Đánh giá: 8.5/10 từ 1 lượt
Ngay từ nhỏ Tô Mộc Hề đã có một dị năng bẩm sinh, cô có thể đối thoại với bất cứ thứ gì.
Nói chuyện với người.. câm.
'Lạnh quá’... âm thanh rên rỉ cô nghe được từ một cỗ thi thể đang nằm ở đằng kia.
Một hồn ma ở phía đó lại than thở với cô rằng ‘nó’ thật sự cô độc.
Cô trò chuyện với rất nhiều người, rất nhiều vật.
Về sau, lại có một người nhắc cô: “Suỵt - - - Trời tối rồi! Nhắm mắt lại, đừng nói chuyện nữa.”
Bình luận truyện