Cho dù dùng sức thế nào, Phương Viên dẫu sao cũng chỉ là một cô gái, sức lực đương nhiên kém hơn Đới Húc càng đừng nói chiều cao của hai người chênh lệch, viên gạch kia tuy rằng cùng ném theo phương hướng khi nãy Đới Húc ném nhưng điểm rơi lại gần hơn rất nhiều. Đới Húc đi qua, cân nhắc khoảng cách giữa hai viên gạch, ở giữa vị trí của chúng khoa tay múa mấy cái, thoạt nhìn hình như đang tính toán gì đó. Lúc bắt đầu Phương Viên không nhìn ra manh mối, chỉ biết yên lặng nhìn Đới Húc một mình đi tới đi lui, có điều nhìn cả nửa ngày, cô dần dần ngộ ra.
“Tiền...” Cô vừa mở miệng liền thấy Đới Húc quay đầu, lập tức im bặt, Đới Húc đã không ngừng nói không thích bị người ta gọi là “Tiền bối”, cô tốt nhất là sửa lại cách xưng hô, nhưng gọi thẳng tên người ta có vẻ không được lễ phép. Nhất thời Phương Viên không biết gọi Đới Húc là gì, đành phải căng da đầu xem nhẹ vấn đề xưng hô, đi thẳng vào chủ đề: “Anh đang tính toán xem hung thủ từ vị trí nào vứt bỏ miếng thịt kia sao?”
“Em chỉ nói đúng một nửa, vị trí này không có gì đáng để tính toán, là hiển nhiên.” Đới Húc chỉ vào vị trí Phương Viên đang đứng, “Vị trí hiện tại của em ở ven đường, bên dưới sạch sẽ, cách bãi đất trống không xa, cho nên khoảng cách mấy miếng thịt kia tương đối gần, hơn nữa tuyết đọng san bằng mặt đất khiến dấu chân không thể bị phát hiện rõ ràng, bên dưới cũng là đường nhựa sạch sẽ, không có cách nào tìm ra dấu chân.”
“Vậy vừa rồi anh ném gạch, lại kêu em ném gạch, rốt cuộc là muốn thu được kết quả gì?” Thấy Đới Húc không bài xích nói chuyện với mình, Phương Viên liền lấy lại tự tin, hơn nữa không có Mã Khải ở cạnh, cô càng không cần lo lắng bị ai chèn ép hay trêu chọc, lá gan cũng to lên không ít.
“À, kỳ thật cũng không có gì, không nhất định là hữu dụng.” Đới Húc không trực tiếp trả lời vấn đề mà chỉ qua loa, anh đi tới bên cạnh Phương Viên, nhìn cô gái vì câu trả lời của mình mà biểu tình lần nữa trở nên câu nệ, trong mắt có nghi ngờ, còn có chút kinh ngạc, anh liền chỉ qua cái xe đang dừng bên đường, ý bảo Phương Viên cùng mình đi, sau đó nói: “Trước mặt tôi không cần căng thẳng như vậy, nghĩ gì nói đó, muốn làm gì thì làm đó, em muốn sao thì đó là như vậy, không cần băn khoăn quá nhiều.”
Phương Viên sửng sốt, nhìn nhìn Đới Húc mấy lần, con người cao to này vô luận là quần áo hay cử chỉ đều là bộ dáng không câu nệ tiểu tiết, nhìn qua thậm chí còn cảm thấy có chút lôi thôi lếch thếch, tùy tính lười nhác, nhìn thấy nào cũng giống hệt cách hình dung của Lâm Phi Ca, không đáng tin cậy, mơ màng hồ đồ, nhưng mấy câu vừa rồi của anh hình như có ý tứ gì đó, hơn nữa là cố ý nói cho mình nghe, chuẩn xác đánh thẳng vào nội tâm của cô, nhưng nghĩ nghĩ, Phương Viên lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều. Quen Đới Húc mới ba ngày ngắn ngủi, chính mình không hiểu anh, anh cũng không có khả năng hiểu mình, anh ấy tại sao lại nói mình như vậy?
