Được mẹ của Đoạn Phi Vũ cho phép, Đới Húc và Phương Viên vào nhà, quá trình hình như thuận lợi hơn họ tưởng tượng, dù sao khi Đới Húc gọi điện cho gia đình của Đoạn Phi Vũ, thái độ của ba Đoạn Phi Vũ có thể nói là không tốt cho lắm, mâu thuẫn cảm xúc vô cùng rõ ràng, cuối cùng còn thô bạo cúp máy, cho nên trước khi tới nhà gõ cửa, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần giải thích một phen.
Vào cửa, mẹ của Đoạn Phi Vũ vẫn hơi luống cuống chân tay, không biết là vì nói chuyện với cảnh sát nên căng thẳng hay vì nhắc tới chuyện con trai mình. Ba người đứng trong phòng khách khoảng hai phút, chị ta mới nhớ mời Đới Húc và Phương Viên ngồi, còn mình lại chui vào bếp, không rõ là đang bận hay vội thương lượng với chồng mình.
Nhà của Đoạn Phi Vũ không lớn lắm, diện tích khoảng sáu mươi mét vuông, vì một nhà năm người ba thế hệ, đồ đạc đương nhiên rất nhiều, cho nên không gian có vẻ chật hẹp. Phòng khách vuông vức, cửa đối diện hẳn là dẫn vào bếp, trước cửa bếp có treo một tấm mành nên không thể nhìn rõ bên trong. Bộ ghế trong phòng khách là loại sofa bed có thể ra gấp vào, ngoài ra thì chẳng còn gì khác, không có bàn trà, cũng chẳng có TV.
Dưới bếp, ba mẹ Đoạn Phi Vũ hình như đang nói gì đó, tiếng không lớn lắm, hơn nữa còn có tiếng xào rau nên càng mơ hồ, chỉ nghe được có hai người đang nói chuyện, khi thì phụ nữ nói vài câu, khi thì đàn ông nói vài câu. Bà của Đoạn Phi Vũ khi nãy bị con dâu kéo sang một bên đi đóng cửa lại, sau đó tươi cười tới gần Đới Húc và Phương Viên.
“Hai đứa là bạn học của cháu bà hả?” Bà cụ là người hiền lành, lại coi Đới Húc và Phương Viên thành bạn của cháu mình, cho nên cách nói chuyện cứ như dỗ dành con trẻ.
Phương Viên muốn bật cười. Bà của Đoạn Phi Vũ tuổi đã lớn, hai mắt không còn sáng, tròng mắt hơi xám xịt chắc là bị đục thủy tinh thể, thị lực không tốt lắm nên mới cho rằng bọn họ cùng trang lứa với Đoạn Phi Vũ. Trong này đương nhiên cũng có công lao hôm nay Đới Húc thay đổi hình tượng, nếu là dáng vẻ thường ngày, cho dù bà của Đoạn Phi Vũ vụng về đến đâu cũng không thể coi một người đàn ông to cao râu ria xuề xòa là học sinh cấp ba bằng tuổi cháu mình.
Đới Húc cạo râu sạch sẽ trông trẻ hơn, nhưng dù sao anh cũng không phải baby boy, khí chất lại rất trưởng thành, nếu không nói anh là cảnh sát mà bảo anh là thầy giáo của Đoạn Phi Vũ, không chừng bà cụ cũng sẽ tin mà không hề nghi ngờ.
Phương Viên bỗng nhận ra bản thân thế mà chú ý tới việc Đới Húc thay đổi hình tượng, điều này khiến cô bỗng khó xử, vội gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu
“Bà ơi, bọn cháu không phải bạn của Đoạn Phi Vũ, bọn cháu có một số việc muốn hỏi thăm ba mẹ cậu ấy.” Đới Húc đương nhiên sẽ không mặt dày đến mức giả làm học sinh cấp ba để lừa một bà cụ, cho nên anh phủ nhận suy đoán của bà, sau đó trả lời đáp án có hơi ba phải.
Bà của Đoạn Phi Vũ nghe vậy lập tức tự lý giải theo phỏng đoán của mình: “À! Cô cậu là thầy cô của Phi Vũ đúng không? Tới thăm hỏi gia đình hả? Xem kìa, thầy cô bây giờ đúng là có trách nhiệm, nhà chúng tôi không cò chuẩn bị gì cả, nếu cô cậu đến sớm hôm một chút thì ăn trưa chung với chúng tôi được rồi!”
