“Nếu thật là vậy thì uất ức cho cô rồi.” Đới Húc đồng tình với tình cảnh của Vương Nghiên Nhã, thở dài, “Thật ra cô cần gì phải vậy chứ? Trên đời nà có bao nhiêu đàn ông tốt hơn Loan Thượng Chí, không cần thiết phải thắt cổ trên một thân cây. Tôi cảm thấy con gái thường nhạy cảm, nếu gia đình cậu ta đã đối xử với cô như vậy, sao cô vẫn chịu đựng không chia tay?”
“Còn không phải vì không muốn phụ lòng Loan Thượng Chí Sao! Anh ấy đối xử tốt với tôi thế nào, tôi biết rất rõ, cho dù không thể xứng đáng với tình cảm kia thì tôi cũng phải cho anh ấy mặt mũi.” Vương Nghiên Nhã đau thương cúi đầu, “Cho nên lần này tôi cũng hi vọng mình lầm, Loan Thượng Chí đừng xảy ra chuyện, anh ấy tốt như vậy!”
Đới Húc gật đầu, thấy cũng đã trễ, không có gì nói chi bằng giải tán sớm một chút, Vương Nghiên Nhã cũng có việc khác phải làm, bọn họ càng không định tốn nhiều thời gian ở chỗ cô ta. Trước khi đi Vương Nghiên Nhã lần nữa nhờ vả họ đừng tiết lộ tình hình của mình với ba mẹ Loan Thượng Chí, Đới Húc và Phương Viên đồng ý. Trước khi ba người rời khỏi quán cà phê, phục vụ kia lại tới bắt chuyện với Vương Nghiên Nhã vài câu, Đới Húc và Phương Viên không tiện ở lại nghe, nên đi trước.
Lên xe, vì còn phải liên lạc với ba mẹ Loan Thượng Chí, bọn họ cần quay về cục. Trên đường, Phương Viên im lặng một lúc, bỗng hỏi Đới Húc: “Anh cảm thấy Vương Nghiên Nhã đáng tin không?”
“Một nửa. Ban đầu chắc chắn có việc thật, ví dụ như cô ta sợ mình là người cuối cùng gặp Loan Thượng Chí trước khi mất tích, cho nên nói dối toàn bộ đối với cô ta không có chỗ nào tốt cả, nhưng cô ta cũng có lập trường của mình, bởi vậy thời điểm kể về gia đình Loan Thượng Chí, trong này chắc chắn có bôi đen không ít, mục đích là để rửa sạch hiềm nghi, miễn cho chúng ta sau khi tiếp xúc với người thân bạn bè của Loan Thượng Chí, nghe được vài chuyện bất lợi với cô ta mà có thành kiến.”
Phương Viên gật đầu: “Em nghe cô ta kể, cảm thấy có hơi mâu thuẫn. Cô ta nói Loan Thượng Chí rất yêu mình, lại không hề nói mình yêu người ta ra sao, cách nói cứ như 'anh không đổi thì em không đổi'. Đây là một loại phối hợp bị động, cẩn thận suy nghĩ một chút, một câu chủ động thể hiện tình cảm cô ta chưa từng nhắc tới.”
“Đây là chỗ giảo hoạt của Vương Nghiên Nhã, có điều lại thiếu chiều sâu. Tôi cảm thấy trong chuyện tình cảm của hai người họ, có lẽ suy nghĩ của Vương Nghiên Nhã và Loan Thượng Chí khác nhau, ít nhất Loan Thượng Chí có cảm giác với cô ta, thật sự thích cô ta, nhưng cô ta đối với Loan Thượng Chí không phải như vậy, cho nên mới tránh nặng tìm nhẹ, suy xét đến chuyện liệu mình có vì mối quan hệ này mà bị làm khó hay không.” Đới Húc vừa lái xe vừa tỏ vẻ tán đồng với Phương Viên, “Ngoại trừ mượn cớ, không ngừng lặp lại việc Loan Thượng Chí thích mình thế nào, nói đơn giản là đang khoe mẽ bản thân, nói phức tạp thì là quảng cáo giá trị của mình, vấn đề này hoàn toàn xuất phát từ lòng tự trọng, gia đình Loan Thượng Chí cảm thấy cô ta không tốt, không xứng với Loan Thượng Chí, cho nên cô ta mới quảng cáo rùm beng Loan Thượng Chí yêu mình thế nào để gián tiếp khẳng định giá trị bản thân.”
“Nếu nói thế, con người Vương Nghiên Nhã này không biết là tự tin hay tự ti đây.” Phương Viên cảm khái.
