Chỉ là một miếng thịt đông mà thôi, so với đồ trong tủ lạnh có gì khác biệt? Đừng nghĩ đó là một khối thịt người sẽ tốt hơn nhiều. Phương Viên nhìn chằm chằm miếng thịt hư thư thật thật dưới đất, tim đập thình thịch, có chút khô khốc, cô khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng thầm tự an ủi chính mình.
Miếng thịt trên mặt đất kia xác thật chẳng mấy khác biệt với miếng thịt đông đặt trong tủ lạnh, chỉ là màu sắc phần cơ bắp hơi thâm một chút, lớp da bên ngoài mỏng một chút, tầng mỡ cũng rất bé, cả khối thịt so với miếng thịt heo mỏng hơn rất nhiều. Không biết có phải vì đông lạnh không, màu sắc có chút ái nhợt, bên cạnh tựa hồ vì bị động vật nhỏ gặm qua mà có dấu răng không đồng đều để lại. Chỉ cần thoạt nhìn miếng thịt này hẳn sẽ nghĩ ngay tới phần ngực, hơn nữa là bầu ngực của con người.
Xung quanh vẫn còn vết máu không rõ ràng, có lẽ vì mùa đông, nhiệt độ không khí rất thấp, hiện trường không có bất cứ mùi lạ hay giòi bọ nào, điều này làm khả năng tự thôi miên của Phương Viên càng có hiệu lực, trong lòng không ngừng nhắc nhở đó chỉ là miếng thịt đông lạnh, nhịp tim của cô rốt cuộc cũng trở về tần suất bình thường.
“Thầy, đây thật sự lấy từ trên người sao? Là nam hay nữ?” Lâm Phi Ca hỏi Đới Húc.
Mã Khải ở cạnh xen vào: “Tớ cảm thấy là nữ, cậu xem bầu ngực kia... Nam khẳng định không có hình dạng này, hơn nữa.... Nam cũng không có phần thịt phía sau, thầy, em nói đúng không?”
Đới Húc ban đầu không hé răng, hình như thất thần, dường như không nghe đám người Mã Khải thảo luận, vài giây sau mới đột nhiên hoàn hồn, ý thức bọn họ đang nói chuyện với mình, anh liền nhún vai: “Chuyên gia khoa pháp y đều đang ở đây, nghe người chuyên nghiệp nói thế nào, đừng nói vội múa rìu qua mắt thợ.”
Mã Khải cười mỉa hắc hắc hai tiếng, ánh mắt dời về phía pháp y Lưu.
Pháp y Lưu lúc này đã tỉ mỉ xem xét hiện trường, nghe bọn họ nói chuyện liền cười thân thiện với ba thực tập sinh trẻ tuổi: “Theo tôi thấy, án này nhất định phải điều tra, từ tổ chức tuyến vú cho thấy người chết là một người đàn ông thân hình mập mạp.”
“Có thể căn cứ vào cái này phán đoán thời gian tử vong không?” Đới Húc hỏi.
Pháp y Lưu nghĩ nghĩ: “Chỉ có thể phán đoán đại khái. Từ hình dạng khối thịt, tôi cho rằng có thể sau khi giết người bị hại, hung thủ tiến hành cắt thi thể, hơn nữa thời điểm xử lý thi thể, hắn cắt thịt ra, lượng máu mất đi không phải quá lớn. Hiển nhiên sau một thời gian hung thủ mới ra tay tách rời thi thể, khi đó máu trong cơ thể chưa hoàn toàn đông lại, trường hợp như thế không quá chật vật. Rất có khả năng thời điểm nạn nhân bị giết đang nằm ở tư thế ngưỡng, hơn nữa thi thể bị xử lý trong nhà không có độ ấm quá lớn. Sau khi bị tách rời và xử lý, hiện tại nhiệt độ bên ngoài lại thấp như vậy, thi thể sẽ có sự thay đổi, tốc độ thối rửa chậm lại rất nhiều, cho nên từ góc độ quan sát, bên ngoài không thấy rõ các đốm của thi thể. Trước mắt tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy.”
Đới Húc gật đầu, không hỏi tiếp, tránh ra không gian cho các đồng nghiệp khác, đưa mắt nhìn bốn phía, bộ dáng như suy tư. Phương Viên thấy Đới Húc không nói lời nào, cũng ngại mở miệng, trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng không dám tùy tiện hỏi, một phần lo câu hỏi của mình không tốt khiến người ta lưu lại ấn tượng không đẹp, mặt khác cũng sợ Mã Khải tóm được cơ hội làm mình nổi bật.
