Truy Kích Hung Án

Chương 252: Chương 252: Biết vậy chẳng làm




“Ý anh là...” Phương Viên liên tưởng theo hướng Đới Húc nói, cảm thấy khả năng này có hơi vô căn cứ, “Ý anh là nguyền rủa sao? Ngày xưa hình như cũng có con rối làm bằng rơm rạ, vải bố hay giấy tạo mô phỏng con người.”

“Đúng vậy, khả năng này có hơi vô lý, sợ nói ra bị người ta chê cười, cố gắng giữ im lặng, bây giờ nghe em nói tôi cảm giác tự nhiên hơn nhiều.” Đới Húc vui vẻ, vừa cười vừa nói.

Phương Viên không ngờ anh dẫn dụ mình, vì thế trừng mắt: “Anh có ý gì thế? Trông em giống người mê tín lắm sao? Tại sao nghe em nói thì có vẻ tự nhiên hơn chứ?”

“Em còn trẻ, mấy cô gái trẻ thường thích nghe về các truyền thuyết, nếu không tại sao đa số các lời đồn ma quỷ đều xuất phát từ trường học? Đương nhiên là vì chỉ có học sinh mới có hứng thú mới mấy việc thần bí này.” Đới Húc chỉ mặt mình, sờ cằm, “Đổi lại là tôi, vừa nhìn liền biết là người chín chắn, nếu tôi còn quan tâm mấy thứ này, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo. Nói đến đây rồi em còn không hiểu à? Ý tôi là khen em còn trẻ đấy!”

Phương Viên không nhịn được mà bật cười: “Anh thì già gì, chẳng qua chỉ lớn hơn em vài tuổi, tuy anh là đồng chí lâu năm nhưng cậy già lên mặt không phải thói quen tốt đâu!”

Thật vậy, Đới Húc và Chung Hàn cùng tuổi, Chung Hàn là soái ca có tiếng ở đội hình sự, thậm chí là cả Cục Công An của thành phố A, nếu so với Mã Khải mới tốt nghiệp chẳng có cảm giác già hơn gì. Cho nên xét về tuổi tác, Đới Húc và Chung Hàn còn lâu mới đúng với từ “già”, chẳng qua vì ngày thường Đới Húc không quá chú trọng bề ngoài, đã cao to còn thích mặc quần áo rộng thùng thình, kiểu tóc mãi mãi chỉ có một kiểu, đa số thời điểm trên cằm đều có vài cọng râu mới mọc, do vậy thoạt nhìn trưởng thành hơn Chung Hàn rất nhiều. Cũng may anh không để ý những điều này, không riêng người khác có thể trêu chọc anh, bản thân anh cũng thường xuyên tự giễu để tạo niềm vui.

Cùng Đới Húc thuận miệng chọc vài câu, tâm trạng Phương Viên đã khá hơn. Từ đầu tới cuối Đới Húc đều để ý thái độ của cô, anh cũng nhìn ra Phương Viên chỉ đang tạm thời gác chuyện không vui sang một bên mà thôi, do vậy nghiêm túc nói với cô: “Việc này tuy không có căn cứ khoa học, cũng không hợp lý lắm, nhưng dù là cầu nguyện hay nguyền rủa, bản thân hành vi vẫn do con người làm. Tuy người làm chưa chắc đã tin vào điều họ cầu nguyện hay nguyền rủa, nhưng họ có thể thông qua cách này để biểu đạt tình cảm cảm xúc của mình.”

“Có nghĩa là người đưa người gỗ cho Kha Tiểu Văn chưa chắc đã quan tâm Kha Tiểu Văn thế nào, chỉ đơn giản là muốn việc này thể hiện cảm xúc căm hận hay phẫn nộ của mình sao? Nếu là vậy, em đúng là cảm thấy người gỗ này hơi đáng sợ, đen sì, dơ bẩn, trên khuôn mặt ngoại trừ hai đôi mắt đỏ ngầu thì chẳng có gì cả. Tiếc là Dương Phàm và Từ Vĩnh Cửu không biết lai lịch của người gỗ này, có lẽ do Kha Tiểu Văn lặng lẽ đem về cất vào tủ, không ai biết cậu bé có được nó từ đâu.”