Đới Húc lắc đầu: “Lòng tự tin của con người được cấu thành từ rất nhiều yếu tố, có người vẻ đẹp bên trong tạo nên sự tự tin, bề ngoài không quan trọng, có người lại nói đây là thời đại nhìn mặt, thật ra đều không đúng, vẻ đẹp ở bề ngoài hay sâu trong nội tâm thật ra đều chỉ có thể tồn tại trong một thời gian ngắn mà thôi. Người tự tin thật sự chưa chắc đã có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, cộng thêm học thức cao vời vợi, chỉ cần linh hồn em thanh thản, chấp nhận bề ngoài của mình thì em đã là người tự tin. Con người Vương Nghiên Nhã, đẹp thì có đẹp, nhưng cách nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy không có chiều sâu, là người nông cạn, bằng cấp và gia cảnh, bao gồm cả tính chất công việc đối với cô ta mà nói là khuyết điểm của mình, cô ta cũng biết trong phương diện này cô ta không thể đi song song với Loan Thượng Chí, bởi vậy cô ta mới dựa vào tình yêu của cậu ta để nâng cao sự tự tin của mình, nhưng xét đến cùng, cô ta vẫn cảm thấy tự ti.”
Phương Viên thở dài, cảm thấy con người đúng là sinh vật phức tạp nhất thế giới, chỉ riêng tư duy và suy nghĩ e rằng có sống cả đời cũng chưa chắc nhìn thấu. Lúc trước cô thường vì dáng người của mình mà không tự tin, nghe Đới Húc nói, bản thân cũng nghĩ thoáng một chút, bây giờ nghĩ đến Vương Nghiên Nhã xinh đẹp như vậy cũng cảm thấy tự ti, trong lòng cô càng thán phục quan niệm này của Đới Húc.
Về Cục Công An, Đới Húc xác nhận lại tình hình xuất nhập cảnh của Loan Thượng Chí, quả nhiên phát hiện theo thời gian Vương Nghiên Nhã cung cấp, Loan Thượng Chỉ chỉ có thông tin nhập cảnh, không hề xuất cảnh, có nghĩa là hắn đến nay vẫn ở trong nước. Đới Húc và Phương Viên đều tin sự việc có lẽ có khả năng trùng hợp một lần, nhưng không thể cứ tiếp tục lần hai, lần ba. Cho nên, Loan Thượng Chí mất tích tất nhiên không giống Quản Vĩnh Phúc. Khả năng hắn là nạn nhân của vụ án này rất lớn, cảnh sát cần gọi điện liên lạc với người nhà, tiến hành đối chiếu DNA.
Vì thế dựa vào số điện thoại Vương Nghiên Nhã cung cấp, Đới Húc gọi cho mẹ của Loan Thượng Chí. Bây giờ đã là 7h tối, điện thoại đổ chuông một lúc mới có người bắt máy, hoàn cảnh xung quanh hơi ồn, hẳn là đang trong một bữa tiệc. Mẹ của Loan Thượng Chí nhận cuộc điện thoại lạ, sau khi nghe Đới Húc nói mục đích cả mình, liền mắng một câu bệnh tâm thần rồi dập máy.
Đới Húc hoàn toàn không hề bất ngờ, anh đợi thêm một lát rồi gọi lại. Mẹ Loan Thượng Chí vừa nghe lại là Đới Húc, có vẻ không vui, nhưng lần này có lẽ do bà ta muốn biết “kẻ lừa đảo” này có ý đồ gì, cho nên không lập tức cúp máy.
Khi nghe Đới Húc nói về tình hình của Loan Thượng Chí cùng vụ án hộp sọ và thi thể nam không đầu, quần áo thi thể nam không đầu mặc hoàn toàn tương xứng với Loan Thượng Chí, bởi vậy cần người nhà tới đối chiếu DNA, mẹ của Loan Thượng Chí lập tức phủ nhận.
“Tôi không quan tâm anh là cảnh sát thật hay cảnh sát giả, mong anh đừng gọi điện quấy rầy tôi nữa!” Bà ta tức giận lớn tiếng, “Anh làm vậy là quấy rầy chúng tôi đấy! Con trai tôi đúng là tên Loan Thượng Chí, tôi không biết làm sao anh lại biết thông tin cá nhân của nó, nhưng con trai tôi đang ở nước ngoài, căn bản không ở trong nước, gần đây cũng không hề trở về, bởi vậy không có khả năng gặp chuyện. Anh lầm rồi, đừng gọi nữa, nếu anh là kẻ lừa đảo, đừng trách tôi gọi điện báo cảnh sát! Nếu anh chị là cảnh sát, vậy tôi sẽ tìm lãnh đạo của anh khiếu nại!”