Theo nội dung trong sách giáo khoa viết, căn cứ vào khu vực địa lý phạm tội, thông thường nếu là lần đầu phạm tội, hung thủ sẽ chọn ra tay với người xa lạ, cách xa cuộc sống thực tế của hắn, điều này có lợi cho việc khắc phục nội tâm sợ hãi lần đầu phạm tội, khi kinh nghiệm ngày càng phong phú, hoặc là đã có tiền án phạm tội, hắn sẽ làm theo cách ngược lại, không chút sợ hãi mà gây án ở nơi quen thuộc. Loại tình huống giết người phanh thây này, quá trình vận chuyển vứt bỏ thi thể sau khi tách rời vô cùng nguy hiểm, một khi không cẩn thận sẽ để lại tung tích giúp cảnh sát tìm được manh mối, thậm chí là có người chứng kiến. Hiện tại pháp y đã bước đầu nhận định khối thịt kia bị động vật nhỏ gặp qua là miếng thịt người, hung thủ đem khối thịt người lớn như vậy vứt bỏ ở nơi đông đúc này, từ ý nghĩa nào đó, có thể nói rằng hung thủ là tên tội phạm có kinh nghiệm rồi không? Hoặc căn bản là vì nơi này gần khu dân cư, hắn cố ý làm ngược lại, ở nơi quen thuộc mà to gan gây án?
Trong đầu Phương Viên có rất nhiều dấu chấm hỏi lập lòe, cô nhịn không được mà nhìn Đới Húc, thấy anh không nói lời nào đi tới đi lui, mà Lâm Phi Ca và Mã Khải theo ngay cạnh anh. Thang Lực cũng đang bận chuyện khác, vì thế cô càng không có lá gan, vì vậy chỉ đành theo cạnh pháp y Lưu, thấy anh ta chuẩn bị rời đi, cô liền thử thăm hỏi: “Chào thầy, quấy rầy rồi, em có vấn đề này muốn hỏi một chút.”
Pháp y Lưu nghe có người nói chuyện với mình, dừng bước, quay đầu thấy Phương Viên có chút câu nệ, liền hiền lạnh gật đầu với cô, nhìn lướt qua huân chương học viên đeo trên cảnh phục, cười nói: “Thực tập sinh mới tới? Không sao, muốn hỏi gì cứ hỏi, không cần căng thẳng, thả lỏng một chút.”
Phương Viên mỉm cười, sau đó hỏi: “Thầy, em muốn hỏi là nếu chỉ phát hiện một khối thi thể như vậy, hoặc thậm chí là mấy khối, nhưng không tìm thấy tay chân và phần đầu thường để lại nhiều tin tức về thân phận người chết, chúng ta có thể thông qua những thứ có được xác định thân phận nạn nhân sao?”
“Việc này chỉ sợ không quá dễ dàng, đúng như em nói, nếu có thể tìm được phần khác của thi thể, đặc biệt là đầu, chúng ta có thể thông qua việc phục hồi gương mặt để hoàn nguyên tướng mạo người chết, hoặc từ trên tay lấy dấu vân tay, xem dấu vân tay đó có khớp với ai trong hồ sơ không, mặc dù trên khối thi thể này không có gì đặc biệt nhưng nói không chừng sẽ có chỗ trợ giúp, nếu thật sự không gặp may mắn, chúng ta chỉ tìm được một khối như vậy...” Pháp y Lưu lắc đầu, “Việc chúng ta có thể làm là đợi có được mẫu DNA của nạn nhân, sau đó tìm ra người mất tích phù hợp điều kiện, thông qua DNA của người mất tích đối chiếu, cuối cùng xác định thân phận người chết.” . Tiên Hiệp Hay
“Nếu nạn nhân từng xăm tên của mình hoặc người nhà, người yêu thì chúng ta sẽ tốn ít thời gian và tinh lực hơn.” Đới Húc dạo quanh một vòng, lúc này cũng đã trở về, nghe pháp y Lưu giải đáp nghi vấn liền thò ra đáp một câu.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, pháp y Lưu nâng tay vốn dĩ định vỗ vai anh, cuối cùng chỉ đành vỗ tay anh một cái, cười nói: “Vậy phải xem các cậu có đủ may mắn hay không, so với bên này của các cậu, bên Chung Hàn vẫn còn tính là khá tốt, dù sao các bộ phận bị cắt đi cũng được khâu trở về, không cần đi đâu khác tìm tay chân bị cụt.”
