Phương Viên không dám chậm trễ, cô vội thay đồ, vừa mặc áo khoác vừa chạy ra ngoài. Đới Húc quả nhiên đã chờ ở cửa. Phương Viên nhanh chóng đi qua, mang giày xong liền muốn ra ngoài, nhưng chân còn chưa bước ra đã bị Đới Húc kéo lại. Anh khom người giúp Phương Viên kéo khóa kéo áo khoác lên, kéo tới trên cùng mới gật đầu: “Được rồi, bây giờ có thể đi rồi, mùa này ban đêm rất lạnh.”
Phương Viên xấu hổ cười. Từ lúc ba mẹ ly dị đến khi từng người đều có gia đình riêng, Phương Viên luôn cảm thấy mình trưởng thành quá nhanh, lại trải qua rèn luyện khi thực tập và làm việc, cô dường như sắp biến thành một cô gái mạnh mẽ. Nhưng không biết vì sao, mỗi khi ở chung với Đới Húc, đặc biệt là ngoài thời gian làm việc, cô lại cảm thấy bản thân như biến thành một cô gái cần ai đó chăm sóc, chuyện như vậy không biết là tốt hay xấu.
Biến cố đột ngột của gia đình từng khiến Phương Viên trở tay không kịp, cô vốn cho rằng bản thân không sợ trời không sợ đất, cho dù bên ngoài có thế nào, ít nhất mình vẫn còn bến cảng tránh gió là nhà, không ngờ sự thật lại tát cô một cái, giúp cô hiểu câu nói dựa núi núi sập, dựa người người đi, mãi mãi đừng dựa dẫm vào bất kỳ ai, dựa vào bản thân mới là lựa chọn sáng suốt. Do vậy, cô thường hay mâu thuẫn, một bên thì thản nhiên đón nhận sự quan tâm của Đới Húc, điều này khiến trái tim cô vô cùng ấm áp, nhưng bên còn lại, cô thỉnh thoảng sẽ lo lắng, sợ bản thân sẽ bị dựa dẫm, sau này khi Đới Húc không còn cho cô dựa vào, không thể tiếp tục ở bên cô, liệu cô có suy sụp lần nữa không.
Xuống lầu, rạng sáng cuối thu quả nhiên rất lạnh. Một cơn gió thổi tới, lá cây thu kêu xào xạc. Phương Viên rụt cổ vào cổ áo, vừa rồi nếu bản thân không kéo dây kéo áo khoác mà chạy xuống lầu, nói không chừng một cơn gió này đã đủ khiến cô lạnh thấu người.
Bị gió lạnh thổi qua như vậy, những suy nghĩ vớ vẩn trong lòng cũng lập tức bay đi, trước mắt còn vụ án phải giải quyết, những việc vặt vãnh khác cứ tạm thời khác sang một bên đi.
Sau khi lên xe, Phương Viên cảm thấy khá hơn nhiều. Trong xe không có gió, Đới Húc mở điều hòa, không khí lạnh trong xe cũng nhanh chóng được xua tan. Hai người lái xe thẳng tới địa điểm Đới Húc nhận được thông báo trong điện thoại, là đường sắt trong thành phố A.
Thành phố A gần như bị đường sắt chia làm hai khu vực khác nhau. Không biết có phải ý đồ khi quy hoạch hay không, nói tóm lại các đầu mối giao thông đường sắt quan trọng đều nằm trong trung tâm thành phố, còn lại đa phần đều nằm ở một khu. Vì đường sắt và đường bộ đang xen ngang dọc, tiếng ồn và môi trường đương nhiên kém hơn trung tâm thành phố, do vậy khu vực này rất ít dân cư, chỉ có vài nhà máy hoặc kho hàng được xây dựng ở đây.. Chính vì thế, rạng sáng ba bốn giờ, ngoại trừ đèn đường thưa thớt, xung quanh chỉ có mấy tòa nhà cao tầng không đèn hay các nhà kho đóng chặt cửa khiến khu vực này có vẻ tiêu điều.
Xe Đới Húc rẽ trái rẽ phải, đi tới phía sau một nhà máy. Nơi đó là một con phố nhỏ, mặt đường rất hẹp, hai xe miễn cưỡng có thể đi song song, nếu xe tải quá lớn, chỉ sợ đi lại sẽ hơi khó khăn, đèn đường cũng không có. Bên trái của họ là một con mương nhỏ có một đường sắt chạy ngang, phía trước bên mép đường có hệ thống chiếu sáng, xem ra hiện trường vụ án ở đó.