“Bà tạm thời đừng tức giận, tôi có thể xác nhận một chuyện nữa không? Bên cẳng chân phải của Loan Thượng Chí có phải từng bị thương không? Gãy xương chẳng hạn?”
“Cẳng chân phải?” Mẹ Loan Thượng Chí hơi sửng sốt, do dự một hồi, nói, “Có, con trai tôi lúc lên cao trung thích đá banh, có lần thi đấu trong trường, té ngã gãy chân, phải nằm viện một thời gian, sau này đã khỏi rồi.”
“Chúng tôi không hề lầm, chúng tôi thật sự là cảnh sát của Cục Công An thành phố A,, không phải lừa đảo. Qua xác nhận của chúng tôi, Loan Thượng Chí từng về nước, ở hải quan có ghi chép nhật ký nhập cảnh của cậu ta, cho nên hi vọng bà nghĩ cách mau chóng liên lạc với bạn bè của Loan Thượng Chí, hỏi thăm tình hình Loan Thượng Chí, nếu gần đây không ai biết cậu ta đi dâu, cũng không ai có thể liên lạc với cậu ta, vậy mong bà mong chóng gọi lại cho chúng tôi, sắp xếp thời gian tới đây đối chiếu DNA. Đây là số di động của tôi, bất cứ lúc nào bà cũng có thể gọi đến.”
Nghe Đới Húc nói năng chắc chắn như vậy, mẹ của Loan Thượng Chí không mắng anh nữa miễn cưỡng đồng ý, liền cúp máy.
“Sao rồi? Liên lạc thành công không?” Chờ Đới Húc buông điện thoại, Phương Viên vội hỏi.
Đới Húc gật đầu: “Xem như vậy, gặp chuyện thế này, người nhà theo bản năng bài xích là chuyện bình thường, hơn nữa Loan Thượng Chí vốn nên ở Mỹ, bây giờ đột nhiên báo với ba mẹ cậu ta, cậu ta không chỉ ở Trung Quốc, còn gặp nạn, người nhà tin liền mới lạ. Đừng sốt ruột, hiện tại 70% chúng ta đã xác định nạn nhân là Loan Thượng Chí, chờ ba mẹ cậu ta liên lạc với người thân bạn bè khác, nhất định sẽ gọi lại cho chúng ta.”
Phương Viên thấy anh tự tin như vậy, cũng yên lòng. Hai người bắt tay xử lý công việc còn dang dở, kết thúc một ngày bận rộn, tan tầm về nhà, ăn tối, sau đó ai về phòng nấy.
Tới sáng hôm sau, Phương Viên ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, chuẩn bị đi rửa mặt và ăn sáng, mới nghe Đới Húc nói sáng nay ba mẹ Loan Thượng Chí sẽ tới.
“Bọn họ gọi điện cho anh lúc nào? Sáng nay sao?” Phương Viên hỏi.
Đới Húc lắc đầu, lấy di động ra, mở nhật ký cuộc gọi: “Ba giờ sáng.”
“Giờ đó bọn họ còn gọi? Đúng là biết chọn giờ.”
“Có lẽ đến khi ấy bọn họ mới xác nhận không có cách nào liên lạc với Loan Thượng Chí, cũng không có ai biết cậu ta ở đâu, nên mới hoảng sợ, lập tức gọi điện cho tôi.” Đới Húc nhìn đồng hồ, “Bọn họ nói 4-5 giờ sáng sẽ xuất phát, có lẽ sắp tới nơi rồi, em cầm bánh mì và sữa bò đi, chúng ta vừa đi vừa ăn.”
“Vâng, vậy chúng ta đi ngay.” Phương Viên không dám chậm trễ, vội cầm sữa bò và bánh mì trên bàn bỏ vào túi, thay giày rồi cùng Đới Húc xuất phát.
Trên đường hai người ăn qua loa bánh mì và sữa bò, lấp no bụng, cứ như vậy, đến 7 giờ hai người tới Cục Công An, mà ba mẹ Loan Thượng Chí sớm đã chờ ở đó.
Ba của Loan Thượng Chí khá giống Loan Thượng Chí, vừa nhìn liền có thể nhận ra.
“Ông bà là ba mẹ của Loan Thượng Chí đúng không?” Đới Húc thấy hai người họ lo lắng bất an đứng ở hành lang, vội đi tới hỏi, “Tôi chính là người hôm qua liên lạc với ông bà, chúng ta vào trong rồi nói.”
Ba mẹ Loan Thượng Chí gật đầu, theo Đới Húc và Phương Viên vào văn phòng.