Đới Húc thở dài bất đắc dĩ, xua tay với ba thực tập sinh: “Đi thôi, chúng ta đi dạo xung quanh.”
“Thầy, vụ án pháp y Lưu nói có phải là mấy vụ án liên tiếp gần đây, sau khi tách thi thể ra liền khâu trở lại không?” Nghe xong cuộc đối thoại của pháp y Lưu và Đới Húc, Mãi Khải liền giữ bình tĩnh không được, tò mò hỏi.
Đới Húc gật đầu: “Đúng vậy, cậu cũng nghe nói sao?”
“Có nghe nói, trước khi tới đây thực tập bọn em đã nghe giảng viên trong trường nói, thầy còn nói sau khi vụ án được phá sẽ mang tình hình cụ thể về trường dạy học.” Mã Khải xoa tay, vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt với Lâm Phi Ca và Phương Viên.
Phương Viên thấy cậu ta liên tiếp làm mặt quỷ với mình, giả vờ như không nhìn thấy, Lâm Phi Ca thì rất nhanh lĩnh hội được, cười hì hì đi tới trước mặt Đới Húc, hỏi: “Thầy... Thầy và người phụ trách vụ án đó có quen biết nhau không? Thầy xem, bọn em vừa tới thực tập đã gặp phải vụ án ly kỳ như vậy...”
“Đi đi, muốn đi thì đi.” Đới Húc nghe cô vòng vo cả ngày đương nhiên hiểu ý, trong lời nói hoàn toàn không có cảm xúc gì không vui, “Chỉ cần Chung Hàn cho các em đi cùng, tôi không có ý kiến. Có điều phải nhắc nhở các em một câu, sáng nay cậu ta về cục làm chút chuyện, sau đó lại chạy ra ngoài, chính tôi cũng không thấy người, cho nên nếu muốn theo cậu ta qua vụ án bên kia, hiện tại phải nắm bắt thời gian, bằng không sẽ không gặp được.”
“A? Như vậy sao? Vậy thầy, nếu bọn em qua đó, bên này...” Lâm Phi Ca đương nhiên rất muốn chạy sang chỗ Chung Hàn, nhưng dù sao Đới Húc mới là người phụ trách dẫn dắt bọn họ, vì thế cô vẫn làm ra bộ dáng băn khoăn.
“Tôi không sao, các em đi nhanh đi, không là không kịp. Tên Chung Hàn kia không dễ nói chuyện như tôi đâu.” Đới Húc vung tay, chính mình dạo tới dạo lui tránh đường.
“Cảm ơn thầy, thầy đúng là người tốt!” Lâm Phi Ca cao hứng khen Đới Húc một câu, sau đó duỗi tay kéo Phương Viên bên cạnh, “Phương Viên, chúng ta đi thôi!”
“Không, cậu cùng Mã Khải qua kia đi, tớ không đi.” Phương Viên lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Lâm Phi Ca lôi kéo Phạm Viên, tiến tới thì thầm bên tai cô: “Bên này vừa mới bắt đầu, khẳng định phải chạy khắp nơi truy tìm thi thể, còn không biết khi nào mới tìm được, hơn nữa xét tới cùng, án bầm thây này không biết vụ án liên hoàn khó gặp bên kia, thầy cũng đã đồng ý, sao cậu không đi?”
“Tớ bên này bên kia đều được, có điều lá gan hơi nhỏ, vụ án bên kia cậu nói mình hơi sợ.” Phương Viên tìm cái cớ qua loa lấy lệ, không nói ra suy ngĩ thật sự.
Ba thực tập sinh vốn đi theo mình, đột nhiên cùng lúc chạy tới chỗ người khác, tình huống giống bị ghét bỏ này khẳng định không hề dễ chịu, Phương Viên quá rõ tư vị của cảm giác này, có điều cô không muốn nói thẳng với Lâm Phi Ca, miễn cho cô ấy suy nghĩ nhiều.
“Vậy được, tớ với Mã Khải đi, nếu cậu hối hận thì gọi điện cho tớ, tớ nói cậu biết bọn mình đang ở đâu.” Thấy cô không đi, Lâm Phi Ca cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, bỏ lại một câu liền vội vội vàng vàng cùng Mã Khải chạy tới ven đường bắt một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi, sợ chậm trễ vài phút sẽ không tìm được người phụ trách án tử Chung Hàn.