“Nhưng việc này đúng là không dễ điều tra, có điều tôi có thể khẳng định người gỗ này còn mới. Em xem, đầu tiên là trọng lượng của nó tương đối nhẹ, không có cảm giác gỗ dính nước bị ẩm lâu ngày. Thứ hai, người gỗ này đã được mài nhám, mặt ngoài không có gỗ vụn, tuy hơi bẩn nhưng nếu em nhìn kỹ thì không khó phát hiện mặt người gỗ mờ, không hề sáng bóng.” Đới Húc đưa người gỗ cho Phương Viên, ý bảo cô có thể mang ra chỗ có đủ ánh sáng để quan sát, “Thật ra mỗi người chúng ta đều tiếp xúc với đồ gỗ cũ, ví dụ như bàn ghế ở trường, vì đồ sử dụng đã lâu nên trên bề mặt khá loang lổ, nhưng dù vậy gỗ vẫn sáng bóng.”

Phương Viên cầm người gỗ ra chỗ sáng xem, đúng vậy, bề ngoài dơ bẩn khiến người gỗ thoạt nhìn vừa cũ vừa đen, nhưng cẩn thận nhìn, trên bề mặt người gỗ không hề sáng bóng, cho dù không có vụn gỗ nhưng nó vẫn có cảm giác thô ráp rất bé.

“Thế có nghĩa là người gỗ này chỉ mới làm gần đây, nhưng bị người ta cố ý làm cho trông cũ kỹ, cái người làm người gỗ kia hi vọng người nhận cho rằng đây là đồ đã cũ xưa đúng không?” Phương Viên bừng tỉnh, sau đó lại bắt đầu hoang mang, “Làm vậy có mục đích gì? Làm đồ trông cũ hơn sẽ dễ hù dọa người ta sao? Hay để khiến người nhận thật sự cho rằng đây là người gỗ bị nguyền rủa?”

“Có khả năng, cũng có thể không phải. Chuyện nguyền rủa này vốn chỉ là suy đoán chủ quan của chúng ta, còn chưa xác minh, tạm thời cứ đặt một dấu chấm hỏi trước, từ từ xác nhận.” Đới Húc không sốt ruột tìm câu trả lời cho đáp án này, trên bàn làm việc của anh ngoại trừ người gỗ thì còn có báo cáo kết quả kiểm tra thi thể Kha Tiểu Văn, bên trên có mấy chỗ được anh đánh dấu lại.

Phương Viên chỉ chỉ mấy chỗ được Đới Húc đánh dấu, hỏi anh: “Theo anh Kha Tiểu Văn có biết hung thủ tiêm cho mình thứ gì không?”

“Có lẽ không.” Đới Húc bày tỏ nhận định của mình, “Con người ai cũng có bản năng sinh tồn, em có nghe câu chuyện người mẹ nhấc bổng ô tô cứu con mình chưa? Tuy đó chỉ là câu chuyện truyền miệng không ai xác minh, hơn nữa có hơi khoa trương, nhưng nguyên tắc cơ bản là vậy, thời điểm con người gặp nguy hiểm đến tính mạng, đặc biệt là khi bản thân được tự do, sinh tồn là bản năng, trừ khi người này rơi vào cảnh tuyệt vọng. Căn cứ theo những gì chúng ta tìm hiểu về Kha Tiểu Văn, khả năng này có lẽ không tồn tại. Nếu vậy, Kha Tiểu Văn vẫn được tự do hành động, không hề bị giam cầm trói buộc, nếu cậu bé biết thứ có trong ống tiêm có thứ khiến mình sẽ chết, tôi tin chắc dù có thành công hay không cậu bé đều sẽ lựa chọn giãy giụa.”