Đới Húc cho xe dừng lại, xuống xe cùng Phương Viên đi bộ qua. Vừa đi, Đới Húc vừa nhắc nhở Phương Viên: “Em phải chuẩn bị tâm lý trước, tuy là án mạng làm giả vụ tự sát trên đường ray, nhưng vì thi thể được phát hiện trên đường ra, có thể đã bị xe lửa nghiền qua, cho nên...”
Phương Viên gật đầu, nuốt nước bọt.
Đi tới trước xem, tình hình không tệ như tưởng tượng, thi thể thoạt nhìn không bị xe lửa nghiền qua, hoặc là nên nói... Chưa bị nghiền qua toàn bộ. Bởi vì sau khi xác nhận thi thể hoàn chỉnh, Phương Viên phát hiện thi thể đang trong tư thế nằm sấp có một bàn tay hình như đã bị nghiền qua không còn nguyên trạng.
Đánh giá từ sau lưng, nạn nhân là nam, cao khoảng 175cm, dáng người khá gầy yếu, đầu tròn, trên người mặc áo ba lỗ màu trắng và quần thể dục màu xanh, chân mang giày thể thao màu trắng. Ngoại trừ một bàn tay bị nghiền qua, những phần khác trên cơ thể trên cơ bản đều còn hoàn chỉnh.
Phương Viên lại nhìn xung quanh nhưng không hề thấy quần áo nào khác trong phạm vi chiếu sáng. Trong thời tiết lạnh như vậy, sao người này lại ăn mặc mỏng manh thế này?
Phương Viên còn đang thắc mắc, pháp y đã chuẩn bị tới kiểm tra thi thể. Đới Húc vỗ vai Phương Viên, ý nói cô đi theo mình tìm hiểu tình hình trước, nhường không gian bên này cho phép y và đồng nghiệp kỹ thuật.
Có vài người mặc đồng phục đứng cách hiện trường không xa, có lẽ là nhân viên đường sắt ở lại hỗ trợ điều tra. Đới Húc và Phương Viên đi tới, chào hỏi giới thiệu, mấy người họ cũng giới thiệu bản thân, quả nhiên là nhân viên đường sắt thành phố A, sau khi nhận được liên lạc của lái tàu và thông báo của cảnh sát, bọn họ liền chạy tới đây.
“Tình hình đường sắt chỗ chúng tôi khá đặc biệt, không biết anh chị có thể xử lý việc này nhanh một chút được không. Ở đây chỉ có một đường ray, tàu dừng lại, không chỉ làm trễ thời gian, còn ảnh hưởng tới các chuyến tàu sau đó.” Một nhân viên đường sắt nói sơ qua tình hình.
“Chúng tôi hiểu, công việc của các anh cũng là cuộc chạy đua với thời gian, cần đúng từng giây từng phút.” Đới Húc gật đầu, tỏ vẻ thông cảm. Sau đó, anh quay đầu nhìn về hướng thi thể, “Lái tàu có kể với các anh tình hình lúc đó không?”
Nhân viên trả lời: “Là thế này, chuyến tàu gặp sự cố không phải xuất phát từ thành phố A, nó đi ngang thôi, hơn nữa chỉ chở hàng hóa. Khi đi tới đây, may mà lái tàu phát hiện kịp thời, bằng không xe lửa đã chắc chắn đã nghiền qua người kia. À đúng rồi, lái tàu bảo may mà quần thể dục màu xanh của người kia phản chiếu ánh đèn của tàu nên mới sớm nhận ra có người nằm trên đường ray. Thấy sự việc không ổn, lái tàu lập tức gọi điện báo cảnh sát. Lái tàu kia là người có kinh nghiệm, nếu không đã không thể xử lý, anh chị thử nghĩ xem, đoàn tàu dài như vậy lại chở hàng hóa, muốn dừng lại cũng cần quãng đường để giảm xóc, cho nên...”
“Cho nên mới nghiền nát tay nạn nhân, anh muốn nói vậy đúng không? Không sao, chi tiết này chúng tôi có chú ý, chúng tôi có thể thông cảm, đây là điều không thể tránh khỏi.” Đới Húc nhìn ra đối phương càng nói càng ấp úng, có lẽ vì sợ cảnh sát truy cứu việc bọn họ phá hỏng thi thể.