“Không cần phiền vậy đâu bà, bọn cháu đến chỉ để hỏi thăm, không ăn cơm.” Phương Viên xấu hổ trước sự nhiệt tình của bà cụ, vội từ chối.
“Thế tôi dẫn cô cậu đi xem phòng của cháu trai tôi nhé? Cô cậu muốn xem không?” Bà của Đoạn Phi Vũ hỏi.
Đây đúng là khi đang buồn ngủ có người đưa gối, đề nghị này của bà cụ quả thật nói trúng mong muốn của Đới Húc và Phương Viên, dù sao từ thái độ trong cuộc nói chuyện điện thoại với ba của Đoạn Phi Vũ mà xem, lát nữa gặp mặt ông ta chưa chắc đã quá phối hợp, cùng lắm thì không trực tiếp đuổi người đi mà thôi, muốn ông ta chủ động dẫn họ đi xem phòng ngủ của Đoạn Phi Vũ e rằng không có khả năng lắm. Nhưng bọn họ lại không quá vội tránh cho bà cụ sợ, vì thế Phương Viên lộ vẻ khó xử: “Bà ơi, như thế có ổn không? Trẻ con bây giờ ai cũng có bí mật, thường không muốn cho người lạ vào phòng của mình lắm.”
Bà của Đoạn Phi Vũ bĩu môi: “Cá tính gì chứ? Hồi nó bé không phải ngày nào tôi cũng tắm rửa cho nó à, toàn thân trên dưới còn bí mật gì đâu! Trẻ con bây giờ ai cũng có phòng riêng, chứ thời bà phải ở chung phòng với anh chị đây! Thế hệ bây giờ thì sướng quá rồi, người lớn đánh cũng không dám đánh, nói cũng không dám nói, lúc nhỏ còn là bảo bối đáng yêu, lớn rồi thành tiểu tổ tông luôn!” Vừa nói, bà cụ vừa đi tới phòng ngủ đối diện, mở cửa, sau đó vẫy tay với Đới Húc và Phương Viên, “Qua đây, cứ xem đi. Thầy cô tìm hiểu học sinh của mình có gì sai chứ? Có chuyện gì bà lão này chịu trách nhiệm!”
Thấy bà của Đoạn Phi Vũ đã nói tới nước này, Đới Húc và Phương Viên không từ chối nữa, đi theo bà. Phòng của Đoạn Phi Vũ cũng không lớn, diện tích tương tự phòng ngủ của Kha Tiểu Văn ở nhà, nhưng điểm khác biệt chính là so với nhà của Kha Hữu Lợi thì phòng của Kha Tiểu Văn hẹp đến đáng thương, mà phòng ngủ của Đoạn Phi Vũ nếu đem so với cả nhà cậu bé thì đã rất tốt rồi.
Trong phòng ngủ có một cái giường, một cái kệ sách nhỏ chất đầy sách vở, ở góc tường còn một cái bàn học. Bàn học khá đơn giản, nhìn có vẻ như bàn cũ bị trường học đào thải. Bàn này dành cho hai người, hình chữ nhật, bên dưới có hộc bàn vốn sơn màu đỏ thắm, nhưng vì lâu rồi nên nước sơn ở góc bàn đã phai đi. Trong hộc bàn chất rất nhiều sách, còn cả bài thi, bên trên thì sắp xếp gọn gàng, ngoài một ly nước tráng men dùng để làm ống đựng bút thì không còn gì khác, trong hộp đựng có bút bi, bút chì, thước thẳng, compa, còn có mấy thứ linh tinh như dao khắc gỗ, dùi, tua vít.
Bút viết thì khác bình thường, nhưng dao và tua vít vì sao lại xuất hiện trong phòng một học sinh cấp ba, hơn nữa là trong ống đựng bút trên bàn của Đoạn Phi Vũ?
Đặc biệt là mấy con dao khắc gỗ trong đã không còn mới, trên đầu dao thậm chí đã có ít đốm rỉ sắt.
