Truy Kích Hung Án

Chương 217: Chương 217: Hợp tác




Đới Húc không hề kinh ngạc khi có người tự nhận là chủ biên tờ báo Daily Life gọi cho mình, nhưng anh vẫn im lặng hai giây, sau đó cẩn thận hỏi lại: “À, chào anh, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Là thế này, anh xem, tờ báo của chúng tôi tuy rằng không phải top đầu ở thành phố A, nhưng độc giả rất phong phú, ngành nghề, lĩnh vực nào cũng có.”

Nghe đến đây, Đới Húc tỏ vẻ bừng tỉnh: “À, có phải anh đang tìm khách hàng đặt báo hàng ngày đúng không? Việc này không nằm trong chức trách của tôi, hình như đội của chúng tôi không có đặt báo giấy.”

“Không không, tôi không phải có ý đó.” Bị Đới Húc hiểu sai ý, chủ biên tòa soạn vội giải thích, “Ý tôi là tôi thấy anh chị có đăng bài tìm người ở trên hai tờ báo khác, đài truyền hình và đài phát thanh, chuyện này quan trọng, Daily Life chúng tôi cũng là một đơn vị truyền thông, chúng tôi muốn muốn góp phần hỗ trợ xã hội, cho nên hi vọng anh chị có thể cung cấp thêm một vài chi tiết tìm người cụ thể hơn, chúng tôi có thể hỗ trợ.”

“À, việc này thì không cần.” Đối phương ở đầu bên kia không thấy Đới Húc ở bên này mỉm cười, chỉ có thể nghe anh nói, “Đúng như anh nói, Daily Life là một đơn vị truyền thông, độc giả rất phong phú, cho nên nội dung cần thỏa mãn độc giả cũng rất nhiều. Chúng tôi không muốn gây thêm phiền phức cho Daily Life các anh, cảm ơn sự nhiệt tình của anh.”

Trước khi gọi điện có lẽ chủ biên không ngờ mình sẽ bị từ chối, sửng sốt một chút, vội hỏi: “Việc này sao có thể gọi là thêm phiền phức, chúng tôi tình nguyện đăng bài này, cũng mong anh chị có thể đối xử bình đẳng, đừng có cung cấp tư liệu cho đơn vị truyền thông khác mà không cho chúng tôi, như vậy không đúng lắm, đúng không?”

“Thật ra chuyện này chúng tôi cũng có tính toán của chúng tôi.” Đới Húc bình tĩnh đáp, “Ban đầu chúng tôi có suy xét tới Daily Life, hơn nữa không gạt gì anh, việc phối hợp với truyền thông đăng bài tìm người đúng là do tôi phụ trách, hơn nữa tôi đã từng liên lạc với Daily Life đầu tiên. Nhưng quý báo có một phóng viên nói với tôi, tin này e rằng bọn họ sẽ không đăng, bởi vì quý báo muốn duy trì lập trường của mình, tôi cũng không muốn làm khó người khác. Chúng tôi tra án là vì công việc, các anh lựa chọn duy trì lập trường của mình cũng là vì công việc của mình, nên thấu hiểu lẫn nhau.”

Chủ biên nghẹn lời: “Trong đây có lẽ là hiểu lầm nào đó. Chúng tôi luôn đứng theo góc độ khách quan mà đăng bào, nào có lập trường gì, tôi cảm thấy chuyện này không thể do nhân viên bên chúng tôi nói, quá không chuyên nghiệp rồi.”

“Khi đó người tôi liên lạc là Hướng Văn Ngạn chuyên đưa tin về vụ việc này. Cậu ta là nhân viên của Daily Life đúng không? Dù sao trước khi bài cậu ta viết được đăng cũng phải qua phê duyệt mới đăng lên được.”

“Việc đó... À, cậu ta đúng là người của báo chúng tôi, nhưng cũng chỉ là thực tập mà thôi, còn chưa được tuyển chính thức. Khi ấy sở dĩ chúng tôi thông qua bài viết của cậu ta cũng là vì bị che mắt, muốn đăng bài đúng sự thật. Anh nói xem, Daily Life chúng tôi và cảnh sát nước sông không phạm nước giếng, không nhất thiết phải cố ý nhắm vào anh chị đúng không?”

