Đối mặt với đáp án như vậy, Phương Viên không khỏi kinh ngạc, cô vốn tưởng người chủ nhiệm khoa nói được Bào Hồng Quang giới thiệu, có thể giúp hắn nói chuyện với lãnh đạo giáo dục là La Tề, không ngờ sự thật lại không phải. Nhìn thái độ của chủ nhiệm không giống nói dối, nhưng cô rốt cuộc vẫn chưa đủ kinh nghiệm, trước lời nói hay biểu hiện của người khác vẫn chưa tự tin phán đoán là thật hay giả, có điều thấy Đới Húc cũng không thể hiện nghi ngờ điều gì, trong lòng thầm tự tin hơn vài phần.
"Vậy kể chuyện ngày đó đi. Thầy nói Bào Hồng Quang giới thiệu bạn cho thầy, người đó đi trước, sau đến lượt thầy và Bào Hồng Quang rời đi, rốt cuộc là đi đâu?" Trong lòng Đới Húc rất rõ, nhà của Bào Hồng Quang không phải hiện trường giết người đầu tiên, nơi đó cũng không để lại bất kỳ dấu vết đánh nhau, cho nên chuyện này chủ nhiệm khoa không hề nói dối, vì vậy anh cũng không cần lãng phí thời gian mà nghi ngờ.
"Tôi không đi cùng hắn, hai chúng tôi cùng ra ngoài, sau đó ai đi đường nấy. Tôi về trường học, hôm đó tôi phải trực, việc này nếu không tin anh chị cứ hỏi bên trường học, bọn họ có thể chứng minh tôi không nói dối." Chủ nhiệm khoa vội giải thích, "Hôm đó Bào Hồng Quang nói hắn còn có hẹn, vừa lúc tôi phải về trường, vì thế mới cùng rời khỏi nhà. Ra khỏi chung cư, hai người chúng tôi liền một trái một phải, đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện. Hôm đó tôi vốn định đi xe buýt về trường, lúc qua đường, tôi thấy Bào Hồng Quang lên một chiếc ô tô màu trắng rời đi."
"Ô tô màu trắng?" Mã Khải vừa nghe, vội hỏi, "Còn nhớ bảng số xe không?"
"Cái này tôi không nhớ." Chủ nhiệm khoa lắc đầu, "Lúc đó đường đông, tôi qua đường, chỉ vô tình nhìn thấy, làm sao có thể nhớ bảng số xe? Có điều trong ấn tượng của tôi, người lái xe kia chắc chắn quen biết Bao Hồng Quang, bởi vì tôi thấy hắn đứng bên ngoài nói với lái xe mấy câu, thái độ hình như có chút giống kinh ngạc. Chờ tới khi qua đường rồi, tôi vừa lúc thấy hắn leo lên ghế phụ, sau đó chiếc xe kia rời đi. Nói chung tôi không để ý nhiều lắm."
"Vậy người lái xe kia? Thầy có thấy người đó trông như thế nào không? Cao thấp mập ốm, tóc dài hay ngắn?" Lâm Phi Ca nghe hắn nói tới đây, lập tức truy hỏi.
Chủ nhiệm khoa vẫn lắc đầu: "Không có, sao mà thấy được, lúc đó qua đường tôi vốn dĩ nhìn từ xa, hơn nữa trời đã tối, đèn đường sáng lên, khoảng cách lại xa như vậy. Bên trong chiếc xe không bật đèn, dù tôi cố nhìn cũng không thể nhìn thấy."
"Đúng vậy, nếu con người có năng lực siêu nhiên, ngành của chúng tôi cũng dễ làm rồi." Đới Húc gật đầu, "Nếu thầy đã cùng Bào Hồng Quang ra khỏi chung cư, biết hắn có cuộc hẹn khác, vậy thầy có biết hắn rốt cuộc hẹn với ai không?"