Nghe Đới Húc nói vậy, nhân viên kia thở phào: “Vâng, đúng vậy, mong anh chị thông cảm. Để tôi nói tiếp. Sau khi cho tàu dừng lại, lái xế đi xuống kiểm tra tình hình, phát hiện người kia chưa bị nghiền nát, cũng thở phào. Ông ấy thử gọi vài tiếng, thấy người kia không đáp lại nên duỗi tay sờ, lúc này mới phát hiện người kia lạnh ngắt, hơn nữa tay chân cứng đờ, không giống như còn sống. Ông ấy cùng phó lái tàu vội kéo thi thể ra một chút, thấy một tay bị nghiền nát, những chỗ khác không sao, chỉ là hơi thở đã không còn. Người này rõ ràng không phải do xe lửa đâm chết, cho nên bọn họ xử lý theo quy định, nâng thi thể tới bên cạnh đường sắt, liên lạc với trạm đường sắt chúng tôi, may mà trạm xử lý cách đây không xa, chúng tôi vội vàng tới đây. Chúng tôi không dám đụng vào hiện trường, sợ ảnh hưởng tới công việc của anh chị. Một người chết nằm trên đường sắt chắc chắn không phải tự sát, do vậy chúng tôi nhanh chóng liên lạc với anh chị, những việc còn lại chờ anh chị xử lý.”
Đới Húc gật đầu, hỏi cặn kẽ về mấy vấn đề như lái tàu cho xe lửa đi ngang đây vào thời gian nào, có điều không nhận được đáp án không lý tưởng. Nhân viên trạm kiểm soát cũng chỉ nghe lại từ tài xế, sau đó nói lại với Đới Húc và Phương Viên, thông tin không thể đảm bảo, hơn nữa chưa chắc khi đó bản thân lái tàu đã chú ý tới vấn đề này.
Đây không phải tin tức tốt, bọn họ tạm thời không thể tìm hiểu gì thêm, chỉ có thể chờ kết quả từ các pháp y.
Sau khi nói chuyện với nhân viên đường sắt, Đới Húc và Phương Viên quay lại hiện trường. Pháp y Lưu và những người khác đang cẩn thận kiểm tra. Bận rộn một hồi, thấy Đới Húc và Phương Viên tới, pháp y Lưu đứng dậy, gật đầu: “Đúng là bị giết trước đó rồi mới đặt ở đường ray, ngụy tạo hiện trường tự sát. Thời điểm nạn nhân tử vong khoảng bốn năm giờ trước, tức là nửa đêm. Bây giờ mạch máu trong thi thể trên cơ bản đều đông lại, cho nên tàu lửa không kịp dừng lại, nghiền nát tay phải của nạn nhân nhưng ở hiện trường không để lại quá nhiều vết máu, đủ thấy trước khi lái tàu phát hiện, nạn nhân đã chết hơn hai tiếng đồng hồ. Trên thi thể không có chấn thương rõ ràng, nhưng có một lỗ kim ở tĩnh mạch trên cánh tay phải. Có lẽ nạn nhân bị tiêm thứ gì đó vào người dẫn tới tử vong, đương nhiên, đây chỉ là phán đoán sơ bộ.”
Đới Húc gật đầu. Nếu muốn biết nhiều hơn, e rằng phải chờ pháp y đưa thi thể về kiểm tra thêm mới có thể đưa ra kết luận. Anh nhìn thi thể dưới đất, lúc này thi thể đã lật ngược lại, trên mặt nổi một vết bầm tím bất thường. Tuy không làm trong ngành pháp y, nhưng dù sao cũng là cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, Đới Húc biết đó là đốm thi thể, thi thể nằm sấp trên đường ray, cho nên đốm thi thể nổi lên trên mặt trước.
Xuyên qua vết tím tái kia, từ tướng mạo mà xem người này không lớn tuổi, gương mặt và hình thể tuy giống người trưởng thành nhưng vẫn còn nét non nớt, theo lý thuyết, người ở độ tuổi này vẫn là học sinh, điểm này có thể thấy từ quần áo giày thể thao cậu ta mặc.
“Chúng ta đi một vòng xem đi.” Phương Viên vỗ cánh tay Đới Húc, giơ đèn pin ra hiệu, “Trời lạnh như vậy, xung quanh cũng không có dân cư, người chết không thể mặc áo ba lỗ chạy tới đây tự sát. Nói không chừng trên áo nạn nhân có manh mối có thể để lộ thân phận hung thủ nên bị hắn cởi ra vứt bỏ hoặc giấu đi. Chúng ta đi một vòng, thử xem có thể tìm thấy gì không.”
“Ý kiến hay. Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tìm.” Đới Húc gật đầu, cũng lấy đèn pin ra.