Hai người lên xe, Phương Viên nhanh chóng thắt dây an toàn, lại không như ý muốn nghe tiếng xe nổ máy, quay đầu nhìn, Đới Húc xác thực lên ngồi vị trí điều khiển nhưng không hề có ý lại xe, mà giống như lúc tới, hai tay khoanh trước ngực, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt, hô hấp đều đều, không biết đến tột cùng là nhắm mắt dưỡng thần hay thật sự đã ngủ. Phương Viên kinh ngạc, nhưng lại không dám gọi anh, chỉ có thể chửi thầm trong lòng, nhẫn nại ngồi chờ, thuận tiện lấy di động ra nhìn lịch trực sắp tới của đại đội, tối nay cô ngủ ở đâu được quyết định bởi cái lịch này.
Buổi sáng bị Lâm Phi Ca hỏi vì sao mỗi ngày cô đều tới sớm như vậy, Phương Viên căng da đầu nói dối, cô không hề thuê nhà gần cục cảnh sát, cũng không có tiền để thuê nhà, ba ngày qua, cô đều ở phòng trực ban của cục, nơi nào nhàn rỗi, nơi nào tiện thì cô ở đó, vốn dĩ cô muốn thực tập ở thành phố C, sau khi tan tầm có thể về trường ngủ, nhưng không biết vì cái gì, thời điểm xác định chỗ thực tập, cô lại bị phân theo hộ khẩu trở về thành phố A. Ba mẹ cô đều ở đây, ba có một căn nhà, mẹ cũng có một căn nhà, bọn họ từng là một gia đình, đáng tiếc bên trong cuộc sống sinh hoạt đó lại không có Phương Viên.
Đến hiện tại Phương Viên vẫn không biết vì sao gia đình hòa thuận hơn một năm trước lại bỗng nhiên sụp đổ, cô chỉ biết sau đó rất nhanh ba mẹ đều có gia đình riêng của mình, ba là người yếu đuối, vợ sau lại lợi hại bá đạo, cho nên ông bị quản thúc tới chân tay co rút, căn bản không rảnh bận tâm tới Phương Viên, mà mẹ cô cũng tái hôn với người chồng sống đầy cảm xúc, hơn nữa sau khi ly hôn, mẹ thường luôn nói rằng: “Cô không phải họ Phương sao? Vậy đi tìm người nhà họ Phương đi? Tôi đối nhà họ Phương các cô đã tận tình tận nghĩa lắm rồi!”
Quay về thành phố A, không có nhà ở, không có gia đình để về, thời điểm ba mẹ ly hôn đã đồng ý mỗi tháng chu cấp tiền sinh hoạt cho cô, nhưng số tiền đó chỉ đủ để đóng tiền học và duy trì cuộc sống bình thường, căn bản không dư thừa để đi thuê phòng ở, cô không muốn tình cảnh quẫn bách của mình bị bạn học đến, cho nên đành trộm thương lượng với giảng viên, sau khi thầy phối hợp với cục cảnh sát, đội hình sự đã đồng ý để Phương Viên ở phòng trực ban, có điều cục cảnh sát không phải khách sạn, điều kiện không đủ, phòng trực chỉ có hai giường, giường lớn ở trong phòng có thể ngủ được nhiều người. Phương Viên dù sao chỉ là cô gái trẻ, nhân viên trực ban ngày thường có đôi khi là nam, có đôi khi là nữ, vì thế trước mỗi tối cô phải xác định xem phòng trực ban hôm nay có những người nào.
Tối nay, công việc trong phòng trực ban hôm nay do Hàn Nhạc Nhạc phụ trách, người này Phương Viên có gặp qua, lớn hơn cô vài tuổi, là cô gái dễ ở chung, xem ra tối nay cô có thể cùng cô ấy ngủ trong phòng trực.