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, chúng tôi có thời điểm cần truyền thông hỗ trợ, người trong giới truyền thông có lúc cũng gặp chuyện cần cảnh sát giải quyết, mọi ngành nghề trong xã hội này đa phần đều có liên kết với nhau.”

“Đúng đúng đúng, anh nói rất đúng, do vậy bây giờ chúng tôi chủ động muốn hỗ trợ, anh chị có phải cũng nên cho chúng tôi cơ hội không? Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, có hiểu lầm gì chúng ta từ từ xử lý, cảnh sát và nhân dân nên đoàn kết gắn bó mới đúng.”

Đới Húc khẽ cười: “Nhưng thật sự xin lỗi, thành ý của anh chúng tôi cảm nhận được, nhưng hiện tại Cục Công An đã không cần tiếp tục đăng bài tìm người, nếu anh không tin có thể chú ý một chút, một hai ngày nữa, đài truyền hình và hai tòa báo hỗ trợ chúng tôi đăng tin sẽ dừng lại, bởi vậy... Sau này có cơ hội lại hợp tác đi.”

“Vụ án có tiến triển mới sao? Không đăng bài tìm người cũng được, anh chị có thể cung cấp ít tư liệu cho chúng tôi không? Anh xem, nếu anh cũng muốn truyền thông chúng tôi và cảnh sát anh chị xây dựng mối quan hệ...”

Đới Húc đã sắp cười ra tiếng: “Xin lỗi, việc này chỉ sợ cũng không được, hiện tại vụ án còn trong giai đoạn điều tra, chỉ sợ không tiện cho truyền thông tham gia quá nhiều, tuy rằng cảnh sát và nhân dân cần gắn bỏ, nhưng kỷ luật công việc vẫn không thể bỏ qua đúng không? Tôi tin chủ biên sẽ hiểu cho tính chất công việc của chúng tôi, chúng tôi hiện giờ chỉ có thể xem như vừa hóa giả bị động mà thôi.”

Lời này chẳng khác nào tát chủ biên Daily Life một cái. Cho dù Đới Húc không nói thẳng, nhưng ý của anh quá rõ ràng. Trước đây các anh vì đưa tin có mánh khóe, tác động đến cách nhìn chủ quan, thêm mắm thêm muối, khiến một đám cư dân mạng không hiểu chuyện chửi ầm lên, sau này phong ba mới lắng xuống, Daily Life lại đăng tiếp bài về thi thể nam không đầu, công kích cảnh sát. Bây giờ, khi có các đơn vị truyền thông khác hỗ trợ đăng bài tìm nạn nhân, đương nhiên có người bắt đầu không tin vào bài đăng của Daily Life, độ tin cậy của họ theo đó trượt dốc.

Lúc trước đưa tin không xác thực khiến Cục Công An rơi vào thế khó, Daily Life từ trên xuống dưới không có ai đứng ra giải quyết, giúp cảnh sát lấy lại danh dự. Bây giờ bọn họ dựa vào nỗ lực của mình, cuối cùng cũng có cơ hội xoay người, Daily Life không công khai xin lỗi, mà còn gọi điện yêu cầu cảnh sát cung cấp manh mối.

Dựa vào đâu chứ?

Tuy rằng Đới Húc nói chuyện rất khách khí nhưng vẫn khiến chủ biên Daily Life cảm thấy xấu hổ, có điều hắn vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục diễn thuyết: “Cảnh sát Đới, tôi biết yêu cầu của mình quá đáng, tôi cũng biết gần đây cảnh sát đang bận tra án, không rảnh xem báo hay lên mạng, cho nên có lẽ anh chị không biết vì bài việc không có tính xác thực của Hướng Văn Ngạn, gần đây có một số người công kích Daily Life chúng tôi, áp lực của chúng tôi cũng rất lớn, nên hi vọng anh chị có thể thông cảm, phá lệ cung cấp ít manh mối cho chúng tôi, chỉ cần tin tức có chút giá trị, những tờ báo khác không có là được.”

