thối tha kia lợi dụng sao? Một chút nhục nhã cũng không cảm thấy, lập tức cút về phòng thay quần dài cho tôi.”

Lãnh Tiểu Mạn bị mắng thì mếu máo, kéo nhẹ gấu váy vừa vặn che cặp đùi, nói: “Váy này có ngắn đâu, mẹ không mặc váy được nên cũng chẳng để cho ai mặc.”

“Con ranh chết tiệt này, còn dám mạnh miệng.” Từ Giai Oánh bị nói trúng chỗ đau, vung tay lên, Lãnh Tiểu Mạn vội trốn sau lưng Lãnh Thế Hùng, “Ba ơi!”

“Thôi thôi. Mới sáng ra đã nhao nhao lên, không để cho ai được yên tĩnh!” Lãnh Thế Hùng trưng ra vẻ mặt sầm sì, đứng dậy bỏ đi, Lãnh Tiểu Mạn cũng đi theo lên lầu.

Từ Giai Oánh đặt mông ngồi xuống ghế, nhìn con trai đang cầm tờ báo, nói: “Con cũng phải đi?”

“Có một cuộc họp sớm, con đi trước đây.” Lãnh Ngự Thần đi rồi, trong phòng ăn chỉ còn lại một mình Từ Giai Oánh, bà ta cắn nuốt miếng bánh mì như thể đang trút giận lên nó. Bà ta ghét tất cả những người phụ nữ có thể mặc váy, kể cả con gái bảo bối Lãnh Tiểu Mạn của bà ta, lý do không đâu khác chính vì trên đùi bà ta có hai hàng dấu răng nhọn trông rất đáng sợ…

Dấu răng do bị cá mập cắn…

*

Chuyện Tiêu Trạch công khai tình yêu được các tờ báo và tạp chí đưa tin từ thành thị cho tới những vùng hẻo lánh, đám hào phú đều đang bàn tán về mối tình bất ngờ được tiết lộ, bàn tán về cô gái ngồi trên chiếc Reventon phiên bản số lượng hạn chế. Mà nhân vật chính trong chủ đề đó lúc này còn đang nằm ì trong chăn chưa chịu rời giường.

Bởi vì cô mệt sắp chết rồi!

Ánh mặt trời cuối thu nhàn nhạt tỏa ra những tia sáng dịu dàng chiếu lên tấm rèm cửa màu sáng, Nhan Hoan từ từ tỉnh lại dưới cái nhìn chăm chú nhiệt tình của người nào đó. Cô xoa xoa mái tóc rối bời, dáng vẻ lờ mờ vẫn đang buồn ngủ, nói: “Chào buổi sáng, Tiêu tiên sinh, chúc mừng anh đã được thỏa ước nguyện bắt cóc em lên giường.”

Trong mắt Tiêu Trạch ngập tràn sự yêu thương, anh véo cái mũi nhỏ của cô, vui vẻ nói: “Chào buổi sáng, Nhan tiểu thư, chúc mừng em tiến thêm một bước nữa tới gần cái ghế Tiêu phu nhân.”

Nhan Hoan cười tủm tỉm xoay người lại, khắp người đau nhức khiến cô nhíu mày lẩm bẩm trách cứ: “Anh đã xé tan cả người em ra đấy à?”

“Đúng, anh đã xé tan cả người em.” Ngón tay thon dài dạo chơi trên làn da tinh tế nhẵn mịn của cô, Tiêu Trạch nói: “Anh đã khắc tên anh lên mỗi một khúc xương trong cơ thể em.”

“Chẳng trách lại đau như thế, thật bất công.” Nhan Hoan lười biếng chui vào trong chăn, chu môi nói: “Em cũng muốn ghi lại chút gì đó trên người anh.”

“Đã ghi rồi đấy thôi.” Tiêu Trạch xoay lưng mình về phía cô.

Rất nhiều những vết cào xước mê hoặc nông sâu, dài ngắn không đồng đều.

Nhan Hoan áp má lên những vết thương đó, hỏi: “Đau không?”

“Không bằng em đau.” Tiếng nói nặng nề phát ra từ lồng ngực.

