Hai tay Phương Viên theo bản năng vuốt ve cạnh sô pha, nghe Đới Húc kể nhiều như vậy, cô bỗng cảm thấy không được tự nhiên, cứ muốn tìm đề tài cắt ngang, sợ Đới Húc nói tiếp. Cô đột nhiên không biết sau này nên đối mặt với anh thế nào, nhưng về phương diện khác, sâu trong nội tâm lại có một âm thanh nho nhỏ ngăn cản cô ngắt lời Đới Húc.
“Chẳng lẽ mày không muốn nghe toàn bộ câu chuyện sao? Chẳng lẽ mày không thấy hiếu kỳ à? Tính ra mày từng được ai nghiêm túc thổ lộ chưa? Thời điểm thế này không dựng tai lên cẩn thận nghe còn muốn dừng hả? Mày có ngốc hay không?”
Âm thanh đó tuy nhỏ nhưng lại đánh trúng chỗ yếu hại khiến Phương Viên vừa định ngắt lời liền gạt bỏ suy nghĩ ấy đi. Cô dứt khoát cúi đầu, nghe Đới Húc nói tiếp.
Đới Húc không hề kinh ngạc trước phản ứng của cô, ngược lại, phản ứng của Phương Viên lúc này hoàn toàn nằm trong dự kiến của anh, nếu lúc này Phương Viên thoải mái không hề xấu hổ mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm, nói không chừng chính anh phải nhìn lại xem người ngồi trước mặt có phải Phương Viên mà anh biết hay không.
“Thật ra chính tôi cũng suy nghĩ rất nhiều.” Đới Húc cười cười, xoa tay. Bộc bạch thế giới nội tâm của mình, dù anh luôn tự xưng là da mặt dày cũng cảm thấy xấu hổ, “Ngay lúc đó tôi rất bối rối, nói ra không sợ em cười tôi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ bản thân lại có thời điểm như vậy, vì một chuyện như vậy mà nhớ nhung một cô gái, nếu không phải lần đó về trường làm báo cáo, lòng vẫn ôm hi vọng được gặp lại em, có lẽ chính tôi cũng không nhận ra vấn đề này. Một phần cũng do Chung Hàn và An Trường Bộ cứ nhắc với tôi về cô gái dán băng keo cá nhân hôm đó, nếu không chắc tôi cũng không có ấn tượng.”
Biết bản thân có nhiều nickname đến vậy, Phương Viên đỏ mặt.
“Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi quyết định tìm hiểu về em, nếu em đã có bạn trai, tôi sẽ không có suy nghĩ gì khác, nhưng nếu vẫn chưa, dù sao đây cũng là lần đầu có cảm giác với một cô gái, tôi vẫn muốn nắm bắt cơ hội, do vậy tôi nhờ người thử hỏi thăm. Có điều em đừng lo, tôi không hỏi quá nhiều về cuộc sống cá nhân đâu, tôi chỉ hỏi sơ về em, biết em trong thời gian học đại học không yêu đương với ai, biết em là người thành phố A, theo lệ thường, em có lẽ sẽ về thành phố A thực tập, sau đó ở lại thành phố A, cho nên tôi đưa ra một quyết định khá to gan, đó chính là khi em học năm ba, còn chưa vào giai đoạn thực tập của năm bốn, tôi cố gắng chuyển công tác đến Cục Công An của thành phố A. Tôi biết em cũng là cảnh sát chuyên nghiệp, cho nên trừ khi em muốn đổi nghề, nếu không tôi ở thành phố A này thế nào cũng có cơ hội gặp em.”
Nếu bảo những chuyện trước đó khiến Phương Viên chỉ hơi kinh ngạc, thì nghe đến đây, cô thật sự không tưởng tượng nổi. Trước đây cô từng hỏi thăm Đới Húc, hỏi anh tại sao không phải người thành phố A, biểu hiện ở đơn vị cũ cũng rất xuất sắc, sao lại đột nhiên đổi lại bên này. Khi ấy cô cứ tưởng Đới Húc vì anh em tốt Chung Hàn nên chuyển công tác, nhưng Đới Húc lại phủ định suy đoán này, lý do thật sự khi đó anh không nói, Phương Viên cũng từng tiếp tục suy đoán, nhưng dù thế nào cũng không ngờ nguyên nhân thúc đẩy Đới Húc làm như vậy lại là chính mình, tin tức này đến thật sự quá bất ngờ khiến Phương Viên không thể lập tức tiêu hóa hết.
Nói tới đây, sắc mặt Đới Húc cũng trở nên phức tạp, anh thở dài, nói với Phương Viên: “Phương Viên, tính ra tôi còn nợ em một câu xin lỗi, lúc đó tôi không tìm hiểu rõ tình hình nhà em, không biết nhà em xảy ra biến cố như vậy... Bảo em về thành phố A thực tập, em chịu khổ nhiều rồi.”