“Vậy chắc chắn là người quen. Dù là người Kha Tiểu Văn tin tưởng hay người khiến cậu bé sợ hãi, ít nhất cũng phải là người quen, hơn nữa đối phương còn cho cậu bé một lý do, lừa cậu bé ngoan ngoãn chịu tiêm thuốc.” Phương Viên đoán.

Một lát sau, Hồng Thanh cuối cùng cũng tới, lúc này cách thời điểm Phương Viên liên lạc đã hơn một tiếng. Lúc tới đội hình sự, Hồng Thanh không có cảm xúc gì, không rõ là bình tĩnh hay lạnh nhạt. Bà ta lịch sự chào hỏi, tự giới thiệu mình. Khi Phương Viên mời bà ta ngồi, bà ta gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.

Gặp Hồng Thanh, Phương Viên mới biết tại sao Ngô Thư Cầm không vừa mắt Kha Tiểu Văn. Trước đây chỉ gặp Kha Hữu Lợi, có lẽ ai cũng đều cảm thấy Kha Tiểu Văn có nét giống ba, nhưng sau khi gặp Hồng Thanh, mọi người chắc chắn đều phải thừa nhận rằng cậu bé vô cùng giống mẹ.

Hồng Thanh cao gầy, ăn mặc giản dị, tóc xoăn thả dài sau lưng, mặt mũi bình thường, hơn bốn mươi tuổi mà vẫn không có dấu hiệu lão hóa, nếu không phải biết cuộc sống của Hồng Thanh càng ngày càng sa sút, chỉ sợ khi nhìn người phụ nữ này, ai cũng sẽ cho rằng bà là người sống trong nhung lụa.

Sau khi Hồng Thanh ngồi xuống, Đới Húc trình bày chuyện Kha Tiểu Văn đã gặp, đồng thời còn hỏi bà ấy có cần xem ảnh chụp hay tài liệu có liên quan hay không. Vì thời điểm ba mẹ Kha Tiểu Văn ly hôn, quyền giám hộ thuộc về Kha Hữu Lợi, cho nên được Kha Hữu Lợi cho phép, thi thể của Kha Tiểu Văn đã được pháp y giải phẫu kiểm tra, không thích hợp để Hồng Thanh tiến hành phân biệt.

Hồng Thanh do dự, không duỗi tay nhận ảnh chụp Đới Húc đưa, cũng không từ chối, dường như bà ấy vẫn còn lưỡng lự, không biết nên làm thế nào cho phải.

Thấy Hồng Thanh như vậy, Đới Húc cất ảnh chụp lại, không có ý định ép buộc, mà hỏi: “Bà và ba của Kha Tiểu Văn đã ly hôn sáu năm rồi đúng không? Khi ấy quyền giám hộ Kha Tiểu Văn là ý kiến thống nhất giữa bà và Kha Tiểu Văn sao?”

Có lẽ Hồng Thanh tưởng Đới Húc sẽ trực tiếp hỏi về tình hình Kha Tiểu Văn gần đây, không ngờ anh lại hỏi chuyện quá khứ, bà ấy vốn định mở miệng lại sửng sốt, lúng túng hồi lâu mới gật đầu: “Về vấn đề nuôi con, ý kiến của hai chúng tôi thống nhất, không có dị nghị.”

“Khi đó bà có suy nghĩ tới việc tranh quyền nuôi con không?”

Hồng Thanh đỏ mặt: “Tôi lúc ấy chỉ có một mình, lại bận làm ăn, nếu phải lo thêm một đứa nhỏ mười mấy tuổi thì cuộc sống và sự nghiệp sẽ bị ảnh hưởng, cho nên...”

Đới Húc gật đầu: “Nỗi băn khoăn này không có gì đáng trách.”

