Truy Kích Hung Án

Chương 30: Chương 30: Bắt cá




Với đề nghị của Đới Húc, Mã Khải là người đầu tiên hưởng ứng, gần đây cậu ta đối với người thầy hướng dẫn này tương đối vừa lòng, tính cách anh hiền hòa dễ nói chuyện, tùy tiện không so đo, mà điểm quan trọng nhất chính là ngoại trừ mấy ngày đầu vì vụ án bọn họ phải bôn ba khắp nơi, một ngày ba bữa không cố định thì những lúc còn lại, ở cùng Đới Húc, bọn họ căn bản không cần lo tới giờ cơm. Chuyện phải nhịn đói này, Đới Húc không chịu nổi, cho nên thời điểm làm việc thì làm việc, lúc cần ăn cơm thì ăn cơm, lúc cần nghỉ ngơi Đới Húc cũng kịp thời kêu dừng, cho bọn họ về nghỉ. Cuộc sống thực tập sinh không trễ giờ cơm không thiếu giờ nghỉ như vậy không phải ai cũng có thể có được.

Ba người loanh quanh gần trường học nửa ngày vẫn không tìm được chỗ thuận mắt, cuối cùng đành phải chọn một quán mì nhỏ bên đường. Khách trước vừa đi, nhân viên phục vụ còn chưa kịp dọn dẹp, tuy quán nhỏ nhưng khá đông khách, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn nhàn nhạt. Mã Khải vừa ngồi xuống liền gọi phục vụ tới dọn bàn, có lẽ vì đói, hiện tại lại ngửi thấy mùi đồ ăn, dạ dày cũng thầm rên rỉ, thời điểm phục vụ dọn bàn, cậu ta đã mở thực đơn ra xem.

“Cho tôi một mì bò cay, tôi thấy bàn bên kia có một tô mì bò cay, bên trên có lớp dầu, còn rất nhiều mè, ngửi thấy đã thèm.” Sau khi gọi món cho mình, Mã Khải mới hỏi Đới Húc, “Lão Đới, anh muốn ăn gi?”

“Cho tôi một tô mì thịt băm.” Đới Húc nhìn lướt qua thực đơn, tùy tiện chọn.

“Phương Viên, cậu có ăn không?” Đới Húc vừa hỏi vừa làm bộ đưa thực đơn cho phục vụ.

Một mình Phương Viên ngồi đối diện Mã Khải và Đới Húc, nghe Mã Khải hỏi, cô liền muốn lắc đầu, nhưng lại phát hiện Đới Húc cũng đang nhìn mình, nghĩ lại lần trước vì ăn uống không điều độ, kết quả vừa đói vừa đau dạ dày, còn bị Đới Húc phát hiện, cô chỉ đành gật đầu, nhận lấy thực đơn, gọi một tô mì nhỏ.

Bữa cơm trôi qua rất nhanh, hai người đàn ông Đới Húc và Mã Khải bụng đói cồn cào ăn uống đương nhiên như gió cuốn mây tan, Phương Viên thì nhai kỹ nuốt chậm. Thời điểm bọn họ ăn xong, tô mì nhỏ của cô còn chưa hết phân nửa, nhưng cũng buông đũa xuống theo.

“Không ăn nữa sao?” Trả tiền xong, Đới Húc nhìn tô mì trước mặt cô.

Phương Viên gật đầu: “Em không đói, với lại ăn cũng không vô, tốt nhất là đừng chậm trễ việc.”

“Lão Đới, anh đừng hỏi nữa, mấy cô gái thời đại này có ai mà không muốn giảm cân, huống hồ Phương Viên còn thuộc loại phải cố gắng phấn đấu.” Mã Khải đương nhiên biết lời này của mình đặc biệt nghịch ngợm, không đợi người nghe có phản ứng, chính mình đã bật cười thành tiếng, tới khi thấy Phương Viên có chút xấu hổ, cậu mới nhịn cười, nói, “Phương Viên, tớ không có ý gì đâu, tuyệt đối là có lòng tốt nhắc nhở đấy, hơn nữa, nói thật, gần đây cậu gầy đi rồi, ai cũng có thể nhìn ra, cậu cứ tiếp tục nỗ lực, thắng lợi đã ở ngay trước mắt!”

“Tôi thấy em không nên tới Cục Công An thực tập nữa.” Đới Húc liếc Mã Khải một cái, đứng dậy ra ngoài, “Em nên tới mấy phòng tập thể thao hay trung tâm giảm cân gì đó, tôi thấy em chỉ biết để tâm tới vấn đề cân nặng, những chuyện khác lại không thấy để bụng nhiều như vậy.”