"Tôi biết, hắn hẹn một thầy giáo trong khoa của chúng tôi, nói là tới nhà thầy ấy ăn cơm, lúc ấy tôi còn cảm thấy không an tâm, dặn hắn không được tiết lộ chuyện tôi duyệt cho hắn nghỉ ở nhà ba ngày, bằng không cả hai đều gặp rắc rối. Hắn còn hứa với tôi, nói tuyệt đối sẽ không nhiều lời, tôi không yên tâm, hắn bảo đảm với tôi lần nữa, hơn nữa còn khẳng định thầy giáo kia căn bản không biết chuyện này, họ chẳng qua là hẹn thêm mấy nam nữ thanh niên cùng nhau náo nhiệt mà thôi, kêu tôi đừng lo lắng." Chủ nhiệm khoa trả lời.
"Sau đó Bào Hồng Quang vẫn không tới trường, tôi còn dò hỏi thầy giáo kia, hỏi thầy ấy có biết gần đây Bào Hồng Quang đi đâu không. Thầy ấy còn không vui nói rằng mình không biết, Bào Hồng Quang cũng không phải con thầy ấy, tìm không được tới hỏi thầy ấy làm gì. Tôi thấy thầy ấy khó chịu nên cũng không hỏi nữa, cũng không biết hai người có xảy ra mâu thuẫn gì không, nhưng tôi thấy thầy giáo đó mỗi ngày đều cười ha ha, không hề có bộ dáng mang gánh nặng gì, chuyện xấu này có lẽ không phải do thầy ấy làm."
"Thầy giáo đó tên gì? Dạy môn gì ở trường?" Phương Viên hỏi.
Chủ nhiệm khoa nghĩ nghĩ, nói: "Thầy ấy tên Trương Bảo, là giáo viên thể dục của trường, anh chị... Anh chị có biết chuyện Bào Hồng Quang từng cùng một giáo viên thể dục trước của trường có xung đột không?"
"Biết, thầy nói là Bốc Văn Tinh?" Đới Húc hỏi.
Chủ nhiệm khoa gật đầu: "Đúng đúng, chính là hắn, anh chị đã biết thì tôi cũng không nói nhiều nữa, Trương Bảo này và Bốc Văn Tinh vào trường cùng lúc, sau đó không phải Bốc Văn Tinh thiếu chút đã đánh nhau với Bào Hồng Quang sao? Chính là Trương Bảo mật báo cho Bào Hồng Quang biết, tôi nhớ quan hệ của họ trước đó khá tốt, nhưng sau khi Bào Hồng Quang mất tích, tôi cảm thấy giữa họ hình như có mâu thuẫn, không biết đúng hay không."
"Đúng rồi, nói chuyện nửa ngày vẫn còn một chuyện tôi quên hỏi, Bào Hồng Quang đang khỏe mạnh bình thường, vì sao lại đột nhiên muốn xin thầy cho nghỉ ba ngày? Thầy chắc phải hỏi lý do rồi mới đồng ý đúng không?" Đới Húc làm như vừa nhớ tới chuyện này, lần nữa kéo chủ đề nói chuyện về lý do Bào Hồng Quang nghỉ phép.
Chủ nhiệm khoa có chút xấu hổ, nói: "Là thế này, kỳ thật... Tôi không nên đồng ý, nhưng nghĩ lại, nếu không đồng ý, hắn mang tâm trạng không muốn đi làm lên lớp dạy cũng không tốt đẹp gì, vì thế mới phê duyệt. Hắn nói cô gái hắn thích lúc ở nước ngoài đã có bạn trai, tuy sớm đã từ bỏ nhưng không ngờ rằng cô ấy chuẩn bị về nước, nhà đúng lúc ở thành phố A, hơn nữa vừa thất tình, cần người ở cạnh bầu bạn. Hắn cảm thấy thời gian này là cơ hội tốt, vì thế muốn cùng người ta nói chuyện qua mạng, nhưng thời gian hai nước khác nhau, hắn nói chuyện với cô ấy tới nửa đêm, ban ngày đi làm còn phải cầm di động, cảm thấy quá mệt mỏi, vì thế muốn xin nghỉ ba ngày, ở nhà tập trung thể hiện với cô gái ấy. Tôi nói thật đấy, cũng không sợ anh chị chê cười, tôi cũng hay trốn tiết ra ngoài xem đá bóng, cũng không ít lần nói dối xin nghỉ, có điều đây đúng là lý do vô lý nhất tôi nghe thấy. Nếu gặp chủ nhiệm khó tính hơn, ai lại đồng ý việc này?"