Khi nói câu này, anh thật sự biết lỗi, không hề cố ý giả vờ với Phương Viên. Phương Viên nhớ lại thời gian đó, cô rõ ràng nỗ lực để ở lại thành phố C cùng Hạ Ninh, kết quả đến khi công bố danh sách đơn vị thực tập, cô vẫn bị sắp xếp về nguyên quán, bị điều đến Cục Công An thành phố A. Lúc ấy, Phương Viên rất buồn bực, nhưng hiện tại cô không còn cảm giác đó nữa, cho dù trong thời gian thực tập không thể ở nhờ nhà Hạ Ninh, chỉ có thể ở tạm phòng trực, nhưng trong quá trình thực tập, cô có cơ hội tiếp xúc hai vụ án lớn, hơn nữa còn được khen ngợi, sau khi tốt nghiệp cũng vô cùng thuận lợi vào đội hình sự của Cục Công An thành phố A, trở thành nữ cảnh sát chính thức. So với thu hoạch của mình, chút khó khăn khi thực tập chẳng đáng là gì.
Phương Viên biết nếu không nhờ Đới Húc luôn hỗ trợ và nhắc nhở cô, cô chưa chắc đã được đề cao như vậy, cho nên xét đến cùng, anh đã giúp cô rất nhiều, bản thân nhiều vì anh không hoàn cảnh nhà mình mà thấy bất mãn thì đúng là không biết xấu hổ.
“Cũng không khổ gì, thế này không phải rất tốt sao? Nếu trước đây ở lại thành phố C thì em chưa chắc đã có đãi ngộ này.” Cô cười cười, xấu hổ trả lời anh. Nói xong, cô im lặng một lúc, mới hỏi, “Anh... Hôm nay sao lại đột nhiên nói với em những việc này? Trước đây không phải anh còn bảo em tự tìm hiểu sao? Sao lại thay đổi ý định vậy?”
Đới Húc gãi đầu: “Trước đây không nói là vì còn băn khoăn và lo lắng, bây giờ nói ra cũng là vì lo lắng. Ban đầu tôi không dám nói với em bởi vì cảm thấy thời gian chúng ta biết nhau chưa đủ dài, còn chưa hiểu rõ nhau, nếu lỗ mãng hấp tấp biểu lộ, nói không chừng sẽ làm em sợ, tạo áp lực không cần thiết cho em. Đặc biệt là sau khi biết hoàn cảnh gia đình em, tôi đã suy xét lại, em chắc là sẽ không có cảm giác an toàn trong tình cảm, bởi vậy tôi càng không dám tùy tiện mở lời. Tôi vốn định chờ thêm một thời gian nữa, nhưng không ngờ kế hoạch lại có thay đổi, tôi không ngờ mẹ em đột nhiên sắp xếp việc xem mắt cho em, càng không ngờ em lại đồng ý đi gặp người kia.”
“Anh cho rằng em định nghiêm túc đi xem mắt người ta sao?” Cho dù vì câu chuyện của Đới Húc mà Phương Viên không biết làm sao, nhưng nghe đến đây, cô vẫn không nhịn được mà bật cười.
“Rất nhiều chuyện đều không chắc được. Giống như đi báo danh thay người khác, cuối cùng mình lại bị chọn, hoặc là một cô bé có lòng tốt chạy tới dán băng keo cá nhân, kết quả bị tôi ghi nhớ trong lòng.”
Mặt Phương Viên nóng rực, cô cố gắng ngước mắt nhìn Đới Húc: “Vậy bây giờ anh nói cho em biết để chiếm lợi thế sao?”
“Không dám nói là chiếm lợi thế. Nói thế nào nhỉ, có rất nhiều chuyện vào trước sẽ là chủ, đây chỉ là chút lòng riêng của tôi, tôi thật sự hi vọng trước khi đi xem mắt, em có thể biết vẫn có một người có tình cảm với em. Tôi không muốn tạo áp lực gì cho em cả, em không cần lập tức quyết định, biết là được, thêm một lựa chọn, em cũng có thêm một sự tham khảo có phải không?” Đới Húc cười với Phương Viên, nụ cười có hơi xấu hổ, cũng lộ ra chút căng thẳng, “Tôi không muốn em chịu áp lực, tình cảm tôi dành cho em chỉ là tôi đơn phương, tôi cũng không có quyền ép em phải đáp lại, em không cần vì việc này mà cảm thấy có gánh nặng, chỉ là thêm một sự tham khảo mà thôi, chỉ đơn giản như vậy.”
Phương Viên gật đầu, tâm trạng cô bây giờ rất rối loạn, đột nhiên biết quá nhiều việc mình không biết, quá nhiều tin tức không kịp tiêu hóa khiến cô có hơi luống cuống chân tay, cũng may sau khi thổ lộ Đới Húc hình như không hề muốn cô lập tức trả lời, nếu không bây giờ cô chắc chắn rất căng thẳng.
Đề tài của hai người kết thúc ở đây, không ai nói nữa. Từng người về phòng, trước khi đi, Phương Viên lấy hết can đảm hỏi Đới Húc có thể cho mình mượn băng keo cá nhân kia không, Đới Húc gật đầu, không hỏi nhiều mà đưa băng keo cá nhân cho cô rồi về phòng trước.