Thấy buổi tối có chỗ để ngủ, Phương Viên như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
“Em không cần thay phiên công tác, cân nhắc cái này làm gì?”
Thần kinh vừa mới thả lỏng, bỗng nhiên nghe Đới Húc nói chuyện, cô hoảng sợ, tay run lên, điện thoại rơi trên đùi, thiếu chút rớt hẳn xuống. Phương Viên quay đầu đối diện với ánh mắt của Đới Húc.
“Em... Tùy tiện xem thôi.” Phạm Viên xấu hổ trả lời, còn làm bộ như không có việc gì cười với Đới Húc, chuyện cô không hi vọng mọi người biết tới nhất chính là ba mẹ ly dị, có khả năng đối với mọi người, ly hôn không phải điều ghê gớm cho lắm, nhưng với Phương Viên, việc này tới thật sự quá đột ngột, cho nên từ sâu trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu kết quả như vậy, huống chi từ sau khi ba mẹ đều có gia đình riêng của mình, cô như biến thành quả bóng cao su bị người ta đá tới đá lui, ai cũng không muốn chấp nhận, so với chính mình không lo không nghĩ của hai mươi năm qua, nếu nói ra tình cảnh mấy năm nay của mình, ai cũng đều sẽ cảm thấy cô là kẻ đáng thương, người như vậy hoặc là thương hại, hoặc lại bị bỏ đá xuống giếng mà đối đãi, với Phương Viên, đây không khác nào là sự tra tấn.
Cho nên cô luôn nói dối để che dấu, lúc nói chuyện với lãnh đạo của cục, cô chỉ nói mình không phải người bản địa, hơn nữa điều kiện kinh tế có chút không tốt, mà đối với Mã Khải và Lâm Phi Ca, những người bạn biết cô là người thành phố A, Phương Viên đành phải nói dối mình đã thuê nhà bên ngoài.
Đới Húc nhìn Phương Viên, đối với câu trả lời của cô không quá để ý, cũng nhìn không ra rốt cuộc có tin hay không. Anh giãn thân thể, nổ máy, lái xe.
“Hiện tại chúng ta đi đâu?” Phương Viên khách khí hỏi, nếu Đới Húc không muốn bị xưng hô là 'tiền bối', cô sẽ không gọi.
Đới Húc không hé răng, cũng không trả lời, trầm mặc. Ngay thời điểm Phương Viên nghĩ câu hỏi của mình đã lỗi thời, anh lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Tôi hỏi em, em cứ dựa theo suy nghĩ của mình trả lời là được. Nếu em là hung thủ, vì sao em lại rút xương khỏi thịt?”
Phương Viên không ngờ anh sẽ hỏi mình một vấn đề như vậy, suy tư một lúc mới đáp: “Nếu em là hung thủ, em lựa chọn cắt bỏ thi thể người bị hại, rút xương khỏi thịt, còn vứt ngoài đường, khả năng có hai điểm xuất phát, một là vì mục đích nào đó, hoặc là đơn thuần phát tiết, người Trung Quốc chúng ta không phải để bụng lời nguyền, hoặc là cái kết thê thảm mang tên 'chết không toàn thây' sao? Nếu là hung thủ, em khẳng định rất hận người bị hại này, khiến hắn chết không toàn thây khả năng sẽ là một thủ đoạn phát tiết giải hận, so với giết người đơn thuần càng thống khoái hơn. Khả năng thứ hai chính là để xử lý thi thể tiện hơn chăng? Pháp y Lưu có nói nạn nhân là một người đàn ông mập mạp, nếu thi thể lớn, trọng lượng cao, vứt một cái xác nguyên vẹn chắc chắn là công việc khó khăn, khuân vác cũng không tiện. Nếu cắt thịt trên cơ thể, hoặc là từng bộ phận, trọng lượng và thể tích sẽ giảm đi rất nhiều, đem ra so sánh, khẳng định khó khăn trong quá trình vứt xác hoặc vùi lấp sẽ giảm đi không ít.”