Mặc kệ quá trình có bao nhiêu trắc trở, nhưng cuối cùng kết quả vẫn khiến người ta cảm thấy vừa ý, ba mẹ Bào Hồng Quang rốt cuộc cũng đồng ý tới thành phố A tiến hành thu thập mẫu DNA để giám định, đây cũng coi như là Phương Viên không phụ sứ mệnh, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ Lâm Phi Ca ném cho cô.
Nhưng bọn họ lại đối diện với một vấn đề khác, đó chính là ba mẹ Bào Hồng Quang không nói rõ bọn họ rốt cuộc khi nào mới tới đây. Thời điểm định liên hệ lại lại với họ, dò hỏi thời gian cụ thể, Phương Viên lại thấy việc làm này không quá cần thiết, đối phương đã tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn như vậy, nhưng nói đi thì nhất định sẽ đi, cảnh sát bọn họ không nên được một tấc lại tiến thêm một tấc yêu cầu quá nhiều.
Đến lúc này, Phương Viên cảm thấy chính mình thật sự không có cách nào nói chuyện với cặp vợ chồng này, Đới Húc ngược lại không vội, tỏ vẻ thu hoạch của cô như vậy đã đủ, không cần tiếp tục thúc giục, dù sao trước mắt bọn họ cũng có nhiều việc khác phải làm, đó chính là tìm những phần còn lại của thi thể, chỉ bằng một miếng thịt bị rút xương, còn không có nội tạng, pháp y thật không có cách nào đưa ra kết luận nguyên nhân tử vong cụ thể, bọn họ chỉ có thể xác định vết thương trí mạng không phải ở đầu thôi.
Vì vậy, kế tiếp, Đới Húc và Thang Lực vừa chờ ba mẹ Bào Hồng Quang tới, vừa dẫn nhóm thực tập sinh bôn ba khắp nơi, thu thập manh mối, tìm kiếm nội tạng và những phần còn lại trên thi thể có khả năng là của Bào Hồng Quang. Kỳ thật nói bọn họ dẫn dắt nhóm thực tập sinh cũng không đúng, nghiêm khắc mà nói, thật sự dẫn thực tập sinh theo chỉ có Đới Húc, Thang Lực vẫn duy trì thói quen làm việc một mình, có tin tức gì sẽ phản hồi trở về, nhưng dẫn theo mấy thực tập sinh lòng tràn ngập hiếu kỳ ríu rít đi theo, vậy thì thôi đi.
Đới Húc không quá để ý, vẫn miệt mài làm việc. Sau khi bị phát hiện làm việc riêng, Lâm Phi Ca và Mã Khải đã thu liễm rất nhiều, thái độ công tác vô cùng tích cực, rất muốn bù đắp lỗi lầm lúc trước. Đối với biểu hiện của họ, Đới Húc không có bất kỳ bài xích gì, nhưng cũng không thấy quá vui mừng, nhìn dáng vẻ này, tựa như anh căn bản không phát hiện điểm nào đặc biệt ở Lâm Phi Ca và Mã Khải, giống như bọn họ trước nay đều như vậy.
Trong quá trình điều tra, bọn họ nhận được thông báo, ở lò mỗ thành phố A phát hiện một khối phanh thây không rõ ràng. Mỗi lần nhận được tin, bọn họ đều lập tức chạy tới địa điểm báo án, chỉ là trên phương diện này, hơn phân nửa là tin giả không đáng tin cậy, hoặc là bị người ta nhìn lầm, ví dụ như ngoài cửa sổ khu dân cư thường treo mấy cái rổ dùng để chứa đồ không dể trong tủ lạnh, kết quả một ngày nào đó vì một nguyên nhân không rõ, bao nilon chứ miệng thịt đông lạnh kia rơi xuống dưới lầu, chưa kịp nhặt về đã bị người khác phát hiện, lập tức báo án, chờ cảnh sát chạy tới, trải qua một hồi phân biệt cẩn thận mới biết chẳng qua chỉ là sợ bóng sợ gió.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả đều là nhầm lẫn, có lần sau khi xác nhận ở hiện trường, bọn họ đã thuận lợi tìm được mấy miếng thịt, trong đó có phần lấy từ bụng, tầng mỡ rất dày, một phần từ chỗ cánh tay, một phần ở đùi, còn một phần được phỏng đoán có khả năng là từ lưng.
Các miếng thịt được phát hiện không phải ở cùng một chỗ, thậm chí là cách xa nhau, nhưng có một điểm tương đồng chính là chúng đều nằm trong nội thành thành phố A, đa phần chúng ở rìa thành phố, nơi đó đều là các nút giao thông quan trọng nhưng vì mật độ dân cư thấp, ngày thường xe cộ lui tới không nhiều, hơn nữ diện tích đất trống khá lớn, cho nên chó mèo đi lạc xuất hiện khá nhiều, thời điểm bọn họ kiểm tra tình hình xung quanh đều thấy
Bốn miếng thịt kia, ngoại trừ một miếng vừa rồi rớt vào giếng nước, ba miếng còn lại thời điểm bị tìm thấy đều bị chó mèo gặp nhắm, nếu không phải nhiệt độ bên ngoài thấp, thịt đã bị đông cứng, chó mèo đi lạc xung quanh không nhiều, chỉ sợ đám người Đới Húc khó mà tìm được mấy mấy miếng thịt còn sót lại.