“Chuyện này tôi không thể quyết định, tôi chỉ phụ trách tra án, không có quyền cung cấp manh mối cho truyền thông, nếu lo lắng cho danh dự của Daily Life, các anh có thể liên lạc với lãnh đạo có liên quan của chúng tôi, xem họ có thể nhận phỏng vấn không.” Đới Húc im lặng một lát, trả lời.

“Nhưng lãnh đạo của anh chị có lẽ không trực tiếp tham gia điều tra, nhiều lắm chỉ sắp xếp công việc mà thôi, từ chỗ bọn họ chưa chắc đã có được tư liệu cần thiết.”

“Việc này tôi thật sự không giúp được. Chỗ chúng tôi còn có việc, anh thử liên lạc với lãnh đạo trong cục chúng tôi đi, tạm biệt.”

Nói xong, lần này không cho đối phương nói thêm lời nào, anh trực tiếp cúp máy.

“Người của Daily Life sao?” Tuy rằng Đới Húc dùng tai nghe bluetooth nghe điện thoại, Phương Viên không biết đối phương nói gì, nhưng từ câu trả lời của Đới Húc, cô sớm đã nghe ra thân phận và ý đồ của đối phương, cho nên chờ Đới Húc cúp máy, cô cau mày hỏi, “Bọn họ lại có yêu cầu gì?”

Đới Húc quay đầu nhìn cô, cười: “Em đừng vội giận, nếu dám đưa ra yêu cầu thì bọn họ đã không gọi điện cho tôi. Kế hoạch của chúng ta rất thành công, đã hóa bị động thành chủ động rồi.”

“Daily Life thấy những đơn vị truyền thông khác hợp tác với chúng ta nên sốt ruột?”

Đới Húc lắc đầu: “Nếu chỉ như thế, bọn họ đã sớm liên lạc với chúng ta, qua nhiều ngày như vậy mới gọi căn bản không phải vì chúng ta không cho họ tham dự, mà vì bài đăng tìm người có mâu thuẫn với bài của họ, khiến rất nhiều độc giả công kích, bởi vì chủ biên của họ mới đứng ngồi không yên.”

“Đáng đời! Khi đó dung túng phóng viên của mình viết bài, sao không nghĩ tới người khác phải chịu khổ thế nào! Hiện giờ bản thân mới bị phê bình một chút đã đứng ngồi không được, tốt nhất là thông qua chuyện này mà nhớ lâu một chút, biết cái gì gọi là chuyện mình không muốn thì đứng bắt người khác làm. Chỉ tiếc khi nãy em chỉ có thể nghe anh nói chuyện, không nghe được giọng của bên kia, nếu không tâm trạng của em chắc chắn sẽ tốt hơn.”

“Được rồi, nếu gặp chuyện tương tự, tôi sẽ mở loa ngoài cho em nghe.”

Cách anh nói chuyện thật giống như phụ huynh cưng chiều con mình mọi nơi mọi lúc, trái tim Phương Viên không khỏi đập loạn nhịp, xấu hổ quay mặt đi.

Cũng may cú điện thoại của chủ biên Daily Life không chiếm dụng quá nhiều thời gian, rất nhanh bọn họ đã tới trường đại học Loan Thượng Chí từng học. Bọn họ loay hoay ở khuôn viên trường một lúc mới tìm được giảng viên từng giảng dạy cho Loan Thượng Chí, cũng may Loan Thượng Chí cũng mới tốt nghiệp, cho nên giảng viên vẫn còn ấn tượng.

Nghe nói Loan Thượng Chí xảy ra chuyện, giảng viên vô cùng kinh ngạc: “Loan Thượng Chí chết rồi? Việc này... Thật sự khiến người ta bất ngờ! Khi ấy lớp chúng tôi có mấy đứa trẻ rất có cá tính, nhưng Loan Thượng Chí lại sinh viên khá ổn, tuy thành tích không quá tốt nhưng đạo đức không tệ, tôi không ngờ cậu ấy lại gặp chuyện như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.