Làn môi mềm mại chạm vào những vết thương, Tiêu Trạch quay đầu hôn lên môi cô…

Tiêu Trạch đã xin nghỉ cho Nhan Hoan, còn anh một mình lái xe đến công ty. Trải qua một buổi tối đó, anh vô cùng muốn cưới Nhan Hoan về, hơn nữa càng nhanh càng tốt, để cô trở thành vợ của anh danh chính ngôn thuận. Bấm điện thoại gọi cho Hạ Thiệu Nhiên, Tiêu Trạch vui vẻ nói: “hiên, giúp tôi tìm tư liệu của Nhan Hoan, càng kỹ càng tốt.”

Hạ Thiệu Nhiên không hỏi nhiều đã đồng ý ngay.

Trong tòa cao ốc của tập đoàn Tần Vũ dưới ánh nắng mặt trời.

Tiêu Trạch nhẹ nhàng sải bước vào công ty, trên gương mặt ngập tràn ý cười tươi rói, Amy cầm trong tay tờ báo được gấp làm đôi, đi theo sát anh rồi thò đầu ra cười tủm tỉm: “Chào buổi sáng, ông chủ.”

“Chào buổi sáng.” Tiêu Trạch đáp lại cô bằng một nụ cười thoải mái.

Cặp mắt phượng của Amy nhướng lên, cười gian xảo: “Ông chủ hôm nay hơi khác lạ.”

Tiêu Trạch nghiêng đầu hỏi: “Khác lạ chỗ nào?”

Ánh mắt mờ ám của Amy quét một đường từ trên xuống dưới, tay run run mở tờ báo, nói: “Ông chủ, hôm nay tôi đã đọc báo rồi, Nhan tiểu thư thật xinh đẹp, không hề thua kém các ngôi sao nổi tiếng.”

Tiêu Trạch cúi đầu nhìn ảnh chụp của hai người, niềm vui tràn trề. Nhan Hoan chỉ thuộc về mình anh quả thật đẹp tuyệt trần chẳng hề thua kém ngôi sao nào hết.

“Ông chủ?”

“Hả?”

“À, Nhan tiểu thư ăn có ngon miệng không?”

Hai người tiến vào thang máy chuyên dụng, Tiêu Trạch mỉm cười đầy ý vị, nói bằng ngữ khí như thể vẫn chưa thỏa mãn: “Ngon lắm.”

Vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt Amy, chợt liếc mắt thấy Chủ tịch trang nghiêm và thư ký Trương đang đi về hướng thang máy bên này, cô vội vàng cất tờ báo.

Tiêu Trạch đưa tay ngăn cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại, nói với cha mình: “Buổi sáng tốt lành, Chủ tịch.” Sau đó anh ấn tầng hai mươi.

Tiêu Kiến Đông hơi kinh ngạc với cử chỉ của con trai, mất tự nhiên ậm ừ đáp lại.

Thang máy nhanh chóng đi lên, trợ lý sau lưng hai nhân vật lớn dùng khẩu hình miệng đối thoại trong im lặng, Amy giở tờ báo ra bắt đầu nhiều chuyện với thư ký Trương, tuổi đã gần năm mươi nhưng thư ký Trương lại giống như một đứa trẻ thích đi theo cô náo loạn, hai người suy đoán Chủ tịch mà đọc được tin này chắc hẳn sẽ rất giận dữ. Amy hạ cằm nhếch môi, hai mắt hầm hầm, bắt chước theo dáng vẻ của Chủ tịch, làm thư ký Trương buồn cười mà lại không dám cười, nhịn đến đau cả bụng.

Đèn báo hiệu chỉ tầng mười bảy, Tiêu Kiến Đông nói: “Có bạn gái rồi, lựa lúc nào thích hợp đưa về nhà giới thiệu.”

Hai người đứng sau lập tức hóa đá, đồng loạt há hốc mồm, bốn con mắt nhìn chòng chọc vào sau gáy boss nhà mình, Amy lắc lắc đầu, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được, thư ký Trương cũng lắc đầu theo.

Tiêu Trạch cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói một câu, “Con biết rồi.”

Thang máy “ding” một tiếng, anh sải bước rộng đi ra ngoài, khóe miệng từ từ nhếch lên. Amy gật đầu chào Chủ tịch rồi đi theo ông chủ nhà mình.

Nhìn cánh cửa thang máy một lần nữa khép lại, Amy nói: “Ông chủ, hình như Chủ tịch đã ngầm cho phép quan hệ của anh và Nhan tiểu thư, quá tuyệt vời.”