“Hung thủ này có phải ăn no quá không? Làm việc phí sức như trâu bò vậy, sau khi giết người còn phanh thây từng khúc rồi ném loạn đủ nơi đông tây nam bắc, như vậy rất dễ bại lộ, cũng rất phiền. Phiền chết đi được, hắn ta không thấy mệt sao? Hung thủ không chê mệt, em cũng ngại mệt mỏi lắm rồi!” Mấy ngày nay Lâm Phi Ca phải chạy khắp nơi, nhịn không được mà kể khổ ca thán, “Thầy, thầy nói xem hung thủ rốt cuộc muốn làm gì?”
“Các em cảm thấy những khối thi thể bị phát hiện này, điểm giống nhau lớn nhất của chúng là gì?” Đới Húc hỏi.
“Đều trên cùng một người?” Mã Khải tự nhận là hài hước mở miệng trả lời đầu tiên.
Đới Húc khẽ cười, lại nói: “Rất có khả năng, chỉ là vẫn phải chờ kết quả DNA mới có thể xác định, cái tôi hỏi chính là trước mắt chúng ta có thể kết luận được gì, suy nghĩ đi.”
“Thi thể đều bị vứt ở có nhiều chó mèo hoang, hơn nữa mỗi khối đều bị gặm nhắm, nói không chừng những bộ phận chúng ta không tìm thấy đã bị chó mèo ăn sạch.” Trong đầu Phương Viên lập tức nghĩ tới vấn đề này, có điều không quá chắc chắn, “Em nói vậy có đúng không?”
“Em cũng nghĩ như vậy, đang định nói thế.” Lâm Phi Ca ở cạnh cũng hùa theo.
Đới Húc không trực tiếp đưa ra đáp án, mà dùng vấn đề tiếp theo gián tiếp tán thành cách nói của Phương Viên: “Người Trung Quốc chúng ta khi thề hoặc nguyền rủa người khác sẽ nói 'chết rồi quăng cho chó ăn', các em nghĩ một chút, có ví dụ tương tự không?”
“Có có có! Người lớn nhà em hay mắng đám côn đồ không có học vấn không có nghề nghiệp suốt ngày chỉ biết lừa đảo, chết rồi sẽ đút cho chó ăn!” Mã Khải lập tức phụ họa.
“Cho nên, loại chuyện 'chết rồi thì đút cho chó ăn' đối với người Trung Quốc chúng ta, trên mặt đạo đức cơ hồ là một sự trừng phạt, vừa rồi Lâm Bạch Cáp có nói hung thủ làm việc này tốn rất nhiều sức lực và thời gian, hơn nữa đông tây nam bắc vứt xác khắp nơi, điều này sẽ tăng độ nguy hiểm cho chính hắn, vì thế hắn nhất định không phải vì nhàm chán mà làm như vậy, mục đích của hắn rất có khả năng là để hả giận, phát tiết bất mãn lên nạn nhân, hoặc là dùng cách này để ám chỉ nạn nhân đã làm chuyện vi phạm đạo đức, cho nên mới gặp trừng phạt 'chết rồi thì đút cho chó ăn'.” Đới Húc nói.
“Thầy! Em là Lâm Phi ca, không phải Lâm Bạch Cáp!” Lâm Phi Ca lập tức kháng nghị, “Thầy không phải cố ý đấy chứ?”
Đới Húc sửng sốt, phảng phất như lúc này mới ý thức bản thân gọi sai tên của Lâm Phi Ca, vội cười lắc đầu với cô, xua tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi lại nhầm rồi, tuyệt đối không phải cố ý, trí nhớ tôi không tốt, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ những việc quan trọng, còn lại sẽ tự động bị lọc bớt, sau này các em sẽ quen thôi. Tôi từ từ nhớ, tương lai khẳng định sẽ không gọi sai.”
“Nhưng thân phận người chết hiện tại đã gần như chắc chắn là Bào Hồng Quang, nếu thật sự là hắn, một giáo viên tiếng Anh trường sơ trung còn trẻ, hơn nữa thời gian đi làm cũng không quá lâu, người như vậy có thể hư hỏng thế nào đến nỗi bị kẻ khác không chỉ muốn 'bầm thây vạn đoạn' mà còn phải 'chết rồi thì đút cho chó ăn'?” Phương Viên vẫn không hiểu.
Đới Húc nhún vai: “Đây cũng là chuyện tôi tò mò, lúc trước chúng ta chỉ bước đầu xác nhận xác nhận với đồng nghiệp hắn xem người trên bức chân dung có phải Bào Hồng Quang hay không, nhưng chỉ trong một lần giao tiếp, không khó để nhận ra Bào Hồng Quang ở đơn vị công tác tuy không quá kém cỏi, cũng không đặc biệt tốt, hắn rốt cuộc có làm chuyện gì sau lưng hay không, ai có thể đứng ra đảm bảo, phải không?”
“Vậy thầy, tiếp theo chúng ta phải đi đâu điều tra đây?” Lâm Phi Ca vội hỏi. Mấy ngày nay cô chạy đôn chạy đáo khắp nơi, vừa cảm thấy mệt nhọc lại vừa buồn tẻ, đã gấp tới không chờ nổi muốn thay đổi công việc.
Đới Húc không vội: “Cái này không vội, chờ ba mẹ Bào Hồng Quang tới, xác nhận thân phận xong đi làm cũng không muộn, kế tiếp chúng ta vẫn đi tìm thi thể.”