“Bọn em không phải đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời sao? Vấn đề cá nhân đương nhiên phải giải quyết trước!” Mã Khải đã thăm dò rõ ràng tính cách của Đới Húc, biết anh không phải người nghiêm khắc, cho nên nghĩ rằng lời cợt nhã này anh sẽ không để trong lòng.

Đới Húc cười cười, không nói nữa, ba người cứ như vậy mà ra ngoài lên xe, trở về Cục Công An.

Sau khi giải quyết bữa trưa, chuyện thứ nhất chính là căn cứ vào phát hiện của Phương Viên mà xác nhận vấn đề bằng cấp của Bào Hồng Quang. Mấy năm gần đây, số người xuất ngoại ngày một tăng, sau khi điều kiện kinh tế trở nên dư dả, gia đình thường sẽ cho con cái đi du học, nhưng trong bối cảnh như vậy, số hàng giả treo dê bán thịt chó cũng ngày càng nhiều, ví dụ như một số trường đại học kém chất lượng, hoặc thậm chí là bằng cấp giả, tuy ba mẹ Bào Hồng Quang một lòng khích lệ con trai mình học tập, nhưng căn cứ vào nội dung không thống nhất giữa bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận vinh dự, trong lòng bọn họ đều rõ hơn một nửa Bào Hồng Quang là kẻ không có năng lực.

Đới Húc giao chuyện này cho Mã Khải và Phương Viên, còn Lâm Phi Ca xin nghỉ buổi sáng qua buổi trưa đã trở về, tự giác ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu vùi mặt vào công việc trước máy tính. Ba người không biết anh rốt cuộc bận cái gì, bọn họ đối với việc xác nhận bằng cấp thật giả hoàn toàn mù tịt, lại ngại đi hỏi người khác, sợ để lộ năng lực kém cỏi của mình, cuối cùng chỉ đành cùng nhau thương lượng rồi lên mạng tìm tòi, xem có phương pháp nào giải quyết hay không. Rất nhanh bọn họ đã tìm được trang web của chính phủ có thể kiểm tra bằng cấp, nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện, muốn thông qua trình tự tiến hành nghiệm chứng, đầu tiên cần phải có thư chứng thực của bộ giáo dục, sau khi nhập mã số bên trên mới có thể tiếp tục tiến hành. Bọn họ căn bản chỉ có ảnh chụp giấy chứng nhận của Bào Hồng Quang, ở nhà bọn họ căn bản không thấy bất cứ giấy chứng thực gì.

Muốn giải quyết vấn đề này phải gọi điện liên lạc với ba mẹ của Bào Hồng Quang, hỏi thăm xem hắn ta có chứng chỉ học tập hay bằng cấp học thuật tương tự không, nhưng trong nhà bọn họ không có văn kiện nào, hỏi ba câu không câu nào ba mẹ Bào Hồng Quang cũng không biết, đối với việc này họ căn bản không có khái niệm. Hết cách, Phương Viên đành phải lên mạng tìm bản mẫu rồi gửi cho ba của Bào Hồng Quang, kêu ông ta cầm tấm hình làm tham khảo, hỗ trợ tìm thứ tương tự trong nhà. Ba của Bào Hồng Quang đồng ý.

Kế tiếp, ba người chỉ có thể to mắt cho ba mẹ Bào Hồng Quang gửi tin tức về, cứ vậy mà đợi hơn nửa ngày. Trong quá trình chờ đợi, Mã Khải kể cho Lâm Phi Ca công việc của Bào Hồng Quang ở trường sơ trung, Lâm Phi Ca nghe xong, cảm thấy thật đáng tiếc, chỉ vì chính mình xin nghỉ đi thăm viếng mà bỏ lỡ chuyện náo nhiệt như vậy. Cô đứng dậy qua chỗ Đới húc, vốn muốn bắt chuyện với anh vài câu, kết quả lại thấy anh vùi đầu vào màn hình máy tính, ngón tay không ngừng gõ gõ trên bàn phím, còn tưởng anh bận cái gì, không dám sốt ruột mở miệng. Cô nhìn một lúc cũng không nhìn ra anh đang làm cái gì, lúc này bất lực trở về vị trí.

“Sao vậy? Cậu không phải muốn đi tìm lão Đới nói chuyện sao? Sao chưa nói gì đã quay lại vậy?” Thấy biểu cảm của Lâm Phi Ca có chút kỳ quái, Mã Khải theo bản năng thấp giọng hỏi.