Hồng Thanh cúi đầu thở dài một tiếng, sắc mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì. Đới Húc không chủ động hỏi thăm, bà ấy cứ im lặng ngồi một chỗ, hai bàn tay đặt trên đầu gối.

Ba người im lặng một lúc, Hồng Thanh mới ngẩng đầu nhìn Đới Húc có vẻ bình tĩnh, còn cả Phương Viên trầm mặc ngồi cạnh, ánh mắt hơi lập lòe, thử dò hỏi: “Cô cậu... Cô cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?”

“Thật trùng hợp.” Đới Húc cười, “Tôi cũng đang định hỏi bà có chuyện gì muốn nói với chúng tôi không.”

Hồng Thanh lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không biết hôm nay bị cô cậu gọi tới tôi có thể nói gì hoặc là có thể giúp được gì, bởi vì... Tôi thật sự không xứng làm một người mẹ.”

“Vì bà là mẹ ruột của Kha Tiểu Văn, nên chúng tôi có nghĩa vụ thông báo với bà, bà có quyền được biết chuyện này, còn về vấn đề có thể cung cấp manh mối có ích hay không, điều này không thể ép buộc.” Phương Viên nói.

Hồng Thanh miễn cưỡng gật đầu: “Tôi hiểu, chuyện về thằng bé tôi quả thật không biết nhiều, mấy năm đầu sau khi ly hôn với ba nó, tôi cũng rất vất vả, khi đó còn trẻ, cái tôi khá cao, trong việc làm ăn buôn bán vốn dĩ nên là hai người hỗ trợ lẫn nhau, nhưng hai chúng tôi không ai chịu nhường ai, ngày nào cũng cãi nhau, dần dần chúng tôi không chịu nổi nữa, cuối cùng đi đến quyết định ly hôn. Lúc ly hôn, tôi chỉ muốn chứng minh cho Kha Hữu Lợi thấy không có anh ta tôi vẫn có thể làm ăn buôn bán tốt, sở dĩ chúng tôi không đồng ý kiến là vì anh ta quá ngốc, không phải tôi, cho nên tôi sợ bị con trẻ ảnh hưởng, do vậy mới giao con cho Kha Hữu Lợi. Bây giờ nghĩ lại... Nếu biết vậy tôi đã chẳng làm. Tôi cho rằng làm vậy sẽ tốt cho bản thân, tốt cho con trẻ, nhưng thực chất đây là sự tổn thương với thằng bé, đến giờ nó vẫn không chịu tha thứ cho tôi.”

Đới Húc không tiếp lời, Phương Viên cũng im lặng.

Nói tới đây, Hồng Thanh dừng một lát, lại tiếp tục: “Bây giờ nghĩ lại, là tôi ngốc, Kha Hữu Lợi là người đúng. Anh ấy giao cơ sở làm ăn có sẵn cho tôi, còn mình tự xây dựng sự nghiệp, kết quả anh ấy làm ăn ngày càng tốt, còn tôi... Tôi vì nhất thời xúc động mà phải trả cái giá quá lớn, sự nghiệp thất bại, nhà không còn, con cái cũng không thông cảm cho tôi. Mấy năm nay tôi luôn muốn đền bù cho Tiểu văn, nhưng thằng bé rất xa cách với tôi, đồ tôi muốn cho nó nó không cần, mời nó bữa cơm nó cũng không tới, sau này cũng nhờ Kha Hữu Lợi nói chuyện giúp tôi, anh ấy nói với Tiểu Văn dù thế nào tôi cũng là mẹ nó, ai mẹ con nên có bữa cơm với nhau, khi đó nó mới miễn cưỡng đồng ý. Tôi dẫn nó đi ăn bốn năm lần, lần nào cũng mua đồ với nó, nhưng mỗi lần nói chuyện nó đều qua loa có lệ, đồ mua cho nó phải ép nó nhận nó mới lấy. Do vậy tôi thật sự không biết gì về con trai mình cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.