Hắn dễ nói chuyện chỗ nào? Rõ ràng là thấp cổ bé họng, không đủ tự tin từ chối yêu cầu xin nghỉ phép vô lý này. Phương Viên thầm mắng trong lòng, lời này đương nhiên cô sẽ không nói ra, dù sao hiện tại bọn họ vẫn cần chủ nhiệm khoa phối hợp, nếu vạch trần hắn, khiến hắn mất mặt, nói không chừng hắn sẽ thẹn quá hóa giận, không chịu cung cấp manh mối. Mặc kệ thế nào, dựa theo tình hình trước mắt, trong tay chủ nhiệm khoa nắm rất nhiên tin tức về Bào Hồng Quang, đối với họ đây là chuyện tốt.
Chủ nhiệm khoa đánh giá Mã Khải, cười cười: "Chuyện yêu đương kết hôn sao, một người cả đời chỉ có một lần, tuy rằng không nên nhưng cũng có thể hiểu được, đúng không?"
"Đúng vậy, vượt qua khó khăn mới có tình yêu đích thực, có điều, theo manh mối hiện có, tôi vốn tưởng hắn và cô gái của trường các thầy Quan Hiểu San, bọn họ mới là một đôi." Đới Húc nói, nói xong lại vỗ trán, "A, xem trí nhớ của tôi này, bọn họ không phải đã chia tay rồi sao?"
"Cũng không thể xem là chia tay, theo tôi được biết thì bọn họ không hề chính thức đến với nhau." Chủ nhiệm khoa thuận miệng trả lời, dừng một chút, thấy Đới Húc hỏi, lúc này mới phát hiện bọn họ đều đang chờ mình tiếp tục, vì thế vội nói, "Dù sao ngày thường chạm mặt bọn họ cũng nhiều, bản thân tôi ít nhiều cũng có phán đoán, hơn nữa Bào Hồng Quang cũng lén kể với tôi một ít. Tôi không nhận xét cô giáo Quan, chỉ kể đúng lời Bào Hồng Quang nói thôi. Hắn nói Quan Hiểu San phát hiện nhà hắn có điều kiện liền chủ động tiếp cận hắn, ban đầu hắn vốn không có suy nghĩ gì, nhưng Quan Hiểu San xinh đẹp, ở trường chúng tôi còn có tiếng là mỹ nữ, vì thế Bào Hồng Quang cảm thấy cũng có mặt mũi, trong lòng thoải mái nên không bài xích. Hai người bọn họ không ai nhắc tới chuyện yêu đương, chỉ ngầm hiểu ý ra ngoài dùng bữa, xem phim, đi dạo. Nhưng sau đó Bào Hồng Quang thấy chán, hắn nói hai người ra ngoài, Quan Hiểu San không hề bỏ ra chút tiền, cô ấy còn đòi Bào Hồng Quang mua quà tặng, ban đầu chỉ là mấy thứ linh tinh như kẹp tóc, móc điện thoại, sau dần biến thành mỹ phẩm, quần áo, vốn dĩ Bào Hồng Quang không quá để tâm, như với công phu sư tử ngoạm của cô ấy, hắn cảm thấy tiền của mình bị coi là rác, vì thế lật mặt."