Lâm Phi Ca đưa mắt nhìn qua chỗ Đới Húc, lại ngoắc tay với Phương Viên và Mã Khải, khẽ nói: “Tớ còn tưởng anh ấy bận gì nên cả ngàymới không hé răng, kết quả lại là đang lên mạng tán gẫu với người ta!”

“Không thể nào? Thật hay giả vậy?” Mã Khải không tin, “Chúng ta ở bên này đang bận rộn, anh ấy không thể vứt mọi chuyện cho chúng ta tự làm, còn mình lại lười biếng, có ai lại trắng trợn như thế?”

“Tớ lừa cậu làm gì? Cậu có cho tớ tiền không?” Lâm Phi Ca trừng mắt một cái, tỏ vẻ bất mãn, “Không tin thì cậu đi xem đi, dù sao người ta vẫn ngồi ở bên kia.”

Mã Khải cảm thấy Lâm Phi Ca nói có đạo lý, lập tức chân tay nhẹ nhàng qua bên kia, đứng sau Đới Húc nhìn chằm chằm màn hình một lúc, có điều cậu không an tĩnh như Lâm Phi Ca khi nãy, sau khi nhìn, cậu liền duỗi tay vỗ lưng ghế của Đới Húc, hỏi: “Lão Đới, anh đang làm gì vậy?”

Đới Húc đương nhiên biết cậu đứng ở sau, không hề quay đầu mà nói: “Cậu không phải đã thấy rồi sao?”

“Em nhìn thấy chứ, chỉ là không thể tin vào hai mắt của mình. Lão Đới, trong giờ làm việc như vậy anh dám đi bắt cá trắng trợn vậy sao? Thật không ngờ, nhìn dáng vẻ đạo mạo này, thì ra anh vẫn có những phương diện khác!” Mã Khải cười hì hì vui đùa với Đới Húc, nhìn khung nói chuyện phiếm trên màn hình của anh, bĩu môi, “Nói chuyện phiếm nhiều cũng không thú vị, anh chơi game không? A, đúng rồi, trong lúc làm việc tuy có thể tâm sự nhưng nếu mở giao diện game, vậy thì hơi quá.”

“Thỉnh thoảng nói chuyện với những người trẻ tuổi có thể giúp chính mình đuổi kịp thời đại, không bị vứt ra sau.” Đới Húc nói.

Mã Khải và Đới Húc trò chuyện một hồi, chuông điện thoại văn phòng vang lên, Đới Húc nhìn dãy số trên màn hình, thấy dãy số là gia đình của Bào Hồng Quang, lập tức vẫy tay với Phương Viên: “Vừa rồi là em gọi điện thoại, lúc này em cũng nhận đi, làm đến nơi đến chốn mới tốt.”

Dứt lời, anh duỗi cái eo lười, tắt phần mềm nói chuyện phiếm, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Phương Viên không quá ngại nhận điện thoại, nghe lời cầm ống nghe, chờ tin tức ba mẹ Bào Hồng Quang gửi về liền đi chứng thực. Lâm Phi Ca thấy Đới Húc ra ngoài, bĩu môi.

“Cậu làm sao vậy? Có ý kiến gì với lão Đới hả?” Mã Khải hỏi.

“Tớ có thể có ý kiến gì chứ? Tớ chẳng có ý kiến gì. Cậu và Phương Viên không muốn đi theo Đới Húc thì có thể mặt dày trở về với người hướng dẫn của mình, tốt xấu gì đó cũng là người sắp xếp nhiệm vụ cho các cậu, các cậu không muốn ở đây thì không cần đi theo, nhưng còn tớ? Người không muốn thay đổi là anh ấy, muốn thay đổi cũng là anh ấy, thật giống như Chu Hành kia, không thích nói chuyện với người khác nhưng đi theo còn có thể hưởng chút hào quang, tương lai nói không chừng sẽ có vinh dự gì đó, nói chung là rất tốt đẹp, nhưng đi theo vị này... Haizz...”

“Tớ lại cảm thấy rất tốt, tất cả đều là người trong nghề, ít nhất thì không ai phải gặp khó xử.” Mã Khải đối với chuyện làm việc riêng của Đới Húc có chút vui vẻ, “Anh ấy luôn chu đáo chiếu cố chúng ta, người sống tình cảm thường như vậy, thời gian thực tập này chúng ta không cần lo bị người khác làm khó dễ.”

Lâm Phi Ca cười trừ, không muốn cùng cậu ta thảo luận vấn đề này, đúng lúc Phương Viên cũng dập máy, cô liền hỏi: “Sao rồi?”

Phương Viên lắc đầu: “Không tìm được gì cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.