Đới Húc lặng lẽ quan sát mọi thứ rồi cúi đầu nhìn mặt bàn, trên mặt bàn có rất nhiều vết rạch khá nhẹ, anh duỗi tay sờ nơi gỗ bị lộ ra, tuy đã được ai đó dùng bút lông vẽ lên như sờ vào vẫn có thể cảm nhận sự thô ráp, bởi vậy có thể những dấu vết này tuy chưa chắc mới có gần đây nhưng ít ra không thể có sẵn trước khi cái bàn được đưa vào nhà họ Đoạn.
“Đoạn Phi Vũ có sở thích điêu khắc gỗ à?” Phương Viên hỏi bà của Đoạn Phi Vũ.
Ban đầu bà cụ không nghe rõ, chờ Phương Viên hỏi lại liền bật cười xua tay: “Không có! Sao nó có thể có sở thích đó! Cô cậu chỉ mấy con dao điêu khắc trong ống đựng bút của nó đúng không? Cái đó là của ông nhà tôi, hồi còn trẻ ông nhà tôi là thợ mộc làm đồ dùng trong nhà cho người ta, sau này già rồi, ông nhà tôi không làm nữa, nhà lại không có ai đi theo nghề đó cho nên mấy con dao này vốn đều được cất trong hòm. Ba Phi Vũ hiếu thuận đón chúng tôi đến sống cùng, lúc thu dọn nhà cũ, chúng tôi đều định ném đi, cũng không biết thằng nhóc Phi Vũ bị gì mà cứ một hai đòi giữ lại, không ai nói được nó nên đành để nó chơi.”
Đới Húc gật đầu.
Lúc này, có người tới phòng ngủ của Đoạn Phi Vũ: “Mẹ, sao mẹ lại dẫn người ta vào phòng của Phi Vũ? Nếu để Phi Vũ biết nó lại không vui đâu.”
Người nói chuyện là một đàn ông trung niên, chính là ba của Đoạn Phi Vũ từng nói chuyện điện thoại với Đới Húc, tuy ông ta đang nói với bà cụ nhưng lại không vui nhìn Đới Húc và Phương Viên, cứ như bọn họ là trộm cướp vào nhà.
“Không vui không vui, con cái cả ngày không vui đều do hai đứa đấy!” Bà của Đoạn Phi Vũ trách con trai mình, cau mày cãi lại, “Đúng rồi, mấy ngày nay thằng bé đi đâu mà không về? Con xem thầy cô người ta đã đến nhà rồi! Các con đó, làm cha làm mẹ mà cứ sợ con mình, nói không được, day không được, đánh cũng không được, còn phải dỗ, cũng không biết ai là cha mẹ ai là con nữa!”
Ba của Đoạn Phi Vũ mất kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, mẹ đừng nói nữa, con phải nói chuyện với người ta. Không phải mẹ định ngủ trưa sao? Mau về phòng đi, con hình như mới nghe ba gọi mẹ đấy.”
Bà của Đoạn Phi Vũ nghe thấy mới chịu về phòng. Bà cụ đi rồi, Đới Húc và Phương Viên cũng không định tiếp tục sắp vai thầy cô ăn vạ ở trong phòng Đoạn Phi Vũ, vì thế cũng ra ngoài quay lại phòng khách. Ba của Đoạn Phi Vũ duỗi tay về hướng sô pha ý mời họ ngồi, còn mình đi kéo cái ghế lùn qua ngồi đối diện hai người. Hết cách, trong phòng chỉ có một cái sô pha, ba người muốn nói chuyện cũng không thể ngồi sát nhau để nói.
“Sao cô cậu lại gạt mẹ tôi? Từ khi nào thì cô cậu biến thành giáo viên của con trai tôi, còn chạy tới nhà hỏi thăm thế hả?” Ba của Đoạn Phi Vũ không quá cao, dáng người hơi gầy, mặt hơi vàng vàng, cung mày hơi nhíu lại, có lẽ do thường ngày thích cau mày.
Đối mặt với sự chỉ trích Đới Húc không phản bác, anh cười nói: “Chúng tôi không cố ý gạt bà, có thể do tự bà hiểu lầm thân phận của chúng tôi, chúng tôi không giải thích cũng vì thấy bà lớn tuổi, cảm thấy nếu không cho bà biết thì sẽ tốt hơn, anh thấy đúng không? Nếu anh cảm thấy chúng tôi làm thế không ổn, chúng tôi đương nhiên tôn trọng ý kiến của người nhà, bây giờ tôi có thể lập tức đi xin lỗi, trình thân phận và mục đích chúng tôi tới với bà.”