Tuần san X phái người mang tới những bức ảnh hai người hôn nhau rõ nét và to hơn nhiều so với trên báo. Dưới bầu trời sao, đèn đường mờ ảo, bên cạnh chiếc siêu xe tuyệt thế, hai người mặc áo khoác màu tím ôm chặt nhau hôn môi nồng nàn. Gió đêm thổi bay mái tóc đen dài không che lấp được gương mặt mĩ miều của cô gái, càng không che được vẻ tập trung chân tình của chàng trai, anh hôn vô cùng chuyên chú, như thể chỉ có hôn cô mới là chuyện quan trọng nhất trên đời.

Tình yêu tuyệt đẹp, khiến người ta ước ao thèm muốn.

Tiêu Trạch giao cho Amy đem ảnh chụp tới trụ sở bí mật ở Bình Hồ Động, còn anh chỉnh lý lại tâm tình để bắt đầu một ngày làm việc mới. Lúc Tiêu Kiến Đông xuống lầu tuần tra, cách một tấm cửa sổ thủy tinh trông thấy con trai đang chăm chỉ làm việc thì khóe mắt chan chứa niềm vui. Thằng con trai bất tài phá gia chi tử, lúc nào cũng chỉ muốn hủy hoại công ty hình như sau khi trở về từ Anh Quốc đã bắt đầu chuyên tâm vào công việc, nếu như sự thay đổi của anh quả thật là vì tình yêu thì ông sẽ không chỉ không phản đối, mà còn có thể ủng hộ tình cảm của hai người.

Đối với Tiêu Kiến Đông, con trai chín chắn trở thành một người đàn ông có thể tự mình đảm đương công việc mới là điều quan trọng nhất.



Buổi tối, lúc Tiêu Trạch vào nhà thì Nhan Hoan đang thu lu trên ghế sô-pha vừa xem phim truyền hình vừa gặm táo, anh thay dép, đặt cặp tài liệu lên bàn trà, đi tới hôn cô, “Đói bụng không?”

Nhan Hoan cầm táo lắc đầu.

Tiêu Trạch nhìn trang phục kín mít của cô, âm thầm bĩu môi, anh ôm cô vào lòng, nâng cái cằm nhỏ của cô, nói: “Trong tủ có nhiều áo ngủ đẹp như vậy, sao lại chọn cái bộ xấu nhất này?”

Nhan Hoan giơ cánh tay lên, nhìn chiếc áo ngủ viền ren màu hồng cánh sen, vẻ mặt nghiêm túc: “Xấu lắm à?”

“Xấu.”

“Chê xấu thì đừng nhìn nữa.”

“Em thật là cáu kỉnh.” Tiêu Trạch túm lấy quả táo trong tay cô, cắn răng rắc một miếng, nói: “Còn đau không?”

Nhan Hoan dụi vào lồng ngực anh, nhẹ giọng nói: “Không đau như trước nữa.”

Tiêu Trạch giải quyết hết nửa quả táo, ghé cái miệng đầy hương táo tới hôn cô, tay rảnh rỗi thỉnh thoảng lại vuốt ve nơi mềm mại, Nhan Hoan yếu ớt ngăn lại bàn tay vừa mới thăm dò vào trong quần lót của cô, thở hổn hển nói: “Ăn cơm xong rồi làm được không?” Dưới ánh mắt chần chừ do dự của anh, cô lại nói thêm: “Không còn sức nữa.”

Cái tay kia miễn cưỡng theo đường cũ trở về miết nhẹ lên đỉnh đồi mềm mại, anh nói: “Anh đi nấu cơm.”

Tiêu Trạch thay quần áo, rửa tay rồi nấu cơm, Nhan Hoan tựa vào cửa phòng bếp, chống má nhìn anh bận rộn, cảm thấy hai người nên đổi vị trí. Cô lê đôi dép lảo đảo đi vào, nhón tay bốc một miếng thịt trong đĩa đưa lên miệng, nói: “Này, có phải em rất không giống phụ nữ không?”

“Tại sao nói như thế?”

“Không biết nấu cơm.”

Đồ ăn thịnh soạn được dọn lên, Tiêu Trạch cởi tạp dề, đi tới nói: “Biết lên giường là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.