Phương Viên cầm băng keo cá nhân về phòng, dựa vào đầu giường nhìn mọi thứ trong phòng, tâm trạng rất phức tạp, không thể nói rốt cuộc là vui hay không vui.
Ngay tối nay, cô xác định việc mẹ cô nói muốn bù đắp tình cảm chẳng qua là muốn cô đồng ý đi xem mắt con trai của ông chủ đang có mối làm ăn với gia đình mới của bà ấy, cô đã không thể có được tình thương vô điều kiện của mẹ; mà cũng ngay tối nay, cô lại nghe nói có một người vì một chuyện mà chính bản thân còn mơ hồ lại nhớ nhung không quên lâu như vậy, thậm chí còn luôn ở cạnh tìm mọi cách chăm sóc cô.
Cô theo bản năng đùa nghịch băng keo cá nhân, vết máu bên trên sớm đã khô cạn khiến đoạn ký ức kia dần trở nên rõ ràng, tuy vẫn chưa đến mức nhớ từng chi tiết nhưng cô đã có thể nhớ lại tình hình lúc đó.
Ai có thể ngờ hành động vô tâm khi ấy lại làm cuộc sống mấy năm sau của cô có thay đổi lớn như vậy, nếu khi đó cô không gặp Đới Húc, lúc đó không vừa thấy anh bị thương liền chạy tới dán cho một băng keo cá nhân không có tác dụng này, vậy cuộc sống bây giờ của cô sẽ ra sao? Nhất định là khác một trời một vực so với hiện tại, có lẽ vì trốn tránh hiện thực, cô sẽ liều mạng ở lại thành phố C, có lẽ đang tiếp tục ở nhờ nhà của Hạ Ninh, mang đến cho ba mẹ Hạ Ninh không ít phiền phức, có lẽ còn tồi tệ hơn những suy nghĩ này, nhưng dù nghĩ thế nào, Phương Viên đều cảm thấy không thể tốt bằng hiện thực trước mắt.
Cô không ghét Đới Húc, ngược lại, cô vô cùng tin tưởng anh, dù là trong công việc hay cuộc sống, cô đều bắt đầu không tự chủ mà ỷ lại vào anh. Đây là thích sao? Phương Viên nói không rõ. Cũng không phải Đới Húc không tốt, chỉ là trước giờ cô luôn coi anh như thầy, như anh, như quân sư của mình, không hề coi anh là người theo đuổi, một kẻ ái một.
Nếu bạn coi một người là người thân, là tri kỷ, hoàn toàn không có khả năng phát triển lên một mối quan hệ cao hơn, đột nhiên biết đối phương có tình cảm với mình, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy hoang mang và mờ mịt.
Một phương diện, vì sự tin tưởng và ỷ lại nên bạn đương nhiên không chán ghét hay bài xích đối phương, có lẽ thân hơn với những người khác phái khác, cho nên không thể không cần nghĩ ngợi mà lập tức từ chối.
Về một phương diện khác, chính vì trước đây bạn luôn coi người đó là người thân hay tri kỷ, sự tin tưởng và ỷ lại đó khiến bạn không thể phân biệt tình cảm mình dành cho đối phương rốt cuộc là gì, nếu vì vậy mà mù quáng chấp nhận, liệu có thể có một ngày bỗng nhiên tỉnh ngộ, bạn đột nhiên nhận ra đó không phải tình yêu không? Vậy đến lúc đó phải làm thế nào?
Cho nên suy xét đến khả năng này, Phương Viên hơi lưỡng lự, không dám chấp nhận.
Huống chi Đới Húc đã nói đúng một chuyện, vì biến cố gia đình, cô quả thật mất đi cảm giác an toàn trong tình yêu, cô đã từng cho rằng ba mẹ sẽ bên nhau đầu bạc, kết quả ba Phương chẳng nói tiếng nào mà có tình nhân bên ngoài.
Có câu dựa núi núi sập, dựa người người đi, ngày xưa mọi chuyện Phương Viên đều ỷ lại vào ba mẹ, hậu quả là sau khi ba mẹ ly dị, cô lập tức như con diều đứt dây, bay thì bay không nổi, chạy cũng chạy không được, tiến thoái lưỡng nan, vô cùng khó xử. Khó khăn lắm cô mới học được cách đối mặt, cố gắng đứng lên, Đới Húc cũng hỗ trợ cô rất nhiều, nhưng khi đó anh là người hướng dẫn của cô, là đồng nghiệp và là bạn của cô, giống như Hạ Ninh luôn ở bên cô không rời không bỏ, Phương Viên tin rằng Đới Húc cũng có thể ở bên mình lâu như vậy.
Nhưng bây giờ tình cảm này bỗng thay đổi, Phương Viên không khỏi lo sợ nghi ngờ.
Trong quá khứ Đới Húc thích cô, hiện tại Đới Húc thích cô, thế tương lai thì sao? Mấy chục năm nữa thì sao? Nghĩ tới tương lai xa xôi không biết trước điều gì, Phương Viên không khỏi mê mang.